Nhuỵ Quang - Du Di
Chương 20: Trang viên
Bạch Nhụy Ngâm biết gia đình Thẩm Quang Khải rất giàu.
Nhưng không nghĩ lại giàu đến như vậy.
Thẩm gia có mười mấy căn bất động sản ở Hạ Thành, nhưng nhà anh thích sự tráng lệ, theo quan điểm có tiền thì cứ tận hưởng, nên đã xây dựng một trang viên 3000m2 ở ngoại ô.
—— Không phải bởi vì không có tiền mua đất trong nội thành, mà là do phía chính phủ không cho phép xây loại biệt thự tư nhân cao cấp thế này trong trung tâm thành phố.
Từ xa, Bạch Nhụy Ngâm đã có thể nhìn thấy trang viên của Thẩm gia, cô còn tưởng mình đang xuyên vào một bộ phim truyền hình.
Ông cố ơi, cô nằm mơ cũng không dám nghĩ mình sẽ ở trong ngôi nhà lớn như vậy.
Chiếc Rolls-Royce Phantom chở bọn họ băng qua vườn hoa và vòng quanh suối nước nóng, rồi dừng lại ở cổng lớn.
Mạnh Quân biết Bạch Nhuỵ Ngâm sẽ ngủ lại đêm nay, từ sớm đã ra cổng chờ, lúc thấy xe dừng lại, bà chạy nhanh ra ôm Bạch Nhuỵ Ngâm một cái, thân thiết nói: “Nhuỵ Ngâm, cuối cùng con cũng tới rồi.”
Bà kéo Bạch Nhuỵ Ngâm đi vào trong, vừa đi vừa nói chuyện: “Đừng căng thẳng quá, cứ xem nơi này là nhà con đi —— ôi nhầm nhầm, coi mẹ nói kìa, xem làm gì chứ, đây vốn là nhà con mà, vào đây vào đây, mẹ dẫn con đi tham quan nhà mình.”
Mạnh Quân dẫn cô đi xem phòng để quần áo trước tiên, riêng căn phòng này đã rộng hơn 100m2, Mạnh Quân thích mặc sườn xám và những trang phục cao cấp nên đã mua rất nhiều, trong đó có một chiếc đầm dạ hội mà Bạch Nhuỵ Ngâm từng thấy nổi đình đám trên mạng xã hội vì thiết kế quá xuất sắc, không ngờ chiếc đầm trước kia chỉ có thể nhìn trên mạng, nay lại xuất hiện trước mắt cô, thậm chí cô còn chạm tay được vào, hơn nữa còn có thể mặc thử nó.
Cuối cùng cô vẫn không dám mặc, chiếc đầm này quá đắt, dù có mặc vào cô cũng không dám động đậy, sợ sẽ làm hỏng mất.
Sau đó Mạnh Quân dẫn cô đi đến phòng của Thẩm Quang Khải.
Nói đúng hơn, cả một tầng lầu đều thuộc về Thẩm Quang Khải, phòng ngủ chẳng khác gì phòng xép bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng khi đi sang phòng sách bên cạnh, Bạch Nhuỵ Ngâm tức khắc cảm thấy chấn động dữ thần.
Hơn nửa phòng sách đều là sách dạy nấu ăn, còn có một tủ sách đựng toàn bộ nhật ký ghi chép về cách chế biến các món ăn và món bánh ngọt từ hồi Thẩm Quang Khải còn bé cho đến lớn, tất cả đều được dán nhãn, xếp ngăn nắp cạnh nhau.
“Không biết thằng bé này học theo ai, từ nhỏ đã thích ở trong bếp.” Mạnh Quân cười khúc khích, “Hồi nhỏ cùng ba mẹ ra ngoài ăn cơm, nó luôn năn nỉ ba mẹ dẫn nó vào bếp quan sát, có thể nhìn không chớp mắt cả buổi trời, kéo thế nào cũng không chịu đi.”
Hai vợ chồng Thẩm gia cũng không cảm thấy sở thích này có gì không thích hợp.
Thấy anh thật sự thích vào bếp, Mạnh Quân đã dẫn Thẩm Quang Khải đi khắp cả nước, gặp gỡ với những đầu bếp và thợ làm bánh nổi tiếng, nhờ bọn họ chỉ dạy anh một ít.
