Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon
Chương 15
Nguyễn Ngôn Ninh không biết mình đang mong đợi điều gì.
Hỏi xong cô mới hối hận, nếu Giang Hàn nói ra đáp án mà cô sợ hãi kia thì cô và anh ngay cả khả năng chung sống hòa hợp như bây giờ cũng không làm được.
Gió đêm lùa vào từ cửa sổ đang mở ở cầu thang, cùng với cái mát mẻ của cuối hè đầu thu, Nguyễn Ngôn Ninh run lên.
Ý cười trên mặt Giang Hàn thu lại vài phần, từng giây anh không nói chuyện đều khiến cô cảm thấy dày vò.
Nguyễn Ngôn Ninh không nhìn thấu được anh.
“Vấn đề đó …” Cô muốn nói nếu anh không muốn trả lời thì đừng trả lời.
Nguyễn Ngôn NInh vừa định mở miệng, Giang Hàn cũng đồng thời lên tiếng, dù giọng nói trùng lặp nhưng cô vẫn có thể nghe rõ ràng những gì anh nói là, “Có.”
Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy bản thân như đứng giữa sa mạc rộng lớn, xung quanh mù mịt không tìm thấy lối ra.
Hai tay đặt trên đầu gối Nguyễn Ngôn Ninh khẽ nhúc nhích, nở một nụ cười miễn cười hỏi Giang Hàn, “Người anh thích là ai vậy?”
Giang Hàn im lặng nhìn cô.
“Anh không muốn nói sao?” Nguyễn Ngôn Ninh giả vờ thoải mái, “Vấn đề này mà anh còn giữ bí mật với em.”
Không khí xung quanh như đông cứng lại, thật lâu sau Giang Hàn mới trả lời.
Anh nói, “Là em.”
Trong chốc lát, Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy chính mình gặp ảo giác, người mà Giang Hàn thích sao có thể là cô?
Nguyễn Ngôn Ninh nhìn Giang Hàn đầy hoài nghi.
Nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt của cô, Giang Hàn cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng dường như bị đối phương đâm thật mạnh.
Quả nhiên, cô gái nhỏ không thích anh.
Mối quan hệ thân thiết gần đây khiến ánh suýt chút nữa đã quên lúc trước Nguyễn Ngôn Ninh đồng ý kết hôn với anh chỉ vì giúp anh thoát khỏi sự khống chế của ông nội Giang.
Lần đầu tiên nghe Nguyễn Ngôn Ninh đồng ý gả cho mình anh đã tức giận.
Giang Hàn cảm thấy Nguyễn Ngôn Ninh không biết trân trọng bản thân, anh không muốn cô vì bất cứ ai mà tủi thân, chịu khổ. Anh mong rằng cô được kết hôn với người mình thích.
Trước khi kết hôn, Giang Hàn từng hỏi cô vì sao lại đồng ý yêu cầu của ông nội Giang.
Nguyễn Ngôn Ninh chỉ bình tĩnh đáp, “Em muốn giúp anh.”
Giang Hàn hỏi cô còn nguyên nhân khác không thì cô gái nhỏ cũng chỉ lắc đầu nói hai từ, “Không có.”
Giang Hàn biết bản thân lớn tuổi hơn Nguyễn Ngôn Ninh, khoảng cách năm tuổi xa vời đấy không nhỏ. Dù cô không hiểu chuyện anh cũng sẽ có trách nhiệm với cô.
Nhưng đối mặt với Nguyễn Ngôn Ninh, lý trí anh vẫn bị đánh bại bởi nhịp đập con tim.
Ngày kết hôn, Giang Hàn giận chính mình, cũng giận Nguyễn Ngôn Ninh. Anh không biết đối mặt với quan hệ kỳ lạ này thế nào nên anh lựa chọn trở về Mỹ.
Kết quả vừa đặt chân xuống New York anh đã hối hận.
Anh dùng thời gian ngắn nhất hoàn thành thí nghiệm tại Mỹ sau đó trở về nước, mặc dù họ dùng điều kiện tốt để giữ chân nhưng Giang Hàn không hề do dự.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Giang Hàn chăm chú nhìn Nguyễn Ngôn Ninh gương mặt xinh đẹp kia khắc sâu trong trí nhớ anh.
