Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon
Chương 28
Nguyễn Ngôn Ninh giật mình.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Giang Hàn sẽ cầu xin mình đừng ly hôn với anh.
Nguyễn Ngôn Ninh hé miệng, “Giang Hàn …”
“Nhất Nhất, Đường Đậu nói em muốn ra nước ngoài.” Giang Hàn bực bội cắt ngang lời cô, cúi đầu chạm vào chóp mũi Nguyễn Ngôn Ninh, “Em muốn trừng phạt anh vì lúc trước bỏ mặc em ra nước ngoài à?”
Nguyễn Ngôn Ninh mở to hai mắt, không nghĩ đến Đường Đậu có thể dùng mấy câu nói dối lừa Giang Hàn.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ khác hẳn với Giang Hàn kiêu ngạo ngày thường, anh không ngại để lộ mặt mềm yếu mà bản thân che dấu bao lâu nay.
“Giang Hàn.” Nguyễn Ngôn Ninh nhẹ giọng gọi anh, “Em không định ra nước ngoài.”
“Vậy em muốn ly hôn cùng anh sao?” Giang Hàn đối mắt với cô.
Nguyễn Ngôn Ninh có thể dễ dàng nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt anh.
Cô kiễng chân, dịu dàng ôm lấy mặt Giang Hàn, ngọt ngào nói từng chữ rõ ràng, “Em không ly hôn cũng không ra nước ngoài, mấy chuyện đó đều do bạn em lừa anh.”
Lời vừa dứt, Nguyễn Ngôn Ninh cảm nhận được cái ôm của anh thả lỏng hơn nhiều. Cô ngước mắt nhìn đã thấy khóe môi Giang Hàn cong lên.
Đèn cảm ứng bằng giọng nói ngoài cửa nhà sáng lên rồi lại tối dần, Nguyễn Ngôn Ninh chỉ vào phòng khách, “Chúng ta vào đó nói chuyện được không?”
Giang Hàn không cố chấp nữa, dễ dàng gật đầu đồng ý, chỉ là vẫn nắm tay cô không chịu buông.
Nguyễn Ngôn Ninh chốt cửa chính, cởi giày thể thao đặt vào tủ bước vào nhà nhưng một giây sau cả người đã bị Giang Hàn ôm kiểu công chúa.
Cảm giác mất thăng bằng khiến cô phát hoảng, theo bản năng ôm lấy cổ Giang Hàn.
Tóc cô chạm vào sườn mắt Giang Hàn, “Nền đất lạnh, trẻ con không được đi chân trần.”
“Em không phải trẻ con.” Mặt Nguyễn Ngôn Ninh nóng lên, thấp giọng than thở, “Hơn nữa em có thể đi dép trong nhà vào.”
Giang Hàn không nói, trực tiếp ôm cô vào phòng khách, bản thân ngồi xuống ghế sofa còn lại để Nguyễn Ngôn Nình ngồi trên đùi mình.
Tư thế này có hơi ái muội.
Cả người cô đều bị hơi thở nóng bỏng của Giang Hàn quấn quanh.
Nguyễn Ngôn Ninh muốn di chuyển, cố gắng thoát khỏi cái ôm này nhưng mới cựa quậy vài giây cẳng tay của Giang Hàn đã lướt qua eo cô, ngăn cản Nguyễn Ngôn Ninh cử động.
Anh ghé sát môi vào tai Nguyễn Ngôn Ninh, “Nhất Nhất ngoan, để anh ôm một lát, anh rất mệt.”
Nguyễn Ngôn Ninh nghe xong không dám động đậy.
Tối qua Giang Hàn không ngủ, suốt đêm trên máy bay sau đó lại ngồi ô tô trở về, chưa kịp nghỉ ngơi phía bên bệnh viện gọi đến hỗ trợ phẫu thuật, không mệt mới lạ.
