Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon
Chương 48
Trần Tinh Nguyệt vừa nghe những lời này thì sắc mặt thay đổi.
Chị ta nhìn chằm chằm vào Hà Hoán, “Cậu có bị điên không? Là cậu và ba cậu cầu xin tôi giúp cậu làm giả. Bây giờ bị phát hiện lại đổ ngược lên đầu tôi?”
“Là do chị nói sẽ không có vấn đề gì. Cuối cùng tôi lại trở thành trò cười của cả bệnh viện.” Hà Hoán cực kỳ tức giận vì hôm qua bị Đinh Trung Ngạn nói.
“Điều gì cần giúp tôi đã giúp rồi.” Trần Tinh Nguyệt hất tay Hà Hoán muốn mở cửa đi vào văn phòng, “Chuyện bị phát hiện là do vấn đề từ cậu.”
“Vậy phải làm sao đây?” Hà Hoán nắm lấy cổ tay Trần Tinh Nguyệt lần nữa.
“Có thể làm gì nữa? Không phải cậu vẫn còn cơ hội học tập sao?” Trần Tinh Nguyệt nhếch môi, “Tối đã sớm đoán được người không có bản lĩnh như cậu sẽ có ngày hôm nay.”
Bởi vì thái độ này của Trần Tinh Nguyệt mà Hà Hoán không chịu nổi nữa, cậu ta hất tay Trần Tinh Nguyệt, “Tôi sẽ đi nói cho trưởng khoa của chị biết, mấy bài viết đó đều do chính tay chị viết.”
Nói xong, cậu ta giả bộ muốn đi tìm Lưu Kế Nghiêu. Nào ngờ mới xoay người lại đã thấy cuối hành lang có người.
Tầm nhìn của Trần Tinh Nguyệt bị Hà Hoán chặn mất nên chị ta nghiến răng nói, “Cậu và ba cậu hủy hoại gia đình tôi, hiện tại muốn hủy hoại cả tương lai của tôi mới thấy vui vẻ à?”
Hà Hoán không lên tiếng.
“Cậu nói chuyện đi chứ?” Gương mặt xinh đẹp của Trần Tinh Nguyệt ngày càng tối hơn.
“Chị!”
“Đừng gọi tôi là chị.”
“Chị!” Hà Hoán hơi tránh người để Trần Tinh Nguyệt thấy phía cuối hành lang có người, “Chị đừng nói nữa.”
Trong phút chốc, ngay khi Hà Hoán tránh ra, Trần Tinh Nguyệt lập tức thấy gương mặt mang theo sự tức giận của Lưu Kế Nghiêu.
Lời mà chị ta định nói với Hà Hoán bỗng chốc bị kẹt lại. Chị ta không rõ Lưu Kế Nghiêu nghe được chừng nào, chần chừ một lúc chị ta nói, “Chủ nhiệm Lưu.”
Lưu Kế Nghiêu nhìn chị ta, “Đến văn phòng tôi.” Sau đó rời đi không quay đầu nhìn lại.
Trần Tinh Nguyệt vội vã đuổi theo, Nguyễn Ngôn Ninh và Trần Liễu nhìn nhau, anh ấy ho khan vài tiếng, “Chắc hẳn không có việc gì nữa, em tan làm đi.”
Ngôn Nguyễn Ninh gật đầu, cô thấy Hà Hoan vẫn bất động tại chỗ, không dám chọc tức người ta, nhanh chóng trở về phòng nghỉ.
Lần trước gọi cho Giang Hàn khi anh đang phẫu thuật là một bài học đắt giá của Nguyễn Ngôn Ninh. Nên giờ cô không dám gọi cho anh, chỉ lặng lẽ gửi tin nhắn wechat, hỏi khi nào anh phẫu thuật xong.
Đợi đến 6 giờ 30, anh vẫn chưa trả lời.
Nguyễn Ngôn Ninh băn khoăn, trong lòng suy nghĩ nhiều về ‘hành động thân mật’ mà anh nói đến. Cô sợ cô hiểu nhầm ý anh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Băn khoăn tầm hai, ba phút, Nguyễn Ngôn Ninh mở điện thoại gọi cho người cô thấy là có kinh nghiệm nhất. Người đầu dây bên kia bắt máy, cô lập tức mềm giọng gọi, “Chị Thẩm.”
“Có chuyện gì vậy? Giọng của em ngọt quá, có phải bị Giang Hàn bắt nạt không?”
Giang Hàn đương nhiên không bắt nạt cô, Nguyễn Ngôn Ninh thấy nói chuyện điện thoại không ổn nên hỏi Thẩm Thanh Gia, “Chị Thẩm, em có thể ăn cơm tối với chị không? Em có chuyện muốn hỏi chị.”
Thẩm Thanh Gia trước khi bắt máy với cô thì đang nói chuyện phiếm với Lâm Thâm. Nhưng thấy Nguyễn Ngôn Ninh hẹn đi ăn cơm thì trực tiếp từ chối cuộc hẹn của Lâm Thâm.
Chị ấy đồng ý, sau khi tắt máy thì nhắn với Lâm Thâm.
Thẩm Thanh Gia: Tối nay em có hẹn rồi.
