Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh - Trang 2
Chương 22
Một ngày trước ngày nghỉ một tháng năm, Bồ Thần bắt đầu lên kế hoạch xem sẽ trải qua ngày nghỉ như thế nào, cô của cô ở nước ngoài không có thời gian trở về, cửa tiệm sửa xe của bố chưa từng có ngày nghỉ, cô ở nhà một mình chắc chắn sẽ nhàm chán.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
[Học sinh giỏi như cậu và Bành Tĩnh Dương, ngày nghỉ thì làm gì?] Cô thăm dò hỏi Tần Dữ, muốn biết vào ngày nghỉ thì còn có thể nhìn thấy anh hay không.
Tần Dữ xem xong hết chữ cô viết thì nói: “Tớ về Bắc Kinh.”
[Ồ.] Trong lòng Bồ Thần lại có một chút mất mát không nói ra được.
Thói quen thật là đáng sợ, một tháng qua, cô và Tần Dữ gần như là như hình với bóng, trong lúc không thể nhận ra cô đã ỷ lại vào anh, thật ra nghỉ ba ngày thì không lâu lắm, nhưng mà cô cảm thấy được sẽ rất khó chống cự.
Tần Dữ đang thu dọn cặp sách, anh nói chuyện phiếm: “Có muốn đi với tớ đến Bắc Kinh chơi không?”
Bồ Thần hoàn hồn, không nghe rõ anh vừa nói gì.
Tần Dữ không nhận được câu trả lời, anh nghiêng đầu nhìn cô nói: “Cậu muốn đi Bắc Kinh thì tớ bảo bố tớ đặt thêm một vé máy bay nữa, vẫn kịp.”
Bồ Thần suy đoán vừa rồi anh hỏi cô vấn đề gì, cô vội vàng lắc đầu: [Chờ thi đại học xong rồi tớ đi chơi sau.] Khi đó có thể lấy cớ là đi du lịch tốt nghiệp, hiện tại cô mới học lớp 10, cùng bạn học nam ra ngoài đi chơi thì không thích hợp.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tần Dữ suy nghĩ một chút, kỳ nghỉ này hơi ngắn, chơi không thoải mái: “Vậy thì chờ thi đại học kết thúc, tớ dẫn cậu đi chơi thêm mấy ngày, lại giới thiệu bạn của tớ cho cậu làm quen.”
Anh kéo khóa cặp sách, hỏi cô: “Cậu từng đi Bắc Kinh rồi chứ?”
Bồ Thần: [Đi rất nhiều lần rồi.] Cô chỉ vào chỗ cổ họng của mình: [Đi khám bệnh.]
Tần Dữ nhìn chằm chằm vào những chữ đó mấy giây, sau đó ánh mắt chuyển qua mặt cô, anh nói: “Tớ đã từng đi hỏi ý kiến, tình huống này của cậu vẫn có hy vọng trị khỏi được, nhiều nhất là hai mươi năm, lúc đó y học sẽ phát triển đến trình độ mà chúng ta bây giờ hoàn toàn không tưởng tượng nổi, đến lúc đó tớ sẽ tìm bác sĩ uy tín nhất chữa cho cậu.”
Hai mươi năm quá xa xôi, hiện tại cô mới mười sáu tuổi mà đã cảm thấy đời này dài dằng dặc vô cùng, cô thực sự không có cách nào tưởng tượng được hai mươi năm sau sẽ thế nào.
Khi đó anh đã sớm kết hôn sinh con, nói không chừng đã không nhớ nổi người bạn cùng bàn này nữa.
Nhưng cô vẫn rất cảm động vì anh quan tâm đến bệnh tình của mình như vậy: [Cảm ơn học sinh giỏi cùng bàn.]
Tần Dữ: “Không có gì, hai mươi năm về sau cậu tiếp tục mang bữa sáng cho tớ là được, xem như cảm ơn trước.”
Bồ Thần: “...”
Khóe miệng cô cong lên một vệt cười yếu ớt.
“Không cho cười, tớ không đùa với cậu, lời đã hứa tớ chắc chắn sẽ làm được. Cậu quay về suy nghĩ thật kỹ đi.” Tần Dữ đứng dậy, mặc áo đồng phục vào: “Tớ đi tìm thầy Lục xin nghỉ.”
Bồ Thần hỏi: [Cậu sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?]
Tần Dữ: “Tớ muốn về sớm, xin nghỉ bệnh.”
- -
Lục Bách Thanh nghe nói Tần Dữ đau dạ dày, buổi chiều muốn xin phép nghỉ, thầy nghi ngờ nhìn anh chằm chằm.
Hôm nay quần áo của Tần Dữ chỉnh tề, khóa kéo của đồng phục được kéo lên trên cùng, thẳng tắp đứng ở đó, không giống như trước kia, lúc gặp Lục Bách Thanh thì đều vô cùng ngang bướng.
Lục Bách Thanh dựa vào thành ghế, nhìn anh không giống dáng vẻ thân thể không thoải mái, thầy chế nhạo anh: “Cháu biết trước hả, biết chiều sẽ đau dạ dày nên xin nghỉ trước?”
Tần Dữ tốt tính: “Bây giờ cháu đang ráng chống đỡ, chú không nhìn ra được sao?”
Lục Bách Thanh cười lạnh: “Cúp học để chơi game hay là về nhà ngủ?”
Tần Dữ không lừa gạt nữa mà nói: “Vé máy bay về Bắc Kinh vào bảy giờ tối, bay từ Thượng Hải.”
Lục Bách Thanh không dám tin: “Đồng ý về rồi?”
Tần Dữ “Vâng” một tiếng: “Bố bảo cháu về.”
“Không dễ gì nha.” Lục Bách Thanh cảm khái một câu, hỏi anh: “Cháu vội về như vậy? Một ngày cũng không chờ được, không thể để mai về à?”
Tần Dữ giải thích: “Trưa mai bố cháu bay đi New York, ngày mai về thì không gặp mặt ông ấy được.”
Lục Bách Thanh không hỏi thêm nữa, thầy ngồi thẳng dậy, lấy giấy bút cho anh rồi tỏ ý: “Viết giấy xin nghỉ, chú phê cho cháu.”
Tần Dữ không nghĩ tới Lục Bách Thanh dễ nói chuyện như vậy, anh xoay người viết giấy xin nghỉ, nhỏ giọng nói: “Vì để về nhà sớm mà xin nghỉ, đây được xem như là mở cửa sau cho cháu nhỉ? Làm hỏng đường ranh giới cuối cùng của chú khiến cháu áy náy lắm.”
Ngoài miệng thì nói áy náy, dưới bút lại như rồng bay phượng múa, không chậm trễ chút nào mà viết giấy xin nghỉ.
Lục Bách Thanh: “Đổi lại thành bất kỳ học sinh nào của lớp có tình huống giống như cháu thì chú đều sẽ cho phép, giải được vướng mắc trong lòng rồi, không thể quan trọng hơn giờ học của một buổi chiều sao?”
Tần Dữ ngẩn ngơ, anh không xác định được vướng mắc trong lòng anh có phải là được giải rồi hay không, nhưng quan hệ của anh và bố có chút dịu đi thì là thật.
