Nịnh Thần ( Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế )
Chương 42
Thời điểm tỉnh lại, mọi thứ xung quanh mình trở nên xa lạ. Xem phòng ốc và cách bố trí đơn giản mộc mạc, không giống trong cung, cũng không phải nhà bá tánh bình thường.
Nàng đứng dậy, phát hiện xiêm y trên người đã bị đổi đi.
Đẩy cửa ra, có một người chờ ở trước cửa, hướng nàng hành lễ: “Cô nương đã tỉnh?”
Ta thấy hắn mặc đạo bào, diện mạo hòa khí, hơi buông phòng bị, hỏi: “Nơi này là… Đạo quán?”
“Đúng vậy.”
“Ta tại sao lại ở đây?”
“Sư phụ ta cứu ngươi, đem ngươi mang về đạo quán.”
“Vậy người đi cùng ta đâu?”
Hắn cười cười: “Vị công tử họ Cao kia không ở nơi này, trước khi hắn đi đã nhờ sư phụ ta chiếu cố ngươi, hai người bọn họ giống như là bạn cũ? Cũng không còn sớm, ta không tiện nhiều lời, nếu ngươi đã tỉnh, ta đây hiện tại liền mang ngươi đi gặp sư phụ ta.”
“Cũng được.”
Đạo quán này tứ phía đều là núi, không biết vì sao, cây cối trong núi không bị gió lạnh xói mòn, vẫn còn xanh um tươi tốt.
Nàng hỏi tên đạo sĩ kia đạo quán này ở đâu, hắn đáp đạo quán nằm ngoài kinh thành, lại hỏi sư phụ hắn là ai, hắn nói sư phụ hắn là đại quốc sư đương triều, Kính Từ.
Ngoại trừ lần đầu tiên vào cung từng thấy triều đình thỉnh quốc sư, từ đó về sau lại không gặp được nữa, trong ấn tượng của nàng, ông ấy là lão tiên nhân ngạo nghễ khí khái, trên tay cầm cái phất trần, thật chói mắt so với mấy cái phất trần của thái giám.
Nàng đi theo đạo sĩ qua mấy con đường, băng qua mấy cánh cửa nhỏ và đến một đình viện trống trải.
Trong đình viện có hai ba đạo sĩ đứng vây quanh một đạo sĩ mặc áo bào màu tím, đạo sĩ đó đang vươn tay hái quả nhỏ trên cành cây.
“Sư phụ.” Tiểu đạo sĩ bên cạnh lên tiếng, sau đó bước nhanh hơn: “Vị cô nương này đã tỉnh lại, con mang cô nương đến đây theo phân phó của người.
Nghe vậy, đạo sĩ áo bào tím quay người lại lộ ra khuôn mặt thanh niên trắng nõn, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, nếu có thì là hờ hững.
Nàng hơi ngạc nhiên, không ngờ Quốc sư lại trẻ tuổi đến vậy.
"Kính Từ thỉnh an nương nương."
“Quốc sư đại nhân.” Nàng thi lễ lại.
“Ở đây có thoải mái không?” Hắn hỏi, giọng điệu nhàn nhạt như vẻ mặt của hắn.
"Đạo quán thanh tĩnh sạch sẽ, hẳn là nơi thoải mái nhất kinh đô."
"Tốt rồi."
Im lặng hồi lâu, nàng ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Quốc sư đại nhân có biết Cao Thanh Hà ở đâu không? Hắn là người đi cùng ta."
“Ta không biết. Có lẽ, đã hồi phủ.”
"Vậy bây giờ ta có thể rời đi không?"
Hắn đột nhiên nhấc mắt lên nhìn ta: "Không thể."
Bị hắn từ chối như vậy, nàng hơi kinh ngạc, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, “Vì cái gì?”
“Trong kinh thế cục rung chuyển, hiện tại nương nương rời đi chỉ sợ là không muốn giữ hài tử trong bụng.”
Nàng hơi nghẹn họng rồi hỏi: “Chuyện này là Cao Thanh Hà an bài sao?”
“Đúng vậy. Nương nương nếu muốn mẫu tử bình an, thì phải nghe theo ta nói, không thể rời tòa đạo quán này nửa bước, cũng không được một mình tiến vào núi rừng bên trong. Mỗi ngày cần tụng kinh, cần dâng hương, người đang có thai, không cần quỳ lạy, mọi người xung quanh sẽ giúp người.”
“…Được.”
“Một tháng nữa, sau khi nương nương thuận lợi sanh nở thì có thể rời đi.”
