Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương
Chương 54
Tuân Lan ngơ ngẩn nhìn tin nhắn Lưu Phi gửi tới.
Không rõ là vì những chuyện của mình trong quá khứ, hay là vì đột nhiên biết chuyện Kỳ Niên gặp phải, lòng Tuân Lan bỗng sinh ra một cơn tức giận.
Có một số cha mẹ không hề yêu thương con cái của mình, nếu không yêu thì cũng thôi, nhưng lại cố tình chỉ muốn đem con cái trở thành vật sở hữu của riêng mình, cảm thấy đối xử với chúng thế nào cũng chẳng sao cả.
Cậu là thế, Kỳ Niên cũng như vậy.
Tin nhắn của Lưu Phi lại đến: [ Đúng rồi, sinh nhật cậu là ngày nào vậy? ]
Tuân Lan tỉnh táo lại, gửi ngày tháng qua, sau khi gửi xong mới nhận ra cậu gửi là ngày sinh của mình, không phải của nguyên chủ.
[ Vậy sinh nhật cậu là tháng sau luôn à, sắp đến rồi. ] Lưu Phi nói.
Tuân Lan nhìn chuỗi số được gửi đi, cụp mắt.
Đúng vậy, sắp đến rồi. Nhưng cậu đã qua cái thời muốn tổ chức sinh nhật từ lâu.
Đêm nay Tuân Lan ngủ không ngon lắm, trong mơ đều là những chuyện của bản thân ở quá khứ.
Sáu tháng cuối năm dường như trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt thời tiết lại trở lạnh.
Tuân Lan đến phòng thay đồ của đoàn phim vào sáng sớm, cậu là người đầu tiên đến, Hứa Lộ là người thứ hai.
Hôm qua Hứa Lộ bị rót rất nhiều rượu, hôm nay sau khi đến đây vẫn luôn cau mày, thỉnh thoảng sẽ xoa xoa trán, hiển nhiên là di chứng do say rượu.
Một lúc sau, Tưởng Nguyên Khải đẩy cửa bước vào, sau khi chào hỏi Tuân Lan và Hứa Lộ, hắn ta lấy chiếc bình giữ nhiệt từ tay trợ lý rồi đưa cho Hứa Lộ, dịu giọng nói: "Hứa Lộ, đây là nước mật ong, tối hôm qua cô uống nhiều rượu quá nên hôm nay mới thấy khó chịu, uống cái này có thể giảm bớt chút khó chịu của cô."
Hứa Lộ liếc mắt nhìn hắn, không nhận, lắc đầu nói: "Cảm ơn, tôi không cần."
"Vậy cô uống chút nước ấm đi." Tưởng Nguyên Khải nói tiếp, bảo trợ lý của mình đi đến máy lọc nước ở góc bên cạnh lấy một cốc nước ấm, tự mình nhận lấy rồi đưa cho Hứa Lộ.
Hứa Lộ hơi do dự, nhưng lần này nhận, giọng nói nghe không có vẻ lạnh lùng như vừa rồi: "Cảm ơn..."
Tưởng Nguyên Khải ngồi xuống bên cạnh Hứa Lộ, quay đầu nhìn Tuân Lan, cười nói: "Sao tôi thấy như đêm qua cậu cũng không ngủ ngon vậy, có muốn một ly nước mật ong không?"
"Nước mật ong ạ, em muốn uống!" Giọng nói của Dung Tư Tư làm ngắt ngang lời từ chối Tuân Lan sắp sửa nói, cô ta đi cùng với nữ quỷ của mình.
Ngay khi Dung Tư Tư đến, bầu không khí có phần ngột ngạt trong phòng thay đồ lập tức tiêu tan. Dung Tư Tư mang bữa sáng đến, cơn giận với Tuân Lan tối qua dường như cũng đã biến mất, thậm chí còn chủ động hỏi Tuân Lan ăn sáng chưa, cô mang đến cho cậu.
Tuân Lan ăn sáng ở khách sạn rồi, nhưng lúc này không thể ngó lơ Dung Tư Tư, bèn lấy một cái xíu mại ăn.
Dung Tư Tư nói chuyện với Tưởng Nguyên Khải và Tuân Lan, nhưng không có ý quan tâm Hứa Lộ. Vẻ mặt Hứa Lộ vẫn bình tĩnh, như thể không nhìn thấy sự náo nhiệt bên này.
Nhưng thật ra Tưởng Nguyên Khải chủ động hỏi Hứa Lộ: "Cô ăn sáng chưa?"
Hứa Lộ gật đầu.
Dung Tư Tư chu môi, không vui mà trừng Tưởng Nguyên Khải, Tưởng Nguyên Khải tốt tính mỉm cười.
Tuân Lan yên lặng gặm xíu mại, trong lòng tự hỏi Dung Tư Tư và Tưởng Nguyên Khải đang giở trò gì. Cậu cũng không bỏ lỡ ánh mắt lập tức bực dọc của nữ quỷ mỗi khi Tưởng Nguyên Khải nói chuyện với Hứa Lộ.
Hứa Lộ không có nhiều cảnh trong bộ phim này, cốt truyện là bắt đầu bằng cái chết của cô, kế tiếp sẽ xuất hiện trong hồi ức của nữ chính khi giải quyết vụ án, còn xuất hiện khi nhân vật phản diện cuối cùng giải thích vụ án, các cảnh có thể quay xong trong hai ngày. Nhưng vì có quá nhiều địa điểm phải thay đổi và cảnh của Hứa Lộ thì chủ yếu quay theo địa điểm nên mỗi lần đến lúc chia địa điểm khiến tốn không ít thời gian.
Cảnh duy nhất của Hứa Lộ hôm nay là phân cảnh nữ chính phát hiện ra mối quan hệ ngoài luồng của cô với bố nữ chính, nữ chính tìm đến tận cửa tát cô một cái.
Loại cảnh này nếu đặt trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình thì tự nhiên là cực thỏa mãn lòng người. Nhưng khi quay trong thực tế, bầu không khí lại hơi áp lực.
Trước khi bắt đầu quay, Dung Tư Tư và Hứa Lộ đã đối diễn cảnh này vài lần, khi nào đạo diễn kêu hành động thì khi đó Dung Tư Tư giơ tay lên, Hứa Lộ lại phối hợp làm ra vẻ bị đánh mà quay mặt đi.
Rõ ràng là đã phối hợp ăn ý khi diễn tập, nhưng khi quá trình quay phim chính thức bắt đầu, động tác của Dung Tư Tư lại nhanh hơn đạo diễn một bước, một cái tát kia đánh thẳng lên mặt Hứa Lộ, âm thanh tát giòn giã gần như vang vọng khắp trường quay.
Bầu không khí đóng băng một giây.
Tuân Lan liếc nhìn Dung Tư Tư vẻ mặt còn đang giận dữ trong phim thật sâu, sau đó lại nhìn sang Hứa Lộ.
Hứa Lộ bị đánh nghiêng đầu, sau đó che mặt, kinh ngạc quay đầu nhìn Dung Tư Tư. Một cái tát này đến bất ngờ, nhưng Hứa Lộ vẫn bắt được nhịp diễn với Dung Tư Tư.
Đạo diễn hô cắt, "Cảnh này qua..."
Sau đó đạo diễn cau mày có chút bực bội hỏi: "Hứa Lộ, không sao chứ?"
Trên mặt có dấu năm ngón tay rõ ràng, Hứa Lộ bình tĩnh lắc đầu: "Không sao ạ..."
Đạo diễn lại nói với Dung Tư Tư: "Sau này kiểu thể hiện ngẫu hứng này cố gắng càng ít càng tốt."
Dung Tư Tư lè lưỡi, nói xin lỗi: "Rất xin lỗi đạo diễn, vừa rồi quá kích động, tôi hơi nhanh tay."
Tuân Lan nghe mà không nhịn được bật cười, cô xin lỗi đạo diễn làm gì.
Im lặng uống một hớp nước, Tuân Lan chú ý thấy Tưởng Nguyên Khải thì thầm vài câu với trợ lý bên cạnh, rồi trợ lý của hắn ta rời đi, vài phút sau quay lại, đưa thứ gì đó cho Tưởng Nguyên Khải.
Đạo diễn bảo chuyên viên trang điểm bổ trang cho mặt Hứa Lộ, để cô quay bổ sung một số cảnh. Sau khi tất cả các cảnh quay đều được quay lại xong, đạo diễn gọi người dựng lại cảnh.
Hứa Lộ đi sang một bên uống nước, Tưởng Nguyên Khải kéo Dung Tư Tư đi tới.
Tuân Lan cách bọn họ không xa, nghe Tưởng Nguyên Khải nói với Dung Tư Tư: "Mau xin lỗi Hứa Lộ."
