Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương
Chương 31
Như Lôi Tuấn đã nói, giới giải trí việc xé tài nguyên của nhau là chuyện rất bình thường, vai diễn bị cướp đi, tuy có hơi đáng tiếc, nhưng Tuân Lan cũng không cảm thấy tức giận gì, cậu đã qua thời kỳ đụng một chút là dễ nổi nóng từ lâu rồi.
“Vậy chọn kịch bản khác đi.” Tuân Lan nói.
Cúp máy, Tuân Lan bước ra khỏi phòng, chào buổi sáng với Kỳ Niên đã đứng trên ban công, liếc thấy cuốn kịch bản đặt trên bàn trà trong phòng khách, Tuân Lan đi tới cất nó đi.
“Sao vậy?” Kỳ Niên hỏi.
Cuốn kịch bản này đã để như thế mấy ngày rồi, hễ có thời gian thì Tuân Lan sẽ mở ra đọc, bây giờ hành động cất nó đi của Tuân Lan, dường như là sẽ không định mở ra đọc nữa.
Vẻ mặt Tuân Lan bình tĩnh, nói chuyện bị cướp vai diễn cho Kỳ Niên.
Kỳ Niên im lặng một lát, cũng không biết nên nói gì. Kể từ sau bộ phim đầu tiên anh diễn, toàn chỉ có người khác cầm kịch bản đến mời anh diễn, anh chưa gặp phải loại rắc rối như Tuân Lan nói này.
Tuân Lan cười nói: “Đi theo bên cạnh tôi, có phải cũng ngộ được rất nhiều kiến thức không?”
Kỳ Niên thầm nghĩ, nếu việc này cũng được tính là vậy, thế thì có.
Hôm nay Tuân Lan không đến công ty, cậu dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, đã khoanh một vòng tròn trên ngày hôm nay trong cuốn lịch từ trước. Hôm nay là ngày giỗ của ông ngoại nguyên chủ, cũng đã lâu cậu không đến nghĩa trang viếng ông bà ngoại của nguyên chủ, có một số nghĩa vụ vẫn phải giúp nguyên chủ thực hiện cho trót.
Bây giờ trời vẫn còn lạnh, vừa hay tiện cho Tuân Lan ngụy trang. Tuân Lan mặc áo khoác dài, đeo khăn quàng cổ và đội nón, che mình kín mít để không ai có thể nhìn ra đó là cậu rồi sau đó đi ra ngoài.
Tiểu Chu lái xe chờ dưới lầu, đã mua sẵn hoa giúp Tuân Lan.
Khi chiếc xe chạy ngang qua nơi Tuân Lan đã kéo Kỳ Niên và Lưu Phi xuống xe buýt, Tuân Lan không khỏi nhìn sang Kỳ Niên.
Lúc đó, ngay trên vỉa hè bên cạnh, Tuân Lan nói mấy câu xả xui vô nghĩa dưới sự nài nỉ của Lưu Phi, cũng vỗ một cái lên trán Kỳ Niên trừ xui xẻo, kết quả là buổi chiều Kỳ Niên đã gặp nạn.
Đại sư dỏm như cậu quả nhiên không thể giúp Kỳ Niên xả vận xui mà.
Nhận thấy ánh mắt của Tuân Lan, Kỳ Niên quay đầu nhìn sang, nhưng Tuân Lan vừa lúc thu mắt lại.
Sau đó đến lượt Tuân Lan phát hiện Kỳ Niên dường như đang nhìn mình, bèn ngẩng đầu lên dò hỏi bằng mắt: “Sao thế?”
“Không có gì…”
Kỳ Niên im lặng, rõ là cậu nhìn tôi trước mà.
Khi đến nghĩa trang, Tuân Lan cầm hoa đi đằng trước, nghe thấy Tiểu Chu phía sau hắt hơi mấy lần.
“Vừa rồi trên xe đã nghe cậu cứ hắt hơi suốt.” Tuân Lan lấy ra một gói khăn giấy từ trong túi đưa cho y, “Bị cảm à?”
Tiểu Chu nhận lấy, áy náy nói: “Hình như có chút…”
Tuân Lan nói: “Lát về đi ngang qua tiệm thuốc thì ghé mua chút thuốc đi.”
“Ừm…”
Mấy lần đầu Tuân Lan đến viếng ông, bà ngoại Tuân, cậu cũng không nói gì, lần nào cũng đứng một lúc rồi rời đi. Bây giờ cậu cảm thấy giữa họ cũng coi như đã quen thuộc nhau, vậy nên cũng lôi chuyện nhà ra báo những việc mình đã làm gần đây cho họ, đồng thời cũng cho họ biết rằng, cậu sử dụng cơ thể cháu trai của họ nhưng không làm chuyện gì bậy bạ cả, hai ông bà cứ việc yên tâm.
