Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống
Chương 62: Quả nhiên có thu hoạch
“Trưởng tỷ đừng đi qua, cỏ tranh đ.â.m người "
Mộc Tử Xuyên rất sợ trưởng tỷ bị cỏ tranh cắt người đ.â.m người kia làm bị thương.
Mộc Tử Khê cũng chạy chậm tới ngăn trước mặt trưởng tỷ nhà mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói:
"Trưởng tỷ, tỷ nếu là muốn làm cái gì, để cho ta cùng ca ca làm là được rồi!"
Mộc Cẩm liền cười nói:
"Vậy chúng ta cùng đi, đều cẩn thận một chút, không có việc gì.”
Hai đệ đệ thương nàng như vậy, muốn bảo vệ nàng, trong lòng Mộc Cẩm ấm áp.
Thấy trưởng tỷ nói như vậy, hai tiểu thiếu niên đứa lớn đứa nhỏ đành phải đáp ứng.
Mộc Cẩm bảo bọn họ lấy ra cái cuốc nhỏ, trong nhà chỉ có hai cái cuốc nhỏ, Mộc Cẩm tự mình khiêng cái cuốc lớn cồng kềnh.
“Chúng ta đào về phía rễ cỏ tranh, cần chính là rễ cỏ tranh. Rễ cỏ tranh là rễ màu trắng, các đệ cẩn thận đừng làm gãy quá nhiều. "
Mộc Cẩm dặn dò.
Kiếp trước nàng không chỉ từ một quyển sách y thượng thấy qua về Bạch Mao Căn(rễ cỏ tranh) ký-Bạch mao căn xuân thu hai mùa hái đào đều được.
Bề mặt rễ tranh trắng có màu vàng nhạt hoặc màu vàng trắng, có loại nhẵn, nhưng có loại sẽ có nếp nhăn dọc nhạt.
Có phân đoạn, độ dài bằng một ngón tay đến hai ngón tay.
Có mùi thơm thoang thoảng, vị ngọt.
Có thể nhai sống ăn, nuốt nước ngọt rồi nhổ vụn rễ cỏ tranh là được.
Có một số hài tử nông thôn không có gì ăn, còn có người đào rễ tranh trắng làm đồ ăn vặt.
Rễ tranh trắng có tác dụng thanh nhiệt giải độc, lợi tiểu, cầm máu, kháng khuẩn..
Thường dùng để trị Sốt nóng, khó tiểu, đái ra máu, phù nề và một số bệnh khác.
Lúc trước không nghĩ tới này bạch mao căn, là bởi vì có Hoài Sơn dại dược thực đồng nguyên đáng giá như vậy.
Hôm nay nếu gặp một mảnh cỏ tranhlớn như vậy phát triển vô cùng tốt, tất nhiên không thể bỏ qua.
Tam đệ cùng tứ đệ nghe xong lời của nàng, quả nhiên đào cẩn thận từng li từng tí, rất nhanh liền đào mấy bó lớn rễ tranh trắng ra.
Cái cuốc lớn của Mộc Cẩm thường đào đứt rễ tranh trắng, liền dứt khoát không đào nữa, lay mạnh rễ tranh trắng mà đại đệ và tiểu đệ đào, phủi sạch đất, sau đó kéo mấy cọng lá tranh buộc thành nắm nhỏ.
Rễ cỏ tranh trắng này mang về còn phải rửa sạch, sau đó phơi khô là được.
Đại khái mất hơn nửa canh giờ, một mảnh rễ tranh trắng này đều bị ba tỷ đệ các nàng đào xong.
Bởi vì lúc trước phát triển là tốt, một mảnh cỏ tranh này chất rễ tranh trắng cũng thập phần tốt, rễ tranh trắng đa số đều trắng trẻo mập mạp.
Có thể là bởi vì mảnh đất này là vùng trũng, khi trời mưa tích lũy nước ngầm cũng nhiều, ảnh hưởng của hạn hán cũng không tính là quá lớn.
Đem những rễ tranh này đều bỏ vào giỏ trúc lớn nhất mà Mộc Cẩm cõng, vậy mà bỏ được hơn phân nửa giỏ trúc.
Nặng trịch chừng hai mươi cân.
Những thứ này toàn bộ phơi khô ngược lại là không bao nhiêu, chỉ là có thể bán được chút tiền.
