Những Năm Ta Làm Mạnh Bà
Chương 16
Trong bức ảnh, ngọn lửa xanh u ám rực cháy, dữ tợn nuốt chửng tất cả.
Kỷ Tồn dường như nhìn thấy ngọn lửa ấy, tay hắn bất giác chạm lên chỗ có ngọn lửa xanh trên bức ảnh, thì thầm: "A La, có phải em không?"
Khoảnh khắc tiếp theo, một điều không tưởng xảy ra, ngọn lửa xanh nhảy ra khỏi bức ảnh, lơ lửng trên mặt đất bên cạnh.
Rồi ngọn lửa xanh ấy tan đi hoàn toàn, để lộ một hình bóng yểu điệu hiện lên trước mắt.
Kỷ Tồn lập tức sững sờ, ánh mắt ngập tràn sự ngỡ ngàng. Hắn dụi mắt, nhìn lại, thật sự là Đường La!
Kỷ Tồn quá đỗi vui mừng,bật dậy khỏi giường, bước đến trước mặt Đường La, khóe mắt ánh lên những giọt nước mắt xúc động: "A La, là em thật sao? Anh không đang mơ chứ?"
Hắn đưa tay ra, muốn ôm chặt lấy Đường La vào lòng, dường như muốn hòa vào xương tủy của mình, để từ nay không còn xa cách nữa.
Nhưng đôi tay Kỷ Tồn chỉ xuyên qua cơ thể của Đường La, ngay lập tức hồn phách của cô tan biến, rồi lại tụ lại ở một nơi khác.
A La...
Kỷ Tồn sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, không tin vào mắt mình, lại tiếp tục đưa tay ra chạm vào Đường La, nhưng cô lại biến mất trước mặt anh rồi tụ lại.
Sau khi lặp lại nhiều lần như thế, Kỷ Tồn đành đứng yên tại chỗ, ánh mắt đầy sự mất mát.
Khoảng cách xa nhất trên thế gian này, không phải là giữa sự sống và cái chết, mà là khi cô đứng ngay trước mặt hắn, nhưng hắn lại không thể chạm tới cô.
Kỷ Tồn nghĩ, có lẽ đây chính là hình phạt mà ông trời dành cho hắn.
Nhưng Kỷ Tồn không biết rằng, người đang đứng trước mặt hắn là hồn phách của Đường La, dù khoảng cách thật sự không xa, nhưng hai người lại ở hai thế giới khác nhau.
Thế giới con người và địa phủ, làm sao có thể chỉ là một rào cản đơn thuần.
Trong từng lần tan biến rồi tái hiện, trên môi Đường La luôn giữ nụ cười dịu dàng.
Khi thấy Kỷ Tồn từ bỏ, Đường La mới nhẹ nhàng gọi: "Kỷ Tồn."
Giọng nói ấy chất chứa bao tình cảm, ngay lập tức khiến Kỷ Tồn nhớ về ngày xưa, cô gái nhỏ ấy cũng gọi hắn như vậy.
Kỷ Tồn nở một nụ cười cay đắng, hóa ra không phải là hắn không nghĩ đến cô thì cô sẽ biến mất, mà là người này, giọng nói này đã khắc sâu trong lòng hắn, không chạm đến, không nhìn thấy, nhưng chỉ cần nhìn thẳng vào cô, tất cả sẽ bùng cháy như pháo hoa, tỏa sáng rực rỡ.
"A La, tại sao lại thế này?" - Kỷ Tồn đau khổ hỏi.
Đường La vẫn mỉm cười, chậm rãi giải thích: "Kỷ Tồn, buông bỏ đi, người và quỷ không chung đường. Anh không phải Ninh Thái Thần, em cũng không phải Nhiếp Tiểu Thiến, chúng ta không thể chống lại luật lệ của trời đất."
Ánh mắt Kỷ Tồn khóa chặt lên quỷ hồn của Đường La: "Nhưng anh muốn làm Ninh Thái Thần của em. Người và quỷ không cùng đường thì sao, đời này anh sẽ không lấy ai khác, em chính là vợ anh."
Lời nói của hắn khiến Đường La xúc động, nhưng cô vẫn lắc đầu: "Kỷ Tồn, anh không cần làm vậy, cuộc đời anh còn dài, không cần phải gắn bó cả quãng đời còn lại với một người đã khuất."
"Anh chỉ muốn dùng phần đời còn lại để chuộc tội mà thôi." - Kỷ Tồn kiên quyết nói từng từ.