Nhận thấy người trong lòng không kháng cự, Giang Hàn nghiêng đầu tựa vào vai cô.
Không biết yên tĩnh bao lâu, cảm giác tiếng hít thở bên tai ngày một nhẹ, Nguyễn Ngôn Ninh hỏi Giang Hàn, “Anh ngủ à?”
“Không hề.” Giọng nói của anh mang theo âm mũi, nghe quá giống như buồn ngủ.
Nguyễn Ngôn Ninh nắm lấy vạt áo bản thân, hít một hơi thật sâu, can đảm nói, “Giang Hàn, anh thích em sao?”
Vấn đề này cô giấu trong lòng nhiều năm trời.
“Em nói xem?”
“Em không biết.” Nguyễn Ngôn Ninh thật thà trả lời, mặc dù hành vi tối nay của Giang Hàn rõ ràng nhưng nếu không nghe chính miệng anh thừa nhận thì cô vẫn thấy mình đang nằm mơ.
“Nhất Nhất.” Giang Hàn ngồi thẳng lên, xoa mặt Nguyễn Ngôn Ninh, “Em còn nhớ câu hỏi hôm đó anh hỏi em không?”
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu.
Hôm ở Bắc Thành, Giang Hàn nhắn tin hỏi cô nếu không muốn làm học sinh của anh thì muốn làm gì của anh.
Chờ anh về cô phải đưa ra đáp án.
Nguyễn Ngôn Ninh cúi đầu không mở miệng, nhìn thấy cô chần chừ, Giang Hàn vuốt tóc cô, “Em không phải trả lời ngay, nghe câu trả lời của anh trước.”
Nguyễn Ngôn Ninh mềm mại, “Vâng.” một tiếng.
“Lần đầu nhìn thấy em vào lúc em năm tuổi, anh thấy em khác với mọi người. Mấy đứa nhỏ ở vùng Giang Nam đều ồn ào, nghịch ngợm thích làm nũng.” Anh cúi đầu nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Nhưng chỉ có mình em đứng im nhìn mọi người, không khóc cũng không phiền, khi ấy anh không hiểu cô gái nhỏ này suy nghĩ cái gì.”
Nhớ tới gì đó, Giang Hàn cười, “Cho nên sau này anh không kìm được tò mà mà muốn cùng em nói chuyện.”
Nghĩ đến lần đầu tiên nói chuyện với nhau anh hỏi vì sao nhũ danh của cô là ‘Nhất Nhất’ thì Nguyễn Ngôn Ninh phồng má, “Hóa ra anh biết rõ em mà còn cố hỏi.”
Giang Hàn ôm cô dựa lưng vào ghế sofa, bật cười rồi mới nói tiếp, “Sau đó em không chịu cùng anh và mẹ đến Hải Thành, một mực đòi ở bên chăm sóc bà nội. Khi anh trở về nhà vẫn luôn nhớ đến cô gái nhỏ ở Giang Nam có sống vui vẻ không.”
Trái tim Nguyễn Ngôn Ninh đập nhanh, nghiêm túc nghe từng câu từng chữ của Giang Hàn.
“Lúc chúng ta gặp lại bà nội em đã mất, anh đi cùng mẹ đến thấy em nức nở khóc anh bắt đầu tự nói với bản thân sau này phải chăm sóc em thật tốt.”
“Giang Hàn …” Không biết có phải do nhắc đến chuyện cũ hay không mà giọng nói Nguyễn Ngôn Ninh giống như đang khóc.
Giang Hàn dịu dàng lau nước mắt giúp cô, dỗ dành, “Em đừng khóc được không?”
“Anh luôn cảm thấy vị trí của em trong lòng anh vẫn giống ngày xưa nhưng năm em tròn 18 tuổi dựa vào men say hôn anh, anh đột nhiên ý thức được bản thân không mong em trở thành em gái mình.”