Dung Tư Tư hất tay Tưởng Nguyên Khải ra, xoa xoa cổ tay, "Anh Khải anh làm gì thế, em đã nói em không cố ý rồi mà."
"Nếu không cố ý thì em cũng nên xin lỗi người ta chứ, đánh lên mặt bộ không đau à?" Tưởng Nguyên Khải không vui mà trách móc Dung Tư Tư.
Dung Tư Tư xoa cổ tay, không tình nguyện nói với Hứa Lộ: "Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi nhập diễn quá. Nhưng tôi cảm thấy cảnh vừa nãy cô diễn còn tốt hơn tôi tưởng tượng, cực kì chân thực. Cô cũng không phải bình hoa như bên ngoài nói, vẫn có chút kỹ năng diễn xuất —"
Hứa Lộ ngửa đầu lên uống nước, dường như không nghe không thấy.
"Dung Tư Tư!" Tưởng Nguyên Khải mắng khẽ: "Những lời bậy bạ đó có mấy cái là tin được chứ, em cũng là người trong showbiz, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không rõ hay sao?"
Dung Tư Tư bĩu môi, hừ mũi, xoay người bỏ đi với vẻ mặt giận dỗi.
Sau khi Dung Tư Tư rời đi, Tưởng Nguyên Khải nhìn Hứa Lộ, nói: "Rất xin lỗi Hứa Lộ, tính tình Tư Tư thẳng thắn, tôi thay cô ấy xin lỗi cô, đây là thuốc mỡ vừa rồi tôi nhờ người đi mua cho cô, cô lấy bôi mặt đi."
Nhìn cảnh này không thôi, Tuân Lan sẽ cho rằng Tưởng Nguyên Khải là người tốt thiệt tình ra mặt cho Hứa Lộ, ngay cả bạn của mình cũng có thể khiển trách.
Nhưng nữ quỷ nọ ở bên cạnh Tưởng Nguyên Khải lại siết chặt tay, tức giận nhắc nhở Hứa Lộ: "Cô đừng tin bọn họ, hắn ta và Dung Tư Tư đang diễn thôi, cố ý kiếm hảo cảm của cô đấy!"
Hứa Lộ không nghe thấy, nhưng cũng từ chối thuốc mỡ của Tưởng Nguyên Khải, "Tôi có..."
Tưởng Nguyên Khải lại trực tiếp nhét thuốc mỡ vào tay Hứa Lộ, "Dù sao cũng đã mua rồi, cô cầm đi."
Sau đó Tưởng Nguyên Khải không quấy rầy Hứa Lộ nữa mà trở về chỗ ngồi của mình nghỉ ngơi.
Hứa Lộ cầm thuốc mỡ đứng ngây ra một lúc, cuối cùng vẫn bỏ thuốc mỡ vào túi mình.
Tuân Lan không khỏi cảm thán Tưởng Nguyên Khải tính kế giỏi, trợ lý kia đi rồi về chỉ đến hai phút, đi mua thuốc ở đâu cơ chứ, e rằng thuốc đó đã được Tưởng Nguyên Khải chuẩn bị từ lâu. Hắn bảo Dung Tư Tư diễn mặt trắng, hắn ta thì hát mặt đỏ, cho dù tính tình Hứa Lộ có lạnh lùng đến đâu, thái độ cũng không tránh khỏi sẽ dịu đi sau nhiều lần như thế. Như vậy sẽ dễ dàng tiếp cận Hứa Lộ hơn nhiều, bọn họ cũng sẽ dễ dàng đạt được những gì muốn làm với Hứa Lộ.
Một giây trước Dung Tư Tư mới tức giận bỏ đi, lúc này cô ta lại ngồi xuống bên cạnh Tưởng Nguyên Khải. Hai người châu đầu khe khẽ nói chuyện với nhau, như thể đang nói đến chuyện gì đó buồn cười, Dung Tư Tư che miệng mỉm cười.
Mà nữ quỷ thấy Hứa Lộ không thẳng thừng vứt thuốc mỡ đi, cô nàng tức giận dậm chân, nói năng lộn xộn: "Sao cô cũng ngốc như thế hả! Cô ngốc, tôi ngốc, bọn họ chỉ thích chọn những kẻ ngu ngốc như chúng ta để ra tay thôi! Quan tâm cô vài lần đưa chút đồ cho cô, cô đã mềm lòng, cô nhìn bọn họ đi, nhất định bọn họ lại cùng cười nhạo cô dễ dỗ dễ lừa!"
Nữ quỷ càng nói vẻ mặt càng buồn bực, ngồi xổm bên chân Hứa Lộ mà oà khóc, trong tiếng khóc có sự hối hận cùng cực.
Mọi người trên phim trường đều bận rộn, ngay cả Hứa Lộ cũng ngồi tại chỗ, lộ ra dáng vẻ như lọt vào cõi tiên mà Tuân Lan đã quen thuộc. Nếu Tuân Lan không có ở đây, cho dù cô nàng quỷ này khóc đến cùng trời cuối đất, linh hồn tiêu tán, e rằng cũng sẽ không có ai nghe thấy.
Nữ quỷ khóc vài phút, sau đó lại bình ổn tâm trạng, chuẩn bị trở về bên người bọn Tưởng Nguyên Khải tiếp tục oán hận trừng mắt nhìn bọn họ. Khi đi ngang qua bên cạnh Tuân Lan, Tuân Lan đột nhiên duỗi ra một chân.
Nữ quỷ vô thức tránh ra rồi quay đầu nhìn Tuân Lan. Cái liếc mắt này vốn chỉ là hành động theo tiềm thức của cô, nhưng lại sững người khi bắt gặp ánh mắt của Tuân Lan.
Ngày thảo luận kịch bản đầu tiên, lúc ấy nữ quỷ nhìn thấy Tuân Lan hơi tránh né đã cảm thấy Tuân Lan có chút không đúng, bấy giờ cô kích động nói: "Quả nhiên anh thấy được tôi!"
Tiểu Chu bị Tuân Lan sai đi rót nước ấm cho cậu, cậu nhìn nữ quỷ rồi đáp: "Đúng rồi em gái, cô biết số phòng của tôi không?"
"Biết…" Nữ quỷ gật đầu.
Phòng của Tuân Lan ở cùng tầng với phòng của Tưởng Nguyên Khải, thỉnh thoảng cô đi theo Tưởng Nguyên Khải trở về phòng sẽ nhìn thấy Tuân Lan.
Biết thì tốt, Tuân Lan nói: "Buổi tối đến phòng tôi tìm tôi, chúng ta nói chuyện."
"Nói gì cơ?" Nữ quỷ hiếu kỳ nói.
Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, có hơi ngốc nghếch tí.
Nghĩ như vậy, vẻ mặt Tuân Lan dịu dàng hơn chút, nói: "Nói về việc cô chết như thế nào."
Đôi mắt nữ quỷ mở to, "Sau đó thì sao, anh muốn giúp tôi trả thù hả?"
Tuân Lan hỏi lại: "Cô không muốn tôi giúp cô à?"
Nữ quỷ cắn môi, gật đầu thật mạnh: "Muốn!"
Muốn là được rồi, nếu không phải vừa rồi cô khóc quá đáng thương, kỳ thực Tuân Lan còn định xem tình hình rồi tính tiếp. Nhưng bây giờ Tưởng Nguyên Khải rõ ràng đang để mắt tới Hứa Lộ, nửa người trong cuộc cậu đây cũng không thể ngồi yên mặc kệ.
Hơn nữa, hình tượng chính nghĩa trong giới giải trí phải luôn đứng vững.
Vì vậy đêm đó ngay khi Tuân Lan trở lại phòng khách sạn, ngay sau đó nữ quỷ đã xuyên qua cửa vào.
Tiểu Chu đã trở về phòng mình, Tuân Lan mở điện thoại lên kiểm tra phòng như thường lệ, sau khi thấy không có gì bất thường thì ngồi xuống ghế sofa trong phòng, ra hiệu cho em gái nữ quỷ: "Tự giới thiệu chút đi?"
Không hiểu sao nữ quỷ lại có cảm giác như đang đối mặt với câu hỏi của giáo viên chủ nhiệm, không hiểu vì sao cô đã chết nhiều năm thế rồi mà vẫn sợ cảm giác này, cô hắng giọng rồi nói: "Tôi tên Thôi Dung Dung..."
Năm năm trước, Thôi Dung Dung đang học lớp 12.
