Nhuỵ Quang - Du Di
Chương 34: Váy đỏ
Màu đen đặc quánh bao quanh hai người.
Đêm nay nhiều mây, ánh trăng mỏng manh bị mây dày che khuất, không có chút ánh sáng nào rọi xuống.
Bạch Nhụy Ngâm ngơ ngác nhìn Thẩm Quang Khải, không dám tin vào tai mình.
Anh nói rằng anh chấp nhận thua.
Thẩm Quang Khải thấy Bạch Nhụy Ngâm im lặng, đột nhiên giơ tay ôm cô vào lòng.
Đó là một cái ôm rất dịu dàng, nhẹ nhàng như thể sợ cô vỡ tan.
Không chỉ Bạch Nhụy Ngâm đang phân vân.
Đêm nay, đối với Thẩm Quang Khải cũng là một đêm không ngủ.
Chăn gối dường như vẫn còn vương vấn mùi hương của cô, mới lúc trước thôi, họ còn quấn quýt bên nhau trong căn phòng này.
Nói là trừng phạt Bạch Nhụy Ngâm, nhưng cuối cùng lại thành ra tự trừng phạt mình.
Anh không kìm được, vào phòng tắm xả nước lạnh.
Nhưng ngọn lửa trong lòng càng cháy càng mạnh, chỉ cần nghĩ đến việc Bạch Nhụy Ngâm đang ở ngay gần mình, trong lòng anh đã thấy ngứa ngáy khó chịu.
Tắm như thế này không làm nguội, mà chỉ thêm dầu vào lửa.
Trằn trọc mãi, cuối cùng anh ngồi dậy, lặng lẽ bước đến cửa phòng Thẩm Tuyển Linh.
Anh chần chừ không làm bước tiếp theo, đứng yên ngoài cửa suốt bốn mươi tám phút.
Mỗi phút mỗi giây trong bốn mươi tám phút đó, trong đầu anh chỉ nghĩ đến Bạch Nhụy Ngâm.
Bạch Nhụy Ngâm như là dưỡng khí của anh, xa cô anh cảm thấy mình không thể thở nổi.
Vào giây cuối cùng của phút thứ bốn mươi tám.
Cánh cửa mỏng manh này đột nhiên phát ra tiếng động.
Ban đầu, Thẩm Quang Khải còn nghĩ rằng mình đang ảo giác.
Nhưng khi thấy tay nắm cửa dần dần xoay xuống, anh đứng sững tại chỗ, nửa mừng rỡ nửa lo lắng.
Có lẽ đó không phải là Bạch Nhụy Ngâm.
Chỉ là Thẩm Tuyển Linh đang mộng du thôi.
Anh nghĩ vậy, mở to mắt nhìn cánh cửa dần mở ra.
Người mà anh ngày đêm mong nhớ, xuất hiện sống động ngay trước mắt anh.
Bạch Nhụy Ngâm không kháng cự khi anh ôm cô.
Nói thật, đầu óc cô giờ vẫn còn mơ hồ, không biết đây là thật hay chỉ là tưởng tượng.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Bạch Nhụy Ngâm hơi cựa mình, Thẩm Quang Khải liền buông cô ra ngay.
Đôi mắt đã quen với bóng tối, người đàn ông trước mặt không còn là một hình dáng mờ ảo nữa. Bạch Nhụy Ngâm nhìn vào mặt anh, đột nhiên gọi tên anh: “Thẩm Quang Khải.”
“Anh đây.”
“Hôn em.”
“Được.”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, ngay giây tiếp theo, người đàn ông cúi đầu hôn cô.
Đây là nụ hôn dịu dàng nhất từ trước đến nay.
Trải qua nhiều lần hòa hợp, kỹ thuật hôn của Thẩm Quang Khải đã đạt đến mức điêu luyện. Nhưng trong nụ hôn này, anh không sử dụng bất kỳ kỹ thuật nào, chỉ đơn thuần là một nụ hôn dịu dàng và ấm áp.
Nhưng Bạch Nhụy Ngâm không thỏa mãn.
Cô muốn nhiều hơn nữa.
Cô cắn vào môi Thẩm Quang Khải, lực cắn có phần mạnh, làm rách da, mùi máu tanh lan đến đầu lưỡi.
