Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà
Chương 83: Rõ ràng là chúng ta thơm mà
Đêm khuya.
Vương Noãn Noãn ngồi trên ghế trong phòng mình, dường như đang suy tư điều gì đó.
“Tiểu thư, Quyền thúc đến rồi.”
Chẳng mấy chốc, Hứa Tiểu Vũ đã dẫn Hứa Quyền vào. Vương Noãn Noãn ngẩng đầu liếc nhìn một cái, rồi cất tiếng: “Quyền thúc, ngồi đi, cũng không có người ngoài.”
Hứa Quyền cũng không khách sáo, kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
“Đã điều tra rõ ràng chưa?”
Thanh âm của Vương Noãn Noãn nghe có vẻ lãnh đạm, nhưng ai quen biết nàng đều hiểu, nàng thực sự đang rất tức giận.
Hứa Quyền cũng không chậm trễ, uống một chén nước rồi mới nói: “Nữ nhân kia tên là Trương Kỳ Lệ, phụ thân nàng ta là Trương Vạn Ba, một viên ngoại nổi danh ở phủ thành. Do nữ nhân này làm tiểu thiếp cho Tuần phủ của phủ thành, lại chịu chi bạc cho Tuần phủ, nên ở đây cũng xem như ngang ngược một phương.”
Môi Vương Noãn Noãn mím thành một đường thẳng, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn, phát ra âm thanh trong trẻo.
“Tiểu thiếp sao? Với dáng vẻ đó, ta còn tưởng là chính thất.”
Hứa Quyền bật cười: “Chính thất của Tuần phủ không ở đây, do quê nhà gặp chút chuyện, nên bà ta còn chưa biết Tuần phủ đã nạp thiếp.”
Vương Noãn Noãn nhìn Hứa Quyền, cười mà như không: “Quyền thúc, thúc nói xem, chúng ta có nên làm người tốt không?”
Hứa Quyền gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
“Vậy tiểu thư nghỉ sớm đi, đêm đã khuya rồi.”
Hứa Quyền nói xong liền xoay người định rời đi, nhưng Vương Noãn Noãn lại gọi hắn lại.
“Mộc Bạch vẫn ổn chứ?”
Giọng của Vương Noãn Noãn mang chút mơ hồ, pha lẫn ưu sầu.
Từ sau khi Mộc Bạch rời đi, nàng chưa từng gặp lại, cũng chẳng thể liên lạc. Nàng từng hỏi Quyền thúc, cũng từng hỏi Tiểu Vũ, biết rằng tất cả đều vì lợi ích của gia đình, nên nàng cố gắng đè nén nỗi nhớ trong lòng.
Thế nhưng khi đến phủ thành, nỗi nhớ sâu kín ấy bắt đầu âm thầm len lỏi, khiến nàng không sao kiềm chế được nữa.
Hứa Quyền không quay đầu, chỉ đáp một câu: “Không biết.”
Sau đó dường như cảm nhận được sự thất vọng từ người phía sau, hắn ngừng lại một chút rồi nói thêm: “Hẳn là ổn cả, tiểu thư yên tâm.”
Nghe những lời này, Vương Noãn Noãn mới ngẩng đầu, mỉm cười, giọng nói cũng trở nên vui tươi hơn:“Quyền thúc cũng nghỉ sớm đi.”
Hứa Quyền nghe vậy mới bước ra ngoài, đến cửa thì lắc đầu bất đắc dĩ: “Nếu ta không nói câu sau, chẳng lẽ lại không được yên thân mà nghỉ ngơi sớm sao?”
Cô nương này tinh ranh cỡ nào, sao lại biết ta có tin tức chứ?
Hứa Tiểu Vũ hầu hạ Vương Noãn Noãn nằm xuống giường. Vương Noãn Noãn hít sâu một hơi, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Vương Noãn Noãn dậy từ rất sớm, chuẩn bị ăn sáng cho cả nhà. Dù không cần tự tay nấu nướng, nàng vẫn tận tâm chỉ dẫn các đầu bếp.
Từ khi gia đình cải thiện được mức sống, mọi thứ khác vẫn như cũ, chỉ có việc ăn uống là thật sự cầu kỳ hơn.
Ví như đại ca, thích ăn bánh bao thịt, mà nhân bánh phải đủ nước, trộn đều đến mức nước ngấm vào thịt, như vậy bánh bao hấp lên mới đạt chuẩn!
Nhị ca thì thích ăn quẩy, lửa chiên không được quá lớn hay quá nhỏ, phải chiên sao cho bên ngoài giòn, bên trong mềm.
