Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó
Chương 101: Chương 101
Không nói chuyện kỹ xảo đánh đàn dương cầm như thế nào, vẻn vẹn cái bộ tư thế kia, liền có phong phạm của cấp bậc đại sư.
Sở Giảo Giảo chỉ để đầu ngón tay đáp lên trên phím đàn, hướng phía dàn nhạc gật đầu ra hiệu bọn họ có thể nghỉ ngơi một lúc.
Ngày hôm nay chị ta vì biểu hiện ra chính mình, đương nhiên không cần dàn nhạc làm nền.
Vì thế, Sở Giảo Giảo cố ý chọn lựa tác phẩm mà chị ta giỏi nhất, cũng chính là khúc « chuông » được Franz Liszt cải biên từ phiên bản của Paganini [1].
Cái khúc này, lúc trước Sở Giảo Giảo gảy hơn hai tháng, mới miễn cưỡng cầm xuống được, càng về sau càng có chỗ kinh diễm.
Chị ta đã hồi lâu không ở hội trường âm nhạc hợp tấu đàn dương cầm, nhưng chỉ nhìn bộ dáng nhã nhặn lịch sự mà ưu nhã kia, liền biết vừa ra tay là bất phàm.
Lúc ban đầu của « chuông », tựa như là bắt chước máy móc đồng hồ chuyển động, phát ra tiếng vang tích tích đáp đáp, tiết tấu cực nhanh, diễn tấu rất khó, dưới yêu cầu độ khó diễn tấu cao còn cần cần phải nắm chắc biến hóa tình cảm trong đó, có thể nói là một bài đá thử vàng dành cho "Đại sư".
Tê Diệu đứng ở dưới đài, nhìn hai tay của chị ta đặt trên phím đàn, phát ra tiếng vang thanh thúy, như đồng hồ leng keng.
Một bản này Sở Giảo Giảo càng muốn thêm mềm nhẹ, đương nhiên, chị ta cũng sợ vào trường hợp như hôm nay hạ phím sai sẽ xấu mặt.
Đám khách khứa ở đây đều được rèn luyện qua nhiều trường hợp, lỗ tai từng người đều độc vô cùng, nếu thật sự xảy ra sai sót, nhất định sẽ bị vụng trộm chê cười.
Đây là sự tình mà Sở Giảo Giảo tuyệt đối không cho phép.
Chị ta ngồi ở bên cạnh dương cầm, đàn tấu một khúc dương cầm này, cả người tản ra mị lực mà ngày bình thường chưa bao giờ có.
Thời điểm chị ta chuyên chú, mặc cho ngón tay ở trên phím đàn tung bay du tẩu, nghe được lòng người thoải mái, khách khứa ở đây dồn dập gật đầu.
Sở Giảo Giảo đã có thể cảm nhận được tia sáng kỳ dị lấp loé của bọn họ rơi ở trên người chị ta.
Chị ta lơ đãng bấm sai mấy cái âm, cũng may không ảnh hưởng toàn cục.
Ở trước mặt người không có chuẩn bị luyện tập, không nhìn bản nhạc mà có thể đàn tới trình độ như vậy, dùng thiên tài để hình dung tuyệt đối là khích lệ khiêm tốn.
Bởi vậy, đương lúc chị ta đứng lên hướng tới đám người khom lưng, ở đây bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Chỉ có Tê Diệu đứng ở hàng thứ nhất tương đối lạnh mặt, đến tay đều lười nâng.
Có mấy tên khách nữ đem động tác của cô nhìn ở trong mắt.
Các cô nàng cùng Sở Giảo Giảo giao tình tốt, lại từ trước đến nay không quen nhìn Sở Du Du, trước loại trường hợp này đương nhiên nhịn không được mở miệng châm chọc.
"Sở Du Du, cô là cảm thấy chị gái của cô đàn không dễ nghe hay sao? Vì cái gì mà không vỗ tay thế?"
Vừa mới nói xong, người chung quanh dồn dập nhìn về phía Tê Diệu.
Bất luận là người ở dạng giai cấp gì, thời điểm bát quái nổi lên đều bát quái như nhau.
Ý nghĩ của bọn họ rất đơn giản, ở dưới hoàn cảnh như Sở gia như vậy, trước đó lại có Hoắc Ngu từ hôn, hai người rất khó lại chọn được người chồng hợp ý.
Sở Du Du không giống như Sở Giảo Giảo hưởng danh dự từ giới nghệ thuật, dù không có phong quang như lúc trước ở cùng Hoắc Ngu, ở loại tình huống phong thái của Sở Giảo Giảo như thế này sẽ chỉ tôn lên cô không còn gì khác.
Chỉ là vỗ tay cũng không nguyện ý vỗ, có thể thấy được lòng dạ cao đến cỡ nào.
Tê Diệu miễn cưỡng nói ra: "Tôi cầm ly rượu, không có cách nào vỗ tay."
Vốn hẳn là tìm lý do xuống đài, đối phương lại không thức thời cười lạnh một tiếng: "Lời nói chướng mắt ghê, không bằng cô cũng biểu diễn một chút đi?"
"..."
Tê Diệu hơi hơi nhướng mày.
Đối với Tê Diệu châm chọc, ngay từ đầu Sở Giảo Giảo cũng không có ngăn cản.
Cho đến thời điểm sự tình phát triển hơi có vẻ gay cấn, lúc này chị ta mới giả mù sa mưa xua xua tay nói: "Em ấy không được đâu, các cậu đừng lấy em gái tớ ra nói giỡn nữa."
"Đàn một khúc đi, loại dụng cụ âm nhạc như dương cầm này, mọi người ai cũng biết.
Dù là đàn một bài « sung sướng tụng », cũng coi như là giúp mọi người cùng nhau vui vẻ nha."
Sở Giảo Giảo mím môi mỉm cười, nhìn như khó xử mà nói: "Vẫn là để tớ lại đàn một bản đi."
Sở Giảo Giảo trong lòng tính toán đến rõ rành rành.
Đứa con gái này cái dụng cụ âm nhạc gì cũng không biết, lên đài cũng chỉ là làm trò mèo, cho dù là bị nhục nhã cũng sẽ không lên đài để biểu diễn, nếu không sau đó đối mặt chính là phạm vi tiếng cười nhạo càng lớn hơn.
Chị ta đang muốn tiếp tục nói, đã thấy cô gái cầm ly rượu đứng dưới đài, nói: "Thế tôi liền đàn một khúc vậy."
Nụ cười Sở Giảo Giảo đột nhiên đọng lại, ngay cả mấy người vừa mới gây sự vừa rồi cũng ngẩn người, không nghĩ tới cô cũng dám đáp ứng.
Nếu mất mặt ở chỗ này, chỉ sợ, cả một đời Sở Du Du cũng đừng nghĩ lại bước vào xã hội thượng lưu nửa bước.
Bọn họ đều cho rằng cô chẳng qua là nhất thời bị tức giận che mất lý trí, có khách khứa đứng ngoài quan sát đang tìm lý do, để cho sự tình không cần phải phát triển đến tình trạng nông nỗi khiến người ta không cách nào thay đổi được.
Sở Giảo Giảo: "Em.."
* * *
[1] khúc "chuông" có tên là: "La Campanella" (tiếng Ý, nghĩa là chiếc chuông nhỏ), bài này do nghệ sĩ Niccolò Paganini đàn trên violon và được Franz Liszt cải biên thành bản piano.
.