Lục Bách Thanh quét mắt nhìn thời khóa biểu một lượt, hai tiết cuối cùng của buổi sáng là thể dục: “Chú sẽ với giáo viên thể dục của mấy đứa nói một tiếng, bây giờ cháu có thể về nhà rồi.”
Tần Dữ không cần nghĩ ngợi: “Không cần đâu, chỉ xin nghỉ buổi chiều, từ Tô Thành đến Thượng Hải lại không xa, không cần đi ngay vào buổi sáng.”
Anh còn phải ăn trưa cùng Bồ Thần.
Viết xong giấy xin nghỉ, anh đưa cho Lục Bách Thanh ký tên, thuận miệng hỏi một câu: “Ngày một tháng năm chú về Bắc Kinh hay là ở lại Tô Thành?”
Lục Bách Thanh trả lời mơ hồ: “Nói sau đi.”
Tần Dữ đặt mình vào hoàn cảnh của chú ấy mà suy nghĩ, hy vọng chú ấy có thể sớm theo đuổi được vợ cũ: “Chú không đi thăm cô của Bồ Thần à? Thời gian nghỉ cũng đủ cho chú đến New York một chuyến.”
“Đây không phải là chuyện cháu nên quan tâm, chuẩn bị thật tốt cuộc thi Toán của cháu đi.” Lục Bách Thanh kín đáo đưa giấy xin nghỉ cho anh rồi đuổi anh về.
- -
Lúc ăn cơm trưa, mấy người không thể tránh khỏi việc nói chuyện về ngày nghỉ một tháng năm sắp tới.
Bồ Thần nhìn thấy giấy xin nghỉ mà thầy Lục phê chuẩn cho Tần Dữ, buổi chiều anh đi Thượng Hải, thời gian mà cô có thể ở cùng anh chính là giờ cơm trưa này.
Cô hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút.
“Thần Thần, ngày nghỉ cậu làm gì?” Triệu Thù hỏi.
Bồ Thần: [Ở nhà, không đi đâu cả.]
Triệu Thù đang lên kế hoạch đi đâu chơi vào ngày nghỉ, cô ấy trưng cầu ý kiến của Bành Tĩnh Dương và Tần Dữ: “Nếu không thì ngày một tháng năm chúng ta đưa Thần Thần đến Disney chơi đi, đúng lúc xả hơi một chút.”
Bành Tĩnh Dương tiếc nuối bày tỏ: “Ba ngày tớ đều có giờ học.”
Tần Dữ: “Tớ về Bắc Kinh.”
Triệu Thù trêu chọc anh: “Ồ, về thăm người cậu thích đấy à.”
Tần Dữ lười giải thích, nói nhiều thì sợ bị Bồ Thần phát hiện ra dấu vết, lỡ như cô biết anh thích cô, yêu cầu thầy Lục chuyển chỗ ngồi của bọn họ thì làm thế nào?
Nếu như anh yên lặng tốt với cô ba năm, có lẽ là chờ đến lúc tốt nghiệp trung học, cô cũng có thể thích anh.
Nhưng bây giờ chắc chắn không phải là lúc để cô biết.
Anh không phủ nhận, Triệu Thù cho rằng anh ngầm thừa nhận là quay về Bắc Kinh thăm người anh thích, cô ấy không nhịn được mà truyền thụ kinh nghiệm theo đuổi cho anh, nói bô lô ba la không ngừng.
Bồ Thần thỉnh thoảng dùng khóe mắt nhìn Tần Dữ ở đối diện một cái, không biết lần này anh về Bắc Kinh chỉ để thăm cô gái kia hay là quyết định theo đuổi người ta, nếu như anh thật sự theo đuổi được cô gái đó, có bạn gái, sau này cô sẽ không thể cùng ăn cơm với anh được nữa.
Nghĩ tới những chuyện này, cô không khỏi phiền muộn và khổ sở.
Bồ Thần không yên lòng ăn thức ăn trong khay, cảm thấy nhạt như nước ốc.
Tần Dữ phát hiện ra cô ăn không ngon miệng cho lắm, dáng vẻ tâm sự đầy bụng, nhưng anh lại không tiện hỏi thẳng mà uyển chuyển nói: “Có phải là đồ ăn không ngon không? Tớ lại đi lấy một phần cho cậu.”
Bồ Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, cô lập tức lắc đầu, che giấu: [Vừa rồi nghĩ đến một đề Toán, nhất thời thất thần.]
Tần Dữ suy đoán, tâm tình cô không tốt có lẽ là liên quan tới việc ba ngày tiếp theo sẽ không nhìn thấy Bành Tĩnh Dương, nhưng Bành Tĩnh Dương có lớp học, không tìm được thời gian cùng cô đi thư viện.
Lần này, anh thật sự vô năng bất lực, anh cũng không thể bảo trường học cho nghỉ được.
Ăn cơm xong, Tần Dữ không trực tiếp rời khỏi trường đi đến Thượng Hải, anh lại quay về phòng học, muốn ở bên cạnh Bồ Thần thêm một lúc.
Hôm nay Bồ Thần không có tâm tư ngủ trưa, cô tìm một quyển sách báo ngoại khóa xem, thỉnh thoảng nhìn thời gian trên điện thoại, muốn ở cùng anh thêm mấy phút nhưng lại sợ anh trễ chuyến bay.
Cuối cùng cô không nhịn được mà hỏi anh: [Sao cậu còn chưa đi? Theo kịp máy bay không?]
Tần Dữ đành phải lấy cớ: “Tài xế vẫn chưa tới.”
Vừa dứt lời, màn hình điện thoại sáng lên, cuộc gọi của tài xế tới đúng giờ, giục anh nhanh chạy ra.
Tài xế đã đợi ở cổng trường gần một tiếng đồng hồ, trong lúc đó đã nhắn tin ba lần cho Tần Dữ, nhưng Tần Dữ nói không vội, làm thêm một đề nữa.
Tài xế thấy thời gian không còn nhiều, lỡ như trên đường kẹt xe, không đuổi kịp được chuyến bay nên chỉ có thể gọi điện thoại cho Tần Dữ.
“Cháu tới ngay.” Tần Dữ cúp điện thoại rồi quay mặt qua nói với Bồ Thần: “Có chuyện gì thì nhắn cho tớ biết.”
Bồ Thần đồng ý.
Thế nhưng có thể có chuyện gì chứ?
Hỏi bài?
Hỏi bài trong kỳ nghỉ sẽ khiến cho người ta ghét.
Bồ Thần đưa mắt nhìn bóng dáng Tần Dữ đi ra ngoài từ cửa trước, cô hơi nghiêng đầu, ở góc độ này có thể nhìn thấy Tần Dữ, nhưng chỉ có mấy giây ngắn ngủi, anh đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Một buổi chiều không có Tần Dữ ở bên cạnh, dài đằng đẵng lại vô vị, bên cạnh và trong lòng đều trống rỗng.
- -
Mười một giờ đêm, Tần Dữ quay về biệt thự của bố.
Tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ, Tần Dữ đang suy nghĩ xem phải nhắn gì đó vào nhóm nhỏ bốn người, tiếng gõ cửa vàng lên cùng với một tiếng “Tần Dữ?”.
Hà Quân Thạc ở ngoài cửa gọi anh.
Cửa khép hờ, bố không đẩy cửa đi vào.