Tam ca lại thích ăn đậu hũ nước, không được quá mềm cũng không quá già, nếu quá già sẽ toàn là lỗ rỗng, ăn vào không ngon.
Ba huynh đệ này, cái miệng ai nấy đều rất kén chọn, không biết học từ ai mà cứ khăng khăng rằng bữa sáng phải ăn thật ngon, bằng không cả ngày sẽ khó chịu.
Thực ra, ba người họ chẳng qua thấy muội muội dễ nói chuyện nên đưa ra hết yêu cầu này đến yêu cầu khác.
Nếu là phụ mẫu hay tổ phụ, tổ mẫu chuẩn bị bữa sáng, thì họ chỉ có thể ăn hoặc không ăn, chứ chẳng dám đòi hỏi gì.
Khi cả nhà ngồi vào bàn dùng bữa, Vương lão đầu nhìn một bàn đầy ắp món ăn mà lòng không khỏi chua xót.
Tôn nữ ngoan của lão phải dậy sớm đến mức nào đây!
Nhìn xem, còn biết lão và lão bà thích ăn bánh bao nhân sữa, đặc biệt chuẩn bị riêng một đĩa.
Rồi nhìn ba tên tôn tử chỉ biết cắm đầu ăn làm lão cảm thấy nghẹn lời.
Ba đứa này, chỉ biết cúi đầu ăn như bọn ngốc, thỉnh thoảng ngẩng lên khen muội muội: “Ngon quá, ngon quá.”
Vương Noãn Noãn chỉ mỉm cười, thấy họ ăn vui vẻ, nàng cũng cảm thấy tự hào.
Sau bữa sáng, mọi người vừa định rời bàn thì Vương lão đầu ho khẽ một tiếng, ám chỉ rằng lão có điều muốn nói.
“Noãn nha đầu à, mai làm đơn giản thôi, không cần cầu kỳ thế này, con cũng nên ngủ thêm chút.”
Ba huynh đệ nghe xong đều xụ mặt, nhưng nghĩ đến muội muội cần nghỉ ngơi, họ cũng thấy điều đó quan trọng.
“Muội muội, muội không cần dậy sớm thế đâu, bọn ta ăn gì cũng được.”
Vương Thắng Lợi, với vai trò đại ca, cảm thấy mình phải chăm lo cho muội muội, không thể để nàng vất vả vì họ.
Vương Noãn Noãn mỉm cười: “Không sao đâu, dù sao đến giờ là ta không ngủ được nữa rồi. Sắp tới kỳ thi rồi, dinh dưỡng đầy đủ cũng rất quan trọng.”
Nghe vậy, Vương lão đầu không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn ba tôn tử trai mà lớn tiếng: “Nhìn muội muội các con mà học hỏi, phải cố gắng để sau này làm chỗ dựa cho muội muội!”
Ba huynh đệ đồng thanh: “Dạ!”
Vương lão đầu mới cười mắng: “Cút nhanh lên, đi làm chuyện của các ngươi đi. Các ngươi ngồi đây làm không khí quanh đây hôi rình.”
Ba tên nhóc vội vã chạy đi. Vương Thắng Ý vừa đi vừa nói: “Tổ phụ thật là nói bừa, rõ ràng chúng ta thơm mà, sao lại nói là hôi chứ.”
Vương Thắng Lợi và Vương Thắng Mãn nghe vậy, không ai đáp lời, chỉ âm thầm cách xa Vương Thắng Ý một chút.
Tự dưng thấy có chút chán ghét là sao đây?
Vương Noãn Noãn cười nhìn ba ca ca rời đi, sau đó xoay người đỡ tổ phụ, tổ mẫu ra ngoài.
“Tổ mẫu, chúng ta ra hoa viên ngồi một chút nhé?”
Vương Noãn Noãn tươi cười, cẩn thận quan sát xem trên mặt bà có còn dấu vết gì không. Cũng may, vết tát trên mặt không quá sâu, thêm vào hiệu quả linh tuyền của nàng, hôm nay đã không còn thấy nữa.
Vương lão thái nghe tôn nữ muốn đi dạo hoa viên cùng mình, vui mừng đến nỗi khuôn mặt rạng rỡ: “Tốt quá, tốt quá! Vừa hay tổ phụ con không chịu đi cùng, để hai bà cháu ta đi.”
Vương lão đầu nghe vậy lập tức kêu lớn: “Sao lại nói thế được, ta sao có thể không chịu đi? Đi, ta đi cùng hai bà cháu luôn!”
Vương lão thái nghe vậy thỏa mãn vô cùng, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra.