Anh lấy lại tinh thần, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lắc đầu cười, “Nói đùa mà em cũng tin?”
Chỉ là đùa?
Nguyễn Ngôn Ninh từ bất ngờ chuyển sang tức giận rồi đến thất vọng.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt Giang Hàn, giọng nói mang theo vẻ tủi thân xen lẫn tức giận, “Câu đùa này không vui chút nào mà anh còn cười, nếu một lúc nào đó anh có người trong lòng thì nói sớm với em. Em sẽ ly hôn với anh tránh việc đối phương hiểu lầm.”
Nói xong, Nguyễn Ngôn Ninh vội vã đứng dậy chạy xuống cầu thang.
Nếu còn ở lại một giây, cô sẽ không khống chế được mà rơi nước mắt.
“Nhất Nhất.” Anh gọi cô, “Khi em có người trong lòng thì cũng sẽ ly hôn với anh sao?”
Nguyễn Ngôn Ninh nghe vậy dừng lại, cô không trả lời anh, cũng không quay đầu lại mà bước tiếp trở về phòng.
° ° °
Ngày thứ hai buổi họp sáng diễn ra sớm hơn, Nguyễn Ngôn Ninh xuất hiện với đôi mắt sưng đỏ.
Cô bình tĩnh báo cáo buổi ca trực tối qua sau đó vừa đi xuống phía dưới đã bị Đường Đậu kéo lại.
Đường Đậu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Nguyễn Ngôn Ninh, cô ấy cẩn thận chạm vào đôi mắt sưng lên của cô, đau lòng nói, “Tối qua cậu phải trải qua chuyện gì vậy?”
“Người bệnh xuất huyết nhiều, cậu không nghe báo cáo của mình à?” Giọng cô khản đặc.
“Cứu người mà bộ dạng cậu trở thành như này?” Đường Đậu không khỏi hít một hơi sau khi nghĩ đến cảnh tượng này, “Cả đêm không gặp, cậu đột nhiên trở thành người mất hồn.”
Nguyễn Ngôn Ninh không thoải mái mà ho nhẹ, “Cậu thử trải nghiệm sẽ biết.”
Đường Đậu bĩu môi, “Mình mong rằng không bao giờ gặp loại chuyện này nhưng mà mình muốn xem giáo sư Giang có đau lòng khi thấy cậu thế này không.”
Nhắc đến Giang Hàn, Nguyễn Ngôn Ninh liếc nhìn người ngồi cạnh chủ nhiệm Lưu.
Cô bình tĩnh thu lại ánh mắt nhắc nhở Đường Đậu, “Cậu đừng nói về vấn đề này khi ở trong khoa, mọi người có thể nghe thấy đó.”
Đường Đậu cho rằng Nguyễn Ngôn Ninh không muốn Trần Tinh Nguyệt nghe thấy nên mới gật đầu đồng ý.
Cô ấy còn làm động tác khóa môi, nói ra lời thề, “Mình tuyệt đối giữ bí mật.”
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu không nói gì thêm.
Cả một ngày hôm nay, ngoại trừ trao đổi vài câu, Nguyễn Ngôn Ninh đều tránh né Giang Hàn.
Lúc sắp đến giờ tan làm, Đường Đầu hùng hổ đi đến phòng nghỉ, gọi Nguyễn Ngôn Ninh rời giường.
Từ sáng đến tận chiều, Nguyễn Ngôn Ninh hầu như không ngủ, bây giờ ngủ chưa đầy một tiếng đã bị đánh thức nên áp suất tỏa ra từ người cô rất thấp.
Cô nóng nảy hất tay Đường Đậu, kéo chân bông che kín đầu.
“Đừng ngủ nữa, cậu biết ai vừa trở về không?”
“Không muốn biết.” Nguyễn Ngôn Ninh bọc kín chăn, “Mình chỉ muốn ngủ, cậu tha cho mình đi.”