Tần Dữ rời khỏi khung chat, bố tới gọi anh ăn khuya, bọn họ vẫn chưa ăn cơm tối, giải quyết chung với bữa khuya.
“Ăn gì ạ?” Anh hỏi bố.
Hà Quân Thạc đang cài nút tay áo, vừa rồi ông cũng đã tắm rửa đơn giản, sự mỏi mệt của cả một ngày đã bị xua tan đi một chút.
Ông suy nghĩ một chút: “Nếu không thì gọi cả mẹ con nhé? Rất lâu rồi cả nhà chúng ta chưa cùng nhau ăn cơm.” Về phần cụ thể là bao lâu rồi chưa ăn cơm cùng nhau thì ông không nhớ được.
Nhưng Tần Dữ nhớ rõ, từ lúc anh năm tuổi đến nay, anh đã không ăn cơm cùng với cả bố lẫn mẹ nữa, bao gồm cả sinh nhật mười tuổi của anh, bởi vì án kiện mở phiên tòa nên bà vắng mặt.
Thấy con trai không phản đối, Hà Quân Thạc gọi điện thoại cho Tần Minh Nghệ, ngày nghỉ Tần Minh Nghệ quay về thăm bố mẹ, buổi sáng đã đến Bắc Kinh.
Nửa đêm nhận được cuộc gọi của chồng cũ, trong lòng Tần Minh Nghệ ‘Lộp bộp’ một cái, phản ứng đầu tiên chính là: “Tần Dữ làm sao?”
“Không sao, vừa tới nhà.” Hà Quân Thạc đi xuống lầu, hỏi bà: “Nếu như cô không bận thì cùng nhau ăn bữa cơm đi?”
Tần Minh Nghệ âm thầm thở phào, không có việc gì là được, lúc bà nhận điện thoại đã cho rằng Tần Dữ lại làm ầm ĩ với Hà Quân Thạc, đẩy cửa bỏ đi rồi. Bà hỏi: “Ngày nào?”
Hà Quân Thạc nói đơn giản rõ ràng: “Bây giờ, ngày mai tôi đi New York rồi, không có thời gian.”
Tần Minh Nghệ hừ lạnh hai tiếng, nể mặt con trai, cuối cùng bà cũng đồng ý đi.
Bữa cơm đầu tiên của người một nhà trong mười hai năm qua, vào nửa đêm, Tần Dữ cảm thấy có chút mỉa mai, người không biết còn tưởng rằng Hà Quân Thạc hay Tần Minh Nghệ làm trưởng thôn của địa cầu, loay hoay một ngày trăm công ngàn việc không rút ra được chút thời gian nào.
Chỗ ăn cơm do Tần Dữ chọn, một quán ăn riêng tư.
Tần Minh Nghệ đã hơn nửa năm không gặp Hà Quân Thạc, lúc nhìn thấy ông bà hơi cau mày lại, ăn khuya mà thôi, lại không có người ngoài, ông loại sửa soạn thành chó đội lốt người, cúc áo của chiếc sơ mi màu xám được cài đến trên cùng, kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ.
Ba người ngồi xuống, Tần Dữ và mẹ ngồi ở một bên, Hà Quân Thạc ngồi đối diện bọn họ.
Ông và Tần Minh Nghệ cũng không biết Tần Dữ thích ăn món gì, tự mình lật menu gọi hai loại, Tần Dữ cũng gọi hai món.
Hà Quân Thạc hỏi con trai: “Muốn uống bia không?”
Tần Dữ: “Cho một chai bia ướp lạnh.”
Hà Quân Thạc cũng tự gọi một chai, ông biết Tần Minh Nghệ không uống rượu, khép thực đơn lại.
“Giúp mẹ đến cốp xe lấy mấy chai nước tới.” Tần Minh Nghệ đưa chìa khóa xe cho Tần Dữ.
Tần Dữ biết mẹ mượn cớ đẩy anh đi, là muốn nói chuyện riêng gì đó với bố, anh cầm lấy chìa khóa xe đi xuống lầu.
Hà Quân Thạc dựa vào ghế sô pha, nhìn qua Tần Minh Nghệ lên án: “Con trai vừa mới đi, cô đã mắt đầu bày sắc mặt với tôi.”
Con trai không ở đây, Tần Minh Nghệ không cần làm ra vẻ nữa, ánh mắt bà sắc bén, lời nói lạnh nhạt: “Hà Quân Thạc, bản thân anh có cảm thấy quá đáng không? Con trai thật không dễ gì mới về Bắc Kinh một chuyến, anh có chuyện gì lớn lao mà nhất định phải đi vào ngày mai? Sớm không đi trễ không đi, cứ khăng khăng muốn đi công tác khi con trai về.”
Bà ngoài cười nhưng trong không cười: “Đi New York thăm bạn gái nhỉ?”
Hà Quân Thạc không để ý đến lời quái gở của bà: “Chú hai giới thiệu người cho tôi làm quen.”
Tần Minh Nghệ cười lạnh một tiếng, cắt ngang lời ông: “Đi xem mắt mà cũng xem đến nước ngoài luôn rồi? Mấy trưởng bối nhà họ Hà các anh phải sợ anh cô đơn tới mức nào đây.”
Hà Quân Thạc: “Tần Minh Nghệ, bản lĩnh truyền bá tư duy của cô không thua năm đó.”
Sao Tần Minh Nghệ có thể không nghe ra được sự mỉa mai của ông chứ, bà không cam lòng yếu thế nói: “Cảm ơn đã khích lệ.”
“Không khách sáo, nên làm mà.” Hà Quân Thạc không muốn cãi nhau với bà, trở lại chuyện chính: “Là người của gia tộc Cohen.”
Vừa nghe ông đi New York gặp người của nhà Cohen, Tần Minh Nghệ bỗng nhiên không lên tiếng, những lời muốn trào phúng Hà Quân Thạc đến bên miệng lại bị nuốt trở về.
Hà Quân Thạc thấy mà không kiếm chuyện nữa thì nói thêm vài câu: “Chú hai nói nếu sau này Tần Dữ muốn ở lại nước ngoài, thứ không thể thiếu nhất chính là mạng lưới giao thiệp. Cũng không phải là cô không biết lịch trình bình thường của người của gia tộc Cohen kín thế nào, thật không dễ gì ngày kia bọn họ mới có thời gian trống, tôi cũng không thể từ chối không đi.”
Tần Minh Nghệ ho khan hai tiếng, xấu hổ vô cùng, bà phản công: “Vậy anh không nói sớm đi.”
Hà Quân Thạc tức giận nói: “Cô có cho tôi thời gian nói sao?”
Tần Minh Nghệ kéo khóe miệng.
Lúc này Tần Dữ cầm mấy chai nước đi lên lầu.
Hà Quân Thạc mượn cơ hội này mà nhắc hai câu với con trai, xem như là tận hết trách nhiệm của bố: “Sắp hết lớp 10 rồi, con nhiều lắm là còn một năm rưỡi nữa để chuẩn bị, nắm chắc cuộc thi nên thi, lấy được giấy chứng nhận thi đua nên lấy.”
Tần Dữ vặn nắp chai nước soda ra, ngửa đầu uống mấy ngụm.
Rất nhanh, món ăn họ gọi đã được đưa lên.
