Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế
Chương 24: Chơi săm
*Chơi săm hoặc chơi sâm (threesome, foursome…): là một kiểu quan hệ tình dục tập thể, có ít nhất là 3 người, không có sự phân biệt về giới tính, tuổi tác hay trình độ. Mục đích chính là tìm kiếm những khoái cảm mãnh liệt và mạnh bạo hơn trong tình dục.
Gốc ở đây là Tam nhân hành, là threesome nhé.
Trên đường, Lục Phó Hành đã đưa Tô Ngự đến một cửa hàng quần áo, lấy một chiếc áo đưa cho Tô Ngự thay bộ quần áo dính máu kia đi.
Lục Phó Hành cõng Tô Ngự, phải mất một lúc lâu mới quay lại con đường mà lần trước họ đã đi vào nơi có bức tường ngăn cách. Lúc đó Tô Ngự mới biết Lục Phó Hành đã đưa cậu đến một nơi rất xa, một nơi tương đối an toàn.
Nhìn con đường, Tô Ngự giật mình trước cảnh tượng trước mắt. Cậu thấy một con đường đầy xác chết của cương thi, ít nhất cũng có mấy chục nghìn con, đa số đều bị chặt đầu, bên trong còn có nhiều điểm tương tự như cương thi thể biến dị, nhưng những con biến dị này nhìn tổng thể không khác gì những con bình thường là mấy. Bởi vì đầu của những con biến dị được bao phủ bởi các cơ cứng dài đến cổ, rất khó để chém bằng đao nên hầu hết phần đầu đó đều bị nổ tung, có thể là bị bắn bởi một khẩu súng ngắn…
“Anh giết hết bọn chúng sao?!”
“Không, lúc tôi mang cậu đi số lượng cương thi không nhiều như vậy.” Lục Phó Hành nói: “Chắc hẳn là do bọn họ làm ra, bức tường cũng bị nổ tung rồi.”
Tô Ngự bấy giờ mới nhận ra bức tường cuối đường đã bị nổ tung với cái lỗ rất lớn, xác chết của lũ cương thi chất thành một ngọn đồi trong khoảng trống, chúng gần như chất thành đống cao bằng bức tường…
Tô Ngự cảm giác Lục Phó Hành chuẩn bị đi vào trong nên vội vàng ngăn hắn lại, lo lắng nói: “Ở đây ngay cả chỗ đặt chân còn không có, bên trong nếu còn cương thi chưa chết thì sẽ rất nguy hiểm.”
“Đừng lo lắng.” Lục Phó Hành trầm ổn nói.
Có lẽ là vì Lục Phó Hành cư xử rất bình tĩnh vững vàng, cho nên Tô Ngự cũng an tâm qua lời nói của hắn.
Lục Phó Hành đá một cái xác chặn đường bằng quân ủng, cõng Tô Ngự trên lưng vững chắc đi đến tòa nhà nơi đặt chiếc xe căn cứ.
Dù Tô Ngự có bịt mũi bịt miệng lại cũng không ngăn được mùi xác thối xộc thẳng vào mũi, không khỏi muốn ói ra. Nhưng nhìn Lục Phó Hành đá văng những thi thể ghê tởm đó ra mà không hề nhăn mày lại chút nào nên cậu đành cố kìm lại, cậu sợ Lục Phó Hành sẽ nói cậu làm ra vẻ.
Cuối cùng họ cũng vượt qua đống xác chết, đến được tòa nhà lớn. Hình ảnh bên trong thậm chí còn khoa trương hơn, toàn bộ đại sảnh chất đầy thi thể cương thi, ngay cả xe căn cứ cũng bị bao bọc trong đống xác ấy…
Có dấu vết của vụ nổ mạnh trong tòa nhà. Hầy hết những xác chết đó thịt đều chia năm xẻ bảy, còn có rất nhiều cơ quan nội tạng màu xanh đen nhão nhoét…
Tô Ngự được Lục Phó Hành thả xuống, nhưng khi tiếp đất, chân vừa lúc chạm phải một cơ quan nội tạng không thể xác định. Cảm giác lòng bàn chân giẫm phải thứ gì đó mềm mại dính nhớp cùng với tiếng “phụt” phát ra khiến Tô Ngự cuối cùng không nhịn nổi nữa mà nôn ra…
Vì đã mấy ngày không ăn gì nên cậu cũng không thể nôn ra được thứ gì, chỉ có thể phun ra rất nhiều nước miếng, sau đó là một cơn ho dữ dội do buồn nôn.
“Cậu đứng ở đây, tôi qua đó nhìn chút.” Lục Phó Hành vỗ vỗ lưng Tô Ngự, sau đó nói với cậu.
Tô Ngự ho đến choáng váng, sắc mặt tái nhợt vì nôn mửa, cậu dựa vào khung thép của tòa nhà, yếu ớt đáp: “Được.”
Lục Phó Hành nhặt khung thép rơi ra vì vụ nổ, đá những cái xác rồi đi đến trước xe căn cứ.
Hắn dùng thanh thép để cậy những thi thể trên xe. Xác chết cương thi chủ yếu bao trùm trên lớp vỏ bên ngoài. Vì cứu Tô Ngự nên Lục Phó Hành không kịp đóng cánh lái của xe, có vài con cương thi bò vào bên trong đã bị nổ tung đầu.