Sau khi đào xong rễ tranh trắng, tỷ đệ ba người lại đi vào sâu trong núi.
"Tỷ tỷ, nơi này xưa kia có một con suối, nước từ trong miệng đá chảy ra từ lưng chừng núi, hiện tại tỷ thấy đấy, cạn sạch rồi. “
Mộc Tử Xuyên thường xuyên tới sau núi săn thú, đối với sau núi so với Mộc Cẩm quen thuộc hơn nhiều.
Ánh mắt Mộc Cẩm theo tam đệ chỉ qua nhìn lại, đó là một dòng suối khô uốn lượn.
Cát lắng đọng ở cả hai bên.
Ở giữa bị dòng nước đánh sâu vào, là một khe rãnh hơi tối.
Mộc Cẩm thở dài trong lòng.
Không sao đâu. Đầu nguồn chỗ nói không chừng có thể tìm được chút đồ tốt, cho dù không tìm được đồ tốt cũng suy nghĩ một chút, liền muốn đi xem ngọn nguồn của dòng suối này.
Dòng suối như vậy bình thường đều là nước suối trong núi chảy ra.
Trong lòng có suy nghĩ, phải đi xem, tùy tâm mà đi có hối hận hay không.
Mộc Tử Khê cười đáp: "Trưởng tỷ, trước tiên hãy giấu cây cỏ này đi, chờ chúng ta trở về sẽ tới lấy.”
Mộc Cẩm đồng ý, nàng cũng không muốn cõng vật nặng chừng hai mươi cân chạy khắp núi.
Sau khi giấu rổ rễ tranh trắng này vào một bụi cây thấp, tỷ đệ ba người liền bò lên giữa sườn núi.
Rất nhanh, Mộc Tử Xuyên liền đưa theo Mộc Cẩm cùng tiểu đệ bò tới mục tiêu.
Hắn đưa tay chỉ vào một hang động phủ đầy rêu xanh.
"Trưởng tỷ, chính là nơi này, lúc trước nước từ nơi này chảy ra, dòng nước còn rất lớn, lúc trước ta cùng Tử Khê lên núi, khát thì ở chỗ này uống nước, nước ngọt nhẹ..."
Mộc Tử Khê cũng gật đầu lia lịa: "Hiện giờ hạn hán, rêu xanh trên tảng đá này khô hết rồi.”
Ba tỷ đệ đang nói chuyện, đột nhiên nghe được một tiếng "rầm".
Mộc Cẩm giật mình nhìn về phía phát ra âm thanh, nàng nhìn thấy dưới đáy tảng đá có một con thỏ gầy gò màu xám, đầu đầy m.á.u bốn chi đang giãy dụa.
"A, là thỏ hoang! Chắc là tới đây tìm nước, thấy chúng ta nên sợ hãi, nó đụng vào tảng đá này “
Mộ Tử Xuyên vẻ mặt vui mừng!
Đây thực sự là may mắn!
Mộc Tử Khê cũng tươi cười, chạy chậm tới, đưa tay xách con thỏ hoang đang dần ngừng giãy dụa lên, ném vào trong giỏ trúc trống không mà hắn đang cõng.
Mộc Cẩm cũng nở nụ cười, đây chính là ôm cây đợi thỏ đi.
Tuy rằng con thỏ hoang này hơi gầy, nhưng rất lớn, lúc tiểu đệ xách lên cũng nặng trịch, nói vậy trên người vẫn có mấy cân thịt.
Đáng tiếc bộ lông này không tốt lắm, nếu không thì để thợ da lột da rồi bán cho tiệm vải.
Mèo không ăn cá
Không có cửa hàng bán lông thú ở những nơi nhỏ như nơi này, vì vậy lông thú của thú săn được trong quá trình săn b.ắ.n thường được gửi đến các cửa hàng vải để bán.
"Đại tỷ, chúng ta đi thôi. Ở đây không có gì để xem."
Nhìn thấy đại tỷ vẫn đang nhìn vào cửa hang đá tối tăm, Mục Tử Xuyên đưa tay kéo đại tỷ.
Mộc Cẩm cảm thấy có gì đó không ổn.
Động vật nhạy cảm nhất nếu con thỏ này đã từng uống nước ở đây thì không thể nào nó không biết nơi này khô ráo và không có nước.
