Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà
Chương 66: Mộc Bạch kính gửi
Đêm hôm ấy, sau khi chờ đợi mọi người trong nhà Vương lão đầu đã say giấc, Mộ Tử Hạo nhẹ nhàng đứng dậy mặc y phục, nhìn ngắm Vương Noãn Noãn một lúc rồi mới rời đi.
Sau khi ra khỏi nhà và hội họp với người bên ngoài, Mộ Tử Hạo lao thẳng một mạch ra khỏi địa phận của trấn Vĩnh An rồi mới giảm tốc độ. Hắn quay lại, thản nhiên hỏi: “Đã thu xếp ổn thoả rồi chứ? Dấu vết cũng đã xoá sạch chứ?”
Ám Linh gật đầu. Bọn hắn vốn là một đội hai mươi người, tất cả đều được điều tới để hộ tống Thiếu Chủ bình an trở về đất phong. Thế nhưng Thiếu Chủ lại để lại mười người cho nhà lão Vương để bảo vệ họ, lo rằng nếu để lại dấu vết sẽ khiến nhà lão Vương gặp nguy hiểm.
Giờ đây bên cạnh chỉ còn lại mười người, dù tất cả đều là cao thủ, nhưng người kẻ địch phái tới cũng chẳng hề kém cỏi. Vì vậy, bọn hắn chỉ có thể cẩn thận đưa Mộ Tử Hạo vượt núi, cách này có thể giúp tránh bị phát hiện.
Đám người phong trần mệt mỏi gấp rút lên đường.
Sáng hôm sau, nhà Vương lão đầu mới phát hiện Mộ Tử Hạo đã rời đi.
Người đầu tiên nhận ra là Vương Thắng Lợi, đến giờ hai người thường cùng nhau luyện võ nhưng không thấy Mộ Tử Hạo dậy như mọi hôm. Hắn vào phòng gọi, nhưng lại thấy trên gối của Mộ Tử Hạo để lại hai bức thư và một miếng ngọc bội.
Trong lòng bất giác dấy lên cảm giác bất an, hắn vội gọi tổ mẫu và cũng làm Vương Noãn Noãn thức giấc. Khi mọi người đã tỉnh táo, Vương Thắng Lợi cầm lá thư đọc to cho cả nhà nghe.
“Xin hãy thứ lỗi cho ta vì đã rời đi mà không từ biệt, ta thực sự không có đủ dũng khí để nói lời chia tay trước mặt mọi người. Dù thời gian ở đây không lâu, nhưng đây là khoảng thời gian vui vẻ và ấm áp nhất trong cuộc đời ta. Ta sẽ luôn trân trọng những kỷ niệm này. Mong rằng, ở những nơi mà chúng ta không nhìn thấy nhau, mọi việc đều thuận lợi.
Vương gia gia, Vương nãi nãi, hai người coi ta như tôn tử mà chăm sóc, ta vô cùng cảm kích và biết ơn. Thật may mắn khi có được một gia gia và nãi nãi hiền từ bao dung như hai người.
Đại bá, đại bá mẫu, nhị bá, nhị bá mẫu, tam thúc, tam thẩm, cảm tạ mọi người đã yêu thương ta như tiểu bối trong nhà. Tình cảm của mọi người ta đều ghi nhớ, xin đa tạ.
Thắng Lợi, dù ta đã đi, nhưng việc của đệ vẫn phải kiên trì tiếp tục. Hãy học hỏi tốt từ Hứa Quyền, khi ta trở lại, hy vọng ta sẽ thấy một Thắng Lợi hoàn toàn mới.
Thắng Ý, đệ rất thông minh nhưng không thích học. Đọc sách không chỉ để khoa cử mà còn giúp người ta hiểu đạo lý. Với đầu óc của đệ, sau này việc kinh doanh nhất định sẽ phát đạt, đệ cần biết cách viết văn thư và tính toán sổ sách.
Thắng Mãn, đệ là hạt giống đọc sách rất tốt, ta chưa từng gặp ai xem việc đọc sách là hạnh phúc như đệ. Hãy kiên trì, sau này nhất định sẽ toả sáng.
Cuối cùng, điều ta muốn nói là với Noãn Noãn, tiểu nha đầu, cảm tạ muội đã xuất hiện để ta trở thành con người hoàn thiện. Hứa Tiểu Vũ tài giỏi nhiều thứ, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, võ công không thua kém Hứa Quyền. Khi ra ngoài nhớ mang theo nàng, lúc quan trọng sẽ cứu mạng muội.