Tay nghề nấu nướng của Thẩm Quang Khải tiến bộ cực nhanh, lúc học lớp 5 đã có thể tự mình nấu một bàn cơm giao thừa mời cả nhà.
Nghe những lời miêu tả sống động của Mạnh Quân, Bạch Nhuỵ Ngâm có cảm giác như mình cũng đang nhìn thấy được vẻ mặt nghiêm túc và dáng vẻ lật sạn lia lịa của cậu bé Thẩm Quang Khải.
Bạch Nhụy Ngâm hơi nghiêng mặt, nhìn Thẩm Quang Khải kiệm lời bên cạnh, hỏi thử:”Em có thể lấy xem không?”
Thẩm Quang Khải: “Được, cứ thoải mái.”
Bạch Nhụy Ngâm rút một quyển dưới cùng ra, nhìn ngày tháng ghi trên mặt bìa, cô có chút bất ngờ.
Tính theo thời gian, có lẽ được viết vào lúc anh học lớp một hoặc lớp hai. Hoá ra anh đã bắt đầu nghiên cứu mấy thứ này từ lúc đó rồi à?
Kết quả, mở trang thứ nhất ra, Bạch Nhụy Ngâm liền bật cười.
Trên giấy viết đầy những con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nội dung là ——
【 Cách làm táo đậu phộng 】
【 Một quả táo, mười hạt đậu phộng, một viên đường, một chai mật ong, một bình dầu đậu phộng 】
【 Bước 1: 1, bổ táo ra. 2, rang đậu phộng, lột vỏ đậu phộng, biến đậu phộng thành hạt đậu phộng. 3, bỏ đậu phộng và táo vào nồi, thêm đường, mật ong, dầu đậu phộng. 4, xào chín, có thể lấy ra ăn liền. 】
Bạch Nhụy Ngâm ngước mắt nhìn về phía Thẩm Quang Khải, chỉ vào công thức: “Có món này thật hả?”
“Không có.” Nhìn mớ lịch sử đen trước kia của mình, Thẩm Quang Khải vừa bất lực lại vừa hoài niệm, “Lúc nhỏ viết bậy bạ thôi.”
Khi đó anh vừa mới nảy sinh sự hứng thú với việc nấu ăn, nhưng không có chút hiểu biết ở lĩnh vực này, chỉ dựa vào sức tưởng tượng của mình để sáng chế ra một công thức lạ đời như vậy.
Mạnh Quân và Thẩm Trạc Thanh cười không khép được miệng. Tuy nhiên, hai người không có ý cười nhạo anh, sau khi cười xong còn cổ vũ anh hãy dựa vào công thức mà mình nghĩ ra để nấu món “Táo đậu phộng.”
Thành phẩm chỉ có thể nói là một món ăn độc dị trong số các món ăn độc dị, nhưng cũng nhờ vậy mà Thẩm Quang Khải hiểu được, ở lĩnh vực không thể chỉ dựa vào lý thuyết, cần phải luyện tập thường xuyên.
Sau lần đó, Thẩm Trạc Thanh tìm một nhà thiết kế chuyên nghiệp, thiết kế cho Thẩm Quang Khải một phòng bếp phù hợp sử dụng với độ tuổi và thể trạng của anh.
Thẩm Quang Khải dần một trưởng thành, nhà bếp cũng không ngừng nâng cấp theo anh. Đến hiện giờ, hai phòng bếp của anh chuyên nghiệp hơn hẳn so với phần lớn các quán ăn và nhà hàng ở ngoài.
Nói rồi, Mạnh Quân còn lấy những tấm ảnh chụp trước đó của Thẩm Quang Khải ra, bà rất thích ghi lại sinh hoạt hằng ngày và những sự kiện quan trọng trong đời Thẩm Quang Khải ở mọi độ tuổi, tất cả đều được lưu lại tỉ mỉ.
Có thể nhìn ra, bà thật sự rất thương con trai của mình.
Tuy rằng Thẩm Quang Khải chưa từng nói ra, nhưng anh cũng đã nhận ra từ lâu, Bạch Nhuỵ Ngâm cũng biết đại khái một vài chuyện trong nhà anh.
Ví dụ như anh có một anh trai lớn hơn tám tuổi, người anh này đã bất ngờ qua đời khi anh học cấp hai.