Nếu nó còn dám đến đây tìm nước thì nhất định phải có lý do.
Có lẽ là ở trong hang động này...
“Trưởng tỷ, tỷ không được vào đây! Cha đã cảnh báo ta và đệ đệ nhiều lần khi ở đây, ai biết trong này có rắn độc, bọ cạp, rết và con vật có độc khác không! "
Mộc Tử Khê cũng gật đầu lia lịa, cũng kéo Mộc Cẩm sợ nàng chui vào cửa động tối om.
Mộc Cẩm không khỏi buồn cười.
"Yên tâm, trưởng tỷ không đi vào, chỉ xem một chút, nói một chút mà thôi.”
Mộc Cẩm vừa nói xong, ánh mắt quét qua cửa động tối om, một màu xanh biếc đập vào mắt, vẻ mặt Mộc Cẩm bất ngờ.
Trong một khe hở phía trên cửa động lại có một gốc hoàng tinh đang sinh trưởng!
Nàng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua hoàng tinh lại có thể mọc ở trong khe đá!
Vả lại, cây hoàng tinh này lá cây xanh biếc, thân thô to cũng xanh biếc, không có nửa điểm dấu hiệu thiếu nước.
Trong lòng Mộc Cẩm mừng như điên!
Hoàng tinh thời trước chính là dược liệu phi thường trân quý!
Bởi vì hoàng tinh vốn trưởng thành muộn, hoàng tinh dại bình thường ba đến năm năm mới có thể trưởng thành, đầu năm càng lâu, dược lực càng lớn, cũng lại càng trân quý.
Mặc dù giấu ở trong khe đá, Mộc Cẩm từ cái thân cây thô to kia có thể phán đoán ra, gốc cây hoàng tinh này tuổi tác sẽ không quá nhỏ.
"Tam đệ, ta muốn leo lên tảng đá lớn kia, trong khe hở kia có một gốc dược liệu tốt!"
“Trưởng tỷ! Đệ đi đào, kẻo tỷ ngã! "
Mọic Tử Xuyên theo ngón tay của tỷ tỷ, nhìn thấy những thân cây xanh và lá xanh ẩn trong kẽ đá
Mộc Tử Xuyên rất sợ trưởng tỷ bị cỏ tranh cắt người đ.â.m người kia làm bị thương.
Mộc Tử Khê cũng chạy chậm tới ngăn trước mặt trưởng tỷ nhà mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói:
"Trưởng tỷ, tỷ nếu là muốn làm cái gì, để cho ta cùng ca ca làm là được rồi!"
Mộc Cẩm liền cười nói:
"Vậy chúng ta cùng đi, đều cẩn thận một chút, không có việc gì.”
Hai đệ đệ thương nàng như vậy, muốn bảo vệ nàng, trong lòng Mộc Cẩm ấm áp.
Thấy trưởng tỷ nói như vậy, hai tiểu thiếu niên đứa lớn đứa nhỏ đành phải đáp ứng.
Mộc Cẩm bảo bọn họ lấy ra cái cuốc nhỏ, trong nhà chỉ có hai cái cuốc nhỏ, Mộc Cẩm tự mình khiêng cái cuốc lớn cồng kềnh.
“Chúng ta đào về phía rễ cỏ tranh, cần chính là rễ cỏ tranh. Rễ cỏ tranh là rễ màu trắng, các đệ cẩn thận đừng làm gãy quá nhiều. "
Mộc Cẩm dặn dò.
Kiếp trước nàng không chỉ từ một quyển sách y thượng thấy qua về Bạch Mao Căn(rễ cỏ tranh) ký-Bạch mao căn xuân thu hai mùa hái đào đều được.
Bề mặt rễ tranh trắng có màu vàng nhạt hoặc màu vàng trắng, có loại nhẵn, nhưng có loại sẽ có nếp nhăn dọc nhạt.
Có phân đoạn, độ dài bằng một ngón tay đến hai ngón tay.
Có mùi thơm thoang thoảng, vị ngọt.
Có thể nhai sống ăn, nuốt nước ngọt rồi nhổ vụn rễ cỏ tranh là được.
Có một số hài tử nông thôn không có gì ăn, còn có người đào rễ tranh trắng làm đồ ăn vặt.