Lâm Thâm: Vừa rồi chẳng phải em nói đang rảnh rỗi sao?
Nhìn dòng tin nhắn của anh ấy, Thẩm Thanh Gia có thể tưởng tượng ra gương mặt khó hiểu của Lâm Thâm. Chị ấy bật cười, vui vẻ nhắn trả lời.
Thẩm Thanh Gia: Em mới nhận được cuộc hẹn này. Nếu anh thấy bản thân mình không thể ăn cơm một mình thì có thể hẹn người anh em của anh cùng ăn cơm. Tối nay anh ấy cũng cô đơn giống anh.
Gửi xong tin nhắn, Thẩm Thanh Gia không thèm để ý đến Lâm Thâm nữa. Chị ấy nhanh chóng thay quần áo, trang điểm nhẹ nhàng, bắt xe đi đến bệnh viện.
Chị ấy đã hứa với Nguyễn Ngôn Ninh, sẽ tới đón cô bé.
Từ khách sạn đến bệnh viện mất khoảng nửa tiếng, chờ khi taxi dừng trước cổng. Nguyễn Ngôn Ninh đã cầm hai ly trà sữa chờ chị ấy. Thẩm Thanh Gia không xuống xe, vậy tay với Nguyễn Ngôn NInh.
Đợi Nguyễn Ngôn Ninh lên xe, Thẩm Thanh Gia mới nói địa chỉ nhà hàng cho tàu xế.
Xe bắt đầu khởi động, chị ấy nghiêng đầu nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Không ngờ đàn anh cuồng vợ mà chị biết lại để em đi ăn cơm với chị. Sao hôm nay anh ấy không dính lấy em vậy?”
Thẩm Thanh Gia nhắc đến Giang Hàn cô mới nhớ ra, cô vội vàng mở điện thoại nhắn tin thông báo với Giang Hàn.
“Anh ấy đang phẫu thuật nên em cứ thế hẹn chị đi ăn cơm đó.”
Thẩm Thanh Gia gõ nhẹ lên trán Nguyễn Ngôn Ninh, “Em gái nhỏ đáng yêu, em đang làm việc xấu đó nha.”
Nguyễn Ngôn Ninh bật cười, vì câu nói của chị ấy mà cô gửi thêm mấy hình trái tim cho Giang Hàn.
Cô vốn tưởng rằng Giang Hàn đang phẫu thuật, ai ngờ anh lập tức trả lời tin nhắn.
Giang Hàn: Không chỉ bỏ rơi anh đi ăn cơm với người khác mà còn dùng tiền của anh mời người khác uống trà sữa?
Nguyễn Ngôn Ninh chớp mắt, nhanh chóng nhớ ra mấy hôm trước ví wechat của cô liên kết với wechat của Giang Hàn. Bởi vậy khi cô dùng wechat thanh toán, Giang Hàn sẽ biết. Bị anh bắt gặp lén uống trà sữa, cô suy nghĩ đắn đo nên nhắn thế nào.
Nguyễn Ngôn Ninh: Giáo sư Giang, chút nữa đừng quên ăn cơm.
Tiếp đó, cô cất điện thoại đi
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trước kia Giang Hàn không quan tâm đến điện thoại nhưng hiện tại vừa phẫu thuật sau anh lập tức cầm lấy điện thoại. Ai ngờ cô vợ nhỏ của anh nhắn tin muốn đi ăn cơm với người khác.
Mặc dù đối phương là nữ, trong lòng anh vẫn thấy bản thân bị bỏ rơi.
Giang Hàn nhìn chằm chằm tin nhắn nhắc nhở mình ăn cơm vài giây, gửi vài chiếc icon giận dỗi. Nhưng Nguyễn Ngôn Ninh không trả lời. Hay lắm, đợi cô trở về, anh phải dạy lại cô mới được.
Giang Hàn cất điện thoại vào túi áo, rời khỏi phòng phẫu thuật. Không ngờ gặp được Đinh Trung Ngạn ở đại sảnh.
Đinh Trung Ngạn đang nói chuyện với người khác, thấy Giang Hàn thì đưa tay ra hiệu bảo anh chờ chút.
Dường như muốn nói chuyện với anh.
Giang Hàn dừng lại, đợi người nói chuyện với Đinh Trung Ngạn rời đi anh mới bước đến.
“Chủ nhiệm Đinh, ngài tìm cháu?”
“Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?” Đinh Trung Ngạn cười, “Mấy người trẻ tuổi các cậu giỏi thật.”
“Cháu không hiểu ý chủ nhiệm Đinh cho lắm.”
Thấy Giang Hàn từ đầu đến cuối mặt không đổi sắc, Đinh Trung Ngạn hừ nhẹ một tiếng, không quanh co với anh nữa, “Email kia là do cậu gửi đúng chứ? Vạch trần Hà Hoán làm giả nghiên cứu là cậu?”
“Không phải đâu thưa chủ nhiệm Đinh.” Giang Hàn cười.
“Những lời cậu nói với tôi hôm đó là đang ám chỉ cho tôi biết.” Đinh Trung Ngạn là người thông minh, khi nhận được email ông nhanh chóng đoán ra chuyện này vài phần liên quan đến Giang Hàn.