Bạch Nhuỵ Ngâm không biết rõ sự tình, cô cũng chưa từng hỏi Thẩm Quang Khải về chuyện này. Thứ nhất là bất lịch sự, thứ hai là không cần thiết.
Có những chuyện, không cần hỏi rõ ngọn nguồn.
Xem qua những phòng này, người giúp việc đi lên báo với Mạnh Quân đã chuẩn bị xong cơm chiều.
Mọi người đi xuống lầu, tiến về phía phòng ăn dùng cơm.
Trong bữa cơm, Mạnh Quân liên tục gắp đồ ăn cho Bạch Nhụy Ngâm, đến nỗi tích thành một chồng cao trong chén, cuối cùng vẫn nhờ Thẩm Quang Khải cản Mạnh Quân lại: “Mẹ, mẹ cứ gắp nữa là đồ ăn trong chén em ấy có thể biến thành một căn biệt thự luôn đó.”
Mạnh Quân nghe xong, đôi đũa trong tay liền đổi hướng, thò vào trong chén Thẩm Quang Khải: “Có sao đâu, chẳng phải còn con đây à? Nhuỵ Ngâm ăn không hết thì để con ăn tiếp con bé là được chứ gì.”
Dỗi con trai mình xong, bà lại nhìn sang Bạch Nhụy Ngâm, vẻ mặt tức khắc trở nên hiền hoà, nói: “Thế nào? Mấy món này có hợp khẩu vị con không?”
Bạch Nhụy Ngâm gật đầu: “Ngon lắm ạ, đặc biệt ngon luôn, món nào con cũng thích cực.”
Câu sau không phải khen ngợi, mà là xuất phát từ đáy lòng.
Tuy cô không kén ăn, nhưng là con người, ai cũng có vài món mà mình không thích.
Một bàn này có tận mười mấy món ăn, nhưng không có món nào mà Bạch Nhụy Ngâm không thích, tất cả đều là món cô thường khoái ăn.
Nghe vậy, Mạnh Quân mở miệng nói: “Là công của thằng nhóc kia đó, coi như nó cũng có tâm, lần này thật sự nên khen một chút.”
Nghe lời này, Bạch Nhụy Ngâm cảm giác ấm lòng.
Quả nhiên, thời đại học Thẩm Quang Khải từng đưa cho cô nhiều món như vậy, từ sớm đã biết rõ được khẩu vị của cô.
Ăn cơm xong, Bạch Nhụy Ngâm đi tản bộ trong vườn hoa dưới lầu cùng Mạnh Quân.
Thẩm Quang Khải không đi theo, không có con trai bên cạnh, giọng nói của Mạnh Quân ổn trọng không ít.
“Trước kia luôn có người nói thằng con trai của mẹ hướng nội kiệm lời, vóc dáng thì kỳ lạ, đi đến đâu cũng như một người tàn hình, sau này đố có cô gái nhà nào thích nó.” Mạnh Quân nhớ lại, “Lúc đó mẹ mắng bọn họ dậy trời, bảo con trai của mẹ nấu ăn ngon số dách, ai chướng mắt ai còn chưa biết đâu.”
Bạch Nhụy Ngâm không biết nên nói gì, nhẹ ‘vâng’ một tiếng.
Tiếp theo Mạnh Quân lại nói: “Mãi đến khi gặp được con, mẹ mới nhận ra câu nói đó cũng rất đúng, nó có chỗ nào xứng với cô gái tốt như con chứ, cảm ơn con đã nhìn trúng thằng nhãi này nha.”
Bạch Nhụy Ngâm: “???”
Dì ơi, đừng khen nữa, không thì con sẽ bay lên trời mất.
Trở vào nhà sau khi tản bộ xong thì biết được Thẩm Quang Khải lại chui vào phòng bếp.
Hai người vừa đi vào, đúng lúc Thẩm Quang Khải vừa nấu xong.
“Đây là……” Mạnh Quân cúi đầu nhìn thoáng qua, “Ồ, là bánh gà con.”
Vừa nói, bà vừa cắm lấy một miếng bánh chuẩn bị ăn, Thẩm Quang Khải vội nhắc: “Mới nướng xong, còn nóng lắm, mẹ chờ thêm lát hẵng ăn.”
Mạnh Quân tiếc nuối đặt xuống.