"Nhưng em không cần điều đó. Một bát canh Mạnh Bà sẽ xóa sạch ký ức kiếp này, anh là ai đâu còn liên quan gì đến em? Kiếp sau em chỉ mong chúng ta như một đóa hoa bỉ ngạn, có hoa mà chẳng có lá, lá mọc mà chẳng thấy hoa, đời đời kiếp kiếp hoa lá bỏ nhau, đời đời kiếp kiếp cùng gốc mà chẳng thể gặp mặt, cả đời không gặp lại anh!" - Đường La lạnh lùng nói.
Nghe xong, mặt Kỷ Tồn không còn chút huyết sắc, ánh sáng trong mắt hắn dần lụi tàn. Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng ngước lên, giọng khàn khàn hỏi: "A La, em thật sự muốn tàn nhẫn đến vậy sao? Cắt đứt tình cảm này thực sự khiến em an lòng sao? Thế còn Vân Hi thì sao?"
"Vân Hi tội nghiệp, kiếp này em làm mẹ nó, là thiệt thòi của nó, kiếp sau em sẽ bù đắp tình mẫu tử cho con." - Gương mặt Đường La cũng không giấu nổi áy náy.
Thấy Đường La lảng tránh câu hỏi của mình, Kỷ Tồn sốt ruột, đưa tay muốn nắm lấy tay cô, nhưng lại chỉ chạm vào khoảng không.
Nhìn Đường La tan biến rồi tụ lại, nét thất vọng trên khuôn mặt Kỷ Tồn càng rõ rệt. Không hiểu sao, trong lòng hắn lại mơ hồ cảm nhận được những gì Đường La đã trải qua khi bị hắn từ chối.
Rõ ràng là gần ngay trước mặt, nhưng lại như xa lạ.
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác bứt rứt, nhận ra mình đã quá tàn nhẫn khi làm tổn thương một cô gái ngây thơ, vô tội như Đường La.
Trái tim hắn giờ đây như mặt hồ tĩnh lặng, không một gợn sóng.
Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu hắn, hắn buột miệng: "Nếu vậy, anh sẽ giao Vân Hi cho ông cố nội và ông cố ngoại nuôi dưỡng, sau đó xuống địa phủ tìm em. Chúng ta đều không phải là cha mẹ tốt, chi bằng để con gái có người thân chăm sóc chu đáo."
Đường La mở to mắt, tức giận nhìn Kỷ Tồn: "Kỷ Tồn, anh điên rồi sao!"
Lúc này, Đường La tức đến nghiến răng, ban đầu trở lại là để khuyên Kỷ Tồn từ bỏ, không ngờ tên này đã ngốc lại còn điên, lại muốn chọn con đường không lối thoát như thế này!
Có lẽ những gì cô thấy trước kia chỉ là vẻ bề ngoài của hắn.
Thái độ liều lĩnh của Kỷ Tồn cũng khiến Sơ Nguyệt đang theo dõi cảnh này ở xa hít một hơi lạnh, nhìn về phía Điện hạ Tần Quảng Vương đầy lo lắng: "Đại nhân…"
Tần Quảng Vương vẫn bình thản: "Cứ xem tiếp đi."
Nhận được chỉ thị của Tần Quảng Vương, Sơ Nguyệt cảm thấy nội tâm chợt bình tĩnh lại.
Kỷ Tồn nhìn thẳng vào ánh mắt của Đường La, không chút nao núng, nói: "Em đã hoàn toàn bỏ rơi bố con bọn anh rồi, vậy anh còn giữ mặt mũi làm gì nữa. Anh chỉ muốn được sống trong ngọt ngào."
Những lời này khiến Đường La suýt ngã ngửa.
Cả đời cô lớn lên đến giờ, đây là lần đầu tiên thấy một người ngang nhiên đến như vậy!
Nền tảng giáo dưỡng luôn giữ gìn bấy lâu khiến Đường La cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, hít sâu vài hơi, mềm giọng bớt đi chút cứng rắn vừa rồi, "Vậy anh nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Nghe vậy, đôi mắt Kỷ Tồn bừng sáng, hắn nghiêng đầu, như đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
Một lúc sau, Kỷ Tồn mỉm cười tinh nghịch, búng tay một cái: "Anh biết rồi."
Đường La nhìn hắn đầy thắc mắc, lại thấy hắn nói: "Nếu em không muốn anh chết, tức là em vẫn còn tình cảm với anh đúng không?"