“Thật sự không phải cháu gửi, email chủ nhiệm Đinh nhận được là từ phóng viên tạp chí.”
Đinh Trung Ngạn đăm chiêu nhìn anh, “Cậu biết rõ ràng vậy còn dám phủ nhận chuyện này không liên quan đến cậu?”
Giang Hàn lắc đầu, “Cháu nào dám phủ nhận nhưng thật sự là cháu không gửi, cháu chỉ nhờ bạn điều tra giúp thôi.”
Đinh Trung Ngạn bị Giang Hàn làm cho nghẹn lời, chậm chạp vài giây ông mới hỏi anh tiếp, “Bình thường công việc của cậu không liên quan đến khoa tim mạch. Sao đột nhiên chú ý đến vấn đề tuyển nghiên cứu sinh của khoa tôi?”
Dứt lời, Đinh Trung Ngạn nói thêm, “Tôi muốn nghe sự thật.”
Giang Hàn không vội giải thích, hỏi ngược lại Đinh Trung Ngạn, “Chủ nhiệm Định sẽ không thay đổi quyết định của bản thân chứ?”
“Khó nói lắm.” Ông ấy cười.
“Cháu tin chủ nhiệm Đinh nói lời sẽ giữ lấy lời.” Gương mặt Giang Hàn trở nên nghiêm túc hơn, “Cháu quả thật không nên nhúng tay vào chuyện bên ngoài nhưng cháu không muốn người cháu quan tâm trở thành nạn nhân của thủ đoạn này.”
Đinh Trung Ngạn không ngờ Giang Hàn trả lời trực tiếp đến thế, im lặng vài giây, ông nói, “Cậu đang nói đến Nguyễn Ngôn Ninh? Cậu và cô bé có quan hệ gì?”
“Bọn cháu là vợ chồng hợp pháp.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Có lẽ nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Đinh Trung Ngạn nên Giang Hàn nhanh chóng nói tiếp, “Cháu có thể chắc chắn với chủ nhiệm Đinh, cháu chưa từng động tay vào các nghiên cứu của Nguyễn Ngôn Ninh từ trước đến nay. Như chủ nhiệm Đinh thấy đó, mọi kết quả của em ấy đều do chính em ấy nỗ lực đạt được. Về chuyện của Hà Hoán, là do cháu tự sắp xếp.”
Đinh Trung Ngạn cố tình ‘hừ’ môt tiếng.
“Chủ nhiệm Đinh bây giờ là thầy của Nguyễn Ngôn Ninh, đương nhiên cũng là thầy của cháu, về tình về lí cháu đều không nên giấu diếm.”
“Được rồi, lần sau đứa nhóc như cậu đừng duỗi tay dài như vậy.”
Ý tứ của Đinh Trung Ngạn chính là ngầm đồng ý bỏ qua vấn đề này. Giang Hàn thở phào nhẹ nhõm, đi cùng Đinh Trung Ngạn tới phòng thay đồ. Lúc tới cửa, anh bỗng nhiên nhớ ra, nói thêm với ông, “Chủ nhiệm Đinh, có chuyện cần nhờ thầy.”
Đinh Trung Ngạn bày ra vẻ mặt ‘có chuyện gì mau nói’, giọng điệu ông không quá kiên nhẫn, “Nói đi.”
“Da mặt Nguyễn Ngôn Ninh khá mỏng, chuyện hôm nay cháu nói với thầy mong thầy coi như không biết. Nếu không, cháu sợ em ấy sẽ tức giận.”
Đinh Trung Ngạn không nói gì với anh, chỉ nghiêng đầu nhìn rồi xoay người vào phòng thay đồ.
° ° °
Nguyễn Ngôn Ninh và Thẩm Thanh Gia đi ăn món Nhật.
Bởi vì Nguyễn Ngôn Ninh mang theo suy nghĩ muốn hỏi nên không giấu diếm Thẩm Thanh Gia chuyện gì hết.
Ai ngờ, Thẩm Thanh Gia nghe xong thì mở to mắt, “Không thể tin nổi! Đàn anh Giang có phải đàn ông không vậy? Hai người kết hôn lâu thế rồi, anh ấy có thể không làm gì mà đắp chăn bông ngủ cùng em.”
Sợ mọi người xung quanh nghe thấy, Nguyễn Ngôn Ninh vội vàng cúi đầu, nắm lấy tay Thẩm Thanh Gia, ý bảo chị ấy giảm âm lượng/
Thẩm Thanh Gia bỏ một miếng sushi gan ngỗng vào miệng, “Vậy thì em đang rối rắm chuyện gì?”
Nguyễn Ngôn Ninh nhỏ giọng, “Không phải chị có kinh nghiệm đó đó với anh Lâm Thâm sao? Em muốn hỏi chị, hành động thân mật là như thế nào?”
Thẩm Thanh Gia hoàn toàn không nghe rõ, kề sát Nguyễn Ngôn Ninh, hỏi: “Em vừa nói cái gì?”
Nguyễn Ngôn Ninh đành phải dùng tốc độ cực nhanh lặp lại một lần nữa, “Em hỏi là hành động thân mật rốt cuộc là kiểu hành động như thế nào?”
Lúc này Thẩm Thanh Gia mới nghe rõ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Nguyễn Ngôn Ninh, chớp chớp mắt, “Em muốn hỏi hành động thân mật của em và Giang Hàn nên mở màn như thế nào đúng chứ?”
Mặc dù chuyện không giống như những gì đã nói nhưng có vẻ như gần như có ý như vậy.
Nhận được đáp án khẳng định, Thẩm Thanh Gia cầm khăn giấy lau miệng, vẻ mặt hưng phấn, “Em ăn xong chưa? Ăn xong thì chúng ta đổi địa điểm.”
“Đổi địa điểm làm gì vậy? Chị còn muốn ăn gì nữa sao?”
“Ăn uống gì nữa, chúng ta đi làm việc quan trọng hơn.”
Về phần việc gì, Thẩm Thanh Gia lại không giải thích cho Nguyễn Ngôn Ninh. Đi tới quầy lễ tân thanh toán xong, chị ấy kéo Nguyễn Ngôn Ninh nhanh chóng ra khỏi quán ăn.
Cho đến khi hai người đứng trong một cửa hàng mang tên ‘Tình Yêu’. Ở khu bán đồ lót, Nguyễn Ngôn Ninh mới bừng tỉnh nhận ra chuyện quan trọng mà Thẩm Thanh Gia vừa nói là gì.
Nhân viên bán hàng thấy họ ngay lập tức chào đón nồng nhiệt.
“Chị Thẩm, không cần thiết phải dùng thứ này chứ?”
“Em thì biết cái gì?” Thẩm Thanh Gia không để ý nguyễn Ngôn Ninh phản kháng, nói tiếp, “Đây là lần đầu tiên của hai người, phải có cảm giác kích thích một chút.”
Thẩm Thanh Gia nhấn mạnh bốn chữ ‘cảm giác kích thích’.
“Lần đầu tiên à? Người đẹp nói rất đúng, nhất định phải có cảm giác kích thích mê hoặc đối phương.” Người nhân viên kia nở nụ cười, “Em ơi, em nhìn đi, cửa hàng chúng tôi có rất nhiều mẫu đồ ngủ đẹp.”
Thẩm Thanh Gia đi tới khu quần áo, vừa nhìn vừa nói thầm, “Cô bé đáng yêu, em nói xem đàn anh của chị thích cái gì đây?”
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ngôn Ninh đến kiểu cửa hàng này, mặt đỏ như trái cà chua. Cô chỉ tùy tiện liếc mắt vài lần, mấy thứ này làm sao có thể coi là quần áo, nói là vải che mặt còn cảm thấy miễn cưỡng.
Cô theo bản năng muốn rời đi, “Giang Hàn sẽ không thích, chúng ta nên đi nơi khác thôi.”
“Đừng nóng vội.” Thẩm Thanh Gia lắc đầu “Ninh Ninh, em thật đơn thuần. Em chẳng hiểu đàn ông gì cả. Chỉ cần là đàn ông thì ai không thích phụ nữ mình yêu ăn mặc gợi cảm. Đàn anh Giang đương nhiên cũng vậy.”
Có lẽ Thẩm Thanh Gia sợ Nguyễn Ngôn Ninh lại nhắc tới chuyện muốn rời đi. Chị ấy vội vàng gọi nhân viên rồi chỉ vào Nguyễn Ngôn Ninh, “Phiền cô giúp tôi chọn một bộ phù hợp với em ấy, chính là loại thanh thuần mang theo chút gợi cảm.”
“Quý khách chờ một chút, tôi sẽ tìm ngay đây.”
Chưa đầy ba phút sau, nhân viên kia tay trái tay phải xách đầy móc áo đi tới, Nguyễn Ngôn Ninh nhanh chóng đếm, tổng cộng có bốn bộ.
Nhìn ánh mắt sáng chói của Thẩm Thanh Gia, cô theo bản năng nuốt nước bọt, “Chị Thẩm, chúng ta đi về được không?”
“Đi về cái gì? Mấy bộ đồ này rất đẹp, hợp với em lắm.” Thẩm Thanh Gia vừa nói vừa cầm đồ ướm lên người Nguyễn Ngôn Ninh.
Nguyễn Ngôn Ninh đỏ mặt né tránh, thậm chí không dám nhìn mình trong gương.
“Ninh Ninh, chị cảm thấy mấy bộ này rất hợp với em.” Thẩm Thanh Gia cực kỳ hài lòng.
Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy mấy bộ đồ này quá hở, không thích hợp với cô. Nhưng không muốn Thẩm Thanh Gia trả giúp mình nên cô đành phải mang chúng đi tính tiền.
Điều khiến Nguyễn Ngôn Ninh bất ngờ là mấy bộ đồ mỏng dính này có giá cực mắc tiền.
Cô đau lòng trả tiền, ôm túi đồ đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Thẩm Thanh Gia thì ngược lại, chị ấy vui vẻ ghé vào tai cô thì thầm, “Chị đảm bảo với em, chỉ cần em mặc bộ này vào tối nay. Hai người sẽ có một buổi tối vui vẻ.”
Chị ta nhìn chằm chằm vào Hà Hoán, “Cậu có bị điên không? Là cậu và ba cậu cầu xin tôi giúp cậu làm giả. Bây giờ bị phát hiện lại đổ ngược lên đầu tôi?”
“Là do chị nói sẽ không có vấn đề gì. Cuối cùng tôi lại trở thành trò cười của cả bệnh viện.” Hà Hoán cực kỳ tức giận vì hôm qua bị Đinh Trung Ngạn nói.
“Điều gì cần giúp tôi đã giúp rồi.” Trần Tinh Nguyệt hất tay Hà Hoán muốn mở cửa đi vào văn phòng, “Chuyện bị phát hiện là do vấn đề từ cậu.”
“Vậy phải làm sao đây?” Hà Hoán nắm lấy cổ tay Trần Tinh Nguyệt lần nữa.
“Có thể làm gì nữa? Không phải cậu vẫn còn cơ hội học tập sao?” Trần Tinh Nguyệt nhếch môi, “Tối đã sớm đoán được người không có bản lĩnh như cậu sẽ có ngày hôm nay.”
Bởi vì thái độ này của Trần Tinh Nguyệt mà Hà Hoán không chịu nổi nữa, cậu ta hất tay Trần Tinh Nguyệt, “Tôi sẽ đi nói cho trưởng khoa của chị biết, mấy bài viết đó đều do chính tay chị viết.”
Nói xong, cậu ta giả bộ muốn đi tìm Lưu Kế Nghiêu. Nào ngờ mới xoay người lại đã thấy cuối hành lang có người.
Tầm nhìn của Trần Tinh Nguyệt bị Hà Hoán chặn mất nên chị ta nghiến răng nói, “Cậu và ba cậu hủy hoại gia đình tôi, hiện tại muốn hủy hoại cả tương lai của tôi mới thấy vui vẻ à?”
Hà Hoán không lên tiếng.
“Cậu nói chuyện đi chứ?” Gương mặt xinh đẹp của Trần Tinh Nguyệt ngày càng tối hơn.
“Chị!”
“Đừng gọi tôi là chị.”
“Chị!” Hà Hoán hơi tránh người để Trần Tinh Nguyệt thấy phía cuối hành lang có người, “Chị đừng nói nữa.”
Trong phút chốc, ngay khi Hà Hoán tránh ra, Trần Tinh Nguyệt lập tức thấy gương mặt mang theo sự tức giận của Lưu Kế Nghiêu.
Lời mà chị ta định nói với Hà Hoán bỗng chốc bị kẹt lại. Chị ta không rõ Lưu Kế Nghiêu nghe được chừng nào, chần chừ một lúc chị ta nói, “Chủ nhiệm Lưu.”
Lưu Kế Nghiêu nhìn chị ta, “Đến văn phòng tôi.” Sau đó rời đi không quay đầu nhìn lại.
Trần Tinh Nguyệt vội vã đuổi theo, Nguyễn Ngôn Ninh và Trần Liễu nhìn nhau, anh ấy ho khan vài tiếng, “Chắc hẳn không có việc gì nữa, em tan làm đi.”
Ngôn Nguyễn Ninh gật đầu, cô thấy Hà Hoan vẫn bất động tại chỗ, không dám chọc tức người ta, nhanh chóng trở về phòng nghỉ.
Lần trước gọi cho Giang Hàn khi anh đang phẫu thuật là một bài học đắt giá của Nguyễn Ngôn Ninh. Nên giờ cô không dám gọi cho anh, chỉ lặng lẽ gửi tin nhắn wechat, hỏi khi nào anh phẫu thuật xong.
Đợi đến 6 giờ 30, anh vẫn chưa trả lời.
Nguyễn Ngôn Ninh băn khoăn, trong lòng suy nghĩ nhiều về ‘hành động thân mật’ mà anh nói đến. Cô sợ cô hiểu nhầm ý anh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Băn khoăn tầm hai, ba phút, Nguyễn Ngôn Ninh mở điện thoại gọi cho người cô thấy là có kinh nghiệm nhất. Người đầu dây bên kia bắt máy, cô lập tức mềm giọng gọi, “Chị Thẩm.”
“Có chuyện gì vậy? Giọng của em ngọt quá, có phải bị Giang Hàn bắt nạt không?”
Giang Hàn đương nhiên không bắt nạt cô, Nguyễn Ngôn Ninh thấy nói chuyện điện thoại không ổn nên hỏi Thẩm Thanh Gia, “Chị Thẩm, em có thể ăn cơm tối với chị không? Em có chuyện muốn hỏi chị.”
Thẩm Thanh Gia trước khi bắt máy với cô thì đang nói chuyện phiếm với Lâm Thâm. Nhưng thấy Nguyễn Ngôn Ninh hẹn đi ăn cơm thì trực tiếp từ chối cuộc hẹn của Lâm Thâm.
Chị ấy đồng ý, sau khi tắt máy thì nhắn với Lâm Thâm.
Thẩm Thanh Gia: Tối nay em có hẹn rồi.
Lâm Thâm: Vừa rồi chẳng phải em nói đang rảnh rỗi sao?
Nhìn dòng tin nhắn của anh ấy, Thẩm Thanh Gia có thể tưởng tượng ra gương mặt khó hiểu của Lâm Thâm. Chị ấy bật cười, vui vẻ nhắn trả lời.
Thẩm Thanh Gia: Em mới nhận được cuộc hẹn này. Nếu anh thấy bản thân mình không thể ăn cơm một mình thì có thể hẹn người anh em của anh cùng ăn cơm. Tối nay anh ấy cũng cô đơn giống anh.
Gửi xong tin nhắn, Thẩm Thanh Gia không thèm để ý đến Lâm Thâm nữa. Chị ấy nhanh chóng thay quần áo, trang điểm nhẹ nhàng, bắt xe đi đến bệnh viện.
Chị ấy đã hứa với Nguyễn Ngôn Ninh, sẽ tới đón cô bé.
Từ khách sạn đến bệnh viện mất khoảng nửa tiếng, chờ khi taxi dừng trước cổng. Nguyễn Ngôn Ninh đã cầm hai ly trà sữa chờ chị ấy. Thẩm Thanh Gia không xuống xe, vậy tay với Nguyễn Ngôn NInh.
Đợi Nguyễn Ngôn Ninh lên xe, Thẩm Thanh Gia mới nói địa chỉ nhà hàng cho tàu xế.
Xe bắt đầu khởi động, chị ấy nghiêng đầu nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Không ngờ đàn anh cuồng vợ mà chị biết lại để em đi ăn cơm với chị. Sao hôm nay anh ấy không dính lấy em vậy?”
Thẩm Thanh Gia nhắc đến Giang Hàn cô mới nhớ ra, cô vội vàng mở điện thoại nhắn tin thông báo với Giang Hàn.
“Anh ấy đang phẫu thuật nên em cứ thế hẹn chị đi ăn cơm đó.”
Thẩm Thanh Gia gõ nhẹ lên trán Nguyễn Ngôn Ninh, “Em gái nhỏ đáng yêu, em đang làm việc xấu đó nha.”
Nguyễn Ngôn Ninh bật cười, vì câu nói của chị ấy mà cô gửi thêm mấy hình trái tim cho Giang Hàn.
Cô vốn tưởng rằng Giang Hàn đang phẫu thuật, ai ngờ anh lập tức trả lời tin nhắn.
Giang Hàn: Không chỉ bỏ rơi anh đi ăn cơm với người khác mà còn dùng tiền của anh mời người khác uống trà sữa?
Nguyễn Ngôn Ninh chớp mắt, nhanh chóng nhớ ra mấy hôm trước ví wechat của cô liên kết với wechat của Giang Hàn. Bởi vậy khi cô dùng wechat thanh toán, Giang Hàn sẽ biết. Bị anh bắt gặp lén uống trà sữa, cô suy nghĩ đắn đo nên nhắn thế nào.
Nguyễn Ngôn Ninh: Giáo sư Giang, chút nữa đừng quên ăn cơm.
Tiếp đó, cô cất điện thoại đi
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trước kia Giang Hàn không quan tâm đến điện thoại nhưng hiện tại vừa phẫu thuật sau anh lập tức cầm lấy điện thoại. Ai ngờ cô vợ nhỏ của anh nhắn tin muốn đi ăn cơm với người khác.
Mặc dù đối phương là nữ, trong lòng anh vẫn thấy bản thân bị bỏ rơi.
Giang Hàn nhìn chằm chằm tin nhắn nhắc nhở mình ăn cơm vài giây, gửi vài chiếc icon giận dỗi. Nhưng Nguyễn Ngôn Ninh không trả lời. Hay lắm, đợi cô trở về, anh phải dạy lại cô mới được.
Giang Hàn cất điện thoại vào túi áo, rời khỏi phòng phẫu thuật. Không ngờ gặp được Đinh Trung Ngạn ở đại sảnh.
Đinh Trung Ngạn đang nói chuyện với người khác, thấy Giang Hàn thì đưa tay ra hiệu bảo anh chờ chút.
Dường như muốn nói chuyện với anh.
Giang Hàn dừng lại, đợi người nói chuyện với Đinh Trung Ngạn rời đi anh mới bước đến.
“Chủ nhiệm Đinh, ngài tìm cháu?”
“Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?” Đinh Trung Ngạn cười, “Mấy người trẻ tuổi các cậu giỏi thật.”
“Cháu không hiểu ý chủ nhiệm Đinh cho lắm.”
Thấy Giang Hàn từ đầu đến cuối mặt không đổi sắc, Đinh Trung Ngạn hừ nhẹ một tiếng, không quanh co với anh nữa, “Email kia là do cậu gửi đúng chứ? Vạch trần Hà Hoán làm giả nghiên cứu là cậu?”
“Không phải đâu thưa chủ nhiệm Đinh.” Giang Hàn cười.
“Những lời cậu nói với tôi hôm đó là đang ám chỉ cho tôi biết.” Đinh Trung Ngạn là người thông minh, khi nhận được email ông nhanh chóng đoán ra chuyện này vài phần liên quan đến Giang Hàn.
“Thật sự không phải cháu gửi, email chủ nhiệm Đinh nhận được là từ phóng viên tạp chí.”
Đinh Trung Ngạn đăm chiêu nhìn anh, “Cậu biết rõ ràng vậy còn dám phủ nhận chuyện này không liên quan đến cậu?”
Giang Hàn lắc đầu, “Cháu nào dám phủ nhận nhưng thật sự là cháu không gửi, cháu chỉ nhờ bạn điều tra giúp thôi.”
Đinh Trung Ngạn bị Giang Hàn làm cho nghẹn lời, chậm chạp vài giây ông mới hỏi anh tiếp, “Bình thường công việc của cậu không liên quan đến khoa tim mạch. Sao đột nhiên chú ý đến vấn đề tuyển nghiên cứu sinh của khoa tôi?”
Dứt lời, Đinh Trung Ngạn nói thêm, “Tôi muốn nghe sự thật.”
Giang Hàn không vội giải thích, hỏi ngược lại Đinh Trung Ngạn, “Chủ nhiệm Định sẽ không thay đổi quyết định của bản thân chứ?”
“Khó nói lắm.” Ông ấy cười.
“Cháu tin chủ nhiệm Đinh nói lời sẽ giữ lấy lời.” Gương mặt Giang Hàn trở nên nghiêm túc hơn, “Cháu quả thật không nên nhúng tay vào chuyện bên ngoài nhưng cháu không muốn người cháu quan tâm trở thành nạn nhân của thủ đoạn này.”
Đinh Trung Ngạn không ngờ Giang Hàn trả lời trực tiếp đến thế, im lặng vài giây, ông nói, “Cậu đang nói đến Nguyễn Ngôn Ninh? Cậu và cô bé có quan hệ gì?”
“Bọn cháu là vợ chồng hợp pháp.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Có lẽ nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Đinh Trung Ngạn nên Giang Hàn nhanh chóng nói tiếp, “Cháu có thể chắc chắn với chủ nhiệm Đinh, cháu chưa từng động tay vào các nghiên cứu của Nguyễn Ngôn Ninh từ trước đến nay. Như chủ nhiệm Đinh thấy đó, mọi kết quả của em ấy đều do chính em ấy nỗ lực đạt được. Về chuyện của Hà Hoán, là do cháu tự sắp xếp.”
Đinh Trung Ngạn cố tình ‘hừ’ môt tiếng.
“Chủ nhiệm Đinh bây giờ là thầy của Nguyễn Ngôn Ninh, đương nhiên cũng là thầy của cháu, về tình về lí cháu đều không nên giấu diếm.”
“Được rồi, lần sau đứa nhóc như cậu đừng duỗi tay dài như vậy.”
Ý tứ của Đinh Trung Ngạn chính là ngầm đồng ý bỏ qua vấn đề này. Giang Hàn thở phào nhẹ nhõm, đi cùng Đinh Trung Ngạn tới phòng thay đồ. Lúc tới cửa, anh bỗng nhiên nhớ ra, nói thêm với ông, “Chủ nhiệm Đinh, có chuyện cần nhờ thầy.”
Đinh Trung Ngạn bày ra vẻ mặt ‘có chuyện gì mau nói’, giọng điệu ông không quá kiên nhẫn, “Nói đi.”
“Da mặt Nguyễn Ngôn Ninh khá mỏng, chuyện hôm nay cháu nói với thầy mong thầy coi như không biết. Nếu không, cháu sợ em ấy sẽ tức giận.”
Đinh Trung Ngạn không nói gì với anh, chỉ nghiêng đầu nhìn rồi xoay người vào phòng thay đồ.
° ° °
Nguyễn Ngôn Ninh và Thẩm Thanh Gia đi ăn món Nhật.
Bởi vì Nguyễn Ngôn Ninh mang theo suy nghĩ muốn hỏi nên không giấu diếm Thẩm Thanh Gia chuyện gì hết.
Ai ngờ, Thẩm Thanh Gia nghe xong thì mở to mắt, “Không thể tin nổi! Đàn anh Giang có phải đàn ông không vậy? Hai người kết hôn lâu thế rồi, anh ấy có thể không làm gì mà đắp chăn bông ngủ cùng em.”
Sợ mọi người xung quanh nghe thấy, Nguyễn Ngôn Ninh vội vàng cúi đầu, nắm lấy tay Thẩm Thanh Gia, ý bảo chị ấy giảm âm lượng/
Thẩm Thanh Gia bỏ một miếng sushi gan ngỗng vào miệng, “Vậy thì em đang rối rắm chuyện gì?”
Nguyễn Ngôn Ninh nhỏ giọng, “Không phải chị có kinh nghiệm đó đó với anh Lâm Thâm sao? Em muốn hỏi chị, hành động thân mật là như thế nào?”
Thẩm Thanh Gia hoàn toàn không nghe rõ, kề sát Nguyễn Ngôn Ninh, hỏi: “Em vừa nói cái gì?”
Nguyễn Ngôn Ninh đành phải dùng tốc độ cực nhanh lặp lại một lần nữa, “Em hỏi là hành động thân mật rốt cuộc là kiểu hành động như thế nào?”