Còn nữa, muội sẽ ngày càng lớn, hãy chọn thứ mình yêu thích mà học. Có những lúc ta cảm thấy muội thật vất vả, mong lần sau gặp lại, muội vẫn giữ được sự hồn nhiên chất phát và niềm vui của bản thân.
Bất kể ta ở đâu hay làm gì, ta vẫn là Mộc Bạch ca ca của muội. Ngọc bội này muội hãy giữ cẩn thận, lần sau gặp lại ta sẽ kiểm tra.
Ta còn để lại một bức thư giới thiệu, chỉ cần mang bức thư này, học đường trong trấn sẽ nhận ba huynh đệ Thắng Lợi. Đây là điều cuối cùng ta có thể làm cho mọi người, xin đừng từ chối.
Mỗi thành viên của Vương gia, cảm tạ vì đã gặp nhau. Những ngày ở đây là những ngày vui vẻ nhất đời ta, ta sẽ ghi nhớ suốt đời, mong chờ lần sau gặp lại.
Mộc Bạch kính gửi.”
Vương Thắng Lợi vừa đọc xong, Vương Noãn Noãn ôm lấy miếng ngọc bội, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Mộc Bạch ca ca đã đi, Mộc Bạch ca ca không cần ta nữa.
Trong lòng Vương lão đầu và Vương lão thái cũng đau đớn. Mộc Bạch ở nhà bấy lâu, họ đã coi hắn như hài tử trong nhà, giờ hắn đột ngột rời đi, sao họ có thể không lo lắng, không thương nhớ cho được.
Khi cả nhà ăn sáng, mọi người đều biết chuyện. Vương Noãn Noãn với đôi mắt đỏ hoe chậm rãi bưng bát, uống cháo từng ngụm nhỏ. Ai nấy đều không nói gì, nét mặt ai cũng u sầu.
Đúng lúc đó, Vương lão thái lên tiếng: “Không biết Mộc Bạch giờ thế nào rồi? Không biết có ăn sáng chưa? Hắn rất thích bánh bao của ta làm…” Vương lão thái nói tới đây không sao nói tiếp, đôi mắt cũng đỏ hoe.
Nghe thấy lời bà, Vương Noãn Noãn mím môi lại, nước mắt chảy xuống bát cháo.
Không biết vì sao hôm nay cháo lại đắng thế này?
Cả nhà lặng lẽ ăn xong bữa sáng, làm gì cũng không có chút hứng thú. Vương Noãn Noãn ôm ngọc bội mà Mộc Tử Hạo để lại, nằm im trên giường, lòng nàng cảm thấy thật trống trải.
Vương lão đầu và Vương lão thái nhìn thấy tôn nữ, trong lòng càng thêm xót xa. Thật vậy, ngày thường tiểu nha đầu và Mộc Bạch gắn bó nhất, Mộc Bạch rời đi đột ngột, không biết đến bao giờ Noãn Noãn mới nguôi ngoai.
Cứ thế, cả Vương gia trầm lắng một đoạn thời gian, cho đến khi xuân về, vì bận rộn mới dần khuây khoả. Tuy nhiên, Vương Noãn Noãn vẫn mang nét buồn, dù nàng đã rất cố gắng nhưng lòng vẫn không thể vui nổi.
Cho đến một đêm, khi đang ngủ, Vương Noãn Noãn bất chợt tỉnh giấc. Vừa định ngủ lại thì nghe thấy tổ phụ mẫu thở dài, lại còn nghe hai người nói về nỗi lo lắng dành cho mình. Đôi mắt nàng cay cay, cảm thấy bản thân đã để mọi người phải lo lắng.
Đúng vậy, Mộc Bạch ca ca chỉ tạm thời rời đi, không phải không quay về. Sao mình phải u sầu thế này?
Chắc chắn Mộc Bạch ca ca cũng không muốn thấy mình như thế. Hơn nữa, mình không nên để người nhà phải lo lắng. Bấy lâu nay, người trong nhà đều nhường nhịn, che chở cho mình, ngay cả ba huynh trưởng cũng không đến trường chỉ để ở nhà chọc mình vui lên.
Nàng thực sự đã quá ích kỷ.
Nghĩ đến đây, tảng đá lớn đè nặng trong lòng được nhấc bỏ.
Sáng hôm sau, sau khi tỉnh giấc, Vương Noãn Noãn vui vẻ gọi gia gia, nãi nãi.