Ba người một đường chậm rãi đi về phía hoa viên.
Vương Noãn Noãn ngồi trên ghế trong phòng mình, dường như đang suy tư điều gì đó.
“Tiểu thư, Quyền thúc đến rồi.”
Chẳng mấy chốc, Hứa Tiểu Vũ đã dẫn Hứa Quyền vào. Vương Noãn Noãn ngẩng đầu liếc nhìn một cái, rồi cất tiếng: “Quyền thúc, ngồi đi, cũng không có người ngoài.”
Hứa Quyền cũng không khách sáo, kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
“Đã điều tra rõ ràng chưa?”
Thanh âm của Vương Noãn Noãn nghe có vẻ lãnh đạm, nhưng ai quen biết nàng đều hiểu, nàng thực sự đang rất tức giận.
Hứa Quyền cũng không chậm trễ, uống một chén nước rồi mới nói: “Nữ nhân kia tên là Trương Kỳ Lệ, phụ thân nàng ta là Trương Vạn Ba, một viên ngoại nổi danh ở phủ thành. Do nữ nhân này làm tiểu thiếp cho Tuần phủ của phủ thành, lại chịu chi bạc cho Tuần phủ, nên ở đây cũng xem như ngang ngược một phương.”
Môi Vương Noãn Noãn mím thành một đường thẳng, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn, phát ra âm thanh trong trẻo.
“Tiểu thiếp sao? Với dáng vẻ đó, ta còn tưởng là chính thất.”
Hứa Quyền bật cười: “Chính thất của Tuần phủ không ở đây, do quê nhà gặp chút chuyện, nên bà ta còn chưa biết Tuần phủ đã nạp thiếp.”
Vương Noãn Noãn nhìn Hứa Quyền, cười mà như không: “Quyền thúc, thúc nói xem, chúng ta có nên làm người tốt không?”
Hứa Quyền gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
“Vậy tiểu thư nghỉ sớm đi, đêm đã khuya rồi.”
Hứa Quyền nói xong liền xoay người định rời đi, nhưng Vương Noãn Noãn lại gọi hắn lại.
“Mộc Bạch vẫn ổn chứ?”
Giọng của Vương Noãn Noãn mang chút mơ hồ, pha lẫn ưu sầu.
Từ sau khi Mộc Bạch rời đi, nàng chưa từng gặp lại, cũng chẳng thể liên lạc. Nàng từng hỏi Quyền thúc, cũng từng hỏi Tiểu Vũ, biết rằng tất cả đều vì lợi ích của gia đình, nên nàng cố gắng đè nén nỗi nhớ trong lòng.
Thế nhưng khi đến phủ thành, nỗi nhớ sâu kín ấy bắt đầu âm thầm len lỏi, khiến nàng không sao kiềm chế được nữa.
Hứa Quyền không quay đầu, chỉ đáp một câu: “Không biết.”
Sau đó dường như cảm nhận được sự thất vọng từ người phía sau, hắn ngừng lại một chút rồi nói thêm: “Hẳn là ổn cả, tiểu thư yên tâm.”
Nghe những lời này, Vương Noãn Noãn mới ngẩng đầu, mỉm cười, giọng nói cũng trở nên vui tươi hơn:“Quyền thúc cũng nghỉ sớm đi.”
Hứa Quyền nghe vậy mới bước ra ngoài, đến cửa thì lắc đầu bất đắc dĩ: “Nếu ta không nói câu sau, chẳng lẽ lại không được yên thân mà nghỉ ngơi sớm sao?”
Cô nương này tinh ranh cỡ nào, sao lại biết ta có tin tức chứ?
Hứa Tiểu Vũ hầu hạ Vương Noãn Noãn nằm xuống giường. Vương Noãn Noãn hít sâu một hơi, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Vương Noãn Noãn dậy từ rất sớm, chuẩn bị ăn sáng cho cả nhà. Dù không cần tự tay nấu nướng, nàng vẫn tận tâm chỉ dẫn các đầu bếp.
Từ khi gia đình cải thiện được mức sống, mọi thứ khác vẫn như cũ, chỉ có việc ăn uống là thật sự cầu kỳ hơn.
Ví như đại ca, thích ăn bánh bao thịt, mà nhân bánh phải đủ nước, trộn đều đến mức nước ngấm vào thịt, như vậy bánh bao hấp lên mới đạt chuẩn!
Nhị ca thì thích ăn quẩy, lửa chiên không được quá lớn hay quá nhỏ, phải chiên sao cho bên ngoài giòn, bên trong mềm.
