Niệm Dao Dao
Chương 6
06.
Hốt Hãn Tà bị Đại phi và Đại Yên thị kéo chân, gần nửa tháng không tới gặp ta. Thật ra ta lại mừng thầm, đứa bé trong bụng ta còn chưa biết tính toán ra sao, ta cần chút thời gian.
Nhưng Ngọc Đường không nghĩ vậy, Hốt Hãn Tà không tới là mỗi ngày con bé cứ như ngồi trên đống lửa. Cuối cùng không nhịn được nữa, nó trực tiếp chạy tới trước mặt ta hỏi: “Công chúa, Thiền vu hắn… thay lòng đổi dạ à?”
Ta đang uống nước xém chút sặc chết, nghe mấy lời đó thì lăn trên giường mà cười bò đến độ đau sốc hông: “Ôi, bụng của ta~ Ngọc Đường, hắn là Thiền vu đấy. Mà hắn có là một tên thường dân đi nữa thì ba vợ bốn nàng hầu vẫn là chuyện đương nhiên cơ mà?”
Ngọc Đường sực tỉnh rồi gật đầu, thờ dài: “Ai, bình thường tiểu Thiền vu đối tốt với người quá, em mới quên mất…”
Ta véo hai bầu má của nó, khuyên nhủ: “Giờ hắn còn trẻ á, chứ sau này cơ thiếp của hắn sẽ càng ngày càng nhiều. Cứ thêm một người là ta phải giận một lần sao, được cái gì?”
Ngọc Đường nhìn ta, mím môi, không nói lời nào.
Ta thấy nó như thế thì bật cười, hỏi: “Sao?”
Ngọc Đường thở dài: “Công chúa hồi trước đâu có thế.”
Ta rũ mi, cười khổ: “Trước kia ta là trưởng nữ cha thương nhất, có phụ hoàng, có hoàng hậu nương nương, có mẫu phi, có ca ca, cái gì ta cũng có, còn giờ… ta có cái gì? Không còn ai để dựa vào, sống phải cúi đầu chút cũng được. Không sao đâu, ngày qua ngày cũng thành quen thôi.”
Ngọc Đường không nói nữa, rửa mặt chải tóc giúp ta rồi thổi tắt ánh nến trong lều.
Ta vuốt ve chiếc bụng đã hơi nhô lên, đáy lòng lạnh lẽo thê thương.
Từ khi nào ta thành ra thế này? Không tranh không giành cũng không nháo, nhìn như ta rộng lượng, kỳ thực tâm đã hóa tro tàn.
Trằn trọc không ngủ nổi, ta đứng dậy thắp đèn, lôi thi từ trong rương ra đọc. Mới lật đại một quyển, ta tò mò bên trong viết gì mà lật ra, chỉ thấy bên trên viết: Khương Niệm Niệm, Khương Xuân Sinh.
Chữ viết rất quen thuộc, làm lòng ta run lên.
Trang sách kia đề bài “Trường An xuân vọng”:
“Đông phong xuy vũ quá thanh sơn, khước vọng thiên môn thảo sắc nhàn.
Gia tại mộng trong hà nhật đáo, xuân sinh giang thượng kỉ nhân hoàn.
Xuyên nguyên liễu nhiễu phù vân ngoại, cung khuyết tham soa lạc chiếu gian.
Thùy niệm vi nho phùng thế nan, độc tương suy tấn khách tần quan.”
Ta quen biết Khương Xuân Sinh vào năm ta năm tuổi.
Kỳ thật tên hắn không phải Xuân Sinh, mà là Chử Dịch, Khương Chử Dịch.
Xuân Sinh, là cái tên ta đặt cho hắn.
Ta nói: “Ta tên là Niệm Niệm, lúc trước ta đọc thơ, mẫu thân nói do thi nhân trông mong mùa xuân đến. Vậy nên từ nay về sau huynh tên Xuân Sinh được không? Ta gọi huynh là Xuân Sinh ca ca được không?”
Đừng nghĩ sao Khương Chử Dịch đồng ý với ta làm gì, kỳ thật hắn là một thằng nhóc rất khó chơi. Bởi vì trải qua ngàn tuyển vạn chọn mới thành hoàng trữ(*), hắn không chỉ là hắn mà còn là niềm hy vọng của cha ta, nương ta, đại bá ta. Hắn không cho phép bản thân càn quấy, không cho phép bản thân ham chơi, mỗi ngày ba bữa, học hành thi từ đều nghiêm khắc tuân theo sự an bài của hoàng hậu nương nương mà làm. Ở trong mắt ta, hắn chính là một tên đầu gỗ chả thú vị chút nào, nếu không vì mẫu phi bảo ta làm thân với hắn thì còn lâu ta mới thèm nói chuyện.
