Nhung Mã Hồng Trang
Chương 39
Ta đứng bên cạnh Quách Uẩn nhìn vết rách như máu trên bầu trời kia, trong lòng thầm nghĩ con mẹ nó chuyện này cũng quá siêu việt rồi.
Trước chỉ đọc được qua sách sử, trước cuộc nổi loạn của bảy vương quốc thời Tay Hán, trước khi Bát vương Tấn Huệ đế nổi loạn cũng đã từng có thiên liệt, không ngờ ta cũng có thể tận mắt nhìn thấy.
“Năm Cảnh Đế thứ ba, bầu trời phía Bắc có một vệt màu đỏ, dài hơn mười trượng, có người nói rằng đó là xích khí, có người nó đó là thiên nứt, sau đó xảy ra loạn bảy nước.”
“Vào tháng hai năm Khang Nguyên thứ hai, Tấn Huệ đế, trời Tây Bắc cũng bị nứt ra, theo như Lưu Hướng Ngôn viết: [Thiên nứt dương chưa đủ, địa chấn âm có thừa, cũng là lúc người thời đại đó hôn mê bất tỉnh, kết thúc đời vua.]
Nghe nói trời nứt chính là điềm báo của việc đổ máu và thiên hạ đại loạn, nhưng ta lại không quan tâm đ ến việc thiên hạ đại loại cho lắm, đánh giặc là phải chết người. Muốn theo chủ nghĩa quân phiệt, từ Tịch tiên sinh đến Nã tiên sinh rồi đến Kiền Tứ tiên sinh, có ai không dùng nam nhân như gia súc, nữ nhân là tài nguyên, cho nên ta cũng chẳng để bụng, chỉ theo Quách Uẩn nhìn lên bầu trời, giống như đang xem náo nhiệt vậy. Nếu như có thể có một chiếc điện thoại thông minh, nói không chừng ta sẽ còn chụp một tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè.
“Ngày mai là ngày xuất binh.” Quách Uẩn nặng nề tâm sự nói với ta: “Thiên nứt không rõ nguyên nhân, ta đoán cho dù có thắng Bắc triều cũng thắng trong thê thảm.”
“Chuyện này cũng không có gì lạ, Tây Lăng Tử đúng là cực kỳ hung tàn.” Ta nhún nhún vai: “Nếu núi sông bể tan tành, Thần Châu rơi vào cảnh nước mất nhà tan, cùng lắm thì ta và người cùng xây dựng lại. Nếu như ta và người không xây lại được, chẳng phải còn một đám tiểu bối sao?”
Nghe ta nhắc tới Quách Triểu Nhan, sắc mặt đang ngưng trọng của Quách Uẩn mới có hơi ấm trở lại: “Ngươi cũng để mắt tới con bé.”
“Vào độ tuổi này của nó, tinh thông việc quân chánh, không tệ. Lúc ta bằng tuổi con bé, cũng chỉ biết chơi đùa.” Ta thật sự rất thích mấy tiểu cô nương, thế là tranh thủ nói tốt cho Quách Triển Nhan trước mặt Quách Uẩn.
“Lúc ta bằng tuổi nó, ta đã đi cùng với tổ phụ ra trận giết địch, ba lần bảy lượt được Ly Châu kéo ra từ trong đống người chết.” Quách Uẩn hờ hững bĩu môi.
“Chẳng trách lại dữ dằn như thế.” Ta không chút do dự châm chọc.
Kết quả Quách Uẩn đuổi theo ta chạy khắp doanh trại, cuối cùng bị người thành công bắt được, ngừng một lát rồi nện thật mạnh.