Thôi Dung Dung đã học giỏi từ nhỏ, cô vốn thi được vào trường cấp ba tốt nhất thành phố và còn là người nằm trong top đầu, nhưng vì có thể tiết kiệm học phí và có tiền thưởng, nên Thôi Dung Dung đã từ bỏ trường tốt nhất mà đến theo học tại một trường trung học với đội ngũ giáo viên tương đối trung bình trong thành phố.
Mà Thôi Dung Dung không chỉ học giỏi mà còn ưa nhìn. Nếu nhìn kỹ, Thôi Dung Dung và Hứa Lộ có phần giống nhau ở một số mặt, chẳng hạn như ngoại hình của các cô đều thuộc tuýp diễm lệ xinh đẹp.
Trong hai năm đầu cấp ba, cuộc sống của Thôi Dung Dung đều bình đạm và bận rộn, nhưng tất cả đã thay đổi vào năm lớp mười hai.
Tưởng Nguyên Khải chuyển đến trường học này, vừa nhập học hắn ta đã bị vẻ ngoài của Thôi Dung Dung thu hút, sau đó bắt đầu theo đuổi Thôi Dung Dung.
Thôi Dung Dung lớn lên trong một gia đình bình thường, biết rõ học tập mới là con đường để cô thay đổi cuộc đời, trong mắt trong tim Thôi Dung Dung đều chỉ có học và học, làm sao cô có thể đồng ý đi yêu đương với Tưởng Nguyên Khải vào thời điểm cuối cấp quan trọng như vậy.
Đương nhiên, Thôi Dung Dung từ chối Tưởng Nguyên Khải.
Trước đó, Thôi Dung Dung cũng được nhiều nam sinh tỏ tình, cô đều lịch sự từ chối bằng phải chăm chỉ học hành. Cô tưởng rằng lần từ chối Tưởng Nguyên Khải này sẽ bình thường giống như rất nhiều lần trước, nhưng không ngờ rằng cô từ chối đã lại chọc Tưởng Nguyên Khải cực kì tức giận.
Chuyện Tưởng Nguyên Khải theo đuổi Thôi Dung Dung có rất nhiều bạn học biết, việc bị Thôi Dung Dung từ chối khiến Tưởng Nguyên Khải cảm thấy bị coi thường, lòng tự trọng tổn thương. Vì vậy khi được người khác hỏi tại sao còn chưa theo đuổi được Thôi Dung Dung, thì hắn ta nói một cách khinh bỉ rằng: "Không theo đuổi nữa, người phụ nữ này không sạch, tôi mới biết được cô ta từng ngủ với rất nhiều đàn ông."
Sự việc đã trôi qua năm năm, Thôi Dung Dung vẫn muốn hộc một búng máu khi nhắc đến dáng vẻ vô liêm sỉ của Tưởng Nguyên Khải.
Tưởng Nguyên Khải ác ý vu khống Thôi Dung Dung hoàn toàn vì để giữ lại thể diện của mình. Cũng chính lúc này, hắn ta đã gặp Dung Tư Tư.
Tưởng Nguyên Khải và Thôi Dung Dung học khác lớp, nhưng Dung Tư Tư lại học cùng lớp với Thôi Dung Dung. Thôi Dung Dung cả ngày mải mê học tập, không để ý đến chuyện bên ngoài, nên khi đó không hề hay biết rằng mình khiến Dung Tư Tư vô cùng ghen tị.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, hơn nữa nhà Tưởng Nguyên Khải giàu có, cho nên Dung Tư Tư chủ động tiếp cận với Tưởng Nguyên Khải. Chuyện này rất dễ dàng, chỉ cần nói xấu Thôi Dung Dung một câu, Dung Tư Tư và Tưởng Nguyên Khải đã trở thành bạn bè.
Sau đó, Dung Tư Tư trở thành quân sư quạt mo* của Tưởng Nguyên Khải, cô ta đăng bài lên Tieba, bịa đặt Thôi Dung Dung giả vờ thanh cao, trên thực tế đã hẹn hò với rất nhiều bạn trai, cô đã không còn là gái trinh từ lâu rồi, khi học cấp hai đã ngủ với không ít người. Sau đó lại dùng một số acc khác để đẩy bài, giả làm người trong cuộc, tiếp tục nói Thôi Dung Dung là gái bao, nghe nói trước đây cô còn từng được bao nuôi, v.v., còn rất nhiều lời đồn thổi.
* Người bày mưu kế, mách nước tồi, kém (hàm ý châm biếm).
Một sự việc, nhiều người nói, giả rồi dường như đã thành sự thật.
Thôi Dung Dung tập trung vào việc học, không có điện thoại, không lên mạng nên hoàn toàn không biết những chuyện này. Chỉ thỉnh thoảng cảm thấy ánh mắt các bạn cùng lớp nhìn cô cứ là lạ, có đôi khi đi ngang qua họ, sẽ ngay lập tức nghe thấy tiếng xì xầm khe khẽ.
Đến thời điểm Thôi Dung Dung biết chuyện gì đang xảy ra thì những tin đồn này đã lan truyền cực kì thái quá.
Thôi Dung Dung tức giận đến gặp giáo viên của trường và kể lại sự việc. Nhưng bấy giờ bài đăng đã bị Dung Tư Tư tìm người xóa, hoàn toàn không tra ra được nguồn gốc của tin đồn.
Khi đó Thôi Dung Dung chỉ là một cô học sinh 17-18 tuổi, đối mặt với tình huống như vậy cũng có chút hoảng loạn, không biết báo cảnh sát, cô không muốn để gia đình lo lắng. Giáo viên cũng bảo cô đừng quan tâm đến những điều đó và đừng lãng phí sức lực ở nơi khác trong năm cuối cấp này.
Tâm lý của Thôi Dung Dung vẫn mạnh mẽ hơn so với học sinh khác một chút, cô buộc mình phải tiếp tục học. Nhưng vào lúc này, trong trường xuất hiện một nhóm bắt đầu quấy rối cô do Tưởng Nguyên Khải cầm đầu.
Cho dù Thôi Dung Dung đang trên đường đi WC, hay trên đường đến nhà ăn, trở về ký túc xá, thậm chí là ngồi trong lớp đọc sách hay học bài, xung quanh cô luôn có một nhóm người cực kì ghê tởm đang giỡn hớt cười đùa. Thỉnh thoảng va vào cô, bí mật chạm vào cô, không dám động tay động chân, ánh mắt đầy ý vô sỉ đó cũng sẽ dừng trên người cô.
Có rất nhiều lần cô còn bị Tưởng Nguyên Khải ngăn lại, nói một số câu tục tĩu.
Thôi Dung Dung lại đến gặp giáo viên để giải thích chuyện này, nhưng giáo viên chỉ hời hợt gọi Tưởng Nguyên Khải đến văn phòng mắng cho một trận, khiến bọn người Tưởng Nguyên Khải càng bắt nạt Thôi Dung Dung dữ hơn.
Các bạn học xung quanh gần như đều phớt lờ Thôi Dung Dung, trở lại phòng ký túc xá cũng không ai nói chuyện với cô, có đôi khi nguyên ngày Thôi Dung Dung sẽ không nói chuyện với ai một câu ngoại trừ việc trả lời câu hỏi của giáo viên.
Lúc này, Thôi Dung Dung đã có chút không học nổi nữa, cảm thấy ngày tháng ở trường cực kì khó khăn, sau đó một người phảng phất như thiên thần xuất hiện bên cạnh cô.
Người đó chính là Dung Tư Tư.
Ừm, Thôi Dung Dung lúc đó đúng là hình dung Dung Tư Tư như thế.
"Thiên thần?" Tuân Lan lặp lại từ này, vẻ mặt có chút một lời khó nói hết.
Thôi Dung Dung hối hận nói: "Lúc đó tôi không biết cô ta vô sỉ như Tưởng Nguyên Khải, thật sự cho rằng cô ta tốt bụng đến làm bạn với tôi."
Quả thật, lúc đó ở trong trường Thôi Dung Dung đã một thân một mình, một khi có người phát ra một chút thiện cảm với cô, cô đều không kiềm được giữ chặt.
Thôi Dung Dung không biết Dung Tư Tư và Tưởng Nguyên Khải đã trở thành bạn bè từ lâu, cũng càng không biết phần lớn những chuyện cô gặp phải đều là do Dung Tư Tư gây ra. Cô coi Dung Tư Tư như cọng rơm cứu mạng, như hình với bóng cùng cô ta suốt cả ngày.
Nhưng trong thời gian này, Dung Tư Tư cũng tiến hành một loạt PUA tình bạn đối với Thôi Dung Dung, cứ dăm ba bữa là sử dụng bạo lực lạnh với Thôi Dung Dung, Thôi Dung Dung cảm thấy rất mệt mỏi rất vất vả, cũng không thể tập trung học tập được như trước, nhưng cô lại không muốn từ bỏ người bạn duy nhất này, vì vậy lại ăn nói khép nép để níu giữ.