Bạch Nhuỵ Ngâm từng ăn qua món này ở trong chuyến teambuilding của công ty, không biết có phải là do họ mua nhầm không, khi ăn vào cảm giác vừa cứng lại vừa ngấy, cô ăn được hai cái đã hết vô.
Hình dáng bánh gà con do Thẩm Quang Khải làm không khác với bánh cô mua trước kia là bao.
Ánh mắt mong đợi một lúc lâu, Thẩm Quang Khải mới nói đã ăn được, Mạnh Quân gấp gáp cầm lấy một cái bỏ vào miệng.
Bạch Nhụy Ngâm chưa dám ăn, đang chờ lời nhận xét của Mạnh Quân, kết quả sau khi Mạnh Quân ăn xong cái bánh kia vẫn không nói gì mà lại cầm thêm cái nữa, ăn không dừng lại được.
…… Thật sự ngon vậy hả?
Mang theo thái độ nghi ngờ, Bạch Nhụy Ngâm cũng cầm lên một cái, cắn một miếng nhỏ.
Cảm giác xốp và giòn tan, mùi tỏi hoà quyện với mùi của các loại hạt, cộng với vị mặn của sữa lên men lập tức tỏa đầy trong khoang miệng, thịt đông lạnh bên trong được chế biến không hề ngấy, tỷ lệ ngọt mặn rất vừa vặn.
Ngon!
Ngon chết mất!
Bạch Nhụy Ngâm cắn hai ba miếng đã hết một cái, rồi lập tức cầm lấy cái tiếp theo. Hai người thay phiên nhau, một dĩa bánh gà con lớn chỉ còn lại vài cái trong tức thì.
Tuy còn muốn ăn, nhưng dù sao cũng được làm từ đường và dầu, ăn nhiều sẽ thấy ngấy.
Đang cảm giác hơi khát, Thẩm Quang Khải đã bưng tới cho hai người hai ly trà: “Trà Rooibos, không chứa caffeine, sẽ không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ buổi tối.”
Uống ngụm trà giải ngấy, Bạch Nhuỵ Ngâm nói với Thẩm Quang Khải: “Hoá ra bánh gà con ngon như vậy, trước kia em từng ăn một lần, đặc biệt khó ăn luôn, đến nỗi em còn bị ám ảnh.”
Thẩm Quang Khải: “Chắc do để quá lâu, thường thì bánh gà con ăn ngon nhất là lúc mới ra lò.”
Bạch Nhụy Ngâm nhìn mấy miếng bánh còn dư: “Mấy cái này xử lý sao giờ? Phải ăn hết trong đêm nay hả?”
Giọng điệu của Thẩm Quang Khải nhàn nhạt: “Bánh gà con anh làm không giống.”
Câu nói của anh nghe có chút tự kiêu, nhưng không thể thừa nhận, ở phương diện nấu ăn, anh thật sự có đủ tư cách để kiêu ngạo.
Trò chuyện thêm một lúc thì đến giờ nghỉ ngơi.
Mạnh Quân đi trước, bảo Thẩm Quang Khải dẫn Bạch Nhụy Ngâm đến phòng ngủ bà đã chuẩn bị cho cô.
Tới cửa, Bạch Nhụy Ngâm lại lề mề không định đi vào.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thẩm Quang Khải, Bạch Nhụy Ngâm chầm chậm từ trong túi móc ra giấy kết môn vừa nhận lúc sáng, vò tờ giấy nhỏ màu hồng, nở cười ranh mãnh với anh: “Tụi mình đã là vợ chồng hợp pháp rồi, anh thật sự muốn để em ngủ ở đây hả?”
Giọng nói của cô chậm rãi, mang theo ý khiêu khích rõ ràng.
Đôi mắt Thẩm Quang Khải tối sầm lại.
Giây tiếp theo, anh đột nhiên duỗi tay, chặn ngang người Bạch Nhụy Ngâm rồi bế lên.
Bạch Nhụy Ngâm hoàn toàn bất ngờ trước hành động này của anh, cô bỗng cảm giác trời đất quay cuồng, sau đó cả người đã bị anh giam chặt trong ngực.
Thẩm Quang Khải gác cằm lên bờ vai trắng nõn của cô, bờ môi cọ qua vành tai, rồi ngừng lại tại đó, hỏi cô bằng chất giọng trầm ấm: “Thế em muốn ngủ ở đâu, hửm?”