“Rõ ràng …” Nguyễn Ngôn Ninh nghĩ đến trong mấy năm tiếp theo hai người không liên lạc, cảm thấy tủi thân, “Anh không quan tâm em.”
“Nhất Nhất, em có nhớ lúc hôn anh em nói gì không?”
Nguyễn Ngôn Ninh đương nhiên nhớ.
Nụ hôn ngây ngô chất chứa tình cảm đơn thuần, cô phải tự cổ vũ bản thân không biết bao nhiêu lần mới dám làm vậy nên cô nhớ hết, nó khắc sâu trong đầu cô.
Không đợi Nguyễn Ngôn Ninh trả lời, Giang Hàn đã tiếp tục nói, “Vào lúc ấy anh phát hiện em coi anh là người khác, anh nghĩ rằng đó là một chàng trai bằng tuổi em bởi vậy mà anh mới giữ khoảng cách với em trong khoảng thời gian dài.”
Giang Hàn lúc nói lời này cúi đầu, không muốn để Nguyễn Ngôn Ninh thấy đáy mắt khổ sở.
“Anh sợ nếu liên lạc với em sẽ không khống chế được mà nói ra suy nghĩ của bản thân cũng sợ làm phiền em nên anh mới cắm đầu trong phòng thí nghiệm.”
Nguyễn Ngôn Ninh nắm lấy vai Giang Hàn, sợ làm anh đau không dám dùng sức.
“Em còn tưởng anh không về nước, không liên lạc vì ghét nụ hôn vụng trộm ấy, ghét cả con người em.”
Nghĩ tới đây cô thật sự muốn khóc.
Đây là kiểu hiểu lầm gì vậy?
Cô lại cử động muốn thoát khỏi Giang Hàn, Giang Hàn tưởng cô tức giận, chân tay luống cuống.
“Nhất Nhất, anh …”
Hốc mắt Nguyễn Ngôn Ninh ửng hồng, “Em muốn lấy một thứ, anh thả em ra đã.”
Giang Hàn sợ cô khóc nên đành buông tay, một giây sau Nguyễn Ngôn Ninh chạy vào phòng ngủ.
Anh nghe thấy cô gái nhỏ lạch cạch trong phòng, không đợi được bước vào phòng cô.
Nguyễn Ngôn Ninh ngồi dưới sàn gỗ, cẩn thận lật xem thứ gì đó trong hộp kim loại, Giang Hàn nhớ lần chuyển đồ trước Nguyễn Ngôn Ninh giữ chặt thứ này.
“Em đang tìm gì?”
Nghe được giọng anh, Nguyễn Ngôn Ninh giật mình quay đầu nhìn thấy Giang Hàn lười nhác dựa người vào khung cửa.
Cô không trả lời, tiếp tục lục lọi trong hộp kim loại, cuối cùng cũng thấy quyển sổ hơi ố vàng dưới đáy hộp, quay ra vẫy tay với anh.
Giang Hàn nhìn quyển sổ kia, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Ngôn Ninh, “Nhật ký?”
Nguyễn Ngôn Ninh né tránh ánh mắt anh, “Có lẽ đây không phải nhật ký, chỉ là hồi cấp 2 em muốn viết gì đó nên giữ lại.”
“Muốn cho anh xem?”
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu, mở trang cuối cùng đưa cho anh, “Anh chỉ được đọc trang này, mấy trang sau không được đọc.”
Tuy chữ đã bị nhòe nhưng vẫn nhìn ra là chữ của Nguyễn Ngôn Ninh, cô viết nhật ký ngày 16 tháng 7 năm 2015.
Đó là ngày gia đình tổ chức lễ trưởng thành cho Nguyễn Ngôn Ninh và Giang Nam sau khi hai đứa hoàn thành kỳ thi đại học.
Giang Hàn nhanh chóng gần hết, toàn bộ trang nhật ký này đều liên quan đến buổi tiệc trưởng thành kết thúc kỳ thi đại học.