“Cố Khả Diêu trở về.” Đường Đậu không để ý tính khí cáu kỉnh của Nguyễn Ngôn Ninh lúc ngái ngủ, ồn ào xốc chăn lên.
“Ai cơ?” Nghe được cái tên quen thuộc, ý thức dần trở lại.
Đường Đậu biết Nguyễn Ngôn Ninh sẽ phản ứng lại, kích động lắc bả vai cô, “Mình nói Cố Khả Diêu, hôm nay cậu ấy vừa mới xuống máy bay. Muốn cùng chúng mình đi ăn chơi quên sầu.”
Cố Khả Diệu là bạn cùng phòng của bọn cô, năm mới vào đại học mối quan hệ chị em thân thiết giữa Nguyễn Ngôn Ninh, Đường Đậu, Cố Khả Diêu nổi tiếng khắp trường. Bọn cô ngay cả đi toilet cũng phải đi cùng nhau.
Cuối năm hai, ba của Cố Khả Diêu kinh doanh thiết bị y tế ở ngoài nước nên ba người họ buộc phải tách nhau ra.
Nhắc mới nhớ cũng hơn hai năm ba người chưa gặp mặt.
“Đi bar à?” Nguyễn Ngôn Ninh đã hết cơn buồn ngủ nhưng mắt vẫn hơi sưng.
Đường Đậu cười vui vẻ, “Cố đại tiểu thư về nước đương nhiên phải đi bar.”
Nhiều năm không gặp Cố Khả Diêu, hơn nữa cô không muốn về nhà nhìn thấy Giang Hàn nên tích cực hơn Đường Đậu.
Nguyễn Ngôn Ninh nhắn cho Giang Hàn một tin, “Hôm nay em có việc.” sau đó lên xe cùng Đường Đậu đến thẳng quán bar Thanh Hà.
Cố Khả Diêu đã đến từ trước, nhiều năm qua đi nhưng cô ấy vẫn theo phong cách ăn mặc tomboy ngày càng giống một nam sinh thanh tú.
Nhìn thấy Đường Đậu và Nguyễn Ngôn Ninh từ xa, cô ấy chạy đến ôm lấy Nguyễn Ngôn Ninh, “Bảo bối Ninh Ninh của mình, mình nhớ cậu lắm.”
Nguyễn Ngôn Ninh ôm lấy cô ấy, khẽ cười, “Nhiều năm mới gặp lại cậu mình vui muốn chết.”
Cô Khả Diệu nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt, “Sao bảo bối Ninh Ninh của mình sắc mặt tiều tụy quá vậy? Có phải cậu bị ngược đãi không?”
“Tối qua cậu ấy trực đêm, không tiều tụy mới lạ.” Đường Đậu bất mãn đẩy đẩy Cố Khả Diệu, “Cậu không có gì nói với mình à?”
Cố Khả Diêu lúc này mới bỏ tay ra khỏi người Nguyễn Ngôn Ninh, miệng nhai kẹo cao su nhìn về phía Đường Đậu, “Mình miễn cưỡng nhớ cậu một chút.”
Biết là cô ấy đùa, Đường Đậu cười mắng, “Chị đây lười chấp nhặt cậu.”
Ba người lần lượt tiến vào quán bar, cùng nhau trò chuyện vui vẻ, nhưng không để ý rằng có người vừa chụp lén bọn họ.
Giang Hàn nhìn thấy tin nhắn wechat của Lâm Thâm là lúc vừa mới vào nhà.
Nhìn người gửi là Lâm Thâm nên anh không vội xem, thậm chí còn trực tiếp ném điện thoại trên ghế sofa.
Phòng khách không có bóng người, anh cảm thấy bực bội không thể giải thích.
Anh cảm nhận được sự xa lạ Nguyễn Ngôn Ninh dành cho mình vào hôm nay, tin nhắn anh trả lời cô cũng không để ý.
Giang Hàn vu vơ đi dạo quanh nhà, lần đầu tiên anh không biết mình nên làm gì.
Anh thu đống quần áo đang phơi ngoài ban công của Nguyễn Ngôn Ninh sau đó mới ngồi xuống sofa xem tin nhắn Lâm Thâm gửi.