(*) hoàng trữ: người kế vị ngai vàng
Sau khi ta cất lời muốn gọi hắn là Xuân Sinh ca ca, hắn hùng hồn cự tuyệt: “Thất điên bát đảo, ta tên Khương Chử Dịch, tự Vọng Chi, đừng có gọi ta bằng cái tên Xuân Sinh càn rỡ lỗ mãng gì đó.”
Ta tức chết rồi, xoay người nhặt hòn đá lên ném vào hắn, miệng mắng: “Phi, tên huynh mới càn rỡ lỗ mãng, tự của huynh cũng càn rỡ lỗ mãng! Ta không thèm chơi với huynh!” – dứt lời liền quay người bỏ chạy.
Hắn ở đằng sau la to: “Tên cha đặt sao lỗ— mãng—”
Phi!
Ta không thèm chơi với hắn thật lâu, mẫu phi đùa với ta, chẳng phải con luôn muốn có ca ca sao? Sao giờ ca ca đến lại không gặp?
Ta nhớ đến cảnh hắn cãi nhau thì tức giận đến không nuốt trôi cơm, phát cáu với mẫu phi: “A nương, ca ca ghét con, ghét luôn cái tên con đặt cho hắn.”
Mẫu phi bật cười, hỏi là cái tên gì.
Ta bĩu môi: “Xuân Sinh.”
Mẫu phi lại hỏi sao chọn tên này?
Ta nói: “Phụ thân nói với con rằng phải hòa thuận với ca ca, làm tấm gương cho các muội muội. Mấy ngày trước con có đọc bài “Trường An xuân vọng” của Lư Luân, thấy ông ấy muốn quay về Trường An, muốn nhìn cảnh vật mùa xuân ở Trường An, trong đó có từ “Xuân Sinh”, con thấy rất hay. Hơn nữa nhũ danh của con là Niệm Niệm, nếu ca ca gọi là Xuân Sinh, gộp lại với nhau sẽ thành “Niệm Xuân Sinh”(*), rất ý nghĩa nha, sao ca ca lại không thích?”
(*) Niệm Xuân Sinh: mong mùa xuân đến
Mẫu phi hôn lên hai má của ta, bảo: “Vậy con đi nói với ca ca lý do đi, rồi lại nói: ca ca của con sau này sẽ thành đế vương của nước ta, con hy vọng ca ca sẽ mang mùa xuân đến cho quốc gia mình. Ca ca con sẽ thích cái tên này.”
“Thật sao?”
“Đi thử đi?”
Ta nghe xong lời của mẫu phi, mồm năm miệng mười nói hết cho Khương Chử Dịch. Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu.
Hắn gật đầu!
Ta vui vẻ ôm cánh tay hắn lắc lên lắc xuống: “Xuân Sinh ca ca, sau này chúng ta cùng nhau đọc sách được không? Ta đến đọc sách với huynh, như thế huynh sẽ không phải mất mặt.”
Sắc mặt Khương Chử Dịch cứng ngắt, cực kì nghiêm túc hỏi lại ta: “Ta không thú vị đến thế sao?”
Ta cười hì hì: “Huynh đừng có mà gạt ta, ta đã thấy huynh cầm vở định đi học rồi.”
Khương Chử Dịch: “…”
Sau này ta biến thành cái đuôi nhỏ của hắn. Ca ca đi chỗ nào ta theo hắn đến đó, ta nguyện ý cùng hắn đọc sách viết chữ, cùng hắn cưỡi ngựa bắn tên, cùng hắn bước lên lầu các cao nhất trong cung, dưới vạn trượng sao trời, nhìn đất nước của chúng ta, ngàn dặm khói lửa.
“Thật đẹp quá.” – ta không khỏi thốt nên lời. Đây là lần đầu tiên ta thấy hết toàn cảnh thế gian này, thấy cảnh bếp lửa của vạn nhà, không biết vì sao lại có xúc động muốn khóc. Ta quay đầu nhìn về phía ca ca, hắn cũng nhìn cảnh sắc dưới lầu, gần trong gang tấc có thể chạm tới nhưng rồi lại xa cuối chân trời như những ánh lửa ngoài kia.