Vương lão đầu và Vương lão thái hiểu rằng tiểu tôn nữ đã thông suốt. Cuối cùng hai người cũng yên tâm, còn Vương Noãn Noãn nhìn hai lão nhân cẩn trọng chăm sóc, lòng sinh ra cảm đầy hổ thẹn.
Sau khi ra khỏi nhà và hội họp với người bên ngoài, Mộ Tử Hạo lao thẳng một mạch ra khỏi địa phận của trấn Vĩnh An rồi mới giảm tốc độ. Hắn quay lại, thản nhiên hỏi: “Đã thu xếp ổn thoả rồi chứ? Dấu vết cũng đã xoá sạch chứ?”
Ám Linh gật đầu. Bọn hắn vốn là một đội hai mươi người, tất cả đều được điều tới để hộ tống Thiếu Chủ bình an trở về đất phong. Thế nhưng Thiếu Chủ lại để lại mười người cho nhà lão Vương để bảo vệ họ, lo rằng nếu để lại dấu vết sẽ khiến nhà lão Vương gặp nguy hiểm.
Giờ đây bên cạnh chỉ còn lại mười người, dù tất cả đều là cao thủ, nhưng người kẻ địch phái tới cũng chẳng hề kém cỏi. Vì vậy, bọn hắn chỉ có thể cẩn thận đưa Mộ Tử Hạo vượt núi, cách này có thể giúp tránh bị phát hiện.
Đám người phong trần mệt mỏi gấp rút lên đường.
Sáng hôm sau, nhà Vương lão đầu mới phát hiện Mộ Tử Hạo đã rời đi.
Người đầu tiên nhận ra là Vương Thắng Lợi, đến giờ hai người thường cùng nhau luyện võ nhưng không thấy Mộ Tử Hạo dậy như mọi hôm. Hắn vào phòng gọi, nhưng lại thấy trên gối của Mộ Tử Hạo để lại hai bức thư và một miếng ngọc bội.
Trong lòng bất giác dấy lên cảm giác bất an, hắn vội gọi tổ mẫu và cũng làm Vương Noãn Noãn thức giấc. Khi mọi người đã tỉnh táo, Vương Thắng Lợi cầm lá thư đọc to cho cả nhà nghe.
“Xin hãy thứ lỗi cho ta vì đã rời đi mà không từ biệt, ta thực sự không có đủ dũng khí để nói lời chia tay trước mặt mọi người. Dù thời gian ở đây không lâu, nhưng đây là khoảng thời gian vui vẻ và ấm áp nhất trong cuộc đời ta. Ta sẽ luôn trân trọng những kỷ niệm này. Mong rằng, ở những nơi mà chúng ta không nhìn thấy nhau, mọi việc đều thuận lợi.
Vương gia gia, Vương nãi nãi, hai người coi ta như tôn tử mà chăm sóc, ta vô cùng cảm kích và biết ơn. Thật may mắn khi có được một gia gia và nãi nãi hiền từ bao dung như hai người.
Đại bá, đại bá mẫu, nhị bá, nhị bá mẫu, tam thúc, tam thẩm, cảm tạ mọi người đã yêu thương ta như tiểu bối trong nhà. Tình cảm của mọi người ta đều ghi nhớ, xin đa tạ.
Thắng Lợi, dù ta đã đi, nhưng việc của đệ vẫn phải kiên trì tiếp tục. Hãy học hỏi tốt từ Hứa Quyền, khi ta trở lại, hy vọng ta sẽ thấy một Thắng Lợi hoàn toàn mới.
Thắng Ý, đệ rất thông minh nhưng không thích học. Đọc sách không chỉ để khoa cử mà còn giúp người ta hiểu đạo lý. Với đầu óc của đệ, sau này việc kinh doanh nhất định sẽ phát đạt, đệ cần biết cách viết văn thư và tính toán sổ sách.
Thắng Mãn, đệ là hạt giống đọc sách rất tốt, ta chưa từng gặp ai xem việc đọc sách là hạnh phúc như đệ. Hãy kiên trì, sau này nhất định sẽ toả sáng.
Cuối cùng, điều ta muốn nói là với Noãn Noãn, tiểu nha đầu, cảm tạ muội đã xuất hiện để ta trở thành con người hoàn thiện. Hứa Tiểu Vũ tài giỏi nhiều thứ, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, võ công không thua kém Hứa Quyền. Khi ra ngoài nhớ mang theo nàng, lúc quan trọng sẽ cứu mạng muội.
Còn nữa, muội sẽ ngày càng lớn, hãy chọn thứ mình yêu thích mà học. Có những lúc ta cảm thấy muội thật vất vả, mong lần sau gặp lại, muội vẫn giữ được sự hồn nhiên chất phát và niềm vui của bản thân.
