Nói Dối Thành Tính - Lý Ất
Chương 46: Bận sự nghiệp
Trương Hạo Linh lại dậy sớm, không dựng video mà nấu một nồi mì lộn xộn, đợi Lý Đài ăn xong còn chủ động dọn bát đũa.
Quầy tạp hóa mở cửa, anh lên lầu xuống lầu hết chuyến này đến chuyến khác vẫn không lấy hết đồ.
Ăn trưa gần như phải bưng bát vừa đi vừa ăn, Lý Đài thực sự không chịu nổi mà hỏi: "Anh làm gì vậy? Bị trĩ à?"
Trương Hạo Linh liếc mắt suy nghĩ rồi lại đặt bát xuống, nhìn Lý Đài nghiêm túc nói: "Em có thể bảo Chử Huy đừng đến nữa được không? Không phải nói trước đây anh ấy không đến sao?"
"Tại sao? Cái này em quản không được."
"Tại sao là sao? Quản không được là sao? Em đi tìm anh ấy không được à?"
"Anh ấy đến chọc vào mắt anh à?"
"Đúng vậy, anh khó chịu muốn chết, hôm qua anh nghĩ cả đêm, em nói khi anh ấy đến anh phải nghĩ gì trong lòng? Anh nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu."
Lý Đài bĩu môi, "Anh nghĩ gì thì em càng quản không được. Anh đừng trông chờ vào em, em nói anh ấy không nghe đâu."
"Anh ấy đến đây làm gì chứ? Chỗ này còn không có nơi đàng hoàng nào tiếp đón anh ấy được." Trương Hạo Linh nhíu mày,
"Anh ấy có phải có sở thích đặc biệt gì không? Dù anh ấy có hay không, thì anh cũng không có. Hai người đi tìm người khác được không? Đừng đến tra tấn anh."
Lý Đài không biết nghĩ đến điều gì, nheo mắt nhìn Trương Hạo Linh, vô tình nói: "Ngoài anh ra em còn có thể tra tấn ai? Bác Vương gác cổng? Bác ấy không đáp ứng được yêu cầu, em còn chưa tỏ tình nữa."
"Chậc, em đừng cợt nhả, anh đang nói nghiêm túc đấy."
"Em cũng nghiêm túc mà, anh ấy thực sự sẽ không nghe lời em đâu. Hay là sau này anh ấy đến, anh cứ ra ngoài đi?"
"Ê!" Trương Hạo Linh đập bàn, "Hai người yêu đương mà anh lại thành vô gia cư, tại sao chứ?"
"Anh không muốn ra ngoài vậy anh tự đi mà nói với anh ấy đi." Lý Đài nhún vai, mặt đầy vẻ bất lực.
"Anh nói? Anh nói có kỳ lạ không? Anh chủ động nói với anh ấy bảo anh ấy dẫn "bạn gái" anh đi?"
"Cũng hơi không ổn lắm," Lý Đài gật gật đầu rồi lại giúp anh ra một ý kiến, "Nhưng cũng chưa chắc, biết đâu anh ấy thực sự có sở thích đặc biệt gì đó, anh nói anh ấy càng vui thì sao?"
"Eo~ eo~" Trương Hạo Linh rùng mình mấy cái, "Anh không vui, anh không vui tí nào cả. Sống chết của anh không quan trọng à? Anh cũng là con người mà."
Trương Hạo Linh lo lắng cả ngày không có tâm trạng dựng video, tối đóng cửa quầy tạp hóa xong, anh và Lý Đài ngồi trong phòng khách xem TV một cách lơ đãng. Mãi đến 11 giờ tối, Chử Huy vẫn không gửi tin nhắn đến.
"11 giờ hơn rồi, anh ấy có phải sẽ không đến không?" Trương Hạo Linh hơi mừng thầm.
"Không biết."
"Anh ấy không nói à?"
"Anh ấy đến hay không từ trước đến giờ chưa bao giờ nói với em."
"Vậy chắc là sẽ không đến rồi nhỉ?"
"Có lẽ vậy, anh ấy thường xuyên biến mất."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, anh ấy cũng nên bận bịu sự nghiệp rồi, đừng suốt ngày yêu yêu đương đương, mỹ sắc hại nước, sắc đẹp khiến con người ta mê muội mà!"
"Nói bậy nói bạ gì vậy." Lý Đài duỗi người, dựa nghiêng vào vai anh nói, "Anh nói nếu em thích anh thì tốt biết mấy. Hai đứa mình đều..."
"Cút." Trương Hạo Linh rung vai đẩy Lý Đài ra, mặt nhăn tít lại, "Em kinh tởm quá."
