Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh - Trang 2
Chương 67: Phiên ngoại 15
Hai ngày này, Tần Dữ đi Thượng Hải tham dự cuộc họp cổ đông của công ty công nghệ sinh học mà anh đầu tư.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Một năm qua đi, Cánh Tân Sinh Vật đã mang đến cho mỗi nhà đầu tư một thành quả mỹ mãn.
Tài sản của Tần Dữ cũng theo đó mà tăng lên.
Trong bữa tối, chủ tịch Cánh Tân cảm ơn sự ủng hộ của Tần Dữ trong mười hai năm qua. Tối mai sẽ tổ chức bữa tiệc tối riêng, chiêu đãi các cổ đông lớn của Cánh Tân.
Sau khi Tần Dữ uống cạn một ly, lại tự phạt mình thêm một ly nữa, xin lỗi: "Hôm khác tôi lại tham gia. Tối mai Thần Thần nhà tôi nói sẽ tổ chức sinh nhật cho tôi, tôi đã đồng ý với cô ấy ngày mai sẽ về nhà."
Nếu người khác nói như vậy, thì chính là không cho chủ tịch Cánh Tân mặt mũi, hơn nữa lý do này quá vụng về và có lệ. Nhưng người nói lời này là Tần Dữ. Tất cả mọi người trong phòng đều hiểu rõ.
Dù sao Tần Dữ cũng đã kiên trì nắm giữ cổ phiếu của Cánh Tân trong mười hai năm qua, lại không ngừng tăng số lượng cổ phiếu trong thời gian nắm giữ, chỉ vì bà xã của mình. Ở trong giới thương trường, anh nổi tiếng cưng chiều, cuồng vợ.
Một vài người trong số bọn họ đã gặp qua Bồ Thần, đều biết cô tên là Thần Thần. Trong mọi trường hợp, anh luôn nhắc đến bà xã của mình là Thần Thần nhà tôi.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Chủ tịch Cánh Tân kính Tần Dữ một ly, chúc anh sinh nhật vui vẻ trước.
Tần Dữ năm nay ba mươi lăm tuổi, cũng là năm thứ mười chín của anh và Bồ Thần ở bên nhau.
Tiệc tối mãi đến mười một giờ mới kết thúc. Tối nay Tần Dữ uống một chút, không say nhưng đau dạ dày. Trên đường trở về khách sạn, anh chịu không nổi, phân phó tài xế đi đến bệnh viện gần đó.
Bồ Thần gửi tin nhắn cho anh: [Ông xã, anh đã về khách sạn chưa?]
Tần Dữ lau mồ hôi qua loa trên trán, nhắn tin trả lời: [Đang trên đường, sắp đến rồi. Bé Thần sao em còn chưa đi ngủ? Không phải một tiếng trước em nói đã nằm trên giường rồi sao?]
Bồ Thần: [Em ngủ rồi lại tỉnh dậy, trong lòng không yên. Tối nay anh có uống nhiều rượu không?]
Tần Dữ chịu đựng cơn đau: [Không, em biết tửu lượng của anh không tệ mà. Anh chưa bao giờ say.]
Bồ Thần phán đoán từ nội dung trả lời của anh, anh không say nên cô yên tâm: [Vậy thì anh về khách sạn tắm rửa đi ngủ sớm một chút đi, chúc anh ngủ ngon.]
Tần Dữ: [Ừ, tối mai em có thể được nhìn thấy anh rồi, chúc em ngủ ngon.]
Lúc đến bệnh viện, sau lưng áo sơ mi của Tần Dữ đã ướt đẫm.
Tài xế xuống xe đỡ anh, Tần Dữ khoát khoát tay, tự mình bước vào phòng cấp cứu.
"Anh Tần Dữ?"
Tần Dữ gần như không còn sức để quay lại. Anh dựa vào cây cột từ từ xoay người lại. Đào Viên mặc áo blouse trắng bước nhanh về phía anh. Anh nhìn chằm chằm một lúc, xác định không nhìn lầm, là cô em gái nhỏ ở cửa tiệm giặt là bên cạnh cửa tiệm sửa xe.
Mười chín năm trước, cô bé này đang ôm hai con gấu đồ chơi, thấy anh là sợ hãi chạy đi, sợ anh cướp con gấu đồ chơi trong tay cô bé.
Thật sự là thời gian nhanh như một cái chớp mắt, cô gái nhỏ năm đó bây giờ đã trở thành bác sĩ.
Đào Viên quan tâm nói: "Anh Tần Dữ, anh làm sao vậy?"
Sau khi đến gần, cô ấy ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, xem ra bữa tiệc tối nay anh đã uống rất nhiều rượu. Nhìn thấy sắc mặt anh trắng bệch: "Anh đợi ở đây, em đi đăng ký giúp anh."
Tần Dữ: "Không sao, tài xế đã đi đăng ký cho anh."
Hơn nửa năm nay anh không gặp Đào Viên, lần trước quay về Tô Thành cũng không gặp.
Hiện tại Tần Dữ không còn bao nhiêu khí lực để tính toán xem cô ấy năm nay bao nhiêu tuổi, nhưng mà có lẽ là cô ấy còn chưa tốt nghiệp, anh hỏi: "Hình như em vẫn còn chưa tốt nghiệp?"
Đào Viên: "Em thực tập ở đây, tối nay em trực đêm."
Trên tay cô ấy vẫn còn cầm vài đơn thuốc, không rảnh nói chuyện phiếm: "Chờ em tan ca sẽ đi thăm anh."
Tần Dữ không có sức lực nói chuyện, gật đầu đồng ý.
Sau hai giờ đồng hồ truyền dịch, Tần Dữ mới bớt đau. Tài xế rót cho anh nửa cốc nước ấm.
Tần Dữ nhìn thời gian, đã hai giờ rưỡi sáng.
Anh nhìn lọ thuốc treo trên giá, còn có hai bình nữa, truyền xong thì ước tính phải tầm hai ba tiếng đồng hồ nữa. Anh nói tài xế quay về khách sạn nghỉ ngơi, chờ hừng đông rồi đến đón anh.
Tài xế lo lắng, không rời đi.