Tiểu Chu đứng ở sau lưng Tuân Lan, nghe xong cũng không cảm thấy gì, song Kỳ Niên lại cảm thấy có gì đó sai sai nhưng không nói rõ được.
Kỳ Niên đã đi cùng Lưu Phi đến nghĩa trang thăm mộ mẹ hắn mấy lần, lúc đó Lưu Phi cũng nói rất nhiều chuyện linh tinh. Ban đầu anh đi cùng Tuân Lan đến đây, Tuân Lan không nói gì cả, anh chỉ nghĩ là vì cậu buồn nên vậy, nhưng hôm nay Tuân Lan nói chuyện, song anh lại cảm thấy không hề khác gì lúc những cấp dưới trong công ty báo cáo công việc với anh.
Nhưng Kỳ Niên cũng chỉ cảm thấy kỳ lạ chứ không nghĩ sâu.
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, xe lại lái về thành phố, sau khi trở về đoạn đường quen thuộc, Tiểu Chu đỗ xe bên đường, cạnh đó là một hiệu thuốc.
“Lan Lan, cậu ở trên xe chờ tôi lát nhé.” Tiểu Chu nói rồi bước xuống xe, chạy chậm đến tiệm thuốc.
“Cứ thong thả…” Tuân Lan nói, nhìn thấy cạnh tiệm thuốc có một quán trà sữa thì bèn mở cửa xe, đi qua mua một ly đồ uống nóng.
Cậu vừa cầm trà sữa đi ra thì chợt nghe thấy một tiếng hét rồi có người hô to: “Ăn cướp, có ăn cướp!”
Tuân Lan nghe tiếng nhìn sang, bỗng thấy một bóng người xẹt ngang qua cậu thật nhanh, ly trà sữa còn chưa kịp uống miếng nào cũng bị hất văng đi, suýt nữa làm đổ khắp người cậu.
Tuân Lan vô thức đưa tay ra túm bóng người kia, nhưng chỉ kịp chạm vào đối phương một chút.
Đó là một gã đàn ông, trong tay cầm một cái túi, cũng không thèm ngoái đầu nhìn cậu một cái mà chỉ co giò chạy như bay về phía trước.
Một dì trung niên vừa đuổi theo vừa khóc, “Tiền của tôi, tiền chữa bệnh của con trai tôi bị cướp mất rồi, làm ơn giúp tôi chặn hắn với!”
Tiếng khóc của dì thu hút sự chú ý của người đi đường, các cửa hàng hai bên đường cũng nghe thấy động tĩnh nên chạy ra hỏi, bao người nhìn bóng dáng đã bỏ chạy xa tít nhưng cũng vẫn không phản ứng gì.
Đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy một bóng người lướt vèo qua trước mặt với tốc độ cực nhanh.
“Lan Lan!”
Khi Tiểu Chu đi ra khỏi tiệm thuốc thì cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng đã chạy xa của Tuân Lan.
Tuân Lan không biết dì đó bị cướp bao nhiêu tiền, nhưng tiền cứu mạng, dù chỉ một xu thì cũng rất quan trọng. Còn làm đổ trà sữa của cậu, quá đáng quá mà.
Hôm nay Tuân Lan mặc quần áo dày, đành phải vừa chạy vừa cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len chạy nhanh trên đường phố mùa đông gió lạnh thổi phần phật. Lúc này, hiệu quả của việc kiên trì chạy bộ trong vài tháng đã lộ ra, cậu có thể không chạy nhanh bao nhiêu, nhưng sức bền chắc chắn là hạng nhất.
Tên giật tiền vốn đã bỏ xa Tuân Lan một khúc, nhưng dần dà, gã ta kiệt sức dần, khoảng cách với Tuân Lan ngày càng rút ngắn.
Khi Tuân Lan bắt đầu đuổi theo cũng có hô lên vài lần nói người này giật tiền, nhờ những người phía trước giúp bắt lại. Nhưng đợi lúc người phía trước nhận ra chuyện gì đã xảy ra thì tên này thường đã chạy qua họ từ lâu.
Gã đàn ông này chuyên chọn hẻm nhỏ ít người để chạy, cơ bản đều có xe đậu bên trong, cho dù sau khi biết rõ sự việc có chủ xe nhiệt tình muốn lái xe đến giúp chặn lại thì cũng không thể vào hẻm được, chỉ có thể lo lắng suông.
Khi đi ngang qua một sạp trái cây, Tuân Lan nhắm chuẩn một quả táo, chạy qua như một cơn gió, trên sạp hàng liền thiếu một quả táo, chỉ có giọng nói của Tuân Lan vọng đến từ xa: “Mượn trước, lát trả tiền sau!”