Có tổng cộng ba hình ảnh và hai tin nhắn văn bản.
Tốc độ internet hơi chậm, mất một khoảng thời gian để tải ảnh.
Vừa nhìn ảnh xong, Giang Hàn vô thức mím chặt môi.
Ba bức hình không khác nhau làm, có thể thấy khung cảnh xung quanh là một quán bar, một nam một nữ ôm nhau thân thiết, nam sinh kia thậm chí còn ôm mặt cô gái.
Giang Hàn liếc mắt cũng nhìn ra được cô gái kia là Nguyễn Ngôn Ninh, cô mỉm cười vui vẻ trong lòng người khác.
Lâm Thâm hỏi Giang Hàn: Đây là người đã đào góc tường nhà chú mang đi?
Anh ấy còn gửi thêm địa chỉ quán bar.
Giang Hàn chậm chạp không nhắn lại nên Lâm Thâm đành phải gọi điện.
Vừa mới nhận máy, Lâm Thâm đã chất vấn Giang Hàn, “Anh gửi cho chú hình ảnh như thế rồi còn ngồi im được? Chủ động một chút không được à?”
Giang Hàn ‘Ừm’ một tiếng.
“Ừm cái rắm!” Có đôi khi Lâm Thâm muốn lôi Giang Hàn ra làm thí nghiệm khoa học, muốn xem trong đầu thằng nhóc này nghĩ cái gì.
Giọng Giang Hàn vẫn bình tĩnh: “Còn có chuyện gì không?”
“Chú cứ tiếp tục bình tĩnh đi, đừng trách anh đây không nhắc nhở chú.” Lâm Thâm bực bội, “Bà xã cậu ở trong quán bar hỗn loạn nhiều loại người còn cùng một nam sinh không rõ danh tính uống rượu. Nếu có vấn đề xảy ra đừng chạy đến trước mặt anh đây khóc lóc.”
Kịch trường nhỏ: Bác sĩ Giang, “Xin lỗi nhưng giấm chua cả nữ lẫn nam tôi đều ăn!”
Hỏi xong cô mới hối hận, nếu Giang Hàn nói ra đáp án mà cô sợ hãi kia thì cô và anh ngay cả khả năng chung sống hòa hợp như bây giờ cũng không làm được.
Gió đêm lùa vào từ cửa sổ đang mở ở cầu thang, cùng với cái mát mẻ của cuối hè đầu thu, Nguyễn Ngôn Ninh run lên.
Ý cười trên mặt Giang Hàn thu lại vài phần, từng giây anh không nói chuyện đều khiến cô cảm thấy dày vò.
Nguyễn Ngôn Ninh không nhìn thấu được anh.
“Vấn đề đó …” Cô muốn nói nếu anh không muốn trả lời thì đừng trả lời.
Nguyễn Ngôn NInh vừa định mở miệng, Giang Hàn cũng đồng thời lên tiếng, dù giọng nói trùng lặp nhưng cô vẫn có thể nghe rõ ràng những gì anh nói là, “Có.”
Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy bản thân như đứng giữa sa mạc rộng lớn, xung quanh mù mịt không tìm thấy lối ra.
Hai tay đặt trên đầu gối Nguyễn Ngôn Ninh khẽ nhúc nhích, nở một nụ cười miễn cười hỏi Giang Hàn, “Người anh thích là ai vậy?”
Giang Hàn im lặng nhìn cô.
“Anh không muốn nói sao?” Nguyễn Ngôn Ninh giả vờ thoải mái, “Vấn đề này mà anh còn giữ bí mật với em.”
Không khí xung quanh như đông cứng lại, thật lâu sau Giang Hàn mới trả lời.
Anh nói, “Là em.”
Trong chốc lát, Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy chính mình gặp ảo giác, người mà Giang Hàn thích sao có thể là cô?
Nguyễn Ngôn Ninh nhìn Giang Hàn đầy hoài nghi.
Nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt của cô, Giang Hàn cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng dường như bị đối phương đâm thật mạnh.
Quả nhiên, cô gái nhỏ không thích anh.