Thẩm Quang Khải không hề rên lên một tiếng, chỉ hơi nheo mắt lại rồi làm sâu thêm nụ hôn.
Ngón tay anh móc vào dây đai váy ngủ của Bạch Nhụy Ngâm, sợi dây mỏng manh ấy trông có vẻ yếu ớt, và rồi bị kéo đứt.
Chiếc váy ngủ lập tức tuột xuống một đoạn.
Bạch Nhụy Ngâm chẳng hề để ý, ngửa cổ lên, tay đặt trên vai anh, trao toàn bộ trọng lượng cơ thể và quyền kiểm soát cho anh.
Cả hai đều có vẻ sốt sắng.
Bạch Nhụy Ngâm thở dốc, nói: “Về phòng anh đi.”
“Được.”
Chiếc váy ngủ này thật sự kém chất lượng quá.
Bạch Nhụy Ngâm nghĩ.
Khi họ dính nhau đi về phòng Thẩm Quang Khải, sợi dây đai còn lại cũng đứt nốt. Chiếc váy ngủ rơi xuống đất, suýt nữa làm Bạch Nhụy Ngâm vấp ngã.
Theo lẽ thường cô phải cảm thấy xấu hổ mới đúng.
Tuy nhiên, màn đêm dường như đã tiếp thêm dũng khí cho cô, Bạch Nhụy Ngâm chỉ cúi xuống nhìn chiếc váy “hư hỏng” ấy rồi ra lệnh cho Thẩm Quang Khải: “Nhặt lên.”
Thẩm Quang Khải làm theo, một tay ôm cô, tay còn lại cúi người nhặt mảnh vải trên sàn.
Nhưng hành động tiếp theo của anh khiến Bạch Nhụy Ngâm sững người.
Mảnh vải mỏng manh ấy được Thẩm Quang Khải dùng làm dây, buộc chặt tay cô lại.
Anh thậm chí còn thắt thành một chiếc nơ bướm xinh xắn.
Bạch Nhụy Ngâm chớp chớp mắt: “Khải Khải, anh làm vậy là có ý gì?”
Đã lâu lắm rồi anh không nghe cô gọi mình như thế, bất chợt nghe lại, Thẩm Quang Khải cảm thấy tim mình như bị ai đó khẽ gõ vào.
Anh liếc nhìn cô đang không một mảnh vải che thân, bình thản đáp: “Không có gì, chỉ là hành động theo bản năng thôi.”
Bạch Nhụy Ngâm nhướng mày: “Ồ?”
Cô ghé sát tai anh, giọng nhẹ nhàng đầy mê hoặc: “Em còn tưởng anh định biến em thành một món quà rồi từ từ mở ra.”
Yết hầu Thẩm Quang Khải khẽ dao động, đôi mi dài cụp xuống, che đi ánh mắt đầy khao khát.
Anh nói: “Ý kiến hay đấy.”
Người ta thường nói xa cách lâu ngày càng làm tình cảm thêm nồng nàn.
Bạch Nhụy Ngâm cảm thấy kỹ thuật hôn của Thẩm Quang Khải lần này đã tiến bộ không ít so với trước kia.
Nụ hôn sâu đến mức khiến cô không thể thở nổi, làm cô cảm thấy quá sức chịu đựng, nức nở xin anh dừng lại, đừng hôn tiếp nữa.
Anh khẽ cười nói: “Ai là người vừa nói muốn hôn, hử?”
Bạch Nhụy Ngâm: “…”
Cứ tưởng rằng sau khi kiệt sức, mình sẽ ngủ rất lâu.
Kết quả cái đồng hồ sinh học chết tiệt lại hoạt động đúng lúc này, 6 giờ 30 sáng, Bạch Nhụy Ngâm đã mở mắt.
Dù đã tỉnh nhưng cô vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, toàn thân chẳng có chút sức lực nào.
Cô vừa cử động, Thẩm Quang Khải cũng tỉnh dậy.
Thẩm Quang Khải nhìn thấy những dấu vết trên người cô, khẽ ho một tiếng.