Hắn bỗng nhiên nói: “Niệm Niệm, ta sẽ đưa đất nước này trở nên cường đại, nhất định sẽ.”
Ta nở nụ cười, đáy lòng tràn đầy vui vẻ. Ta giữ chặt tay hắn, tựa vào người hắn: “Được, Niệm Niệm sẽ ở cùng huynh, nhìn huynh đưa đất nước này cường đại lên.”
Từ đó về sau, ta phát hiện ca ca không trầm mặt nghiêm túc nữa, hắn lải nhải với ta rất rất nhiều. Hắn bảo hôm nay Ngự Thiện phòng làm vịt quay thật quá dở, nhưng hắn nhìn mặt cha ta rồi lại không dám nhổ ra, sợ bị cha ta giáo huấn nhân sinh khó khăn, đành phải và một hơi cơm rồi cố nuốt. Còn có một lần, hôm trước hắn đọc sách khuya quá, lúc đi học không chịu được mà ngủ gục, bị thái phó mắng cho một trận, bắt chép mười lần “Xuất sư biểu”. Cũng may nội thị theo hầu hắn bắt chước được chữ viết, chép thay cho hắn ba lần, hắn mới có thời gian để ngủ. Còn có một lần, hắn đọc “Sơn quỷ” của Khuất Nguyên, bổng ngẩng đầu lên từ ra sách, hỏi ta thích hoa không.
Ta bảo ta thích nha.
Hắn lại hỏi ta thích hoa gì, thích hoa ngọc lan không? Phía nam vừa tiến cống một đám cây giống ngọc lan, hoàng thượng cho hắn vài gốc, hắn muốn đưa hết cho ta.
Ta phấn khích cực kì, vội bảo hắn chuyển hết qua cung ta đi.
Chúng ta cùng nhau trồng cây, không cho bọn hạ nhân nhúng tay vào. Từ sáng sớm đến khi tối mịt, ngay cả cơm cũng không ăn. Rốt cuộc cũng được một gốc cây, trên mặt ta dính đầy bùn đất, ca ca nhìn thấy thì bật cười. Hắn rửa sạch tay, sai người đem khăn sạch ta rồi tự mình lau mặt cho ta.
Cho đến ngày hôm nay ta vẫn còn nhớ được, khi đó hắn nâng mặt ta lên, nhìn ta không chớp mắt. Hắn rất dịu dàng, sợ làm ta đau, từng chút từng chút một lau đi vết bẩn trên mặt ta. Hắn tựa như cảm nhận được ánh mắt ta, trong phút chốc sửng sốt, một lúc sau mới hồi thần, vội vàng lau hết mặt cho ta rồi ném khăn vào chậu nước.
Sau đó hắn không tìm ta nữa. Ta biết hắn bận, nhưng ta muốn ở chung với hắn. Ta cứ bám riết không tha những nơi hắn thường lui tới như thư phòng, bên ngoài đại điện, chỗ hắn ở, nhưng hắn luôn có trăm ngàn cách để tránh né ta.
Ta rất đau lòng, khóc lóc đi tìm mẫu phi. Mẫu phi cũng không hiểu chuyện gì, nghĩ rồi nói: “Có lẽ ca ca con… đang muốn chân chính bắt đầu trưởng thành đi.”
Sau đó ta mới biết được, lúc đó Hạng tể phụ đã bắt đầu gây sức ép với cha ta. Hắn muốn quyền lực, thậm chí hắn còn muốn cha ta phân bớt hoàng quyền ra cho hắn. Hạng gia là thế gia có công lớn giúp ông nội ta gây dựng giang sơn, khi ông nội ta còn tại thế bọn họ chả dám hó hé tí nào. Tới thời cha ta thì bọn họ lại nghĩ đủ cách để chế trụ người, cản tay người, áp bách người, tính kế người.
Nhưng ta lại không biết. Khi đó ta cái gì cũng không biết.
Năm ấy ta mười hai tuổi, được cha mẹ huynh trưởng chở che, sóng to gió lớn duy nhất được biết chỉ là cảnh chiến loạn trong trang sách.
Ta còn giận ca ca không quan tâm đến ta, nhưng ta cũng không chịu cúi đầu trước hắn. Hắn không giúp ta, ta không thể tự mình đọc sách sao?
