Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống
Chương 135: Nói với ta
Mộc Cẩm nhìn sang, là một người phụ nữ gầy gò chừng ba mươi, mặc quần áo vải bông thô màu xanh biển, búi tóc tròn, trên búi tóc cài một cây trâm bằng đồng đỏ.
Mộc Cẩm nhìn nàng lần đầu tiên, đã cảm thấy người phụ nữ này có vài phần quen mặt.
Nhưng nhớ không ra đã gặp nàng ta ở đâu.
Sau khi quan sát vài lần, Mộc Cẩm gật đầu, "Ta họ Mộc, vị đại thẩm này biết ta sao?”
Người phụ nữ kia nắm lấy tay Mộc Cẩm, "Nếu đúng là cô nương, Vậy thì không sai! Mộc cô nương không biết ta, nhưng vị Lục muội Triệu Lục Nương của ta ngươi khẳng định biết!”
“Lục Nương? Triệu chưởng quỹ Thanh Phong Bố Trang?“
“Đúng! Đó là muội muội ta! "Người phụ nữ gầy gò gật đầu lia lịa," Ta là Triệu Tứ.”
Mộc Cẩm thấy hai mắt nàng đỏ lên, vẻ mặt lo lắng, đoán Triệu Lục Nương đã xảy ra chuyện.
Mộc Cẩm có ấn tượng rất tốt với Triệu Lục Nương.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này Nhị muội muội làm hà bao nàng mang đến Triệu Lục Nương Thanh Phong Bố Trang đi bán, giá cả tương đối tốt.
Nhị muội mấy ngày nay chỉ bán hà bao đã tiết kiệm được hơn một lượng bạc.
Triệu Lục Nương đối với nàng cũng thân thiết, ở trên trấn này coi như là một vị bằng hữu.
"Triệu chưởng quỹ thế nào rồi?" Mộc Cẩm thấy Người phụ nữ này bắt đầu khóc, liền đau đầu, vội vàng lên tiếng hỏi thăm tình huống của Triệu Lục Nương.
Người phụ nữ gầy gò này vẻ mặt hối hận bi thiết hô một tiếng: "Đều tại ta a!”
Mộc Cẩm từ trong lời nói của nàng biết được ngọn nguồn sự tình.
Người phụ nữ gầy gò này là tứ tỷ của Triệu Lục Nương, nhà mẹ đẻ và nhà chồng của nàng ở huyện Bình Hồ cạnh nhau.
Huyện Bình Hồ cũng gặp đại hạn hán, Nhà chồng Triệu Tứ Nương này nhân khẩu nhiều, bởi vì đại hạn hán tạo thành giá cả tăng cao, trong nhà đã không còn lương thực.
Nhà họ hàng đều đã vay mượn hết, cũng không mượn được nửa cân lương thực.
Lúc ấy Triệu Lục Nương được hảo huynh đệ của trượng phu giúp đỡ làm nữ hộ rời khỏi nhà chồng, bởi vì đối với nhà mẹ đẻ không làm chỗ dựa giúp nàng nên cũng rất thất vọng, đến huyện Giang Ninh này định cư cũng không nói với nhà mẹ đẻ tung tích của nàng.
Nhưng lúc nàng ở nhà mẹ đẻ cùng tứ tỷ Triệu Tứ Nương thân thiết nhất, Triệu Tứ Nương cũng là thân nhân duy nhất lúc nàng gặp nạn từng cung cấp trợ giúp.
Triệu Tứ Nương đem bạc nàng tích góp lấy ra hơn phân nửa ủng hộ Triệu Lục Nương mang theo hai nữ nhi rời xa quê hương.
Sau khi Triệu Lục Nương ở lại huyện Giang Ninh, việc làm ăn trở nên thăng tiến, cuộc sống càng ngày càng tốt, liền bắt đầu gửi thư cho Triệu Tứ Nương, còn gửi vải vóc cho Triệu Tứ Nương ở trạm dịch.