Mối quan hệ thân thiết gần đây khiến ánh suýt chút nữa đã quên lúc trước Nguyễn Ngôn Ninh đồng ý kết hôn với anh chỉ vì giúp anh thoát khỏi sự khống chế của ông nội Giang.
Lần đầu tiên nghe Nguyễn Ngôn Ninh đồng ý gả cho mình anh đã tức giận.
Giang Hàn cảm thấy Nguyễn Ngôn Ninh không biết trân trọng bản thân, anh không muốn cô vì bất cứ ai mà tủi thân, chịu khổ. Anh mong rằng cô được kết hôn với người mình thích.
Trước khi kết hôn, Giang Hàn từng hỏi cô vì sao lại đồng ý yêu cầu của ông nội Giang.
Nguyễn Ngôn Ninh chỉ bình tĩnh đáp, “Em muốn giúp anh.”
Giang Hàn hỏi cô còn nguyên nhân khác không thì cô gái nhỏ cũng chỉ lắc đầu nói hai từ, “Không có.”
Giang Hàn biết bản thân lớn tuổi hơn Nguyễn Ngôn Ninh, khoảng cách năm tuổi xa vời đấy không nhỏ. Dù cô không hiểu chuyện anh cũng sẽ có trách nhiệm với cô.
Nhưng đối mặt với Nguyễn Ngôn Ninh, lý trí anh vẫn bị đánh bại bởi nhịp đập con tim.
Ngày kết hôn, Giang Hàn giận chính mình, cũng giận Nguyễn Ngôn Ninh. Anh không biết đối mặt với quan hệ kỳ lạ này thế nào nên anh lựa chọn trở về Mỹ.
Kết quả vừa đặt chân xuống New York anh đã hối hận.
Anh dùng thời gian ngắn nhất hoàn thành thí nghiệm tại Mỹ sau đó trở về nước, mặc dù họ dùng điều kiện tốt để giữ chân nhưng Giang Hàn không hề do dự.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Giang Hàn chăm chú nhìn Nguyễn Ngôn Ninh gương mặt xinh đẹp kia khắc sâu trong trí nhớ anh.
Anh lấy lại tinh thần, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lắc đầu cười, “Nói đùa mà em cũng tin?”
Chỉ là đùa?
Nguyễn Ngôn Ninh từ bất ngờ chuyển sang tức giận rồi đến thất vọng.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt Giang Hàn, giọng nói mang theo vẻ tủi thân xen lẫn tức giận, “Câu đùa này không vui chút nào mà anh còn cười, nếu một lúc nào đó anh có người trong lòng thì nói sớm với em. Em sẽ ly hôn với anh tránh việc đối phương hiểu lầm.”
Nói xong, Nguyễn Ngôn Ninh vội vã đứng dậy chạy xuống cầu thang.
Nếu còn ở lại một giây, cô sẽ không khống chế được mà rơi nước mắt.
“Nhất Nhất.” Anh gọi cô, “Khi em có người trong lòng thì cũng sẽ ly hôn với anh sao?”
Nguyễn Ngôn Ninh nghe vậy dừng lại, cô không trả lời anh, cũng không quay đầu lại mà bước tiếp trở về phòng.
° ° °
Ngày thứ hai buổi họp sáng diễn ra sớm hơn, Nguyễn Ngôn Ninh xuất hiện với đôi mắt sưng đỏ.
Cô bình tĩnh báo cáo buổi ca trực tối qua sau đó vừa đi xuống phía dưới đã bị Đường Đậu kéo lại.
Đường Đậu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Nguyễn Ngôn Ninh, cô ấy cẩn thận chạm vào đôi mắt sưng lên của cô, đau lòng nói, “Tối qua cậu phải trải qua chuyện gì vậy?”
“Người bệnh xuất huyết nhiều, cậu không nghe báo cáo của mình à?” Giọng cô khản đặc.
“Cứu người mà bộ dạng cậu trở thành như này?” Đường Đậu không khỏi hít một hơi sau khi nghĩ đến cảnh tượng này, “Cả đêm không gặp, cậu đột nhiên trở thành người mất hồn.”