Tần Minh Nghệ nhìn thấy trong đó có một chiếc đĩa nhỏ tinh xảo bày mấy chục miếng thịt bò, hỏi: “Ai gọi rau trộn vậy?”
Tần Dữ: “Con.”
Hà Quân Thạc cầm lấy đũa, nói: “Không biết có ngon bằng bố Bồ Thần làm không.”
Tần Dữ gắp một miếng, còn chưa nếm đã nói: “Chắc chắn là không bằng.”
Tần Minh Nghệ nghe thấy thì như lọt vào sương mù, bà nhìn hai người họ: “Hai người đang nói gì vậy?”
Hà Quân Thạc nói cho bà biết, trong kỳ nghỉ đông bố của Bồ Thần thấy Tần Dữ đáng thương, đã làm cho anh không ít đồ ăn khuya, còn gói mấy hộp sủi cảo, chay mặn đều có.
Tần Minh Nghệ chưa từng nghe con trai nhắc tới, bà cũng không chú ý trong tủ lạnh có cái gì.
“Bố.” Tần Dữ chậm rãi ăn thịt bò, giả vờ như thờ ơ nói: “Tình huống như Bồ Thần thì có thể làm luật sư được không?”
Hà Quân Thạc hỏi lại: “Thế nào, con bé muốn làm luật sư à?”
Tần Minh Nghệ cũng nhìn về phía con trai.
Tần Dữ gật đầu: “Nghe cậu ấy nhắc đến đôi câu.”
Hà Quân Thạc đặt bia trong tay xuống, nói cho anh biết hiện thực tàn khốc: “Về điểm Bồ Thần không nói được, thật ra ở ngành nghề nào cũng có chút tốn sức, điều kiện tương đương nhau, công ty nào cũng sẽ ưu tiên nhận người nói được, chớ nói chi là nghề luật sư này.”
Cũng bởi vì Tần Dữ biết sau này Bồ Thần học ngành Luật sẽ khó khăn trùng điệp, cho nên anh mới nghe ngóng cách từ chỗ bố mẹ: “Cậu ấy đáng thương như vậy, nếu như sau này cậu ấy thật sự muốn làm luật sư, bố và mẹ con có thể giúp thì hãy giúp.”
Hà Quân Thạc không xem là thật, mấy đứa trẻ này mỗi lúc một ý kiến, nói không chừng chờ đến lúc học 12 thì sẽ muốn chọn ngành khác, nhưng hiện nay ông vẫn dùng giọng điệu đường đường chính chính nói với con trai: “Chỉ cần con bé muốn học Luật, bố thì không có vấn đề gì.”
Tần Minh Nghệ từ đầu đến cuối không nói chen vào, lúc này bà cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao nửa đêm mà con trai muốn ra ngoài ăn cơm với bọn họ, hóa ra là vì chuyện của Bồ Thần.
Nói không chừng món thịt bò kho con trai gọi chính là vì dẫn dắt đến đề tài Bồ Thần này, Hà Quân Thạc chính là kẻ ngu, đã trúng kế của con trai.
- -
Ba ngày nghỉ cuối cùng cũng tới buổi tối ngày ba tháng năm.
Bồ Thần ghé vào trên bàn sách ở ban công, nghe tiếng ô tô ở dưới lầu, trong con hẻm nhỏ thỉnh thoảng có tiếng gào to, đôi khi còn có tiếng la khóc kinh thiên động địa của trẻ con.
Không biết có phải là chưa làm xong bài tập nghỉ lễ hay không, cô đã ăn một món măng xào thịt.
Bồ Thần dùng sức đưa tay, túm lấy một con gấu nhồi bông từ trên kệ sách, thuận tay xoa hai cái, con gấu nhỏ này là do Tần Dữ gắp cho cô.
Bây giờ là chín giờ hai mươi hai phút tối, hẳn là Tần Dữ đã quay về từ Bắc Kinh rồi nhỉ.
Cô đặt con gấu nhỏ xuống, lật quyển nhật ký ra viết nhật ký tâm tình của ngày hôm nay.
[Không biết Tần Dữ đã quay lại chưa, đã ba ngày mình không nhìn thấy cậu ấy rồi. Buổi chiều đến chập tối ngày hôm nay, mình đã đi tới đi lui ngang qua tòa nhà của cậu ấy sáu lần, thử xem có vận may tình cờ gặp cậu ấy về từ sân bay hay không, nói không chừng cũng có thể gặp được cậu ấy đi ra ngoài đến con hẻm nhỏ kiếm ăn, mãi đến tám giờ rưỡi mà cậu ấy cũng không xuất hiện.
Mình cũng không biết rốt cuộc mình đang làm gì nữa, có thể là điên rồi nhỉ.
Cậu ấy có người cậu ấy thích rồi.]
Viết được nửa trang, Bồ Thần khép sổ nhật ký lại, ngẩn ra một lúc rồi bắt đầu thu dọn cặp sách đi học ngày mai.
“Cộc cộc”, cửa phòng ngủ vang lên.
Lúc thất thần Bồ Thần đã bỏ luôn cả quyển nhật ký của cô vào trong cặp sách, bố lại gõ cửa tìm cô, cô vội vàng kéo khóa cặp lại, bước nhanh đi mở cửa.
Bồ Vạn Lý rót cho cô ly sữa rồi bưng tới: [Ngày mai đi học rồi, ngủ sớm một chút.]
Bồ Thần cười: [Bố ngủ ngon.]
Cô uống sữa, mở dự báo thời tiết trên màn hình điện thoại, nhiệt độ ngày mai thích hợp.
Nghĩ ngợi nhiều lần, cô mở tủ quần áo, lấy đồng phục mùa hè ra.
Ngày hôm sau chưa đến sáu giờ, Bồ Thần tự nhiên tỉnh lại, không có chút uể oải khi rời giường, cô bò dậy thay váy, ở trước gương soi gương.
Bởi vì thầm mến anh, thế là thời gian đến trường đi học đã trở thành niềm hạnh phúc lớn lao.
Thời gian thấm thoát đã đến sáu giờ ba mươi mốt phút.
Tần Dữ nhìn điện thoại lần thứ ba, ngược nắng sớm, anh lật xem tạp chí tiếng Anh trong tay, làm bộ học từ vựng, chậm rãi ung dung đi về phía tòa nhà dạy học.
Bồ Thần bước vào sân trường là thấy một bức tranh như vậy, nam sinh cao lớn mặc áo thun màu đen dùng một tay xách áo đồng phục, trong tay kia cầm tạp chí, không lo lắng gì mà xem tạp chí của mình, người bên cạnh đi ngang qua nhìn anh, anh cũng không có phản ứng gì.
Cô không khỏi tăng nhanh bước chân.
Giống như có cảm ứng, lúc Tần Dữ quay người, Bồ Thần cách anh chỉ có một bước chân.
Tần Dữ dừng lại, anh muốn nhìn thấy cô sớm một chút, thế là sáu giờ một phút anh đã ở trường đợi cô.
Anh nhìn cô: “Sao hôm nay cậu muộn thế?”
Muộn sao?
Bồ Thần nghi hoặc, cô vì để nhìn thấy anh mà đã đến trường sớm hơn mười phút đấy.
[Là cậu đến sớm hơn trước kia.] Cô đưa bữa sáng cho anh.