Bất kể ta ở đâu hay làm gì, ta vẫn là Mộc Bạch ca ca của muội. Ngọc bội này muội hãy giữ cẩn thận, lần sau gặp lại ta sẽ kiểm tra.
Ta còn để lại một bức thư giới thiệu, chỉ cần mang bức thư này, học đường trong trấn sẽ nhận ba huynh đệ Thắng Lợi. Đây là điều cuối cùng ta có thể làm cho mọi người, xin đừng từ chối.
Mỗi thành viên của Vương gia, cảm tạ vì đã gặp nhau. Những ngày ở đây là những ngày vui vẻ nhất đời ta, ta sẽ ghi nhớ suốt đời, mong chờ lần sau gặp lại.
Mộc Bạch kính gửi.”
Vương Thắng Lợi vừa đọc xong, Vương Noãn Noãn ôm lấy miếng ngọc bội, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Mộc Bạch ca ca đã đi, Mộc Bạch ca ca không cần ta nữa.
Trong lòng Vương lão đầu và Vương lão thái cũng đau đớn. Mộc Bạch ở nhà bấy lâu, họ đã coi hắn như hài tử trong nhà, giờ hắn đột ngột rời đi, sao họ có thể không lo lắng, không thương nhớ cho được.
Khi cả nhà ăn sáng, mọi người đều biết chuyện. Vương Noãn Noãn với đôi mắt đỏ hoe chậm rãi bưng bát, uống cháo từng ngụm nhỏ. Ai nấy đều không nói gì, nét mặt ai cũng u sầu.
Đúng lúc đó, Vương lão thái lên tiếng: “Không biết Mộc Bạch giờ thế nào rồi? Không biết có ăn sáng chưa? Hắn rất thích bánh bao của ta làm…” Vương lão thái nói tới đây không sao nói tiếp, đôi mắt cũng đỏ hoe.
Nghe thấy lời bà, Vương Noãn Noãn mím môi lại, nước mắt chảy xuống bát cháo.
Không biết vì sao hôm nay cháo lại đắng thế này?
Cả nhà lặng lẽ ăn xong bữa sáng, làm gì cũng không có chút hứng thú. Vương Noãn Noãn ôm ngọc bội mà Mộc Tử Hạo để lại, nằm im trên giường, lòng nàng cảm thấy thật trống trải.
Vương lão đầu và Vương lão thái nhìn thấy tôn nữ, trong lòng càng thêm xót xa. Thật vậy, ngày thường tiểu nha đầu và Mộc Bạch gắn bó nhất, Mộc Bạch rời đi đột ngột, không biết đến bao giờ Noãn Noãn mới nguôi ngoai.
Cứ thế, cả Vương gia trầm lắng một đoạn thời gian, cho đến khi xuân về, vì bận rộn mới dần khuây khoả. Tuy nhiên, Vương Noãn Noãn vẫn mang nét buồn, dù nàng đã rất cố gắng nhưng lòng vẫn không thể vui nổi.
Cho đến một đêm, khi đang ngủ, Vương Noãn Noãn bất chợt tỉnh giấc. Vừa định ngủ lại thì nghe thấy tổ phụ mẫu thở dài, lại còn nghe hai người nói về nỗi lo lắng dành cho mình. Đôi mắt nàng cay cay, cảm thấy bản thân đã để mọi người phải lo lắng.
Đúng vậy, Mộc Bạch ca ca chỉ tạm thời rời đi, không phải không quay về. Sao mình phải u sầu thế này?
Chắc chắn Mộc Bạch ca ca cũng không muốn thấy mình như thế. Hơn nữa, mình không nên để người nhà phải lo lắng. Bấy lâu nay, người trong nhà đều nhường nhịn, che chở cho mình, ngay cả ba huynh trưởng cũng không đến trường chỉ để ở nhà chọc mình vui lên.
Nàng thực sự đã quá ích kỷ.
Nghĩ đến đây, tảng đá lớn đè nặng trong lòng được nhấc bỏ.
Sáng hôm sau, sau khi tỉnh giấc, Vương Noãn Noãn vui vẻ gọi gia gia, nãi nãi.
Vương lão đầu và Vương lão thái hiểu rằng tiểu tôn nữ đã thông suốt. Cuối cùng hai người cũng yên tâm, còn Vương Noãn Noãn nhìn hai lão nhân cẩn trọng chăm sóc, lòng sinh ra cảm đầy hổ thẹn.