Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế
Chương 41: Vội tắm
Đám Tô Ngự nhảy xuống xe xăn cứ, giết sạch những con cương thi lang thang bên đường, đi vào nhà dân mới thấy tình huống đám người Lý Triển Bằng trong sân rất không lạc quan…
Trong sân có bốn năm con cương thi lang thang, trên mặt đất có vũng máu lớn đỏ tươi, cũng như những phần tay chân tay đứt đoạn và những mẩu thịt vụn…
Không cần nghĩ cũng đoán được là người trong đám Lý Triển Bằng…
Cương thi bên trong vừa nhìn thấy nhóm Tô Ngự đã gào rống lao về phía bọn họ.
Lục Phó Hành lạnh mặt nâng súng bắn giết, bắn nổ đầu con cương thi đang chạy…
Phó Niên Xuyên: “Vào xem đi.”
Lục Phó Hành vào nhà đầu tiên, Phó Niên Xuyên đứng sau đề phòng có cương thi đánh lén.
Tầng một chỉ có một con cương thi, là Lý Triển Bằng biến dị. Tay chân anh ta đều bị cắn ra vài lỗ hổng, vì mới biến dị không lâu nên những vết thương đó vẫn còn đỏ như máu, lộ mẩu xương trắng, trông vô cùng ghê người.
Khi Lý Triển Bằng thấy họ, anh ta trừng họ bằng con ngươi xanh xám, lao về phía họ với cái miệng đầy máu với bản năng duy nhất còn sót lại của cương thi…
Những người còn nói cười vui vẻ cùng họ lúc sáng giờ đã trở thành cương thi chỉ biết ăn thịt người, trong lòng Tô Ngự có chút hụt hẫng.
“Đoàng” tiếng súng vang, trước trán Lý Triển bằng xuất hiện một lỗ máu, thân thể cứng ngắc ngã về phía sau…
Người nổ súng là Thiệu Tĩnh Trì, Lục Phó Hành quay đầu nhìn hắn một cái.
Thiệu Tĩnh Trì thờ ơ nói: “Thấy anh cứ do dự, vậy để tôi giúp anh.”
Lục Phó Hành im lặng quay đầu lại.
Bọn họ tìm kiếm tầng một, không tìm được ai khác nên họ lên tầng hai.
Vừa lên tầng hai liền thấy một con cương thi trên hành lang, quần áo trên người trông rất quen thuộc. Khi con cương thi xoay người, Tô Ngự mới xác định đây thật sự là Vương Hưng Bình, ông cũng đã biến dị, chỉ là không bị cắn thảm như Lý Triển Bằng, có một vết cắn trên cổ…
Vương Hưng Bình há miệng rống lên..
Lục Phó Hành nhắm mắt, nổ súng bắn chết ông.
Có lẽ là nghe thấy tiếng súng, Vương Tĩnh ở phòng bên cạnh cũng gầm rú lao ra. Chân bà đã bị cắn đứt, kéo lê một đường đi về phía họ…
Có vẻ ba người họ đều không chạy thoát, tất cả đều bị cắn.
Cuối cùng, Từ Lệ* cũng bị Lục Phó Hành bắn chết.
*Trong raw ghi vậy mà không biết có nhầm hem.
Phó Niên Xuyên nói từ phía sai: “Vương Cảnh Bân và con của Từ Lệ vẫn chưa thấy, trong sân chắc là một trong số họ…”
Lục Phó Hành: “Lục soát toàn bộ lần nữa.”
Tô Ngự đi giữa họ, lục soát từng phòng một cùng họ. Nhưng hiện tại ngoại trừ Vương Hưng Bình và Vương Tĩnh đã biến thành cương thi thì cũng không thấy cương thi nào khác, cũng không tìm được tung tích của những người khác.
Mãi đến khi đi tới ngoài cửa phòng nhỏ mà nhóm Lý Triển Bằng để đồ dùng ở cuối hành lang, Tô Ngự mới nghe thấy bên trong có tiếng động.
Mặc dù có rất ít khả năng cương thi ẩn náu bên trong, nhưng Tô Ngự vẫn trốn sau lưng Thiệu Tĩnh Trì bọn họ.
Lục Phó Hành mở cánh cửa phòng ra…
Bên trong chính là Vương Cảnh Bân sắc mặt tái nhợt, có vẻ như đã bị dọa ngây người.
Vương Cảnh Bân như bị Lục Phó Hành mang ra khỏi phòng chứa đồ, cậu ta vô lực dựa vào lòng Lục Phó Hành, yếu ớt hỏi: “Ba mẹ em… Bọn họ…”
Lục Phó Hành: “Bọn họ biến dị, vừa bị chúng tôi bắn chết.”