Một buổi tối không ngủ được, ta liền học cổ nhân mà tận dụng thời gian đi tìm nhã hứng. Chong đèn, thay áo, ta chạy tới Tàng Thư các phía sau cung. Chỗ đó vốn là nơi để các hoàng tử công chúa tới đọc sách, nhưng những đứa bé tới tuổi trong cung thì chỉ có mỗi ta và ca ca.
Khi ta đến Tàng Thư các thì thấy cánh cửa khép hờ. Ta hơi ngạc nhiên, nhưng cảm thấy như không giống có kẻ gian, đại nội canh phòng sâm nghiêm như thế sao lọt thích khách vào được?
Quả thật không phải thích khách, mà là Khương Chử Dịch, ca ca ta.
Việc này so với thích khách còn làm ta khiếp sợ hơn, làm ta nghẹn họng trân trối không phải là việc hắn chong đèn đọc sách giữa đêm, mà là hắn— uống rượu.
Nếu uống chút ít thì thôi không nói làm gì, đằng này hắn say mềm nằm dưới đất, trên đùi còn quyển sổ con đang mở ra, bên cạnh là mấy bầu rượu nằm lăn lóc, mùi rượu xông đến tận trời.
Ta bịt mũi, cởi áo choàng đắp lên người hắn rồi thở dài, tự đi tìm sách vậy.
Quyển ta muốn lấy là “Sử ký” đặt ở chỗ cao, lấy chiều cao của ta khó mà vươn tới được. Ta thả ngọn nến xuống, kiễng chân lên thì lại bị một người kéo vào trong lồng ngực. Người kia thân thể nóng như lửa, hơi thở hổn hển.
Ta nhìn lại: “Ca ca?”
Khương Chử Dịch không nói câu nào, mở rộng áo choàng kéo ta vào, hai tay của hắn đặt lên eo ta, cằm gác lên vai. Giờ ta mới biết hắn cao như vậy, cũng phải, ca ca ta đã mười sáu rồi.
Hoàng trữ bình thường tuổi này hẳn đều đã phong phi nạp thiếp.
Nghĩ đến đây, nước mắt ta không biết sao lại chảy ra. Ta thút tha thút thít không ngừng khóc, ca ca luống cuống, vội kéo ta từ trong lồng ngực ra. Hắn nhìn ta, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại khóc?”
Ta lau nước mắt, lắc đầu. Còn lâu ta mới nói vì sợ hắn bỏ ta lại nên ta đau lòng mà khóc.
Ca ca ta giống như biết được điều gì, hắn một tay giữ ta, một tay lau đi hai hàng nước mắt: “Thật xin lỗi, sau này ca ca sẽ không không để ý tới muội nữa. Tha thứ cho ca ca, được không?”
Ta càng khóc dữ hơn: “Có phải do nạp phi rồi, cha ta không cho ta đi theo huynh?”
Khương Chử Dịch lắc đầu, kéo ta lại vào trong ngực hắn: “Không phải, thật ra do gần đây trong triều… Bỏ đi, chúng ta không nhắc chuyện này nữa. Sau này ca ca sẽ không mặc kệ muội nữa, sẽ không.”
Ta vẫn khóc như mưa, Khương Chử Dịch hết cách, nhìn ta một lúc lâu, rồi bỗng nhiên cúi đầu hôn ta.
Ta ngơ ngác, nhưng không kháng cự. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu không phải là nên làm gì, mà là môi ca ca mềm quá.
Ta nhìn hắn, nhưng hắn lại giơ tay che lấy mắt ta, cẩn thận nhẹ nhàng mút đôi môi. Miệng hắn toàn hơi rượu, làm ta cũng say theo. Hắn lại hôn lên hàng nước mắt của ta, gói ta vào trong ngực, không nhúc nhích được tí nào.
Không biết qua bao lâu, ta mới có cơ hội thở dốc. Hắn vẫn ôm ta, một đường hôn xuống phía cổ ta. Ta bị đè trên giá sách, tiến thoái lưỡng nan, người mơ mơ màng màng, theo bản năng đẩy hắn ra.
Khương Chử Dịch giữ hai tay ta lại, thì thầm vào tai ta: “Niệm Niệm của ta đừng gả cho người khác, được không?”
Ta nghi hoặc: “Ta gả cho ai?”
Hắn ngừng một chút, không tiếp lời.
Rất lâu về sau ta mới biết được, hắn xa cách, thất thố, xúc động, tất cả đều vì tên họ Hạng ép phụ hoàng, xin cưới ta.