Cửa khoang sau xe cũng bị mở ra, bên trong có vài xác con cương thi, vì xe lật đổ nên mọi thứ bên trong đều nghiêng ngả. Lục Phó Hành thấy toàn bộ hộp đạn đã bị mở hết, vũ khí cũng không còn nhiều. Hắn đoán chắc hẳn nhóm Phó Niên Xuyên đã từng tác chiến ở đây.
Lục Phó Hành trang bị tất cả những vũ khí đạn dược còn lại lên trên người, sau khi xong xuôi thì đi tới thùng đựng thức ăn.
Hắn nhận thấy ba người đã mang theo rất nhiều súng đạn, nhưng lương thực thì không nhiều. Có lẽ họ đang vội hoặc cũng có thể không mang theo được.
Lục Phó Hành tìm được một chiếc túi màu đen trong đống hỗn độn, bỏ vào đó vài chai nước cộng thêm một ít bánh quy đóng hộp, sau đó hắn dọn sạch đống xác ra khỏi xe, đóng cửa xe rồi bước đến bên Tô Ngự.
“Xe căn cứ còn chạy được không?” Tô Ngự hỏi sau khi thấy Lục Phó Hành còn đặc biệt đóng lại cửa xe.
“Hư tổn không nhiều, để nó ở đó trước đã.” Lục Phó Hành nói rồi đưa túi thức ăn cho Tô Ngự.
Sau khi Tô Ngự nhận lấy thì thấy Lục Phó Hành quay lưng lại ngồi xổm xuống trước mặt mình, dường như lại muốn cõng cậu lần nữa.
Tô Ngự cũng đã có chút hiểu biết về con người của Lục Phó Hành. Tính cách của hắn rất mạnh mẽ, chắc chắn sẽ phải làm được những gì mà hắn muốn làm. Có lẽ bởi vì hắn là một quân nhân, cũng như là một người đội trưởng.
Vì vậy Tô Ngự không lãng phí thời gian, ngoan ngoãn leo lên lưng Lục Phó Hành.
Lục Phó Hành đã dọn sẵn một con đường nhỏ nên hành trình đi ra ngoài nhanh hơn nhiều.
Tô Ngự nín thở một hơi thật sâu cho đến khi rời khỏi con đường một đoạn dài mới hô hấp trở lại.
Đến cạnh một chiếc ghế dài, Lục Phó Hành thả cậu xuống dưới, cười nói: “Dung tích phổi của cậu khá tốt.”
Lần đầu tiên một người ít nói ít cười, thậm chí đối xử lạnh nhạt như Lục Phó Hành cười với cậu khiến Tô Ngự sững sờ, nhất thời không biết nên làm sao, mặt đỏ bừng: “Bởi vì… Tôi… Tôi bơi rất giỏi…”
Lục Phó Hành không hiểu vì sao tự nhiên Tô Ngự lại đỏ mặt, nhưng hắn cũng không hiểu vì sao thấy Tô Ngự đỏ mặt mà hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên.
“Cậu ăn gì đi, tìm cho cậu đấy. Ăn no rồi vết thương sẽ nhanh chóng phục hồi hơn.”
Tô Ngự lấy nước và bánh quy từ trong túi ra, đưa cho Lục Phó Hành: “Anh cũng ăn đi, mấy ngày nay anh không ăn gì rồi.”
Lục Phó Hành không từ chối, nhận lấy.
Tô Ngự tách bánh ra ăn từng miếng nhỏ, dù sao đã hai ngày rồi cậu chưa ăn gì, sợ dạ dày sẽ không chịu nổi nếu ăn quá nhiều cùng một lúc.
“Chắc họ cũng đang tìm chúng ta nhỉ?” Tô Ngự vừa ăn vừa nói.
“Có thể.” Lục Phó Hành ăn rất nhanh, ăn xong bánh quy rồi uống một hơi cạn sạch bình nước.
Tô Ngự cũng nhận thấy có lẽ hắn cũng rất đói rất khát, nhưng vừa rồi hắn chỉ nói Tô Ngự ăn trước, còn không có đòi uống nước.
Tô Ngự cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Vậy nếu chúng ta gặp họ ở đây thì sẽ rời đi luôn sao?”
“Không, tôi phải giết sạch cương thi và thể biến dị ở thành phố N.”
Tô Ngự cũng đã đoán được kết quả như vậy, Lục Phó Hành sao có thể sẽ lâm trận lùi bước được. Nếu lúc đó không phải vì cứu cậu, chắc chắn hắn sẽ ở lại chiến đấu.
“Tôi biết rồi.”
Lục Phó Hành biết Tô Ngự là một người tham sống sợ chết, lúc nào cũng tỏ vẻ vâng vâng dạ dạ mặc người bắt nạt. Hắn đã từng không thích loại con trai như vậy, nhưng hiện giờ nhìn bộ dáng cúi đầu đáng thương của Tô Ngự, chính hắn cũng không biết vì sao lại nói: “Đợi gặp lại hai người bạn kia của cậu, có thể để họ đưa cậu đến tổng khu trước.”