Tần Dữ điềm nhiên như không có việc gì nói: “Có thể là tớ đói nên mới cảm thấy cậu đến trường muộn hơn trước kia.”
Bồ Thần: “...”
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
[Học sinh giỏi như cậu và Bành Tĩnh Dương, ngày nghỉ thì làm gì?] Cô thăm dò hỏi Tần Dữ, muốn biết vào ngày nghỉ thì còn có thể nhìn thấy anh hay không.
Tần Dữ xem xong hết chữ cô viết thì nói: “Tớ về Bắc Kinh.”
[Ồ.] Trong lòng Bồ Thần lại có một chút mất mát không nói ra được.
Thói quen thật là đáng sợ, một tháng qua, cô và Tần Dữ gần như là như hình với bóng, trong lúc không thể nhận ra cô đã ỷ lại vào anh, thật ra nghỉ ba ngày thì không lâu lắm, nhưng mà cô cảm thấy được sẽ rất khó chống cự.
Tần Dữ đang thu dọn cặp sách, anh nói chuyện phiếm: “Có muốn đi với tớ đến Bắc Kinh chơi không?”
Bồ Thần hoàn hồn, không nghe rõ anh vừa nói gì.
Tần Dữ không nhận được câu trả lời, anh nghiêng đầu nhìn cô nói: “Cậu muốn đi Bắc Kinh thì tớ bảo bố tớ đặt thêm một vé máy bay nữa, vẫn kịp.”
Bồ Thần suy đoán vừa rồi anh hỏi cô vấn đề gì, cô vội vàng lắc đầu: [Chờ thi đại học xong rồi tớ đi chơi sau.] Khi đó có thể lấy cớ là đi du lịch tốt nghiệp, hiện tại cô mới học lớp 10, cùng bạn học nam ra ngoài đi chơi thì không thích hợp.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tần Dữ suy nghĩ một chút, kỳ nghỉ này hơi ngắn, chơi không thoải mái: “Vậy thì chờ thi đại học kết thúc, tớ dẫn cậu đi chơi thêm mấy ngày, lại giới thiệu bạn của tớ cho cậu làm quen.”
Anh kéo khóa cặp sách, hỏi cô: “Cậu từng đi Bắc Kinh rồi chứ?”
Bồ Thần: [Đi rất nhiều lần rồi.] Cô chỉ vào chỗ cổ họng của mình: [Đi khám bệnh.]
Tần Dữ nhìn chằm chằm vào những chữ đó mấy giây, sau đó ánh mắt chuyển qua mặt cô, anh nói: “Tớ đã từng đi hỏi ý kiến, tình huống này của cậu vẫn có hy vọng trị khỏi được, nhiều nhất là hai mươi năm, lúc đó y học sẽ phát triển đến trình độ mà chúng ta bây giờ hoàn toàn không tưởng tượng nổi, đến lúc đó tớ sẽ tìm bác sĩ uy tín nhất chữa cho cậu.”
Hai mươi năm quá xa xôi, hiện tại cô mới mười sáu tuổi mà đã cảm thấy đời này dài dằng dặc vô cùng, cô thực sự không có cách nào tưởng tượng được hai mươi năm sau sẽ thế nào.
Khi đó anh đã sớm kết hôn sinh con, nói không chừng đã không nhớ nổi người bạn cùng bàn này nữa.
Nhưng cô vẫn rất cảm động vì anh quan tâm đến bệnh tình của mình như vậy: [Cảm ơn học sinh giỏi cùng bàn.]
Tần Dữ: “Không có gì, hai mươi năm về sau cậu tiếp tục mang bữa sáng cho tớ là được, xem như cảm ơn trước.”
Bồ Thần: “...”
Khóe miệng cô cong lên một vệt cười yếu ớt.
“Không cho cười, tớ không đùa với cậu, lời đã hứa tớ chắc chắn sẽ làm được. Cậu quay về suy nghĩ thật kỹ đi.” Tần Dữ đứng dậy, mặc áo đồng phục vào: “Tớ đi tìm thầy Lục xin nghỉ.”
Bồ Thần hỏi: [Cậu sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?]
Tần Dữ: “Tớ muốn về sớm, xin nghỉ bệnh.”
- -
Lục Bách Thanh nghe nói Tần Dữ đau dạ dày, buổi chiều muốn xin phép nghỉ, thầy nghi ngờ nhìn anh chằm chằm.
Hôm nay quần áo của Tần Dữ chỉnh tề, khóa kéo của đồng phục được kéo lên trên cùng, thẳng tắp đứng ở đó, không giống như trước kia, lúc gặp Lục Bách Thanh thì đều vô cùng ngang bướng.
Lục Bách Thanh dựa vào thành ghế, nhìn anh không giống dáng vẻ thân thể không thoải mái, thầy chế nhạo anh: “Cháu biết trước hả, biết chiều sẽ đau dạ dày nên xin nghỉ trước?”
Tần Dữ tốt tính: “Bây giờ cháu đang ráng chống đỡ, chú không nhìn ra được sao?”
Lục Bách Thanh cười lạnh: “Cúp học để chơi game hay là về nhà ngủ?”
Tần Dữ không lừa gạt nữa mà nói: “Vé máy bay về Bắc Kinh vào bảy giờ tối, bay từ Thượng Hải.”
Lục Bách Thanh không dám tin: “Đồng ý về rồi?”
Tần Dữ “Vâng” một tiếng: “Bố bảo cháu về.”
“Không dễ gì nha.” Lục Bách Thanh cảm khái một câu, hỏi anh: “Cháu vội về như vậy? Một ngày cũng không chờ được, không thể để mai về à?”
Tần Dữ giải thích: “Trưa mai bố cháu bay đi New York, ngày mai về thì không gặp mặt ông ấy được.”
Lục Bách Thanh không hỏi thêm nữa, thầy ngồi thẳng dậy, lấy giấy bút cho anh rồi tỏ ý: “Viết giấy xin nghỉ, chú phê cho cháu.”
Tần Dữ không nghĩ tới Lục Bách Thanh dễ nói chuyện như vậy, anh xoay người viết giấy xin nghỉ, nhỏ giọng nói: “Vì để về nhà sớm mà xin nghỉ, đây được xem như là mở cửa sau cho cháu nhỉ? Làm hỏng đường ranh giới cuối cùng của chú khiến cháu áy náy lắm.”
Ngoài miệng thì nói áy náy, dưới bút lại như rồng bay phượng múa, không chậm trễ chút nào mà viết giấy xin nghỉ.
Lục Bách Thanh: “Đổi lại thành bất kỳ học sinh nào của lớp có tình huống giống như cháu thì chú đều sẽ cho phép, giải được vướng mắc trong lòng rồi, không thể quan trọng hơn giờ học của một buổi chiều sao?”
Tần Dữ ngẩn ngơ, anh không xác định được vướng mắc trong lòng anh có phải là được giải rồi hay không, nhưng quan hệ của anh và bố có chút dịu đi thì là thật.
Lục Bách Thanh quét mắt nhìn thời khóa biểu một lượt, hai tiết cuối cùng của buổi sáng là thể dục: “Chú sẽ với giáo viên thể dục của mấy đứa nói một tiếng, bây giờ cháu có thể về nhà rồi.”