Nguyễn Ngôn Ninh không thoải mái mà ho nhẹ, “Cậu thử trải nghiệm sẽ biết.”
Đường Đậu bĩu môi, “Mình mong rằng không bao giờ gặp loại chuyện này nhưng mà mình muốn xem giáo sư Giang có đau lòng khi thấy cậu thế này không.”
Nhắc đến Giang Hàn, Nguyễn Ngôn Ninh liếc nhìn người ngồi cạnh chủ nhiệm Lưu.
Cô bình tĩnh thu lại ánh mắt nhắc nhở Đường Đậu, “Cậu đừng nói về vấn đề này khi ở trong khoa, mọi người có thể nghe thấy đó.”
Đường Đậu cho rằng Nguyễn Ngôn Ninh không muốn Trần Tinh Nguyệt nghe thấy nên mới gật đầu đồng ý.
Cô ấy còn làm động tác khóa môi, nói ra lời thề, “Mình tuyệt đối giữ bí mật.”
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu không nói gì thêm.
Cả một ngày hôm nay, ngoại trừ trao đổi vài câu, Nguyễn Ngôn Ninh đều tránh né Giang Hàn.
Lúc sắp đến giờ tan làm, Đường Đầu hùng hổ đi đến phòng nghỉ, gọi Nguyễn Ngôn Ninh rời giường.
Từ sáng đến tận chiều, Nguyễn Ngôn Ninh hầu như không ngủ, bây giờ ngủ chưa đầy một tiếng đã bị đánh thức nên áp suất tỏa ra từ người cô rất thấp.
Cô nóng nảy hất tay Đường Đậu, kéo chân bông che kín đầu.
“Đừng ngủ nữa, cậu biết ai vừa trở về không?”
“Không muốn biết.” Nguyễn Ngôn Ninh bọc kín chăn, “Mình chỉ muốn ngủ, cậu tha cho mình đi.”
“Cố Khả Diêu trở về.” Đường Đậu không để ý tính khí cáu kỉnh của Nguyễn Ngôn Ninh lúc ngái ngủ, ồn ào xốc chăn lên.
“Ai cơ?” Nghe được cái tên quen thuộc, ý thức dần trở lại.
Đường Đậu biết Nguyễn Ngôn Ninh sẽ phản ứng lại, kích động lắc bả vai cô, “Mình nói Cố Khả Diêu, hôm nay cậu ấy vừa mới xuống máy bay. Muốn cùng chúng mình đi ăn chơi quên sầu.”
Cố Khả Diệu là bạn cùng phòng của bọn cô, năm mới vào đại học mối quan hệ chị em thân thiết giữa Nguyễn Ngôn Ninh, Đường Đậu, Cố Khả Diêu nổi tiếng khắp trường. Bọn cô ngay cả đi toilet cũng phải đi cùng nhau.
Cuối năm hai, ba của Cố Khả Diêu kinh doanh thiết bị y tế ở ngoài nước nên ba người họ buộc phải tách nhau ra.
Nhắc mới nhớ cũng hơn hai năm ba người chưa gặp mặt.
“Đi bar à?” Nguyễn Ngôn Ninh đã hết cơn buồn ngủ nhưng mắt vẫn hơi sưng.
Đường Đậu cười vui vẻ, “Cố đại tiểu thư về nước đương nhiên phải đi bar.”
Nhiều năm không gặp Cố Khả Diêu, hơn nữa cô không muốn về nhà nhìn thấy Giang Hàn nên tích cực hơn Đường Đậu.
Nguyễn Ngôn Ninh nhắn cho Giang Hàn một tin, “Hôm nay em có việc.” sau đó lên xe cùng Đường Đậu đến thẳng quán bar Thanh Hà.
Cố Khả Diêu đã đến từ trước, nhiều năm qua đi nhưng cô ấy vẫn theo phong cách ăn mặc tomboy ngày càng giống một nam sinh thanh tú.
