Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon
Chương 8
Mấy ngày hôm nay Nguyễn Ngôn Ninh vẫn trở về ký túc xá ở bởi trong nhà mới cô không có quần áo để thay. Giang Hàn cũng không phản đối, chỉ nói cô mau chóng chuyển đồ về nhà càng sớm càng tốt.
Thứ sáu là ngày cố định dạy học của khoa.
6 giờ 20 phút sáng, Đường Đậu mang hai quầng thâm có kéo dài tới cằm, uể oải đứng trước cửa phòng ban cùng Nguyễn Ngôn Ninh.
“Tên quái quỷ nào yêu cầu báo cáo bệnh án vào sáu rưỡi vậy?” Đường Đậu vì không ngủ đủ giấc, oán giận nặng nề đến dọa người, “Mỗi khi chuông báo thức vang lên, mình nghĩ có thể chết bất cứ lúc nào.”
Tối qua Nguyễn Ngôn Ninh đi ngủ sớm, trạng thái bây giờ khá tốt, “Ai bảo cậu đêm qua một hai đòi đứng nhất.”
“Là do cậu không chịu chơi cùng mình.” Đường Đậu bất mãn bĩu môi.
Thời điểm game ‘Vinh Giả Vương Diệu’ nổi đình nổi đám Đường Đậu đã vô tình chơi thử, đến giờ chơi hơn một năm nhưng không leo lên bảng xếp hạng top 5. Ngôn Ninh thì khác, sau nửa năm chơi cô dễ hàng xếp thứ nhất tại bảng đấu đơn.
“Vậy tối qua cậu thắng à?” Trước khi Nguyễn Ngôn Ninh ngủ, Đường Đậu dõng dạc nói rằng không thắng sẽ không ngủ.
Nghe lời này của cô, tức giận trong mắt Đường Đậu còn nhiều hơn, “Thắng cái gì? Ai ngờ ngờ nửa đêm rồi còn nhiều sinh viên lướt mạng như vậy? Đang đánh game thì mạng lag.”
“Mới sáng sớm mà ai đã tức giận thế?” Viên Hướng Vũ từ phía sau các cô, nhấc hai chiếc bánh mousse trên tay lên.
Sau một tuần làm việc chung, bọn cô đã xem Viên Hướng Vũ trở thành bạn bè tốt. Nhất là trước mặt Đường Đậu, Viên Hướng Vũ căn bản không có tý uy nghiêm nào của một đàn anh.
“Mang cho bọn em à?” Nhìn thấy đồ ăn, Đường Đậu mới đỡ tức, “Hôm qua chơi game tốn nhiều sức lực, em đói muốn chết.”
Đường Đậu nói xong vội vàng muốn lấy bánh trong tay Viên Hướng Vũ, kết quả chưa động vào được đã bị Viên Hướng Vũ hất tay.
“Em là quỷ chết đói đầu thai à?” Viên Hướng Vũ đưa cho Nguyễn Ngôn Ninh chiếc bánh vị việt quất, “Đây là bánh của Ngôn Ninh còn cái kia mới là của em.”
Đường Đậu bất mãn, “Tại sao anh lại đối xử bất công? Bọn em đều là em gái khóa dưới của anh mà?”
Viên Hướng Vũ cốc đầu Đường Đậu một cái, “Em xem lại mình đi, lúc nào cũng hung dữ, anh chưa coi em là em trai thì thôi còn đòi làm em gái?”
“Anh đó, Viên Hướng Vũ!”
“Mấy đứa ầm ĩ ồn ào cái gì? Nhìn xem mình giống bác sĩ không?” Khi ba người đang cười đùa, Trần Tinh Nguyệt đột nhiên đi vào phòng ban, “Không ý thức được mình đang ở đâu sao? Phải để bệnh nhân phàn nàn mới thấy vui à?”
Đường Đậu im lặng, tức giận nhìn Viên Hướng Vũ.
Nguyễn Ngôn Ninh ngước mắt nhìn Giang Hàn đứng sau lưng Trần Nguyệt Tinh.