Khoảng cách ngày càng gần, khi gã đàn ông chuẩn bị băng qua một con hẻm thì một chiếc xe đạp điện bỗng đâm ra khỏi hẻm.
Chủ xe sợ hãi hét lên, gã đàn ông lách mình vượt qua một cách nguy hiểm, Tuân Lan vẫn luôn đuổi theo phía sau, nếu cậu lao tới thì đâm trúng là cái chắc, nhưng muốn dừng lại cũng không được.
Tuân Lan nín thở, hai tay chống yên xe, một cái lộn nghiêng (aka lộn bánh xe) rồi nhẹ nhàng tiếp đất, sau khi lấy hơi thì tiếp tục đuổi theo.
Chủ xe đạp điện bị sốc, người đi đường bị sốc, gã đàn ông bị đuổi theo cũng bị sốc nốt.
Con mẹ nó, đây là kung-fu trong truyền thuyết Trung Quốc đấy phỏng?!
Nhờ ơn chủ xe này, gã đàn ông dường như đã bị trật chân khi né tránh đầu xe, tốc độ chậm hơn nhiều so với vừa rồi, thấy mình sắp bị Tuân Lan đuổi kịp, gã quay đầu nhìn cậu với vẻ căm hận.
Quả táo trong tay phát huy tác dụng, Tuân Lan nắm lấy cơ hội này ném quả táo vào mặt gã đàn ông, đập cái bộp thật mạnh.
Gã đàn ông hét lên, bụm mặt loạng choạng ngã xuống đất.
Tuân Lan đi lên đè người xuống, cũng không tốn bao nhiêu sức, bởi vì chạy thật sự quá xa, hai người cũng không còn nhiều sức lực lắm. Trên đường có rất nhiều người dân nhiệt tình đi theo, lúc này đều thở hào hển, lấy ra dây thừng đã chuẩn bị sẵn trói người lại.
Có một anh trai đầu toát mồ hôi nhễ nhại, hai má ửng hồng, đuổi theo hai người đến thần chí không rõ: “Nhóc... này được, chạy giỏi phết, cậu... khiến ông đây, chạy muốn ói luôn!”
Nói rồi, huệ một tiếng, nôn ra.
Anh trai lau miệng rồi súc miệng, đến lượt hắn xấu hổ.
Chiếc túi bị gã đàn ông nắm suốt chặng đường rơi trên đất, Tuân Lan nhặt lên phủi phủi bụi. Lúc này, dì kia cũng được Tiểu Chu chở lại đây, vừa xuống xe đã ôm chiếc túi Tuân Lan đưa qua mà bật khóc.
Tuân Lan nói: “Dì kiểm tra xem có thiếu thứ gì không.”
Mặt dì đẫm nước mắt, nói: “Em trai, cảm ơn cậu, tôi chỉ có 8.000 tệ (26tr), mất rồi tôi không biết sống làm sao nữa!”
8.000 tệ này là do chồng của dì kiếm được nhờ cực khổ làm việc trên công trường, nơi họ làm chỉ trả tiền mặt, mỗi khi nhận lương đều phải tự đến ngân hàng gửi tiền. Gia đình dì rất khó khăn, con trai lại không may bị bệnh nặng, đây là số tiền lương vừa nhận được trong tháng này, cũng là số tiền duy nhất còn lại trong nhà, nếu thật sự bị cướp, cho dù cuối cùng có bắt được người thì cũng không biết có thể lấy lại được bao nhiêu tiền.
Chạy một vòng lớn, tình cờ gần đó có một ngân hàng mà dì có thể sử dụng, cùng với rất nhiều người đi cùng, nhân viên ngân hàng giúp dì chuyển tiền vào thẻ, không hơn không ít, chính xác là tám nghìn.
Dì cẩn thận cất thẻ đi, lần nữa cảm ơn Tuân Lan và những người dân đã nhiệt tình giúp đỡ.
Có người hỏi con trai dì bao nhiêu tuổi, mắc bệnh gì? Trong nhà khó khăn có thể xin quỹ từ xã hội giúp đỡ, có người khá hiểu việc này nên lập tức xem xét giúp dì. Mà Tuân Lan lúc này được người ta vỗ vỗ vai, vỗ vỗ cánh tay, nghe bọn họ khen ngợi không ngớt.
“Cậu em, cậu chạy nhanh thiệt đó!”
“Đây, áo, khăn quàng cổ còn có nón của cậu nữa, tôi đã nhặt giúp cậu rồi này, điện thoại của cậu cũng ở bên trong luôn đó.”
“Em trai, sao tôi thấy mặt cậu hơi quen quen nhỉ?”
