Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà
Chương 91: Muội muốn biết thân phận của ta không?
Mấy ngày sau đó, Vương Noãn Noãn bầu bạn cùng Mộ Tử Hạo, cả hai bắt đầu… đếm kiến trong phủ.
Tại sao lại đếm kiến?
Vì hai người đã dạo khắp cả phủ, không chừa một góc nào. Cuối cùng, không còn gì để làm, họ phát hiện đàn kiến đang dời tổ, thế là Mộ Tử Hạo đành nghiên cứu hiện tượng này cùng Vương Noãn Noãn.
Từ việc kiến dời tổ, Vương Noãn Noãn lại tò mò tự hỏi: Phải bao nhiêu con kiến mới có thể dời xong một tổ đây? Và thế là cả hai bắt đầu đếm kiến, khiến toàn bộ gia nhân trong phủ đều không hiểu nổi, nhưng vẫn hết lòng ủng hộ.
Ban đầu, Mộ Tử Hạo thực sự kinh ngạc, bởi trong phủ này, hắn lại nhìn thấy một cây mẫu đơn đỏ rực. Loại mẫu đơn chính tông này vốn chỉ xuất hiện trong hoàng cung.
Nhưng điều khiến hắn càng thêm ngỡ ngàng chính là, không chỉ mẫu đơn, trong phủ còn có đủ loại kỳ hoa dị thảo hiếm có.
Thậm chí, tại một góc ruộng trong phủ, hắn còn trông thấy “bích ngọc qua” – tức dưa hấu mà Vương Noãn Noãn vẫn thường gọi.
Điều quan trọng là phủ này vốn do chính hắn bán lại cho Vương Noãn Noãn. Tuy lâu rồi hắn chưa quay lại đây, nhưng hắn biết chắc chắn những thứ này trước kia đều không hề có.
Mà từ khi Vương Noãn Noãn đến thành phủ này, nàng cũng chưa từng rời khỏi, điều này chính nàng đã nói với hắn.
Vậy thì những thứ này từ đâu mà có? Mộ Tử Hạo nghĩ mãi vẫn không ra.
Chỉ là, hắn có một thói quen tốt, những gì không biết thì cứ mặc kệ, không để tâm, bởi người đó là Vương Noãn Noãn.
Giống như lần hắn cứu nàng, đến giờ hắn cũng chưa từng hỏi dòng nước kỳ lạ chảy ra từ ngón tay nàng.
Nhưng việc không hỏi gì vào lúc này lại có chút không hợp lý.
Hiện tại, Vương Noãn Noãn đang ngồi xổm dưới nắng, cẩn thận đếm từng con kiến. Ánh mặt trời hơi gay gắt, nàng vừa tập trung đếm, vừa tiện tay lấy ra hai quả đào từ trang viên, còn đưa cho Mộ Tử Hạo một quả.
Mộ Tử Hạo đứng sững người, bởi hắn vốn đang chăm chú nhìn Vương Noãn Noãn, nhưng với sự nhạy bén của mình, hắn cũng không thể nhận ra nàng lấy quả đào từ đâu.
Vương Noãn Noãn cầm quả đào một hồi, cảm thấy mỏi tay, không hiểu sao đối phương lại không nhận lấy. Ngẩng đầu lên thì thấy Mộc Bạch ca ca của mình vẫn đứng ngây ra đó.
Trong lòng Vương Noãn Noãn bất giác hoảng hốt: Chết rồi, giải thích thế nào đây? Sao mình lại quên mất mà tùy tiện lấy đào ra chứ!
Mộ Tử Hạo nhìn người trước mặt có chút bối rối, hắn thở ra một hơi rồi nhận lấy quả đào từ tay nàng, đưa lên miệng cắn một miếng.
Khi dòng nước ngọt lành chảy qua đầu lưỡi, tất cả mọi chuyện – quả đào từ đâu mà có – đều trở nên không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là…quả đào này thực sự rất ngọt.