Tô Ngự bất ngờ, nhìn về phía Lục Phó Hành.
Lục Phó Hành bóp nát chai nhựa trong tay, chuẩn bị ném vào thùng rác ở đằng xa.
“Tôi vẫn nên ở lại thôi.” Tô Ngự nói một cách chắc chắn.
Lần này đến lượt Lục Phó Hành kinh ngạc, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài. Chỉ là chai nhựa lẽ ra phải trúng ngay hồng tâm của thùng rác nay lại đập lệch vào phía bên cạnh thùng rồi mới rơi vào.
“Vì sao?” Hắn hỏi.
Tô Ngự ném vỏ bánh quy xuống đất, cậu cảm thấy hiện giờ cũng không cần ý thức bảo vệ môi trường nữa rồi.
“Bởi vì vấn đề hiện tại ở nơi này khó giải quyết như thế, cũng không biết có bao nhiêu loại biến dị khác nhau. Nếu Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch dẫn tôi đi rồi thì các anh sẽ gặp phải bao nhiêu nguy hiểm chứ. Có bọn họ ở đây, với năng lực cường hãn của bốn người khẳng định sẽ giải quyết được những việc này.”
Lục Phó Hành giật mình, sau đó lại cười, nhẹ nhàng nói: “Có vẻ như tôi đã đánh giá thấp cậu rồi.”
“Anh nói gì cơ?” Tô Ngự không nghe rõ.
“Không có gì.”
Lúc này Tô Ngự đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng động gì đó, cậu tưởng rằng có một đám cương thi đang tới, lập tức nhảy dựng từ trên ghế trốn ra sau Lục Phó Hành.
Lục Phó Hành cũng bảo vệ Tô Ngự ở phía sau.
Một lúc sau, họ nhìn thấy đằng xa có một chiếc xe đang từ từ tiến đến, thoạt nhìn giống như một chiếc xe bảy chỗ của Wuling*.
*Một hãng xe.
“Là xe!” Tô Ngự kinh hô.
Nhưng ai đang lái chiếc xe này vậy chứ?
Có thể là nhóm Thiệu Tĩnh Trì không?
Chiếc xe vốn dĩ đang chạy chậm, sau đó dường như nhìn thấy Tô Ngự bọn họ, tốc độ đột nhiên tăng lên, lái xe đến trước mặt bọn họ gần như trong nháy mắt.
Chiếc xe phanh gấp trước mặt Lục Phó Hành…
Lục Phó Hành nhíu mày không vui.
Phó Niên Xuyên ngồi trên ghế lái mỉm cười chào, dù sao chiếc xe này cũng hơi cũ rồi, không phanh lại được nha ~
Cửa xe mở ra, Tô Ngự thấy một bóng người cao lớn nhanh chóng nhảy ra khỏi xe, chạy tới đẩy Lục Phó Hành trước người Tô Ngự ra, sau đó ôm chặt cậu vào lòng.
Lục Phó Hành nhíu mày càng chặt.
“Gà con!!”
Người ôm lấy cậu chính là Thiệu Tĩnh Trì.
“Anh thả lỏng ra chút… Bụng tôi đau quá…”
Thiệu Tĩnh Trì ôm cậu chặt đến mức Tô Ngự không thở nổi.
“Thả cậu ấy ra, bụng cậu ấy có vết thương.” Lục Phó Hành trầm mặt nói.
Thiệu Tĩnh Trì lập tức thả lỏng Tô Ngự.
“Em bị thương? Làm sao vậy? Bị cương thi cắn?” Nói xong liền vén áo cậu lên nhìn vết thương trên bụng.
Bàn tay đi được nửa đường thì bị Quan Nghiên Bạch kéo lại, Quan Nghiên Bạch lãnh đạm nói: “Để em ấy định thần lại đi.”
“Được rồi.”
Nhìn Tô Ngự cau mày đau đớn, Thiệu Tĩnh Trì mới miễn cưỡng bình tĩnh lại một chút.
Tô Ngự chậm lại một hồi, vén áo nhìn trên băng gạc không còn vét máu, tiện thể để đám người Thiệu Tĩnh Trì xem thương thế của mình.
Sau đó, cậu nói với họ rằng cậu đã bị thương như thế nào và Lục Phó Hành đã cứu cậu ra sao.
“Máu của chúng ta có ích với em? Vậy ca ca lập tức lấy cho em một xô.”
Thiệu Tĩnh Trì nói xong liền cầm đao cắt tay, nhưng Tô Ngự đã nhanh chóng ngăn hắn lại.
Tô Ngự bối rối trước độ coi trọng của Thiệu Tĩnh Trì dành cho cậu, cậu cảm thấy cả người Thiệu Tĩnh Trì toát ra sự đau lòng vì cậu, đây là điều mà cậu không bao giờ có thể ngờ tới.
Không lẽ Thiệu Tĩnh Trì thật sự thích cậu sao?
Lục Phó Hành: “Vô dụng thôi. Uống máu cũng chỉ giúp được một ít, nếu hiệu quả thì cậu ấy đã sớm lành rồi. Vẫn phải phụ thuộc vào khả năng phục hồi của bản thân cậu ấy.”