Hai người đều vô cùng đẹp, gương mặt lúc nào cũng vậy, không hề có cảm xúc dư thừa. Đứng chung một chỗ, Nguyễn Ngôn Ninh mới thấy câu nói ‘Trần Tinh Nguyệt và Giang Hàn xứng đôi’ là đúng.
Trần Tinh Nguyệt không hài lòng với ba người, “Mấy đứa muốn đùa nghịch thì ra ngoài, đừng thấy bình thường giáo sư Giang thoải mái mà quên mất mục đích bản thân đến bệnh viên làm gì.”
“Đàn chị Tinh Nguyệt.” Viên Hướng Vũ chột dạ nuốt nước miếng, “Là em không tốt, chị đừng trách hai em ấy.”
“Một cây làm chẳng nên non.” Trần Tinh Nguyệt không nhiều lời xoay người bước vào phòng ban. Giang Hàn vẫn đứng nguyên tại chỗ, ba người họ không dám cử động, đột ngột cảm giác sắp bị xử phạt công khai.
Giang Hàn nhấc tay trong túi áo blouse ra, ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử treo tường, lạnh nhạt mở miệng, “Lát nữa xử lý vấn đề này sau, mau vào phòng đi.”
Ba người không dám chậm trễ, ủ rũ bước vào phòng ban họp.
Giao ban xong thì đến hai tiếng hướng dẫn giảng dạy dành cho thực tập sinh.
Khi Lưu Kế Nghiêu tuyên bố kết thúc buổi học, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đứng cả một buổi sáng, Đường Đậu và Nguyễn Ngôn Ninh muốn tìm chỗ nghỉ ngơi. Còn chưa kịp chuồn đi đã bị Giang Hàn gọi lại.
“Đến phòng học đợi tôi.”
Không có lời dư thừa càng khiến người khác cảm thấy áp lực. Đợi Giang Hàn mười mấy phút mà Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu đều cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần bị dày vò.
Khi Giang Hàn đẩy cửa vào, hai người vội vàng đứng lên.
“Biết sai chưa?” Tầm mắt Giang Hàn từ đầu đến cuối dừng lại trên người Nguyễn Ngôn Ninh.
Nguyễn Ngôn Ninh để tay ra sau lưng, như học sinh tiểu học bị dạy dỗ, ngoan ngoãn gật đầu, “Giáo sư Giang, em biết rồi.”
Đường Đậu vội vàng nhận sai, “Giáo sư Giang, em cũng biết sai rồi.”
Giang Hàn đi về phía trước hai bước đóng cửa phòng học sau đó tìm một chiếc bàn dựa vào, hai tay ôm ngực. Anh nhíu mày, “Tích cực nhận sai như vậy? Nếu thế thì nói cho tôi biết bản thân sai ở đâu?”
“Sai ở …” Đường Đậu lặng lẽ nhìn sắc mặt Giang Hàn, “Em không nên đùa giỡn trong hành lang bệnh viện.”
Giang Hàn nâng cằm về phía Nguyễn Ngôn Ninh, “Còn em? Em sai ở đâu?”
“Không nghiêm túc khi ở bệnh viện.” Nguyễn Ngôn Ninh cúi đầu, “Còn có, làm mất mặt giáo sư Giang.”
Đúng là như vậy.
Trần Tinh Nguyệt là bác sĩ chính, Giang Hàn là người hướng dẫn Nguyễn Ngôn Ninh. Chị ấy thẳng thắn nói Giang Hàn thoải mái với cô, quả thật khiến anh mất mặt.
Nhưng điều mà Giang Hàn muốn nhấn mạnh rõ ràng không phải ở điều này.
“Công việc thay băng sau ca mổ cho bệnh nhân hôm nay do hai người phụ trách.” Điện thoại Giang Hàn vang lên khi anh đang nói.
Anh nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, không vội nghe máy, “Tôi phải đi dự hội chuẩn nếu hai người chưa hiểu thì ở đây đọc lại tài liệu để lát thực hành, mấy việc khác không cần làm.”
Đợi tới khi Giang Hàn ra ngoài nghe điện thoại, Đường Đậu lập tức kêu than. “Thay băng cho bệnh nhân cả ngày hôm nay? Giáo sư Giang muốn giết chúng ta.”