Anh đọc đến đoạn cuối.
Cô viết: Hôm nay tôi uống chút rượu giả bộ say để hôn anh ấy nhưng sợ anh ấy chán ghét nên chỉ có thể nói đảo ngược lại cấu trúc câu. Anh ấy sẽ không biết tôi muốn nói rằng, “Em thích anh, em nhớ anh.”
Câu nói đảo cấu trúc của cô là: Em nhớ anh — Lí hướng ác.
Giang Hàn cảm thấy ông trời đang đùa giỡn mình, anh bật cười.
“Anh …” Nguyễn Ngôn Ninh không hiểu anh cười cái gì.
Cô còn chưa kịp nói hết câu anh đã đưa tay chống vào chiếc giường phía sau lưng Nguyễn Ngôn Ninh, nhốt cô trong vòng tay mình
Nguyễn Ngôn Ninh lùi về phía sau nhưng phía sau là cạnh giường, không có đường lui.
Mặt Giang Hàn sau khi ngấm men say đỏ hơn bình thường, Nguyễn Ngôn Ninh nghe thấy anh thấp giọng nói, “Nhất Nhất, anh muốn hôn em.”
Nuốt nước miếng, Nguyễn Ngôn Ninh không rõ bản thân mong chờ hay lo lắng.
Nhận ra cô gái nhỏ bối rối, Giang Hàn nghiêng đầu cười, “Em chủ động hôn anh hai lần, ngoại trừ nụ hôn ở bãi đỗ xe thì anh nợ em một lần chủ động nữa.”
“Lúc nào em chủ động hôn anh hai lần?” Giọng Nguyễn Ngôn Ninh nhỏ tới mức không rõ, ngón tay nhỏ bé vô tình níu chặt áo Giang Hàn.
Anh hất cằm về phía quyển nhật ký.
“Nụ hôn em viết trong đó là lần thứ nhất mà thôi.” Một lần cũng đủ xấu hổ rồi, Nguyễn Ngôn Ninh không muốn Giang Hàn nói thêm nữa.
Tâm trạng Giang Hàn so với ban nãy ở quán lẩu tốt lên không ít, “Em không nhớ?”
“Vốn dĩ không xảy ra mà.” Nguyễn Ngôn Ninh bĩu môi.
GIang Hàn mỉm cười, Nguyễn Ngôn Ninh còn tưởng anh không nới nữa không ngờ Giang Hàn lại ôm lấy cô, đặt cô lên ghế đơn cạnh giường.
Độ cao của ghế không khác so với độ cao ở rìa giàn hoa lúc đó lắm.
Nguyễn Ngôn Ninh muốn hỏi Giang Hàn định làm gì, nào biết anh ôm lấy gáy cổ cô cúi đầu hôn xuống, chỉ là nụ hôn lướt qua.
Giang Hàn thả người, nhìn cô gái với vẻ mặt bất ngờ.
“Lần trước em hôn anh như vậy, nói là hôn xong thì không được tức giận. Thế nào? Định quay mông phủi bỏ trách nhiệm?”
Nguyễn Ngôn Ninh quả thật không nhớ rõ nhưng Giang Hàn tái hiện lại thì ký ức từ từ xuất hiện trong đầu cô.
Hình như cô chủ động hôn anh thật.
Giang Hàn luôn quan sát phản ứng của Nguyễn Ngôn Ninh, nhìn biểu cảm này là hiểu cô nhớ ra.
Anh mỉm cười, cố tình nói, “Đứa trẻ ngoan không nên quên vấn đề quan trọng như thế …”
Chuyện xấu hổ này bị Giang Hàn nói đi nói lại khiến Nguyễn Ngôn Ninh xấu hổ vô cùng.
Cô không để Giang Hàn nói xong đã cúi đầu hôn môi anh, sau đó ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào hõm vai Giang Hàn, “Phí bịt miệng, không cho phép anh nhắc lại chuyện này lần nào nữa.”