Nhưng không nghĩ lại giàu đến như vậy.
Thẩm gia có mười mấy căn bất động sản ở Hạ Thành, nhưng nhà anh thích sự tráng lệ, theo quan điểm có tiền thì cứ tận hưởng, nên đã xây dựng một trang viên 3000m2 ở ngoại ô.
—— Không phải bởi vì không có tiền mua đất trong nội thành, mà là do phía chính phủ không cho phép xây loại biệt thự tư nhân cao cấp thế này trong trung tâm thành phố.
Từ xa, Bạch Nhụy Ngâm đã có thể nhìn thấy trang viên của Thẩm gia, cô còn tưởng mình đang xuyên vào một bộ phim truyền hình.
Ông cố ơi, cô nằm mơ cũng không dám nghĩ mình sẽ ở trong ngôi nhà lớn như vậy.
Chiếc Rolls-Royce Phantom chở bọn họ băng qua vườn hoa và vòng quanh suối nước nóng, rồi dừng lại ở cổng lớn.
Mạnh Quân biết Bạch Nhuỵ Ngâm sẽ ngủ lại đêm nay, từ sớm đã ra cổng chờ, lúc thấy xe dừng lại, bà chạy nhanh ra ôm Bạch Nhuỵ Ngâm một cái, thân thiết nói: “Nhuỵ Ngâm, cuối cùng con cũng tới rồi.”
Bà kéo Bạch Nhuỵ Ngâm đi vào trong, vừa đi vừa nói chuyện: “Đừng căng thẳng quá, cứ xem nơi này là nhà con đi —— ôi nhầm nhầm, coi mẹ nói kìa, xem làm gì chứ, đây vốn là nhà con mà, vào đây vào đây, mẹ dẫn con đi tham quan nhà mình.”
Mạnh Quân dẫn cô đi xem phòng để quần áo trước tiên, riêng căn phòng này đã rộng hơn 100m2, Mạnh Quân thích mặc sườn xám và những trang phục cao cấp nên đã mua rất nhiều, trong đó có một chiếc đầm dạ hội mà Bạch Nhuỵ Ngâm từng thấy nổi đình đám trên mạng xã hội vì thiết kế quá xuất sắc, không ngờ chiếc đầm trước kia chỉ có thể nhìn trên mạng, nay lại xuất hiện trước mắt cô, thậm chí cô còn chạm tay được vào, hơn nữa còn có thể mặc thử nó.
Cuối cùng cô vẫn không dám mặc, chiếc đầm này quá đắt, dù có mặc vào cô cũng không dám động đậy, sợ sẽ làm hỏng mất.
Sau đó Mạnh Quân dẫn cô đi đến phòng của Thẩm Quang Khải.
Nói đúng hơn, cả một tầng lầu đều thuộc về Thẩm Quang Khải, phòng ngủ chẳng khác gì phòng xép bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng khi đi sang phòng sách bên cạnh, Bạch Nhuỵ Ngâm tức khắc cảm thấy chấn động dữ thần.
Hơn nửa phòng sách đều là sách dạy nấu ăn, còn có một tủ sách đựng toàn bộ nhật ký ghi chép về cách chế biến các món ăn và món bánh ngọt từ hồi Thẩm Quang Khải còn bé cho đến lớn, tất cả đều được dán nhãn, xếp ngăn nắp cạnh nhau.
“Không biết thằng bé này học theo ai, từ nhỏ đã thích ở trong bếp.” Mạnh Quân cười khúc khích, “Hồi nhỏ cùng ba mẹ ra ngoài ăn cơm, nó luôn năn nỉ ba mẹ dẫn nó vào bếp quan sát, có thể nhìn không chớp mắt cả buổi trời, kéo thế nào cũng không chịu đi.”
Hai vợ chồng Thẩm gia cũng không cảm thấy sở thích này có gì không thích hợp.
Thấy anh thật sự thích vào bếp, Mạnh Quân đã dẫn Thẩm Quang Khải đi khắp cả nước, gặp gỡ với những đầu bếp và thợ làm bánh nổi tiếng, nhờ bọn họ chỉ dạy anh một ít.