Tối qua cả hai người đều như phát điên, da của Bạch Nhụy Ngâm vốn đã mỏng manh, chỉ cần nhấn nhẹ cũng để lại dấu vết, giờ đây khi nhìn thấy cô, Thẩm Quang Khải cảm thấy như đang nhìn một bản cáo trạng, trên đó đầy những “tội lỗi” của anh.
Bạch Nhụy Ngâm cười tủm tỉm nhìn anh: “Khải Khải, tối qua anh không giống anh chút nào.”
Thẩm Quang Khải đột nhiên nghiêm túc lại, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm nghị nói: “Tối qua đã xảy ra chuyện gì? Không phải em ngủ với Linh Linh sao? Tại sao lại xuất hiện trong phòng anh?”
Bạch Nhụy Ngâm: “………..”
Cô cũng hùa theo trò của anh, nhíu mày, chậm rãi nói: “Em hình như bị mất trí nhớ rồi.”
Thẩm Quang Khải lặng lẽ nhìn cô.
Bạch Nhụy Ngâm lại nói: “Nhưng em nhớ anh, anh là con trai em.”
Thẩm Quang Khải: “………………”
Một giờ sau.
Bạch Nhụy Ngâm đến phòng của Thẩm Tuyển Linh và gọi cô bé dậy.
Thẩm Tuyển Linh tối qua ngủ rất say, hoàn toàn không nhận ra Bạch Nhụy Ngâm đã rời đi lúc nửa đêm. Cô bé lờ mờ ngồi dậy từ giường, đột nhiên kêu lên: “Cô Bella!”
Bạch Nhụy Ngâm thắc mắc: “Có chuyện gì thế?”
Thẩm Tuyển Linh chỉ vào chân cô: “Chân cô có phải bị côn trùng cắn không, trên đó có nhiều vết đỏ lắm.”
Bạch Nhụy Ngâm cúi đầu nhìn một cái, “…”
Ngừng một chút, cô lắc đầu: “Không sao đâu, chắc chỉ là do tối qua ăn phải thứ gì đó nên bị dị ứng thôi.”
Cô dẫn Thẩm Tuyển Linh đi đánh răng và thay đồ, sau đó đến phòng ăn để dùng bữa sáng.
Thẩm Tuyển Linh thấy Thẩm Quang Khải, lại kêu lên: “Cậu ơi! Miệng của cậu sao vậy?”
Màu môi của Thẩm Quang Khải rất nhạt nên chỉ cần bị thương một chút là trông rất rõ ràng.
Thẩm Quang Khải ngạc nhiên một chút, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, chắc do tối qua ngủ không cẩn thận đập vào góc giường thôi.”
“Cậu và cô Bella đúng là một cặp trời sinh.” Thẩm Tuyển Linh thở dài lo lắng, nói với giọng điệu của một người lớn: “Một người ăn nhầm đồ rồi bị dị ứng chân, một người ngủ cũng có thể đập vào miệng, hai người lúc nào mới khiến con đỡ lo đây.”
Bạch Nhụy Ngâm và Thẩm Quang Khải nghe vậy thì liếc nhau.
Sau đó cả hai lại đồng loạt quay đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Quang Khải và Bạch Nhụy Ngâm cùng đưa Thẩm Tuyển Linh đến trường.
Bạch Nhụy Ngâm mặc một chiếc quần dài ống rộng, vì trời vẫn còn nóng nên không tiện mặc áo dài tay, cô đành tìm một chiếc áo chống nắng mặc bên ngoài để che đi những “tác phẩm” mà ai đó đã để lại tối qua.
Sau khi đưa Thẩm Tuấn Linh đến trường, trên đường về nhà, Bạch Nhụy Ngâm đi ngang qua cửa hàng áo cưới ở cổng khu phố.
Cô dừng bước, nhìn chằm chằm vào chiếc váy cưới trong tủ kính.
Thẩm Quang Khải theo ánh mắt cô nhìn sang, không nói gì, lặng lẽ đứng bên cạnh cô.
Đợi đến khi cô rời ánh mắt đi, mới tiếp tục bước đi.
“Bây giờ nghĩ lại, hồi đại học em từng có thời gian theo đuổi thiết kế thời trang đấy.” Bạch Nhụy Ngâm hoài niệm nhớ lại.
Thẩm Quang Khải ừ một tiếng: “Anh nhớ, em thiết kế váy rất đẹp.”