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Giang Hàn sẽ cầu xin mình đừng ly hôn với anh.
Nguyễn Ngôn Ninh hé miệng, “Giang Hàn …”
“Nhất Nhất, Đường Đậu nói em muốn ra nước ngoài.” Giang Hàn bực bội cắt ngang lời cô, cúi đầu chạm vào chóp mũi Nguyễn Ngôn Ninh, “Em muốn trừng phạt anh vì lúc trước bỏ mặc em ra nước ngoài à?”
Nguyễn Ngôn Ninh mở to hai mắt, không nghĩ đến Đường Đậu có thể dùng mấy câu nói dối lừa Giang Hàn.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ khác hẳn với Giang Hàn kiêu ngạo ngày thường, anh không ngại để lộ mặt mềm yếu mà bản thân che dấu bao lâu nay.
“Giang Hàn.” Nguyễn Ngôn Ninh nhẹ giọng gọi anh, “Em không định ra nước ngoài.”
“Vậy em muốn ly hôn cùng anh sao?” Giang Hàn đối mắt với cô.
Nguyễn Ngôn Ninh có thể dễ dàng nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt anh.
Cô kiễng chân, dịu dàng ôm lấy mặt Giang Hàn, ngọt ngào nói từng chữ rõ ràng, “Em không ly hôn cũng không ra nước ngoài, mấy chuyện đó đều do bạn em lừa anh.”
Lời vừa dứt, Nguyễn Ngôn Ninh cảm nhận được cái ôm của anh thả lỏng hơn nhiều. Cô ngước mắt nhìn đã thấy khóe môi Giang Hàn cong lên.
Đèn cảm ứng bằng giọng nói ngoài cửa nhà sáng lên rồi lại tối dần, Nguyễn Ngôn Ninh chỉ vào phòng khách, “Chúng ta vào đó nói chuyện được không?”
Giang Hàn không cố chấp nữa, dễ dàng gật đầu đồng ý, chỉ là vẫn nắm tay cô không chịu buông.
Nguyễn Ngôn Ninh chốt cửa chính, cởi giày thể thao đặt vào tủ bước vào nhà nhưng một giây sau cả người đã bị Giang Hàn ôm kiểu công chúa.
Cảm giác mất thăng bằng khiến cô phát hoảng, theo bản năng ôm lấy cổ Giang Hàn.
Tóc cô chạm vào sườn mắt Giang Hàn, “Nền đất lạnh, trẻ con không được đi chân trần.”
“Em không phải trẻ con.” Mặt Nguyễn Ngôn Ninh nóng lên, thấp giọng than thở, “Hơn nữa em có thể đi dép trong nhà vào.”
Giang Hàn không nói, trực tiếp ôm cô vào phòng khách, bản thân ngồi xuống ghế sofa còn lại để Nguyễn Ngôn Nình ngồi trên đùi mình.
Tư thế này có hơi ái muội.
Cả người cô đều bị hơi thở nóng bỏng của Giang Hàn quấn quanh.
Nguyễn Ngôn Ninh muốn di chuyển, cố gắng thoát khỏi cái ôm này nhưng mới cựa quậy vài giây cẳng tay của Giang Hàn đã lướt qua eo cô, ngăn cản Nguyễn Ngôn Ninh cử động.
Anh ghé sát môi vào tai Nguyễn Ngôn Ninh, “Nhất Nhất ngoan, để anh ôm một lát, anh rất mệt.”
Nguyễn Ngôn Ninh nghe xong không dám động đậy.
Tối qua Giang Hàn không ngủ, suốt đêm trên máy bay sau đó lại ngồi ô tô trở về, chưa kịp nghỉ ngơi phía bên bệnh viện gọi đến hỗ trợ phẫu thuật, không mệt mới lạ.
Nhận thấy người trong lòng không kháng cự, Giang Hàn nghiêng đầu tựa vào vai cô.