Lặp đi lặp lại, nhưng sau từng đợt bóp méo và bịa đặt sự thật khác của Dung Tư Tư, trong mắt người ngoài đã thành Thôi Dung Dung thỉnh thoảng cáu kỉnh, đến nỗi đôi khi ngay cả Dung Tư Tư, người duy nhất có thể chịu đựng được cô cũng không chịu nổi.
Vào kỳ nghỉ đầu tiên của học sinh cấp ba, Dung Tư Tư nói với Thôi Dung Dung rằng cô ta có một bất ngờ bí ẩn muốn tặng cho Thôi Dung Dung, bảo Thôi Dung Dung hoãn việc trở về một ngày.
Lúc đó, Dung Tư Tư nói thế này: "Nếu ba mẹ cậu gọi tới hỏi, cậu cứ nói hôm nay xe đông quá nên cầm hành lý không dễ ngồi xe, ngày mai không về được."
Tuân Lan khẽ nhướng mày, "Cô ta đang ám chỉ cô..."
Thôi Dung Dung vò vò tóc, "Đúng vậy, lúc đó tôi không biết, sau này nghĩ lại mới nhận ra."
Thôi Dung Dung nào dám không đồng ý yêu cầu của "bạn thân" này, cô cũng rất tò mò Dung Tư Tư muốn tặng cho cô bất ngờ bí mật gì.
Ngày nghỉ đầu tiên, rất nhiều bạn học đã bắt đầu thu dọn đồ đạc từ sáng sớm để chuẩn bị về nhà, lúc ấy một nữ sinh cùng ký túc xá thấy Thôi Dung Dung không làm gì nên còn hỏi cô một câu: "Thôi Dung Dung, hôm nay cậu không về à?"
Khi đó Thôi Dung Dung vô thức trả lời bạn học kia bằng những lời mà Dung Tư Tư dặn với cô: "Hôm nay xe quá đông, ngày mai tôi về."
Đêm đó, Dung Tư Tư dẫn theo Thôi Dung Dung nói muốn đi đến một nơi trước.
Các cô cũng không rời khỏi cổng trường mà đi thẳng đến góc Tây Bắc của trường, gần nhà ăn mới đang được xây dựng.
Nơi đó là góc hẻo lánh nhất của trường.
Thôi Dung Dung đợi ở đó chờ "bất ngờ bí ẩn" mà Dung Tư Tư tặng cô, là Tưởng Nguyên Khải và một người bạn của hắn ta cưỡng hi*p rồi sát hại cô.
Lúc đó bọn Tưởng Nguyên Khải thật ra cũng không có ý định giết Thôi Dung Dung, bọn họ còn có ý tưởng càng khốn nạn hơn, chuẩn bị cưỡng hi*p Thôi Dung Dung xong rồi ép buộc cô nghe lời bọn họ, làm nô lệ của bọn họ. Nhưng do Tưởng Nguyên Khải quá kích động, lỡ tay g.ết chết Thôi Dung Dung vẫn luôn vùng vẫy.
Sau khi giết người, ba người Tưởng Nguyên Khải hoảng sợ vô cùng, người đầu tiên bình tĩnh lại chính là Dung Tư Tư.
"Sau khi tôi tỉnh dậy, thật ra lúc đầu cũng không biết thi thể mình ở đâu." Thôi Dung Dung nói. Là sau khi cô đi theo bọn Tưởng Nguyên Khải mấy tháng, mới biết được đêm đó bọn họ đã chôn xác cô dưới nền móng của nhà ăn mới.
Tên bạn kia của Tưởng Nguyên Khải tên Tôn Vĩ, dự án xây dựng căng tin mới là do gia đình hắn nhận thầu, gia đình hắn nhận dự án này cũng là dựa vào quan hệ trong nhà Tưởng Nguyên Khải. Họ đã là một nhóm có chung lợi ích, hơn nữa lại cùng phạm tội giết người nên tự nhiên muốn bao che cho nhau.
Ba của Tôn Vĩ là nhà thầu, hắn đã tiếp xúc với nó từ khi còn nhỏ, cũng đã không ít lần đến công trường xây dựng để chơi. Trên mặt đất nơi căng tin được xây dựng có một máy xúc, cần phải lấp đất để nâng cao địa hình rồi sau đó đặt nền móng lên.
Tôn Vĩ biết lái nên tìm cớ lấy được chìa khóa xe, đợi đến nửa đêm, cùng với Tưởng Nguyên Khải và Dung Tư Tư ném thi thể Thôi Dung Dung xuống hố đất cần lấp, Tôn Vĩ lái xe đổ đất lên.
Bọn họ lấp rất nhiều đất, những công nhân bắt đầu làm việc vào ngày hôm sau chỉ khó hiểu khi anh ta rời đi ngày hôm qua, dường như ở đây còn chưa được lấp đất, nhưng có người đã giúp anh ta một phần của công trình, trong lòng anh ta tự nhiên vui rồi. Không có bất kỳ nghi ngờ nào mà tiếp tục lấp đất rồi sau đó san bằng địa hình hoàn toàn.
Sau khi đặt nền móng và xây dựng, cũng không ai biết rằng có một cô gái nhỏ bị chôn vùi bên dưới.
Sau khi Thôi Dung Dung chết, ba mẹ cô đã tìm đến trường học và cũng báo án, thậm chí Dung Tư Tư và Tưởng Nguyên Khải cũng bị thẩm vấn, nhưng cả hai quá bình tĩnh, cảnh sát không hỏi ra được gì. Hơn nữa, "danh tiếng" của Thôi Dung Dung trong trường rất kém, mỗi khi nhắc đến cô, rất ít bạn học nói lời khen, một vài giáo viên cũng liên tục lắc đầu.
Đằng sau nó còn có nỗ lực của nhà họ Tưởng, cuối cùng vụ án đã khép lại mà không giải quyết được gì.
Một số người có suy nghĩ rất lạ lùng, chẳng hạn như Tưởng Nguyên Khải và Dung Tư Tư. Sau khi giết Thôi Dung Dung mà không chịu bất kì trách nhiệm nào, mỗi khi bọn họ đi ăn cơm trong nhà ăn mới xây, khi nghĩ đến dưới chân giẫm lên một thi thể do bọn họ tự chôn xuống nhưng không có bất kì ai phát hiện, trong lòng bọn họ đều sẽ nảy sinh một cảm giác đắc ý bí ẩn.
Cảm giác này khiến họ sẽ lấy nó ra thảo luận một chút rồi khen bọn họ làm được không một kẽ hở cỡ nào vào những thời điểm nhất định, chẳng hạn như đã uống nhiều quá, hoặc đang có tâm trạng hứng khởi.
Tuân Lan dựa lưng vào ghế sofa, chống thái dương, hỏi: "Bọn họ còn làm chuyện như vậy với ai ngoài cô không?"
"Không giết ai nữa, nhưng có một số cô gái bị họ bắt làm nô lệ." Thôi Dung Dung nói.
Dung Tư Tư, Tưởng Nguyên Khải và Tôn Vĩ kia, ba người bọn họ sau đó chậm rãi hình thành một đoàn thể vây quét đàn áp, đi vây quét những cô gái đó giống như đã làm với cô. Khi còn đi học thì là học sinh, sau khi debut thì là nghệ sĩ.
Mấy người họ sẽ phân công ai sắm vai ác và hiền tùy theo tình huống.
Ví dụ lần này, chính là Dung Tư Tư diễn vai ác, Tưởng Nguyên Khải hát vai tốt.
"Hầu hết các bài phốt về Hứa Lộ trên mạng đều do Dung Tư Tư bịa đặt." Thôi Dung Dung nói.
Mà sở dĩ Dung Tư Tư làm vậy, ban đầu là vì một sao nam mà cô ta thích đã thể hiện ra sự yêu thích với Hứa Lộ. Vì ghen ghét, cô ta bắt đầu bôi nhọ Hứa Lộ trên mạng, đồng thời còn khuyến khích Tôn Vĩ thường đầu tư vào giới giải trí theo đuổi Hứa Lộ. Chẳng qua Hứa Lộ không bị lay động trước sự theo đuổi của Tôn Vĩ, vì thế bọn họ lại áp dụng kế hoạch mới, cho nên đã có mấy màn trình diễn mà Tuân Lan nhìn thấy mấy bữa nay.
Đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế sofa, Tuân Lan chợt hỏi: "Trường cấp ba cô nói lúc nãy tên gì?"
Thôi Dung Dung: "Trường cấp ba Cẩm Hoa..."
