Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nơi Anh Đứng Ngược Chiều Ánh Sáng

Chương 52



-Đối mặt-
Theo trí nhớ của mình, Tiêu Duệ đã tìm thấy nhà của Lâm Kiều.
Trước kia anh đã từng tới đây vài lần nên vẫn còn nhớ rõ số căn hộ.
Anh sửa sang lại quần áo một chút rồi đưa tay lên nhấn chuông cửa.
Bà Lâm bước tới mở cửa, khi bà nhìn thấy người đàn ông trước mắt thì ngây người và có chút nghi hoặc.
“Chào bác gái, cháu là bạn của Lâm Kiều, trước kia cháu đã từng đến nhà mình rồi, không biết bác còn nhớ cháu không?”
“À…Đúng, đúng, cháu là…”
Nhớ cái con khỉ, tuổi tôi sắp chầu ông bà tới nơi rồi làm sao còn nhớ được nhiều mặt người nữa.
Tiêu Duệ cũng không để ý, khẽ mỉm cười.
“Cháu là Tiêu Duệ, bạn học cùng lớp cấp ba với Lâm Kiều, trước đây cháu đã từng tới đây để học nhóm.”
Nghe anh nói vậy, bà Lâm mới nhớ mang máng, trước kia Lâm Kiều thường rất ít khi đưa bạn học về nhà, bạn học nam thì càng hiếm, bà chỉ biết có mỗi Trần Thừa.
Nghĩ như vậy thì cậu con trai này hình như trước đây quả thật đã tới vài lần.
“Ồ ồ, bác nhớ ra rồi, ôi cháu xem tuổi bác đã lớn như này rồi nên không thể nhớ rõ được, cháu mau vào đi.”
Tiêu Duệ mang theo một ít hoa quả và rượu rồi bước vào nhà.
“Lần sau tới chơi không cần mang quà cáp như thế này đâu, tốn kém vậy làm gì.”
Bà Lâm rót cho anh một cốc nước.
“Đã nhiều năm vậy rồi bác không gặp cháu, cháu chuyển đi nơi khác sao?”
“Cháu đi du học nước ngoài, năm nay vừa mới trở về nên tới đây thăm Lâm Kiều.”
Tiêu Duệ nhận lấy chiếc cốc rồi cảm ơn bà.
“Thì ra là như vậy, Lâm Kiều hiện tại không có ở nhà, nó đang làm việc ở cửa hàng, gần đây nghe nói nó bận bịu nhiều việc, thời gian này đều luôn ở cửa hàng.”
“Vậy… Bây giờ Lâm Kiều vẫn còn vẽ tranh phải không ạ, cháu nhớ cô ấy vẫn luôn thích mỹ thuật.”
“Đúng vậy, nó thích lắm, bác và bác trai cũng ủng hộ nó, sau khi tốt nghiệp xong yeutruyen.net thì nó mở một phòng triển lãm tranh, còn bây giờ thì nó vẽ tranh thuê cho người khác, cũng khá tốt, nó thích nên càng kiên trì hơn, ngày nào cũng ngồi ở cửa hàng, bác chỉ sợ nó mệt thôi.”
“Đúng vậy, bác có thể cho cháu địa chỉ cửa hàng của cô ấy được không ạ, cháu không có số di động của Lâm Kiều từ sau khi đi, chỉ nhớ địa chỉ nhà đến hỏi thăm gia đình cô ấy.
Vì là quen nên bà Lâm rất tin tưởng Tiêu Duệ, viết cho anh địa chỉ cửa hàng của Lâm Kiều.
“Vậy cháu sẽ không làm phiền bác nữa, đột nhiên cháu tới thăm làm phiền bác rồi ạ.
“Không có gì, không có gì, lần sau tới thăm cũng đừng mang quà cáp gì nhé.”
Tiêu Duệ mỉm cười tạm biệt với bà Lâm.
Bà Lâm nhìn bóng dáng anh từ phía sau thì nghĩ thầm chàng trai này xem ra cũng không tệ, trông có vẻ rất lịch sự, mặt mũi sáng sủa khôi ngô.