Nhìn thấy Đường Đậu và Nguyễn Ngôn Ninh từ xa, cô ấy chạy đến ôm lấy Nguyễn Ngôn Ninh, “Bảo bối Ninh Ninh của mình, mình nhớ cậu lắm.”
Nguyễn Ngôn Ninh ôm lấy cô ấy, khẽ cười, “Nhiều năm mới gặp lại cậu mình vui muốn chết.”
Cô Khả Diệu nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt, “Sao bảo bối Ninh Ninh của mình sắc mặt tiều tụy quá vậy? Có phải cậu bị ngược đãi không?”
“Tối qua cậu ấy trực đêm, không tiều tụy mới lạ.” Đường Đậu bất mãn đẩy đẩy Cố Khả Diệu, “Cậu không có gì nói với mình à?”
Cố Khả Diêu lúc này mới bỏ tay ra khỏi người Nguyễn Ngôn Ninh, miệng nhai kẹo cao su nhìn về phía Đường Đậu, “Mình miễn cưỡng nhớ cậu một chút.”
Biết là cô ấy đùa, Đường Đậu cười mắng, “Chị đây lười chấp nhặt cậu.”
Ba người lần lượt tiến vào quán bar, cùng nhau trò chuyện vui vẻ, nhưng không để ý rằng có người vừa chụp lén bọn họ.
Giang Hàn nhìn thấy tin nhắn wechat của Lâm Thâm là lúc vừa mới vào nhà.
Nhìn người gửi là Lâm Thâm nên anh không vội xem, thậm chí còn trực tiếp ném điện thoại trên ghế sofa.
Phòng khách không có bóng người, anh cảm thấy bực bội không thể giải thích.
Anh cảm nhận được sự xa lạ Nguyễn Ngôn Ninh dành cho mình vào hôm nay, tin nhắn anh trả lời cô cũng không để ý.
Giang Hàn vu vơ đi dạo quanh nhà, lần đầu tiên anh không biết mình nên làm gì.
Anh thu đống quần áo đang phơi ngoài ban công của Nguyễn Ngôn Ninh sau đó mới ngồi xuống sofa xem tin nhắn Lâm Thâm gửi.
Có tổng cộng ba hình ảnh và hai tin nhắn văn bản.
Tốc độ internet hơi chậm, mất một khoảng thời gian để tải ảnh.
Vừa nhìn ảnh xong, Giang Hàn vô thức mím chặt môi.
Ba bức hình không khác nhau làm, có thể thấy khung cảnh xung quanh là một quán bar, một nam một nữ ôm nhau thân thiết, nam sinh kia thậm chí còn ôm mặt cô gái.
Giang Hàn liếc mắt cũng nhìn ra được cô gái kia là Nguyễn Ngôn Ninh, cô mỉm cười vui vẻ trong lòng người khác.
Lâm Thâm hỏi Giang Hàn: Đây là người đã đào góc tường nhà chú mang đi?
Anh ấy còn gửi thêm địa chỉ quán bar.
Giang Hàn chậm chạp không nhắn lại nên Lâm Thâm đành phải gọi điện.
Vừa mới nhận máy, Lâm Thâm đã chất vấn Giang Hàn, “Anh gửi cho chú hình ảnh như thế rồi còn ngồi im được? Chủ động một chút không được à?”
Giang Hàn ‘Ừm’ một tiếng.
“Ừm cái rắm!” Có đôi khi Lâm Thâm muốn lôi Giang Hàn ra làm thí nghiệm khoa học, muốn xem trong đầu thằng nhóc này nghĩ cái gì.
Giọng Giang Hàn vẫn bình tĩnh: “Còn có chuyện gì không?”
“Chú cứ tiếp tục bình tĩnh đi, đừng trách anh đây không nhắc nhở chú.” Lâm Thâm bực bội, “Bà xã cậu ở trong quán bar hỗn loạn nhiều loại người còn cùng một nam sinh không rõ danh tính uống rượu. Nếu có vấn đề xảy ra đừng chạy đến trước mặt anh đây khóc lóc.”
Kịch trường nhỏ: Bác sĩ Giang, “Xin lỗi nhưng giấm chua cả nữ lẫn nam tôi đều ăn!”