Tần Dữ đắp chăn mơ mơ màng màng ngủ. Lúc y tá đến thay thuốc, cảm giác bên cạnh có động tĩnh, liền tỉnh lại.
Ti vi trong phòng truyền dịch không biết đã tắt từ lúc nào. Người truyền dịch đều mê mang ngủ, người tỉnh táo thì đang lướt điện thoại.
Tần Dữ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình TV màu đen trên tường. Anh đột nhiên nhớ đến những năm bọn họ mỗi người một nơi, lúc cô bị bệnh, một mình cô làm sao có thể kiên trì đến tận bây giờ, cô chưa bao giờ nói với anh cô không thoải mái như thế nào cả.
“Anh Tần Dữ.” Đào Viên nhỏ giọng gọi anh.
Tần Dữ hoàn hồn, chỉ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh ý bảo cô ấy ngồi xuống: "Tan ca rồi à?"
“Dạ không, lúc này đang rảnh ạ.” Đào Viên không ngồi, cầm ly nước đứng bên cạnh hàn huyên với anh mấy câu: “Em dùng trà thay nước, chúc mừng anh và chị Thần Thần."
Tần Dữ: "Cảm ơn."
Anh cầm cốc nước bên cạnh lên uống hai ngụm.
Đào Viên nói: "Ngày hôm qua thầy hướng dẫn của chúng ta vui mừng đến điên rồi, phát phong bì lì xì cho cả nhóm vào lúc nửa đêm. Phát tổng cộng chín mươi sáu cái."
Cô ấy cười: “Không ai dám mở, cứ tưởng là điện thoại di động của thầy hướng dẫn bị virus."
Lúc đó, cô chỉ biết dự án nghiên cứu khoa học mà thầy hướng dẫn và nhóm nghiên cứu hợp tác của Cánh Tân Sinh Vật thực hiện đã đạt được một bước đột phá lớn sau mười năm.
Tần Dữ nửa đùa nửa cười: "Vậy em có vào cướp phong bì lì xì không?"
Đào Viên: "Nhất định là cướp rồi, không cướp chính là ngu ngốc."
Cuối cùng, cô ấy cướp được chín mươi lăm cái phong bì lì xì, cái còn lại được chính thầy hướng dẫn mở.
Cho đến hôm nay, mọi người mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngày hôm nay Cánh Tân công bố tin tốt này tại cuộc họp đại hội cổ đông, đoán chừng cổ phiếu ngày mai của Cánh Tân sẽ lại được tăng cao.
Buổi trưa, cô ấy đã gửi ra tất cả chín mươi lăm phong bì lì xì mà cô đã cướp được ngày hôm qua vào trong nhóm trò chuyện, cô ấy ại gửi thêm bốn cái nữa, thành tổng cộng là chín mươi chín cái.
Hy vọng mong ước lúc nhỏ có thể thành hiện thực. Mong ước chị Thần Thần và anh Tần Dữ có thể ở bên nhau mãi mãi. Cô ấy ăn nhiều kẹo cưới của bọn họ như vậy, cũng hy vọng có thể dính chút may mắn không khí vui mừng của bọn họ.
Lúc này đầu óc của Tần Dữ đã tỉnh táo lại, bụng cũng không còn đau nữa.
Anh hỏi: "Thực tập đã bao lâu rồi?"
Đào Viên: “Hơn một tháng rồi ạ.” Điện thoại di động trong túi cô ấy rung lên, đồng nghiệp kiêm bạn trai tìm cô ấy, không biết là chuyện riêng hay chuyện công việc.
"Anh Tần, anh nghỉ ngơi cho khỏe nhé, em có việc bận, giúp em gửi lời hỏi thăm chị Thần Thần. Mong chờ ngày anh mang chị Thần Thần đến tìm em."
Tần Dữ vẫn trả lời cô ấy như trước: "Được, đến lúc đó bốc số bác sĩ chuyên gia Đào Viên."
Đào Viên xấu hổ, mỉm cười vẫy tay.
Tần Dữ ra khỏi bệnh viện sau khi truyền dịch xong. Phía chân trời đã hiện lên màu trắng bạc.
Anh về khách sạn tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Hôm nay là sinh nhật của anh, bé Thần đã gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật anh lúc sáng sớm. Khi đó anh còn ở bệnh viện truyền dịch, đau đến mức không có ý thức, cho nên không nhắn tin trả lời lại cô được.
Tin nhắn gửi đến lúc hai giờ sáng, không nhắn tin trả lời lại vì sợ đánh thức cô.
[Cảm ơn bé cưng.]
Bồ Thần trả lời lại ngay lập tức: [Tối hôm qua anh uống không nhiều nhỉ? Có thấy khó chịu ở đâu không?]
Tần Dữ nói: [Không sao, tối hôm qua anh trở về khách sạn thì ngủ ngay, không nghe thấy tin báo tin nhắn của em, xin lỗi.]
Bồ Thần: [Không sao đâu, xã giao thì nhất định phải uống rượu. Tối qua em chỉ sợ anh uống nhiều sẽ bị đau dạ dày. Lát nữa anh hãy ăn chút cháo, buổi tối gặp.]
Lúc đầu Tần Dữ không ăn uống gì, nhưng nghe Bồ Thần nhắc nhở anh ăn chút cháo, anh chưa bao giờ qua loa lấy lệ với cô, vì vậy anh đến nhà hàng ăn hết nửa chén cháo.
Anh không nói tài xế chở anh đến Tô Thành, mà mua vé ngồi tàu cao tốc đến thăm mẹ.
Bố anh từng nói cho anh biết, ngày sinh anh, mẹ anh đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, đau đến tám tiếng đồng hồ mới sinh ra anh.
Mãi đến lúc bé Thần sinh con, anh mới hiểu được mẹ sinh ra anh không hề dễ dàng.
Vì vậy, chỉ cần đến sinh nhật của anh, anh sẽ đến mời mẹ đi ăn, lại mua thêm một bó hoa tặng cho bà.
Thượng Hải cách Tô Thành rất gần, không kịp chợp mắt ngủ, Tần Dữ login tìm Bồ Vạn Lý chơi game.
