Niên Tuế Hữu Cảnh - Cô Sinh Trúc
Chương 8
Cảnh Cảnh chọn loại vải màu xanh lam, bảo rằng các quan trong thành đều mặc màu này.
Buổi tối, con bé lại chạy vào bếp tìm ta, trên tay ôm một rổ khoai tây:
"Mẫu thân ơi, nấu thịt hầm khoai tây đi, phụ thân thích ăn món này, nấu nhiều một chút."
Ta bật cười trêu chọc:
"Con bé này, có phụ thân rồi là quên cả mẫu thân."
Nhưng mãi đến khuya, đồ ăn đã nguội rồi lại hâm nóng, Hồ Ba vẫn chưa về.
Cảnh Cảnh sốt ruột ngồi không yên:
"Mẫu thân ơi, phụ thân con làm gì vậy? Sao giờ vẫn chưa về?"
Lòng ta cũng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh an ủi con:
"Chắc phụ thân con có việc bận, dạo này phụ thân con vốn rất bận rộn."
Nhưng mãi đến canh ba, tiếng gõ mõ đã vang đến nửa đêm, Hồ Ba vẫn chưa thấy đâu.
Không thể đợi nữa, ta mặc áo bông cho Cảnh Cảnh:
"Đi nào, chúng ta đến nha môn tìm phụ thân con."
Ta và Cảnh Cảnh cầm theo một chiếc đèn dầu le lói, từng bước tìm đường đến nha môn.
Gió đêm mùa đông rít lên như tiếng quỷ dữ gào thét, khiến hai mẹ con sợ hãi ôm nhau thật c.h.ặ.t.
"Phụ thân con kìa!"
Cảnh Cảnh chạy vội về phía trước, nhìn thấy Hồ Ba cả người đầy thương tích, dựa vào bờ tường, hơi thở yếu ớt.
Ta hoảng hốt đến nỗi làm rơi cả đèn dầu trong tay:
"Đương gia ơi, đương gia!"
Ta và Cảnh Cảnh dìu hắn về nhà, thắp đèn lên xem xét.
Lúc này mới phát hiện, toàn thân hắn là những vết roi dày đặc, m.á.u khô đông lại trên áo, cứng đơ như đá.
Nhìn xuống chân, ta không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Chân phải của hắn đã bị đánh đến nát bấy, chỉ còn một lớp da mỏng dính treo lơ lửng.
Ta đau xót đến bật khóc, bảo Cảnh Cảnh đi đun nước nóng để lau người cho hắn.
Hồ Ba khẽ mở mắt, giọng thều thào:
"Ta… ta e rằng không qua khỏi. Khế ước bán thân của mẹ con nàng… trong hộp gỗ… nàng lấy đi, đất đai cũng ở trong đó…"
Cảnh Cảnh vừa bước vào, thấy cảnh tượng ấy thì sợ hãi hét lên, chậu nước nóng trong tay rơi xuống đất.
Nghe thấy lời Hồ Ba, con bé cuống cuồng chạy vào nhà, mở hộp gỗ tìm kiếm.
Hồ Ba khó nhọc quay đầu nhìn con bé, trong mắt lóe lên nỗi buồn và thất vọng.
"Mọi thứ… đều ở trong đó, còn có cả tiền bạc…"
Không chỉ hắn thất vọng, mà ta cũng thất vọng, đứng lên gọi con:
"Cảnh Cảnh! Phụ thân con đối xử tốt với con như vậy, sao lúc này con lại chỉ nghĩ đến tiền bạc?"
Cảnh Cảnh không để ý, ôm hết đồ trong hộp đi ra ngoài.
Ta không nhịn được nữa, ôm lấy Hồ Ba khóc nức nở:
"Đều tại ta, là ta không dạy dỗ con bé đàng hoàng…"
Hồ Ba lau nước mắt cho ta, cười yếu ớt:
"Cảnh Cảnh là đứa trẻ thông minh, như vậy cũng tốt."
Không bao lâu sau, Cảnh Cảnh lấm lem đầy bùn đất, dắt một vị lang trung về nhà.
Vị lang trung ấy còn mặc cả áo ngủ bên trong áo khoác, vừa đặt hòm thuốc xuống đã thở dài:
"Đứa con gái này, ngươi nuôi nó không uổng công đâu. Nó ôm một hòm đồ linh tinh đứng khóc gào trước cổng nhà ta, đến mức đầu cũng va vào cổng chảy m.á.u rồi."