“Ồ?” Bạch Nhụy Ngâm quay đầu nhìn anh: “Anh từng xem váy em thiết kế rồi à?”
Thẩm Quang Khải: “Ngu Tư Dĩnh từng cho anh xem rồi.”
Nghe thấy cái tên này, trong lòng Bạch Nhụy Ngâm cũng hiểu rõ.
Ngu Tư Dĩnh là bạn của Bạch Nhụy Ngâm, Thẩm Quang Khải cũng biết cô ấy, dù sao bạn trai Tiêu Khuyết của cô ấy là bạn cùng phòng của Thẩm Quang Khải.
Nghe Thẩm Quang Khải nói vậy, Bạch Nhụy Ngâm cũng biết anh đã xem qua chiếc áy nào. Trong buổi tiệc chào đón tân sinh viên năm thứ hai có một tiết mục, mỗi khoa đều cử một đại diện lên sàn diễn.
Ban đầu, đại diện của khoa Ngoại ngữ là Bạch Nhụy Ngâm, nhưng vào ngày diễn ra buổi tiệc, lúc tập đi cô chẳng may bị trật chân. Lúc đó giáo viên định đi tìm một người thay thế từ đội nghi lễ, nhưng Bạch Nhụy Ngâm từ chối, quay sang mời hoa khôi của khoa ngoại ngữ là Ngu Tư Dĩnh đến thay cô.
Chiếc váy màu đỏ rượu đó là thành quả của rất nhiều tâm huyết của cô, đến nay vẫn được cô cất giữ cẩn thận trong tủ quần áo.
Sau khi bắt đầu đi làm, vì quá bận rộn nên sở thích này đã bị cô hoàn toàn gác lại.
Bây giờ nhớ về những chuyện cũ, dù thời gian ở đại học cũng không nhiều vì cô phải tự kiếm sống để đóng học phí. Nhưng những ngày chuyên tâm nghiên cứu kỹ thuật trong lĩnh vực này thực sự mang lại cho cô nhiều niềm vui và sự thỏa mãn.
Nghĩ như vậy, Bạch Nhụy Ngâm đột nhiên muốn xem lại chiếc váy đó.
Cô nói với Thẩm Quang Khải: “Anh chỉ được xem trên ảnh thôi đúng không? Đi, chúng ta về nhà Lê Tâm Ngữ, em cho anh nhìn tận mắt luôn.”
Lê Tâm Ngữ vẫn còn chưa dậy.
Bạch Nhụy Ngâm dẫn Thẩm Quang Khải vào phòng mình, lấy chiếc váy từ trong tủ quần áo ra.
Cô mở ra, chiếc váy luôn được treo trong túi lưu trữ nên không có nổi một vết nhăn.
Bạch Nhụy Ngâm ướm thử lên người, hỏi Thẩm Quang Khải: “Đẹp không?”
Thẩm Quang Khởi gật đầu: “Đẹp.”
Bạch Nhụy Ngâm: “Nhìn thế này cũng không thấy gì, để em mặc cho anh xem.”
Cô đứng trước mặt Thẩm Quang Khải, thay vào chiếc váy đã tám năm.
Kiểu dáng của chiếc váy này vẫn không lỗi thời, màu sắc đậm như vậy khi mặc trên người cô, làm thay đổi toàn bộ khí chất của cô.
Cô như một cô gái mới có được bộ đồ mới, xoay một vòng trước mặt Thẩm Quang Khải.
Sau khi xoay một vòng thì có chút chóng mặt, cô loạng choạng, suýt ngã.
Thẩm Quang Khải phản ứng nhanh, ôm lấy eo cô.
Nhìn người phụ nữ rực rỡ như hoa hồng trong vòng tay mình, Thẩm Quang Khải nuốt nước bọt, đột ngột nói: “Bạch Nhụy Ngâm, chúng ta kết hôn đi.”
Bạch Nhụy Ngâm ngẩn người rồi bật cười, vung tay trước mặt anh, “Anh bị sao vậy? Chúng ta không phải đã kết hôn rồi sao?”
“Chưa kết hôn hoàn toàn.” Thẩm Quang Khải sửa lại, “Chỉ có giấy chứng nhận, chưa tổ chức đám cưới.”