Bồ Vạn Lý vừa đến tiệm sửa xe, sáng sớm không có ai đến sửa xe.
Ông cười đáp lại: [Sao hôm nay con rảnh chơi game vậy?]
Tần Dữ: [Con đang ở trên tàu về Tô Thành.]
Bồ Vạn Lý biết Tần Dữ gần đây đang đi công tác ở Thượng Hải, hỏi: [Ăn sáng chưa?]
Tần Dữ: [Con có ăn chút cháo, lúc này lại đói bụng rồi đó bố.]
Bồ Vạn Lý: [Vậy thì bố không chơi trò chơi với con nữa. Bố đi cán bột làm bát mì cho con.]
Kế hoạch chơi game của Tần Dữ bị ngâm nước, có điều quay lại con ngõ nhỏ, được ăn một bát mì được làm bằng tay.
Chín giờ rưỡi, Bồ Vạn Lý bận rộn.
Cửa tiệm sửa xe có bàn học của Đông Đông và giá sách đơn giản. Tần Dữ ngồi vào bàn học, chống cằm nhìn ngõ nhỏ sôi động bên ngoài. Con ngõ này 20 năm rồi vẫn như ngày nào, vẫn mang bộ dạng giống như lúc anh vừa mới đến Tô Thành.
Bồ Vạn Lý sửa xong một chiếc xe, đi vào. Tần Dữ đã thu dọn bát đĩa sạch sẽ trên bàn gấp từ lâu.
Ông tháo găng tay dính đầy dầu máy ra, lấy một trong bì lì xì từ trong túi xách ở trong phòng ra, đưa cho Tần Dữ, nói: [Hôm nay là sinh nhật của con, đây là quỹ đen của con.]
Tần Dữ cười, cuối cùng đã có được quỹ đen mà Bồ Thần không biết.
Đây là tấm lòng của ba vợ, mặc dù anh không thiếu tiền nhưng mà trong lòng tràn đầy vui vẻ nhận lấy số tiền này.
Lúc rời khỏi tiệm sửa xe, có lẽ là anh cảm thấy buồn chán, anh để lại một giấy nhắn trên bàn học cho Đông Đông: [Anh rể của em đã đến đây chơi một lúc rồi!]
Giờ tan sở buổi trưa, Tần Dữ đúng giờ xuất hiện ở dưới lầu công ty luật.
Trước khi đến, anh đã gửi một tin nhắn cho mẹ anh. Mẹ nói anh chờ mười phút.
Câu nói như thế này, một tuần anh nghe được ít nhất hai ba lần. Bé Anh Đào học từ bà nội, mỗi lần trước khi ra ngoài luôn nói: Bố ơi, bố đợi con mười phút nha.
Bà đứng trước gương soi bên trái rồi lại soi bên phải, chọn túi xách nhỏ thích hợp rồi lại soi, xem xem có phù hợp không.
Mười một phút sau, mẹ từ trên lầu của văn phòng luật sư bước xuống.
Tần Dữ nhìn thấy mẹ, giật mình kinh ngạc.
Tần Minh Nghệ: "Sao, không nhận ra mẹ của con à?"
Tần Dữ nhìn kiểu tóc của mẹ, nói: “Suýt chút nữa thì không nhận ra mẹ. Mẹ, mẹ uốn tóc lúc nào vậy?” Anh muốn nói là, tại sao mẹ lại uốn tóc rồi.
Tần Minh Nghệ: "Hôm qua, cô của Thần Thần giới thiệu thợ làm tóc cho mẹ. Ngày hôm qua cô ấy cũng đi với mẹ, cô ấy cũng thay đổi kiểu tóc. Đi uốn tóc thì phải hẹn bạn bè đi với nhau, nếu không ngồi uốn tóc bảy tám tiếng đồng hồ không có chuyện gì làm cả."
Tần Dữ: "..."
Thảo nào mỗi lần Triệu Thù luôn rủ Thần Thần đi làm tóc, sáng sớm đã đi, buổi tối mới trở về.
Ngồi trên xe, Tần Minh Nghệ lại nói: "Văn Tâm kém mẹ mười mấy tuổi. Hiện tại mẹ đang noi gương cô ấy, mua quần áo gì cũng đều nhờ cô ấy tham mưu."
Tần Dữ vẫn cạn lời giống như trước.
Tần Minh Nghệ không quan tâm có trả lời hay không, điều này vẫn không làm ảnh hưởng đến mong muốn giãi bày của bà: "Mẹ làm kiểu tóc mới xong đã chụp gửi cho Thần Thần xem. Con bé nói không tệ. Chờ lúc nào về Tô Thành cũng sẽ đi tìm thợ làm tóc kia. Văn Tâm nói đến lúc đó sẽ hẹn trước cho Thần Thần."
Tần Dữ: "..."
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cuộc trò chuyện này hoàn toàn không cần anh phải tham dự vào.
May mắn là nhà hàng Tần Dữ đặt cách công ty luật không xa. Mẹ anh không có nhiều thời gian để phổ cập kiến thức một vài bí quyết nhỏ đi uốn tóc cho anh nghe.
Lúc đang ăn, trong nhóm trò chuyện gia đình có tin nhắn gửi đến. Hà Quân Thạc chia sẻ một bài viết ngắn "Bí quyết làm sao để giữ gìn tâm hồn tươi trẻ". Thực ra thiếu chút là ông ấy đã @ Tần Minh Nghệ.
Bởi vì ngoại trừ ông và Tần Minh Nghệ ra, mỗi người trong nhóm đều còn rất trẻ, hoàn toàn không có nhu cầu.
Năm ngoái, bọn họ đã tạo ra một nhóm trò chuyện gia đình. Trưởng nhóm là bé Anh Đào, tên nhóm: Gia đình đáng yêu.
Bé Anh Đào kéo cả Tần Minh Nghệ và Hà Quân Thạc vào nhóm. Cô bé không biết cách làm, toàn bộ quá trình đều là Hoành Hoành giúp em gái làm hết.