Vương Cảnh Bân vô cùng sửng sốt khi nghe được, một hồi lâu sau cậu ta mới khóc nức nở: “Bọn họ đều vị bảo vệ em..”
Nhìn bộ dáng hiện tại, Lục Phó Hành cũng không thể đẩy cậu ta ra, chỉ có thể hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra sau khi chúng tôi đi?”
Vương Cảnh Bân ngắc ngứ: “… Lúc đó em vẫn luôn ở trên tầng, chỉ nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ nhà chị Từ, khóc rất lớn. Trước kia Tiểu Bảo sẽ không như vậy, em không biết hôm nay làm sao mà dỗ cũng không ngừng, khóc rất lâu. Sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh của bọn họ, em chạy ra hành lang muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì… Thì thấy… Chị Từ và Tiểu Bảo bị vài con cương thi cắn, anh Lý muốn cứu họ nhưng lại không có vũ khí chống lại cương thi, bị cương thi nhào vào…”
“Rồi em mới biết cương thi đã xông vào… Mẹ em chạy lên tầng bảo em mau trốn đi. Lúc đó em đã bị dọa ngây người rồi… Em được mẹ em đưa vào đây trốn, sau đó em nghe thấy tiếng cương thi chạy lên tầng… Cha mẹ em chắc chắn là vì bảo vệ em nên mới…”
Vương Cảnh Bân nói đến đây thì không nói nổi nữa, đau khổ che mặt bật khóc.
Lục Phó Hành vỗ nhẹ lưng cậu ta một cách tượng trưng.
Phó Niên Xuyên nói: “Có lẽ là tiếng trẻ con khóc đã dẫn lũ cương thi lại đây.”
Ngoài khứu giác, thính giác của cương thi cũng rất nhạy, chúng sẽ bị thu hút bởi bất kỳ tiếng động nào. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tô Ngự cảm thấy kinh ngạc khi thấy có trẻ con. Vì trẻ con không hiểu chuyện gì, chúng luôn khóc nháo, mà tiếng khóc của chúng là yếu tố dễ thu hút lũ cương thi nhất.
“Vậy ngoại trừ cậu thì bọn họ đều chết?” Thiệu Tĩnh Trì nói.
Vương Cảnh Bân khóc lóc gật đầu.
Thiệu Tĩnh Trì: “Vận may của cậu không tồi.”
Vương Cảnh Bân khó chịu: “Vì sao lúc này anh còn muốn giễu cợt tôi?”
Thiệu Tĩnh Trì hừ cười, vô lại nói: “Tôi chỉ nói sự thật, nói đùa chỗ nào?”
“Anh…” Vương Cảnh Bân tức giận, trợn to hai mắt nhìn Thiệu Tĩnh Trì, định chỉ trích.
Thiệu Tĩnh Trì cụp mi xuống, nheo mắt liếc cậu ta.
Vương Cảnh Bân không nói tiếp nữa.
Tô Ngự vô cùng hiểu vì sao Vương Cảnh Bân không dám nói tiếp nữa. Nếu Thiệu Tĩnh Trì nhìn cậu với ánh mắt như vậy, có lẽ cậu sẽ sợ tới mức nhũn chân luôn.
Thiệu Tĩnh Trì nhìn Vương Cảnh Bân, lười nhác hỏi: “Tôi làm sao?”
Vương Cảnh Bân cắn môi, miễn cưỡng trả lời: “Không có gì!”
Tô Ngự cảm thấy Thiệu Tĩnh Trì có hơi khó chịu, cậu sợ hắn làm ra chuyện gì đó nên chuyển chủ đề hỏi: “Vậy chúng ta còn ở đây chờ tới ngày mai sao?”
Tổng khu báo với họ rằng sáng mai sẽ đến đưa người sống sót về, nhưng hiện giờ chỉ còn duy nhất một mình Vương Cảnh Bân sống sót.
Quan Nghiên Bạch mặt không cảm xúc: “Tôi muốn tìm nơi để tắm.”
Hả? Vì sao tự dưng chủ đề lại biến thành tắm rửa rồi?
Lục Phó Hành nhìn Vương Cảnh Bân nức nở trong lòng, nhíu mày: “Tôi sẽ thống báo cho tổng khu, để họ đừng tới vội.”
Tô Ngự khó hiểu: “Vì sao?”
Không lẽ họ định không cứu Vương Cảnh Bân? Điều này cũng không có khả năng.