Hốt Hãn Tà bị Đại phi và Đại Yên thị kéo chân, gần nửa tháng không tới gặp ta. Thật ra ta lại mừng thầm, đứa bé trong bụng ta còn chưa biết tính toán ra sao, ta cần chút thời gian.
Nhưng Ngọc Đường không nghĩ vậy, Hốt Hãn Tà không tới là mỗi ngày con bé cứ như ngồi trên đống lửa. Cuối cùng không nhịn được nữa, nó trực tiếp chạy tới trước mặt ta hỏi: “Công chúa, Thiền vu hắn… thay lòng đổi dạ à?”
Ta đang uống nước xém chút sặc chết, nghe mấy lời đó thì lăn trên giường mà cười bò đến độ đau sốc hông: “Ôi, bụng của ta~ Ngọc Đường, hắn là Thiền vu đấy. Mà hắn có là một tên thường dân đi nữa thì ba vợ bốn nàng hầu vẫn là chuyện đương nhiên cơ mà?”
Ngọc Đường sực tỉnh rồi gật đầu, thờ dài: “Ai, bình thường tiểu Thiền vu đối tốt với người quá, em mới quên mất…”
Ta véo hai bầu má của nó, khuyên nhủ: “Giờ hắn còn trẻ á, chứ sau này cơ thiếp của hắn sẽ càng ngày càng nhiều. Cứ thêm một người là ta phải giận một lần sao, được cái gì?”
Ngọc Đường nhìn ta, mím môi, không nói lời nào.
Ta thấy nó như thế thì bật cười, hỏi: “Sao?”
Ngọc Đường thở dài: “Công chúa hồi trước đâu có thế.”
Ta rũ mi, cười khổ: “Trước kia ta là trưởng nữ cha thương nhất, có phụ hoàng, có hoàng hậu nương nương, có mẫu phi, có ca ca, cái gì ta cũng có, còn giờ… ta có cái gì? Không còn ai để dựa vào, sống phải cúi đầu chút cũng được. Không sao đâu, ngày qua ngày cũng thành quen thôi.”
Ngọc Đường không nói nữa, rửa mặt chải tóc giúp ta rồi thổi tắt ánh nến trong lều.
Ta vuốt ve chiếc bụng đã hơi nhô lên, đáy lòng lạnh lẽo thê thương.
Từ khi nào ta thành ra thế này? Không tranh không giành cũng không nháo, nhìn như ta rộng lượng, kỳ thực tâm đã hóa tro tàn.
Trằn trọc không ngủ nổi, ta đứng dậy thắp đèn, lôi thi từ trong rương ra đọc. Mới lật đại một quyển, ta tò mò bên trong viết gì mà lật ra, chỉ thấy bên trên viết: Khương Niệm Niệm, Khương Xuân Sinh.
Chữ viết rất quen thuộc, làm lòng ta run lên.
Trang sách kia đề bài “Trường An xuân vọng”:
“Đông phong xuy vũ quá thanh sơn, khước vọng thiên môn thảo sắc nhàn.
Gia tại mộng trong hà nhật đáo, xuân sinh giang thượng kỉ nhân hoàn.
Xuyên nguyên liễu nhiễu phù vân ngoại, cung khuyết tham soa lạc chiếu gian.
Thùy niệm vi nho phùng thế nan, độc tương suy tấn khách tần quan.”
Ta quen biết Khương Xuân Sinh vào năm ta năm tuổi.
Kỳ thật tên hắn không phải Xuân Sinh, mà là Chử Dịch, Khương Chử Dịch.
Xuân Sinh, là cái tên ta đặt cho hắn.
Ta nói: “Ta tên là Niệm Niệm, lúc trước ta đọc thơ, mẫu thân nói do thi nhân trông mong mùa xuân đến. Vậy nên từ nay về sau huynh tên Xuân Sinh được không? Ta gọi huynh là Xuân Sinh ca ca được không?”
Đừng nghĩ sao Khương Chử Dịch đồng ý với ta làm gì, kỳ thật hắn là một thằng nhóc rất khó chơi. Bởi vì trải qua ngàn tuyển vạn chọn mới thành hoàng trữ(*), hắn không chỉ là hắn mà còn là niềm hy vọng của cha ta, nương ta, đại bá ta. Hắn không cho phép bản thân càn quấy, không cho phép bản thân ham chơi, mỗi ngày ba bữa, học hành thi từ đều nghiêm khắc tuân theo sự an bài của hoàng hậu nương nương mà làm. Ở trong mắt ta, hắn chính là một tên đầu gỗ chả thú vị chút nào, nếu không vì mẫu phi bảo ta làm thân với hắn thì còn lâu ta mới thèm nói chuyện.