Không biết yên tĩnh bao lâu, cảm giác tiếng hít thở bên tai ngày một nhẹ, Nguyễn Ngôn Ninh hỏi Giang Hàn, “Anh ngủ à?”
“Không hề.” Giọng nói của anh mang theo âm mũi, nghe quá giống như buồn ngủ.
Nguyễn Ngôn Ninh nắm lấy vạt áo bản thân, hít một hơi thật sâu, can đảm nói, “Giang Hàn, anh thích em sao?”
Vấn đề này cô giấu trong lòng nhiều năm trời.
“Em nói xem?”
“Em không biết.” Nguyễn Ngôn Ninh thật thà trả lời, mặc dù hành vi tối nay của Giang Hàn rõ ràng nhưng nếu không nghe chính miệng anh thừa nhận thì cô vẫn thấy mình đang nằm mơ.
“Nhất Nhất.” Giang Hàn ngồi thẳng lên, xoa mặt Nguyễn Ngôn Ninh, “Em còn nhớ câu hỏi hôm đó anh hỏi em không?”
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu.
Hôm ở Bắc Thành, Giang Hàn nhắn tin hỏi cô nếu không muốn làm học sinh của anh thì muốn làm gì của anh.
Chờ anh về cô phải đưa ra đáp án.
Nguyễn Ngôn Ninh cúi đầu không mở miệng, nhìn thấy cô chần chừ, Giang Hàn vuốt tóc cô, “Em không phải trả lời ngay, nghe câu trả lời của anh trước.”
Nguyễn Ngôn Ninh mềm mại, “Vâng.” một tiếng.
“Lần đầu nhìn thấy em vào lúc em năm tuổi, anh thấy em khác với mọi người. Mấy đứa nhỏ ở vùng Giang Nam đều ồn ào, nghịch ngợm thích làm nũng.” Anh cúi đầu nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Nhưng chỉ có mình em đứng im nhìn mọi người, không khóc cũng không phiền, khi ấy anh không hiểu cô gái nhỏ này suy nghĩ cái gì.”
Nhớ tới gì đó, Giang Hàn cười, “Cho nên sau này anh không kìm được tò mà mà muốn cùng em nói chuyện.”
Nghĩ đến lần đầu tiên nói chuyện với nhau anh hỏi vì sao nhũ danh của cô là ‘Nhất Nhất’ thì Nguyễn Ngôn Ninh phồng má, “Hóa ra anh biết rõ em mà còn cố hỏi.”
Giang Hàn ôm cô dựa lưng vào ghế sofa, bật cười rồi mới nói tiếp, “Sau đó em không chịu cùng anh và mẹ đến Hải Thành, một mực đòi ở bên chăm sóc bà nội. Khi anh trở về nhà vẫn luôn nhớ đến cô gái nhỏ ở Giang Nam có sống vui vẻ không.”
Trái tim Nguyễn Ngôn Ninh đập nhanh, nghiêm túc nghe từng câu từng chữ của Giang Hàn.
“Lúc chúng ta gặp lại bà nội em đã mất, anh đi cùng mẹ đến thấy em nức nở khóc anh bắt đầu tự nói với bản thân sau này phải chăm sóc em thật tốt.”
“Giang Hàn …” Không biết có phải do nhắc đến chuyện cũ hay không mà giọng nói Nguyễn Ngôn Ninh giống như đang khóc.
Giang Hàn dịu dàng lau nước mắt giúp cô, dỗ dành, “Em đừng khóc được không?”
“Anh luôn cảm thấy vị trí của em trong lòng anh vẫn giống ngày xưa nhưng năm em tròn 18 tuổi dựa vào men say hôn anh, anh đột nhiên ý thức được bản thân không mong em trở thành em gái mình.”
“Rõ ràng …” Nguyễn Ngôn Ninh nghĩ đến trong mấy năm tiếp theo hai người không liên lạc, cảm thấy tủi thân, “Anh không quan tâm em.”