Phó Niên Xuyên nói tiếp: “Bởi vì điều động vì một người tốn rất nhiều chi phí, đến lúc đó tổng khu sẽ tính lên đầu đội trưởng. Vì vậy vẫn nên tìm được thêm vài người sống sót nữa rồi tiễn một thể.”
Có nghĩa là họ sẽ đưa Vương Cảnh Bân lên đường cùng?
Tô Ngự nhìn Vương Cảnh Bân dựa vào lòng Lục Phó Hành, cậu cảm thấy có chút bất mãn.
Phó Niên Xuyên nhìn theo tầm mắt của Tô Ngự về phía Vương Cảnh Bân, cưởi tủm tỉm với cậu ta: “Tôi rất bội phục cậu đấy.”
Nước mắt còn đọng trên khóe mắt Vương Cảnh Bân, mờ mịt hỏi: “Bội phục gì tôi?”
Phó Niên Xuyên: “Người đội trưởng thối như thế mà cậu vẫn dựa vào được lâu như vậy.”
Gương mặt Vương Cảnh Bân vốn còn đang đau khổ lập tức đỏ bừng.
Lục Phó Hành nhân cơ hội này đẩy cậu ta ra, rồi yên lặng lùi lại mấy bước.
Thiệu Tĩnh Trì đặt đại khảm đao trên vai, nói: “Nếu không còn chuyện gì thì tìm nơi tắm rửa đi.”
Tô Ngự cảm thấy đối với Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch mà nói, những chuyện khác đều không quan trọng, chỉ có tắm rửa mới là việc chính.
Khi phải rời đi, Vương Cảnh Bân hỏi Lục Phó Hành liệu có thể chôn cất cha mẹ cậu ta hay không.
Thiệu Tĩnh Trì mất kiên nhẫn: “Ông đây vội đi tắm, không có thời gian, nếu không tự ở lại mà chôn.”
Nói xong đi thẳng tới xe mở cửa nhảy lên ghế lái, khởi động xe.
Quan Nghiên Bạch vốn muốn đưa Tô Ngự lên ghế phụ ngồi cùng, nhưng nhìn cả người bẩn thỉu nên đành nói với cậu: “Em ngồi phía sau đi, tôi phải chỉ đường cho Husky.”
Tô Ngự ngoan ngoãn gật đầu.
Vì Thiệu Tĩnh Trì không cho Vương Cảnh Bân bất kỳ cơ hội nào, nên cuối cùng Vương Cảnh Bân chỉ có thể ấm ức lên xe…
Trong sân có bốn năm con cương thi lang thang, trên mặt đất có vũng máu lớn đỏ tươi, cũng như những phần tay chân tay đứt đoạn và những mẩu thịt vụn…
Không cần nghĩ cũng đoán được là người trong đám Lý Triển Bằng…
Cương thi bên trong vừa nhìn thấy nhóm Tô Ngự đã gào rống lao về phía bọn họ.
Lục Phó Hành lạnh mặt nâng súng bắn giết, bắn nổ đầu con cương thi đang chạy…
Phó Niên Xuyên: “Vào xem đi.”
Lục Phó Hành vào nhà đầu tiên, Phó Niên Xuyên đứng sau đề phòng có cương thi đánh lén.
Tầng một chỉ có một con cương thi, là Lý Triển Bằng biến dị. Tay chân anh ta đều bị cắn ra vài lỗ hổng, vì mới biến dị không lâu nên những vết thương đó vẫn còn đỏ như máu, lộ mẩu xương trắng, trông vô cùng ghê người.
Khi Lý Triển Bằng thấy họ, anh ta trừng họ bằng con ngươi xanh xám, lao về phía họ với cái miệng đầy máu với bản năng duy nhất còn sót lại của cương thi…
Những người còn nói cười vui vẻ cùng họ lúc sáng giờ đã trở thành cương thi chỉ biết ăn thịt người, trong lòng Tô Ngự có chút hụt hẫng.
“Đoàng” tiếng súng vang, trước trán Lý Triển bằng xuất hiện một lỗ máu, thân thể cứng ngắc ngã về phía sau…
Người nổ súng là Thiệu Tĩnh Trì, Lục Phó Hành quay đầu nhìn hắn một cái.
Thiệu Tĩnh Trì thờ ơ nói: “Thấy anh cứ do dự, vậy để tôi giúp anh.”
Lục Phó Hành im lặng quay đầu lại.
Bọn họ tìm kiếm tầng một, không tìm được ai khác nên họ lên tầng hai.