Nhưng càng nghĩ bà lại càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Dù cho có là bạn học cũ, không biết số điện thoại còn tìm đến tận nhà người ta luôn, như vậy cũng thật kỳ lạ…
Chẳng lẽ, cái thằng bé này có ý với con gái bà sao?
Nghĩ vậy, bà cảm thấy chuyện này có thể lắm.
Bà không nhịn được mà đi qua đi lại.
Không được, còn Giang Trạm thì như thế nào, tuy cái cậu Tiêu Duệ này cũng không tồi nhưng trong lòng bà vẫn cảm thấy Giang Trạm có tốt hơn một chút, dù sao mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy ưng ý.
Bên kia, Tiêu Duệ đã rời đi thì lập tức lái xe đến cửa hàng của Lâm Kiều.
Anh đi theo địa chỉ mà bà Lâm viết cho rồi dừng xe trước cửa của cửa hàng.
Nhìn qua cửa kính trong suốt xác nhận đây là nơi mình cần tìm, anh mở cửa bước vào.
“Lâm Kiều?”
Không có tiếng đáp lại.
Trong cửa hàng không có ai cả.
Nhìn cửa hàng khá đơn giản, tao nhã, tạo cho người ta một cảm giác tĩnh lặng mang đậm hơi thở nghệ thuật, hai bên tường đều treo những bức tranh mà cô vẽ.
Tiêu Duệ nhìn quanh, đột nhiên thấy một khuôn mặt khá quen thuộc.
Anh bước tới.
Anh nhìn thấy rất rõ người trên bức tranh chính là anh, phía dưới ghi ngày của nhiều năm về trước, anh nhớ rất rõ ngày hôm ấy.
Hồi còn ở trường đại học, cô thường xuyên ngâm mình trong phòng tranh, anh cũng ở bên cạnh cô, còn thỉnh thoảng làm người mẫu cho cô vẽ. Khi ấy Lâm Kiều nói rằng bức tranh này là bức mà cô thích nhất.
Tiêu Duệ không kiềm chế được mà đưa tay nhẹ nhàng chạm khẽ vào khung ảnh lạnh lẽo.
Anh không ngờ rằng Lâm Kiều vẫn còn giữ nó, cô còn treo nó trong cửa hàng, nói như vậy không phải cô vẫn còn tình cảm với anh sao….
Nghĩ như vậy, trái tim anh không nhịn được mà đập loạn.
Lại nhớ đến lời bà Lâm vừa nói rằng cô ở trong cửa hàng nghỉ ngơi, anh liếc nhìn qua phía sau cầu thang rồi nhẹ nhàng nhấc chân bước lên.
Có hai cánh cửa, một bên là phòng để các vật dụng lặt vặt, cánh cửa có chút cũ kỹ, cánh cửa bên còn lại có vẻ mới hơn một chút nên có lẽ đó là phòng ngủ.
Anh nhẹ nhàng mở cửa rồi bước vào.
Anh đưa mắt nhìn liếc qua một cái liền thấy Lâm Kiều đang ngủ bên cửa sổ, cô vẫn đang mở cửa, bên cạnh là mẩu thuốc lá đã dập cùng gạt tàn.
Tuy giờ đang là mùa xuân nhưng cô chỉ mặc phong phanh một chiếc áo len mỏng, gió lùa vào rất dễ bị cảm lạnh.
Anh nhìn lướt qua căn phòng, chỉ có một chiếc giường đơn, một chiếc máy lạnh, một nhà vệ sinh và một phòng tắm nhưng cũng rất đầy đủ.
Anh muốn tiến tới bên giường để đắp chăn lên cho cô nhưng không ngờ vừa mới bước đến thì người con gái ở trước mặt liền mở mắt tỉnh dậy.
Lâm Kiều sửng sốt nhìn người đàn ông trước mắt rồi vô thức hỏi anh.
“Sao anh lại ở đây?”


Cô cảm nhận được có người bước vào nhưng khi mở mắt nhìn thấy Tiêu Duệ thì cô thật sự kinh ngạc.
Nhưng khi nghĩ lại, tại sao Tiêu Duệ lại biết được nơi ở của cô? Không lẽ là bọn Trương Giai Giai nói với anh sao?
Dường như anh nhìn ra sự thắc mắc trong ánh mắt cô, Tiêu Duệ đặt tấm chăn trên tay xuống.
“Anh đến nhà em, mẹ em đã nói cho anh biết cửa hàng của em.”
Lâm Kiêu cau mày, cô đứng dậy nhìn anh.
“Sao anh không gọi cho em?”
Mà lại bất ngờ tới nhà cô.
“Anh không có số của em, bây giờ em có thể cho anh biết được chứ.”
Anh ngồi bên khung cửa sổ, lấy điện thoại di động ra rồi nhìn cô.
Lâm Kiều nhìn khuôn mặt không khác gì so với trí nhớ của cô, trong đầu đột nhiên nhớ tới những tin nhắn anh gửi cho mình.
Trong từng câu chữ đều toát lên vẻ mệt mỏi, bất lực.
Vậy mà bây giờ anh vẫn còn ung dung, khuôn mặt không chút cảm xúc đứng đây như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Không yeutruyen.net được sao? Mối quan hệ của chúng ta tệ đến mức không thể cho nhau số điện thoại sao?”
Lâm Kiều khẽ mím môi, do dự một hồi rồi tay vẫn nhận lấy chiếc điện thoại di động, ấn số của mình rồi đưa lại cho anh.
Tiêu Duệ nhanh chóng lưu số điện thoại di động của cô.
Hai người cũng không nói gì với nhau, bầu không khí trở nên ngại ngùng.
Anh đang định nói thì Lâm Kiều mở miệng lên tiếng trước.
“Chúng ta đi xuống tầng thôi, ở đây không tiện.”
Lâm Kiều đứng dậy mở cửa rồi bước xuống tầng trước.
Tiêu Duệ thấy vậy thì cũng theo cô ra ngoài.
Đi phía sau Lâm Kiều, anh nhìn chằm chằm thân hình gầy gò của cô, giống như hệt như trong ký ức vậy, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hai hình bóng ấy như hòa làm một.
Anh không ngừng suy nghĩ miên man cho đến khi người đứng trước bỗng dừng lại làm anh đụng trúng cô, anh theo phản xạ đưa tay đỡ lấy cô.
Bàn tay anh chỉ vừa mới chạm vào eo đã bị cô lấy tay ngăn lại.
“Làm sao…”
Anh nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lâm Kiều, nghi ngờ rồi bước từng bước xuống cầu thang, bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông mỉm cười đứng nhìn họ…
****
Kinh chưa kinh chưa, địch chủ động tiến công rất chi là mạnh mẽ, Giang tổng không được thua!!!
Có chị em độc giả nào thấy cái thanh niên Tiền Duệ này nói nhẹ là tự tiện còn nói thô ra là biến thái không? Gặp ngoài đời có mà sách dép chạy 8 hướng…..
Chương trước Chương tiếp
Loading...