Trường cấp ba Cẩm Hoa, đây không phải là một trong những địa điểm bọn họ lấy cảnh phim sao.
Không rõ là vì những chuyện của mình trong quá khứ, hay là vì đột nhiên biết chuyện Kỳ Niên gặp phải, lòng Tuân Lan bỗng sinh ra một cơn tức giận.
Có một số cha mẹ không hề yêu thương con cái của mình, nếu không yêu thì cũng thôi, nhưng lại cố tình chỉ muốn đem con cái trở thành vật sở hữu của riêng mình, cảm thấy đối xử với chúng thế nào cũng chẳng sao cả.
Cậu là thế, Kỳ Niên cũng như vậy.
Tin nhắn của Lưu Phi lại đến: [ Đúng rồi, sinh nhật cậu là ngày nào vậy? ]
Tuân Lan tỉnh táo lại, gửi ngày tháng qua, sau khi gửi xong mới nhận ra cậu gửi là ngày sinh của mình, không phải của nguyên chủ.
[ Vậy sinh nhật cậu là tháng sau luôn à, sắp đến rồi. ] Lưu Phi nói.
Tuân Lan nhìn chuỗi số được gửi đi, cụp mắt.
Đúng vậy, sắp đến rồi. Nhưng cậu đã qua cái thời muốn tổ chức sinh nhật từ lâu.
Đêm nay Tuân Lan ngủ không ngon lắm, trong mơ đều là những chuyện của bản thân ở quá khứ.
Sáu tháng cuối năm dường như trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt thời tiết lại trở lạnh.
Tuân Lan đến phòng thay đồ của đoàn phim vào sáng sớm, cậu là người đầu tiên đến, Hứa Lộ là người thứ hai.
Hôm qua Hứa Lộ bị rót rất nhiều rượu, hôm nay sau khi đến đây vẫn luôn cau mày, thỉnh thoảng sẽ xoa xoa trán, hiển nhiên là di chứng do say rượu.
Một lúc sau, Tưởng Nguyên Khải đẩy cửa bước vào, sau khi chào hỏi Tuân Lan và Hứa Lộ, hắn ta lấy chiếc bình giữ nhiệt từ tay trợ lý rồi đưa cho Hứa Lộ, dịu giọng nói: "Hứa Lộ, đây là nước mật ong, tối hôm qua cô uống nhiều rượu quá nên hôm nay mới thấy khó chịu, uống cái này có thể giảm bớt chút khó chịu của cô."
Hứa Lộ liếc mắt nhìn hắn, không nhận, lắc đầu nói: "Cảm ơn, tôi không cần."
"Vậy cô uống chút nước ấm đi." Tưởng Nguyên Khải nói tiếp, bảo trợ lý của mình đi đến máy lọc nước ở góc bên cạnh lấy một cốc nước ấm, tự mình nhận lấy rồi đưa cho Hứa Lộ.
Hứa Lộ hơi do dự, nhưng lần này nhận, giọng nói nghe không có vẻ lạnh lùng như vừa rồi: "Cảm ơn..."
Tưởng Nguyên Khải ngồi xuống bên cạnh Hứa Lộ, quay đầu nhìn Tuân Lan, cười nói: "Sao tôi thấy như đêm qua cậu cũng không ngủ ngon vậy, có muốn một ly nước mật ong không?"
"Nước mật ong ạ, em muốn uống!" Giọng nói của Dung Tư Tư làm ngắt ngang lời từ chối Tuân Lan sắp sửa nói, cô ta đi cùng với nữ quỷ của mình.
Ngay khi Dung Tư Tư đến, bầu không khí có phần ngột ngạt trong phòng thay đồ lập tức tiêu tan. Dung Tư Tư mang bữa sáng đến, cơn giận với Tuân Lan tối qua dường như cũng đã biến mất, thậm chí còn chủ động hỏi Tuân Lan ăn sáng chưa, cô mang đến cho cậu.
Tuân Lan ăn sáng ở khách sạn rồi, nhưng lúc này không thể ngó lơ Dung Tư Tư, bèn lấy một cái xíu mại ăn.
Dung Tư Tư nói chuyện với Tưởng Nguyên Khải và Tuân Lan, nhưng không có ý quan tâm Hứa Lộ. Vẻ mặt Hứa Lộ vẫn bình tĩnh, như thể không nhìn thấy sự náo nhiệt bên này.
Nhưng thật ra Tưởng Nguyên Khải chủ động hỏi Hứa Lộ: "Cô ăn sáng chưa?"
Hứa Lộ gật đầu.
Dung Tư Tư chu môi, không vui mà trừng Tưởng Nguyên Khải, Tưởng Nguyên Khải tốt tính mỉm cười.
Tuân Lan yên lặng gặm xíu mại, trong lòng tự hỏi Dung Tư Tư và Tưởng Nguyên Khải đang giở trò gì. Cậu cũng không bỏ lỡ ánh mắt lập tức bực dọc của nữ quỷ mỗi khi Tưởng Nguyên Khải nói chuyện với Hứa Lộ.
Hứa Lộ không có nhiều cảnh trong bộ phim này, cốt truyện là bắt đầu bằng cái chết của cô, kế tiếp sẽ xuất hiện trong hồi ức của nữ chính khi giải quyết vụ án, còn xuất hiện khi nhân vật phản diện cuối cùng giải thích vụ án, các cảnh có thể quay xong trong hai ngày. Nhưng vì có quá nhiều địa điểm phải thay đổi và cảnh của Hứa Lộ thì chủ yếu quay theo địa điểm nên mỗi lần đến lúc chia địa điểm khiến tốn không ít thời gian.
Cảnh duy nhất của Hứa Lộ hôm nay là phân cảnh nữ chính phát hiện ra mối quan hệ ngoài luồng của cô với bố nữ chính, nữ chính tìm đến tận cửa tát cô một cái.
Loại cảnh này nếu đặt trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình thì tự nhiên là cực thỏa mãn lòng người. Nhưng khi quay trong thực tế, bầu không khí lại hơi áp lực.
Trước khi bắt đầu quay, Dung Tư Tư và Hứa Lộ đã đối diễn cảnh này vài lần, khi nào đạo diễn kêu hành động thì khi đó Dung Tư Tư giơ tay lên, Hứa Lộ lại phối hợp làm ra vẻ bị đánh mà quay mặt đi.
Rõ ràng là đã phối hợp ăn ý khi diễn tập, nhưng khi quá trình quay phim chính thức bắt đầu, động tác của Dung Tư Tư lại nhanh hơn đạo diễn một bước, một cái tát kia đánh thẳng lên mặt Hứa Lộ, âm thanh tát giòn giã gần như vang vọng khắp trường quay.
Bầu không khí đóng băng một giây.
Tuân Lan liếc nhìn Dung Tư Tư vẻ mặt còn đang giận dữ trong phim thật sâu, sau đó lại nhìn sang Hứa Lộ.
Hứa Lộ bị đánh nghiêng đầu, sau đó che mặt, kinh ngạc quay đầu nhìn Dung Tư Tư. Một cái tát này đến bất ngờ, nhưng Hứa Lộ vẫn bắt được nhịp diễn với Dung Tư Tư.
Đạo diễn hô cắt, "Cảnh này qua..."
Sau đó đạo diễn cau mày có chút bực bội hỏi: "Hứa Lộ, không sao chứ?"
Trên mặt có dấu năm ngón tay rõ ràng, Hứa Lộ bình tĩnh lắc đầu: "Không sao ạ..."
Đạo diễn lại nói với Dung Tư Tư: "Sau này kiểu thể hiện ngẫu hứng này cố gắng càng ít càng tốt."
Dung Tư Tư lè lưỡi, nói xin lỗi: "Rất xin lỗi đạo diễn, vừa rồi quá kích động, tôi hơi nhanh tay."
Tuân Lan nghe mà không nhịn được bật cười, cô xin lỗi đạo diễn làm gì.
Im lặng uống một hớp nước, Tuân Lan chú ý thấy Tưởng Nguyên Khải thì thầm vài câu với trợ lý bên cạnh, rồi trợ lý của hắn ta rời đi, vài phút sau quay lại, đưa thứ gì đó cho Tưởng Nguyên Khải.
Đạo diễn bảo chuyên viên trang điểm bổ trang cho mặt Hứa Lộ, để cô quay bổ sung một số cảnh. Sau khi tất cả các cảnh quay đều được quay lại xong, đạo diễn gọi người dựng lại cảnh.
Hứa Lộ đi sang một bên uống nước, Tưởng Nguyên Khải kéo Dung Tư Tư đi tới.
Tuân Lan cách bọn họ không xa, nghe Tưởng Nguyên Khải nói với Dung Tư Tư: "Mau xin lỗi Hứa Lộ."