“Nhất Nhất, em có nhớ lúc hôn anh em nói gì không?”
Nguyễn Ngôn Ninh đương nhiên nhớ.
Nụ hôn ngây ngô chất chứa tình cảm đơn thuần, cô phải tự cổ vũ bản thân không biết bao nhiêu lần mới dám làm vậy nên cô nhớ hết, nó khắc sâu trong đầu cô.
Không đợi Nguyễn Ngôn Ninh trả lời, Giang Hàn đã tiếp tục nói, “Vào lúc ấy anh phát hiện em coi anh là người khác, anh nghĩ rằng đó là một chàng trai bằng tuổi em bởi vậy mà anh mới giữ khoảng cách với em trong khoảng thời gian dài.”
Giang Hàn lúc nói lời này cúi đầu, không muốn để Nguyễn Ngôn Ninh thấy đáy mắt khổ sở.
“Anh sợ nếu liên lạc với em sẽ không khống chế được mà nói ra suy nghĩ của bản thân cũng sợ làm phiền em nên anh mới cắm đầu trong phòng thí nghiệm.”
Nguyễn Ngôn Ninh nắm lấy vai Giang Hàn, sợ làm anh đau không dám dùng sức.
“Em còn tưởng anh không về nước, không liên lạc vì ghét nụ hôn vụng trộm ấy, ghét cả con người em.”
Nghĩ tới đây cô thật sự muốn khóc.
Đây là kiểu hiểu lầm gì vậy?
Cô lại cử động muốn thoát khỏi Giang Hàn, Giang Hàn tưởng cô tức giận, chân tay luống cuống.
“Nhất Nhất, anh …”
Hốc mắt Nguyễn Ngôn Ninh ửng hồng, “Em muốn lấy một thứ, anh thả em ra đã.”
Giang Hàn sợ cô khóc nên đành buông tay, một giây sau Nguyễn Ngôn Ninh chạy vào phòng ngủ.
Anh nghe thấy cô gái nhỏ lạch cạch trong phòng, không đợi được bước vào phòng cô.
Nguyễn Ngôn Ninh ngồi dưới sàn gỗ, cẩn thận lật xem thứ gì đó trong hộp kim loại, Giang Hàn nhớ lần chuyển đồ trước Nguyễn Ngôn Ninh giữ chặt thứ này.
“Em đang tìm gì?”
Nghe được giọng anh, Nguyễn Ngôn Ninh giật mình quay đầu nhìn thấy Giang Hàn lười nhác dựa người vào khung cửa.
Cô không trả lời, tiếp tục lục lọi trong hộp kim loại, cuối cùng cũng thấy quyển sổ hơi ố vàng dưới đáy hộp, quay ra vẫy tay với anh.
Giang Hàn nhìn quyển sổ kia, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Ngôn Ninh, “Nhật ký?”
Nguyễn Ngôn Ninh né tránh ánh mắt anh, “Có lẽ đây không phải nhật ký, chỉ là hồi cấp 2 em muốn viết gì đó nên giữ lại.”
“Muốn cho anh xem?”
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu, mở trang cuối cùng đưa cho anh, “Anh chỉ được đọc trang này, mấy trang sau không được đọc.”
Tuy chữ đã bị nhòe nhưng vẫn nhìn ra là chữ của Nguyễn Ngôn Ninh, cô viết nhật ký ngày 16 tháng 7 năm 2015.
Đó là ngày gia đình tổ chức lễ trưởng thành cho Nguyễn Ngôn Ninh và Giang Nam sau khi hai đứa hoàn thành kỳ thi đại học.
Giang Hàn nhanh chóng gần hết, toàn bộ trang nhật ký này đều liên quan đến buổi tiệc trưởng thành kết thúc kỳ thi đại học.
Anh đọc đến đoạn cuối.