Bệnh nhân ung thư tuyến tụy, đặc biệt là ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối, rất dễ bị cổ trướng và tổn thương đối với vết mổ. Sau khi phẫu thuật, lượng chất lỏng thường sẽ tăng lên. Các bác sĩ thường đặt một ống dẫn lưu vào ổ bụng của bệnh nhân để dẫn lưu chất lỏng trong khoang bụng.
Tuy nhiên, trong một số trường hợp do có quá nhiều dịch trong khoang bụng của bệnh nhân sau khi phẫu thuật, dịch sẽ rỉ ra từ khe giữa ống dẫn lưu và mô, băng che vết thủng dễ bị thấm ướt nên phải thay băng gạc cho bệnh nhân.
Vốn dĩ đã có người trong nhóm được giao công việc này nhưng giờ Giang Hàn giao lại cho Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu. Anh chính là không muốn hai người được nghỉ ngơi trong hôm nay.
Nguyễn Ngôn Ninh thở dài, xoa bóp bả vai giúp Đường Đậu, “Đi thôi, nếu thay bằng không tốt thì chúng ta xong đời thật đó.”
10 giờ sáng đến 5 giờ chiều, ngoại trừ thời gian ăn trưa mười phút, hai người bọn cô gần như túc trực tại các phòng bệnh.
Cơm trưa cũng do Viên Hướng Vũ mua từ căng-tin mang đến cho.
Vốn Đường Đậu còn định mắng Viên Hướng Vũ nhưng nghe anh ấy kể lể bị Giang Hàn phạt trực ca đêm ba ngày thì không thương cảm.
Lúc sắp tan tầm, cuối cùng Giang Hàn cũng xuất hiện tại phòng bệnh. Anh nhìn Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu thành thạo thay băng, sát khuẩn cho bệnh nhân sau đó mới gọi hai người tới phòng làm việc.
“Bây giờ đã nghĩ ra bản thân sai ở đâu chưa?”
“Biết rồi ạ, chúng em chưa ý thức được trách nhiệm của một bác sĩ.” Nguyễn Ngôn Ninh thành tâm nhận sai.
Mới đầu cô cảm thấy Giang Hàn yêu cầu bọn cô thay băng cho bệnh nhân chỉ để trừng phạt nhưng khi cô thay bằng lần thứ năm cho một bà lão cô mới nhận ra dụng ý của anh.
Bà lão mới được phẫu thuật ngày hôm qua, mỗi lần Nguyễn Ngôn Ninh thay băng, bà lão sẽ nói một tiếng cảm ơn với cô.
Đến lần thứ năm cô tới thay bằng, bà lão lại nói, “Bác sĩ, cảm ơn cháu nếu không có cháu chăm sóc thì người già như bà chỉ sống được vài ngày.”
Nguyễn Ngôn Ninh đột nhiên thấy xấu hổ.
Cô luôn coi mình là thực tập sinh, cảm thấy bản thân không cần có trách nhiệm với bệnh nhân. Nhưng thực tế, hầu hết bệnh nhân đều đặt hy vọng sống sót vào bác sĩ trong đó có thực tập sinh như cô.
Giang Hàn từ từ mở máy tính lên, “Thân phận của hai người là gì?”
“Bác sĩ ạ.” Ánh mắt Nguyễn Ngôn Ninh kiên định không trốn tránh.
“Những điều sau đây tôi chỉ nói một lần, nghe được hay không là do hai người.”
Màn hình máy tính vẫn ở giao diện nhập mật khẩu. Giang Hàn đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc rồi đứng trước mặt bọn cô.
“Từ khi khoác lên mình chiếc áo blouse trắng bước vào bệnh viện, các em không còn là sinh viên y khoa nữa. Ít ra trong mắt người bệnh không có sự phân biệt giữa bác sĩ và thực tập sinh. Bất cứ ai khoác lên mình chiếc áo blouse trắng đều có thể trị bệnh cứu người.”
Phòng làm việc không bật đèn, ánh sáng lúc xế chiều chiếu qua khung cửa sổ, đem lại cảm giác mơ hồ.
Lời của Giang Hàn từng chữ từng chữ đánh trúng trái tim bọn cô, cả hai đều mím chặt môi không nói gì.
