Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà
Chương 72: Nhiều Động Lực Hơn
Vương Noãn Noãn đung đưa đôi chân nhỏ khi ngồi trên lưng “bảo mẫu” là con dê Dương Mị Mị, hai bím tóc nhỏ trên đầu nàng cũng lắc lư theo nhịp. Vương lão thái ngồi trên một tảng đá gần đó, ngắm nhìn mấy con cừu và bò vàng lớn, rồi quay sang nhìn tôn nữ đáng yêu, ánh mắt ngập tràn sự mãn nguyện.
Ngày qua ngày, trong sự mong đợi khôn nguôi của Vương gia, ngôi nhà cuối cùng cũng được xây xong! Mỗi người trong nhà Vương đều từng ngày chứng kiến từng viên gạch dựng lên, nhưng khi công trình thật sự hoàn thành, cảm giác thật sự hoàn toàn khác biệt.
Ngay cả Vương Noãn Noãn cũng phấn khích, nàng đứng bên ngoài cửa, đôi chân nhỏ nhảy cẫng lên. Vương lão đầu xoa xoa các ngón tay, muốn mở cửa nhưng lại có vẻ ngần ngại, điều này khiến mọi người càng thêm nôn nóng.
Đúng vậy, không chỉ Vương gia, mà cả thôn dân Bảo Phúc cũng đang mong chờ được vào xem.
“Vương thúc, nhanh lên nào, cho mọi người mở mang tầm mắt!”
“Đúng đấy, Vương thúc đừng keo kiệt chứ!”
“Thôi nào, Cẩu Thặng, ngươi nói chuyện vậy không được. Vương thúc đang xúc động, ngươi thì hiểu gì đâu!”
“Đúng đấy, nếu là ta chắc cũng xúc động đến ngất đi mất thôi, nhà to thế cơ mà!”
“Chà, từ tiền viện đi tới hậu viện chắc phải mất một lúc. giờ Vương gia không chỉ mua một mảnh đất, mà tận bốn mảnh đấy!”
“Ôi trời, ta mà được vào ngắm nghía chắc ăn thêm được vài bát cơm nữa.”
Nghe lời nói của thôn dân, cảm giác hồi hộp của người Vương gia cũng dần lắng xuống.
Vương lão đầu dẫn đầu, đẩy cánh cổng vào sân!
Mọi người theo chân người Vương gia bước vào, đập vào mắt là một con đường lát gạch xanh xám dẫn thẳng tới đại sảnh.
Cửa đại sảnh là bốn cánh cửa tối màu, hai cánh giữa mở he hé.
Cửa sổ bên hành lang với hoa văn hình quả trám mở ra, không gian sáng sủa sạch sẽ.
Trước hành lang có đặt ghế và bàn mây, cách bàn mây ba thước là những bụi hoa cỏ tươi tốt.
Vương Nhị Trụ rất hài lòng, sau này tiếp khách cũng có nơi chính quy và tao nhã, đúng rồi, chính là “tao nhã”.
Đi tiếp trên con đường gạch xanh, ở đó có một cổng vòm, bước qua là tới trung viện, nơi này dành làm ba gian thư phòng, phía trước thư phòng còn có kệ để binh khí, nhưng hiện tại chưa có binh khí.
Ngoài ra còn có phòng bếp và vài gian phòng trống, tạm thời chưa quyết định dùng vào việc gì. Ở góc sân đặt vài chậu cây và những loại hoa không rõ tên.
Đi tiếp nữa là một bức tường màu trắng ngà, trên đỉnh trang trí ngói xanh xám, giữa tường là một cánh cửa khóa chặt.
Vương lão đầu lấy chìa khóa ra mở cửa, dẫn mọi người vào trong. Đoạn đường này khá dài, thật ra là khoảng sân dành cho nữ khách, hai bên đường nhỏ có một ngọn giả sơn và một hồ nước nhỏ.