Anh nói thêm: “Anh muốn thông báo với cả thế giới rằng em là của anh.”
Đêm nay nhiều mây, ánh trăng mỏng manh bị mây dày che khuất, không có chút ánh sáng nào rọi xuống.
Bạch Nhụy Ngâm ngơ ngác nhìn Thẩm Quang Khải, không dám tin vào tai mình.
Anh nói rằng anh chấp nhận thua.
Thẩm Quang Khải thấy Bạch Nhụy Ngâm im lặng, đột nhiên giơ tay ôm cô vào lòng.
Đó là một cái ôm rất dịu dàng, nhẹ nhàng như thể sợ cô vỡ tan.
Không chỉ Bạch Nhụy Ngâm đang phân vân.
Đêm nay, đối với Thẩm Quang Khải cũng là một đêm không ngủ.
Chăn gối dường như vẫn còn vương vấn mùi hương của cô, mới lúc trước thôi, họ còn quấn quýt bên nhau trong căn phòng này.
Nói là trừng phạt Bạch Nhụy Ngâm, nhưng cuối cùng lại thành ra tự trừng phạt mình.
Anh không kìm được, vào phòng tắm xả nước lạnh.
Nhưng ngọn lửa trong lòng càng cháy càng mạnh, chỉ cần nghĩ đến việc Bạch Nhụy Ngâm đang ở ngay gần mình, trong lòng anh đã thấy ngứa ngáy khó chịu.
Tắm như thế này không làm nguội, mà chỉ thêm dầu vào lửa.
Trằn trọc mãi, cuối cùng anh ngồi dậy, lặng lẽ bước đến cửa phòng Thẩm Tuyển Linh.
Anh chần chừ không làm bước tiếp theo, đứng yên ngoài cửa suốt bốn mươi tám phút.
Mỗi phút mỗi giây trong bốn mươi tám phút đó, trong đầu anh chỉ nghĩ đến Bạch Nhụy Ngâm.
Bạch Nhụy Ngâm như là dưỡng khí của anh, xa cô anh cảm thấy mình không thể thở nổi.
Vào giây cuối cùng của phút thứ bốn mươi tám.
Cánh cửa mỏng manh này đột nhiên phát ra tiếng động.
Ban đầu, Thẩm Quang Khải còn nghĩ rằng mình đang ảo giác.
Nhưng khi thấy tay nắm cửa dần dần xoay xuống, anh đứng sững tại chỗ, nửa mừng rỡ nửa lo lắng.
Có lẽ đó không phải là Bạch Nhụy Ngâm.
Chỉ là Thẩm Tuyển Linh đang mộng du thôi.
Anh nghĩ vậy, mở to mắt nhìn cánh cửa dần mở ra.
Người mà anh ngày đêm mong nhớ, xuất hiện sống động ngay trước mắt anh.
Bạch Nhụy Ngâm không kháng cự khi anh ôm cô.
Nói thật, đầu óc cô giờ vẫn còn mơ hồ, không biết đây là thật hay chỉ là tưởng tượng.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Bạch Nhụy Ngâm hơi cựa mình, Thẩm Quang Khải liền buông cô ra ngay.
Đôi mắt đã quen với bóng tối, người đàn ông trước mặt không còn là một hình dáng mờ ảo nữa. Bạch Nhụy Ngâm nhìn vào mặt anh, đột nhiên gọi tên anh: “Thẩm Quang Khải.”
“Anh đây.”
“Hôn em.”
“Được.”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, ngay giây tiếp theo, người đàn ông cúi đầu hôn cô.
Đây là nụ hôn dịu dàng nhất từ trước đến nay.
Trải qua nhiều lần hòa hợp, kỹ thuật hôn của Thẩm Quang Khải đã đạt đến mức điêu luyện. Nhưng trong nụ hôn này, anh không sử dụng bất kỳ kỹ thuật nào, chỉ đơn thuần là một nụ hôn dịu dàng và ấm áp.
Nhưng Bạch Nhụy Ngâm không thỏa mãn.
Cô muốn nhiều hơn nữa.
Cô cắn vào môi Thẩm Quang Khải, lực cắn có phần mạnh, làm rách da, mùi máu tanh lan đến đầu lưỡi.