“Tôi không quan tâm các em làm việc riêng, bởi vì ai cũng cần khoảng thời gian thoải mái. Nhưng một khi các em đã đứng trước mặt bệnh nhân thì nên làm những việc phù hợp với danh xưng bác sĩ. Hãy suy nghĩ đến biểu cảm, tiếng ồn của các em trong hành lang hôm nay. Nếu các em là bệnh nhân thì có dám đem tính mạng mình cho một bác sĩ như vậy không?”
Nguyễn Ngôn Ninh biết rằng Giang Hàn không phải người nói nhiều. Anh đã nói nhiều như vậy là vì anh thấy bọn cô có thể sửa đổi được.
“Tôi hy vọng các em luôn ghi nhớ chức vụ và trách nhiệm của một bác sĩ.” Giang Hàn dừng chốc lát rồi mới nói tiếp, “Nếu có thể, tôi mong rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy sự thất vọng và mất lòng tin về các em trong mắt bệnh nhân.”
Đầu Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu càng ngày cúi càng thấp, lời nói của Giang Hàn khiến bọn cô cảm thấy cắn rứt trong lòng nhiều hơn là lời trách mắng gay gắt của Trần Tinh Nguyệt.
Giang Hàn nhìn thời gian, “Tiếp tục đi thay băng cho bệnh nhân, bảy giờ có thể tan tầm.”
Khi ra khỏi phòng làm việc của anh, Đường Đậu ôm lấy cánh tay Nguyễn Ngôn Ninh xúc động nói, “Ban nãy giáo sư Giang mắng chúng ta nhưng vẫn siêu cấp đẹp trai, lần đầu tiên mình thấy có người mắng người khác bằng cách giảng đạo lý.”
Nguyễn Ngôn Ninh bật cười, “Vậy sao cậu không để anh ấy mắng thêm vài lần?”
“Thôi, mình không cần.” Đường Đậu lắc đầu, “Mình chỉ hâm mộ vợ tương lai của anh ấy thôi, nếu người đó cãi nhau với anh ấy chắc hẳn sẽ không cảm thấy khó chịu.”
Nghe vậy bước chân của Nguyễn Ngôn Ninh dừng lại, thở dài nói một câu không rõ ý tứ, “Có lẽ vậy.”
Thứ sáu là ngày cố định dạy học của khoa.
6 giờ 20 phút sáng, Đường Đậu mang hai quầng thâm có kéo dài tới cằm, uể oải đứng trước cửa phòng ban cùng Nguyễn Ngôn Ninh.
“Tên quái quỷ nào yêu cầu báo cáo bệnh án vào sáu rưỡi vậy?” Đường Đậu vì không ngủ đủ giấc, oán giận nặng nề đến dọa người, “Mỗi khi chuông báo thức vang lên, mình nghĩ có thể chết bất cứ lúc nào.”
Tối qua Nguyễn Ngôn Ninh đi ngủ sớm, trạng thái bây giờ khá tốt, “Ai bảo cậu đêm qua một hai đòi đứng nhất.”
“Là do cậu không chịu chơi cùng mình.” Đường Đậu bất mãn bĩu môi.
Thời điểm game ‘Vinh Giả Vương Diệu’ nổi đình nổi đám Đường Đậu đã vô tình chơi thử, đến giờ chơi hơn một năm nhưng không leo lên bảng xếp hạng top 5. Ngôn Ninh thì khác, sau nửa năm chơi cô dễ hàng xếp thứ nhất tại bảng đấu đơn.
“Vậy tối qua cậu thắng à?” Trước khi Nguyễn Ngôn Ninh ngủ, Đường Đậu dõng dạc nói rằng không thắng sẽ không ngủ.
Nghe lời này của cô, tức giận trong mắt Đường Đậu còn nhiều hơn, “Thắng cái gì? Ai ngờ ngờ nửa đêm rồi còn nhiều sinh viên lướt mạng như vậy? Đang đánh game thì mạng lag.”
“Mới sáng sớm mà ai đã tức giận thế?” Viên Hướng Vũ từ phía sau các cô, nhấc hai chiếc bánh mousse trên tay lên.