Từ đây có ba lối đi: một lối dẫn đến chủ viện, nơi gia đình sẽ ở, một lối dành cho hạ nhân và ám vệ, và một lối khác dẫn đến tiểu hoa viên.
Tới đây, Vương lão đầu quyết định không dẫn thôn dân đi tiếp nữa, lão dự định chờ khi chính thức nhập trạch sẽ mời mọi người đến chung vui sau.
Còn chưa kịp mở lời, Trần Đại Thụ đã lên tiếng: “Được rồi, đến đây thôi, bên trong là nơi ở của gia đình rồi, để họ tự xem trước. Chúng ta không nên đi theo nữa.”
“Được, đi theo Đại Thụ thúc nào, ha ha, dù gì cũng trong làng mình, đâu sợ mất.”
“Đúng đấy, nhớ mời chúng ta tới xem đấy nhé!”
“…”
Vương lão đầu gật đầu đáp ứng, rồi tiễn mọi người ra ngoài, sau đó vội vã chạy trở lại.
Trở về, lão thấy mọi người đang đợi lão mở cửa, phải nói là cảm giác này rất đặc biệt.
Noãn nha đầu nhà lão nói rằng, cái này gọi là gì ấy nhỉ? Ừ đúng rồi, là “cảm giác nghi thức”.
Vương lão đầu xoa xoa tay rồi lau mồ hôi trên quần, cuối cùng cũng đẩy cửa vào. Bên trong đúng là ngôi nhà trong mơ của lão và Vương lão thái!
Một mảnh đất trồng rau được chừa riêng, còn có một cây mai. Nội viện rộng rãi vô cùng, phòng của Vương lão đầu và Vương lão thái ở chính giữa, một bên là phòng của nhi tử và tức phụ, bên còn lại là phòng của Vương Noãn Noãn và mấy đứa nhỏ.
Bọn họ chung quy chẳng phải đại hộ nhân gia, ở chốn thôn quê vốn coi trọng con cháu quây quần bên gối, bởi vậy cũng chẳng phân biệt nam quyến, nữ quyến. Chỉ là ba phòng của ba tiểu tử được xây cách nhau hơi xa một chút, tương đối mà nói, cũng coi như đã ngăn cách riêng biệt.
Cả Vương gia mỗi người một hướng, có người sờ cột, có người mở cửa phòng, có người ngắm cây lớn. May mà vừa rồi không cho thôn dân vào đây, nếu không thì mất mặt lắm!
…
Đến khi Vương gia chính thức dọn vào ở thì đã hai tháng sau, lúc đó được tính từ khi xây xong ngôi nhà đã gần ba tháng. Từ lúc bắt đầu xây dựng cho đến lúc dọn vào ở, quả thật mất rất nhiều thời gian.
Lúa ngoài đồng đã chín, vì vậy cả Vương gia mới dọn vào chưa kịp tận hưởng đã phải bận rộn thu hoạch mùa thu, rồi lại bận rộn với dược liệu. Đến khi thật sự rảnh rỗi thì đã là mùa đông.
Năm nay, Vương gia mua được than tốt nhất. Tuy việc kinh doanh của gia đình không thêm loại mới, nhưng những mảng kinh doanh cũ phát triển ngày càng lớn, dược liệu có Lý gia bảo chứng đã bắt đầu mở rộng quy mô.
Vì vậy, Vương gia lại mua thêm hai ngọn núi và mấy chục mẫu đất, dự định năm sau sẽ trồng dược liệu phổ thông trên đất, còn một số loại đặc biệt sẽ trồng trên núi.
Giờ đây, Vương gia thực sự đã tiến thêm một bước lớn.
“Phụ thân, năm nay nhà mình còn dư bạc ăn Tết không?”
Vương Đại Trụ gãi đầu hỏi, thật tình hắn thấy phụ thân hắn tiêu tiền ghê quá, như nước chảy vậy.