Ngày hôm sau trước khi xuất chinh, vị chủ tướng là ta đây vừa chột dạ nhìn vẻ mặt giết người của Trương Kính Tiên vừa nhìn vào thần sắc sâu kín của Lục Cô Nguyệt, chột dạ ho khan một tiếng: “Đi khai chiến vẫn nên dựa theo thói quen từ xưa, Sở Nông Ngọc ở lại giữ đại doanh Nhữ Nam, Lục Cô Nguyệt và Ly Châu dẫn đầu đội quân tiên phong, Quách Triển Nhan và Đỗ Giang dẫn cánh quân bên trái, ta sẽ ở chiến trường giám sát và đốc thúc tác chiến, thêm cả chỉ huy. Du Đương Duy cùng y nữ thuộc hạ của mình phụ trách thương binh, Trương Kính Tiên phụ trách quân nhạc.”
Mọi người nhận lệnh rời đi.
Ta híp mắt cưỡi ngựa, Dao Dao cũng cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, đi ở phía sau đoàn quân, mật thám nằm vùng nói Tây Lăng Tử không có ở Minh Nguyệt thành, cũng không biết có phải thật hay không.
Thiết kỵ màu đen giống như nước lũ chảy qua sông Nhữ Hà, lao về biên giới Bắc triều, tiếng chém giết theo gió truyền tới từ xa xa.
“Chủ tướng là Nguyên Tịch sao?” Ta cười hì hì nhìn một ổ hoả pháo bên cạnh: “Mặc dù chiến xa phải đợi đến khi quyết chiến mới đại khai sát giới, nhưng nếu hắn ta ló đầu ra, ta cũng muốn thử xem là võ công của hắn ta tốt hay là pháo binh của ta cứng.”
Dao Dao phụt cười một tiếng: “Chủ tử, Nguyên Tịch gặp người chắc chắn sẽ rất sợ hãi.”
“Lời này dễ nghe, thưởng.” Ta qua sông, tìm một ngọn núi nhỏ đưa chiến đội lên trên, vừa từ trên cao nhìn xuống nhìn thế cục chiến trường, vừa nói chuyện với Dao Dao để phân tán áp lực trong lòng.
Mặc dù chúng ta đột nhiên tập kích, nhưng quân đội Bắc triều chẳng hề nhốn nháo. Thứ nhất, kỵ binh hạng nặng của Nguyên thị chính là thiết kỵ hàng đầu trong thiên hạ, thứ hai mặc dù Tây Lăng Tử không ở đây, nhưng tin tức điều động binh lực của căn cứ Nam triều lớn như thế, đại doanh Bắc triều cũng không phải hoàn toàn không có phòng bị.
Mặc dù con người Nguyên Tịch bị từ trên xuống dưới Bắc triều lên án là người hết sức lông bông, ngang ngược kiêu ngạo, khi quân phạm thượng, đồng thời cũng bị ta xem như súc sinh. Nhưng dù sao hắn ta cũng là tướng quân, trình độ rèn luyện chuyên nghiệp vẫn có thể nói là cao, đối mặt với sự công kích của chúng ta, hắn ta tổ chức lại quân đội phản kích vẫn đâu vào đấy.
Cho dù cách hành xử của tướng lĩnh Bắc triều thế nào đi nữa thì phong cách chiến đấu vẫn thích đánh theo kiểu kéo kéo thả thả giống như chơi thả diều. Nó hoàn toàn khác biệt so với sự cương mãnh của chủ tướng Phù Yết và mưu mô của chủ tướng Lang Hoàn, biểu hiệu cụ thể chính là đối mặt với bộ binh hạng nặng hung hăng, khinh kỵ binh phối hợp với kỵ binh hạng nặng, không ngừng mở rộng khoảng cách với kẻ thù, sau đó ngồi trên ngựa bắn tên, chờ tới khi kẻ thù không chịu nổi lùi về phía sau, sau đó sẽ lấy cơ động mạnh mẽ đánh trả ngược lại.
Lối đánh này không khó phá giải, nhưng lại vô cùng đáng ghét, bộ binh hạng nặng chỉ có hai chân và còn phải mang theo nhiều quân nhu không thể nào đuổi kịp được bốn cái chân của kỵ binh bọc thép. Ngươi không đuổi kịp người ta, cũng chỉ có thể dùng tấm khiên lớn mạo hiểm tiến về phía trước, người ta còn ỷ vào tính cơ động thỉnh thoảng quấy rầy ngươi một chút.