Vừa lên tầng hai liền thấy một con cương thi trên hành lang, quần áo trên người trông rất quen thuộc. Khi con cương thi xoay người, Tô Ngự mới xác định đây thật sự là Vương Hưng Bình, ông cũng đã biến dị, chỉ là không bị cắn thảm như Lý Triển Bằng, có một vết cắn trên cổ…
Vương Hưng Bình há miệng rống lên..
Lục Phó Hành nhắm mắt, nổ súng bắn chết ông.
Có lẽ là nghe thấy tiếng súng, Vương Tĩnh ở phòng bên cạnh cũng gầm rú lao ra. Chân bà đã bị cắn đứt, kéo lê một đường đi về phía họ…
Có vẻ ba người họ đều không chạy thoát, tất cả đều bị cắn.
Cuối cùng, Từ Lệ* cũng bị Lục Phó Hành bắn chết.
*Trong raw ghi vậy mà không biết có nhầm hem.
Phó Niên Xuyên nói từ phía sai: “Vương Cảnh Bân và con của Từ Lệ vẫn chưa thấy, trong sân chắc là một trong số họ…”
Lục Phó Hành: “Lục soát toàn bộ lần nữa.”
Tô Ngự đi giữa họ, lục soát từng phòng một cùng họ. Nhưng hiện tại ngoại trừ Vương Hưng Bình và Vương Tĩnh đã biến thành cương thi thì cũng không thấy cương thi nào khác, cũng không tìm được tung tích của những người khác.
Mãi đến khi đi tới ngoài cửa phòng nhỏ mà nhóm Lý Triển Bằng để đồ dùng ở cuối hành lang, Tô Ngự mới nghe thấy bên trong có tiếng động.
Mặc dù có rất ít khả năng cương thi ẩn náu bên trong, nhưng Tô Ngự vẫn trốn sau lưng Thiệu Tĩnh Trì bọn họ.
Lục Phó Hành mở cánh cửa phòng ra…
Bên trong chính là Vương Cảnh Bân sắc mặt tái nhợt, có vẻ như đã bị dọa ngây người.
Vương Cảnh Bân như bị Lục Phó Hành mang ra khỏi phòng chứa đồ, cậu ta vô lực dựa vào lòng Lục Phó Hành, yếu ớt hỏi: “Ba mẹ em… Bọn họ…”
Lục Phó Hành: “Bọn họ biến dị, vừa bị chúng tôi bắn chết.”
Vương Cảnh Bân vô cùng sửng sốt khi nghe được, một hồi lâu sau cậu ta mới khóc nức nở: “Bọn họ đều vị bảo vệ em..”
Nhìn bộ dáng hiện tại, Lục Phó Hành cũng không thể đẩy cậu ta ra, chỉ có thể hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra sau khi chúng tôi đi?”
Vương Cảnh Bân ngắc ngứ: “… Lúc đó em vẫn luôn ở trên tầng, chỉ nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ nhà chị Từ, khóc rất lớn. Trước kia Tiểu Bảo sẽ không như vậy, em không biết hôm nay làm sao mà dỗ cũng không ngừng, khóc rất lâu. Sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh của bọn họ, em chạy ra hành lang muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì… Thì thấy… Chị Từ và Tiểu Bảo bị vài con cương thi cắn, anh Lý muốn cứu họ nhưng lại không có vũ khí chống lại cương thi, bị cương thi nhào vào…”
“Rồi em mới biết cương thi đã xông vào… Mẹ em chạy lên tầng bảo em mau trốn đi. Lúc đó em đã bị dọa ngây người rồi… Em được mẹ em đưa vào đây trốn, sau đó em nghe thấy tiếng cương thi chạy lên tầng… Cha mẹ em chắc chắn là vì bảo vệ em nên mới…”
Vương Cảnh Bân nói đến đây thì không nói nổi nữa, đau khổ che mặt bật khóc.
Lục Phó Hành vỗ nhẹ lưng cậu ta một cách tượng trưng.
Phó Niên Xuyên nói: “Có lẽ là tiếng trẻ con khóc đã dẫn lũ cương thi lại đây.”
Ngoài khứu giác, thính giác của cương thi cũng rất nhạy, chúng sẽ bị thu hút bởi bất kỳ tiếng động nào. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tô Ngự cảm thấy kinh ngạc khi thấy có trẻ con. Vì trẻ con không hiểu chuyện gì, chúng luôn khóc nháo, mà tiếng khóc của chúng là yếu tố dễ thu hút lũ cương thi nhất.
“Vậy ngoại trừ cậu thì bọn họ đều chết?” Thiệu Tĩnh Trì nói.
Vương Cảnh Bân khóc lóc gật đầu.
Thiệu Tĩnh Trì: “Vận may của cậu không tồi.”