Tay nghề nấu nướng của Thẩm Quang Khải tiến bộ cực nhanh, lúc học lớp 5 đã có thể tự mình nấu một bàn cơm giao thừa mời cả nhà.
Nghe những lời miêu tả sống động của Mạnh Quân, Bạch Nhuỵ Ngâm có cảm giác như mình cũng đang nhìn thấy được vẻ mặt nghiêm túc và dáng vẻ lật sạn lia lịa của cậu bé Thẩm Quang Khải.
Bạch Nhụy Ngâm hơi nghiêng mặt, nhìn Thẩm Quang Khải kiệm lời bên cạnh, hỏi thử:”Em có thể lấy xem không?”
Thẩm Quang Khải: “Được, cứ thoải mái.”
Bạch Nhụy Ngâm rút một quyển dưới cùng ra, nhìn ngày tháng ghi trên mặt bìa, cô có chút bất ngờ.
Tính theo thời gian, có lẽ được viết vào lúc anh học lớp một hoặc lớp hai. Hoá ra anh đã bắt đầu nghiên cứu mấy thứ này từ lúc đó rồi à?
Kết quả, mở trang thứ nhất ra, Bạch Nhụy Ngâm liền bật cười.
Trên giấy viết đầy những con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nội dung là ——
【 Cách làm táo đậu phộng 】
【 Một quả táo, mười hạt đậu phộng, một viên đường, một chai mật ong, một bình dầu đậu phộng 】
【 Bước 1: 1, bổ táo ra. 2, rang đậu phộng, lột vỏ đậu phộng, biến đậu phộng thành hạt đậu phộng. 3, bỏ đậu phộng và táo vào nồi, thêm đường, mật ong, dầu đậu phộng. 4, xào chín, có thể lấy ra ăn liền. 】
Bạch Nhụy Ngâm ngước mắt nhìn về phía Thẩm Quang Khải, chỉ vào công thức: “Có món này thật hả?”
“Không có.” Nhìn mớ lịch sử đen trước kia của mình, Thẩm Quang Khải vừa bất lực lại vừa hoài niệm, “Lúc nhỏ viết bậy bạ thôi.”
Khi đó anh vừa mới nảy sinh sự hứng thú với việc nấu ăn, nhưng không có chút hiểu biết ở lĩnh vực này, chỉ dựa vào sức tưởng tượng của mình để sáng chế ra một công thức lạ đời như vậy.
Mạnh Quân và Thẩm Trạc Thanh cười không khép được miệng. Tuy nhiên, hai người không có ý cười nhạo anh, sau khi cười xong còn cổ vũ anh hãy dựa vào công thức mà mình nghĩ ra để nấu món “Táo đậu phộng.”
Thành phẩm chỉ có thể nói là một món ăn độc dị trong số các món ăn độc dị, nhưng cũng nhờ vậy mà Thẩm Quang Khải hiểu được, ở lĩnh vực không thể chỉ dựa vào lý thuyết, cần phải luyện tập thường xuyên.
Sau lần đó, Thẩm Trạc Thanh tìm một nhà thiết kế chuyên nghiệp, thiết kế cho Thẩm Quang Khải một phòng bếp phù hợp sử dụng với độ tuổi và thể trạng của anh.
Thẩm Quang Khải dần một trưởng thành, nhà bếp cũng không ngừng nâng cấp theo anh. Đến hiện giờ, hai phòng bếp của anh chuyên nghiệp hơn hẳn so với phần lớn các quán ăn và nhà hàng ở ngoài.
Nói rồi, Mạnh Quân còn lấy những tấm ảnh chụp trước đó của Thẩm Quang Khải ra, bà rất thích ghi lại sinh hoạt hằng ngày và những sự kiện quan trọng trong đời Thẩm Quang Khải ở mọi độ tuổi, tất cả đều được lưu lại tỉ mỉ.
Có thể nhìn ra, bà thật sự rất thương con trai của mình.
Tuy rằng Thẩm Quang Khải chưa từng nói ra, nhưng anh cũng đã nhận ra từ lâu, Bạch Nhuỵ Ngâm cũng biết đại khái một vài chuyện trong nhà anh.
Ví dụ như anh có một anh trai lớn hơn tám tuổi, người anh này đã bất ngờ qua đời khi anh học cấp hai.