Vương Noãn Noãn nhìn Mộc Bạch ca ca đang chăm chú ăn đào, nàng thở phào nhẹ nhõm: May mà huynh ấy không hỏi đào từ đâu ra.
Nhưng nàng cũng không còn tâm trạng để đếm kiến nữa, việc này quá nguy hiểm!
Nàng từ từ đứng dậy, thích nghi với ánh nắng và sự thay đổi độ cao, rồi kéo Mộ Tử Hạo đứng dậy theo.
“Đi thôi, chúng ta men theo con đường này quay về phòng của huynh, huynh cần nghỉ ngơi rồi.”
Mộ Tử Hạo ngoan ngoãn đưa tay còn lại cho Vương Noãn Noãn nắm, tay kia tất nhiên vẫn đang ăn đào.
Cả quãng đường, hai người không nói gì. Mộ Tử Hạo bận ăn đào, còn Vương Noãn Noãn thì suy nghĩ: Nếu Mộc Bạch ca ca hỏi, mình phải giải thích thế nào?
Nhưng rồi nàng tự hỏi bản thân: Mình có sợ huynh ấy biết không? Câu trả lời hình như là không. Giống như lần nàng cứu huynh ấy, cho huynh ấy uống linh tuyền, Mộc Bạch ca ca cũng chưa từng hỏi điều gì.
Có vẻ từ trong lòng, nàng đã tin tưởng huynh ấy. Nếu không, sao nàng lại vô thức lấy đào ra mà không chút đề phòng?
Chỉ là, Vương Noãn Noãn lúc này không nghĩ đến lý do tại sao nàng lại tin tưởng huynh ấy đến vậy.
Mộ Tử Hạo biết rõ, Vương Noãn Noãn có bí mật. Nhưng nếu nàng không nói, hắn cũng sẽ không hỏi.
Cả hai đều mang tâm sự riêng bước về phòng của Mộ Tử Hạo. Khi đưa hắn đến phòng, Vương Noãn Noãn định rời đi, nhưng Mộ Tử Hạo liền gọi nàng lại.
“Noãn Noãn, ở lại với ta một lát được không?”
Vương Noãn Noãn nghiêng đầu nhìn hắn. Ừm, chắc là huynh ấy rất buồn chán. Nàng kéo một chiếc ghế lại gần giường, ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Mộc Bạch ca ca có điều gì muốn nói sao?”
Mộ Tử Hạo khẽ gật đầu. Hắn suy nghĩ rất lâu, mới mở miệng hỏi: “Muội muốn biết thân phận của ta không?”
Vương Noãn Noãn gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Mộ Tử Hạo trầm ngâm, sau đó nói: “Muội muốn biết, nhưng lại cảm thấy điều đó không quan trọng, bởi chỉ cần ta là Mộc Bạch ca ca của muội là đủ, có phải không?”
Đôi mắt Vương Noãn Noãn sáng rực, đầu nhỏ khẽ gật gù: “Mộc Bạch ca ca, sao huynh lại biết muội nghĩ gì thế?”
Mộ Tử Hạo xoa nhẹ đầu nàng, không trả lời, chỉ thản nhiên nói: “Ta là con trai của Trấn Bắc Vương, Mộ Tử Hạo.”
Sắc mặt Vương Noãn Noãn lập tức tối lại: Mộc Bạch ca ca lại là Mộ Tử Hạo? Huynh ấy lừa mình ư?
Như hiểu được nàng đang nghĩ gì, Mộ Tử Hạo nhanh chóng giải thích: “Mộc Bạch là biểu tự của ta, do mẫu thân ta đặt cho.”
Vương Noãn Noãn nghe vậy, sắc mặt mới dịu xuống.
Mộ Tử Hạo tiếp tục nói: “Biểu tự của ta rất ít người biết. Bên ngoài, mọi người chỉ biết ta là Mộ Tử Hạo. Mẫu thân đặt tên này cho ta, lấy ‘Mộc’ làm đồng âm với ‘Mộ’, ‘Bạch’ thì hy vọng ta làm người và hành sự đều thanh bạch, trong sạch.”