Gia gia của Quách Uẩn, Quách Ninh chính là chịu đựng sự chán ghét đối với kỵ binh Nguyên thị Bắc triều đến mức qua đời.
Nhưng ta không phải Quách Ninh.
Chúng ta là người học lịch sử, trái tim cũng bẩn, ngươi dám khiến ta ghê tởm nhất thời, ta có thể kiềm lòng không được khiến người ghê tởm cả đời.
Cho nên ta chọn chiến thuật mới.
Đó chính là lấy kỵ binh đối kỵ binh!
Bắc triều có kỵ binh bọc theo Nguyên thị, sau khi Nam triều ta tiêu diệt Phù Yết, chẳng những có bộ binh hạng nặng, còn có cả kỵ binh bọc thép, ngươi có thể đánh chiến thuật thả diều, ta cũng có thể giống như mụn nhọt dính vào tận xương chặt chẽ đuổi theo phía sau ngươi, ha ha, ai mà chẳng biết đuổi chó.
Bộ binh hạng nặng quấn chặt lấy kỵ binh Nguyên Thị, mắt thấy kỵ binh bọc thép của Bắc triều sợ tỷ lệ sát thương cao, lại bắt đầu chơi chiến thuật thả diều truyền thống, ta đưa mắt nhìn sang, Dao Dao lập tức phóng ngựa tới truyền lệnh cho Trương Kính Tiên đang đứng ở chỗ cao nhất trên chiến trường.
Trương Kính Tiên lập tức đổi sang dùi nặng, dùng nhịp trống thúc giục kỵ binh bọc thép của Tuyên Phủ quân xuất chiến, bộ binh hạng nặng cũng bắt đầu rút lui về sau đâu vào đấy, để lại chỗ cho các kỵ binh xung phong, các kỵ binh cưỡi những con ngựa cao to của Phù Yết, vác theo thanh trường đao, trên lưỡi dao là các loại màu sắc… Đó chính là độc dược giành được từ chỗ Lang Hoàn.
Kỵ binh vọt vào trận địa của quân địch, một người dẫn đầu cầm đao xông tới, chính là Quách Triển Nhan đang đứng đầu đội quân, tuy tuổi tác của nàng ấy không lớn, nhưng vẫn có thể tả xung hữu đột. Trong đội quân Bắc triều chẳng có ai gánh nổi một đao của nàng ấy.
Chân tay gãy đôi, máu tươi bắ n ra tung toé, cán cân thắng lợi đã nghiêng về phía ta.
Chỉ có nhà họ Nguyên của ngươi có kỵ binh, Quách gia của ta không có sao? Còn dám đánh thả diều với lão tử, ta thậm chí còn cắt đứt dây diều của ngươi!
Ta cười lạnh một tiếng, dặn dò lính liên lạc: “Truyền lệnh tới chiến trường, sau khi dụ được Nguyên Tịch đến thì lập tức rút lui, ta cho tên đó một pháo!”
Lính liên lạc phóng ngựa từ trên sườn núi lao thẳng xuống chiến trường.
Quách Triển Nhan dùng một đao chém chết một kỵ sĩ, sau khi nghe lời của lính liên lạc, mím chặt đôi môi mỏng, tay cầm trường đao, chỉa vào trong mưa tên, vỗ ngựa lao thẳng về phía chỗ ở của Nguyên Tịch trong quân trướng Bắc triều.
Khi nàng ấy đưa thân binh tiến vào trận địa quân địch, càng lúc càng đến gần Nguyên Tịch, Nguyên Tịch cũng nhìn thấy Quách Triển Nhan.
Hắn ta cười lạnh một tiếng, dặn dò cầm cung cấp xạ: “Ôi, tự tới tìm đường chết.”