Dung Tư Tư hất tay Tưởng Nguyên Khải ra, xoa xoa cổ tay, "Anh Khải anh làm gì thế, em đã nói em không cố ý rồi mà."
"Nếu không cố ý thì em cũng nên xin lỗi người ta chứ, đánh lên mặt bộ không đau à?" Tưởng Nguyên Khải không vui mà trách móc Dung Tư Tư.
Dung Tư Tư xoa cổ tay, không tình nguyện nói với Hứa Lộ: "Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi nhập diễn quá. Nhưng tôi cảm thấy cảnh vừa nãy cô diễn còn tốt hơn tôi tưởng tượng, cực kì chân thực. Cô cũng không phải bình hoa như bên ngoài nói, vẫn có chút kỹ năng diễn xuất —"
Hứa Lộ ngửa đầu lên uống nước, dường như không nghe không thấy.
"Dung Tư Tư!" Tưởng Nguyên Khải mắng khẽ: "Những lời bậy bạ đó có mấy cái là tin được chứ, em cũng là người trong showbiz, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không rõ hay sao?"
Dung Tư Tư bĩu môi, hừ mũi, xoay người bỏ đi với vẻ mặt giận dỗi.
Sau khi Dung Tư Tư rời đi, Tưởng Nguyên Khải nhìn Hứa Lộ, nói: "Rất xin lỗi Hứa Lộ, tính tình Tư Tư thẳng thắn, tôi thay cô ấy xin lỗi cô, đây là thuốc mỡ vừa rồi tôi nhờ người đi mua cho cô, cô lấy bôi mặt đi."
Nhìn cảnh này không thôi, Tuân Lan sẽ cho rằng Tưởng Nguyên Khải là người tốt thiệt tình ra mặt cho Hứa Lộ, ngay cả bạn của mình cũng có thể khiển trách.
Nhưng nữ quỷ nọ ở bên cạnh Tưởng Nguyên Khải lại siết chặt tay, tức giận nhắc nhở Hứa Lộ: "Cô đừng tin bọn họ, hắn ta và Dung Tư Tư đang diễn thôi, cố ý kiếm hảo cảm của cô đấy!"
Hứa Lộ không nghe thấy, nhưng cũng từ chối thuốc mỡ của Tưởng Nguyên Khải, "Tôi có..."
Tưởng Nguyên Khải lại trực tiếp nhét thuốc mỡ vào tay Hứa Lộ, "Dù sao cũng đã mua rồi, cô cầm đi."
Sau đó Tưởng Nguyên Khải không quấy rầy Hứa Lộ nữa mà trở về chỗ ngồi của mình nghỉ ngơi.
Hứa Lộ cầm thuốc mỡ đứng ngây ra một lúc, cuối cùng vẫn bỏ thuốc mỡ vào túi mình.
Tuân Lan không khỏi cảm thán Tưởng Nguyên Khải tính kế giỏi, trợ lý kia đi rồi về chỉ đến hai phút, đi mua thuốc ở đâu cơ chứ, e rằng thuốc đó đã được Tưởng Nguyên Khải chuẩn bị từ lâu. Hắn bảo Dung Tư Tư diễn mặt trắng, hắn ta thì hát mặt đỏ, cho dù tính tình Hứa Lộ có lạnh lùng đến đâu, thái độ cũng không tránh khỏi sẽ dịu đi sau nhiều lần như thế. Như vậy sẽ dễ dàng tiếp cận Hứa Lộ hơn nhiều, bọn họ cũng sẽ dễ dàng đạt được những gì muốn làm với Hứa Lộ.
Một giây trước Dung Tư Tư mới tức giận bỏ đi, lúc này cô ta lại ngồi xuống bên cạnh Tưởng Nguyên Khải. Hai người châu đầu khe khẽ nói chuyện với nhau, như thể đang nói đến chuyện gì đó buồn cười, Dung Tư Tư che miệng mỉm cười.
Mà nữ quỷ thấy Hứa Lộ không thẳng thừng vứt thuốc mỡ đi, cô nàng tức giận dậm chân, nói năng lộn xộn: "Sao cô cũng ngốc như thế hả! Cô ngốc, tôi ngốc, bọn họ chỉ thích chọn những kẻ ngu ngốc như chúng ta để ra tay thôi! Quan tâm cô vài lần đưa chút đồ cho cô, cô đã mềm lòng, cô nhìn bọn họ đi, nhất định bọn họ lại cùng cười nhạo cô dễ dỗ dễ lừa!"
Nữ quỷ càng nói vẻ mặt càng buồn bực, ngồi xổm bên chân Hứa Lộ mà oà khóc, trong tiếng khóc có sự hối hận cùng cực.
Mọi người trên phim trường đều bận rộn, ngay cả Hứa Lộ cũng ngồi tại chỗ, lộ ra dáng vẻ như lọt vào cõi tiên mà Tuân Lan đã quen thuộc. Nếu Tuân Lan không có ở đây, cho dù cô nàng quỷ này khóc đến cùng trời cuối đất, linh hồn tiêu tán, e rằng cũng sẽ không có ai nghe thấy.
Nữ quỷ khóc vài phút, sau đó lại bình ổn tâm trạng, chuẩn bị trở về bên người bọn Tưởng Nguyên Khải tiếp tục oán hận trừng mắt nhìn bọn họ. Khi đi ngang qua bên cạnh Tuân Lan, Tuân Lan đột nhiên duỗi ra một chân.
Nữ quỷ vô thức tránh ra rồi quay đầu nhìn Tuân Lan. Cái liếc mắt này vốn chỉ là hành động theo tiềm thức của cô, nhưng lại sững người khi bắt gặp ánh mắt của Tuân Lan.
Ngày thảo luận kịch bản đầu tiên, lúc ấy nữ quỷ nhìn thấy Tuân Lan hơi tránh né đã cảm thấy Tuân Lan có chút không đúng, bấy giờ cô kích động nói: "Quả nhiên anh thấy được tôi!"
Tiểu Chu bị Tuân Lan sai đi rót nước ấm cho cậu, cậu nhìn nữ quỷ rồi đáp: "Đúng rồi em gái, cô biết số phòng của tôi không?"
"Biết…" Nữ quỷ gật đầu.
Phòng của Tuân Lan ở cùng tầng với phòng của Tưởng Nguyên Khải, thỉnh thoảng cô đi theo Tưởng Nguyên Khải trở về phòng sẽ nhìn thấy Tuân Lan.
Biết thì tốt, Tuân Lan nói: "Buổi tối đến phòng tôi tìm tôi, chúng ta nói chuyện."
"Nói gì cơ?" Nữ quỷ hiếu kỳ nói.
Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, có hơi ngốc nghếch tí.
Nghĩ như vậy, vẻ mặt Tuân Lan dịu dàng hơn chút, nói: "Nói về việc cô chết như thế nào."
Đôi mắt nữ quỷ mở to, "Sau đó thì sao, anh muốn giúp tôi trả thù hả?"
Tuân Lan hỏi lại: "Cô không muốn tôi giúp cô à?"
Nữ quỷ cắn môi, gật đầu thật mạnh: "Muốn!"
Muốn là được rồi, nếu không phải vừa rồi cô khóc quá đáng thương, kỳ thực Tuân Lan còn định xem tình hình rồi tính tiếp. Nhưng bây giờ Tưởng Nguyên Khải rõ ràng đang để mắt tới Hứa Lộ, nửa người trong cuộc cậu đây cũng không thể ngồi yên mặc kệ.
Hơn nữa, hình tượng chính nghĩa trong giới giải trí phải luôn đứng vững.
Vì vậy đêm đó ngay khi Tuân Lan trở lại phòng khách sạn, ngay sau đó nữ quỷ đã xuyên qua cửa vào.
Tiểu Chu đã trở về phòng mình, Tuân Lan mở điện thoại lên kiểm tra phòng như thường lệ, sau khi thấy không có gì bất thường thì ngồi xuống ghế sofa trong phòng, ra hiệu cho em gái nữ quỷ: "Tự giới thiệu chút đi?"
Không hiểu sao nữ quỷ lại có cảm giác như đang đối mặt với câu hỏi của giáo viên chủ nhiệm, không hiểu vì sao cô đã chết nhiều năm thế rồi mà vẫn sợ cảm giác này, cô hắng giọng rồi nói: "Tôi tên Thôi Dung Dung..."
Năm năm trước, Thôi Dung Dung đang học lớp 12.
Thôi Dung Dung đã học giỏi từ nhỏ, cô vốn thi được vào trường cấp ba tốt nhất thành phố và còn là người nằm trong top đầu, nhưng vì có thể tiết kiệm học phí và có tiền thưởng, nên Thôi Dung Dung đã từ bỏ trường tốt nhất mà đến theo học tại một trường trung học với đội ngũ giáo viên tương đối trung bình trong thành phố.