Tần Minh Nghệ xem xong bài viết, đặt điện thoại di động xuống, nói: "Cũng may mẹ không phải là trưởng nhóm, nếu không, có một thành viên như vậy trong nhóm, không biết sẽ bị mẹ đá ra khỏi nhóm bao nhiêu lần rồi nữa."
Tần Dữ: "Bố cũng là có tâm."
Tần Minh Nghệ "Hừ" một tiếng, tất nhiên là không đồng ý.
Bà không nói đến con người và mấy chuyện mất hứng nữa, cầm ly nước trái cây lên chạm vào ly của con trai: "Sinh nhật vui vẻ. Chúc mừng ngày con ba mươi lăm và năm thứ mười chín của con, giấc mơ đã tiến thêm được một bước lớn. Hy vọng năm sau tất cả những gì con kiên trì bấy lâu nay đều trở thành hiện thực."
Tần Dữ: "Cảm ơn mẹ."
- -
Vào ngày sinh nhật này, Tần Dữ rất bận, đi qua ba thành phố, sập tối mới đến Bắc Kinh.
Anh họ Tần Mặc Lĩnh và Tần Tỉnh mời anh đi uống cà phê, chỉ là đơn giản chúc mừng sinh nhật anh.
Quán cà phê ở ngay dưới lầu công ty luật, không làm lỡ buổi hẹn ước của anh với Bồ Thần vào tối nay.
“Chúc mừng.” Đây là câu nói đầu tiên bọn họ nói khi gặp Tần Dữ.
Những người khác không biết bước đột phá trọng đại trong dự án nghiên cứu khoa học giữa Cánh Tân Sinh Vật và nhóm của Tăng giáo sư có ý nghĩa như thế nào đối với Bồ Thần. Tần Mặc Lĩnh và Tần Tỉnh biết, Tần Dữ đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và cố gắng như thế nào.
Trong hơn mười năm, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc.
Từ tối hôm qua cho đến hôm nay, Tần Dữ nghe được rất nhiều lời chúc mừng. Ngoại trừ Thần Thần không biết gì hết, tất cả mọi người xung quanh đều ở đây chúc mừng anh.
Ngày hôm qua anh cũng tự chúc mừng bản thân mình, cho nên trong bữa tiệc tối của Cánh Tân Sinh Vật, anh đã uống nhiều. Uống nhiều đến nỗi đau dạ dày vẫn còn muốn uống. Không ai có thể hiểu được giây phút vui sướng kia của anh.
Không ai có thể hiểu được.
Tần Tỉnh lấy ra hai gói thanh cay, loại cay nóng nhất, ném đến trước mặt Tần Dữ: "Ăn xong đảm bảo sẽ cay đến mức rơi nước mắt. Ăn đi, có khóc cũng không ai biết em khóc vì thanh cay hay là khóc vì xúc động."
Tần Mặc Lĩnh hỏi Tần Tỉnh: "Hai gói đó tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Tần Tỉnh: "Chưa đến mười tệ."
Tần Mặc Lĩnh tịch thu hai gói thanh cay: "Tần Tỉnh, một ngày đẹp trời còn chưa trôi qua, vừa mới cho em mười tệ, em thoáng cái đã tiêu sạch rồi."
Tần Tỉnh: "..."
Anh ấy thật là khó lòng giải bày.
Tần Mặc Lĩnh vừa mới phát phong bì lì xì lên nhóm trò chuyện. Anh ấy không may mắn lắm, cướp được phong bì lì xì mười tệ, không nghĩ đến bị mỉa mai không tiết kiệm nhanh như vậy.
Lúc bọn họ đấu võ mồm, Tần Dữ hỏi người phục vụ giấy và bút, mở máy tính trong điện thoại di động lên, bắt đầu bận rộn.
Tần Mặc Lĩnh khuấy cà phê, hỏi: "Em tính cái gì vậy?"
Tần Dữ không ngẩng đầu, nói: "Tính toán tài sản hiện tại của em."
Tần Mặc Lĩnh: "..."
Cạn lời.
Tần Tỉnh dựa vào ghế sô pha, không hiểu suy nghĩ kỳ lạ của Tần Dữ: "Muốn biết em có bao nhiêu tiền, em nói thư ký tổng hợp cho, không được sao. Em tính toán từng khoản như vậy, tính đến năm nào mới xong?"
Tần Dữ: "Em không giống như anh. Em giỏi toán, không cần dùng bút tính từng khoản."
Tần Tỉnh nửa ngày không nói nên lời.
Uống vài ngụm cà phê cho đỡ tức giận, rồi lại cảm thấy Tần Dữ nói rất có đạo lý.
Sau đó Tần Dữ tính toán xong, chụp lại con số tổng cộng.
Điện thoại trên bàn rung lên, Tần Dữ theo bản năng liếc nhìn, tưởng là điện thoại của mình, kết quả là điện thoại của Tần Mặc Lĩnh đang rung, là chị dâu họ gọi đến.
Tần Mặc Lĩnh trả lời, giọng nói không kiên nhẫn giống như ngày thường, hỏi: “Đến nhà rồi à?” Mấy giây sau, anh ấy lại nói: “Không xã giao, lập tức về ngay.”
Uống cà phê xong, mấy người bọn họ rời đi.
Tần Dữ ở trên xe đợi Bồ Thần: [Bé Thần, hai anh họ đã về hết rồi.]
Chưa đến năm phút, Bồ Thần xuất hiện trong tầm mắt của anh. Anh xuống xe đón cô.
Đã ba ngày không gặp, Bồ Thần chạy chậm đến.
Tần Dữ ôm cô, lên xe mới hôn cô, môi anh hôn lên mắt cô: "Bé cưng, em có nhớ anh không?"
Bồ Thần gật đầu, ngửi ngửi cái cổ của anh, không ngửi thấy mùi rượu.
Tần Dữ không vội lái xe, lấy điện thoại di động ra gõ.
Sau đó, điện thoại di động của Bồ Thần hiện lên một tin nhắn nhắc nhở, cô bấm vào chuyển đổi tài khoản, chuyển sang giao diện của tài khoản phụ.