Vương lão đầu liếc nhìn đại nhi tử chẳng có tiền đồ: “Ngươi đây là coi thường chính mình, coi thường nhị đệ ngươi, hay coi thường phụ thân đây?”
Vương Đại Trụ cười gượng, ý phụ thân là nhà vẫn còn tiền, có tiền là tốt, năm sau hắn lại có thể chăm chỉ trồng trọt kiếm tiền rồi.
Vương Nhị Trụ thì lanh lợi hơn nhiều, tiến tới bóp vai cho phụ thân, phục vụ thoải mái rồi mới hỏi: “Phụ thân, năm nay nhà ta còn lại bao nhiêu?”
Vương lão đầu nhìn các con đang trông ngóng, rồi nhìn lão bà, ho nhẹ một tiếng.
“Khụ, năm nay nhà mình không chỉ kiếm lại được tiền xây nhà, mà còn dư đủ để mua thêm vài căn nữa, thậm chí đã trừ đi cả tiền mua đất mới và núi rồi.”
Lời vừa dứt, Vương Nhị Trụ hơi ngơ ngác, nhưng nhanh chóng hiểu ra. Dù sao mỗi khoản bạc đều qua tay hắn, hắn cũng có ước tính trong đầu, chỉ là không ngờ nhà còn dư nhiều thế.
Hắn không biết đất và núi mới mua hết bao nhiêu, nhưng hẳn là không ít. Huống hồ chi tiêu cả nhà năm nay cũng không ít, nuôi sống nhiều người lắm, ngoài mười mấy người Mộ Tử Hạo để lại, nhà cũng dần thuê thêm hạ nhân, ba đứa nhỏ mỗi đứa có thư đồng riêng.
Noãn Noãn ngoài Tiểu Vũ còn có một tiểu nha hoàn và một bà tử, đều là người được chuẩn bị để là để nuôi dưỡng và chăm sóc cho nàng.
Những người lớn còn lại mỗi người cũng có một gia nhân lo liệu sinh hoạt hàng ngày.
Với việc kinh doanh ngày càng nhiều, Vương Nhị Trụ có ý muốn thuê thêm quản gia, vì vậy bố trí trong nhà ngày càng giống một gia đình quyền quý.
Vương Nhị Trụ nghĩ đến điều này mà càng thêm hăng hái!
Ngày qua ngày, trong sự mong đợi khôn nguôi của Vương gia, ngôi nhà cuối cùng cũng được xây xong! Mỗi người trong nhà Vương đều từng ngày chứng kiến từng viên gạch dựng lên, nhưng khi công trình thật sự hoàn thành, cảm giác thật sự hoàn toàn khác biệt.
Ngay cả Vương Noãn Noãn cũng phấn khích, nàng đứng bên ngoài cửa, đôi chân nhỏ nhảy cẫng lên. Vương lão đầu xoa xoa các ngón tay, muốn mở cửa nhưng lại có vẻ ngần ngại, điều này khiến mọi người càng thêm nôn nóng.
Đúng vậy, không chỉ Vương gia, mà cả thôn dân Bảo Phúc cũng đang mong chờ được vào xem.
“Vương thúc, nhanh lên nào, cho mọi người mở mang tầm mắt!”
“Đúng đấy, Vương thúc đừng keo kiệt chứ!”
“Thôi nào, Cẩu Thặng, ngươi nói chuyện vậy không được. Vương thúc đang xúc động, ngươi thì hiểu gì đâu!”
“Đúng đấy, nếu là ta chắc cũng xúc động đến ngất đi mất thôi, nhà to thế cơ mà!”
“Chà, từ tiền viện đi tới hậu viện chắc phải mất một lúc. giờ Vương gia không chỉ mua một mảnh đất, mà tận bốn mảnh đấy!”
“Ôi trời, ta mà được vào ngắm nghía chắc ăn thêm được vài bát cơm nữa.”
Nghe lời nói của thôn dân, cảm giác hồi hộp của người Vương gia cũng dần lắng xuống.