Nghe Lục Phó Hành nói vậy, Thiệu Tĩnh Trì mới từ bỏ ý định lấy máu. Hắn nhẹ nhàng ôm Tô Ngự: “Em không sao là tốt rồi.”
Phó Niên Xuyên bên cạnh nói: “Cậu không biết đâu, hai người này phát hiện ra cậu gặp nạn xong cứ như nổi điên vậy. Để đột phá đám cương thi với thể biến dị đi cứu cậu mà sức chiến đấu phải tăng lên vài lần, giết cương thi như giết gì ý.”
Từ miệng Phó Niên Xuyên, Tô Ngự mới biết lúc đó cậu kêu cứu, mặc dù bộ đàm trong tay Lục Phó Hành nhưng cậu hét đến tê tâm liệt phế đến nỗi Phó Niên Xuyên ở phía xa cũng nghe thấy.
Tuy rằng Phó Niên Xuyên biết Lục Phó Hành đã quay lại để cứu cậu, nhưng hắn vẫn đề cập đến chuyện này khi gặp nhóm Thiệu Tĩnh Trì.
Vào thời điểm đó, ngoài việc đối mặt với những thể biến dị nhanh nhẹn khó đối phó, còn có rất nhiều cương thi từ mọi hướng đổ về…
Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch vốn còn đang chém cương thi một cách có trật tự, nhưng khi hai người họ nghe Phó Niên Xuyên nói rằng Tô Ngự kêu cứu qua bộ đàm có thể gặp phải nguy hiểm thì đột nhiên bầu không khí của hai người thay đổi, tốc độ trở nên nhanh chóng, điên cuồng chém giết cương thi. Quan Nghiên Bạch thậm chí còn đổi thành súng máy cuồng quét đám cương thi…
Nhưng cương thi thực sự quá nhiều, còn có những thể biến dị khó chơi, bọn họ rất vất vả mới vùng phá đàn cương thi đi đến bức tường. Thiệu Tĩnh Trì không nói hai lời ném quả lựu đạn làm sập bức tường, sau đó lại có thêm càng nhiều cương thi bên ngoài bức tường tràn vào…
“Lúc đấy tôi cảm thấy cậu ta bị thủng não rồi.” Phó Niên Xuyên phỉ nhổ.
“Đó là do tôi sốt ruột.” Thiệu Tĩnh Trì phản bác.
Kết quả là, bọn họ lại bị ép vào chân tường một lần nữa…
Cuối cùng, không biết bọn họ đã đánh giết bao lâu, mặt đất phủ đầy xác cương thi, khi bức tường sắp bị chặn lại bởi cương thi chất đống thì mới đến được tòa nhà. Nhưng lúc họ đi vào, ngoài trừ cương thi bên trong thì Tô Ngự và Lục Phó Hành đã không còn nữa.
Cố tình lúc đó có một lượng lớn cương thi ập vào, bọn họ chỉ có thể lại điên cuồng giết cương thi…
“Giết chóc từ tối mịt đến rạng sáng rồi lại tối mịt… Tôi cảm thấy tay tôi như phế luôn rồi.”
Mặc dù giọng điệu Phó Niên Xuyên rất thoải mái, nhưng vào tai Tô Ngự lại là hãi hùng khiếp vía.
Khi đó bọn họ đã phải đối mặt với khốn cảnh lớn như thế nào mới có thể phá vòng vây chứ!
“Xin lỗi, đã làm các anh lo lắng rồi.”
Tô Ngự nhìn thấy ba người Thiệu Tĩnh Trì, Quan Nghiên Bạch và Phó Niên Xuyên chật vật hơn rất nhiều so với Lục Phó Hành lúc trước. Ngay cả người nhìn trông luôn luôn sạch sẽ như Quan Nghiên Bạch cũng lấm lem bùn đất, trên người trên tay bọn họ cũng có rất nhiều vết thương nhỏ.
Sau khi biết Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch đã làm tất cả vì muốn cứu cậu, nói Tô Ngự không cảm động là giả, thậm chí cậu còn cảm thấy cậu có tài đức gì mà khiến hai người có thể làm đến mức độ này vì cậu.
“Những vết thương này của các anh không sao chứ.” Tô Ngự đau lòng chạm vào cánh tay Thiệu Tĩnh Trì, lại chạm vào cánh tay Quan Nghiên Bạch.
“Không sao, em yên tâm nghỉ ngơi đi.” Quan Nghiên Bạch nói với cậu.
Phó Niên Xuyên đứng một bên vẫn luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp. Tầm mắt hắn quét từ Thiệu Tĩnh Trì đến Tô Ngự rồi sang Quan Nghiên Bạch, sau đó hỏi một câu mà hắn đã muốn hỏi từ lâu:
“Mấy người… Không lẽ chơi săm à?!”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Tô Ngự: Độc giả sợ thân thể của em không gánh nổi, vậy nên không bằng cứ ba người như vậy đi, như thế thân thể em có thể chịu nổi một ít.
Lục Phó Hành: Tôi không đồng ý.