"Anh đừng..."
Trương Hạo Linh đứng phắt dậy, chỉ vào Lý Đài, hung dữ nói: "Em với Chử Huy đúng là trời sinh một cặp. Anh cảnh cáo em, hai người, không cần biết là ai, có sở thích gì, thì tránh xa anh ra, càng xa càng tốt."
Nói xong anh quay đầu về phòng, đóng cửa, rồi còn khóa lại, như sợ Lý Đài vào làm nhục anh vậy.
*
Chử Huy không xuất hiện, cuộc sống của Lý Đài trở lại vẻ yên bình, nhưng Trương Hạo Linh không may mắn như vậy.
Sự kiên trì của Đinh Hoa Sở đã chọc giận cha mẹ cô bé.
Thứ bảy, chọn đúng lúc người qua kẻ lại, chị Tống xông vào cửa hàng, lên giọng gào thét đập quầy: "Lý Đài, Trương Hạo Linh, hai người làm sao vậy? Cứ phải quấn lấy con Sở Sở nhà tôi à, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Lý Đài đứng sau quầy ngơ ngác, Trương Hạo Linh nghe thấy tiếng cũng từ trên lầu đi xuống.
"Sao nào? Lần trước tôi đến chạm đến chỗ đau của các người rồi? Lừa người không được thì bắt đầu lừa tiền? Nó chỉ là sinh viên thì tiền đâu ra?"
Trương Hạo Linh kéo Lý Đài ra sau lưng mình rồi nói: "Lừa tiền gì cơ? Chị Tống, có phải có hiểu lầm gì không?"
"Hiểu lầm? Nó là sinh viên đại học danh tiếng, đâu phải không có não, chưa từng trải, cứ phải quấn lấy một tên ngồi tù như anh làm gì? Chắc chắn là anh yểm bùa mê thuốc lú nó rồi."
"Sau lần chị đến đây, tôi đã không liên lạc với em ấy nữa rồi."
"Vậy cái này là gì? Là cái gì?" Chị Tống mở điện thoại như muốn dí màn hình vào mặt Trương Hạo Linh, "Đúng là không liên lạc, anh không nói chuyện, chỉ bảo nó chuyển tiền cho anh thôi."
Trương Hạo Linh ngửa đầu ra sau, khó khăn lắm mới nhìn rõ màn hình đang rung lắc, đó là một tấm ảnh chụp đoạn chat với Đinh Hoa Sở.
"Đây là tiền Sở Sở nói muốn trả cho tôi để dựng video giúp em ấy. Chị xem kỹ đi, tôi không nhận, tất cả tiền đều chuyển lại hết rồi."
"Ở đây thì không nhận, chỗ khác thì sao? Anh dám nói anh không bảo nó chuyển tiền vào tài khoản khác của anh à? Tôi nói cho anh biết, chiều nay tôi sẽ đến ngân hàng kiểm tra, kiểm tra xong lấy bằng chứng tôi sẽ báo cảnh sát, anh đừng tưởng anh làm chuyện bẩn thỉu không ai hay biết."
Trương Hạo Linh đã không còn muốn nói chuyện, Lý Đài bước lên phía trước nói: "Chị Tống, vậy chị nên đi ngân hàng kiểm tra xong, cầm bằng chứng rồi hãy đến mắng người."
Chị Tống lập tức chĩa mũi nhọn vào Lý Đài: "Bằng chứng? Cô và tên lái xe sang kia trước đây nói gì mà mua nhà, giờ ở cửa quầy tạp hóa lôi lôi kéo kéo, thân mật quấn quýt không chỉ một lần đâu nhỉ? Cũng không chỉ mình tôi nhìn thấy đâu nhỉ? Cũng muốn tôi lấy bằng chứng ra không?"
Trương Hạo Linh lại đẩy Lý Đài ra sau lưng, "Chị Tống, chuyện nào ra chuyện nấy, chúng ta cứ nói chuyện của Sở Sở thôi."
"Chuyện nào ra chuyện nấy?" Chị Tống càng hăng hái hơn, "Người đàn ông đó không phải anh giới thiệu cho bạn gái anh đấy chứ? Hai người các người đúng là rắn chuột một ổ, một cặp đàn ông đàn bà chuyên làm chuyện bẩn thỉu."
Lời nói đến mức này coi như hoàn toàn không cần thiết phải giao lưu nữa, Trương Hạo Linh và Lý Đài dứt khoát không nói chuyện nữa, mặc cho chị Tống tự mình lải nhải.
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko