Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon
Chương 31
Sau bữa trưa, Nguyễn Ngôn Ninh cùng Đường Đậu và Viên Hướng Vũ trốn vào phòng nghỉ, đeo tai nghe bắt đầu đọc cuốn sách chuyên ngành về phẫu thuật tim.
Mặc dù những câu hỏi của giáo viên đều liên quan đến các thí nghiệm sinh viên thực hiện nhưng Nguyễn Ngôn Ninh vẫn thấy bản thân nên trau dồi những kiến thức cần thiết tránh để nó trở thành lỗ hổng.
Trong chớp mắt một buổi chiều đã trôi qua.
Khi chuẩn bị tan làm, một y tá chạy đến nói với cô người nhà bệnh nhân sáng nay cuối cùng cũng quyết định tìm cô để ký tên đồng ý.
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu tiếp tục thu dọn đồ dùng, nhớ tới chuyện sáng nay nên cô đứng một lúc lâu trước cửa phòng tư vấn dành cho bệnh nhân và bác sĩ sau đó mới cầm theo đơn đăng ký bước vào.
Tuy nhiên không giống như sáng nay, người đi cùng bệnh nhân là đàn ông, hỏi ra mới biết đây là em trai bệnh nhân.
Dựa theo đúng nguyên tắc bệnh viện đặt ra, Nguyễn Ngôn Ninh chuẩn bị nói lại các vấn đề trước khi bệnh nhân ký vào giấy đồng ý. Không ngờ em trai bệnh nhân trực tiếp ngăn cản cô.
Cậu ấy cười ngốc nghếch nói, “Chị dâu đã nói hết với tôi, tôi chỉ đến đây để kí tên.”
Nguyễn Ngôn Ninh nhíu mày, “Chị dâu của cậu đâu?”
“Cô giáo của cháu trai tôi gọi điện nói muốn gặp mặt phụ huynh nên chị dâu phải tới trường học.” Người này chỉ về phía bệnh nhân bên cạnh, “Tôi là em trai anh ấy, chắc hẳn có thể ký?”
Nguyễn Ngôn Ninh trầm ngâm, “Quả thật cậu có thể ký nhưng người ký phải biết rõ tình hình bệnh nhân đã.”
Người nọ thấy Nguyễn Ngôn Ninh kiên trì muốn giải thích nên đành kiên nhẫn nghe cô nói hết sau đó chậm rãi ký tên.
Cầm tờ giấy đồng ý phẫu thuật cất vào sổ bệnh án, đồng thời cô cũng kiểm tra lại bản tóm tắt ca phẫu thuật sắp tới cùng lời khuyên của bác sĩ chủ trì sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Cất bệnh án cẩn thận, hiện tại đã qua giờ tan tầm. Nguyễn Ngôn Ninh nhìn một vòng hành lang bên ngoài rồi bước đến phòng làm việc của anh.
Cả ngày hôm nay cô không gặp mặt Giang Hàn, cũng không rõ anh đang bận rộn việc gì.
Khi đi ngang qua thang máy, đúng lúc cửa thang máy mở ra, Nguyễn Ngôn Ninh thấy Lâm Thâm vội vàng từ bên trong đi ra.
Lâm Thâm xuất hiện tại khoa bọn cô vào giờ này chắc hẳn không phải vì công việc.
“Anh Lâm Thâm? Anh tới tìm Giang Hàn sao?”
Lâm Thâm thấy Nguyễn Ngôn Ninh thì cười, “Anh tìm thằng nhóc đó làm gì? Thằng nhóc thối đâu có mời anh ăn cơm.”
“Em mời anh được không?” Nguyễn Ngôn Ninh híp mắt cong môi.
“Hai đứa giải hòa rồi?” Lâm Thâm nhìn ra cảm xúc của Nguyễn Ngôn Ninh không tệ.
Cô gật đầu, “Cũng nhờ có anh nên nếu có thời gian em và Giang Hàn muốn mời anh ăn cơm.”
“Quả thật hôm nay anh không có thời gian ăn cơm.” Lâm Thâm nhìn xung quanh hành lang, hạ giọng hỏi Nguyễn Ngôn Ninh, “Em có biết Thẩm Thanh Gia ở đâu không?”
“Anh tìm chị Thẩm?” Nguyễn Ngôn Ninh nghiêng đầu suy nghĩ, “Hôm nay từ lúc giao ban đến giờ em không gặp chị ấy.”
Giọng Nguyễn Ngôn Ninh hơi lớn, Lâm Thâm vội vàng làm động tác nhỏ tiếng, đặt ngón tay lên môi, “Em gái của tôi ơi, em nói bé thôi.”
“Dạ?” Nguyễn Ngôn Ninh không hiểu, cô cảm thấy chuyện này đâu phải vấn đề bí mật gì.
Lâm Thâm không có ý định giải thích, thay đổi đề tài, “Em đang chuẩn bị đi đâu đấy?”
“Em sắp về nhà, hiện tại đi tới văn phòng của Giang Hàn một lúc.”
Lâm Thâm đăm chiêu suy nghĩ rồi quyết định, “Vậy anh đi cùng em, dù sao anh cũng không biết Thẩm Thanh Gia ở đâu.”
Hai người cùng nhau đi đến phòng làm việc của Giang Hàn, không ngờ Thẩm Thanh Gia cũng có ở đó.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Hàn ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng Nguyễn Ngôn Ninh, ánh mắt anh dịu dàng đi ít nhiều.
Anh vẫy tay với cô, Nguyễn Ngôn Ninh bước đến đã bị anh nắm tay.
Cô có hơi ngại ngùng, nhỏ giọng hỏi anh, “Anh và chị Thẩm đang bận à?”
“Anh và Thanh Gia đang chuẩn bị buổi họp thường niên vào thứ sáu của khoa tuyến tụy. Em xong việc rồi?”
Nguyễn Ngôn Ninh ngồi bên cạnh anh, gật đầu, “Anh với chị Thẩm đang bận thì mau làm việc đi, em tạm thời nói chuyện phiếm với anh Lâm Thâm.”
“Lâm Thâm?” Nghe được cái tên này, cả Giang Hàn và Thẩm Thanh Gia đồng thời bất ngờ.
Nguyễn Ngôn Ninh lúc này mới phát hiện Lâm Thâm không bước vào cùng mình, cô chạy vê fphias cửa thấy Lâm Thâm đứng ngoài do dự không đi vào.
“Anh Lâm Thâm, anh mau vào phòng đi.” Nguyễn Ngôn Ninh dịu dàng nói tiếp, “Chẳng phải anh muốn tìm chị Thẩm sao? Đúng lúc chị ấy đang ở đây.”
“Đừng cho anh ấy vào.”
Nguyễn Ngôn Ninh vừa mới dứt lời, Lâm Thâm cũng chưa kịp trả lời, Thẩm Thanh Gia đã bước đến kéo Nguyễn Ngôn Ninh vào phòng rồi chuẩn bị đóng cửa.
Nguyễn Ngôn Ninh bị kéo đột ngột, đứng không vững lảo đảo suýt nữa ngã, may mà có người đỡ thắt lưng cô.
Đợi tới khi đứng vững, cô ngẩng đầu nhìn Giang Hàn, thấp giọng hỏi, “Có chuyện gì vậy anh?”
Ngày hôm qua Thẩm Thanh Gia luôn muốn bám dính lấy Lâm Thâm, vậy mà chưa đến 24 giờ thái độ đã quay ngoắt 180 độ.
Giang Hàn lắc đầu, tỏ ý không biết.
Lâm Thâm không ngờ Thẩm Thanh Gia tức giận, thấy chị ấy định đống vừa thì vội vàng dùng sức chặn lại.
“Anh có chuyện muốn nói với em.” Lâm Thâm không dám nhìn mặt Thẩm Thanh Gia.
“Còn em thì không có chuyện gì để nói với anh.” Thẩm Thanh Gia không đóng được cửa, dứt khoát quay đầu chuyển sang nói với Giang Hàn, “Đàn anh, anh có thể đuổi tên đáng ghét này đi được không?”
Giang Hàn ôm Nguyễn Ngôn Ninh lùi về phía sau một bước, “Hai người lại định chơi trò gì vậy?”
“Bọn em …” Thẩm Thanh Gia nghẹn lời.
Lâm Thâm thừa dịp Thẩm Thanh Gia không chú ý nhanh chóng bước vào, “Thanh Gia, anh đến nói với em lời xin lỗi.”
Thẩm Thanh Gia né tránh Lâm Thâm, sắc mặt không tốt, “Chẳng phải sáng nay anh chạy đi không một tiếng động à? Hiện tại xin lỗi cái quái gì?”
“Sáng nay tinh thần anh bị hoảng loạn.” Lâm Thâm nhớ tới tối quay say rượu làm chuyện hoang đường, cảm thấy hối hận, “Khi đó anh chưa chuẩn bị tâm lý.”
“Cho nên anh để lại cho em một cái thẻ tín dụng? Dùng cách này để sỉ nhục em?”
“Anh …” Lâm Thâm biết bản thân làm ra chuyện khốn nạn, bứt rứt cả một ngày, anh cố gắng gọi điện cho Thẩm Thanh Gia nhưng cô lại không nghe.
Lâm Thâm cẩn thận nói chuyện với Thẩm Thanh Gia, không còn dáng vẻ phong lưu bất cần thường ngày, “Thanh Gia, anh sẽ chịu trách nhiệm, em đừng tức giận nữa được không?”
“Không cần, đều là người trưởng thành, chỉ là chuyện giải quyết nhu cầu cá nhân thôi mà, cần gì phải chịu rách nhiệm.” Thẩm Thanh Gia lấy thẻ tín dụng trong túi xách đưa trả Lâm Thâm, kiêu ngạo hất cằm, “Chị đây không thiếu tiền, về sau cũng không bám lấy anh nữa.”
Bọn họ nói chuyện không kiêng dè trước mặt Nguyễn Ngôn Ninh và Giang Hàn, hai người bọn cô nghe xong chỉ dám yên lặng. Nguyễn Ngôn Ninh không khống chế được biểu cảm mà hai mắt mở to.
Anh Lâm Thâm và chị Thẩm hình như tình một đêm?
Cô chớp mắt nhìn Giang Hàn muốn hỏi anh chuyện bát quái này có đúng không. Một giây sau Giang Hàn ho khan chấm dứt cuộc hội thoại giữa Lâm Thâm và Thẩm Thanh Gia.
Mặt anh không cảm xúc nhắc nhở bọn họ, “Chuyện riêng tư của hai người đóng cửa nói nhỏ được không? Đừng dạy hư bạn học nhỏ nhà tôi.”
Bị anh nói như thế, Thẩm Thanh Gia có hơi xấu hổ chỉ vào Lâm Thâm, “Vậy anh mau đuổi người này ra khỏi văn phòng đi.”
Hai mươi mấy năm qua, Giang Hàn chưa từng giải quyết mấy chuyện vặt vãnh của người khác. Anh trầm ngâm, cuối cùng tắt máy tính.
“Tài liệu cho cuộc họp ngày mai nói tiếp, tối nay ba anh đi công tác về nên anh và Ngôn Ninh phải về nhà ăn cơm.” Nói xong, anh ôm lấy vai Nguyễn Ngôn Ninh rời khỏi văn phòng, “Cho hai người mượn tạm nơi này, nói chuyện xong xuôi nhớ đóng cửa.”
“Đàn anh!” Thẩm Thanh Gia gọi Giang Hàn, “Anh có thể cho em ăn ké cơm tối được không?”
Chị ấy thực sự không muốn ở cùng Lâm Thâm, tối qua bọn họ say rượu tình nguyện làm chuyện nam nữ, anh tình em nguyện. Vậy mà sáng sớm thức dậy thấy bàn để đèn ngủ bên cạnh giường có thêm một chiếc thẻ tín dụng chói mắt. Hành động này khiến bất cứ ai gặp phải cũng tức giận.
“Anh ấy thì sao?” Giang Hàn đồng cảm liếc nhìn Lâm Thâm.
“Không liên quan đén em.” Thẩm Thanh Gia cởi áo blouse trắng đuổi theo Giang Hàn.
Lâm Thâm giống như bị cả thế giới vứt bỏ, anh đáng thương nhìn về phía Giang Hàn, “Tối nay anh cũng không có cơm ăn, hai đứa thu nhận thêm anh được không?”
Thẩm Thanh Gia bực bội, “Lâm Thâm, anh đừng chơi trò bám đuôi.”
Không đợi Lâm Thẩm trả lời, Thẩm Thanh Gia lôi kéo Nguyễn Ngôn Ninh và Giang Hàn đi đến bãi độ xe rồi nhanh lẹ ngồi vào xe.
Lâm Thâm không có cách nào đành yên lặng lái xe theo sau họ.
Dọc đường đi Nguyễn Ngôn Ninh muốn nói gì đó rồi lại thôi, cô không biết mở lời với Thẩm Thanh Gia thế nào. Cuối cùng Giang Hàn đành phải nắm tay cô, ý bảo cô đừng lo lắng.
Xe dừng lại trước cổng nhà Giang Thành Hàng.
Thấy nhiều người đến, Giang Thành Hàng có hơi bất ngờ, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên Giang Hàn đưa bạn về nhà.
Ông mỉm cười tiếp đón họ.
Thẩm Thanh Gia cảm nhận sự nhiệt tình đến từ bố Giang Hàn, chị ấy mỉm cười giới thiệu sau đó không quên bổ sung, “Bác Giang, ngại quá vì làm phiền bác.”
Giang Thành Hàng nhận ra Lâm Thâm, thấy Lâm Thâm luôn đi theo phía sau Thẩm Thanh Gia nên không dấu nổi tò mò hỏi, “Chắc hẳn cháu là người yêu của Tiểu Lâm.”
Thẩm Thanh Gia vốn muốn nói, “Không phải.” thì Lâm Thâm đã kiên định nói trước, “Đúng ạ.”
Sắc mặt chị ấy không tốt nhưng trước mặt người lớn không dám làm càn đành nghiến răng nghiến lợi cười nói, “Không phải đâu bác.”
“Chưa theo đuổi được sao?” Giang Thành Hàng vỗ vai Lâm Thâm, “Tiểu Lâm cố gắng lên.”
Giang Hàn không quan tâm chuyện của họ, thấy Giang Nam ở trong nhà thì đưa Nguyễn Ngôn Ninh đi vào phòng khách.
“Chị dâu nhỏ!” Vừa thấy Nguyễn Ngôn Ninh và Giang Hàn nắm tay, Giang Nam tinh nghịch hỏi, “Hai người cuối cùng cũng có kết quả viên mãn?”
Giang Hàn liếc nhìn em gái, “Nói chuyện cho cẩn thận, anh và Nhất Nhất vốn dĩ đã kết hôn.”
Giang Nam ‘hừ’ nhẹ, “Lý do vì sao hai người kết hôn, ông nội, ba và em chẳng nhẽ không biết? Anh đừng coi thường em, em là một thần đồng có đôi mắt nhìn thấu mọi thứ.”
“Thần đồng?” Giang Hàn không nể mặt cô nhóc, “Anh nhớ không nhầm năm nay em tốt nghiệp đại học vì nhờ có Tưởng Duyên Châu dạy kèm.”
Giang Nam biết bản thân không thắng nổi anh trai, cô nhóc chạy tới bên cạnh Nguyễn Ngôn Ninh, “Từ hồi em còn chưa lên cấp ba em đã nói rằng kiểu gì anh trai em cũng bị chị thu phục, chị dâu nhỏ em không hề lừa chị.”
“Em đừng gọi chị là chị dâu nhỏ.” Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy mặt nóng lên, Giang Nam chỉ nhỏ hơn cô mấy tháng thôi.
“Chị chính là chị dâu nhỏ mà!”
Giang Hàn không nhìn nổi cảnh Giang Nam trêu chọc Nguyễn Ngôn Ninh nên đẩy cô bé ra, “Tưởng Duyên Châu nhà em đâu? Sao hôm nay lại một mình về nhà?”
Giang Nam bĩu môi, “Em là người phụ nữ ở thời đại mới, độc lập tự do cần gì anh ấy ở bên chăm sóc? Cái người đó trong mắt chỉ có công việc.”
Giang Thành Hàng nghe vậy bước tới xoa đầu Giang Nam, “Con đừng oán trách linh tinh, Duyên Châu vừa mới gọi đến nói chút chúng ta ăn cơm xong thì sẽ lái xe tới đón con. Con xem lại mình đi, giống như đứa trẻ hờn dỗi.”
“Con không phải trẻ con hờn dỗi.”
Giang Thành Hàn cười, nói với mọi người, “Đi rửa tay ăn cơm nào.”
Có lẽ là nhiều người nên bữa cơm hôm nay cực kỳ vui vẻ, ăn cơm xong mọi người ngồi phòng khách trò chuyện.
Giang Hàn muốn nói chuyện riêng với Giang Thành Hàng ở phòng sách.
“Con tìm ba có chuyện gì sao?” Giang Thành Hàng biết rõ tính cách đứa con trai nhà mình.
Giang Hàn gật đầu.
Giang Thành Hàng uống một ngụm trà, ngồi xuống ghế, “Con nói đi.”
“Trước khi mẹ mất, con nhớ là mẹ muốn thành lập quỹ từ thiện nhưng kể từ khi mẹ bị bệnh chuyện này bị gác sang một bên.”
Nhắc tới vợ, Giang Thành Hàng lặng lẽ thở dài, “Đúng là như thế, mẹ con tham gia nhiều chuyến từ thiện, đến cuối cùng kết quả vẫn là …”
“Con muốn thành lập quỹ từ thiện.”
Giang Thành Hàng bất ngờ nhìn con trai, “Sao đột nhiên con muốn thành lập quỹ?”
“Cũng không thể nói là đột nhiên, con mới biết Ninh Ninh đang giúp đỡ một bạn nhỏ mắc bệnh tim.” Giang Hàn ngồi bên cạnh Giang Thành Hàng, ánh mắt dừng trên bức ảnh ba và mẹ chụp cùng nhau, “Em ấy rất giống mẹ, có một tấm lòng nhân ái. Con muốn cùng em ấy giúp đỡ mọi người, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện của mẹ.”
“Con và Ninh Ninh thật sự muốn làm điều đó?” Giang Thành Hàng không phản đối, “Thành lập quỹ từ thiện không hề đơn giản.”
Giang Hàn khẽ cười, “Ninh Ninh không biết chuyện này, con muốn làm trước sau đó mới nói với em ấy.”
“Con thiếu tiền?”
Giang Hàn nhấc ấm trà lên, rót trà vào chén, nhẹ nhàng lắc đầu, “Tạm thời con chưa cần vay tiền ba, bởi vì chuyện này liên quan đến tâm nguyện của mẹ nên con muốn thương lượng với ba. Mong ba không phản đối.”
Tác giả có lời muốn nói: Giáo sư Giang, “Thật ngại nhưng bạn học nhỏ nhà tôi chỉ có thể bị tôi dạy xấu.”
Mặc dù những câu hỏi của giáo viên đều liên quan đến các thí nghiệm sinh viên thực hiện nhưng Nguyễn Ngôn Ninh vẫn thấy bản thân nên trau dồi những kiến thức cần thiết tránh để nó trở thành lỗ hổng.
Trong chớp mắt một buổi chiều đã trôi qua.
Khi chuẩn bị tan làm, một y tá chạy đến nói với cô người nhà bệnh nhân sáng nay cuối cùng cũng quyết định tìm cô để ký tên đồng ý.
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu tiếp tục thu dọn đồ dùng, nhớ tới chuyện sáng nay nên cô đứng một lúc lâu trước cửa phòng tư vấn dành cho bệnh nhân và bác sĩ sau đó mới cầm theo đơn đăng ký bước vào.
Tuy nhiên không giống như sáng nay, người đi cùng bệnh nhân là đàn ông, hỏi ra mới biết đây là em trai bệnh nhân.
Dựa theo đúng nguyên tắc bệnh viện đặt ra, Nguyễn Ngôn Ninh chuẩn bị nói lại các vấn đề trước khi bệnh nhân ký vào giấy đồng ý. Không ngờ em trai bệnh nhân trực tiếp ngăn cản cô.
Cậu ấy cười ngốc nghếch nói, “Chị dâu đã nói hết với tôi, tôi chỉ đến đây để kí tên.”
Nguyễn Ngôn Ninh nhíu mày, “Chị dâu của cậu đâu?”
“Cô giáo của cháu trai tôi gọi điện nói muốn gặp mặt phụ huynh nên chị dâu phải tới trường học.” Người này chỉ về phía bệnh nhân bên cạnh, “Tôi là em trai anh ấy, chắc hẳn có thể ký?”
Nguyễn Ngôn Ninh trầm ngâm, “Quả thật cậu có thể ký nhưng người ký phải biết rõ tình hình bệnh nhân đã.”
Người nọ thấy Nguyễn Ngôn Ninh kiên trì muốn giải thích nên đành kiên nhẫn nghe cô nói hết sau đó chậm rãi ký tên.
Cầm tờ giấy đồng ý phẫu thuật cất vào sổ bệnh án, đồng thời cô cũng kiểm tra lại bản tóm tắt ca phẫu thuật sắp tới cùng lời khuyên của bác sĩ chủ trì sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Cất bệnh án cẩn thận, hiện tại đã qua giờ tan tầm. Nguyễn Ngôn Ninh nhìn một vòng hành lang bên ngoài rồi bước đến phòng làm việc của anh.
Cả ngày hôm nay cô không gặp mặt Giang Hàn, cũng không rõ anh đang bận rộn việc gì.
Khi đi ngang qua thang máy, đúng lúc cửa thang máy mở ra, Nguyễn Ngôn Ninh thấy Lâm Thâm vội vàng từ bên trong đi ra.
Lâm Thâm xuất hiện tại khoa bọn cô vào giờ này chắc hẳn không phải vì công việc.
“Anh Lâm Thâm? Anh tới tìm Giang Hàn sao?”
Lâm Thâm thấy Nguyễn Ngôn Ninh thì cười, “Anh tìm thằng nhóc đó làm gì? Thằng nhóc thối đâu có mời anh ăn cơm.”
“Em mời anh được không?” Nguyễn Ngôn Ninh híp mắt cong môi.
“Hai đứa giải hòa rồi?” Lâm Thâm nhìn ra cảm xúc của Nguyễn Ngôn Ninh không tệ.
Cô gật đầu, “Cũng nhờ có anh nên nếu có thời gian em và Giang Hàn muốn mời anh ăn cơm.”
“Quả thật hôm nay anh không có thời gian ăn cơm.” Lâm Thâm nhìn xung quanh hành lang, hạ giọng hỏi Nguyễn Ngôn Ninh, “Em có biết Thẩm Thanh Gia ở đâu không?”
“Anh tìm chị Thẩm?” Nguyễn Ngôn Ninh nghiêng đầu suy nghĩ, “Hôm nay từ lúc giao ban đến giờ em không gặp chị ấy.”
Giọng Nguyễn Ngôn Ninh hơi lớn, Lâm Thâm vội vàng làm động tác nhỏ tiếng, đặt ngón tay lên môi, “Em gái của tôi ơi, em nói bé thôi.”
“Dạ?” Nguyễn Ngôn Ninh không hiểu, cô cảm thấy chuyện này đâu phải vấn đề bí mật gì.
Lâm Thâm không có ý định giải thích, thay đổi đề tài, “Em đang chuẩn bị đi đâu đấy?”
“Em sắp về nhà, hiện tại đi tới văn phòng của Giang Hàn một lúc.”
Lâm Thâm đăm chiêu suy nghĩ rồi quyết định, “Vậy anh đi cùng em, dù sao anh cũng không biết Thẩm Thanh Gia ở đâu.”
Hai người cùng nhau đi đến phòng làm việc của Giang Hàn, không ngờ Thẩm Thanh Gia cũng có ở đó.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Hàn ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng Nguyễn Ngôn Ninh, ánh mắt anh dịu dàng đi ít nhiều.
Anh vẫy tay với cô, Nguyễn Ngôn Ninh bước đến đã bị anh nắm tay.
Cô có hơi ngại ngùng, nhỏ giọng hỏi anh, “Anh và chị Thẩm đang bận à?”
“Anh và Thanh Gia đang chuẩn bị buổi họp thường niên vào thứ sáu của khoa tuyến tụy. Em xong việc rồi?”
Nguyễn Ngôn Ninh ngồi bên cạnh anh, gật đầu, “Anh với chị Thẩm đang bận thì mau làm việc đi, em tạm thời nói chuyện phiếm với anh Lâm Thâm.”
“Lâm Thâm?” Nghe được cái tên này, cả Giang Hàn và Thẩm Thanh Gia đồng thời bất ngờ.
Nguyễn Ngôn Ninh lúc này mới phát hiện Lâm Thâm không bước vào cùng mình, cô chạy vê fphias cửa thấy Lâm Thâm đứng ngoài do dự không đi vào.
“Anh Lâm Thâm, anh mau vào phòng đi.” Nguyễn Ngôn Ninh dịu dàng nói tiếp, “Chẳng phải anh muốn tìm chị Thẩm sao? Đúng lúc chị ấy đang ở đây.”
“Đừng cho anh ấy vào.”
Nguyễn Ngôn Ninh vừa mới dứt lời, Lâm Thâm cũng chưa kịp trả lời, Thẩm Thanh Gia đã bước đến kéo Nguyễn Ngôn Ninh vào phòng rồi chuẩn bị đóng cửa.
Nguyễn Ngôn Ninh bị kéo đột ngột, đứng không vững lảo đảo suýt nữa ngã, may mà có người đỡ thắt lưng cô.
Đợi tới khi đứng vững, cô ngẩng đầu nhìn Giang Hàn, thấp giọng hỏi, “Có chuyện gì vậy anh?”
Ngày hôm qua Thẩm Thanh Gia luôn muốn bám dính lấy Lâm Thâm, vậy mà chưa đến 24 giờ thái độ đã quay ngoắt 180 độ.
Giang Hàn lắc đầu, tỏ ý không biết.
Lâm Thâm không ngờ Thẩm Thanh Gia tức giận, thấy chị ấy định đống vừa thì vội vàng dùng sức chặn lại.
“Anh có chuyện muốn nói với em.” Lâm Thâm không dám nhìn mặt Thẩm Thanh Gia.
“Còn em thì không có chuyện gì để nói với anh.” Thẩm Thanh Gia không đóng được cửa, dứt khoát quay đầu chuyển sang nói với Giang Hàn, “Đàn anh, anh có thể đuổi tên đáng ghét này đi được không?”
Giang Hàn ôm Nguyễn Ngôn Ninh lùi về phía sau một bước, “Hai người lại định chơi trò gì vậy?”
“Bọn em …” Thẩm Thanh Gia nghẹn lời.
Lâm Thâm thừa dịp Thẩm Thanh Gia không chú ý nhanh chóng bước vào, “Thanh Gia, anh đến nói với em lời xin lỗi.”
Thẩm Thanh Gia né tránh Lâm Thâm, sắc mặt không tốt, “Chẳng phải sáng nay anh chạy đi không một tiếng động à? Hiện tại xin lỗi cái quái gì?”
“Sáng nay tinh thần anh bị hoảng loạn.” Lâm Thâm nhớ tới tối quay say rượu làm chuyện hoang đường, cảm thấy hối hận, “Khi đó anh chưa chuẩn bị tâm lý.”
“Cho nên anh để lại cho em một cái thẻ tín dụng? Dùng cách này để sỉ nhục em?”
“Anh …” Lâm Thâm biết bản thân làm ra chuyện khốn nạn, bứt rứt cả một ngày, anh cố gắng gọi điện cho Thẩm Thanh Gia nhưng cô lại không nghe.
Lâm Thâm cẩn thận nói chuyện với Thẩm Thanh Gia, không còn dáng vẻ phong lưu bất cần thường ngày, “Thanh Gia, anh sẽ chịu trách nhiệm, em đừng tức giận nữa được không?”
“Không cần, đều là người trưởng thành, chỉ là chuyện giải quyết nhu cầu cá nhân thôi mà, cần gì phải chịu rách nhiệm.” Thẩm Thanh Gia lấy thẻ tín dụng trong túi xách đưa trả Lâm Thâm, kiêu ngạo hất cằm, “Chị đây không thiếu tiền, về sau cũng không bám lấy anh nữa.”
Bọn họ nói chuyện không kiêng dè trước mặt Nguyễn Ngôn Ninh và Giang Hàn, hai người bọn cô nghe xong chỉ dám yên lặng. Nguyễn Ngôn Ninh không khống chế được biểu cảm mà hai mắt mở to.
Anh Lâm Thâm và chị Thẩm hình như tình một đêm?
Cô chớp mắt nhìn Giang Hàn muốn hỏi anh chuyện bát quái này có đúng không. Một giây sau Giang Hàn ho khan chấm dứt cuộc hội thoại giữa Lâm Thâm và Thẩm Thanh Gia.
Mặt anh không cảm xúc nhắc nhở bọn họ, “Chuyện riêng tư của hai người đóng cửa nói nhỏ được không? Đừng dạy hư bạn học nhỏ nhà tôi.”
Bị anh nói như thế, Thẩm Thanh Gia có hơi xấu hổ chỉ vào Lâm Thâm, “Vậy anh mau đuổi người này ra khỏi văn phòng đi.”
Hai mươi mấy năm qua, Giang Hàn chưa từng giải quyết mấy chuyện vặt vãnh của người khác. Anh trầm ngâm, cuối cùng tắt máy tính.
“Tài liệu cho cuộc họp ngày mai nói tiếp, tối nay ba anh đi công tác về nên anh và Ngôn Ninh phải về nhà ăn cơm.” Nói xong, anh ôm lấy vai Nguyễn Ngôn Ninh rời khỏi văn phòng, “Cho hai người mượn tạm nơi này, nói chuyện xong xuôi nhớ đóng cửa.”
“Đàn anh!” Thẩm Thanh Gia gọi Giang Hàn, “Anh có thể cho em ăn ké cơm tối được không?”
Chị ấy thực sự không muốn ở cùng Lâm Thâm, tối qua bọn họ say rượu tình nguyện làm chuyện nam nữ, anh tình em nguyện. Vậy mà sáng sớm thức dậy thấy bàn để đèn ngủ bên cạnh giường có thêm một chiếc thẻ tín dụng chói mắt. Hành động này khiến bất cứ ai gặp phải cũng tức giận.
“Anh ấy thì sao?” Giang Hàn đồng cảm liếc nhìn Lâm Thâm.
“Không liên quan đén em.” Thẩm Thanh Gia cởi áo blouse trắng đuổi theo Giang Hàn.
Lâm Thâm giống như bị cả thế giới vứt bỏ, anh đáng thương nhìn về phía Giang Hàn, “Tối nay anh cũng không có cơm ăn, hai đứa thu nhận thêm anh được không?”
Thẩm Thanh Gia bực bội, “Lâm Thâm, anh đừng chơi trò bám đuôi.”
Không đợi Lâm Thẩm trả lời, Thẩm Thanh Gia lôi kéo Nguyễn Ngôn Ninh và Giang Hàn đi đến bãi độ xe rồi nhanh lẹ ngồi vào xe.
Lâm Thâm không có cách nào đành yên lặng lái xe theo sau họ.
Dọc đường đi Nguyễn Ngôn Ninh muốn nói gì đó rồi lại thôi, cô không biết mở lời với Thẩm Thanh Gia thế nào. Cuối cùng Giang Hàn đành phải nắm tay cô, ý bảo cô đừng lo lắng.
Xe dừng lại trước cổng nhà Giang Thành Hàng.
Thấy nhiều người đến, Giang Thành Hàng có hơi bất ngờ, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên Giang Hàn đưa bạn về nhà.
Ông mỉm cười tiếp đón họ.
Thẩm Thanh Gia cảm nhận sự nhiệt tình đến từ bố Giang Hàn, chị ấy mỉm cười giới thiệu sau đó không quên bổ sung, “Bác Giang, ngại quá vì làm phiền bác.”
Giang Thành Hàng nhận ra Lâm Thâm, thấy Lâm Thâm luôn đi theo phía sau Thẩm Thanh Gia nên không dấu nổi tò mò hỏi, “Chắc hẳn cháu là người yêu của Tiểu Lâm.”
Thẩm Thanh Gia vốn muốn nói, “Không phải.” thì Lâm Thâm đã kiên định nói trước, “Đúng ạ.”
Sắc mặt chị ấy không tốt nhưng trước mặt người lớn không dám làm càn đành nghiến răng nghiến lợi cười nói, “Không phải đâu bác.”
“Chưa theo đuổi được sao?” Giang Thành Hàng vỗ vai Lâm Thâm, “Tiểu Lâm cố gắng lên.”
Giang Hàn không quan tâm chuyện của họ, thấy Giang Nam ở trong nhà thì đưa Nguyễn Ngôn Ninh đi vào phòng khách.
“Chị dâu nhỏ!” Vừa thấy Nguyễn Ngôn Ninh và Giang Hàn nắm tay, Giang Nam tinh nghịch hỏi, “Hai người cuối cùng cũng có kết quả viên mãn?”
Giang Hàn liếc nhìn em gái, “Nói chuyện cho cẩn thận, anh và Nhất Nhất vốn dĩ đã kết hôn.”
Giang Nam ‘hừ’ nhẹ, “Lý do vì sao hai người kết hôn, ông nội, ba và em chẳng nhẽ không biết? Anh đừng coi thường em, em là một thần đồng có đôi mắt nhìn thấu mọi thứ.”
“Thần đồng?” Giang Hàn không nể mặt cô nhóc, “Anh nhớ không nhầm năm nay em tốt nghiệp đại học vì nhờ có Tưởng Duyên Châu dạy kèm.”
Giang Nam biết bản thân không thắng nổi anh trai, cô nhóc chạy tới bên cạnh Nguyễn Ngôn Ninh, “Từ hồi em còn chưa lên cấp ba em đã nói rằng kiểu gì anh trai em cũng bị chị thu phục, chị dâu nhỏ em không hề lừa chị.”
“Em đừng gọi chị là chị dâu nhỏ.” Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy mặt nóng lên, Giang Nam chỉ nhỏ hơn cô mấy tháng thôi.
“Chị chính là chị dâu nhỏ mà!”
Giang Hàn không nhìn nổi cảnh Giang Nam trêu chọc Nguyễn Ngôn Ninh nên đẩy cô bé ra, “Tưởng Duyên Châu nhà em đâu? Sao hôm nay lại một mình về nhà?”
Giang Nam bĩu môi, “Em là người phụ nữ ở thời đại mới, độc lập tự do cần gì anh ấy ở bên chăm sóc? Cái người đó trong mắt chỉ có công việc.”
Giang Thành Hàng nghe vậy bước tới xoa đầu Giang Nam, “Con đừng oán trách linh tinh, Duyên Châu vừa mới gọi đến nói chút chúng ta ăn cơm xong thì sẽ lái xe tới đón con. Con xem lại mình đi, giống như đứa trẻ hờn dỗi.”
“Con không phải trẻ con hờn dỗi.”
Giang Thành Hàn cười, nói với mọi người, “Đi rửa tay ăn cơm nào.”
Có lẽ là nhiều người nên bữa cơm hôm nay cực kỳ vui vẻ, ăn cơm xong mọi người ngồi phòng khách trò chuyện.
Giang Hàn muốn nói chuyện riêng với Giang Thành Hàng ở phòng sách.
“Con tìm ba có chuyện gì sao?” Giang Thành Hàng biết rõ tính cách đứa con trai nhà mình.
Giang Hàn gật đầu.
Giang Thành Hàng uống một ngụm trà, ngồi xuống ghế, “Con nói đi.”
“Trước khi mẹ mất, con nhớ là mẹ muốn thành lập quỹ từ thiện nhưng kể từ khi mẹ bị bệnh chuyện này bị gác sang một bên.”
Nhắc tới vợ, Giang Thành Hàng lặng lẽ thở dài, “Đúng là như thế, mẹ con tham gia nhiều chuyến từ thiện, đến cuối cùng kết quả vẫn là …”
“Con muốn thành lập quỹ từ thiện.”
Giang Thành Hàng bất ngờ nhìn con trai, “Sao đột nhiên con muốn thành lập quỹ?”
“Cũng không thể nói là đột nhiên, con mới biết Ninh Ninh đang giúp đỡ một bạn nhỏ mắc bệnh tim.” Giang Hàn ngồi bên cạnh Giang Thành Hàng, ánh mắt dừng trên bức ảnh ba và mẹ chụp cùng nhau, “Em ấy rất giống mẹ, có một tấm lòng nhân ái. Con muốn cùng em ấy giúp đỡ mọi người, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện của mẹ.”
“Con và Ninh Ninh thật sự muốn làm điều đó?” Giang Thành Hàng không phản đối, “Thành lập quỹ từ thiện không hề đơn giản.”
Giang Hàn khẽ cười, “Ninh Ninh không biết chuyện này, con muốn làm trước sau đó mới nói với em ấy.”
“Con thiếu tiền?”
Giang Hàn nhấc ấm trà lên, rót trà vào chén, nhẹ nhàng lắc đầu, “Tạm thời con chưa cần vay tiền ba, bởi vì chuyện này liên quan đến tâm nguyện của mẹ nên con muốn thương lượng với ba. Mong ba không phản đối.”
Tác giả có lời muốn nói: Giáo sư Giang, “Thật ngại nhưng bạn học nhỏ nhà tôi chỉ có thể bị tôi dạy xấu.”