Tam ca lại thích ăn đậu hũ nước, không được quá mềm cũng không quá già, nếu quá già sẽ toàn là lỗ rỗng, ăn vào không ngon.
Ba huynh đệ này, cái miệng ai nấy đều rất kén chọn, không biết học từ ai mà cứ khăng khăng rằng bữa sáng phải ăn thật ngon, bằng không cả ngày sẽ khó chịu.
Thực ra, ba người họ chẳng qua thấy muội muội dễ nói chuyện nên đưa ra hết yêu cầu này đến yêu cầu khác.
Nếu là phụ mẫu hay tổ phụ, tổ mẫu chuẩn bị bữa sáng, thì họ chỉ có thể ăn hoặc không ăn, chứ chẳng dám đòi hỏi gì.
Khi cả nhà ngồi vào bàn dùng bữa, Vương lão đầu nhìn một bàn đầy ắp món ăn mà lòng không khỏi chua xót.
Tôn nữ ngoan của lão phải dậy sớm đến mức nào đây!
Nhìn xem, còn biết lão và lão bà thích ăn bánh bao nhân sữa, đặc biệt chuẩn bị riêng một đĩa.
Rồi nhìn ba tên tôn tử chỉ biết cắm đầu ăn làm lão cảm thấy nghẹn lời.
Ba đứa này, chỉ biết cúi đầu ăn như bọn ngốc, thỉnh thoảng ngẩng lên khen muội muội: “Ngon quá, ngon quá.”
Vương Noãn Noãn chỉ mỉm cười, thấy họ ăn vui vẻ, nàng cũng cảm thấy tự hào.
Sau bữa sáng, mọi người vừa định rời bàn thì Vương lão đầu ho khẽ một tiếng, ám chỉ rằng lão có điều muốn nói.
“Noãn nha đầu à, mai làm đơn giản thôi, không cần cầu kỳ thế này, con cũng nên ngủ thêm chút.”
Ba huynh đệ nghe xong đều xụ mặt, nhưng nghĩ đến muội muội cần nghỉ ngơi, họ cũng thấy điều đó quan trọng.
“Muội muội, muội không cần dậy sớm thế đâu, bọn ta ăn gì cũng được.”
Vương Thắng Lợi, với vai trò đại ca, cảm thấy mình phải chăm lo cho muội muội, không thể để nàng vất vả vì họ.
Vương Noãn Noãn mỉm cười: “Không sao đâu, dù sao đến giờ là ta không ngủ được nữa rồi. Sắp tới kỳ thi rồi, dinh dưỡng đầy đủ cũng rất quan trọng.”
Nghe vậy, Vương lão đầu không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn ba tôn tử trai mà lớn tiếng: “Nhìn muội muội các con mà học hỏi, phải cố gắng để sau này làm chỗ dựa cho muội muội!”
Ba huynh đệ đồng thanh: “Dạ!”
Vương lão đầu mới cười mắng: “Cút nhanh lên, đi làm chuyện của các ngươi đi. Các ngươi ngồi đây làm không khí quanh đây hôi rình.”
Ba tên nhóc vội vã chạy đi. Vương Thắng Ý vừa đi vừa nói: “Tổ phụ thật là nói bừa, rõ ràng chúng ta thơm mà, sao lại nói là hôi chứ.”
Vương Thắng Lợi và Vương Thắng Mãn nghe vậy, không ai đáp lời, chỉ âm thầm cách xa Vương Thắng Ý một chút.
Tự dưng thấy có chút chán ghét là sao đây?
Vương Noãn Noãn cười nhìn ba ca ca rời đi, sau đó xoay người đỡ tổ phụ, tổ mẫu ra ngoài.
“Tổ mẫu, chúng ta ra hoa viên ngồi một chút nhé?”
Vương Noãn Noãn tươi cười, cẩn thận quan sát xem trên mặt bà có còn dấu vết gì không. Cũng may, vết tát trên mặt không quá sâu, thêm vào hiệu quả linh tuyền của nàng, hôm nay đã không còn thấy nữa.
Vương lão thái nghe tôn nữ muốn đi dạo hoa viên cùng mình, vui mừng đến nỗi khuôn mặt rạng rỡ: “Tốt quá, tốt quá! Vừa hay tổ phụ con không chịu đi cùng, để hai bà cháu ta đi.”
Vương lão đầu nghe vậy lập tức kêu lớn: “Sao lại nói thế được, ta sao có thể không chịu đi? Đi, ta đi cùng hai bà cháu luôn!”
Vương lão thái nghe vậy thỏa mãn vô cùng, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra.
Ba người một đường chậm rãi đi về phía hoa viên.