Vương lão đầu dẫn đầu, đẩy cánh cổng vào sân!
Mọi người theo chân người Vương gia bước vào, đập vào mắt là một con đường lát gạch xanh xám dẫn thẳng tới đại sảnh.
Cửa đại sảnh là bốn cánh cửa tối màu, hai cánh giữa mở he hé.
Cửa sổ bên hành lang với hoa văn hình quả trám mở ra, không gian sáng sủa sạch sẽ.
Trước hành lang có đặt ghế và bàn mây, cách bàn mây ba thước là những bụi hoa cỏ tươi tốt.
Vương Nhị Trụ rất hài lòng, sau này tiếp khách cũng có nơi chính quy và tao nhã, đúng rồi, chính là “tao nhã”.
Đi tiếp trên con đường gạch xanh, ở đó có một cổng vòm, bước qua là tới trung viện, nơi này dành làm ba gian thư phòng, phía trước thư phòng còn có kệ để binh khí, nhưng hiện tại chưa có binh khí.
Ngoài ra còn có phòng bếp và vài gian phòng trống, tạm thời chưa quyết định dùng vào việc gì. Ở góc sân đặt vài chậu cây và những loại hoa không rõ tên.
Đi tiếp nữa là một bức tường màu trắng ngà, trên đỉnh trang trí ngói xanh xám, giữa tường là một cánh cửa khóa chặt.
Vương lão đầu lấy chìa khóa ra mở cửa, dẫn mọi người vào trong. Đoạn đường này khá dài, thật ra là khoảng sân dành cho nữ khách, hai bên đường nhỏ có một ngọn giả sơn và một hồ nước nhỏ.
Từ đây có ba lối đi: một lối dẫn đến chủ viện, nơi gia đình sẽ ở, một lối dành cho hạ nhân và ám vệ, và một lối khác dẫn đến tiểu hoa viên.
Tới đây, Vương lão đầu quyết định không dẫn thôn dân đi tiếp nữa, lão dự định chờ khi chính thức nhập trạch sẽ mời mọi người đến chung vui sau.
Còn chưa kịp mở lời, Trần Đại Thụ đã lên tiếng: “Được rồi, đến đây thôi, bên trong là nơi ở của gia đình rồi, để họ tự xem trước. Chúng ta không nên đi theo nữa.”
“Được, đi theo Đại Thụ thúc nào, ha ha, dù gì cũng trong làng mình, đâu sợ mất.”
“Đúng đấy, nhớ mời chúng ta tới xem đấy nhé!”
“…”
Vương lão đầu gật đầu đáp ứng, rồi tiễn mọi người ra ngoài, sau đó vội vã chạy trở lại.
Trở về, lão thấy mọi người đang đợi lão mở cửa, phải nói là cảm giác này rất đặc biệt.
Noãn nha đầu nhà lão nói rằng, cái này gọi là gì ấy nhỉ? Ừ đúng rồi, là “cảm giác nghi thức”.
Vương lão đầu xoa xoa tay rồi lau mồ hôi trên quần, cuối cùng cũng đẩy cửa vào. Bên trong đúng là ngôi nhà trong mơ của lão và Vương lão thái!
Một mảnh đất trồng rau được chừa riêng, còn có một cây mai. Nội viện rộng rãi vô cùng, phòng của Vương lão đầu và Vương lão thái ở chính giữa, một bên là phòng của nhi tử và tức phụ, bên còn lại là phòng của Vương Noãn Noãn và mấy đứa nhỏ.
Bọn họ chung quy chẳng phải đại hộ nhân gia, ở chốn thôn quê vốn coi trọng con cháu quây quần bên gối, bởi vậy cũng chẳng phân biệt nam quyến, nữ quyến. Chỉ là ba phòng của ba tiểu tử được xây cách nhau hơi xa một chút, tương đối mà nói, cũng coi như đã ngăn cách riêng biệt.
