Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhung Mã Hồng Trang

Chương 3



Sở Nông Ngọc còn chưa mở lời, một nô tỳ khác bên cạnh ta là Dao Dao chạy tới, ‘bịch’ một tiếng quỳ gối diện kiến trước Sở Nông Ngọc diện, thê lương hét lên: “Tên cẩu nô tài nhà ngươi, là ngươi đã hại Vương gia, hại Vương phi, hại chủ tử!”
Hét xong còn không đợi Tiểu Thu Tử nói gì, ngay sau đó tả hữu khai cung tát hắn mấy cái bạt tai như trời giáng: “Ngươi là mật thám của Bắc triều! Là ngươi đã âm thầm đem chiến lược bố trí phòng ngự của Vương gia ghi nhớ trong lòng, rồi vẽ xuống và truyền đến cho lũ Man tộc kia! Ngươi cũng căn bản không phải là do nhất thời bị ma xui quỷ khiến! Ngươi là đang cố hoàn thành nhiệm vụ, muốn trốn về Bắc triều!”
Dao Dao như pháo liên châu hét ra, trong viện tử lúc này bỗng như chết lặng, hai má của Tiểu Thu Tử nhanh chóng sưng phồng lên, hắn khóc lóc muốn giải thích, nhưng lại nói không nên lời.
Sở Nông Ngọc bị sốc đến mức khó thốt nên lời: “Dao Dao, đây là sự thật sao?”
Dao Dao dập đầu, thuận tiện thừa dịp lúc khom lưng, cầm phiến gỗ nhỏ trong tay cất giấu vào trong ngực: “Hoàn toàn là sự thật, hôm nay khi hắn vừa biết tin Vương gia tử trận, đã lan truyền tin khắp phủ, khiến cho mọi người hoang mang, rồi thừa cơ bỏ trốn! Nô tỳ không tin hắn là nghe được tin này khi ra ngoài mua đồ, lệ cũ của vương phủ, những người buôn bán đa phần đều là nông dân, những người này làm sao lại biết việc thảo nguyên Lũng Mạch đại bại, Vương gia tử trận chứ?”
“Vì vậy, nô tỳ đã lén theo dõi hắn, phát hiện hắn cùng một người áo đen nói chuyện với nhau trong hoa viên. Hắn hỏi người áo đen Tĩnh Vương có thật là đã tử trận hay không. Người áo đen trả lời hoàn toàn là sự thật, bảo hắn mau mau trộm mấy thứ đồ quý giá, rồi sẽ đưa hắn về Bắc triều.” Giọng nói của Dao Dao lanh lảnh, mồm miệng lanh lợi kể lại cảnh tượng lúc ở hoa viên: “Nô tỳ còn nhìn Tiểu Thu Tử dẫn người áo đen ra khỏi Vương phủ bằng nhị môn, nô tỳ đã nghĩ đến việc về bẩm báo lại với Vương Phi và chủ tử, thì hắn liền bị thị vệ bắt giữ, nô tỳ là nữ nhi bình thường, không thể theo kịp thị vệ, vì vậy mới trở về trễ.”
Dao Dao làm tốt lắm, thời gian, địa điểm, nhân vật, nguyên nhân, diễn biến, kết quả, mọi thứ đều đã khớp, ngay cả lý do tại sao bản thân lại nối gót tới đây cũng rất tròn trịa, trở về ta nhất định sẽ thưởng hạt bí ngô cho nàng.
Lục Cô Nguyệt chau mày: “Vương phi, Bắc triều thờ phụng Hỏa Thần, trên vai quân lính tùy vào cấp bậc khác nhau, mà sẽ có kí tự hỏa diễm khác nhau…”
Nàng còn chưa nói xong, Vương ma ma bên cạnh Sở Nông Ngọc đã xé toạc áo của Tiểu Thu Tử ra, quả thực trên bờ vai của hắn có hình một ngọn lửa đỏ, Vương ma ma phun ra mấy ngụm nước bọt lên ngón tay, dùng sức lau thật mạnh, đường vân của hỏa diễm cũng không phai đi.
Sự tình đã quá rõ ràng.
Sở Nông Ngọc khó kiềm được sự tức giận, mặt đỏ bừng lên: “Là ngươi đã hại Vương gia! Loại nô tài phản chủ nhà ngươi! Người đâu, mau đem hắn đến trước mặt hoàng thượng xử trí! Nói là đã bắt được mật thám của Bắc triều!”