Tuân Lan nói cảm ơn, mặc áo khoác vào, quấn khăn quàng cổ che đến sống mũi, đội mũ lên, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Sớm đã có người báo 110 rồi, cảnh sát vội vàng chạy tới kịp thời đưa tên cướp tiền lên xe cảnh sát, Tuân Lan tỏ ý mình còn có việc phải làm, vài anh trai nhiệt tình bèn nói có họ đi cùng với bác gái kia làm ghi chép là được.
Cho nên mọi người tản ra, Tuân Lan cũng ngồi trở lại trong xe mình.
Tiểu Chu vuốt mặt lau mồ hôi, vẻ mặt đau khổ nói: “Lan Lan, lần sau cậu đừng thế nữa, nguy hiểm lắm...”
Y chưa bao giờ biết rằng Tuân Lan lại có thể chạy nhanh như vậy, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu. Nếu không phải trên đường có người nhiệt tình chỉ hướng thì y cũng không biết chạy đi đâu tìm người, đột nhiên y có thể hiểu được sao Lôi Tuấn hay nổi cáu rồi.
Tuân Lan biết chuyện này rơi vào tai Lôi Tuấn, hai người đều khó tránh sẽ bị mắng không kịp vuốt mặt luôn. Cậu nhìn Tiểu Chu, sau đó lén nhìn Kỳ Niên, thấy Kỳ Niên lại lộ ra vẻ mặt tức giận như đêm đó, vội vàng chân thành kiểm điểm: “Tôi sai rồi, tôi cố gắng sửa, sau này nhất định sẽ chú ý.”
Tiểu Chu: “…”
Mợt mỏi đỡ trán.
Kỳ Niên cũng không nói gì.
Từng câu từng chữ này này đều viết “Tôi đã sai, lần sau còn dám nữa”, không nghe dám chừng anh còn cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Kỳ Niên đi theo Tuân Lan suốt quá trình vừa rồi, nhìn cậu chạy như bay trong hẻm, vài lần còn suýt chút nữa gặp nguy hiểm, tim anh cũng nhấc lên theo. Rõ ràng bây giờ anh không cảm nhận được đói, lạnh, đau hay nóng, thế nhưng vì Tuân Lan, anh lại có thể sinh ra đủ những cảm xúc khác nhau mà trước đây khó có thể cảm nhận được khi còn là một người bình thường.
Kỳ Niên không thích hành vi không màng bản thân như thế của Tuân Lan, nhưng anh biết Tuân Lan sẽ không nghe, trong xương cốt cậu là một người muốn làm theo ý mình, cũng không quá coi trọng bản thân.
Nhưng Kỳ Niên vẫn nói: “Lần sau đừng đuổi theo, tôi sẽ bảo Lưu Phi bỏ tiền.”
Tuân Lan: “…”
Biết là anh có ý tốt, nhưng Lưu Phi có biết anh hào phóng thế không vậy?
Chuyện hôm nay, Tiểu Chu không thể không nói cho Lôi Tuấn biết, quả nhiên Lôi Tuấn túm Tuân Lan mắng cho một trận, tức giận đến mức nói lát nữa sẽ đi đặt cờ thưởng cho Tuân Lan, trên viết “Vinh danh tấm gương chính nghĩa trong giới giải trí, công dân tốt trong xã hội”.
Giọng nói của Lôi Tuấn vang như tiếng sấm, cho dù Tuân Lan không mở cửa thì Kỳ Niên cũng có thể nghe rõ mồn một. Tuân Lan bị mắng đầy đầu, cuối cùng cũng lộ ra chút cảm xúc hối hận.
Vì lợi ích của đôi tai mình, sau này cậu thật sự nên ít làm chuyện kiểu này thôi.
Lôi Tuấn cảm thấy thật sự không thể để Tuân Lan nhàn rỗi nữa, gào thét bảo buổi chiều cậu đến công ty đi học, không có khóa diễn xuất thì học thể chất, học lễ nghi, học thanh nhạc. Nhiều lớp như vậy cho cậu học mệt chết, mệt mỏi thì sẽ không có sức đi làm chuyện khác.
Tuân Lan ngoan ngoãn ở lại công ty một buổi chiều nên cũng không biết video cậu dũng cảm đuổi theo tên cướp buổi sáng đã lên hot search. Trong số đó, đoạn cậu chống tay lên yên xe lộn nghiêng đáp xuống đất được cắt riêng ra, đẹp trai đến khiến vô số người phải hú hét.
Vì video quá mờ nên mọi người chỉ có thể nhìn ra được cậu trai trong video còn rất trẻ tuổi, ngoại hình trông cao ráo đẹp trai chứ cũng không biết cậu là ai.
Cho đến khi một blogger nào đó tung ra video rõ ràng hơn, còn tag Tuân Lan vào.