Dứt lời quốc sư dẫn theo đạo sĩ rời đi, nàng đứng nơi này bị gió thôi run run nên cũng quay về.
Trên đường đi, nàng hỏi tiểu đạo sĩ tên Tử Lương, sư phụ cậu ta còn có bản lĩnh đỡ đẻ sao, cậu ấy hơi tức giận, nói sư phụ mình không phải là bà đỡ, chỉ đang trả ân tình còn thiếu thôi.
Nàng lại hỏi về quá khứ của Cao Thanh Hà và Kính Từ, cậu ấy trả lời rằng dường như họ đã quen biết nhau từ rất lâu, còn Kính Từ nợ Cao Thanh Hà ân tình gì thì cậu ấy không biết.
Mấy ngày kế tiếp, nàng làm theo lời Kính Từ nói, bắt đầu tụng kinh và thắp hương theo khuôn phép.
Những ngày này thật thanh tĩnh thoải mái, thứ duy nhất còn thiếu là thức ăn.
Tiểu đạo sĩ còn nói: "Cô nương nên cảm thấy may mắn vì ở đây không phải Phật miếu, nếu không bây giờ ngay cả thịt người cũng không ăn được."
"Đây mà tính là thịt gì?" Nàng dùng đũa khuấy súp trong bát, "Một bát súp chỉ có hai ba miếng thịt băm, có khác gì không có đâu!"
Hắn thở dài: “Gần đây có chợ thịt có dịch bệnh, cũng không ai dám mua."
“…”
“Nhưng phía sau núi có gà rừng ăn rất ngon. Nhưng chúng bay nhanh quá, ta không bắt được.”
"Nói như không nói..."
Tử Lương bất lực cười, bưng chén đũa nàng ăn xong ra ngoài.
Buổi tối, sau khi ăn xong nàng ra ngoài đứng hóng gió, đang ngắm sao trên bầu trời đêm thì bỗng ngửi thấy mùi thịt nướng thật thơm từ phía tây truyền đến..
Nàng mới vừa ăn no trong bụng lại bắt đầu kêu lên, quả nhiên canh suông không thể lắp đầy dạ dày, nàng chịu không nổi mùi thịt nướng lần theo mùi hương.
Nàng đỡ tường, bước qua một cánh cửa nhỏ, lại đi thêm một đoạn đường nhỏ, nhìn thấy ánh lửa xuyên qua khe cửa.
Khi đến gần hơn, còn có thể nghe thấy tiếng củi khô đốt cháy vang lên tiếng tí tách.
Nàng lặng lẽ mở cửa, thò nửa đầu vào nhìn, nương theo ánh lửa nhìn người đang nướng thịt.
Hắn đang quay lưng về phía nàng, một thân y phục tím, tóc búi cao để lộ chiếc cổ trắng thon dài.
Đôi tay trắng trẻo đó đang cầm một con gà nướng.
Nàng liếc nhìn những chiếc lông gà đủ màu sắc trên mặt đất, rồi lại nhìn con gà nướng rực rỡ vàng óng ánh trên tay hắn, nuốt nước bọt, thử gọi: “Quốc sư đại nhân?”
Động tác người nọ hơi đông cứng, nửa khuôn mặt quay lại nhìn nàng với vẻ bối rối.
Nàng nhìn chằm chằm còn gà trên tay hắn: “Đây là... cái bếp nhỏ à?”
Hắn theo ánh mắt nàng nhìn con gà trên tay, không trả lời nàng.
"Vậy... ai gặp thì có phần, có thể chia cho ta một phần không?"
Hắn vẫn im lặng nhưng lại đứng dậy, ngồi sang một bên nhường chỗ cho nàng.
Nàng cười hì hì, cũng không khách khí nữa, bước qua cánh cửa nhỏ, ngồi cạnh hắn, "Ngài không nêm gia vị? Sao lại thơm vậy?"
“Không thêm.” Biểu cảm của hắn vẫn nhàn nhạt, không nhìn nàng, dùng sức xé một đùi gà đưa cho nàng.
Nàng vui vẻ nhận lấy, cắn một miếng lớn, vừa nhai vừa hỏi: “Đạo sĩ các ngài không cấm sát sinh sao?”
Lần này hắn lại không đáp, xé cái đùi còn lại đưa cho nàng.
Nàng nhận lấy: “Ngài tốt xấu gì cũng là quốc sư, sao muốn ăn thịt lại phải lén lút?”