(*) hoàng trữ: người kế vị ngai vàng
Sau khi ta cất lời muốn gọi hắn là Xuân Sinh ca ca, hắn hùng hồn cự tuyệt: “Thất điên bát đảo, ta tên Khương Chử Dịch, tự Vọng Chi, đừng có gọi ta bằng cái tên Xuân Sinh càn rỡ lỗ mãng gì đó.”
Ta tức chết rồi, xoay người nhặt hòn đá lên ném vào hắn, miệng mắng: “Phi, tên huynh mới càn rỡ lỗ mãng, tự của huynh cũng càn rỡ lỗ mãng! Ta không thèm chơi với huynh!” – dứt lời liền quay người bỏ chạy.
Hắn ở đằng sau la to: “Tên cha đặt sao lỗ— mãng—”
Phi!
Ta không thèm chơi với hắn thật lâu, mẫu phi đùa với ta, chẳng phải con luôn muốn có ca ca sao? Sao giờ ca ca đến lại không gặp?
Ta nhớ đến cảnh hắn cãi nhau thì tức giận đến không nuốt trôi cơm, phát cáu với mẫu phi: “A nương, ca ca ghét con, ghét luôn cái tên con đặt cho hắn.”
Mẫu phi bật cười, hỏi là cái tên gì.
Ta bĩu môi: “Xuân Sinh.”
Mẫu phi lại hỏi sao chọn tên này?
Ta nói: “Phụ thân nói với con rằng phải hòa thuận với ca ca, làm tấm gương cho các muội muội. Mấy ngày trước con có đọc bài “Trường An xuân vọng” của Lư Luân, thấy ông ấy muốn quay về Trường An, muốn nhìn cảnh vật mùa xuân ở Trường An, trong đó có từ “Xuân Sinh”, con thấy rất hay. Hơn nữa nhũ danh của con là Niệm Niệm, nếu ca ca gọi là Xuân Sinh, gộp lại với nhau sẽ thành “Niệm Xuân Sinh”(*), rất ý nghĩa nha, sao ca ca lại không thích?”
(*) Niệm Xuân Sinh: mong mùa xuân đến
Mẫu phi hôn lên hai má của ta, bảo: “Vậy con đi nói với ca ca lý do đi, rồi lại nói: ca ca của con sau này sẽ thành đế vương của nước ta, con hy vọng ca ca sẽ mang mùa xuân đến cho quốc gia mình. Ca ca con sẽ thích cái tên này.”
“Thật sao?”
“Đi thử đi?”
Ta nghe xong lời của mẫu phi, mồm năm miệng mười nói hết cho Khương Chử Dịch. Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu.
Hắn gật đầu!
Ta vui vẻ ôm cánh tay hắn lắc lên lắc xuống: “Xuân Sinh ca ca, sau này chúng ta cùng nhau đọc sách được không? Ta đến đọc sách với huynh, như thế huynh sẽ không phải mất mặt.”
Sắc mặt Khương Chử Dịch cứng ngắt, cực kì nghiêm túc hỏi lại ta: “Ta không thú vị đến thế sao?”
Ta cười hì hì: “Huynh đừng có mà gạt ta, ta đã thấy huynh cầm vở định đi học rồi.”
Khương Chử Dịch: “…”
Sau này ta biến thành cái đuôi nhỏ của hắn. Ca ca đi chỗ nào ta theo hắn đến đó, ta nguyện ý cùng hắn đọc sách viết chữ, cùng hắn cưỡi ngựa bắn tên, cùng hắn bước lên lầu các cao nhất trong cung, dưới vạn trượng sao trời, nhìn đất nước của chúng ta, ngàn dặm khói lửa.
“Thật đẹp quá.” – ta không khỏi thốt nên lời. Đây là lần đầu tiên ta thấy hết toàn cảnh thế gian này, thấy cảnh bếp lửa của vạn nhà, không biết vì sao lại có xúc động muốn khóc. Ta quay đầu nhìn về phía ca ca, hắn cũng nhìn cảnh sắc dưới lầu, gần trong gang tấc có thể chạm tới nhưng rồi lại xa cuối chân trời như những ánh lửa ngoài kia.