Sau một tuần làm việc chung, bọn cô đã xem Viên Hướng Vũ trở thành bạn bè tốt. Nhất là trước mặt Đường Đậu, Viên Hướng Vũ căn bản không có tý uy nghiêm nào của một đàn anh.
“Mang cho bọn em à?” Nhìn thấy đồ ăn, Đường Đậu mới đỡ tức, “Hôm qua chơi game tốn nhiều sức lực, em đói muốn chết.”
Đường Đậu nói xong vội vàng muốn lấy bánh trong tay Viên Hướng Vũ, kết quả chưa động vào được đã bị Viên Hướng Vũ hất tay.
“Em là quỷ chết đói đầu thai à?” Viên Hướng Vũ đưa cho Nguyễn Ngôn Ninh chiếc bánh vị việt quất, “Đây là bánh của Ngôn Ninh còn cái kia mới là của em.”
Đường Đậu bất mãn, “Tại sao anh lại đối xử bất công? Bọn em đều là em gái khóa dưới của anh mà?”
Viên Hướng Vũ cốc đầu Đường Đậu một cái, “Em xem lại mình đi, lúc nào cũng hung dữ, anh chưa coi em là em trai thì thôi còn đòi làm em gái?”
“Anh đó, Viên Hướng Vũ!”
“Mấy đứa ầm ĩ ồn ào cái gì? Nhìn xem mình giống bác sĩ không?” Khi ba người đang cười đùa, Trần Tinh Nguyệt đột nhiên đi vào phòng ban, “Không ý thức được mình đang ở đâu sao? Phải để bệnh nhân phàn nàn mới thấy vui à?”
Đường Đậu im lặng, tức giận nhìn Viên Hướng Vũ.
Nguyễn Ngôn Ninh ngước mắt nhìn Giang Hàn đứng sau lưng Trần Nguyệt Tinh.
Hai người đều vô cùng đẹp, gương mặt lúc nào cũng vậy, không hề có cảm xúc dư thừa. Đứng chung một chỗ, Nguyễn Ngôn Ninh mới thấy câu nói ‘Trần Tinh Nguyệt và Giang Hàn xứng đôi’ là đúng.
Trần Tinh Nguyệt không hài lòng với ba người, “Mấy đứa muốn đùa nghịch thì ra ngoài, đừng thấy bình thường giáo sư Giang thoải mái mà quên mất mục đích bản thân đến bệnh viên làm gì.”
“Đàn chị Tinh Nguyệt.” Viên Hướng Vũ chột dạ nuốt nước miếng, “Là em không tốt, chị đừng trách hai em ấy.”
“Một cây làm chẳng nên non.” Trần Tinh Nguyệt không nhiều lời xoay người bước vào phòng ban. Giang Hàn vẫn đứng nguyên tại chỗ, ba người họ không dám cử động, đột ngột cảm giác sắp bị xử phạt công khai.
Giang Hàn nhấc tay trong túi áo blouse ra, ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử treo tường, lạnh nhạt mở miệng, “Lát nữa xử lý vấn đề này sau, mau vào phòng đi.”
Ba người không dám chậm trễ, ủ rũ bước vào phòng ban họp.
Giao ban xong thì đến hai tiếng hướng dẫn giảng dạy dành cho thực tập sinh.
Khi Lưu Kế Nghiêu tuyên bố kết thúc buổi học, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đứng cả một buổi sáng, Đường Đậu và Nguyễn Ngôn Ninh muốn tìm chỗ nghỉ ngơi. Còn chưa kịp chuồn đi đã bị Giang Hàn gọi lại.
“Đến phòng học đợi tôi.”
Không có lời dư thừa càng khiến người khác cảm thấy áp lực. Đợi Giang Hàn mười mấy phút mà Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu đều cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần bị dày vò.
Khi Giang Hàn đẩy cửa vào, hai người vội vàng đứng lên.
“Biết sai chưa?” Tầm mắt Giang Hàn từ đầu đến cuối dừng lại trên người Nguyễn Ngôn Ninh.
Nguyễn Ngôn Ninh để tay ra sau lưng, như học sinh tiểu học bị dạy dỗ, ngoan ngoãn gật đầu, “Giáo sư Giang, em biết rồi.”