Vì thế hai video kết hợp, bùng nổ chấn động.
Lời tác giả:
Lưu Phi: Đến, quẹt thẻ của tui nè!
“Vậy chọn kịch bản khác đi.” Tuân Lan nói.
Cúp máy, Tuân Lan bước ra khỏi phòng, chào buổi sáng với Kỳ Niên đã đứng trên ban công, liếc thấy cuốn kịch bản đặt trên bàn trà trong phòng khách, Tuân Lan đi tới cất nó đi.
“Sao vậy?” Kỳ Niên hỏi.
Cuốn kịch bản này đã để như thế mấy ngày rồi, hễ có thời gian thì Tuân Lan sẽ mở ra đọc, bây giờ hành động cất nó đi của Tuân Lan, dường như là sẽ không định mở ra đọc nữa.
Vẻ mặt Tuân Lan bình tĩnh, nói chuyện bị cướp vai diễn cho Kỳ Niên.
Kỳ Niên im lặng một lát, cũng không biết nên nói gì. Kể từ sau bộ phim đầu tiên anh diễn, toàn chỉ có người khác cầm kịch bản đến mời anh diễn, anh chưa gặp phải loại rắc rối như Tuân Lan nói này.
Tuân Lan cười nói: “Đi theo bên cạnh tôi, có phải cũng ngộ được rất nhiều kiến thức không?”
Kỳ Niên thầm nghĩ, nếu việc này cũng được tính là vậy, thế thì có.
Hôm nay Tuân Lan không đến công ty, cậu dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, đã khoanh một vòng tròn trên ngày hôm nay trong cuốn lịch từ trước. Hôm nay là ngày giỗ của ông ngoại nguyên chủ, cũng đã lâu cậu không đến nghĩa trang viếng ông bà ngoại của nguyên chủ, có một số nghĩa vụ vẫn phải giúp nguyên chủ thực hiện cho trót.
Bây giờ trời vẫn còn lạnh, vừa hay tiện cho Tuân Lan ngụy trang. Tuân Lan mặc áo khoác dài, đeo khăn quàng cổ và đội nón, che mình kín mít để không ai có thể nhìn ra đó là cậu rồi sau đó đi ra ngoài.
Tiểu Chu lái xe chờ dưới lầu, đã mua sẵn hoa giúp Tuân Lan.
Khi chiếc xe chạy ngang qua nơi Tuân Lan đã kéo Kỳ Niên và Lưu Phi xuống xe buýt, Tuân Lan không khỏi nhìn sang Kỳ Niên.
Lúc đó, ngay trên vỉa hè bên cạnh, Tuân Lan nói mấy câu xả xui vô nghĩa dưới sự nài nỉ của Lưu Phi, cũng vỗ một cái lên trán Kỳ Niên trừ xui xẻo, kết quả là buổi chiều Kỳ Niên đã gặp nạn.
Đại sư dỏm như cậu quả nhiên không thể giúp Kỳ Niên xả vận xui mà.
Nhận thấy ánh mắt của Tuân Lan, Kỳ Niên quay đầu nhìn sang, nhưng Tuân Lan vừa lúc thu mắt lại.
Sau đó đến lượt Tuân Lan phát hiện Kỳ Niên dường như đang nhìn mình, bèn ngẩng đầu lên dò hỏi bằng mắt: “Sao thế?”
“Không có gì…”
Kỳ Niên im lặng, rõ là cậu nhìn tôi trước mà.
Khi đến nghĩa trang, Tuân Lan cầm hoa đi đằng trước, nghe thấy Tiểu Chu phía sau hắt hơi mấy lần.
“Vừa rồi trên xe đã nghe cậu cứ hắt hơi suốt.” Tuân Lan lấy ra một gói khăn giấy từ trong túi đưa cho y, “Bị cảm à?”
Tiểu Chu nhận lấy, áy náy nói: “Hình như có chút…”
Tuân Lan nói: “Lát về đi ngang qua tiệm thuốc thì ghé mua chút thuốc đi.”
“Ừm…”
Mấy lần đầu Tuân Lan đến viếng ông, bà ngoại Tuân, cậu cũng không nói gì, lần nào cũng đứng một lúc rồi rời đi. Bây giờ cậu cảm thấy giữa họ cũng coi như đã quen thuộc nhau, vậy nên cũng lôi chuyện nhà ra báo những việc mình đã làm gần đây cho họ, đồng thời cũng cho họ biết rằng, cậu sử dụng cơ thể cháu trai của họ nhưng không làm chuyện gì bậy bạ cả, hai ông bà cứ việc yên tâm.