Mà Thôi Dung Dung không chỉ học giỏi mà còn ưa nhìn. Nếu nhìn kỹ, Thôi Dung Dung và Hứa Lộ có phần giống nhau ở một số mặt, chẳng hạn như ngoại hình của các cô đều thuộc tuýp diễm lệ xinh đẹp.
Trong hai năm đầu cấp ba, cuộc sống của Thôi Dung Dung đều bình đạm và bận rộn, nhưng tất cả đã thay đổi vào năm lớp mười hai.
Tưởng Nguyên Khải chuyển đến trường học này, vừa nhập học hắn ta đã bị vẻ ngoài của Thôi Dung Dung thu hút, sau đó bắt đầu theo đuổi Thôi Dung Dung.
Thôi Dung Dung lớn lên trong một gia đình bình thường, biết rõ học tập mới là con đường để cô thay đổi cuộc đời, trong mắt trong tim Thôi Dung Dung đều chỉ có học và học, làm sao cô có thể đồng ý đi yêu đương với Tưởng Nguyên Khải vào thời điểm cuối cấp quan trọng như vậy.
Đương nhiên, Thôi Dung Dung từ chối Tưởng Nguyên Khải.
Trước đó, Thôi Dung Dung cũng được nhiều nam sinh tỏ tình, cô đều lịch sự từ chối bằng phải chăm chỉ học hành. Cô tưởng rằng lần từ chối Tưởng Nguyên Khải này sẽ bình thường giống như rất nhiều lần trước, nhưng không ngờ rằng cô từ chối đã lại chọc Tưởng Nguyên Khải cực kì tức giận.
Chuyện Tưởng Nguyên Khải theo đuổi Thôi Dung Dung có rất nhiều bạn học biết, việc bị Thôi Dung Dung từ chối khiến Tưởng Nguyên Khải cảm thấy bị coi thường, lòng tự trọng tổn thương. Vì vậy khi được người khác hỏi tại sao còn chưa theo đuổi được Thôi Dung Dung, thì hắn ta nói một cách khinh bỉ rằng: "Không theo đuổi nữa, người phụ nữ này không sạch, tôi mới biết được cô ta từng ngủ với rất nhiều đàn ông."
Sự việc đã trôi qua năm năm, Thôi Dung Dung vẫn muốn hộc một búng máu khi nhắc đến dáng vẻ vô liêm sỉ của Tưởng Nguyên Khải.
Tưởng Nguyên Khải ác ý vu khống Thôi Dung Dung hoàn toàn vì để giữ lại thể diện của mình. Cũng chính lúc này, hắn ta đã gặp Dung Tư Tư.
Tưởng Nguyên Khải và Thôi Dung Dung học khác lớp, nhưng Dung Tư Tư lại học cùng lớp với Thôi Dung Dung. Thôi Dung Dung cả ngày mải mê học tập, không để ý đến chuyện bên ngoài, nên khi đó không hề hay biết rằng mình khiến Dung Tư Tư vô cùng ghen tị.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, hơn nữa nhà Tưởng Nguyên Khải giàu có, cho nên Dung Tư Tư chủ động tiếp cận với Tưởng Nguyên Khải. Chuyện này rất dễ dàng, chỉ cần nói xấu Thôi Dung Dung một câu, Dung Tư Tư và Tưởng Nguyên Khải đã trở thành bạn bè.
Sau đó, Dung Tư Tư trở thành quân sư quạt mo* của Tưởng Nguyên Khải, cô ta đăng bài lên Tieba, bịa đặt Thôi Dung Dung giả vờ thanh cao, trên thực tế đã hẹn hò với rất nhiều bạn trai, cô đã không còn là gái trinh từ lâu rồi, khi học cấp hai đã ngủ với không ít người. Sau đó lại dùng một số acc khác để đẩy bài, giả làm người trong cuộc, tiếp tục nói Thôi Dung Dung là gái bao, nghe nói trước đây cô còn từng được bao nuôi, v.v., còn rất nhiều lời đồn thổi.
* Người bày mưu kế, mách nước tồi, kém (hàm ý châm biếm).
Một sự việc, nhiều người nói, giả rồi dường như đã thành sự thật.
Thôi Dung Dung tập trung vào việc học, không có điện thoại, không lên mạng nên hoàn toàn không biết những chuyện này. Chỉ thỉnh thoảng cảm thấy ánh mắt các bạn cùng lớp nhìn cô cứ là lạ, có đôi khi đi ngang qua họ, sẽ ngay lập tức nghe thấy tiếng xì xầm khe khẽ.
Đến thời điểm Thôi Dung Dung biết chuyện gì đang xảy ra thì những tin đồn này đã lan truyền cực kì thái quá.
Thôi Dung Dung tức giận đến gặp giáo viên của trường và kể lại sự việc. Nhưng bấy giờ bài đăng đã bị Dung Tư Tư tìm người xóa, hoàn toàn không tra ra được nguồn gốc của tin đồn.
Khi đó Thôi Dung Dung chỉ là một cô học sinh 17-18 tuổi, đối mặt với tình huống như vậy cũng có chút hoảng loạn, không biết báo cảnh sát, cô không muốn để gia đình lo lắng. Giáo viên cũng bảo cô đừng quan tâm đến những điều đó và đừng lãng phí sức lực ở nơi khác trong năm cuối cấp này.
Tâm lý của Thôi Dung Dung vẫn mạnh mẽ hơn so với học sinh khác một chút, cô buộc mình phải tiếp tục học. Nhưng vào lúc này, trong trường xuất hiện một nhóm bắt đầu quấy rối cô do Tưởng Nguyên Khải cầm đầu.
Cho dù Thôi Dung Dung đang trên đường đi WC, hay trên đường đến nhà ăn, trở về ký túc xá, thậm chí là ngồi trong lớp đọc sách hay học bài, xung quanh cô luôn có một nhóm người cực kì ghê tởm đang giỡn hớt cười đùa. Thỉnh thoảng va vào cô, bí mật chạm vào cô, không dám động tay động chân, ánh mắt đầy ý vô sỉ đó cũng sẽ dừng trên người cô.
Có rất nhiều lần cô còn bị Tưởng Nguyên Khải ngăn lại, nói một số câu tục tĩu.
Thôi Dung Dung lại đến gặp giáo viên để giải thích chuyện này, nhưng giáo viên chỉ hời hợt gọi Tưởng Nguyên Khải đến văn phòng mắng cho một trận, khiến bọn người Tưởng Nguyên Khải càng bắt nạt Thôi Dung Dung dữ hơn.
Các bạn học xung quanh gần như đều phớt lờ Thôi Dung Dung, trở lại phòng ký túc xá cũng không ai nói chuyện với cô, có đôi khi nguyên ngày Thôi Dung Dung sẽ không nói chuyện với ai một câu ngoại trừ việc trả lời câu hỏi của giáo viên.
Lúc này, Thôi Dung Dung đã có chút không học nổi nữa, cảm thấy ngày tháng ở trường cực kì khó khăn, sau đó một người phảng phất như thiên thần xuất hiện bên cạnh cô.
Người đó chính là Dung Tư Tư.
Ừm, Thôi Dung Dung lúc đó đúng là hình dung Dung Tư Tư như thế.
"Thiên thần?" Tuân Lan lặp lại từ này, vẻ mặt có chút một lời khó nói hết.
Thôi Dung Dung hối hận nói: "Lúc đó tôi không biết cô ta vô sỉ như Tưởng Nguyên Khải, thật sự cho rằng cô ta tốt bụng đến làm bạn với tôi."
Quả thật, lúc đó ở trong trường Thôi Dung Dung đã một thân một mình, một khi có người phát ra một chút thiện cảm với cô, cô đều không kiềm được giữ chặt.
Thôi Dung Dung không biết Dung Tư Tư và Tưởng Nguyên Khải đã trở thành bạn bè từ lâu, cũng càng không biết phần lớn những chuyện cô gặp phải đều là do Dung Tư Tư gây ra. Cô coi Dung Tư Tư như cọng rơm cứu mạng, như hình với bóng cùng cô ta suốt cả ngày.
Nhưng trong thời gian này, Dung Tư Tư cũng tiến hành một loạt PUA tình bạn đối với Thôi Dung Dung, cứ dăm ba bữa là sử dụng bạo lực lạnh với Thôi Dung Dung, Thôi Dung Dung cảm thấy rất mệt mỏi rất vất vả, cũng không thể tập trung học tập được như trước, nhưng cô lại không muốn từ bỏ người bạn duy nhất này, vì vậy lại ăn nói khép nép để níu giữ.