Vương Noãn Noãn lập tức cảm thấy mến mộ người mẫu thân chưa từng gặp mặt của hắn. Nàng liền hỏi: “Vậy, mẫu thân của Mộc Bạch ca ca đâu rồi? Người cũng ở biên cương sao?”
Sắc mặt Mộ Tử Hạo thoáng chút u ám. Một lúc lâu sau hắn mới đáp: “Mẫu thân ta, người đã qua đời từ lâu rồi.”
Trái tim Vương Noãn Noãn đau nhói. Thì ra, Mộc Bạch ca ca mà ta luôn thấy vững vàng mạnh mẽ, lại không có mẫu thân.
“Sau khi mẫu thân sinh ta thì thân thể suy nhược, nhưng vẫn theo phụ thân đến biên cương, cuối cùng mất tại đó.”
“Phụ thân ta và vị kia vốn giao tình rất tốt, lẽ ra không cần phải có con tin. Nhưng vì phụ thân ta nắm giữ binh quyền nên chủ động đưa ta vào hoàng cung, tỏ rõ lòng trung thành, không có ý phản nghịch.”
“Cho nên mấy năm trước ta ở trong hoàng cung cũng coi như ổn, có hắn chăm sóc, lại thêm uy nghiêm của phụ thân ta, thành thử chẳng ai dám động đến ta.”
Vương Noãn Noãn khẽ nhíu đôi mày thanh tú: “Thế nhưng, khi Mộc Bạch ca ca đến Bảo Phúc thôn lại bị thương mà.”
Mộ Tử Hạo hiểu rõ ý tứ của Vương Noãn Noãn, chẳng qua là muốn hỏi vì cớ gì đối xử tốt với hắn, mà hắn vẫn phải chịu tổn thương?
Dẫu sao, thiên hạ này hoàng đế là lớn nhất, nếu người đó muốn bảo hộ một người, sao có thể để người ấy bị thương được?
Tại sao lại đếm kiến?
Vì hai người đã dạo khắp cả phủ, không chừa một góc nào. Cuối cùng, không còn gì để làm, họ phát hiện đàn kiến đang dời tổ, thế là Mộ Tử Hạo đành nghiên cứu hiện tượng này cùng Vương Noãn Noãn.
Từ việc kiến dời tổ, Vương Noãn Noãn lại tò mò tự hỏi: Phải bao nhiêu con kiến mới có thể dời xong một tổ đây? Và thế là cả hai bắt đầu đếm kiến, khiến toàn bộ gia nhân trong phủ đều không hiểu nổi, nhưng vẫn hết lòng ủng hộ.
Ban đầu, Mộ Tử Hạo thực sự kinh ngạc, bởi trong phủ này, hắn lại nhìn thấy một cây mẫu đơn đỏ rực. Loại mẫu đơn chính tông này vốn chỉ xuất hiện trong hoàng cung.
Nhưng điều khiến hắn càng thêm ngỡ ngàng chính là, không chỉ mẫu đơn, trong phủ còn có đủ loại kỳ hoa dị thảo hiếm có.
Thậm chí, tại một góc ruộng trong phủ, hắn còn trông thấy “bích ngọc qua” – tức dưa hấu mà Vương Noãn Noãn vẫn thường gọi.
Điều quan trọng là phủ này vốn do chính hắn bán lại cho Vương Noãn Noãn. Tuy lâu rồi hắn chưa quay lại đây, nhưng hắn biết chắc chắn những thứ này trước kia đều không hề có.
Mà từ khi Vương Noãn Noãn đến thành phủ này, nàng cũng chưa từng rời khỏi, điều này chính nàng đã nói với hắn.
Vậy thì những thứ này từ đâu mà có? Mộ Tử Hạo nghĩ mãi vẫn không ra.