"Tôi giàu như nam chính trong tiểu thuyết" đã gửi cho cô một tin nhắn: [Cuối cùng trước tuổi trung niên, cũng đã đổi được nickname (Chảy hai hàng nước mắt cay đắng.jpg)]
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Một năm qua đi, Cánh Tân Sinh Vật đã mang đến cho mỗi nhà đầu tư một thành quả mỹ mãn.
Tài sản của Tần Dữ cũng theo đó mà tăng lên.
Trong bữa tối, chủ tịch Cánh Tân cảm ơn sự ủng hộ của Tần Dữ trong mười hai năm qua. Tối mai sẽ tổ chức bữa tiệc tối riêng, chiêu đãi các cổ đông lớn của Cánh Tân.
Sau khi Tần Dữ uống cạn một ly, lại tự phạt mình thêm một ly nữa, xin lỗi: "Hôm khác tôi lại tham gia. Tối mai Thần Thần nhà tôi nói sẽ tổ chức sinh nhật cho tôi, tôi đã đồng ý với cô ấy ngày mai sẽ về nhà."
Nếu người khác nói như vậy, thì chính là không cho chủ tịch Cánh Tân mặt mũi, hơn nữa lý do này quá vụng về và có lệ. Nhưng người nói lời này là Tần Dữ. Tất cả mọi người trong phòng đều hiểu rõ.
Dù sao Tần Dữ cũng đã kiên trì nắm giữ cổ phiếu của Cánh Tân trong mười hai năm qua, lại không ngừng tăng số lượng cổ phiếu trong thời gian nắm giữ, chỉ vì bà xã của mình. Ở trong giới thương trường, anh nổi tiếng cưng chiều, cuồng vợ.
Một vài người trong số bọn họ đã gặp qua Bồ Thần, đều biết cô tên là Thần Thần. Trong mọi trường hợp, anh luôn nhắc đến bà xã của mình là Thần Thần nhà tôi.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Chủ tịch Cánh Tân kính Tần Dữ một ly, chúc anh sinh nhật vui vẻ trước.
Tần Dữ năm nay ba mươi lăm tuổi, cũng là năm thứ mười chín của anh và Bồ Thần ở bên nhau.
Tiệc tối mãi đến mười một giờ mới kết thúc. Tối nay Tần Dữ uống một chút, không say nhưng đau dạ dày. Trên đường trở về khách sạn, anh chịu không nổi, phân phó tài xế đi đến bệnh viện gần đó.
Bồ Thần gửi tin nhắn cho anh: [Ông xã, anh đã về khách sạn chưa?]
Tần Dữ lau mồ hôi qua loa trên trán, nhắn tin trả lời: [Đang trên đường, sắp đến rồi. Bé Thần sao em còn chưa đi ngủ? Không phải một tiếng trước em nói đã nằm trên giường rồi sao?]
Bồ Thần: [Em ngủ rồi lại tỉnh dậy, trong lòng không yên. Tối nay anh có uống nhiều rượu không?]
Tần Dữ chịu đựng cơn đau: [Không, em biết tửu lượng của anh không tệ mà. Anh chưa bao giờ say.]
Bồ Thần phán đoán từ nội dung trả lời của anh, anh không say nên cô yên tâm: [Vậy thì anh về khách sạn tắm rửa đi ngủ sớm một chút đi, chúc anh ngủ ngon.]
Tần Dữ: [Ừ, tối mai em có thể được nhìn thấy anh rồi, chúc em ngủ ngon.]
Lúc đến bệnh viện, sau lưng áo sơ mi của Tần Dữ đã ướt đẫm.
Tài xế xuống xe đỡ anh, Tần Dữ khoát khoát tay, tự mình bước vào phòng cấp cứu.
"Anh Tần Dữ?"
Tần Dữ gần như không còn sức để quay lại. Anh dựa vào cây cột từ từ xoay người lại. Đào Viên mặc áo blouse trắng bước nhanh về phía anh. Anh nhìn chằm chằm một lúc, xác định không nhìn lầm, là cô em gái nhỏ ở cửa tiệm giặt là bên cạnh cửa tiệm sửa xe.
Mười chín năm trước, cô bé này đang ôm hai con gấu đồ chơi, thấy anh là sợ hãi chạy đi, sợ anh cướp con gấu đồ chơi trong tay cô bé.
Thật sự là thời gian nhanh như một cái chớp mắt, cô gái nhỏ năm đó bây giờ đã trở thành bác sĩ.
Đào Viên quan tâm nói: "Anh Tần Dữ, anh làm sao vậy?"
Sau khi đến gần, cô ấy ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, xem ra bữa tiệc tối nay anh đã uống rất nhiều rượu. Nhìn thấy sắc mặt anh trắng bệch: "Anh đợi ở đây, em đi đăng ký giúp anh."
Tần Dữ: "Không sao, tài xế đã đi đăng ký cho anh."
Hơn nửa năm nay anh không gặp Đào Viên, lần trước quay về Tô Thành cũng không gặp.
Hiện tại Tần Dữ không còn bao nhiêu khí lực để tính toán xem cô ấy năm nay bao nhiêu tuổi, nhưng mà có lẽ là cô ấy còn chưa tốt nghiệp, anh hỏi: "Hình như em vẫn còn chưa tốt nghiệp?"
Đào Viên: "Em thực tập ở đây, tối nay em trực đêm."
Trên tay cô ấy vẫn còn cầm vài đơn thuốc, không rảnh nói chuyện phiếm: "Chờ em tan ca sẽ đi thăm anh."
Tần Dữ không có sức lực nói chuyện, gật đầu đồng ý.
Sau hai giờ đồng hồ truyền dịch, Tần Dữ mới bớt đau. Tài xế rót cho anh nửa cốc nước ấm.
Tần Dữ nhìn thời gian, đã hai giờ rưỡi sáng.
Anh nhìn lọ thuốc treo trên giá, còn có hai bình nữa, truyền xong thì ước tính phải tầm hai ba tiếng đồng hồ nữa. Anh nói tài xế quay về khách sạn nghỉ ngơi, chờ hừng đông rồi đến đón anh.
Tài xế lo lắng, không rời đi.
Tần Dữ đắp chăn mơ mơ màng màng ngủ. Lúc y tá đến thay thuốc, cảm giác bên cạnh có động tĩnh, liền tỉnh lại.