Thẩm Quang Khải không hề rên lên một tiếng, chỉ hơi nheo mắt lại rồi làm sâu thêm nụ hôn.
Ngón tay anh móc vào dây đai váy ngủ của Bạch Nhụy Ngâm, sợi dây mỏng manh ấy trông có vẻ yếu ớt, và rồi bị kéo đứt.
Chiếc váy ngủ lập tức tuột xuống một đoạn.
Bạch Nhụy Ngâm chẳng hề để ý, ngửa cổ lên, tay đặt trên vai anh, trao toàn bộ trọng lượng cơ thể và quyền kiểm soát cho anh.
Cả hai đều có vẻ sốt sắng.
Bạch Nhụy Ngâm thở dốc, nói: “Về phòng anh đi.”
“Được.”
Chiếc váy ngủ này thật sự kém chất lượng quá.
Bạch Nhụy Ngâm nghĩ.
Khi họ dính nhau đi về phòng Thẩm Quang Khải, sợi dây đai còn lại cũng đứt nốt. Chiếc váy ngủ rơi xuống đất, suýt nữa làm Bạch Nhụy Ngâm vấp ngã.
Theo lẽ thường cô phải cảm thấy xấu hổ mới đúng.
Tuy nhiên, màn đêm dường như đã tiếp thêm dũng khí cho cô, Bạch Nhụy Ngâm chỉ cúi xuống nhìn chiếc váy “hư hỏng” ấy rồi ra lệnh cho Thẩm Quang Khải: “Nhặt lên.”
Thẩm Quang Khải làm theo, một tay ôm cô, tay còn lại cúi người nhặt mảnh vải trên sàn.
Nhưng hành động tiếp theo của anh khiến Bạch Nhụy Ngâm sững người.
Mảnh vải mỏng manh ấy được Thẩm Quang Khải dùng làm dây, buộc chặt tay cô lại.
Anh thậm chí còn thắt thành một chiếc nơ bướm xinh xắn.
Bạch Nhụy Ngâm chớp chớp mắt: “Khải Khải, anh làm vậy là có ý gì?”
Đã lâu lắm rồi anh không nghe cô gọi mình như thế, bất chợt nghe lại, Thẩm Quang Khải cảm thấy tim mình như bị ai đó khẽ gõ vào.
Anh liếc nhìn cô đang không một mảnh vải che thân, bình thản đáp: “Không có gì, chỉ là hành động theo bản năng thôi.”
Bạch Nhụy Ngâm nhướng mày: “Ồ?”
Cô ghé sát tai anh, giọng nhẹ nhàng đầy mê hoặc: “Em còn tưởng anh định biến em thành một món quà rồi từ từ mở ra.”
Yết hầu Thẩm Quang Khải khẽ dao động, đôi mi dài cụp xuống, che đi ánh mắt đầy khao khát.
Anh nói: “Ý kiến hay đấy.”
Người ta thường nói xa cách lâu ngày càng làm tình cảm thêm nồng nàn.
Bạch Nhụy Ngâm cảm thấy kỹ thuật hôn của Thẩm Quang Khải lần này đã tiến bộ không ít so với trước kia.
Nụ hôn sâu đến mức khiến cô không thể thở nổi, làm cô cảm thấy quá sức chịu đựng, nức nở xin anh dừng lại, đừng hôn tiếp nữa.
Anh khẽ cười nói: “Ai là người vừa nói muốn hôn, hử?”
Bạch Nhụy Ngâm: “…”
Cứ tưởng rằng sau khi kiệt sức, mình sẽ ngủ rất lâu.
Kết quả cái đồng hồ sinh học chết tiệt lại hoạt động đúng lúc này, 6 giờ 30 sáng, Bạch Nhụy Ngâm đã mở mắt.
Dù đã tỉnh nhưng cô vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, toàn thân chẳng có chút sức lực nào.
Cô vừa cử động, Thẩm Quang Khải cũng tỉnh dậy.
Thẩm Quang Khải nhìn thấy những dấu vết trên người cô, khẽ ho một tiếng.
Tối qua cả hai người đều như phát điên, da của Bạch Nhụy Ngâm vốn đã mỏng manh, chỉ cần nhấn nhẹ cũng để lại dấu vết, giờ đây khi nhìn thấy cô, Thẩm Quang Khải cảm thấy như đang nhìn một bản cáo trạng, trên đó đầy những “tội lỗi” của anh.