Phó Niên Xuyên: +1. (Khi nào thì có tuyến tình cảm của tôi? Đội trưởng oán giận một tí là có tuyến tình cảm tận hai chương? Tôi thì sao? Không thì trực tiếp trả tôi bằng cảnh ăn thịt đi, tôi không thể làm một công quân trợ công được.)
Gốc ở đây là Tam nhân hành, là threesome nhé.
Trên đường, Lục Phó Hành đã đưa Tô Ngự đến một cửa hàng quần áo, lấy một chiếc áo đưa cho Tô Ngự thay bộ quần áo dính máu kia đi.
Lục Phó Hành cõng Tô Ngự, phải mất một lúc lâu mới quay lại con đường mà lần trước họ đã đi vào nơi có bức tường ngăn cách. Lúc đó Tô Ngự mới biết Lục Phó Hành đã đưa cậu đến một nơi rất xa, một nơi tương đối an toàn.
Nhìn con đường, Tô Ngự giật mình trước cảnh tượng trước mắt. Cậu thấy một con đường đầy xác chết của cương thi, ít nhất cũng có mấy chục nghìn con, đa số đều bị chặt đầu, bên trong còn có nhiều điểm tương tự như cương thi thể biến dị, nhưng những con biến dị này nhìn tổng thể không khác gì những con bình thường là mấy. Bởi vì đầu của những con biến dị được bao phủ bởi các cơ cứng dài đến cổ, rất khó để chém bằng đao nên hầu hết phần đầu đó đều bị nổ tung, có thể là bị bắn bởi một khẩu súng ngắn…
“Anh giết hết bọn chúng sao?!”
“Không, lúc tôi mang cậu đi số lượng cương thi không nhiều như vậy.” Lục Phó Hành nói: “Chắc hẳn là do bọn họ làm ra, bức tường cũng bị nổ tung rồi.”
Tô Ngự bấy giờ mới nhận ra bức tường cuối đường đã bị nổ tung với cái lỗ rất lớn, xác chết của lũ cương thi chất thành một ngọn đồi trong khoảng trống, chúng gần như chất thành đống cao bằng bức tường…
Tô Ngự cảm giác Lục Phó Hành chuẩn bị đi vào trong nên vội vàng ngăn hắn lại, lo lắng nói: “Ở đây ngay cả chỗ đặt chân còn không có, bên trong nếu còn cương thi chưa chết thì sẽ rất nguy hiểm.”
“Đừng lo lắng.” Lục Phó Hành trầm ổn nói.
Có lẽ là vì Lục Phó Hành cư xử rất bình tĩnh vững vàng, cho nên Tô Ngự cũng an tâm qua lời nói của hắn.
Lục Phó Hành đá một cái xác chặn đường bằng quân ủng, cõng Tô Ngự trên lưng vững chắc đi đến tòa nhà nơi đặt chiếc xe căn cứ.
Dù Tô Ngự có bịt mũi bịt miệng lại cũng không ngăn được mùi xác thối xộc thẳng vào mũi, không khỏi muốn ói ra. Nhưng nhìn Lục Phó Hành đá văng những thi thể ghê tởm đó ra mà không hề nhăn mày lại chút nào nên cậu đành cố kìm lại, cậu sợ Lục Phó Hành sẽ nói cậu làm ra vẻ.
Cuối cùng họ cũng vượt qua đống xác chết, đến được tòa nhà lớn. Hình ảnh bên trong thậm chí còn khoa trương hơn, toàn bộ đại sảnh chất đầy thi thể cương thi, ngay cả xe căn cứ cũng bị bao bọc trong đống xác ấy…
Có dấu vết của vụ nổ mạnh trong tòa nhà. Hầy hết những xác chết đó thịt đều chia năm xẻ bảy, còn có rất nhiều cơ quan nội tạng màu xanh đen nhão nhoét…
Tô Ngự được Lục Phó Hành thả xuống, nhưng khi tiếp đất, chân vừa lúc chạm phải một cơ quan nội tạng không thể xác định. Cảm giác lòng bàn chân giẫm phải thứ gì đó mềm mại dính nhớp cùng với tiếng “phụt” phát ra khiến Tô Ngự cuối cùng không nhịn nổi nữa mà nôn ra…
Vì đã mấy ngày không ăn gì nên cậu cũng không thể nôn ra được thứ gì, chỉ có thể phun ra rất nhiều nước miếng, sau đó là một cơn ho dữ dội do buồn nôn.
“Cậu đứng ở đây, tôi qua đó nhìn chút.” Lục Phó Hành vỗ vỗ lưng Tô Ngự, sau đó nói với cậu.
Tô Ngự ho đến choáng váng, sắc mặt tái nhợt vì nôn mửa, cậu dựa vào khung thép của tòa nhà, yếu ớt đáp: “Được.”
Lục Phó Hành nhặt khung thép rơi ra vì vụ nổ, đá những cái xác rồi đi đến trước xe căn cứ.
Hắn dùng thanh thép để cậy những thi thể trên xe. Xác chết cương thi chủ yếu bao trùm trên lớp vỏ bên ngoài. Vì cứu Tô Ngự nên Lục Phó Hành không kịp đóng cánh lái của xe, có vài con cương thi bò vào bên trong đã bị nổ tung đầu.