Vương Cảnh Bân khó chịu: “Vì sao lúc này anh còn muốn giễu cợt tôi?”
Thiệu Tĩnh Trì hừ cười, vô lại nói: “Tôi chỉ nói sự thật, nói đùa chỗ nào?”
“Anh…” Vương Cảnh Bân tức giận, trợn to hai mắt nhìn Thiệu Tĩnh Trì, định chỉ trích.
Thiệu Tĩnh Trì cụp mi xuống, nheo mắt liếc cậu ta.
Vương Cảnh Bân không nói tiếp nữa.
Tô Ngự vô cùng hiểu vì sao Vương Cảnh Bân không dám nói tiếp nữa. Nếu Thiệu Tĩnh Trì nhìn cậu với ánh mắt như vậy, có lẽ cậu sẽ sợ tới mức nhũn chân luôn.
Thiệu Tĩnh Trì nhìn Vương Cảnh Bân, lười nhác hỏi: “Tôi làm sao?”
Vương Cảnh Bân cắn môi, miễn cưỡng trả lời: “Không có gì!”
Tô Ngự cảm thấy Thiệu Tĩnh Trì có hơi khó chịu, cậu sợ hắn làm ra chuyện gì đó nên chuyển chủ đề hỏi: “Vậy chúng ta còn ở đây chờ tới ngày mai sao?”
Tổng khu báo với họ rằng sáng mai sẽ đến đưa người sống sót về, nhưng hiện giờ chỉ còn duy nhất một mình Vương Cảnh Bân sống sót.
Quan Nghiên Bạch mặt không cảm xúc: “Tôi muốn tìm nơi để tắm.”
Hả? Vì sao tự dưng chủ đề lại biến thành tắm rửa rồi?
Lục Phó Hành nhìn Vương Cảnh Bân nức nở trong lòng, nhíu mày: “Tôi sẽ thống báo cho tổng khu, để họ đừng tới vội.”
Tô Ngự khó hiểu: “Vì sao?”
Không lẽ họ định không cứu Vương Cảnh Bân? Điều này cũng không có khả năng.
Phó Niên Xuyên nói tiếp: “Bởi vì điều động vì một người tốn rất nhiều chi phí, đến lúc đó tổng khu sẽ tính lên đầu đội trưởng. Vì vậy vẫn nên tìm được thêm vài người sống sót nữa rồi tiễn một thể.”
Có nghĩa là họ sẽ đưa Vương Cảnh Bân lên đường cùng?
Tô Ngự nhìn Vương Cảnh Bân dựa vào lòng Lục Phó Hành, cậu cảm thấy có chút bất mãn.
Phó Niên Xuyên nhìn theo tầm mắt của Tô Ngự về phía Vương Cảnh Bân, cưởi tủm tỉm với cậu ta: “Tôi rất bội phục cậu đấy.”
Nước mắt còn đọng trên khóe mắt Vương Cảnh Bân, mờ mịt hỏi: “Bội phục gì tôi?”
Phó Niên Xuyên: “Người đội trưởng thối như thế mà cậu vẫn dựa vào được lâu như vậy.”
Gương mặt Vương Cảnh Bân vốn còn đang đau khổ lập tức đỏ bừng.
Lục Phó Hành nhân cơ hội này đẩy cậu ta ra, rồi yên lặng lùi lại mấy bước.
Thiệu Tĩnh Trì đặt đại khảm đao trên vai, nói: “Nếu không còn chuyện gì thì tìm nơi tắm rửa đi.”
Tô Ngự cảm thấy đối với Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch mà nói, những chuyện khác đều không quan trọng, chỉ có tắm rửa mới là việc chính.
Khi phải rời đi, Vương Cảnh Bân hỏi Lục Phó Hành liệu có thể chôn cất cha mẹ cậu ta hay không.
Thiệu Tĩnh Trì mất kiên nhẫn: “Ông đây vội đi tắm, không có thời gian, nếu không tự ở lại mà chôn.”
Nói xong đi thẳng tới xe mở cửa nhảy lên ghế lái, khởi động xe.
Quan Nghiên Bạch vốn muốn đưa Tô Ngự lên ghế phụ ngồi cùng, nhưng nhìn cả người bẩn thỉu nên đành nói với cậu: “Em ngồi phía sau đi, tôi phải chỉ đường cho Husky.”
Tô Ngự ngoan ngoãn gật đầu.
Vì Thiệu Tĩnh Trì không cho Vương Cảnh Bân bất kỳ cơ hội nào, nên cuối cùng Vương Cảnh Bân chỉ có thể ấm ức lên xe…