Đường Đậu vội vàng nhận sai, “Giáo sư Giang, em cũng biết sai rồi.”
Giang Hàn đi về phía trước hai bước đóng cửa phòng học sau đó tìm một chiếc bàn dựa vào, hai tay ôm ngực. Anh nhíu mày, “Tích cực nhận sai như vậy? Nếu thế thì nói cho tôi biết bản thân sai ở đâu?”
“Sai ở …” Đường Đậu lặng lẽ nhìn sắc mặt Giang Hàn, “Em không nên đùa giỡn trong hành lang bệnh viện.”
Giang Hàn nâng cằm về phía Nguyễn Ngôn Ninh, “Còn em? Em sai ở đâu?”
“Không nghiêm túc khi ở bệnh viện.” Nguyễn Ngôn Ninh cúi đầu, “Còn có, làm mất mặt giáo sư Giang.”
Đúng là như vậy.
Trần Tinh Nguyệt là bác sĩ chính, Giang Hàn là người hướng dẫn Nguyễn Ngôn Ninh. Chị ấy thẳng thắn nói Giang Hàn thoải mái với cô, quả thật khiến anh mất mặt.
Nhưng điều mà Giang Hàn muốn nhấn mạnh rõ ràng không phải ở điều này.
“Công việc thay băng sau ca mổ cho bệnh nhân hôm nay do hai người phụ trách.” Điện thoại Giang Hàn vang lên khi anh đang nói.
Anh nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, không vội nghe máy, “Tôi phải đi dự hội chuẩn nếu hai người chưa hiểu thì ở đây đọc lại tài liệu để lát thực hành, mấy việc khác không cần làm.”
Đợi tới khi Giang Hàn ra ngoài nghe điện thoại, Đường Đậu lập tức kêu than. “Thay băng cho bệnh nhân cả ngày hôm nay? Giáo sư Giang muốn giết chúng ta.”
Bệnh nhân ung thư tuyến tụy, đặc biệt là ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối, rất dễ bị cổ trướng và tổn thương đối với vết mổ. Sau khi phẫu thuật, lượng chất lỏng thường sẽ tăng lên. Các bác sĩ thường đặt một ống dẫn lưu vào ổ bụng của bệnh nhân để dẫn lưu chất lỏng trong khoang bụng.
Tuy nhiên, trong một số trường hợp do có quá nhiều dịch trong khoang bụng của bệnh nhân sau khi phẫu thuật, dịch sẽ rỉ ra từ khe giữa ống dẫn lưu và mô, băng che vết thủng dễ bị thấm ướt nên phải thay băng gạc cho bệnh nhân.
Vốn dĩ đã có người trong nhóm được giao công việc này nhưng giờ Giang Hàn giao lại cho Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu. Anh chính là không muốn hai người được nghỉ ngơi trong hôm nay.
Nguyễn Ngôn Ninh thở dài, xoa bóp bả vai giúp Đường Đậu, “Đi thôi, nếu thay bằng không tốt thì chúng ta xong đời thật đó.”
10 giờ sáng đến 5 giờ chiều, ngoại trừ thời gian ăn trưa mười phút, hai người bọn cô gần như túc trực tại các phòng bệnh.
Cơm trưa cũng do Viên Hướng Vũ mua từ căng-tin mang đến cho.
Vốn Đường Đậu còn định mắng Viên Hướng Vũ nhưng nghe anh ấy kể lể bị Giang Hàn phạt trực ca đêm ba ngày thì không thương cảm.
Lúc sắp tan tầm, cuối cùng Giang Hàn cũng xuất hiện tại phòng bệnh. Anh nhìn Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu thành thạo thay băng, sát khuẩn cho bệnh nhân sau đó mới gọi hai người tới phòng làm việc.
“Bây giờ đã nghĩ ra bản thân sai ở đâu chưa?”
“Biết rồi ạ, chúng em chưa ý thức được trách nhiệm của một bác sĩ.” Nguyễn Ngôn Ninh thành tâm nhận sai.
Mới đầu cô cảm thấy Giang Hàn yêu cầu bọn cô thay băng cho bệnh nhân chỉ để trừng phạt nhưng khi cô thay bằng lần thứ năm cho một bà lão cô mới nhận ra dụng ý của anh.