Trong mắt Hồ Ba bỗng lóe lên ánh lệ.
Vị lang trung nhìn qua thương tích đầy mình của hắn cũng không khỏi hít vào một hơi lạnh:
"Sao lại bị thương thảm đến vậy? Những kẻ trong nha môn kia thật là tàn nhẫn!"
Cuối cùng ta cũng nhận ra mình ngớ ngẩn thế nào.
Người bị thương thì phải mời thầy thuốc, vậy mà bao nhiêu lần bị đánh đến bầm dập, ta đã quen với việc chỉ dùng khăn lau qua, đến nỗi chẳng được chu toàn như một đứa trẻ.
Ta vội quỳ xuống chân lang trung:
"Thần y ơi, xin cứu giúp đương gia của chúng ta, bao nhiêu bạc cũng không thành vấn đề, cả khế ước bán thân và đất đai ta đều để ở đây, nếu chưa đủ, ta sẽ từ từ trả nợ…"
Hồ Ba cố gượng dậy, khó nhọc khoát tay:
"Đừng lo cho ta, hai mẹ con nàng hãy cầm khế ước bán thân mà đi. Ta không cần chữa, hai người cũng không cần bán mình."
Ba người chúng ta ôm nhau mà khóc, cảnh tượng hỗn loạn không thôi.
Lang trung đỡ ta và Cảnh Cảnh đứng lên, nói:
"Chuyện nhỏ thôi, làm gì mà khóc đến vậy. Không phải sinh ly tử biệt gì cả. Vết thương phần lớn chỉ là ngoài da, đắp thuốc cầm m.á.u là được. Chỉ có cái chân này thì hơi phiền một chút."
Ta bế Cảnh Cảnh dậy, nhanh chóng nhường chỗ cho ông:
"Vậy phiền ngài xem kỹ, cái chân này có chữa được không?"
"Chân này không giữ được nữa, e rằng từ nay sẽ thành người què."
Vừa nghe ông nói xong, ta ôm Cảnh Cảnh ngồi phịch xuống đất.
Tại sao lại như vậy?
Vì sao người tốt lại không gặp chuyện tốt?
Hồ Ba tốt như vậy, ta từng thề ngầm trong lòng rằng sẽ đối xử tốt với hắn cả đời.
Thế mà, khi ngày tháng yên ổn còn chưa đến, cớ sao đã xảy ra chuyện thế này?
Buổi tối, con bé lại chạy vào bếp tìm ta, trên tay ôm một rổ khoai tây:
"Mẫu thân ơi, nấu thịt hầm khoai tây đi, phụ thân thích ăn món này, nấu nhiều một chút."
Ta bật cười trêu chọc:
"Con bé này, có phụ thân rồi là quên cả mẫu thân."
Nhưng mãi đến khuya, đồ ăn đã nguội rồi lại hâm nóng, Hồ Ba vẫn chưa về.
Cảnh Cảnh sốt ruột ngồi không yên:
"Mẫu thân ơi, phụ thân con làm gì vậy? Sao giờ vẫn chưa về?"
Lòng ta cũng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh an ủi con:
"Chắc phụ thân con có việc bận, dạo này phụ thân con vốn rất bận rộn."
Nhưng mãi đến canh ba, tiếng gõ mõ đã vang đến nửa đêm, Hồ Ba vẫn chưa thấy đâu.
Không thể đợi nữa, ta mặc áo bông cho Cảnh Cảnh:
"Đi nào, chúng ta đến nha môn tìm phụ thân con."
Ta và Cảnh Cảnh cầm theo một chiếc đèn dầu le lói, từng bước tìm đường đến nha môn.
Gió đêm mùa đông rít lên như tiếng quỷ dữ gào thét, khiến hai mẹ con sợ hãi ôm nhau thật c.h.ặ.t.
"Phụ thân con kìa!"
Cảnh Cảnh chạy vội về phía trước, nhìn thấy Hồ Ba cả người đầy thương tích, dựa vào bờ tường, hơi thở yếu ớt.
Ta hoảng hốt đến nỗi làm rơi cả đèn dầu trong tay:
"Đương gia ơi, đương gia!"
Ta và Cảnh Cảnh dìu hắn về nhà, thắp đèn lên xem xét.
Lúc này mới phát hiện, toàn thân hắn là những vết roi dày đặc, m.á.u khô đông lại trên áo, cứng đơ như đá.
Nhìn xuống chân, ta không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Chân phải của hắn đã bị đánh đến nát bấy, chỉ còn một lớp da mỏng dính treo lơ lửng.