Triệu Tứ Nương cũng là người thông minh, liền biết Triệu Lục Nương ở lại huyện Giang Ninh.
Nàng cũng không nói cho người khác biết bí mật này.
Chỉ là lần hạn hán này, cả nhà chồng nàng cũng không quản được, sau khi cãi vã với chồng, liền mang theo một trai một gái len lén chạy tới huyện Giang Ninh nương nhờ Triệu Lục Nương.
Ai ngờ khi nàng mang theo một trai một gái len lén ra khỏi huyện Bình Hồ, bị đại bá nhà chồng Triệu Lục nương thấy được.
Liền theo dõi bám đuôi tới, biết Triệu Lục Nương đang ở huyện Giang Ninh.
Lại biết Triệu Lục Nương hôm nay sống phong sinh thủy khởi, Lúc đại hạn thiên tai mà không hề bị ảnh hưởng, còn có thể tiếp tế nuôi sống Triệu Tứ Nương Ba người gồm nàng cùng với một đứa con trai một đứa con gái, cung cấp đồ ăn thức uống cho mẹ con bọn họ.
Lập tức trong lòng liền không công bằng.
Đại bá nhà chồng Triệu Lục Nương lại trở về huyện Bình Hồ gọi huynh đệ tỷ muội, thuê một chiếc xe bò tới huyện Giang Ninh, chặn ở trong cửa hàng của Triệu Lục Nương.
Ồn ào kêu Triệu Lục Nương trả tiền mua lương thực, nếu Triệu Lục Nương không theo, vậy phải đem hai nữ nhi Triệu Lục Nương cưỡng ép mang về huyện Bình Hồ, nói rằng đó là con gái trong nhà, m.á.u trong người đang chảy là huyết thống nhà chồng......
Mạng lưới quan hệ chân chính của Triệu Lục Nương thật ra ở huyện Giang Ninh, mối quan hệ trong trấn cũng không phải người có quyền thế có thể giúp đỡ.
Trong lòng nàng nhận định Mộc Cẩm không tầm thường, thời điểm mấu chốt này, chỉ có thể thử tìm Mộc Cẩm, xem có thể giúp nàng một tay hay không...
Triệu Tứ Nương này được Triệu Lục Nương nhắc nhở, một đường hỏi tới cửa hàng đồ kho Mộc Cẩm, nàng còn chưa tới cửa hàng đồ kho Mộc Ký, xa xa đã thấy Mộc Cẩm mang theo hai thiếu niên ra khỏi cửa hàng.
Triệu Lục Nương nói với nàng thân hình Mộc Cẩm cao thấp cùng mập gầy, cũng nói là nàng còn có hai đệ đệ.
Triệu Tứ Nương liền một đường chạy chậm đuổi theo.
Mộc Cẩm nghe xong, cắn môi, sắc mặt rất khó coi.
Chỉ cảm thấy nhà chồng Triệu Lục Nương quả nhiên là vô sỉ đến cực điểm!
Nhưng lúc này trời sắp tối không nói, chuyện của Triệu Lục Nương nàng cũng tìm không được người có thể giải quyết chuyện này a.
"Mộc cô nương! van cầu ngươi, van cầu ngươi giúp lục muội của ta đi, nàng thật sự quá khổ a!”
“Cho dù Lục muội muội ta nguyện ý cho bọn họ một khoản tiền, bọn họ khẳng định sẽ không thỏa mãn...... Từ nay về sau nhất định sẽ dây dưa với Lục muội muội của ta!”
Mộc Cẩm thật ra cũng không thích Triệu Tứ Nương này.
Triệu Lục Nương có mối họa hôm nay, còn không phải Triệu Tứ Nương mang đến sao?
Nàng cùng trượng phu cãi nhau trong cơn tức giận liền mang theo nhi nữ tìm nơi nương tựa, chẳng lẽ không nghĩ tới cứ như vậy, liền rất có khả năng bại lộ hành tung của Triệu Lục Nương, mang đến phiền toái cho Triệu Lục Nương sao?