Bà lão mới được phẫu thuật ngày hôm qua, mỗi lần Nguyễn Ngôn Ninh thay băng, bà lão sẽ nói một tiếng cảm ơn với cô.
Đến lần thứ năm cô tới thay bằng, bà lão lại nói, “Bác sĩ, cảm ơn cháu nếu không có cháu chăm sóc thì người già như bà chỉ sống được vài ngày.”
Nguyễn Ngôn Ninh đột nhiên thấy xấu hổ.
Cô luôn coi mình là thực tập sinh, cảm thấy bản thân không cần có trách nhiệm với bệnh nhân. Nhưng thực tế, hầu hết bệnh nhân đều đặt hy vọng sống sót vào bác sĩ trong đó có thực tập sinh như cô.
Giang Hàn từ từ mở máy tính lên, “Thân phận của hai người là gì?”
“Bác sĩ ạ.” Ánh mắt Nguyễn Ngôn Ninh kiên định không trốn tránh.
“Những điều sau đây tôi chỉ nói một lần, nghe được hay không là do hai người.”
Màn hình máy tính vẫn ở giao diện nhập mật khẩu. Giang Hàn đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc rồi đứng trước mặt bọn cô.
“Từ khi khoác lên mình chiếc áo blouse trắng bước vào bệnh viện, các em không còn là sinh viên y khoa nữa. Ít ra trong mắt người bệnh không có sự phân biệt giữa bác sĩ và thực tập sinh. Bất cứ ai khoác lên mình chiếc áo blouse trắng đều có thể trị bệnh cứu người.”
Phòng làm việc không bật đèn, ánh sáng lúc xế chiều chiếu qua khung cửa sổ, đem lại cảm giác mơ hồ.
Lời của Giang Hàn từng chữ từng chữ đánh trúng trái tim bọn cô, cả hai đều mím chặt môi không nói gì.
“Tôi không quan tâm các em làm việc riêng, bởi vì ai cũng cần khoảng thời gian thoải mái. Nhưng một khi các em đã đứng trước mặt bệnh nhân thì nên làm những việc phù hợp với danh xưng bác sĩ. Hãy suy nghĩ đến biểu cảm, tiếng ồn của các em trong hành lang hôm nay. Nếu các em là bệnh nhân thì có dám đem tính mạng mình cho một bác sĩ như vậy không?”
Nguyễn Ngôn Ninh biết rằng Giang Hàn không phải người nói nhiều. Anh đã nói nhiều như vậy là vì anh thấy bọn cô có thể sửa đổi được.
“Tôi hy vọng các em luôn ghi nhớ chức vụ và trách nhiệm của một bác sĩ.” Giang Hàn dừng chốc lát rồi mới nói tiếp, “Nếu có thể, tôi mong rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy sự thất vọng và mất lòng tin về các em trong mắt bệnh nhân.”
Đầu Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu càng ngày cúi càng thấp, lời nói của Giang Hàn khiến bọn cô cảm thấy cắn rứt trong lòng nhiều hơn là lời trách mắng gay gắt của Trần Tinh Nguyệt.
Giang Hàn nhìn thời gian, “Tiếp tục đi thay băng cho bệnh nhân, bảy giờ có thể tan tầm.”
Khi ra khỏi phòng làm việc của anh, Đường Đậu ôm lấy cánh tay Nguyễn Ngôn Ninh xúc động nói, “Ban nãy giáo sư Giang mắng chúng ta nhưng vẫn siêu cấp đẹp trai, lần đầu tiên mình thấy có người mắng người khác bằng cách giảng đạo lý.”
Nguyễn Ngôn Ninh bật cười, “Vậy sao cậu không để anh ấy mắng thêm vài lần?”
“Thôi, mình không cần.” Đường Đậu lắc đầu, “Mình chỉ hâm mộ vợ tương lai của anh ấy thôi, nếu người đó cãi nhau với anh ấy chắc hẳn sẽ không cảm thấy khó chịu.”
Nghe vậy bước chân của Nguyễn Ngôn Ninh dừng lại, thở dài nói một câu không rõ ý tứ, “Có lẽ vậy.”