Nữ Chính Ngươi Đừng Nhảy Nữa
Chương 16: Chương 16
22.
Sau này, ta hỏi Thanh Từ, vì sao hắn vượt qua tình kiếp rồi mà vẫn còn thích ta.
Thanh Từ nói, cái cần kiểm tra trong lịch kiếp thật ra là kiểm tra đạo tâm.
Nếu mỗi một lần sau khi thất bại, hắn không lựa chọn tự sát mà lại điên cuồng làm bậy làm bạ thì lịch kiếp sẽ thật sự thất bại.
Thần tiên cũng có thất tình lục dục, có chút cố chấp là rất bình thường, nhưng không thể tùy ý làm bậy gây họa cho chúng sinh.
Hóa ra còn rất có tinh thần chính nghĩa.
Nhưng mà trước tiên ngược ngươi một trận để xem phản ứng của ngươi, nếu ngươi không ngoan ngoãn để bị ngược thì liền không cho ngươi hoàn thành.
Đây là cái quy định của kiếp sống trâu ngựa gì vậy?
Ta lại tiếp tục rối rắm.
Mãi cho đến lúc Tư Mệnh tới tìm ta.
Tư Mệnh nói ta là tình huống rất đặc biệt, vốn là một hồn phách ký sinh ở trong Luân Hồi Kính, gặp cơ duyên nào đó mà linh hồn được hóa hình trở thành một nửa linh hồn của Luân Hồi Kính.
“Nếu như ngươi không phải là linh hồn của Luân Hồi Kính thì lúc ấy sẽ không thể rời khỏi Luân Hồi Kính được, trực tiếp hồn phi phách tán rồi.
Nhưng là cơ duyên nào nhỉ?”
Chúng ta phân tích dữ như hổ*, không có chút manh mối nào.
(*Câu đấy là một phần của câu “phân tích dữ như hổ, thăng trầm đều nhờ Trump” ở bên TQ.
=)))
Cuối cùng thì Thanh Từ đã làm sáng tỏ thắc mắc của ta.
Lúc đó, tay chàng đang vuốt ve bên hông ta.
Ta hỏi chàng đang sờ cái gì, chàng nói là ấn ký.
“Ấn ký gì?”
Chàng biến ra một cái gương cho ta nhìn.
Bên hông ta có một đóa hoa nhỏ đỏ như máu.
Bông hoa nổi bật trên làn da trắng như tuyết, khá xinh đẹp.
Yết hầu Thanh Từ giật giật, nói bên tai ta: “Là máu của ta.”
Ra vậy.
Tư Mệnh từng nhắc tới, lần thứ ba luân hồi, Lương Thanh Từ cũng lựa chọn tự sát bằng cách nhảy xuống từ tường thành.
Chắc chính là lúc đó, máu chàng bắn lên người ta mang theo rất nhiền tiên khí, khiến cho kẻ hèn là ta này thức tỉnh ở đoạn cuối trong một vòng luân hồi sau đó.
Khó trách, máu Bạch Nhược Hoan bắn lên ta rất đau.
Cũng khó trách, sau mỗi một lần luân hồi, ta càng trở nên mạnh hơn.
“Máu của chàng khiến cho ta từ một tàn hồn lang thang sắp tan biến thành một linh hồn hóa hình.
Ta lại thành tình kiếp của chàng.
Thiên mệnh thật sự là một vòng tuần hoàn.” Ta oán hận nói: “Đáng ghét, ta còn tưởng rằng mình có thiên phú dị bẩm.”
Thanh Từ vừa hôn lên cổ ta vừa cười: “Bây giờ nàng nỗ lực thêm một chút, liền có thêm một phần lớn trong một ít tu vi của ta đó.”
Không!
Thần tiên không được háo sắc như vậy!
23.
Mọi người à, ta đã mắng Tư Mệnh hành động biến thái, mắng quy định của Thiên Đạo ác như chó.
Dù vậy ta vẫn rất được chào đón.
Ta coi như là một nửa linh hồn của Luân Hồi Kính, có thể kiểm soát một phần quyền hạn của Luân Hồi Kính.
Tư Mệnh dứt khoát kéo ta đi cùng để điều khiển Luân Hồi Kính hỗ trợ các tiên nhân khác lịch kiếp.
Tư Mệnh nói: “Làm nhân viên công vụ của Thiên Đình, lương cao còn có biên chế, còn có thể làm việc riêng.
Làm hay không làm?”
Ai không làm là đồ ngốc.
Với lại tự mình viết cảnh ngộ bất hạnh cho người khác cũng sảng khoái lắm.
Tâm lý điển hình của một tay bút viết ngược văn hì hì.
Hừm, nếu bạn chiến đấu với rồng quá lâu, bạn sẽ trở thành một con rồng*.
Ta hài lòng điều khiển Luân Hồi Kính.
(*ẩn dụ cho việc bả chiến đấu với Thiên Đạo lâu quá, chửi Thiên Đạo ác như chó xong giờ bà cũng ác như thú zậy =)))))
Trong Luân Hồi Kính, tiên nhân tu vô tình đạo bị người yêu một cách cuồng loạn giam cầm.
Cuối cùng, khi tiên nhân đó thú nhận tình cảm của mình thì cái người yêu một cách cuồng loạn đó lại xoay người rời đi, nàng thất vọng nói: “Ngươi không hề vô tình, thật không thú vị.”
A! Đã quá đi!
Ta và Tư Mệnh vừa cắn hạt dưa vừa cười như điên.
Thanh Từ đồng tình nhìn đồng nghiệp trong Luân Hồi Kính, đi tới nắm tay ta: “Yến Yến, tan tầm rồi.
Chúng ta về nhà thôi.”
Ta nắm chặt tay chàng: “Ừ Ừ! Tan tầm rồi! Về nhà thôi!”
Giống như năm đó ở trong Luân Hồi Kính, ta và chàng sóng vai đi trên đường về.
Ở đây chỉ còn duy nhất một con cẩu độc thân — Tư Mệnh tức giận ném vỏ hạt dưa: “Cút!”
(Hoàn chính văn).