Quách Triển Nhan đã sớm liếc mắt nhìn về phía tư thế lắp tên bắn cung của Nguyên Tịch, dây cung vừa vang, mũi tên còn chưa bay tới nàng ấy đã lập tức rụt cổ lại.
Trước chỉ đọc được qua sách sử, trước cuộc nổi loạn của bảy vương quốc thời Tay Hán, trước khi Bát vương Tấn Huệ đế nổi loạn cũng đã từng có thiên liệt, không ngờ ta cũng có thể tận mắt nhìn thấy.
“Năm Cảnh Đế thứ ba, bầu trời phía Bắc có một vệt màu đỏ, dài hơn mười trượng, có người nói rằng đó là xích khí, có người nó đó là thiên nứt, sau đó xảy ra loạn bảy nước.”
“Vào tháng hai năm Khang Nguyên thứ hai, Tấn Huệ đế, trời Tây Bắc cũng bị nứt ra, theo như Lưu Hướng Ngôn viết: [Thiên nứt dương chưa đủ, địa chấn âm có thừa, cũng là lúc người thời đại đó hôn mê bất tỉnh, kết thúc đời vua.]
Nghe nói trời nứt chính là điềm báo của việc đổ máu và thiên hạ đại loạn, nhưng ta lại không quan tâm đ ến việc thiên hạ đại loại cho lắm, đánh giặc là phải chết người. Muốn theo chủ nghĩa quân phiệt, từ Tịch tiên sinh đến Nã tiên sinh rồi đến Kiền Tứ tiên sinh, có ai không dùng nam nhân như gia súc, nữ nhân là tài nguyên, cho nên ta cũng chẳng để bụng, chỉ theo Quách Uẩn nhìn lên bầu trời, giống như đang xem náo nhiệt vậy. Nếu như có thể có một chiếc điện thoại thông minh, nói không chừng ta sẽ còn chụp một tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè.
“Ngày mai là ngày xuất binh.” Quách Uẩn nặng nề tâm sự nói với ta: “Thiên nứt không rõ nguyên nhân, ta đoán cho dù có thắng Bắc triều cũng thắng trong thê thảm.”
“Chuyện này cũng không có gì lạ, Tây Lăng Tử đúng là cực kỳ hung tàn.” Ta nhún nhún vai: “Nếu núi sông bể tan tành, Thần Châu rơi vào cảnh nước mất nhà tan, cùng lắm thì ta và người cùng xây dựng lại. Nếu như ta và người không xây lại được, chẳng phải còn một đám tiểu bối sao?”
Nghe ta nhắc tới Quách Triểu Nhan, sắc mặt đang ngưng trọng của Quách Uẩn mới có hơi ấm trở lại: “Ngươi cũng để mắt tới con bé.”
“Vào độ tuổi này của nó, tinh thông việc quân chánh, không tệ. Lúc ta bằng tuổi con bé, cũng chỉ biết chơi đùa.” Ta thật sự rất thích mấy tiểu cô nương, thế là tranh thủ nói tốt cho Quách Triển Nhan trước mặt Quách Uẩn.
“Lúc ta bằng tuổi nó, ta đã đi cùng với tổ phụ ra trận giết địch, ba lần bảy lượt được Ly Châu kéo ra từ trong đống người chết.” Quách Uẩn hờ hững bĩu môi.
“Chẳng trách lại dữ dằn như thế.” Ta không chút do dự châm chọc.
Kết quả Quách Uẩn đuổi theo ta chạy khắp doanh trại, cuối cùng bị người thành công bắt được, ngừng một lát rồi nện thật mạnh.
Ngày hôm sau trước khi xuất chinh, vị chủ tướng là ta đây vừa chột dạ nhìn vẻ mặt giết người của Trương Kính Tiên vừa nhìn vào thần sắc sâu kín của Lục Cô Nguyệt, chột dạ ho khan một tiếng: “Đi khai chiến vẫn nên dựa theo thói quen từ xưa, Sở Nông Ngọc ở lại giữ đại doanh Nhữ Nam, Lục Cô Nguyệt và Ly Châu dẫn đầu đội quân tiên phong, Quách Triển Nhan và Đỗ Giang dẫn cánh quân bên trái, ta sẽ ở chiến trường giám sát và đốc thúc tác chiến, thêm cả chỉ huy. Du Đương Duy cùng y nữ thuộc hạ của mình phụ trách thương binh, Trương Kính Tiên phụ trách quân nhạc.”