Cô viết: Hôm nay tôi uống chút rượu giả bộ say để hôn anh ấy nhưng sợ anh ấy chán ghét nên chỉ có thể nói đảo ngược lại cấu trúc câu. Anh ấy sẽ không biết tôi muốn nói rằng, “Em thích anh, em nhớ anh.”
Câu nói đảo cấu trúc của cô là: Em nhớ anh — Lí hướng ác.
Giang Hàn cảm thấy ông trời đang đùa giỡn mình, anh bật cười.
“Anh …” Nguyễn Ngôn Ninh không hiểu anh cười cái gì.
Cô còn chưa kịp nói hết câu anh đã đưa tay chống vào chiếc giường phía sau lưng Nguyễn Ngôn Ninh, nhốt cô trong vòng tay mình
Nguyễn Ngôn Ninh lùi về phía sau nhưng phía sau là cạnh giường, không có đường lui.
Mặt Giang Hàn sau khi ngấm men say đỏ hơn bình thường, Nguyễn Ngôn Ninh nghe thấy anh thấp giọng nói, “Nhất Nhất, anh muốn hôn em.”
Nuốt nước miếng, Nguyễn Ngôn Ninh không rõ bản thân mong chờ hay lo lắng.
Nhận ra cô gái nhỏ bối rối, Giang Hàn nghiêng đầu cười, “Em chủ động hôn anh hai lần, ngoại trừ nụ hôn ở bãi đỗ xe thì anh nợ em một lần chủ động nữa.”
“Lúc nào em chủ động hôn anh hai lần?” Giọng Nguyễn Ngôn Ninh nhỏ tới mức không rõ, ngón tay nhỏ bé vô tình níu chặt áo Giang Hàn.
Anh hất cằm về phía quyển nhật ký.
“Nụ hôn em viết trong đó là lần thứ nhất mà thôi.” Một lần cũng đủ xấu hổ rồi, Nguyễn Ngôn Ninh không muốn Giang Hàn nói thêm nữa.
Tâm trạng Giang Hàn so với ban nãy ở quán lẩu tốt lên không ít, “Em không nhớ?”
“Vốn dĩ không xảy ra mà.” Nguyễn Ngôn Ninh bĩu môi.
GIang Hàn mỉm cười, Nguyễn Ngôn Ninh còn tưởng anh không nới nữa không ngờ Giang Hàn lại ôm lấy cô, đặt cô lên ghế đơn cạnh giường.
Độ cao của ghế không khác so với độ cao ở rìa giàn hoa lúc đó lắm.
Nguyễn Ngôn Ninh muốn hỏi Giang Hàn định làm gì, nào biết anh ôm lấy gáy cổ cô cúi đầu hôn xuống, chỉ là nụ hôn lướt qua.
Giang Hàn thả người, nhìn cô gái với vẻ mặt bất ngờ.
“Lần trước em hôn anh như vậy, nói là hôn xong thì không được tức giận. Thế nào? Định quay mông phủi bỏ trách nhiệm?”
Nguyễn Ngôn Ninh quả thật không nhớ rõ nhưng Giang Hàn tái hiện lại thì ký ức từ từ xuất hiện trong đầu cô.
Hình như cô chủ động hôn anh thật.
Giang Hàn luôn quan sát phản ứng của Nguyễn Ngôn Ninh, nhìn biểu cảm này là hiểu cô nhớ ra.
Anh mỉm cười, cố tình nói, “Đứa trẻ ngoan không nên quên vấn đề quan trọng như thế …”
Chuyện xấu hổ này bị Giang Hàn nói đi nói lại khiến Nguyễn Ngôn Ninh xấu hổ vô cùng.
Cô không để Giang Hàn nói xong đã cúi đầu hôn môi anh, sau đó ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào hõm vai Giang Hàn, “Phí bịt miệng, không cho phép anh nhắc lại chuyện này lần nào nữa.”