Cả Vương gia mỗi người một hướng, có người sờ cột, có người mở cửa phòng, có người ngắm cây lớn. May mà vừa rồi không cho thôn dân vào đây, nếu không thì mất mặt lắm!
…
Đến khi Vương gia chính thức dọn vào ở thì đã hai tháng sau, lúc đó được tính từ khi xây xong ngôi nhà đã gần ba tháng. Từ lúc bắt đầu xây dựng cho đến lúc dọn vào ở, quả thật mất rất nhiều thời gian.
Lúa ngoài đồng đã chín, vì vậy cả Vương gia mới dọn vào chưa kịp tận hưởng đã phải bận rộn thu hoạch mùa thu, rồi lại bận rộn với dược liệu. Đến khi thật sự rảnh rỗi thì đã là mùa đông.
Năm nay, Vương gia mua được than tốt nhất. Tuy việc kinh doanh của gia đình không thêm loại mới, nhưng những mảng kinh doanh cũ phát triển ngày càng lớn, dược liệu có Lý gia bảo chứng đã bắt đầu mở rộng quy mô.
Vì vậy, Vương gia lại mua thêm hai ngọn núi và mấy chục mẫu đất, dự định năm sau sẽ trồng dược liệu phổ thông trên đất, còn một số loại đặc biệt sẽ trồng trên núi.
Giờ đây, Vương gia thực sự đã tiến thêm một bước lớn.
“Phụ thân, năm nay nhà mình còn dư bạc ăn Tết không?”
Vương Đại Trụ gãi đầu hỏi, thật tình hắn thấy phụ thân hắn tiêu tiền ghê quá, như nước chảy vậy.
Vương lão đầu liếc nhìn đại nhi tử chẳng có tiền đồ: “Ngươi đây là coi thường chính mình, coi thường nhị đệ ngươi, hay coi thường phụ thân đây?”
Vương Đại Trụ cười gượng, ý phụ thân là nhà vẫn còn tiền, có tiền là tốt, năm sau hắn lại có thể chăm chỉ trồng trọt kiếm tiền rồi.
Vương Nhị Trụ thì lanh lợi hơn nhiều, tiến tới bóp vai cho phụ thân, phục vụ thoải mái rồi mới hỏi: “Phụ thân, năm nay nhà ta còn lại bao nhiêu?”
Vương lão đầu nhìn các con đang trông ngóng, rồi nhìn lão bà, ho nhẹ một tiếng.
“Khụ, năm nay nhà mình không chỉ kiếm lại được tiền xây nhà, mà còn dư đủ để mua thêm vài căn nữa, thậm chí đã trừ đi cả tiền mua đất mới và núi rồi.”
Lời vừa dứt, Vương Nhị Trụ hơi ngơ ngác, nhưng nhanh chóng hiểu ra. Dù sao mỗi khoản bạc đều qua tay hắn, hắn cũng có ước tính trong đầu, chỉ là không ngờ nhà còn dư nhiều thế.
Hắn không biết đất và núi mới mua hết bao nhiêu, nhưng hẳn là không ít. Huống hồ chi tiêu cả nhà năm nay cũng không ít, nuôi sống nhiều người lắm, ngoài mười mấy người Mộ Tử Hạo để lại, nhà cũng dần thuê thêm hạ nhân, ba đứa nhỏ mỗi đứa có thư đồng riêng.
Noãn Noãn ngoài Tiểu Vũ còn có một tiểu nha hoàn và một bà tử, đều là người được chuẩn bị để là để nuôi dưỡng và chăm sóc cho nàng.
Những người lớn còn lại mỗi người cũng có một gia nhân lo liệu sinh hoạt hàng ngày.
Với việc kinh doanh ngày càng nhiều, Vương Nhị Trụ có ý muốn thuê thêm quản gia, vì vậy bố trí trong nhà ngày càng giống một gia đình quyền quý.
Vương Nhị Trụ nghĩ đến điều này mà càng thêm hăng hái!