Mọi người nhận lệnh rời đi.
Ta híp mắt cưỡi ngựa, Dao Dao cũng cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, đi ở phía sau đoàn quân, mật thám nằm vùng nói Tây Lăng Tử không có ở Minh Nguyệt thành, cũng không biết có phải thật hay không.
Thiết kỵ màu đen giống như nước lũ chảy qua sông Nhữ Hà, lao về biên giới Bắc triều, tiếng chém giết theo gió truyền tới từ xa xa.
“Chủ tướng là Nguyên Tịch sao?” Ta cười hì hì nhìn một ổ hoả pháo bên cạnh: “Mặc dù chiến xa phải đợi đến khi quyết chiến mới đại khai sát giới, nhưng nếu hắn ta ló đầu ra, ta cũng muốn thử xem là võ công của hắn ta tốt hay là pháo binh của ta cứng.”
Dao Dao phụt cười một tiếng: “Chủ tử, Nguyên Tịch gặp người chắc chắn sẽ rất sợ hãi.”
“Lời này dễ nghe, thưởng.” Ta qua sông, tìm một ngọn núi nhỏ đưa chiến đội lên trên, vừa từ trên cao nhìn xuống nhìn thế cục chiến trường, vừa nói chuyện với Dao Dao để phân tán áp lực trong lòng.
Mặc dù chúng ta đột nhiên tập kích, nhưng quân đội Bắc triều chẳng hề nhốn nháo. Thứ nhất, kỵ binh hạng nặng của Nguyên thị chính là thiết kỵ hàng đầu trong thiên hạ, thứ hai mặc dù Tây Lăng Tử không ở đây, nhưng tin tức điều động binh lực của căn cứ Nam triều lớn như thế, đại doanh Bắc triều cũng không phải hoàn toàn không có phòng bị.
Mặc dù con người Nguyên Tịch bị từ trên xuống dưới Bắc triều lên án là người hết sức lông bông, ngang ngược kiêu ngạo, khi quân phạm thượng, đồng thời cũng bị ta xem như súc sinh. Nhưng dù sao hắn ta cũng là tướng quân, trình độ rèn luyện chuyên nghiệp vẫn có thể nói là cao, đối mặt với sự công kích của chúng ta, hắn ta tổ chức lại quân đội phản kích vẫn đâu vào đấy.
Cho dù cách hành xử của tướng lĩnh Bắc triều thế nào đi nữa thì phong cách chiến đấu vẫn thích đánh theo kiểu kéo kéo thả thả giống như chơi thả diều. Nó hoàn toàn khác biệt so với sự cương mãnh của chủ tướng Phù Yết và mưu mô của chủ tướng Lang Hoàn, biểu hiệu cụ thể chính là đối mặt với bộ binh hạng nặng hung hăng, khinh kỵ binh phối hợp với kỵ binh hạng nặng, không ngừng mở rộng khoảng cách với kẻ thù, sau đó ngồi trên ngựa bắn tên, chờ tới khi kẻ thù không chịu nổi lùi về phía sau, sau đó sẽ lấy cơ động mạnh mẽ đánh trả ngược lại.
Lối đánh này không khó phá giải, nhưng lại vô cùng đáng ghét, bộ binh hạng nặng chỉ có hai chân và còn phải mang theo nhiều quân nhu không thể nào đuổi kịp được bốn cái chân của kỵ binh bọc thép. Ngươi không đuổi kịp người ta, cũng chỉ có thể dùng tấm khiên lớn mạo hiểm tiến về phía trước, người ta còn ỷ vào tính cơ động thỉnh thoảng quấy rầy ngươi một chút.