Bạch Nhụy Ngâm cười tủm tỉm nhìn anh: “Khải Khải, tối qua anh không giống anh chút nào.”
Thẩm Quang Khải đột nhiên nghiêm túc lại, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm nghị nói: “Tối qua đã xảy ra chuyện gì? Không phải em ngủ với Linh Linh sao? Tại sao lại xuất hiện trong phòng anh?”
Bạch Nhụy Ngâm: “………..”
Cô cũng hùa theo trò của anh, nhíu mày, chậm rãi nói: “Em hình như bị mất trí nhớ rồi.”
Thẩm Quang Khải lặng lẽ nhìn cô.
Bạch Nhụy Ngâm lại nói: “Nhưng em nhớ anh, anh là con trai em.”
Thẩm Quang Khải: “………………”
Một giờ sau.
Bạch Nhụy Ngâm đến phòng của Thẩm Tuyển Linh và gọi cô bé dậy.
Thẩm Tuyển Linh tối qua ngủ rất say, hoàn toàn không nhận ra Bạch Nhụy Ngâm đã rời đi lúc nửa đêm. Cô bé lờ mờ ngồi dậy từ giường, đột nhiên kêu lên: “Cô Bella!”
Bạch Nhụy Ngâm thắc mắc: “Có chuyện gì thế?”
Thẩm Tuyển Linh chỉ vào chân cô: “Chân cô có phải bị côn trùng cắn không, trên đó có nhiều vết đỏ lắm.”
Bạch Nhụy Ngâm cúi đầu nhìn một cái, “…”
Ngừng một chút, cô lắc đầu: “Không sao đâu, chắc chỉ là do tối qua ăn phải thứ gì đó nên bị dị ứng thôi.”
Cô dẫn Thẩm Tuyển Linh đi đánh răng và thay đồ, sau đó đến phòng ăn để dùng bữa sáng.
Thẩm Tuyển Linh thấy Thẩm Quang Khải, lại kêu lên: “Cậu ơi! Miệng của cậu sao vậy?”
Màu môi của Thẩm Quang Khải rất nhạt nên chỉ cần bị thương một chút là trông rất rõ ràng.
Thẩm Quang Khải ngạc nhiên một chút, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, chắc do tối qua ngủ không cẩn thận đập vào góc giường thôi.”
“Cậu và cô Bella đúng là một cặp trời sinh.” Thẩm Tuyển Linh thở dài lo lắng, nói với giọng điệu của một người lớn: “Một người ăn nhầm đồ rồi bị dị ứng chân, một người ngủ cũng có thể đập vào miệng, hai người lúc nào mới khiến con đỡ lo đây.”
Bạch Nhụy Ngâm và Thẩm Quang Khải nghe vậy thì liếc nhau.
Sau đó cả hai lại đồng loạt quay đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Quang Khải và Bạch Nhụy Ngâm cùng đưa Thẩm Tuyển Linh đến trường.
Bạch Nhụy Ngâm mặc một chiếc quần dài ống rộng, vì trời vẫn còn nóng nên không tiện mặc áo dài tay, cô đành tìm một chiếc áo chống nắng mặc bên ngoài để che đi những “tác phẩm” mà ai đó đã để lại tối qua.
Sau khi đưa Thẩm Tuấn Linh đến trường, trên đường về nhà, Bạch Nhụy Ngâm đi ngang qua cửa hàng áo cưới ở cổng khu phố.
Cô dừng bước, nhìn chằm chằm vào chiếc váy cưới trong tủ kính.
Thẩm Quang Khải theo ánh mắt cô nhìn sang, không nói gì, lặng lẽ đứng bên cạnh cô.
Đợi đến khi cô rời ánh mắt đi, mới tiếp tục bước đi.
“Bây giờ nghĩ lại, hồi đại học em từng có thời gian theo đuổi thiết kế thời trang đấy.” Bạch Nhụy Ngâm hoài niệm nhớ lại.
Thẩm Quang Khải ừ một tiếng: “Anh nhớ, em thiết kế váy rất đẹp.”
“Ồ?” Bạch Nhụy Ngâm quay đầu nhìn anh: “Anh từng xem váy em thiết kế rồi à?”