Tần Dữ không cần nghĩ ngợi: “Không cần đâu, chỉ xin nghỉ buổi chiều, từ Tô Thành đến Thượng Hải lại không xa, không cần đi ngay vào buổi sáng.”
Anh còn phải ăn trưa cùng Bồ Thần.
Viết xong giấy xin nghỉ, anh đưa cho Lục Bách Thanh ký tên, thuận miệng hỏi một câu: “Ngày một tháng năm chú về Bắc Kinh hay là ở lại Tô Thành?”
Lục Bách Thanh trả lời mơ hồ: “Nói sau đi.”
Tần Dữ đặt mình vào hoàn cảnh của chú ấy mà suy nghĩ, hy vọng chú ấy có thể sớm theo đuổi được vợ cũ: “Chú không đi thăm cô của Bồ Thần à? Thời gian nghỉ cũng đủ cho chú đến New York một chuyến.”
“Đây không phải là chuyện cháu nên quan tâm, chuẩn bị thật tốt cuộc thi Toán của cháu đi.” Lục Bách Thanh kín đáo đưa giấy xin nghỉ cho anh rồi đuổi anh về.
- -
Lúc ăn cơm trưa, mấy người không thể tránh khỏi việc nói chuyện về ngày nghỉ một tháng năm sắp tới.
Bồ Thần nhìn thấy giấy xin nghỉ mà thầy Lục phê chuẩn cho Tần Dữ, buổi chiều anh đi Thượng Hải, thời gian mà cô có thể ở cùng anh chính là giờ cơm trưa này.
Cô hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút.
“Thần Thần, ngày nghỉ cậu làm gì?” Triệu Thù hỏi.
Bồ Thần: [Ở nhà, không đi đâu cả.]
Triệu Thù đang lên kế hoạch đi đâu chơi vào ngày nghỉ, cô ấy trưng cầu ý kiến của Bành Tĩnh Dương và Tần Dữ: “Nếu không thì ngày một tháng năm chúng ta đưa Thần Thần đến Disney chơi đi, đúng lúc xả hơi một chút.”
Bành Tĩnh Dương tiếc nuối bày tỏ: “Ba ngày tớ đều có giờ học.”
Tần Dữ: “Tớ về Bắc Kinh.”
Triệu Thù trêu chọc anh: “Ồ, về thăm người cậu thích đấy à.”
Tần Dữ lười giải thích, nói nhiều thì sợ bị Bồ Thần phát hiện ra dấu vết, lỡ như cô biết anh thích cô, yêu cầu thầy Lục chuyển chỗ ngồi của bọn họ thì làm thế nào?
Nếu như anh yên lặng tốt với cô ba năm, có lẽ là chờ đến lúc tốt nghiệp trung học, cô cũng có thể thích anh.
Nhưng bây giờ chắc chắn không phải là lúc để cô biết.
Anh không phủ nhận, Triệu Thù cho rằng anh ngầm thừa nhận là quay về Bắc Kinh thăm người anh thích, cô ấy không nhịn được mà truyền thụ kinh nghiệm theo đuổi cho anh, nói bô lô ba la không ngừng.
Bồ Thần thỉnh thoảng dùng khóe mắt nhìn Tần Dữ ở đối diện một cái, không biết lần này anh về Bắc Kinh chỉ để thăm cô gái kia hay là quyết định theo đuổi người ta, nếu như anh thật sự theo đuổi được cô gái đó, có bạn gái, sau này cô sẽ không thể cùng ăn cơm với anh được nữa.
Nghĩ tới những chuyện này, cô không khỏi phiền muộn và khổ sở.
Bồ Thần không yên lòng ăn thức ăn trong khay, cảm thấy nhạt như nước ốc.
Tần Dữ phát hiện ra cô ăn không ngon miệng cho lắm, dáng vẻ tâm sự đầy bụng, nhưng anh lại không tiện hỏi thẳng mà uyển chuyển nói: “Có phải là đồ ăn không ngon không? Tớ lại đi lấy một phần cho cậu.”
Bồ Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, cô lập tức lắc đầu, che giấu: [Vừa rồi nghĩ đến một đề Toán, nhất thời thất thần.]
Tần Dữ suy đoán, tâm tình cô không tốt có lẽ là liên quan tới việc ba ngày tiếp theo sẽ không nhìn thấy Bành Tĩnh Dương, nhưng Bành Tĩnh Dương có lớp học, không tìm được thời gian cùng cô đi thư viện.
Lần này, anh thật sự vô năng bất lực, anh cũng không thể bảo trường học cho nghỉ được.
Ăn cơm xong, Tần Dữ không trực tiếp rời khỏi trường đi đến Thượng Hải, anh lại quay về phòng học, muốn ở bên cạnh Bồ Thần thêm một lúc.
Hôm nay Bồ Thần không có tâm tư ngủ trưa, cô tìm một quyển sách báo ngoại khóa xem, thỉnh thoảng nhìn thời gian trên điện thoại, muốn ở cùng anh thêm mấy phút nhưng lại sợ anh trễ chuyến bay.
Cuối cùng cô không nhịn được mà hỏi anh: [Sao cậu còn chưa đi? Theo kịp máy bay không?]
Tần Dữ đành phải lấy cớ: “Tài xế vẫn chưa tới.”
Vừa dứt lời, màn hình điện thoại sáng lên, cuộc gọi của tài xế tới đúng giờ, giục anh nhanh chạy ra.
Tài xế đã đợi ở cổng trường gần một tiếng đồng hồ, trong lúc đó đã nhắn tin ba lần cho Tần Dữ, nhưng Tần Dữ nói không vội, làm thêm một đề nữa.
Tài xế thấy thời gian không còn nhiều, lỡ như trên đường kẹt xe, không đuổi kịp được chuyến bay nên chỉ có thể gọi điện thoại cho Tần Dữ.
“Cháu tới ngay.” Tần Dữ cúp điện thoại rồi quay mặt qua nói với Bồ Thần: “Có chuyện gì thì nhắn cho tớ biết.”
Bồ Thần đồng ý.
Thế nhưng có thể có chuyện gì chứ?
Hỏi bài?
Hỏi bài trong kỳ nghỉ sẽ khiến cho người ta ghét.
Bồ Thần đưa mắt nhìn bóng dáng Tần Dữ đi ra ngoài từ cửa trước, cô hơi nghiêng đầu, ở góc độ này có thể nhìn thấy Tần Dữ, nhưng chỉ có mấy giây ngắn ngủi, anh đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Một buổi chiều không có Tần Dữ ở bên cạnh, dài đằng đẵng lại vô vị, bên cạnh và trong lòng đều trống rỗng.
- -
Mười một giờ đêm, Tần Dữ quay về biệt thự của bố.
Tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ, Tần Dữ đang suy nghĩ xem phải nhắn gì đó vào nhóm nhỏ bốn người, tiếng gõ cửa vàng lên cùng với một tiếng “Tần Dữ?”.
Hà Quân Thạc ở ngoài cửa gọi anh.
Cửa khép hờ, bố không đẩy cửa đi vào.
Tần Dữ rời khỏi khung chat, bố tới gọi anh ăn khuya, bọn họ vẫn chưa ăn cơm tối, giải quyết chung với bữa khuya.
“Ăn gì ạ?” Anh hỏi bố.