Chỉ là, hắn có một thói quen tốt, những gì không biết thì cứ mặc kệ, không để tâm, bởi người đó là Vương Noãn Noãn.
Giống như lần hắn cứu nàng, đến giờ hắn cũng chưa từng hỏi dòng nước kỳ lạ chảy ra từ ngón tay nàng.
Nhưng việc không hỏi gì vào lúc này lại có chút không hợp lý.
Hiện tại, Vương Noãn Noãn đang ngồi xổm dưới nắng, cẩn thận đếm từng con kiến. Ánh mặt trời hơi gay gắt, nàng vừa tập trung đếm, vừa tiện tay lấy ra hai quả đào từ trang viên, còn đưa cho Mộ Tử Hạo một quả.
Mộ Tử Hạo đứng sững người, bởi hắn vốn đang chăm chú nhìn Vương Noãn Noãn, nhưng với sự nhạy bén của mình, hắn cũng không thể nhận ra nàng lấy quả đào từ đâu.
Vương Noãn Noãn cầm quả đào một hồi, cảm thấy mỏi tay, không hiểu sao đối phương lại không nhận lấy. Ngẩng đầu lên thì thấy Mộc Bạch ca ca của mình vẫn đứng ngây ra đó.
Trong lòng Vương Noãn Noãn bất giác hoảng hốt: Chết rồi, giải thích thế nào đây? Sao mình lại quên mất mà tùy tiện lấy đào ra chứ!
Mộ Tử Hạo nhìn người trước mặt có chút bối rối, hắn thở ra một hơi rồi nhận lấy quả đào từ tay nàng, đưa lên miệng cắn một miếng.
Khi dòng nước ngọt lành chảy qua đầu lưỡi, tất cả mọi chuyện – quả đào từ đâu mà có – đều trở nên không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là…quả đào này thực sự rất ngọt.
Vương Noãn Noãn nhìn Mộc Bạch ca ca đang chăm chú ăn đào, nàng thở phào nhẹ nhõm: May mà huynh ấy không hỏi đào từ đâu ra.
Nhưng nàng cũng không còn tâm trạng để đếm kiến nữa, việc này quá nguy hiểm!
Nàng từ từ đứng dậy, thích nghi với ánh nắng và sự thay đổi độ cao, rồi kéo Mộ Tử Hạo đứng dậy theo.
“Đi thôi, chúng ta men theo con đường này quay về phòng của huynh, huynh cần nghỉ ngơi rồi.”
Mộ Tử Hạo ngoan ngoãn đưa tay còn lại cho Vương Noãn Noãn nắm, tay kia tất nhiên vẫn đang ăn đào.
Cả quãng đường, hai người không nói gì. Mộ Tử Hạo bận ăn đào, còn Vương Noãn Noãn thì suy nghĩ: Nếu Mộc Bạch ca ca hỏi, mình phải giải thích thế nào?
Nhưng rồi nàng tự hỏi bản thân: Mình có sợ huynh ấy biết không? Câu trả lời hình như là không. Giống như lần nàng cứu huynh ấy, cho huynh ấy uống linh tuyền, Mộc Bạch ca ca cũng chưa từng hỏi điều gì.
Có vẻ từ trong lòng, nàng đã tin tưởng huynh ấy. Nếu không, sao nàng lại vô thức lấy đào ra mà không chút đề phòng?
Chỉ là, Vương Noãn Noãn lúc này không nghĩ đến lý do tại sao nàng lại tin tưởng huynh ấy đến vậy.
Mộ Tử Hạo biết rõ, Vương Noãn Noãn có bí mật. Nhưng nếu nàng không nói, hắn cũng sẽ không hỏi.
Cả hai đều mang tâm sự riêng bước về phòng của Mộ Tử Hạo. Khi đưa hắn đến phòng, Vương Noãn Noãn định rời đi, nhưng Mộ Tử Hạo liền gọi nàng lại.