Rễ tranh trắng có tác dụng thanh nhiệt giải độc, lợi tiểu, cầm máu, kháng khuẩn..
Thường dùng để trị Sốt nóng, khó tiểu, đái ra máu, phù nề và một số bệnh khác.
Lúc trước không nghĩ tới này bạch mao căn, là bởi vì có Hoài Sơn dại dược thực đồng nguyên đáng giá như vậy.
Hôm nay nếu gặp một mảnh cỏ tranhlớn như vậy phát triển vô cùng tốt, tất nhiên không thể bỏ qua.
Tam đệ cùng tứ đệ nghe xong lời của nàng, quả nhiên đào cẩn thận từng li từng tí, rất nhanh liền đào mấy bó lớn rễ tranh trắng ra.
Cái cuốc lớn của Mộc Cẩm thường đào đứt rễ tranh trắng, liền dứt khoát không đào nữa, lay mạnh rễ tranh trắng mà đại đệ và tiểu đệ đào, phủi sạch đất, sau đó kéo mấy cọng lá tranh buộc thành nắm nhỏ.
Rễ cỏ tranh trắng này mang về còn phải rửa sạch, sau đó phơi khô là được.
Đại khái mất hơn nửa canh giờ, một mảnh rễ tranh trắng này đều bị ba tỷ đệ các nàng đào xong.
Bởi vì lúc trước phát triển là tốt, một mảnh cỏ tranh này chất rễ tranh trắng cũng thập phần tốt, rễ tranh trắng đa số đều trắng trẻo mập mạp.
Có thể là bởi vì mảnh đất này là vùng trũng, khi trời mưa tích lũy nước ngầm cũng nhiều, ảnh hưởng của hạn hán cũng không tính là quá lớn.
Đem những rễ tranh này đều bỏ vào giỏ trúc lớn nhất mà Mộc Cẩm cõng, vậy mà bỏ được hơn phân nửa giỏ trúc.
Nặng trịch chừng hai mươi cân.
Những thứ này toàn bộ phơi khô ngược lại là không bao nhiêu, chỉ là có thể bán được chút tiền.
Sau khi đào xong rễ tranh trắng, tỷ đệ ba người lại đi vào sâu trong núi.
"Tỷ tỷ, nơi này xưa kia có một con suối, nước từ trong miệng đá chảy ra từ lưng chừng núi, hiện tại tỷ thấy đấy, cạn sạch rồi. “
Mộc Tử Xuyên thường xuyên tới sau núi săn thú, đối với sau núi so với Mộc Cẩm quen thuộc hơn nhiều.
Ánh mắt Mộc Cẩm theo tam đệ chỉ qua nhìn lại, đó là một dòng suối khô uốn lượn.
Cát lắng đọng ở cả hai bên.
Ở giữa bị dòng nước đánh sâu vào, là một khe rãnh hơi tối.
Mộc Cẩm thở dài trong lòng.
Không sao đâu. Đầu nguồn chỗ nói không chừng có thể tìm được chút đồ tốt, cho dù không tìm được đồ tốt cũng suy nghĩ một chút, liền muốn đi xem ngọn nguồn của dòng suối này.
Dòng suối như vậy bình thường đều là nước suối trong núi chảy ra.
Trong lòng có suy nghĩ, phải đi xem, tùy tâm mà đi có hối hận hay không.
Mộc Tử Khê cười đáp: "Trưởng tỷ, trước tiên hãy giấu cây cỏ này đi, chờ chúng ta trở về sẽ tới lấy.”
Mộc Cẩm đồng ý, nàng cũng không muốn cõng vật nặng chừng hai mươi cân chạy khắp núi.
Sau khi giấu rổ rễ tranh trắng này vào một bụi cây thấp, tỷ đệ ba người liền bò lên giữa sườn núi.
Rất nhanh, Mộc Tử Xuyên liền đưa theo Mộc Cẩm cùng tiểu đệ bò tới mục tiêu.
Hắn đưa tay chỉ vào một hang động phủ đầy rêu xanh.
"Trưởng tỷ, chính là nơi này, lúc trước nước từ nơi này chảy ra, dòng nước còn rất lớn, lúc trước ta cùng Tử Khê lên núi, khát thì ở chỗ này uống nước, nước ngọt nhẹ..."