Gia gia của Quách Uẩn, Quách Ninh chính là chịu đựng sự chán ghét đối với kỵ binh Nguyên thị Bắc triều đến mức qua đời.
Nhưng ta không phải Quách Ninh.
Chúng ta là người học lịch sử, trái tim cũng bẩn, ngươi dám khiến ta ghê tởm nhất thời, ta có thể kiềm lòng không được khiến người ghê tởm cả đời.
Cho nên ta chọn chiến thuật mới.
Đó chính là lấy kỵ binh đối kỵ binh!
Bắc triều có kỵ binh bọc theo Nguyên thị, sau khi Nam triều ta tiêu diệt Phù Yết, chẳng những có bộ binh hạng nặng, còn có cả kỵ binh bọc thép, ngươi có thể đánh chiến thuật thả diều, ta cũng có thể giống như mụn nhọt dính vào tận xương chặt chẽ đuổi theo phía sau ngươi, ha ha, ai mà chẳng biết đuổi chó.
Bộ binh hạng nặng quấn chặt lấy kỵ binh Nguyên Thị, mắt thấy kỵ binh bọc thép của Bắc triều sợ tỷ lệ sát thương cao, lại bắt đầu chơi chiến thuật thả diều truyền thống, ta đưa mắt nhìn sang, Dao Dao lập tức phóng ngựa tới truyền lệnh cho Trương Kính Tiên đang đứng ở chỗ cao nhất trên chiến trường.
Trương Kính Tiên lập tức đổi sang dùi nặng, dùng nhịp trống thúc giục kỵ binh bọc thép của Tuyên Phủ quân xuất chiến, bộ binh hạng nặng cũng bắt đầu rút lui về sau đâu vào đấy, để lại chỗ cho các kỵ binh xung phong, các kỵ binh cưỡi những con ngựa cao to của Phù Yết, vác theo thanh trường đao, trên lưỡi dao là các loại màu sắc… Đó chính là độc dược giành được từ chỗ Lang Hoàn.
Kỵ binh vọt vào trận địa của quân địch, một người dẫn đầu cầm đao xông tới, chính là Quách Triển Nhan đang đứng đầu đội quân, tuy tuổi tác của nàng ấy không lớn, nhưng vẫn có thể tả xung hữu đột. Trong đội quân Bắc triều chẳng có ai gánh nổi một đao của nàng ấy.
Chân tay gãy đôi, máu tươi bắ n ra tung toé, cán cân thắng lợi đã nghiêng về phía ta.
Chỉ có nhà họ Nguyên của ngươi có kỵ binh, Quách gia của ta không có sao? Còn dám đánh thả diều với lão tử, ta thậm chí còn cắt đứt dây diều của ngươi!
Ta cười lạnh một tiếng, dặn dò lính liên lạc: “Truyền lệnh tới chiến trường, sau khi dụ được Nguyên Tịch đến thì lập tức rút lui, ta cho tên đó một pháo!”
Lính liên lạc phóng ngựa từ trên sườn núi lao thẳng xuống chiến trường.
Quách Triển Nhan dùng một đao chém chết một kỵ sĩ, sau khi nghe lời của lính liên lạc, mím chặt đôi môi mỏng, tay cầm trường đao, chỉa vào trong mưa tên, vỗ ngựa lao thẳng về phía chỗ ở của Nguyên Tịch trong quân trướng Bắc triều.
Khi nàng ấy đưa thân binh tiến vào trận địa quân địch, càng lúc càng đến gần Nguyên Tịch, Nguyên Tịch cũng nhìn thấy Quách Triển Nhan.
Hắn ta cười lạnh một tiếng, dặn dò cầm cung cấp xạ: “Ôi, tự tới tìm đường chết.”
Quách Triển Nhan đã sớm liếc mắt nhìn về phía tư thế lắp tên bắn cung của Nguyên Tịch, dây cung vừa vang, mũi tên còn chưa bay tới nàng ấy đã lập tức rụt cổ lại.