Lời nói của hắn như một tiếng sét trong lòng Đường La, khuôn mặt cô có chút mất tự nhiên, cảm giác như bị hắn nhìn thấu, lắp bắp nói: "Anh… anh đang nói linh tinh gì vậy!"
Kỷ Tồn sung sướng bật ra một tiếng cười khẽ, trên mặt hiện rõ biểu tình "quả nhiên là vậy", nói tiếp: "Nếu hai ta đều có tình cảm, đời này không thể bên nhau, em có thể hứa với anh kiếp sau không?"
Hắn đè thấp giọng, mang chút sự mê hoặc.
Đường La không nghĩ ngợi đã từ chối, vẫn kiên quyết: "Không được! Người và quỷ không chung đường, sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp!"
Nghe Đường La từ chối thẳng thừng, Kỷ Tồn thoáng chùng mặt, nhưng khi nghe câu sau của cô, hắn lại tươi tỉnh lên.
Nói như vậy, tức là trong lòng A La thực sự muốn ở bên hắn!
Nếu không phải là tình thế hiện tại không cho phép, Kỷ Tồn thật muốn lớn tiếng tuyên bố: người phụ nữ trước mặt, dù là người hay là quỷ cũng là người của Kỷ Tồn hắn, không ai có thể giành mất! Cho dù là kiếp này hay kiếp sau, cô mãi mãi đều thuộc về Kỷ Tồn hắn!
Kỷ Tồn nhìn Đường La một cách nghiêm túc, vươn tay lên sờ cằm, đột nhiên buột miệng: "Như vậy cũng tốt, một cô gái trẻ trung, xinh đẹp."
Câu nói chẳng đầu chẳng đuôi của hắn khiến Đường La không hiểu gì, vừa định hỏi thêm thì hai bóng người xuất hiện, chính là Điện hạ Tần Quảng Vương anh minh thần võ và Mạnh Bà nhút nhát Sơ Nguyệt.
Nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống vài độ.
Vì sự xuất hiện đột ngột của Đường La quá thần quái, Kỷ Tồn đã tin vào sự tồn tại của ma quỷ, nên khi thấy Tần Quảng Vương và Sơ Nguyệt, hắn cũng không quá sợ hãi.
Đường La vội cúi đầu: "Kính chào đại nhân."
Điện hạ Tần Quảng Vương vung tay về phía Đường La một cái, một vòng ánh sáng xuất hiện bao quanh cô. Kỳ diệu thay, mạt hồn phách vốn mờ nhạt giờ trở nên hữu hình.
Ngoài Tần Quảng Vương điềm nhiên, ba người còn lại ngạc nhiên như bước vào một thế giới mới.
Người đầu tiên cảm thấy ngạc nhiên chính là Đường La: "Cái này…"
Đang ngập ngừng không biết nói gì, cô lập tức bị Kỷ Tồn ôm chặt, hắn còn tranh thủ hôn trộm một cái.
Kỷ Tồn không cần quan tâm gì nữa, chỉ biết rằng có thể chạm vào Đường La là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Cảm giác trong lúc tỉnh táo, thật mềm mại…
Sơ Nguyệt dù sao cũng là Mạnh Bà, cô hiểu rõ không thể vi phạm quy luật trời đất, dù là người mạnh mẽ như Tần Quảng Vương cũng không thể tuỳ ý xóa tên một người đã c.h.ế.t từ lâu, khiến họ sống lại.
Vì vậy, Sơ Nguyệt ngoan ngoãn ngước nhìn Tần Quảng Vương.
Ánh mắt này quá rõ ràng, đến mức Tần Quảng Vương không thể phớt lờ.
Nghĩ đến một kẻ nào đó trông có vẻ hiền lành nhưng thực chất tâm địa đen tối, Điện hạ Tần Quảng Vương liền ho nhẹ hai tiếng, nhìn Đường La rồi mở miệng: “Đường La, ngươi còn nhớ giọt nước mắt đầu tiên ngươi đã rơi ở Địa phủ chứ?”
Rõ ràng là đang nói chuyện nghiêm túc thế này, lại bị Kỷ Tồn ôm như vậy, còn ra thể thống gì nữa?
Đường La vội vàng đưa tay đẩy Kỷ Tồn ra, sau đó ngẫm lại lời mà Diêm Vương Điện hạ vừa nói. Cuối cùng, cô bất ngờ mở to mắt, vừa định lên tiếng thì Sơ Nguyệt đã giành lời trước: “Quỷ hồn ở Địa phủ không có nước mắt!”