Ta đau xót đến bật khóc, bảo Cảnh Cảnh đi đun nước nóng để lau người cho hắn.
Hồ Ba khẽ mở mắt, giọng thều thào:
"Ta… ta e rằng không qua khỏi. Khế ước bán thân của mẹ con nàng… trong hộp gỗ… nàng lấy đi, đất đai cũng ở trong đó…"
Cảnh Cảnh vừa bước vào, thấy cảnh tượng ấy thì sợ hãi hét lên, chậu nước nóng trong tay rơi xuống đất.
Nghe thấy lời Hồ Ba, con bé cuống cuồng chạy vào nhà, mở hộp gỗ tìm kiếm.
Hồ Ba khó nhọc quay đầu nhìn con bé, trong mắt lóe lên nỗi buồn và thất vọng.
"Mọi thứ… đều ở trong đó, còn có cả tiền bạc…"
Không chỉ hắn thất vọng, mà ta cũng thất vọng, đứng lên gọi con:
"Cảnh Cảnh! Phụ thân con đối xử tốt với con như vậy, sao lúc này con lại chỉ nghĩ đến tiền bạc?"
Cảnh Cảnh không để ý, ôm hết đồ trong hộp đi ra ngoài.
Ta không nhịn được nữa, ôm lấy Hồ Ba khóc nức nở:
"Đều tại ta, là ta không dạy dỗ con bé đàng hoàng…"
Hồ Ba lau nước mắt cho ta, cười yếu ớt:
"Cảnh Cảnh là đứa trẻ thông minh, như vậy cũng tốt."
Không bao lâu sau, Cảnh Cảnh lấm lem đầy bùn đất, dắt một vị lang trung về nhà.
Vị lang trung ấy còn mặc cả áo ngủ bên trong áo khoác, vừa đặt hòm thuốc xuống đã thở dài:
"Đứa con gái này, ngươi nuôi nó không uổng công đâu. Nó ôm một hòm đồ linh tinh đứng khóc gào trước cổng nhà ta, đến mức đầu cũng va vào cổng chảy m.á.u rồi."
Trong mắt Hồ Ba bỗng lóe lên ánh lệ.
Vị lang trung nhìn qua thương tích đầy mình của hắn cũng không khỏi hít vào một hơi lạnh:
"Sao lại bị thương thảm đến vậy? Những kẻ trong nha môn kia thật là tàn nhẫn!"
Cuối cùng ta cũng nhận ra mình ngớ ngẩn thế nào.
Người bị thương thì phải mời thầy thuốc, vậy mà bao nhiêu lần bị đánh đến bầm dập, ta đã quen với việc chỉ dùng khăn lau qua, đến nỗi chẳng được chu toàn như một đứa trẻ.
Ta vội quỳ xuống chân lang trung:
"Thần y ơi, xin cứu giúp đương gia của chúng ta, bao nhiêu bạc cũng không thành vấn đề, cả khế ước bán thân và đất đai ta đều để ở đây, nếu chưa đủ, ta sẽ từ từ trả nợ…"
Hồ Ba cố gượng dậy, khó nhọc khoát tay:
"Đừng lo cho ta, hai mẹ con nàng hãy cầm khế ước bán thân mà đi. Ta không cần chữa, hai người cũng không cần bán mình."
Ba người chúng ta ôm nhau mà khóc, cảnh tượng hỗn loạn không thôi.
Lang trung đỡ ta và Cảnh Cảnh đứng lên, nói:
"Chuyện nhỏ thôi, làm gì mà khóc đến vậy. Không phải sinh ly tử biệt gì cả. Vết thương phần lớn chỉ là ngoài da, đắp thuốc cầm m.á.u là được. Chỉ có cái chân này thì hơi phiền một chút."
Ta bế Cảnh Cảnh dậy, nhanh chóng nhường chỗ cho ông:
"Vậy phiền ngài xem kỹ, cái chân này có chữa được không?"
"Chân này không giữ được nữa, e rằng từ nay sẽ thành người què."
Vừa nghe ông nói xong, ta ôm Cảnh Cảnh ngồi phịch xuống đất.
Tại sao lại như vậy?
Vì sao người tốt lại không gặp chuyện tốt?
Hồ Ba tốt như vậy, ta từng thề ngầm trong lòng rằng sẽ đối xử tốt với hắn cả đời.
Thế mà, khi ngày tháng yên ổn còn chưa đến, cớ sao đã xảy ra chuyện thế này?