Hắn bỗng nhiên nói: “Niệm Niệm, ta sẽ đưa đất nước này trở nên cường đại, nhất định sẽ.”
Ta nở nụ cười, đáy lòng tràn đầy vui vẻ. Ta giữ chặt tay hắn, tựa vào người hắn: “Được, Niệm Niệm sẽ ở cùng huynh, nhìn huynh đưa đất nước này cường đại lên.”
Từ đó về sau, ta phát hiện ca ca không trầm mặt nghiêm túc nữa, hắn lải nhải với ta rất rất nhiều. Hắn bảo hôm nay Ngự Thiện phòng làm vịt quay thật quá dở, nhưng hắn nhìn mặt cha ta rồi lại không dám nhổ ra, sợ bị cha ta giáo huấn nhân sinh khó khăn, đành phải và một hơi cơm rồi cố nuốt. Còn có một lần, hôm trước hắn đọc sách khuya quá, lúc đi học không chịu được mà ngủ gục, bị thái phó mắng cho một trận, bắt chép mười lần “Xuất sư biểu”. Cũng may nội thị theo hầu hắn bắt chước được chữ viết, chép thay cho hắn ba lần, hắn mới có thời gian để ngủ. Còn có một lần, hắn đọc “Sơn quỷ” của Khuất Nguyên, bổng ngẩng đầu lên từ ra sách, hỏi ta thích hoa không.
Ta bảo ta thích nha.
Hắn lại hỏi ta thích hoa gì, thích hoa ngọc lan không? Phía nam vừa tiến cống một đám cây giống ngọc lan, hoàng thượng cho hắn vài gốc, hắn muốn đưa hết cho ta.
Ta phấn khích cực kì, vội bảo hắn chuyển hết qua cung ta đi.
Chúng ta cùng nhau trồng cây, không cho bọn hạ nhân nhúng tay vào. Từ sáng sớm đến khi tối mịt, ngay cả cơm cũng không ăn. Rốt cuộc cũng được một gốc cây, trên mặt ta dính đầy bùn đất, ca ca nhìn thấy thì bật cười. Hắn rửa sạch tay, sai người đem khăn sạch ta rồi tự mình lau mặt cho ta.
Cho đến ngày hôm nay ta vẫn còn nhớ được, khi đó hắn nâng mặt ta lên, nhìn ta không chớp mắt. Hắn rất dịu dàng, sợ làm ta đau, từng chút từng chút một lau đi vết bẩn trên mặt ta. Hắn tựa như cảm nhận được ánh mắt ta, trong phút chốc sửng sốt, một lúc sau mới hồi thần, vội vàng lau hết mặt cho ta rồi ném khăn vào chậu nước.
Sau đó hắn không tìm ta nữa. Ta biết hắn bận, nhưng ta muốn ở chung với hắn. Ta cứ bám riết không tha những nơi hắn thường lui tới như thư phòng, bên ngoài đại điện, chỗ hắn ở, nhưng hắn luôn có trăm ngàn cách để tránh né ta.
Ta rất đau lòng, khóc lóc đi tìm mẫu phi. Mẫu phi cũng không hiểu chuyện gì, nghĩ rồi nói: “Có lẽ ca ca con… đang muốn chân chính bắt đầu trưởng thành đi.”
Sau đó ta mới biết được, lúc đó Hạng tể phụ đã bắt đầu gây sức ép với cha ta. Hắn muốn quyền lực, thậm chí hắn còn muốn cha ta phân bớt hoàng quyền ra cho hắn. Hạng gia là thế gia có công lớn giúp ông nội ta gây dựng giang sơn, khi ông nội ta còn tại thế bọn họ chả dám hó hé tí nào. Tới thời cha ta thì bọn họ lại nghĩ đủ cách để chế trụ người, cản tay người, áp bách người, tính kế người.
Nhưng ta lại không biết. Khi đó ta cái gì cũng không biết.
Năm ấy ta mười hai tuổi, được cha mẹ huynh trưởng chở che, sóng to gió lớn duy nhất được biết chỉ là cảnh chiến loạn trong trang sách.
Ta còn giận ca ca không quan tâm đến ta, nhưng ta cũng không chịu cúi đầu trước hắn. Hắn không giúp ta, ta không thể tự mình đọc sách sao?