Hôm nay nàng mang đến phiền toái lớn như vậy cho muội muội ruột, ngược lại còn cầu xin một cô nương xa lạ như nàng giúp đỡ.
Cũng không quan tâm xem nàng có thể giúp được hay không.
“Vị đại thẩm này đừng khóc! Khóc nếu có thể giải quyết vấn đề, hạn hán sẽ không còn nữa! "Mộc Cẩm tức giận lạnh lùng nói một câu.
Triệu Tứ Nương nghẹn họng.
Mộc Cẩm không muốn để ý đến nàng nữa, nhíu mày nghĩ biện pháp, không biết chuyện này có thể mời trưởng trấn ra mặt giải quyết hay không...
“Mộc cô nương gặp chuyện gì vậy?”
Nghe giọng nam trầm thấp quen thuộc này, Mộc Cẩm theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang.
Triệu Cảnh Dật ngồi trên tuấn mã màu trắng như tuyết, chậm rãi đi tới. Lúc Triệu Tứ Nương nhìn qua, ánh mắt đều trừng thẳng.
Tại sao trên thị trấn bình thường này lại có nhân vật giống thần tiên như vậy? Ồ, công tử thần tiên này vừa mới chào hỏi vị Mộc cô nương này đúng không? Lập tức trong lòng nàng chợt động.
Rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lục muội muội bảo nàng tới tìm vị Mộc cô nương này! Mộc Cẩm mang theo hai đệ đệ hành lễ.
Triệu Cảnh Dật đã xoay người xuống ngựa, nắm dây cương đi tới trước mặt Mộc Cẩm. Trong mắt hắn chỉ có một mình Mộc Cẩm.
"Nói cho ta biết có Chuyện gì?”
Mộc Cẩm thấy rõ trong mắt hắn một tia mệt mỏi, nghĩ đến mấy ngày nay hắn thật sự là đi làm việc.
Nhưng hắn còn muốn xen vào "chuyện bao đồng" của nàng sao?
Thấy tiểu cô nương cắn môi không mở miệng, Triệu Cảnh Dật thanh sắc ôn nhu, giống như mang theo một tia dụ dỗ.
"Nói với ta, ta giúp ngươi.”
Lúc này Mộc Cẩm mới ngước mắt nhìn hắn lần nữa.
"Không phải ta, một bằng hữu của ta, bà chủ Thanh Phong bố trang Triệu Lục Nương bị nhà chồng của nàng tìm được, uy h.i.ế.p cho bạc, nếu không sẽ đưa một đôi nữ nhi của nàng đi."
Ánh mắt của hắn rất có thành ý, Mộc Cẩm thậm chí cảm thấy, nếu nàng không nói với hắn, hắn sẽ thất vọng...
Mà nghe tiểu cô nương kể ra, khóe môi Triệu Cảnh Dật giương lên.
“Chuyện này giao cho ta, ngươi dẫn các đệ đệ về Mộc gia thôn trước, sắc trời đã không còn sớm.”
Nói xong câu đó, liền kéo dây cương, xoay người lên ngựa.
Tuấn mã hí vang, bốn vó giơ lên khoảng không mà phóng đi như bay.
Cuộc đời Triệu Tứ Nương đâu có thấy qua cảnh này, sợ tới mức đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất.
Mộc Cẩm liếc nàng một cái.
“Thẩm mau về Thanh Phong Bố Trang chăm sóc bà chủ Triệu đi, rốt cuộc thẩm là người nhà mẹ đẻ, ít nhiều có thể thay nàng nói hai câu.”
“Được được được! Ta trở về bố trang của Lục muội muội! Hôm nay...... Đa tạ Mộc cô nương!”
Triệu Tứ Nương đứng lên cũng không thèm phủi bụi trên người, nhanh như chớp chạy trở về.
Mộc Cẩm kéo hai đệ đệ đang muốn đi về phía trước, tiểu đệ Mộc Tử Khê dừng chân.
“Trưởng tỷ, đại ca ca vì sao phải giúp tỷ?”