Tiểu Chu đứng ở sau lưng Tuân Lan, nghe xong cũng không cảm thấy gì, song Kỳ Niên lại cảm thấy có gì đó sai sai nhưng không nói rõ được.
Kỳ Niên đã đi cùng Lưu Phi đến nghĩa trang thăm mộ mẹ hắn mấy lần, lúc đó Lưu Phi cũng nói rất nhiều chuyện linh tinh. Ban đầu anh đi cùng Tuân Lan đến đây, Tuân Lan không nói gì cả, anh chỉ nghĩ là vì cậu buồn nên vậy, nhưng hôm nay Tuân Lan nói chuyện, song anh lại cảm thấy không hề khác gì lúc những cấp dưới trong công ty báo cáo công việc với anh.
Nhưng Kỳ Niên cũng chỉ cảm thấy kỳ lạ chứ không nghĩ sâu.
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, xe lại lái về thành phố, sau khi trở về đoạn đường quen thuộc, Tiểu Chu đỗ xe bên đường, cạnh đó là một hiệu thuốc.
“Lan Lan, cậu ở trên xe chờ tôi lát nhé.” Tiểu Chu nói rồi bước xuống xe, chạy chậm đến tiệm thuốc.
“Cứ thong thả…” Tuân Lan nói, nhìn thấy cạnh tiệm thuốc có một quán trà sữa thì bèn mở cửa xe, đi qua mua một ly đồ uống nóng.
Cậu vừa cầm trà sữa đi ra thì chợt nghe thấy một tiếng hét rồi có người hô to: “Ăn cướp, có ăn cướp!”
Tuân Lan nghe tiếng nhìn sang, bỗng thấy một bóng người xẹt ngang qua cậu thật nhanh, ly trà sữa còn chưa kịp uống miếng nào cũng bị hất văng đi, suýt nữa làm đổ khắp người cậu.
Tuân Lan vô thức đưa tay ra túm bóng người kia, nhưng chỉ kịp chạm vào đối phương một chút.
Đó là một gã đàn ông, trong tay cầm một cái túi, cũng không thèm ngoái đầu nhìn cậu một cái mà chỉ co giò chạy như bay về phía trước.
Một dì trung niên vừa đuổi theo vừa khóc, “Tiền của tôi, tiền chữa bệnh của con trai tôi bị cướp mất rồi, làm ơn giúp tôi chặn hắn với!”
Tiếng khóc của dì thu hút sự chú ý của người đi đường, các cửa hàng hai bên đường cũng nghe thấy động tĩnh nên chạy ra hỏi, bao người nhìn bóng dáng đã bỏ chạy xa tít nhưng cũng vẫn không phản ứng gì.
Đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy một bóng người lướt vèo qua trước mặt với tốc độ cực nhanh.
“Lan Lan!”
Khi Tiểu Chu đi ra khỏi tiệm thuốc thì cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng đã chạy xa của Tuân Lan.
Tuân Lan không biết dì đó bị cướp bao nhiêu tiền, nhưng tiền cứu mạng, dù chỉ một xu thì cũng rất quan trọng. Còn làm đổ trà sữa của cậu, quá đáng quá mà.
Hôm nay Tuân Lan mặc quần áo dày, đành phải vừa chạy vừa cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len chạy nhanh trên đường phố mùa đông gió lạnh thổi phần phật. Lúc này, hiệu quả của việc kiên trì chạy bộ trong vài tháng đã lộ ra, cậu có thể không chạy nhanh bao nhiêu, nhưng sức bền chắc chắn là hạng nhất.
Tên giật tiền vốn đã bỏ xa Tuân Lan một khúc, nhưng dần dà, gã ta kiệt sức dần, khoảng cách với Tuân Lan ngày càng rút ngắn.
Khi Tuân Lan bắt đầu đuổi theo cũng có hô lên vài lần nói người này giật tiền, nhờ những người phía trước giúp bắt lại. Nhưng đợi lúc người phía trước nhận ra chuyện gì đã xảy ra thì tên này thường đã chạy qua họ từ lâu.
Gã đàn ông này chuyên chọn hẻm nhỏ ít người để chạy, cơ bản đều có xe đậu bên trong, cho dù sau khi biết rõ sự việc có chủ xe nhiệt tình muốn lái xe đến giúp chặn lại thì cũng không thể vào hẻm được, chỉ có thể lo lắng suông.
Khi đi ngang qua một sạp trái cây, Tuân Lan nhắm chuẩn một quả táo, chạy qua như một cơn gió, trên sạp hàng liền thiếu một quả táo, chỉ có giọng nói của Tuân Lan vọng đến từ xa: “Mượn trước, lát trả tiền sau!”
Khoảng cách ngày càng gần, khi gã đàn ông chuẩn bị băng qua một con hẻm thì một chiếc xe đạp điện bỗng đâm ra khỏi hẻm.