Cửa khoang sau xe cũng bị mở ra, bên trong có vài xác con cương thi, vì xe lật đổ nên mọi thứ bên trong đều nghiêng ngả. Lục Phó Hành thấy toàn bộ hộp đạn đã bị mở hết, vũ khí cũng không còn nhiều. Hắn đoán chắc hẳn nhóm Phó Niên Xuyên đã từng tác chiến ở đây.
Lục Phó Hành trang bị tất cả những vũ khí đạn dược còn lại lên trên người, sau khi xong xuôi thì đi tới thùng đựng thức ăn.
Hắn nhận thấy ba người đã mang theo rất nhiều súng đạn, nhưng lương thực thì không nhiều. Có lẽ họ đang vội hoặc cũng có thể không mang theo được.
Lục Phó Hành tìm được một chiếc túi màu đen trong đống hỗn độn, bỏ vào đó vài chai nước cộng thêm một ít bánh quy đóng hộp, sau đó hắn dọn sạch đống xác ra khỏi xe, đóng cửa xe rồi bước đến bên Tô Ngự.
“Xe căn cứ còn chạy được không?” Tô Ngự hỏi sau khi thấy Lục Phó Hành còn đặc biệt đóng lại cửa xe.
“Hư tổn không nhiều, để nó ở đó trước đã.” Lục Phó Hành nói rồi đưa túi thức ăn cho Tô Ngự.
Sau khi Tô Ngự nhận lấy thì thấy Lục Phó Hành quay lưng lại ngồi xổm xuống trước mặt mình, dường như lại muốn cõng cậu lần nữa.
Tô Ngự cũng đã có chút hiểu biết về con người của Lục Phó Hành. Tính cách của hắn rất mạnh mẽ, chắc chắn sẽ phải làm được những gì mà hắn muốn làm. Có lẽ bởi vì hắn là một quân nhân, cũng như là một người đội trưởng.
Vì vậy Tô Ngự không lãng phí thời gian, ngoan ngoãn leo lên lưng Lục Phó Hành.
Lục Phó Hành đã dọn sẵn một con đường nhỏ nên hành trình đi ra ngoài nhanh hơn nhiều.
Tô Ngự nín thở một hơi thật sâu cho đến khi rời khỏi con đường một đoạn dài mới hô hấp trở lại.
Đến cạnh một chiếc ghế dài, Lục Phó Hành thả cậu xuống dưới, cười nói: “Dung tích phổi của cậu khá tốt.”
Lần đầu tiên một người ít nói ít cười, thậm chí đối xử lạnh nhạt như Lục Phó Hành cười với cậu khiến Tô Ngự sững sờ, nhất thời không biết nên làm sao, mặt đỏ bừng: “Bởi vì… Tôi… Tôi bơi rất giỏi…”
Lục Phó Hành không hiểu vì sao tự nhiên Tô Ngự lại đỏ mặt, nhưng hắn cũng không hiểu vì sao thấy Tô Ngự đỏ mặt mà hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên.
“Cậu ăn gì đi, tìm cho cậu đấy. Ăn no rồi vết thương sẽ nhanh chóng phục hồi hơn.”
Tô Ngự lấy nước và bánh quy từ trong túi ra, đưa cho Lục Phó Hành: “Anh cũng ăn đi, mấy ngày nay anh không ăn gì rồi.”
Lục Phó Hành không từ chối, nhận lấy.
Tô Ngự tách bánh ra ăn từng miếng nhỏ, dù sao đã hai ngày rồi cậu chưa ăn gì, sợ dạ dày sẽ không chịu nổi nếu ăn quá nhiều cùng một lúc.
“Chắc họ cũng đang tìm chúng ta nhỉ?” Tô Ngự vừa ăn vừa nói.
“Có thể.” Lục Phó Hành ăn rất nhanh, ăn xong bánh quy rồi uống một hơi cạn sạch bình nước.
Tô Ngự cũng nhận thấy có lẽ hắn cũng rất đói rất khát, nhưng vừa rồi hắn chỉ nói Tô Ngự ăn trước, còn không có đòi uống nước.
Tô Ngự cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Vậy nếu chúng ta gặp họ ở đây thì sẽ rời đi luôn sao?”
“Không, tôi phải giết sạch cương thi và thể biến dị ở thành phố N.”
Tô Ngự cũng đã đoán được kết quả như vậy, Lục Phó Hành sao có thể sẽ lâm trận lùi bước được. Nếu lúc đó không phải vì cứu cậu, chắc chắn hắn sẽ ở lại chiến đấu.
“Tôi biết rồi.”
Lục Phó Hành biết Tô Ngự là một người tham sống sợ chết, lúc nào cũng tỏ vẻ vâng vâng dạ dạ mặc người bắt nạt. Hắn đã từng không thích loại con trai như vậy, nhưng hiện giờ nhìn bộ dáng cúi đầu đáng thương của Tô Ngự, chính hắn cũng không biết vì sao lại nói: “Đợi gặp lại hai người bạn kia của cậu, có thể để họ đưa cậu đến tổng khu trước.”
Tô Ngự bất ngờ, nhìn về phía Lục Phó Hành.
Lục Phó Hành bóp nát chai nhựa trong tay, chuẩn bị ném vào thùng rác ở đằng xa.