Mộc Tử Khê cũng gật đầu lia lịa: "Hiện giờ hạn hán, rêu xanh trên tảng đá này khô hết rồi.”
Ba tỷ đệ đang nói chuyện, đột nhiên nghe được một tiếng "rầm".
Mộc Cẩm giật mình nhìn về phía phát ra âm thanh, nàng nhìn thấy dưới đáy tảng đá có một con thỏ gầy gò màu xám, đầu đầy m.á.u bốn chi đang giãy dụa.
"A, là thỏ hoang! Chắc là tới đây tìm nước, thấy chúng ta nên sợ hãi, nó đụng vào tảng đá này “
Mộ Tử Xuyên vẻ mặt vui mừng!
Đây thực sự là may mắn!
Mộc Tử Khê cũng tươi cười, chạy chậm tới, đưa tay xách con thỏ hoang đang dần ngừng giãy dụa lên, ném vào trong giỏ trúc trống không mà hắn đang cõng.
Mộc Cẩm cũng nở nụ cười, đây chính là ôm cây đợi thỏ đi.
Tuy rằng con thỏ hoang này hơi gầy, nhưng rất lớn, lúc tiểu đệ xách lên cũng nặng trịch, nói vậy trên người vẫn có mấy cân thịt.
Đáng tiếc bộ lông này không tốt lắm, nếu không thì để thợ da lột da rồi bán cho tiệm vải.
Mèo không ăn cá
Không có cửa hàng bán lông thú ở những nơi nhỏ như nơi này, vì vậy lông thú của thú săn được trong quá trình săn b.ắ.n thường được gửi đến các cửa hàng vải để bán.
"Đại tỷ, chúng ta đi thôi. Ở đây không có gì để xem."
Nhìn thấy đại tỷ vẫn đang nhìn vào cửa hang đá tối tăm, Mục Tử Xuyên đưa tay kéo đại tỷ.
Mộc Cẩm cảm thấy có gì đó không ổn.
Động vật nhạy cảm nhất nếu con thỏ này đã từng uống nước ở đây thì không thể nào nó không biết nơi này khô ráo và không có nước.
Nếu nó còn dám đến đây tìm nước thì nhất định phải có lý do.
Có lẽ là ở trong hang động này...
“Trưởng tỷ, tỷ không được vào đây! Cha đã cảnh báo ta và đệ đệ nhiều lần khi ở đây, ai biết trong này có rắn độc, bọ cạp, rết và con vật có độc khác không! "
Mộc Tử Khê cũng gật đầu lia lịa, cũng kéo Mộc Cẩm sợ nàng chui vào cửa động tối om.
Mộc Cẩm không khỏi buồn cười.
"Yên tâm, trưởng tỷ không đi vào, chỉ xem một chút, nói một chút mà thôi.”
Mộc Cẩm vừa nói xong, ánh mắt quét qua cửa động tối om, một màu xanh biếc đập vào mắt, vẻ mặt Mộc Cẩm bất ngờ.
Trong một khe hở phía trên cửa động lại có một gốc hoàng tinh đang sinh trưởng!
Nàng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua hoàng tinh lại có thể mọc ở trong khe đá!
Vả lại, cây hoàng tinh này lá cây xanh biếc, thân thô to cũng xanh biếc, không có nửa điểm dấu hiệu thiếu nước.
Trong lòng Mộc Cẩm mừng như điên!
Hoàng tinh thời trước chính là dược liệu phi thường trân quý!
Bởi vì hoàng tinh vốn trưởng thành muộn, hoàng tinh dại bình thường ba đến năm năm mới có thể trưởng thành, đầu năm càng lâu, dược lực càng lớn, cũng lại càng trân quý.
Mặc dù giấu ở trong khe đá, Mộc Cẩm từ cái thân cây thô to kia có thể phán đoán ra, gốc cây hoàng tinh này tuổi tác sẽ không quá nhỏ.
"Tam đệ, ta muốn leo lên tảng đá lớn kia, trong khe hở kia có một gốc dược liệu tốt!"
“Trưởng tỷ! Đệ đi đào, kẻo tỷ ngã! "
Mọic Tử Xuyên theo ngón tay của tỷ tỷ, nhìn thấy những thân cây xanh và lá xanh ẩn trong kẽ đá