Ti vi trong phòng truyền dịch không biết đã tắt từ lúc nào. Người truyền dịch đều mê mang ngủ, người tỉnh táo thì đang lướt điện thoại.
Tần Dữ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình TV màu đen trên tường. Anh đột nhiên nhớ đến những năm bọn họ mỗi người một nơi, lúc cô bị bệnh, một mình cô làm sao có thể kiên trì đến tận bây giờ, cô chưa bao giờ nói với anh cô không thoải mái như thế nào cả.
“Anh Tần Dữ.” Đào Viên nhỏ giọng gọi anh.
Tần Dữ hoàn hồn, chỉ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh ý bảo cô ấy ngồi xuống: "Tan ca rồi à?"
“Dạ không, lúc này đang rảnh ạ.” Đào Viên không ngồi, cầm ly nước đứng bên cạnh hàn huyên với anh mấy câu: “Em dùng trà thay nước, chúc mừng anh và chị Thần Thần."
Tần Dữ: "Cảm ơn."
Anh cầm cốc nước bên cạnh lên uống hai ngụm.
Đào Viên nói: "Ngày hôm qua thầy hướng dẫn của chúng ta vui mừng đến điên rồi, phát phong bì lì xì cho cả nhóm vào lúc nửa đêm. Phát tổng cộng chín mươi sáu cái."
Cô ấy cười: “Không ai dám mở, cứ tưởng là điện thoại di động của thầy hướng dẫn bị virus."
Lúc đó, cô chỉ biết dự án nghiên cứu khoa học mà thầy hướng dẫn và nhóm nghiên cứu hợp tác của Cánh Tân Sinh Vật thực hiện đã đạt được một bước đột phá lớn sau mười năm.
Tần Dữ nửa đùa nửa cười: "Vậy em có vào cướp phong bì lì xì không?"
Đào Viên: "Nhất định là cướp rồi, không cướp chính là ngu ngốc."
Cuối cùng, cô ấy cướp được chín mươi lăm cái phong bì lì xì, cái còn lại được chính thầy hướng dẫn mở.
Cho đến hôm nay, mọi người mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngày hôm nay Cánh Tân công bố tin tốt này tại cuộc họp đại hội cổ đông, đoán chừng cổ phiếu ngày mai của Cánh Tân sẽ lại được tăng cao.
Buổi trưa, cô ấy đã gửi ra tất cả chín mươi lăm phong bì lì xì mà cô đã cướp được ngày hôm qua vào trong nhóm trò chuyện, cô ấy ại gửi thêm bốn cái nữa, thành tổng cộng là chín mươi chín cái.
Hy vọng mong ước lúc nhỏ có thể thành hiện thực. Mong ước chị Thần Thần và anh Tần Dữ có thể ở bên nhau mãi mãi. Cô ấy ăn nhiều kẹo cưới của bọn họ như vậy, cũng hy vọng có thể dính chút may mắn không khí vui mừng của bọn họ.
Lúc này đầu óc của Tần Dữ đã tỉnh táo lại, bụng cũng không còn đau nữa.
Anh hỏi: "Thực tập đã bao lâu rồi?"
Đào Viên: “Hơn một tháng rồi ạ.” Điện thoại di động trong túi cô ấy rung lên, đồng nghiệp kiêm bạn trai tìm cô ấy, không biết là chuyện riêng hay chuyện công việc.
"Anh Tần, anh nghỉ ngơi cho khỏe nhé, em có việc bận, giúp em gửi lời hỏi thăm chị Thần Thần. Mong chờ ngày anh mang chị Thần Thần đến tìm em."
Tần Dữ vẫn trả lời cô ấy như trước: "Được, đến lúc đó bốc số bác sĩ chuyên gia Đào Viên."
Đào Viên xấu hổ, mỉm cười vẫy tay.
Tần Dữ ra khỏi bệnh viện sau khi truyền dịch xong. Phía chân trời đã hiện lên màu trắng bạc.
Anh về khách sạn tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Hôm nay là sinh nhật của anh, bé Thần đã gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật anh lúc sáng sớm. Khi đó anh còn ở bệnh viện truyền dịch, đau đến mức không có ý thức, cho nên không nhắn tin trả lời lại cô được.
Tin nhắn gửi đến lúc hai giờ sáng, không nhắn tin trả lời lại vì sợ đánh thức cô.
[Cảm ơn bé cưng.]
Bồ Thần trả lời lại ngay lập tức: [Tối hôm qua anh uống không nhiều nhỉ? Có thấy khó chịu ở đâu không?]
Tần Dữ nói: [Không sao, tối hôm qua anh trở về khách sạn thì ngủ ngay, không nghe thấy tin báo tin nhắn của em, xin lỗi.]
Bồ Thần: [Không sao đâu, xã giao thì nhất định phải uống rượu. Tối qua em chỉ sợ anh uống nhiều sẽ bị đau dạ dày. Lát nữa anh hãy ăn chút cháo, buổi tối gặp.]
Lúc đầu Tần Dữ không ăn uống gì, nhưng nghe Bồ Thần nhắc nhở anh ăn chút cháo, anh chưa bao giờ qua loa lấy lệ với cô, vì vậy anh đến nhà hàng ăn hết nửa chén cháo.
Anh không nói tài xế chở anh đến Tô Thành, mà mua vé ngồi tàu cao tốc đến thăm mẹ.
Bố anh từng nói cho anh biết, ngày sinh anh, mẹ anh đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, đau đến tám tiếng đồng hồ mới sinh ra anh.
Mãi đến lúc bé Thần sinh con, anh mới hiểu được mẹ sinh ra anh không hề dễ dàng.
Vì vậy, chỉ cần đến sinh nhật của anh, anh sẽ đến mời mẹ đi ăn, lại mua thêm một bó hoa tặng cho bà.
Thượng Hải cách Tô Thành rất gần, không kịp chợp mắt ngủ, Tần Dữ login tìm Bồ Vạn Lý chơi game.
Bồ Vạn Lý vừa đến tiệm sửa xe, sáng sớm không có ai đến sửa xe.