Lặp đi lặp lại, nhưng sau từng đợt bóp méo và bịa đặt sự thật khác của Dung Tư Tư, trong mắt người ngoài đã thành Thôi Dung Dung thỉnh thoảng cáu kỉnh, đến nỗi đôi khi ngay cả Dung Tư Tư, người duy nhất có thể chịu đựng được cô cũng không chịu nổi.
Vào kỳ nghỉ đầu tiên của học sinh cấp ba, Dung Tư Tư nói với Thôi Dung Dung rằng cô ta có một bất ngờ bí ẩn muốn tặng cho Thôi Dung Dung, bảo Thôi Dung Dung hoãn việc trở về một ngày.
Lúc đó, Dung Tư Tư nói thế này: "Nếu ba mẹ cậu gọi tới hỏi, cậu cứ nói hôm nay xe đông quá nên cầm hành lý không dễ ngồi xe, ngày mai không về được."
Tuân Lan khẽ nhướng mày, "Cô ta đang ám chỉ cô..."
Thôi Dung Dung vò vò tóc, "Đúng vậy, lúc đó tôi không biết, sau này nghĩ lại mới nhận ra."
Thôi Dung Dung nào dám không đồng ý yêu cầu của "bạn thân" này, cô cũng rất tò mò Dung Tư Tư muốn tặng cho cô bất ngờ bí mật gì.
Ngày nghỉ đầu tiên, rất nhiều bạn học đã bắt đầu thu dọn đồ đạc từ sáng sớm để chuẩn bị về nhà, lúc ấy một nữ sinh cùng ký túc xá thấy Thôi Dung Dung không làm gì nên còn hỏi cô một câu: "Thôi Dung Dung, hôm nay cậu không về à?"
Khi đó Thôi Dung Dung vô thức trả lời bạn học kia bằng những lời mà Dung Tư Tư dặn với cô: "Hôm nay xe quá đông, ngày mai tôi về."
Đêm đó, Dung Tư Tư dẫn theo Thôi Dung Dung nói muốn đi đến một nơi trước.
Các cô cũng không rời khỏi cổng trường mà đi thẳng đến góc Tây Bắc của trường, gần nhà ăn mới đang được xây dựng.
Nơi đó là góc hẻo lánh nhất của trường.
Thôi Dung Dung đợi ở đó chờ "bất ngờ bí ẩn" mà Dung Tư Tư tặng cô, là Tưởng Nguyên Khải và một người bạn của hắn ta cưỡng hi*p rồi sát hại cô.
Lúc đó bọn Tưởng Nguyên Khải thật ra cũng không có ý định giết Thôi Dung Dung, bọn họ còn có ý tưởng càng khốn nạn hơn, chuẩn bị cưỡng hi*p Thôi Dung Dung xong rồi ép buộc cô nghe lời bọn họ, làm nô lệ của bọn họ. Nhưng do Tưởng Nguyên Khải quá kích động, lỡ tay g.ết chết Thôi Dung Dung vẫn luôn vùng vẫy.
Sau khi giết người, ba người Tưởng Nguyên Khải hoảng sợ vô cùng, người đầu tiên bình tĩnh lại chính là Dung Tư Tư.
"Sau khi tôi tỉnh dậy, thật ra lúc đầu cũng không biết thi thể mình ở đâu." Thôi Dung Dung nói. Là sau khi cô đi theo bọn Tưởng Nguyên Khải mấy tháng, mới biết được đêm đó bọn họ đã chôn xác cô dưới nền móng của nhà ăn mới.
Tên bạn kia của Tưởng Nguyên Khải tên Tôn Vĩ, dự án xây dựng căng tin mới là do gia đình hắn nhận thầu, gia đình hắn nhận dự án này cũng là dựa vào quan hệ trong nhà Tưởng Nguyên Khải. Họ đã là một nhóm có chung lợi ích, hơn nữa lại cùng phạm tội giết người nên tự nhiên muốn bao che cho nhau.
Ba của Tôn Vĩ là nhà thầu, hắn đã tiếp xúc với nó từ khi còn nhỏ, cũng đã không ít lần đến công trường xây dựng để chơi. Trên mặt đất nơi căng tin được xây dựng có một máy xúc, cần phải lấp đất để nâng cao địa hình rồi sau đó đặt nền móng lên.
Tôn Vĩ biết lái nên tìm cớ lấy được chìa khóa xe, đợi đến nửa đêm, cùng với Tưởng Nguyên Khải và Dung Tư Tư ném thi thể Thôi Dung Dung xuống hố đất cần lấp, Tôn Vĩ lái xe đổ đất lên.
Bọn họ lấp rất nhiều đất, những công nhân bắt đầu làm việc vào ngày hôm sau chỉ khó hiểu khi anh ta rời đi ngày hôm qua, dường như ở đây còn chưa được lấp đất, nhưng có người đã giúp anh ta một phần của công trình, trong lòng anh ta tự nhiên vui rồi. Không có bất kỳ nghi ngờ nào mà tiếp tục lấp đất rồi sau đó san bằng địa hình hoàn toàn.
Sau khi đặt nền móng và xây dựng, cũng không ai biết rằng có một cô gái nhỏ bị chôn vùi bên dưới.
Sau khi Thôi Dung Dung chết, ba mẹ cô đã tìm đến trường học và cũng báo án, thậm chí Dung Tư Tư và Tưởng Nguyên Khải cũng bị thẩm vấn, nhưng cả hai quá bình tĩnh, cảnh sát không hỏi ra được gì. Hơn nữa, "danh tiếng" của Thôi Dung Dung trong trường rất kém, mỗi khi nhắc đến cô, rất ít bạn học nói lời khen, một vài giáo viên cũng liên tục lắc đầu.
Đằng sau nó còn có nỗ lực của nhà họ Tưởng, cuối cùng vụ án đã khép lại mà không giải quyết được gì.
Một số người có suy nghĩ rất lạ lùng, chẳng hạn như Tưởng Nguyên Khải và Dung Tư Tư. Sau khi giết Thôi Dung Dung mà không chịu bất kì trách nhiệm nào, mỗi khi bọn họ đi ăn cơm trong nhà ăn mới xây, khi nghĩ đến dưới chân giẫm lên một thi thể do bọn họ tự chôn xuống nhưng không có bất kì ai phát hiện, trong lòng bọn họ đều sẽ nảy sinh một cảm giác đắc ý bí ẩn.
Cảm giác này khiến họ sẽ lấy nó ra thảo luận một chút rồi khen bọn họ làm được không một kẽ hở cỡ nào vào những thời điểm nhất định, chẳng hạn như đã uống nhiều quá, hoặc đang có tâm trạng hứng khởi.
Tuân Lan dựa lưng vào ghế sofa, chống thái dương, hỏi: "Bọn họ còn làm chuyện như vậy với ai ngoài cô không?"
"Không giết ai nữa, nhưng có một số cô gái bị họ bắt làm nô lệ." Thôi Dung Dung nói.
Dung Tư Tư, Tưởng Nguyên Khải và Tôn Vĩ kia, ba người bọn họ sau đó chậm rãi hình thành một đoàn thể vây quét đàn áp, đi vây quét những cô gái đó giống như đã làm với cô. Khi còn đi học thì là học sinh, sau khi debut thì là nghệ sĩ.
Mấy người họ sẽ phân công ai sắm vai ác và hiền tùy theo tình huống.
Ví dụ lần này, chính là Dung Tư Tư diễn vai ác, Tưởng Nguyên Khải hát vai tốt.
"Hầu hết các bài phốt về Hứa Lộ trên mạng đều do Dung Tư Tư bịa đặt." Thôi Dung Dung nói.
Mà sở dĩ Dung Tư Tư làm vậy, ban đầu là vì một sao nam mà cô ta thích đã thể hiện ra sự yêu thích với Hứa Lộ. Vì ghen ghét, cô ta bắt đầu bôi nhọ Hứa Lộ trên mạng, đồng thời còn khuyến khích Tôn Vĩ thường đầu tư vào giới giải trí theo đuổi Hứa Lộ. Chẳng qua Hứa Lộ không bị lay động trước sự theo đuổi của Tôn Vĩ, vì thế bọn họ lại áp dụng kế hoạch mới, cho nên đã có mấy màn trình diễn mà Tuân Lan nhìn thấy mấy bữa nay.
Đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế sofa, Tuân Lan chợt hỏi: "Trường cấp ba cô nói lúc nãy tên gì?"
Thôi Dung Dung: "Trường cấp ba Cẩm Hoa..."
Trường cấp ba Cẩm Hoa, đây không phải là một trong những địa điểm bọn họ lấy cảnh phim sao.