“Tôi vẫn nên ở lại thôi.” Tô Ngự nói một cách chắc chắn.
Lần này đến lượt Lục Phó Hành kinh ngạc, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài. Chỉ là chai nhựa lẽ ra phải trúng ngay hồng tâm của thùng rác nay lại đập lệch vào phía bên cạnh thùng rồi mới rơi vào.
“Vì sao?” Hắn hỏi.
Tô Ngự ném vỏ bánh quy xuống đất, cậu cảm thấy hiện giờ cũng không cần ý thức bảo vệ môi trường nữa rồi.
“Bởi vì vấn đề hiện tại ở nơi này khó giải quyết như thế, cũng không biết có bao nhiêu loại biến dị khác nhau. Nếu Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch dẫn tôi đi rồi thì các anh sẽ gặp phải bao nhiêu nguy hiểm chứ. Có bọn họ ở đây, với năng lực cường hãn của bốn người khẳng định sẽ giải quyết được những việc này.”
Lục Phó Hành giật mình, sau đó lại cười, nhẹ nhàng nói: “Có vẻ như tôi đã đánh giá thấp cậu rồi.”
“Anh nói gì cơ?” Tô Ngự không nghe rõ.
“Không có gì.”
Lúc này Tô Ngự đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng động gì đó, cậu tưởng rằng có một đám cương thi đang tới, lập tức nhảy dựng từ trên ghế trốn ra sau Lục Phó Hành.
Lục Phó Hành cũng bảo vệ Tô Ngự ở phía sau.
Một lúc sau, họ nhìn thấy đằng xa có một chiếc xe đang từ từ tiến đến, thoạt nhìn giống như một chiếc xe bảy chỗ của Wuling*.
*Một hãng xe.
“Là xe!” Tô Ngự kinh hô.
Nhưng ai đang lái chiếc xe này vậy chứ?
Có thể là nhóm Thiệu Tĩnh Trì không?
Chiếc xe vốn dĩ đang chạy chậm, sau đó dường như nhìn thấy Tô Ngự bọn họ, tốc độ đột nhiên tăng lên, lái xe đến trước mặt bọn họ gần như trong nháy mắt.
Chiếc xe phanh gấp trước mặt Lục Phó Hành…
Lục Phó Hành nhíu mày không vui.
Phó Niên Xuyên ngồi trên ghế lái mỉm cười chào, dù sao chiếc xe này cũng hơi cũ rồi, không phanh lại được nha ~
Cửa xe mở ra, Tô Ngự thấy một bóng người cao lớn nhanh chóng nhảy ra khỏi xe, chạy tới đẩy Lục Phó Hành trước người Tô Ngự ra, sau đó ôm chặt cậu vào lòng.
Lục Phó Hành nhíu mày càng chặt.
“Gà con!!”
Người ôm lấy cậu chính là Thiệu Tĩnh Trì.
“Anh thả lỏng ra chút… Bụng tôi đau quá…”
Thiệu Tĩnh Trì ôm cậu chặt đến mức Tô Ngự không thở nổi.
“Thả cậu ấy ra, bụng cậu ấy có vết thương.” Lục Phó Hành trầm mặt nói.
Thiệu Tĩnh Trì lập tức thả lỏng Tô Ngự.
“Em bị thương? Làm sao vậy? Bị cương thi cắn?” Nói xong liền vén áo cậu lên nhìn vết thương trên bụng.
Bàn tay đi được nửa đường thì bị Quan Nghiên Bạch kéo lại, Quan Nghiên Bạch lãnh đạm nói: “Để em ấy định thần lại đi.”
“Được rồi.”
Nhìn Tô Ngự cau mày đau đớn, Thiệu Tĩnh Trì mới miễn cưỡng bình tĩnh lại một chút.
Tô Ngự chậm lại một hồi, vén áo nhìn trên băng gạc không còn vét máu, tiện thể để đám người Thiệu Tĩnh Trì xem thương thế của mình.
Sau đó, cậu nói với họ rằng cậu đã bị thương như thế nào và Lục Phó Hành đã cứu cậu ra sao.
“Máu của chúng ta có ích với em? Vậy ca ca lập tức lấy cho em một xô.”
Thiệu Tĩnh Trì nói xong liền cầm đao cắt tay, nhưng Tô Ngự đã nhanh chóng ngăn hắn lại.
Tô Ngự bối rối trước độ coi trọng của Thiệu Tĩnh Trì dành cho cậu, cậu cảm thấy cả người Thiệu Tĩnh Trì toát ra sự đau lòng vì cậu, đây là điều mà cậu không bao giờ có thể ngờ tới.
Không lẽ Thiệu Tĩnh Trì thật sự thích cậu sao?
Lục Phó Hành: “Vô dụng thôi. Uống máu cũng chỉ giúp được một ít, nếu hiệu quả thì cậu ấy đã sớm lành rồi. Vẫn phải phụ thuộc vào khả năng phục hồi của bản thân cậu ấy.”
Nghe Lục Phó Hành nói vậy, Thiệu Tĩnh Trì mới từ bỏ ý định lấy máu. Hắn nhẹ nhàng ôm Tô Ngự: “Em không sao là tốt rồi.”