Chủ xe sợ hãi hét lên, gã đàn ông lách mình vượt qua một cách nguy hiểm, Tuân Lan vẫn luôn đuổi theo phía sau, nếu cậu lao tới thì đâm trúng là cái chắc, nhưng muốn dừng lại cũng không được.
Tuân Lan nín thở, hai tay chống yên xe, một cái lộn nghiêng (aka lộn bánh xe) rồi nhẹ nhàng tiếp đất, sau khi lấy hơi thì tiếp tục đuổi theo.
Chủ xe đạp điện bị sốc, người đi đường bị sốc, gã đàn ông bị đuổi theo cũng bị sốc nốt.
Con mẹ nó, đây là kung-fu trong truyền thuyết Trung Quốc đấy phỏng?!
Nhờ ơn chủ xe này, gã đàn ông dường như đã bị trật chân khi né tránh đầu xe, tốc độ chậm hơn nhiều so với vừa rồi, thấy mình sắp bị Tuân Lan đuổi kịp, gã quay đầu nhìn cậu với vẻ căm hận.
Quả táo trong tay phát huy tác dụng, Tuân Lan nắm lấy cơ hội này ném quả táo vào mặt gã đàn ông, đập cái bộp thật mạnh.
Gã đàn ông hét lên, bụm mặt loạng choạng ngã xuống đất.
Tuân Lan đi lên đè người xuống, cũng không tốn bao nhiêu sức, bởi vì chạy thật sự quá xa, hai người cũng không còn nhiều sức lực lắm. Trên đường có rất nhiều người dân nhiệt tình đi theo, lúc này đều thở hào hển, lấy ra dây thừng đã chuẩn bị sẵn trói người lại.
Có một anh trai đầu toát mồ hôi nhễ nhại, hai má ửng hồng, đuổi theo hai người đến thần chí không rõ: “Nhóc... này được, chạy giỏi phết, cậu... khiến ông đây, chạy muốn ói luôn!”
Nói rồi, huệ một tiếng, nôn ra.
Anh trai lau miệng rồi súc miệng, đến lượt hắn xấu hổ.
Chiếc túi bị gã đàn ông nắm suốt chặng đường rơi trên đất, Tuân Lan nhặt lên phủi phủi bụi. Lúc này, dì kia cũng được Tiểu Chu chở lại đây, vừa xuống xe đã ôm chiếc túi Tuân Lan đưa qua mà bật khóc.
Tuân Lan nói: “Dì kiểm tra xem có thiếu thứ gì không.”
Mặt dì đẫm nước mắt, nói: “Em trai, cảm ơn cậu, tôi chỉ có 8.000 tệ (26tr), mất rồi tôi không biết sống làm sao nữa!”
8.000 tệ này là do chồng của dì kiếm được nhờ cực khổ làm việc trên công trường, nơi họ làm chỉ trả tiền mặt, mỗi khi nhận lương đều phải tự đến ngân hàng gửi tiền. Gia đình dì rất khó khăn, con trai lại không may bị bệnh nặng, đây là số tiền lương vừa nhận được trong tháng này, cũng là số tiền duy nhất còn lại trong nhà, nếu thật sự bị cướp, cho dù cuối cùng có bắt được người thì cũng không biết có thể lấy lại được bao nhiêu tiền.
Chạy một vòng lớn, tình cờ gần đó có một ngân hàng mà dì có thể sử dụng, cùng với rất nhiều người đi cùng, nhân viên ngân hàng giúp dì chuyển tiền vào thẻ, không hơn không ít, chính xác là tám nghìn.
Dì cẩn thận cất thẻ đi, lần nữa cảm ơn Tuân Lan và những người dân đã nhiệt tình giúp đỡ.
Có người hỏi con trai dì bao nhiêu tuổi, mắc bệnh gì? Trong nhà khó khăn có thể xin quỹ từ xã hội giúp đỡ, có người khá hiểu việc này nên lập tức xem xét giúp dì. Mà Tuân Lan lúc này được người ta vỗ vỗ vai, vỗ vỗ cánh tay, nghe bọn họ khen ngợi không ngớt.
“Cậu em, cậu chạy nhanh thiệt đó!”
“Đây, áo, khăn quàng cổ còn có nón của cậu nữa, tôi đã nhặt giúp cậu rồi này, điện thoại của cậu cũng ở bên trong luôn đó.”
“Em trai, sao tôi thấy mặt cậu hơi quen quen nhỉ?”