Một buổi tối không ngủ được, ta liền học cổ nhân mà tận dụng thời gian đi tìm nhã hứng. Chong đèn, thay áo, ta chạy tới Tàng Thư các phía sau cung. Chỗ đó vốn là nơi để các hoàng tử công chúa tới đọc sách, nhưng những đứa bé tới tuổi trong cung thì chỉ có mỗi ta và ca ca.
Khi ta đến Tàng Thư các thì thấy cánh cửa khép hờ. Ta hơi ngạc nhiên, nhưng cảm thấy như không giống có kẻ gian, đại nội canh phòng sâm nghiêm như thế sao lọt thích khách vào được?
Quả thật không phải thích khách, mà là Khương Chử Dịch, ca ca ta.
Việc này so với thích khách còn làm ta khiếp sợ hơn, làm ta nghẹn họng trân trối không phải là việc hắn chong đèn đọc sách giữa đêm, mà là hắn— uống rượu.
Nếu uống chút ít thì thôi không nói làm gì, đằng này hắn say mềm nằm dưới đất, trên đùi còn quyển sổ con đang mở ra, bên cạnh là mấy bầu rượu nằm lăn lóc, mùi rượu xông đến tận trời.
Ta bịt mũi, cởi áo choàng đắp lên người hắn rồi thở dài, tự đi tìm sách vậy.
Quyển ta muốn lấy là “Sử ký” đặt ở chỗ cao, lấy chiều cao của ta khó mà vươn tới được. Ta thả ngọn nến xuống, kiễng chân lên thì lại bị một người kéo vào trong lồng ngực. Người kia thân thể nóng như lửa, hơi thở hổn hển.
Ta nhìn lại: “Ca ca?”
Khương Chử Dịch không nói câu nào, mở rộng áo choàng kéo ta vào, hai tay của hắn đặt lên eo ta, cằm gác lên vai. Giờ ta mới biết hắn cao như vậy, cũng phải, ca ca ta đã mười sáu rồi.
Hoàng trữ bình thường tuổi này hẳn đều đã phong phi nạp thiếp.
Nghĩ đến đây, nước mắt ta không biết sao lại chảy ra. Ta thút tha thút thít không ngừng khóc, ca ca luống cuống, vội kéo ta từ trong lồng ngực ra. Hắn nhìn ta, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại khóc?”
Ta lau nước mắt, lắc đầu. Còn lâu ta mới nói vì sợ hắn bỏ ta lại nên ta đau lòng mà khóc.
Ca ca ta giống như biết được điều gì, hắn một tay giữ ta, một tay lau đi hai hàng nước mắt: “Thật xin lỗi, sau này ca ca sẽ không không để ý tới muội nữa. Tha thứ cho ca ca, được không?”
Ta càng khóc dữ hơn: “Có phải do nạp phi rồi, cha ta không cho ta đi theo huynh?”
Khương Chử Dịch lắc đầu, kéo ta lại vào trong ngực hắn: “Không phải, thật ra do gần đây trong triều… Bỏ đi, chúng ta không nhắc chuyện này nữa. Sau này ca ca sẽ không mặc kệ muội nữa, sẽ không.”
Ta vẫn khóc như mưa, Khương Chử Dịch hết cách, nhìn ta một lúc lâu, rồi bỗng nhiên cúi đầu hôn ta.
Ta ngơ ngác, nhưng không kháng cự. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu không phải là nên làm gì, mà là môi ca ca mềm quá.
Ta nhìn hắn, nhưng hắn lại giơ tay che lấy mắt ta, cẩn thận nhẹ nhàng mút đôi môi. Miệng hắn toàn hơi rượu, làm ta cũng say theo. Hắn lại hôn lên hàng nước mắt của ta, gói ta vào trong ngực, không nhúc nhích được tí nào.
Không biết qua bao lâu, ta mới có cơ hội thở dốc. Hắn vẫn ôm ta, một đường hôn xuống phía cổ ta. Ta bị đè trên giá sách, tiến thoái lưỡng nan, người mơ mơ màng màng, theo bản năng đẩy hắn ra.
Khương Chử Dịch giữ hai tay ta lại, thì thầm vào tai ta: “Niệm Niệm của ta đừng gả cho người khác, được không?”
Ta nghi hoặc: “Ta gả cho ai?”
Hắn ngừng một chút, không tiếp lời.
Rất lâu về sau ta mới biết được, hắn xa cách, thất thố, xúc động, tất cả đều vì tên họ Hạng ép phụ hoàng, xin cưới ta.