Hà Quân Thạc đang cài nút tay áo, vừa rồi ông cũng đã tắm rửa đơn giản, sự mỏi mệt của cả một ngày đã bị xua tan đi một chút.
Ông suy nghĩ một chút: “Nếu không thì gọi cả mẹ con nhé? Rất lâu rồi cả nhà chúng ta chưa cùng nhau ăn cơm.” Về phần cụ thể là bao lâu rồi chưa ăn cơm cùng nhau thì ông không nhớ được.
Nhưng Tần Dữ nhớ rõ, từ lúc anh năm tuổi đến nay, anh đã không ăn cơm cùng với cả bố lẫn mẹ nữa, bao gồm cả sinh nhật mười tuổi của anh, bởi vì án kiện mở phiên tòa nên bà vắng mặt.
Thấy con trai không phản đối, Hà Quân Thạc gọi điện thoại cho Tần Minh Nghệ, ngày nghỉ Tần Minh Nghệ quay về thăm bố mẹ, buổi sáng đã đến Bắc Kinh.
Nửa đêm nhận được cuộc gọi của chồng cũ, trong lòng Tần Minh Nghệ ‘Lộp bộp’ một cái, phản ứng đầu tiên chính là: “Tần Dữ làm sao?”
“Không sao, vừa tới nhà.” Hà Quân Thạc đi xuống lầu, hỏi bà: “Nếu như cô không bận thì cùng nhau ăn bữa cơm đi?”
Tần Minh Nghệ âm thầm thở phào, không có việc gì là được, lúc bà nhận điện thoại đã cho rằng Tần Dữ lại làm ầm ĩ với Hà Quân Thạc, đẩy cửa bỏ đi rồi. Bà hỏi: “Ngày nào?”
Hà Quân Thạc nói đơn giản rõ ràng: “Bây giờ, ngày mai tôi đi New York rồi, không có thời gian.”
Tần Minh Nghệ hừ lạnh hai tiếng, nể mặt con trai, cuối cùng bà cũng đồng ý đi.
Bữa cơm đầu tiên của người một nhà trong mười hai năm qua, vào nửa đêm, Tần Dữ cảm thấy có chút mỉa mai, người không biết còn tưởng rằng Hà Quân Thạc hay Tần Minh Nghệ làm trưởng thôn của địa cầu, loay hoay một ngày trăm công ngàn việc không rút ra được chút thời gian nào.
Chỗ ăn cơm do Tần Dữ chọn, một quán ăn riêng tư.
Tần Minh Nghệ đã hơn nửa năm không gặp Hà Quân Thạc, lúc nhìn thấy ông bà hơi cau mày lại, ăn khuya mà thôi, lại không có người ngoài, ông loại sửa soạn thành chó đội lốt người, cúc áo của chiếc sơ mi màu xám được cài đến trên cùng, kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ.
Ba người ngồi xuống, Tần Dữ và mẹ ngồi ở một bên, Hà Quân Thạc ngồi đối diện bọn họ.
Ông và Tần Minh Nghệ cũng không biết Tần Dữ thích ăn món gì, tự mình lật menu gọi hai loại, Tần Dữ cũng gọi hai món.
Hà Quân Thạc hỏi con trai: “Muốn uống bia không?”
Tần Dữ: “Cho một chai bia ướp lạnh.”
Hà Quân Thạc cũng tự gọi một chai, ông biết Tần Minh Nghệ không uống rượu, khép thực đơn lại.
“Giúp mẹ đến cốp xe lấy mấy chai nước tới.” Tần Minh Nghệ đưa chìa khóa xe cho Tần Dữ.
Tần Dữ biết mẹ mượn cớ đẩy anh đi, là muốn nói chuyện riêng gì đó với bố, anh cầm lấy chìa khóa xe đi xuống lầu.
Hà Quân Thạc dựa vào ghế sô pha, nhìn qua Tần Minh Nghệ lên án: “Con trai vừa mới đi, cô đã mắt đầu bày sắc mặt với tôi.”
Con trai không ở đây, Tần Minh Nghệ không cần làm ra vẻ nữa, ánh mắt bà sắc bén, lời nói lạnh nhạt: “Hà Quân Thạc, bản thân anh có cảm thấy quá đáng không? Con trai thật không dễ gì mới về Bắc Kinh một chuyến, anh có chuyện gì lớn lao mà nhất định phải đi vào ngày mai? Sớm không đi trễ không đi, cứ khăng khăng muốn đi công tác khi con trai về.”
Bà ngoài cười nhưng trong không cười: “Đi New York thăm bạn gái nhỉ?”
Hà Quân Thạc không để ý đến lời quái gở của bà: “Chú hai giới thiệu người cho tôi làm quen.”
Tần Minh Nghệ cười lạnh một tiếng, cắt ngang lời ông: “Đi xem mắt mà cũng xem đến nước ngoài luôn rồi? Mấy trưởng bối nhà họ Hà các anh phải sợ anh cô đơn tới mức nào đây.”
Hà Quân Thạc: “Tần Minh Nghệ, bản lĩnh truyền bá tư duy của cô không thua năm đó.”
Sao Tần Minh Nghệ có thể không nghe ra được sự mỉa mai của ông chứ, bà không cam lòng yếu thế nói: “Cảm ơn đã khích lệ.”
“Không khách sáo, nên làm mà.” Hà Quân Thạc không muốn cãi nhau với bà, trở lại chuyện chính: “Là người của gia tộc Cohen.”
Vừa nghe ông đi New York gặp người của nhà Cohen, Tần Minh Nghệ bỗng nhiên không lên tiếng, những lời muốn trào phúng Hà Quân Thạc đến bên miệng lại bị nuốt trở về.
Hà Quân Thạc thấy mà không kiếm chuyện nữa thì nói thêm vài câu: “Chú hai nói nếu sau này Tần Dữ muốn ở lại nước ngoài, thứ không thể thiếu nhất chính là mạng lưới giao thiệp. Cũng không phải là cô không biết lịch trình bình thường của người của gia tộc Cohen kín thế nào, thật không dễ gì ngày kia bọn họ mới có thời gian trống, tôi cũng không thể từ chối không đi.”
Tần Minh Nghệ ho khan hai tiếng, xấu hổ vô cùng, bà phản công: “Vậy anh không nói sớm đi.”
Hà Quân Thạc tức giận nói: “Cô có cho tôi thời gian nói sao?”
Tần Minh Nghệ kéo khóe miệng.
Lúc này Tần Dữ cầm mấy chai nước đi lên lầu.
Hà Quân Thạc mượn cơ hội này mà nhắc hai câu với con trai, xem như là tận hết trách nhiệm của bố: “Sắp hết lớp 10 rồi, con nhiều lắm là còn một năm rưỡi nữa để chuẩn bị, nắm chắc cuộc thi nên thi, lấy được giấy chứng nhận thi đua nên lấy.”
Tần Dữ vặn nắp chai nước soda ra, ngửa đầu uống mấy ngụm.
Rất nhanh, món ăn họ gọi đã được đưa lên.
Tần Minh Nghệ nhìn thấy trong đó có một chiếc đĩa nhỏ tinh xảo bày mấy chục miếng thịt bò, hỏi: “Ai gọi rau trộn vậy?”
Tần Dữ: “Con.”