Ông cười đáp lại: [Sao hôm nay con rảnh chơi game vậy?]
Tần Dữ: [Con đang ở trên tàu về Tô Thành.]
Bồ Vạn Lý biết Tần Dữ gần đây đang đi công tác ở Thượng Hải, hỏi: [Ăn sáng chưa?]
Tần Dữ: [Con có ăn chút cháo, lúc này lại đói bụng rồi đó bố.]
Bồ Vạn Lý: [Vậy thì bố không chơi trò chơi với con nữa. Bố đi cán bột làm bát mì cho con.]
Kế hoạch chơi game của Tần Dữ bị ngâm nước, có điều quay lại con ngõ nhỏ, được ăn một bát mì được làm bằng tay.
Chín giờ rưỡi, Bồ Vạn Lý bận rộn.
Cửa tiệm sửa xe có bàn học của Đông Đông và giá sách đơn giản. Tần Dữ ngồi vào bàn học, chống cằm nhìn ngõ nhỏ sôi động bên ngoài. Con ngõ này 20 năm rồi vẫn như ngày nào, vẫn mang bộ dạng giống như lúc anh vừa mới đến Tô Thành.
Bồ Vạn Lý sửa xong một chiếc xe, đi vào. Tần Dữ đã thu dọn bát đĩa sạch sẽ trên bàn gấp từ lâu.
Ông tháo găng tay dính đầy dầu máy ra, lấy một trong bì lì xì từ trong túi xách ở trong phòng ra, đưa cho Tần Dữ, nói: [Hôm nay là sinh nhật của con, đây là quỹ đen của con.]
Tần Dữ cười, cuối cùng đã có được quỹ đen mà Bồ Thần không biết.
Đây là tấm lòng của ba vợ, mặc dù anh không thiếu tiền nhưng mà trong lòng tràn đầy vui vẻ nhận lấy số tiền này.
Lúc rời khỏi tiệm sửa xe, có lẽ là anh cảm thấy buồn chán, anh để lại một giấy nhắn trên bàn học cho Đông Đông: [Anh rể của em đã đến đây chơi một lúc rồi!]
Giờ tan sở buổi trưa, Tần Dữ đúng giờ xuất hiện ở dưới lầu công ty luật.
Trước khi đến, anh đã gửi một tin nhắn cho mẹ anh. Mẹ nói anh chờ mười phút.
Câu nói như thế này, một tuần anh nghe được ít nhất hai ba lần. Bé Anh Đào học từ bà nội, mỗi lần trước khi ra ngoài luôn nói: Bố ơi, bố đợi con mười phút nha.
Bà đứng trước gương soi bên trái rồi lại soi bên phải, chọn túi xách nhỏ thích hợp rồi lại soi, xem xem có phù hợp không.
Mười một phút sau, mẹ từ trên lầu của văn phòng luật sư bước xuống.
Tần Dữ nhìn thấy mẹ, giật mình kinh ngạc.
Tần Minh Nghệ: "Sao, không nhận ra mẹ của con à?"
Tần Dữ nhìn kiểu tóc của mẹ, nói: “Suýt chút nữa thì không nhận ra mẹ. Mẹ, mẹ uốn tóc lúc nào vậy?” Anh muốn nói là, tại sao mẹ lại uốn tóc rồi.
Tần Minh Nghệ: "Hôm qua, cô của Thần Thần giới thiệu thợ làm tóc cho mẹ. Ngày hôm qua cô ấy cũng đi với mẹ, cô ấy cũng thay đổi kiểu tóc. Đi uốn tóc thì phải hẹn bạn bè đi với nhau, nếu không ngồi uốn tóc bảy tám tiếng đồng hồ không có chuyện gì làm cả."
Tần Dữ: "..."
Thảo nào mỗi lần Triệu Thù luôn rủ Thần Thần đi làm tóc, sáng sớm đã đi, buổi tối mới trở về.
Ngồi trên xe, Tần Minh Nghệ lại nói: "Văn Tâm kém mẹ mười mấy tuổi. Hiện tại mẹ đang noi gương cô ấy, mua quần áo gì cũng đều nhờ cô ấy tham mưu."
Tần Dữ vẫn cạn lời giống như trước.
Tần Minh Nghệ không quan tâm có trả lời hay không, điều này vẫn không làm ảnh hưởng đến mong muốn giãi bày của bà: "Mẹ làm kiểu tóc mới xong đã chụp gửi cho Thần Thần xem. Con bé nói không tệ. Chờ lúc nào về Tô Thành cũng sẽ đi tìm thợ làm tóc kia. Văn Tâm nói đến lúc đó sẽ hẹn trước cho Thần Thần."
Tần Dữ: "..."
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cuộc trò chuyện này hoàn toàn không cần anh phải tham dự vào.
May mắn là nhà hàng Tần Dữ đặt cách công ty luật không xa. Mẹ anh không có nhiều thời gian để phổ cập kiến thức một vài bí quyết nhỏ đi uốn tóc cho anh nghe.
Lúc đang ăn, trong nhóm trò chuyện gia đình có tin nhắn gửi đến. Hà Quân Thạc chia sẻ một bài viết ngắn "Bí quyết làm sao để giữ gìn tâm hồn tươi trẻ". Thực ra thiếu chút là ông ấy đã @ Tần Minh Nghệ.
Bởi vì ngoại trừ ông và Tần Minh Nghệ ra, mỗi người trong nhóm đều còn rất trẻ, hoàn toàn không có nhu cầu.
Năm ngoái, bọn họ đã tạo ra một nhóm trò chuyện gia đình. Trưởng nhóm là bé Anh Đào, tên nhóm: Gia đình đáng yêu.
Bé Anh Đào kéo cả Tần Minh Nghệ và Hà Quân Thạc vào nhóm. Cô bé không biết cách làm, toàn bộ quá trình đều là Hoành Hoành giúp em gái làm hết.
Tần Minh Nghệ xem xong bài viết, đặt điện thoại di động xuống, nói: "Cũng may mẹ không phải là trưởng nhóm, nếu không, có một thành viên như vậy trong nhóm, không biết sẽ bị mẹ đá ra khỏi nhóm bao nhiêu lần rồi nữa."