Bạch Nhuỵ Ngâm không biết rõ sự tình, cô cũng chưa từng hỏi Thẩm Quang Khải về chuyện này. Thứ nhất là bất lịch sự, thứ hai là không cần thiết.
Có những chuyện, không cần hỏi rõ ngọn nguồn.
Xem qua những phòng này, người giúp việc đi lên báo với Mạnh Quân đã chuẩn bị xong cơm chiều.
Mọi người đi xuống lầu, tiến về phía phòng ăn dùng cơm.
Trong bữa cơm, Mạnh Quân liên tục gắp đồ ăn cho Bạch Nhụy Ngâm, đến nỗi tích thành một chồng cao trong chén, cuối cùng vẫn nhờ Thẩm Quang Khải cản Mạnh Quân lại: “Mẹ, mẹ cứ gắp nữa là đồ ăn trong chén em ấy có thể biến thành một căn biệt thự luôn đó.”
Mạnh Quân nghe xong, đôi đũa trong tay liền đổi hướng, thò vào trong chén Thẩm Quang Khải: “Có sao đâu, chẳng phải còn con đây à? Nhuỵ Ngâm ăn không hết thì để con ăn tiếp con bé là được chứ gì.”
Dỗi con trai mình xong, bà lại nhìn sang Bạch Nhụy Ngâm, vẻ mặt tức khắc trở nên hiền hoà, nói: “Thế nào? Mấy món này có hợp khẩu vị con không?”
Bạch Nhụy Ngâm gật đầu: “Ngon lắm ạ, đặc biệt ngon luôn, món nào con cũng thích cực.”
Câu sau không phải khen ngợi, mà là xuất phát từ đáy lòng.
Tuy cô không kén ăn, nhưng là con người, ai cũng có vài món mà mình không thích.
Một bàn này có tận mười mấy món ăn, nhưng không có món nào mà Bạch Nhụy Ngâm không thích, tất cả đều là món cô thường khoái ăn.
Nghe vậy, Mạnh Quân mở miệng nói: “Là công của thằng nhóc kia đó, coi như nó cũng có tâm, lần này thật sự nên khen một chút.”
Nghe lời này, Bạch Nhụy Ngâm cảm giác ấm lòng.
Quả nhiên, thời đại học Thẩm Quang Khải từng đưa cho cô nhiều món như vậy, từ sớm đã biết rõ được khẩu vị của cô.
Ăn cơm xong, Bạch Nhụy Ngâm đi tản bộ trong vườn hoa dưới lầu cùng Mạnh Quân.
Thẩm Quang Khải không đi theo, không có con trai bên cạnh, giọng nói của Mạnh Quân ổn trọng không ít.
“Trước kia luôn có người nói thằng con trai của mẹ hướng nội kiệm lời, vóc dáng thì kỳ lạ, đi đến đâu cũng như một người tàn hình, sau này đố có cô gái nhà nào thích nó.” Mạnh Quân nhớ lại, “Lúc đó mẹ mắng bọn họ dậy trời, bảo con trai của mẹ nấu ăn ngon số dách, ai chướng mắt ai còn chưa biết đâu.”
Bạch Nhụy Ngâm không biết nên nói gì, nhẹ ‘vâng’ một tiếng.
Tiếp theo Mạnh Quân lại nói: “Mãi đến khi gặp được con, mẹ mới nhận ra câu nói đó cũng rất đúng, nó có chỗ nào xứng với cô gái tốt như con chứ, cảm ơn con đã nhìn trúng thằng nhãi này nha.”
Bạch Nhụy Ngâm: “???”
Dì ơi, đừng khen nữa, không thì con sẽ bay lên trời mất.
Trở vào nhà sau khi tản bộ xong thì biết được Thẩm Quang Khải lại chui vào phòng bếp.
Hai người vừa đi vào, đúng lúc Thẩm Quang Khải vừa nấu xong.
“Đây là……” Mạnh Quân cúi đầu nhìn thoáng qua, “Ồ, là bánh gà con.”
Vừa nói, bà vừa cắm lấy một miếng bánh chuẩn bị ăn, Thẩm Quang Khải vội nhắc: “Mới nướng xong, còn nóng lắm, mẹ chờ thêm lát hẵng ăn.”
Mạnh Quân tiếc nuối đặt xuống.