Hà Quân Thạc cầm lấy đũa, nói: “Không biết có ngon bằng bố Bồ Thần làm không.”
Tần Dữ gắp một miếng, còn chưa nếm đã nói: “Chắc chắn là không bằng.”
Tần Minh Nghệ nghe thấy thì như lọt vào sương mù, bà nhìn hai người họ: “Hai người đang nói gì vậy?”
Hà Quân Thạc nói cho bà biết, trong kỳ nghỉ đông bố của Bồ Thần thấy Tần Dữ đáng thương, đã làm cho anh không ít đồ ăn khuya, còn gói mấy hộp sủi cảo, chay mặn đều có.
Tần Minh Nghệ chưa từng nghe con trai nhắc tới, bà cũng không chú ý trong tủ lạnh có cái gì.
“Bố.” Tần Dữ chậm rãi ăn thịt bò, giả vờ như thờ ơ nói: “Tình huống như Bồ Thần thì có thể làm luật sư được không?”
Hà Quân Thạc hỏi lại: “Thế nào, con bé muốn làm luật sư à?”
Tần Minh Nghệ cũng nhìn về phía con trai.
Tần Dữ gật đầu: “Nghe cậu ấy nhắc đến đôi câu.”
Hà Quân Thạc đặt bia trong tay xuống, nói cho anh biết hiện thực tàn khốc: “Về điểm Bồ Thần không nói được, thật ra ở ngành nghề nào cũng có chút tốn sức, điều kiện tương đương nhau, công ty nào cũng sẽ ưu tiên nhận người nói được, chớ nói chi là nghề luật sư này.”
Cũng bởi vì Tần Dữ biết sau này Bồ Thần học ngành Luật sẽ khó khăn trùng điệp, cho nên anh mới nghe ngóng cách từ chỗ bố mẹ: “Cậu ấy đáng thương như vậy, nếu như sau này cậu ấy thật sự muốn làm luật sư, bố và mẹ con có thể giúp thì hãy giúp.”
Hà Quân Thạc không xem là thật, mấy đứa trẻ này mỗi lúc một ý kiến, nói không chừng chờ đến lúc học 12 thì sẽ muốn chọn ngành khác, nhưng hiện nay ông vẫn dùng giọng điệu đường đường chính chính nói với con trai: “Chỉ cần con bé muốn học Luật, bố thì không có vấn đề gì.”
Tần Minh Nghệ từ đầu đến cuối không nói chen vào, lúc này bà cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao nửa đêm mà con trai muốn ra ngoài ăn cơm với bọn họ, hóa ra là vì chuyện của Bồ Thần.
Nói không chừng món thịt bò kho con trai gọi chính là vì dẫn dắt đến đề tài Bồ Thần này, Hà Quân Thạc chính là kẻ ngu, đã trúng kế của con trai.
- -
Ba ngày nghỉ cuối cùng cũng tới buổi tối ngày ba tháng năm.
Bồ Thần ghé vào trên bàn sách ở ban công, nghe tiếng ô tô ở dưới lầu, trong con hẻm nhỏ thỉnh thoảng có tiếng gào to, đôi khi còn có tiếng la khóc kinh thiên động địa của trẻ con.
Không biết có phải là chưa làm xong bài tập nghỉ lễ hay không, cô đã ăn một món măng xào thịt.
Bồ Thần dùng sức đưa tay, túm lấy một con gấu nhồi bông từ trên kệ sách, thuận tay xoa hai cái, con gấu nhỏ này là do Tần Dữ gắp cho cô.
Bây giờ là chín giờ hai mươi hai phút tối, hẳn là Tần Dữ đã quay về từ Bắc Kinh rồi nhỉ.
Cô đặt con gấu nhỏ xuống, lật quyển nhật ký ra viết nhật ký tâm tình của ngày hôm nay.
[Không biết Tần Dữ đã quay lại chưa, đã ba ngày mình không nhìn thấy cậu ấy rồi. Buổi chiều đến chập tối ngày hôm nay, mình đã đi tới đi lui ngang qua tòa nhà của cậu ấy sáu lần, thử xem có vận may tình cờ gặp cậu ấy về từ sân bay hay không, nói không chừng cũng có thể gặp được cậu ấy đi ra ngoài đến con hẻm nhỏ kiếm ăn, mãi đến tám giờ rưỡi mà cậu ấy cũng không xuất hiện.
Mình cũng không biết rốt cuộc mình đang làm gì nữa, có thể là điên rồi nhỉ.
Cậu ấy có người cậu ấy thích rồi.]
Viết được nửa trang, Bồ Thần khép sổ nhật ký lại, ngẩn ra một lúc rồi bắt đầu thu dọn cặp sách đi học ngày mai.
“Cộc cộc”, cửa phòng ngủ vang lên.
Lúc thất thần Bồ Thần đã bỏ luôn cả quyển nhật ký của cô vào trong cặp sách, bố lại gõ cửa tìm cô, cô vội vàng kéo khóa cặp lại, bước nhanh đi mở cửa.
Bồ Vạn Lý rót cho cô ly sữa rồi bưng tới: [Ngày mai đi học rồi, ngủ sớm một chút.]
Bồ Thần cười: [Bố ngủ ngon.]
Cô uống sữa, mở dự báo thời tiết trên màn hình điện thoại, nhiệt độ ngày mai thích hợp.
Nghĩ ngợi nhiều lần, cô mở tủ quần áo, lấy đồng phục mùa hè ra.
Ngày hôm sau chưa đến sáu giờ, Bồ Thần tự nhiên tỉnh lại, không có chút uể oải khi rời giường, cô bò dậy thay váy, ở trước gương soi gương.
Bởi vì thầm mến anh, thế là thời gian đến trường đi học đã trở thành niềm hạnh phúc lớn lao.
Thời gian thấm thoát đã đến sáu giờ ba mươi mốt phút.
Tần Dữ nhìn điện thoại lần thứ ba, ngược nắng sớm, anh lật xem tạp chí tiếng Anh trong tay, làm bộ học từ vựng, chậm rãi ung dung đi về phía tòa nhà dạy học.
Bồ Thần bước vào sân trường là thấy một bức tranh như vậy, nam sinh cao lớn mặc áo thun màu đen dùng một tay xách áo đồng phục, trong tay kia cầm tạp chí, không lo lắng gì mà xem tạp chí của mình, người bên cạnh đi ngang qua nhìn anh, anh cũng không có phản ứng gì.
Cô không khỏi tăng nhanh bước chân.
Giống như có cảm ứng, lúc Tần Dữ quay người, Bồ Thần cách anh chỉ có một bước chân.
Tần Dữ dừng lại, anh muốn nhìn thấy cô sớm một chút, thế là sáu giờ một phút anh đã ở trường đợi cô.
Anh nhìn cô: “Sao hôm nay cậu muộn thế?”
Muộn sao?
Bồ Thần nghi hoặc, cô vì để nhìn thấy anh mà đã đến trường sớm hơn mười phút đấy.
[Là cậu đến sớm hơn trước kia.] Cô đưa bữa sáng cho anh.
Tần Dữ điềm nhiên như không có việc gì nói: “Có thể là tớ đói nên mới cảm thấy cậu đến trường muộn hơn trước kia.”
Bồ Thần: “...”