“Noãn Noãn, ở lại với ta một lát được không?”
Vương Noãn Noãn nghiêng đầu nhìn hắn. Ừm, chắc là huynh ấy rất buồn chán. Nàng kéo một chiếc ghế lại gần giường, ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Mộc Bạch ca ca có điều gì muốn nói sao?”
Mộ Tử Hạo khẽ gật đầu. Hắn suy nghĩ rất lâu, mới mở miệng hỏi: “Muội muốn biết thân phận của ta không?”
Vương Noãn Noãn gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Mộ Tử Hạo trầm ngâm, sau đó nói: “Muội muốn biết, nhưng lại cảm thấy điều đó không quan trọng, bởi chỉ cần ta là Mộc Bạch ca ca của muội là đủ, có phải không?”
Đôi mắt Vương Noãn Noãn sáng rực, đầu nhỏ khẽ gật gù: “Mộc Bạch ca ca, sao huynh lại biết muội nghĩ gì thế?”
Mộ Tử Hạo xoa nhẹ đầu nàng, không trả lời, chỉ thản nhiên nói: “Ta là con trai của Trấn Bắc Vương, Mộ Tử Hạo.”
Sắc mặt Vương Noãn Noãn lập tức tối lại: Mộc Bạch ca ca lại là Mộ Tử Hạo? Huynh ấy lừa mình ư?
Như hiểu được nàng đang nghĩ gì, Mộ Tử Hạo nhanh chóng giải thích: “Mộc Bạch là biểu tự của ta, do mẫu thân ta đặt cho.”
Vương Noãn Noãn nghe vậy, sắc mặt mới dịu xuống.
Mộ Tử Hạo tiếp tục nói: “Biểu tự của ta rất ít người biết. Bên ngoài, mọi người chỉ biết ta là Mộ Tử Hạo. Mẫu thân đặt tên này cho ta, lấy ‘Mộc’ làm đồng âm với ‘Mộ’, ‘Bạch’ thì hy vọng ta làm người và hành sự đều thanh bạch, trong sạch.”
Vương Noãn Noãn lập tức cảm thấy mến mộ người mẫu thân chưa từng gặp mặt của hắn. Nàng liền hỏi: “Vậy, mẫu thân của Mộc Bạch ca ca đâu rồi? Người cũng ở biên cương sao?”
Sắc mặt Mộ Tử Hạo thoáng chút u ám. Một lúc lâu sau hắn mới đáp: “Mẫu thân ta, người đã qua đời từ lâu rồi.”
Trái tim Vương Noãn Noãn đau nhói. Thì ra, Mộc Bạch ca ca mà ta luôn thấy vững vàng mạnh mẽ, lại không có mẫu thân.
“Sau khi mẫu thân sinh ta thì thân thể suy nhược, nhưng vẫn theo phụ thân đến biên cương, cuối cùng mất tại đó.”
“Phụ thân ta và vị kia vốn giao tình rất tốt, lẽ ra không cần phải có con tin. Nhưng vì phụ thân ta nắm giữ binh quyền nên chủ động đưa ta vào hoàng cung, tỏ rõ lòng trung thành, không có ý phản nghịch.”
“Cho nên mấy năm trước ta ở trong hoàng cung cũng coi như ổn, có hắn chăm sóc, lại thêm uy nghiêm của phụ thân ta, thành thử chẳng ai dám động đến ta.”
Vương Noãn Noãn khẽ nhíu đôi mày thanh tú: “Thế nhưng, khi Mộc Bạch ca ca đến Bảo Phúc thôn lại bị thương mà.”
Mộ Tử Hạo hiểu rõ ý tứ của Vương Noãn Noãn, chẳng qua là muốn hỏi vì cớ gì đối xử tốt với hắn, mà hắn vẫn phải chịu tổn thương?
Dẫu sao, thiên hạ này hoàng đế là lớn nhất, nếu người đó muốn bảo hộ một người, sao có thể để người ấy bị thương được?