Bạch Nhuỵ Ngâm từng ăn qua món này ở trong chuyến teambuilding của công ty, không biết có phải là do họ mua nhầm không, khi ăn vào cảm giác vừa cứng lại vừa ngấy, cô ăn được hai cái đã hết vô.
Hình dáng bánh gà con do Thẩm Quang Khải làm không khác với bánh cô mua trước kia là bao.
Ánh mắt mong đợi một lúc lâu, Thẩm Quang Khải mới nói đã ăn được, Mạnh Quân gấp gáp cầm lấy một cái bỏ vào miệng.
Bạch Nhụy Ngâm chưa dám ăn, đang chờ lời nhận xét của Mạnh Quân, kết quả sau khi Mạnh Quân ăn xong cái bánh kia vẫn không nói gì mà lại cầm thêm cái nữa, ăn không dừng lại được.
…… Thật sự ngon vậy hả?
Mang theo thái độ nghi ngờ, Bạch Nhụy Ngâm cũng cầm lên một cái, cắn một miếng nhỏ.
Cảm giác xốp và giòn tan, mùi tỏi hoà quyện với mùi của các loại hạt, cộng với vị mặn của sữa lên men lập tức tỏa đầy trong khoang miệng, thịt đông lạnh bên trong được chế biến không hề ngấy, tỷ lệ ngọt mặn rất vừa vặn.
Ngon!
Ngon chết mất!
Bạch Nhụy Ngâm cắn hai ba miếng đã hết một cái, rồi lập tức cầm lấy cái tiếp theo. Hai người thay phiên nhau, một dĩa bánh gà con lớn chỉ còn lại vài cái trong tức thì.
Tuy còn muốn ăn, nhưng dù sao cũng được làm từ đường và dầu, ăn nhiều sẽ thấy ngấy.
Đang cảm giác hơi khát, Thẩm Quang Khải đã bưng tới cho hai người hai ly trà: “Trà Rooibos, không chứa caffeine, sẽ không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ buổi tối.”
Uống ngụm trà giải ngấy, Bạch Nhuỵ Ngâm nói với Thẩm Quang Khải: “Hoá ra bánh gà con ngon như vậy, trước kia em từng ăn một lần, đặc biệt khó ăn luôn, đến nỗi em còn bị ám ảnh.”
Thẩm Quang Khải: “Chắc do để quá lâu, thường thì bánh gà con ăn ngon nhất là lúc mới ra lò.”
Bạch Nhụy Ngâm nhìn mấy miếng bánh còn dư: “Mấy cái này xử lý sao giờ? Phải ăn hết trong đêm nay hả?”
Giọng điệu của Thẩm Quang Khải nhàn nhạt: “Bánh gà con anh làm không giống.”
Câu nói của anh nghe có chút tự kiêu, nhưng không thể thừa nhận, ở phương diện nấu ăn, anh thật sự có đủ tư cách để kiêu ngạo.
Trò chuyện thêm một lúc thì đến giờ nghỉ ngơi.
Mạnh Quân đi trước, bảo Thẩm Quang Khải dẫn Bạch Nhụy Ngâm đến phòng ngủ bà đã chuẩn bị cho cô.
Tới cửa, Bạch Nhụy Ngâm lại lề mề không định đi vào.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thẩm Quang Khải, Bạch Nhụy Ngâm chầm chậm từ trong túi móc ra giấy kết môn vừa nhận lúc sáng, vò tờ giấy nhỏ màu hồng, nở cười ranh mãnh với anh: “Tụi mình đã là vợ chồng hợp pháp rồi, anh thật sự muốn để em ngủ ở đây hả?”
Giọng nói của cô chậm rãi, mang theo ý khiêu khích rõ ràng.
Đôi mắt Thẩm Quang Khải tối sầm lại.
Giây tiếp theo, anh đột nhiên duỗi tay, chặn ngang người Bạch Nhụy Ngâm rồi bế lên.
Bạch Nhụy Ngâm hoàn toàn bất ngờ trước hành động này của anh, cô bỗng cảm giác trời đất quay cuồng, sau đó cả người đã bị anh giam chặt trong ngực.
Thẩm Quang Khải gác cằm lên bờ vai trắng nõn của cô, bờ môi cọ qua vành tai, rồi ngừng lại tại đó, hỏi cô bằng chất giọng trầm ấm: “Thế em muốn ngủ ở đâu, hửm?”