Phó Niên Xuyên bên cạnh nói: “Cậu không biết đâu, hai người này phát hiện ra cậu gặp nạn xong cứ như nổi điên vậy. Để đột phá đám cương thi với thể biến dị đi cứu cậu mà sức chiến đấu phải tăng lên vài lần, giết cương thi như giết gì ý.”
Từ miệng Phó Niên Xuyên, Tô Ngự mới biết lúc đó cậu kêu cứu, mặc dù bộ đàm trong tay Lục Phó Hành nhưng cậu hét đến tê tâm liệt phế đến nỗi Phó Niên Xuyên ở phía xa cũng nghe thấy.
Tuy rằng Phó Niên Xuyên biết Lục Phó Hành đã quay lại để cứu cậu, nhưng hắn vẫn đề cập đến chuyện này khi gặp nhóm Thiệu Tĩnh Trì.
Vào thời điểm đó, ngoài việc đối mặt với những thể biến dị nhanh nhẹn khó đối phó, còn có rất nhiều cương thi từ mọi hướng đổ về…
Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch vốn còn đang chém cương thi một cách có trật tự, nhưng khi hai người họ nghe Phó Niên Xuyên nói rằng Tô Ngự kêu cứu qua bộ đàm có thể gặp phải nguy hiểm thì đột nhiên bầu không khí của hai người thay đổi, tốc độ trở nên nhanh chóng, điên cuồng chém giết cương thi. Quan Nghiên Bạch thậm chí còn đổi thành súng máy cuồng quét đám cương thi…
Nhưng cương thi thực sự quá nhiều, còn có những thể biến dị khó chơi, bọn họ rất vất vả mới vùng phá đàn cương thi đi đến bức tường. Thiệu Tĩnh Trì không nói hai lời ném quả lựu đạn làm sập bức tường, sau đó lại có thêm càng nhiều cương thi bên ngoài bức tường tràn vào…
“Lúc đấy tôi cảm thấy cậu ta bị thủng não rồi.” Phó Niên Xuyên phỉ nhổ.
“Đó là do tôi sốt ruột.” Thiệu Tĩnh Trì phản bác.
Kết quả là, bọn họ lại bị ép vào chân tường một lần nữa…
Cuối cùng, không biết bọn họ đã đánh giết bao lâu, mặt đất phủ đầy xác cương thi, khi bức tường sắp bị chặn lại bởi cương thi chất đống thì mới đến được tòa nhà. Nhưng lúc họ đi vào, ngoài trừ cương thi bên trong thì Tô Ngự và Lục Phó Hành đã không còn nữa.
Cố tình lúc đó có một lượng lớn cương thi ập vào, bọn họ chỉ có thể lại điên cuồng giết cương thi…
“Giết chóc từ tối mịt đến rạng sáng rồi lại tối mịt… Tôi cảm thấy tay tôi như phế luôn rồi.”
Mặc dù giọng điệu Phó Niên Xuyên rất thoải mái, nhưng vào tai Tô Ngự lại là hãi hùng khiếp vía.
Khi đó bọn họ đã phải đối mặt với khốn cảnh lớn như thế nào mới có thể phá vòng vây chứ!
“Xin lỗi, đã làm các anh lo lắng rồi.”
Tô Ngự nhìn thấy ba người Thiệu Tĩnh Trì, Quan Nghiên Bạch và Phó Niên Xuyên chật vật hơn rất nhiều so với Lục Phó Hành lúc trước. Ngay cả người nhìn trông luôn luôn sạch sẽ như Quan Nghiên Bạch cũng lấm lem bùn đất, trên người trên tay bọn họ cũng có rất nhiều vết thương nhỏ.
Sau khi biết Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch đã làm tất cả vì muốn cứu cậu, nói Tô Ngự không cảm động là giả, thậm chí cậu còn cảm thấy cậu có tài đức gì mà khiến hai người có thể làm đến mức độ này vì cậu.
“Những vết thương này của các anh không sao chứ.” Tô Ngự đau lòng chạm vào cánh tay Thiệu Tĩnh Trì, lại chạm vào cánh tay Quan Nghiên Bạch.
“Không sao, em yên tâm nghỉ ngơi đi.” Quan Nghiên Bạch nói với cậu.
Phó Niên Xuyên đứng một bên vẫn luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp. Tầm mắt hắn quét từ Thiệu Tĩnh Trì đến Tô Ngự rồi sang Quan Nghiên Bạch, sau đó hỏi một câu mà hắn đã muốn hỏi từ lâu:
“Mấy người… Không lẽ chơi săm à?!”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Tô Ngự: Độc giả sợ thân thể của em không gánh nổi, vậy nên không bằng cứ ba người như vậy đi, như thế thân thể em có thể chịu nổi một ít.
Lục Phó Hành: Tôi không đồng ý.
Phó Niên Xuyên: +1. (Khi nào thì có tuyến tình cảm của tôi? Đội trưởng oán giận một tí là có tuyến tình cảm tận hai chương? Tôi thì sao? Không thì trực tiếp trả tôi bằng cảnh ăn thịt đi, tôi không thể làm một công quân trợ công được.)