Thẩm Quang Khải: “Ngu Tư Dĩnh từng cho anh xem rồi.”
Nghe thấy cái tên này, trong lòng Bạch Nhụy Ngâm cũng hiểu rõ.
Ngu Tư Dĩnh là bạn của Bạch Nhụy Ngâm, Thẩm Quang Khải cũng biết cô ấy, dù sao bạn trai Tiêu Khuyết của cô ấy là bạn cùng phòng của Thẩm Quang Khải.
Nghe Thẩm Quang Khải nói vậy, Bạch Nhụy Ngâm cũng biết anh đã xem qua chiếc áy nào. Trong buổi tiệc chào đón tân sinh viên năm thứ hai có một tiết mục, mỗi khoa đều cử một đại diện lên sàn diễn.
Ban đầu, đại diện của khoa Ngoại ngữ là Bạch Nhụy Ngâm, nhưng vào ngày diễn ra buổi tiệc, lúc tập đi cô chẳng may bị trật chân. Lúc đó giáo viên định đi tìm một người thay thế từ đội nghi lễ, nhưng Bạch Nhụy Ngâm từ chối, quay sang mời hoa khôi của khoa ngoại ngữ là Ngu Tư Dĩnh đến thay cô.
Chiếc váy màu đỏ rượu đó là thành quả của rất nhiều tâm huyết của cô, đến nay vẫn được cô cất giữ cẩn thận trong tủ quần áo.
Sau khi bắt đầu đi làm, vì quá bận rộn nên sở thích này đã bị cô hoàn toàn gác lại.
Bây giờ nhớ về những chuyện cũ, dù thời gian ở đại học cũng không nhiều vì cô phải tự kiếm sống để đóng học phí. Nhưng những ngày chuyên tâm nghiên cứu kỹ thuật trong lĩnh vực này thực sự mang lại cho cô nhiều niềm vui và sự thỏa mãn.
Nghĩ như vậy, Bạch Nhụy Ngâm đột nhiên muốn xem lại chiếc váy đó.
Cô nói với Thẩm Quang Khải: “Anh chỉ được xem trên ảnh thôi đúng không? Đi, chúng ta về nhà Lê Tâm Ngữ, em cho anh nhìn tận mắt luôn.”
Lê Tâm Ngữ vẫn còn chưa dậy.
Bạch Nhụy Ngâm dẫn Thẩm Quang Khải vào phòng mình, lấy chiếc váy từ trong tủ quần áo ra.
Cô mở ra, chiếc váy luôn được treo trong túi lưu trữ nên không có nổi một vết nhăn.
Bạch Nhụy Ngâm ướm thử lên người, hỏi Thẩm Quang Khải: “Đẹp không?”
Thẩm Quang Khởi gật đầu: “Đẹp.”
Bạch Nhụy Ngâm: “Nhìn thế này cũng không thấy gì, để em mặc cho anh xem.”
Cô đứng trước mặt Thẩm Quang Khải, thay vào chiếc váy đã tám năm.
Kiểu dáng của chiếc váy này vẫn không lỗi thời, màu sắc đậm như vậy khi mặc trên người cô, làm thay đổi toàn bộ khí chất của cô.
Cô như một cô gái mới có được bộ đồ mới, xoay một vòng trước mặt Thẩm Quang Khải.
Sau khi xoay một vòng thì có chút chóng mặt, cô loạng choạng, suýt ngã.
Thẩm Quang Khải phản ứng nhanh, ôm lấy eo cô.
Nhìn người phụ nữ rực rỡ như hoa hồng trong vòng tay mình, Thẩm Quang Khải nuốt nước bọt, đột ngột nói: “Bạch Nhụy Ngâm, chúng ta kết hôn đi.”
Bạch Nhụy Ngâm ngẩn người rồi bật cười, vung tay trước mặt anh, “Anh bị sao vậy? Chúng ta không phải đã kết hôn rồi sao?”
“Chưa kết hôn hoàn toàn.” Thẩm Quang Khải sửa lại, “Chỉ có giấy chứng nhận, chưa tổ chức đám cưới.”
Anh nói thêm: “Anh muốn thông báo với cả thế giới rằng em là của anh.”