Lúc này Thẩm Thanh Gia mới nghe rõ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Nguyễn Ngôn Ninh, chớp chớp mắt, “Em muốn hỏi hành động thân mật của em và Giang Hàn nên mở màn như thế nào đúng chứ?”
Mặc dù chuyện không giống như những gì đã nói nhưng có vẻ như gần như có ý như vậy.
Nhận được đáp án khẳng định, Thẩm Thanh Gia cầm khăn giấy lau miệng, vẻ mặt hưng phấn, “Em ăn xong chưa? Ăn xong thì chúng ta đổi địa điểm.”
“Đổi địa điểm làm gì vậy? Chị còn muốn ăn gì nữa sao?”
“Ăn uống gì nữa, chúng ta đi làm việc quan trọng hơn.”
Về phần việc gì, Thẩm Thanh Gia lại không giải thích cho Nguyễn Ngôn Ninh. Đi tới quầy lễ tân thanh toán xong, chị ấy kéo Nguyễn Ngôn Ninh nhanh chóng ra khỏi quán ăn.
Cho đến khi hai người đứng trong một cửa hàng mang tên ‘Tình Yêu’. Ở khu bán đồ lót, Nguyễn Ngôn Ninh mới bừng tỉnh nhận ra chuyện quan trọng mà Thẩm Thanh Gia vừa nói là gì.
Nhân viên bán hàng thấy họ ngay lập tức chào đón nồng nhiệt.
“Chị Thẩm, không cần thiết phải dùng thứ này chứ?”
“Em thì biết cái gì?” Thẩm Thanh Gia không để ý nguyễn Ngôn Ninh phản kháng, nói tiếp, “Đây là lần đầu tiên của hai người, phải có cảm giác kích thích một chút.”
Thẩm Thanh Gia nhấn mạnh bốn chữ ‘cảm giác kích thích’.
“Lần đầu tiên à? Người đẹp nói rất đúng, nhất định phải có cảm giác kích thích mê hoặc đối phương.” Người nhân viên kia nở nụ cười, “Em ơi, em nhìn đi, cửa hàng chúng tôi có rất nhiều mẫu đồ ngủ đẹp.”
Thẩm Thanh Gia đi tới khu quần áo, vừa nhìn vừa nói thầm, “Cô bé đáng yêu, em nói xem đàn anh của chị thích cái gì đây?”
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ngôn Ninh đến kiểu cửa hàng này, mặt đỏ như trái cà chua. Cô chỉ tùy tiện liếc mắt vài lần, mấy thứ này làm sao có thể coi là quần áo, nói là vải che mặt còn cảm thấy miễn cưỡng.
Cô theo bản năng muốn rời đi, “Giang Hàn sẽ không thích, chúng ta nên đi nơi khác thôi.”
“Đừng nóng vội.” Thẩm Thanh Gia lắc đầu “Ninh Ninh, em thật đơn thuần. Em chẳng hiểu đàn ông gì cả. Chỉ cần là đàn ông thì ai không thích phụ nữ mình yêu ăn mặc gợi cảm. Đàn anh Giang đương nhiên cũng vậy.”
Có lẽ Thẩm Thanh Gia sợ Nguyễn Ngôn Ninh lại nhắc tới chuyện muốn rời đi. Chị ấy vội vàng gọi nhân viên rồi chỉ vào Nguyễn Ngôn Ninh, “Phiền cô giúp tôi chọn một bộ phù hợp với em ấy, chính là loại thanh thuần mang theo chút gợi cảm.”
“Quý khách chờ một chút, tôi sẽ tìm ngay đây.”
Chưa đầy ba phút sau, nhân viên kia tay trái tay phải xách đầy móc áo đi tới, Nguyễn Ngôn Ninh nhanh chóng đếm, tổng cộng có bốn bộ.
Nhìn ánh mắt sáng chói của Thẩm Thanh Gia, cô theo bản năng nuốt nước bọt, “Chị Thẩm, chúng ta đi về được không?”
“Đi về cái gì? Mấy bộ đồ này rất đẹp, hợp với em lắm.” Thẩm Thanh Gia vừa nói vừa cầm đồ ướm lên người Nguyễn Ngôn Ninh.
Nguyễn Ngôn Ninh đỏ mặt né tránh, thậm chí không dám nhìn mình trong gương.
“Ninh Ninh, chị cảm thấy mấy bộ này rất hợp với em.” Thẩm Thanh Gia cực kỳ hài lòng.
Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy mấy bộ đồ này quá hở, không thích hợp với cô. Nhưng không muốn Thẩm Thanh Gia trả giúp mình nên cô đành phải mang chúng đi tính tiền.
Điều khiến Nguyễn Ngôn Ninh bất ngờ là mấy bộ đồ mỏng dính này có giá cực mắc tiền.
Cô đau lòng trả tiền, ôm túi đồ đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Thẩm Thanh Gia thì ngược lại, chị ấy vui vẻ ghé vào tai cô thì thầm, “Chị đảm bảo với em, chỉ cần em mặc bộ này vào tối nay. Hai người sẽ có một buổi tối vui vẻ.”