Tuân Lan nói cảm ơn, mặc áo khoác vào, quấn khăn quàng cổ che đến sống mũi, đội mũ lên, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Sớm đã có người báo 110 rồi, cảnh sát vội vàng chạy tới kịp thời đưa tên cướp tiền lên xe cảnh sát, Tuân Lan tỏ ý mình còn có việc phải làm, vài anh trai nhiệt tình bèn nói có họ đi cùng với bác gái kia làm ghi chép là được.
Cho nên mọi người tản ra, Tuân Lan cũng ngồi trở lại trong xe mình.
Tiểu Chu vuốt mặt lau mồ hôi, vẻ mặt đau khổ nói: “Lan Lan, lần sau cậu đừng thế nữa, nguy hiểm lắm...”
Y chưa bao giờ biết rằng Tuân Lan lại có thể chạy nhanh như vậy, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu. Nếu không phải trên đường có người nhiệt tình chỉ hướng thì y cũng không biết chạy đi đâu tìm người, đột nhiên y có thể hiểu được sao Lôi Tuấn hay nổi cáu rồi.
Tuân Lan biết chuyện này rơi vào tai Lôi Tuấn, hai người đều khó tránh sẽ bị mắng không kịp vuốt mặt luôn. Cậu nhìn Tiểu Chu, sau đó lén nhìn Kỳ Niên, thấy Kỳ Niên lại lộ ra vẻ mặt tức giận như đêm đó, vội vàng chân thành kiểm điểm: “Tôi sai rồi, tôi cố gắng sửa, sau này nhất định sẽ chú ý.”
Tiểu Chu: “…”
Mợt mỏi đỡ trán.
Kỳ Niên cũng không nói gì.
Từng câu từng chữ này này đều viết “Tôi đã sai, lần sau còn dám nữa”, không nghe dám chừng anh còn cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Kỳ Niên đi theo Tuân Lan suốt quá trình vừa rồi, nhìn cậu chạy như bay trong hẻm, vài lần còn suýt chút nữa gặp nguy hiểm, tim anh cũng nhấc lên theo. Rõ ràng bây giờ anh không cảm nhận được đói, lạnh, đau hay nóng, thế nhưng vì Tuân Lan, anh lại có thể sinh ra đủ những cảm xúc khác nhau mà trước đây khó có thể cảm nhận được khi còn là một người bình thường.
Kỳ Niên không thích hành vi không màng bản thân như thế của Tuân Lan, nhưng anh biết Tuân Lan sẽ không nghe, trong xương cốt cậu là một người muốn làm theo ý mình, cũng không quá coi trọng bản thân.
Nhưng Kỳ Niên vẫn nói: “Lần sau đừng đuổi theo, tôi sẽ bảo Lưu Phi bỏ tiền.”
Tuân Lan: “…”
Biết là anh có ý tốt, nhưng Lưu Phi có biết anh hào phóng thế không vậy?
Chuyện hôm nay, Tiểu Chu không thể không nói cho Lôi Tuấn biết, quả nhiên Lôi Tuấn túm Tuân Lan mắng cho một trận, tức giận đến mức nói lát nữa sẽ đi đặt cờ thưởng cho Tuân Lan, trên viết “Vinh danh tấm gương chính nghĩa trong giới giải trí, công dân tốt trong xã hội”.
Giọng nói của Lôi Tuấn vang như tiếng sấm, cho dù Tuân Lan không mở cửa thì Kỳ Niên cũng có thể nghe rõ mồn một. Tuân Lan bị mắng đầy đầu, cuối cùng cũng lộ ra chút cảm xúc hối hận.
Vì lợi ích của đôi tai mình, sau này cậu thật sự nên ít làm chuyện kiểu này thôi.
Lôi Tuấn cảm thấy thật sự không thể để Tuân Lan nhàn rỗi nữa, gào thét bảo buổi chiều cậu đến công ty đi học, không có khóa diễn xuất thì học thể chất, học lễ nghi, học thanh nhạc. Nhiều lớp như vậy cho cậu học mệt chết, mệt mỏi thì sẽ không có sức đi làm chuyện khác.
Tuân Lan ngoan ngoãn ở lại công ty một buổi chiều nên cũng không biết video cậu dũng cảm đuổi theo tên cướp buổi sáng đã lên hot search. Trong số đó, đoạn cậu chống tay lên yên xe lộn nghiêng đáp xuống đất được cắt riêng ra, đẹp trai đến khiến vô số người phải hú hét.
Vì video quá mờ nên mọi người chỉ có thể nhìn ra được cậu trai trong video còn rất trẻ tuổi, ngoại hình trông cao ráo đẹp trai chứ cũng không biết cậu là ai.
Cho đến khi một blogger nào đó tung ra video rõ ràng hơn, còn tag Tuân Lan vào.
Vì thế hai video kết hợp, bùng nổ chấn động.
Lời tác giả:
Lưu Phi: Đến, quẹt thẻ của tui nè!