Tần Dữ: "Bố cũng là có tâm."
Tần Minh Nghệ "Hừ" một tiếng, tất nhiên là không đồng ý.
Bà không nói đến con người và mấy chuyện mất hứng nữa, cầm ly nước trái cây lên chạm vào ly của con trai: "Sinh nhật vui vẻ. Chúc mừng ngày con ba mươi lăm và năm thứ mười chín của con, giấc mơ đã tiến thêm được một bước lớn. Hy vọng năm sau tất cả những gì con kiên trì bấy lâu nay đều trở thành hiện thực."
Tần Dữ: "Cảm ơn mẹ."
- -
Vào ngày sinh nhật này, Tần Dữ rất bận, đi qua ba thành phố, sập tối mới đến Bắc Kinh.
Anh họ Tần Mặc Lĩnh và Tần Tỉnh mời anh đi uống cà phê, chỉ là đơn giản chúc mừng sinh nhật anh.
Quán cà phê ở ngay dưới lầu công ty luật, không làm lỡ buổi hẹn ước của anh với Bồ Thần vào tối nay.
“Chúc mừng.” Đây là câu nói đầu tiên bọn họ nói khi gặp Tần Dữ.
Những người khác không biết bước đột phá trọng đại trong dự án nghiên cứu khoa học giữa Cánh Tân Sinh Vật và nhóm của Tăng giáo sư có ý nghĩa như thế nào đối với Bồ Thần. Tần Mặc Lĩnh và Tần Tỉnh biết, Tần Dữ đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và cố gắng như thế nào.
Trong hơn mười năm, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc.
Từ tối hôm qua cho đến hôm nay, Tần Dữ nghe được rất nhiều lời chúc mừng. Ngoại trừ Thần Thần không biết gì hết, tất cả mọi người xung quanh đều ở đây chúc mừng anh.
Ngày hôm qua anh cũng tự chúc mừng bản thân mình, cho nên trong bữa tiệc tối của Cánh Tân Sinh Vật, anh đã uống nhiều. Uống nhiều đến nỗi đau dạ dày vẫn còn muốn uống. Không ai có thể hiểu được giây phút vui sướng kia của anh.
Không ai có thể hiểu được.
Tần Tỉnh lấy ra hai gói thanh cay, loại cay nóng nhất, ném đến trước mặt Tần Dữ: "Ăn xong đảm bảo sẽ cay đến mức rơi nước mắt. Ăn đi, có khóc cũng không ai biết em khóc vì thanh cay hay là khóc vì xúc động."
Tần Mặc Lĩnh hỏi Tần Tỉnh: "Hai gói đó tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Tần Tỉnh: "Chưa đến mười tệ."
Tần Mặc Lĩnh tịch thu hai gói thanh cay: "Tần Tỉnh, một ngày đẹp trời còn chưa trôi qua, vừa mới cho em mười tệ, em thoáng cái đã tiêu sạch rồi."
Tần Tỉnh: "..."
Anh ấy thật là khó lòng giải bày.
Tần Mặc Lĩnh vừa mới phát phong bì lì xì lên nhóm trò chuyện. Anh ấy không may mắn lắm, cướp được phong bì lì xì mười tệ, không nghĩ đến bị mỉa mai không tiết kiệm nhanh như vậy.
Lúc bọn họ đấu võ mồm, Tần Dữ hỏi người phục vụ giấy và bút, mở máy tính trong điện thoại di động lên, bắt đầu bận rộn.
Tần Mặc Lĩnh khuấy cà phê, hỏi: "Em tính cái gì vậy?"
Tần Dữ không ngẩng đầu, nói: "Tính toán tài sản hiện tại của em."
Tần Mặc Lĩnh: "..."
Cạn lời.
Tần Tỉnh dựa vào ghế sô pha, không hiểu suy nghĩ kỳ lạ của Tần Dữ: "Muốn biết em có bao nhiêu tiền, em nói thư ký tổng hợp cho, không được sao. Em tính toán từng khoản như vậy, tính đến năm nào mới xong?"
Tần Dữ: "Em không giống như anh. Em giỏi toán, không cần dùng bút tính từng khoản."
Tần Tỉnh nửa ngày không nói nên lời.
Uống vài ngụm cà phê cho đỡ tức giận, rồi lại cảm thấy Tần Dữ nói rất có đạo lý.
Sau đó Tần Dữ tính toán xong, chụp lại con số tổng cộng.
Điện thoại trên bàn rung lên, Tần Dữ theo bản năng liếc nhìn, tưởng là điện thoại của mình, kết quả là điện thoại của Tần Mặc Lĩnh đang rung, là chị dâu họ gọi đến.
Tần Mặc Lĩnh trả lời, giọng nói không kiên nhẫn giống như ngày thường, hỏi: “Đến nhà rồi à?” Mấy giây sau, anh ấy lại nói: “Không xã giao, lập tức về ngay.”
Uống cà phê xong, mấy người bọn họ rời đi.
Tần Dữ ở trên xe đợi Bồ Thần: [Bé Thần, hai anh họ đã về hết rồi.]
Chưa đến năm phút, Bồ Thần xuất hiện trong tầm mắt của anh. Anh xuống xe đón cô.
Đã ba ngày không gặp, Bồ Thần chạy chậm đến.
Tần Dữ ôm cô, lên xe mới hôn cô, môi anh hôn lên mắt cô: "Bé cưng, em có nhớ anh không?"
Bồ Thần gật đầu, ngửi ngửi cái cổ của anh, không ngửi thấy mùi rượu.
Tần Dữ không vội lái xe, lấy điện thoại di động ra gõ.
Sau đó, điện thoại di động của Bồ Thần hiện lên một tin nhắn nhắc nhở, cô bấm vào chuyển đổi tài khoản, chuyển sang giao diện của tài khoản phụ.
"Tôi giàu như nam chính trong tiểu thuyết" đã gửi cho cô một tin nhắn: [Cuối cùng trước tuổi trung niên, cũng đã đổi được nickname (Chảy hai hàng nước mắt cay đắng.jpg)]