“Vương phi, không được.” Lục Cô Nguyệt đưa tay ngăn cản Sở Nông Ngọc: “Nếu như lời nô tỳ kia nói là sự thật, như vậy tuyệt đối không thể giao hắn đến trước mặt hoàng thượng. Nguyên do Lũng Mạch bại trận, tuyệt đối không thể là Tĩnh vương phủ lan truyền bản đồ chiến lược bố trí phòng ngự ra ngoài được. Một khi đã giao nộp hắn ra, Tĩnh Vương làm mất bản đồ bố trí phòng ngự như vậy sẽ không tránh khỏi việc thiên hạ đều sẽ trách mắng Vương gia thất trách, mắng Vương phi bất tài không quản lý tốt hậu viện.”
“Vương phi, bịt miệng tất cả mọi người ở đây, trực tiếp phạt trượng đánh chết hắn đi, cứ nói với người bên ngoài là hắn trộm của cải của Vương phủ. Mặt khác nghiêm cấm người trong phủ giao tiếp với người bên ngoài, tạm dừng việc mua đồ bên ngoài, thiếu cái gì có thể gọi các nông hộ gần đây đưa đến phủ.” Ta nhìn thấy Sở Nông Ngọc chỉ chỉ tay, mau chóng ra hiệu cho bọn thị vệ kéo Tiểu Thu Tử ra ngoài phạt trượng đến chết.
Du Đương Quy vội vàng dìu Sở Nông Ngọc trở về, Lục Cô Nguyệt cũng đi theo vào phòng, ta hành lễ, mang theo tiếng khóc nức nở: ” Chiếu theo lệ cũ của Nam quốc, hoàng thất thân Vương một khi đã qua đời, thái ấp sẽ bị thu hồi, bây giờ Vương gia tử trận, chúng ta không còn thái ấp, thì sẽ không có thu nhập, phải làm sao mới ổn đây?”
Chơi đá bóng là sở trường của ta, đặt ra một vấn đề thực tế trước mắt ba nàng, ta cắn răng nói: “Ta muốn đi xem tên cẩu nô tài đáng chết kia, các tỷ tỷ chờ một lát.” Sau đó kéo lấy Dao Dao, đi ra phía trước viện để xem hành hình.
Đi đến trước hành lang hoa của viện tử, ta lặng lẽ vẫy vẫy tay với Dao Dao, nàng hiểu ý liền tiến lên một bước.
Ta cười kín đáo đưa cho nàng một bịch hạt bí ngô: “Diễn cũng không tệ, thưởng.”
Dao Dao cực nhanh móc ra phiến gỗ nhỏ trước ngực hướng về phía bụi cỏ ném đi, sau đó đem hạt bí ngô cất vào vạt áo trước ngực: “Chủ tử, làm sao người biết được hắn thật sự là mật thám Bắc triều?”
Ta cười cười nhưng không nói gì, là ký ức ở kiếp trước của nguyên chủ, trước khi tin tức Tĩnh Vương tử trận được thống báo đến phủ, tên Tiểu Thu Tử này đã chạy mất, về sau những nô tỳ hầu hạ trong Vương phủ bị bắt đến đại doanh của Bắc triều, đã phát hiện ra hắn đã bán đứng Tĩnh Vương, đã trở thành Phó Ngũ phẩm võ tướng trong đội quân của Bắc triều.
Hắn vì nguyên nhân ẩn nấp trong Tĩnh vương phủ, trở thành cái thứ không có ‘rễ’, không cách nào làm được chuyện nam nữ, tính tình càng bộc phát ra càng bạo ngược, lăng nhục nữ tử trong vương phủ trước kia, nguyên chủ cùng những quý nữ trong Vương phủ đều được giao cho nhóm quý tộc Bắc triều, hắn không thể nào động thủ, nên chạy tới bên ngoài Hoán Y Viện lăng nhục nô tỳ Dao Dao người trước kia hầu hạ bên cạnh nguyên chủ, ở bên ngoài Hoán Y Viện đã mang thai, hắn vậy mà lại đánh cược cùng các quan liêu của Bắc Triều xem cái thai trong bụng Dao Dao là nam hay nữ, còn mổ bụng moi đứa trẻ trong bụng Dao Dao ra…
Đang nghĩ ngợi, ta đã mang theo Dao Dao đi tới tiền viện, bọn thị vệ thấy là ta tới, ngừng giáng trượng, nhìn nửa th@n dưới của Tiểu Thu Tử bị đánh tới máu thịt be bét rồi bất tỉnh, ta nhíu nhíu mày: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Tất cả thị vệ đều lui xuống, ta nhìn Dao Dao: “Muối ăn mà lúc nãy căn dặn ngươi đi lấy đi từ nhà bếp?”
Dao Dao nha đầu linh hoạt này, cực kỳ tinh ý, không cần đến ta ra lệnh mà móc muối ăn ra, cẩn thận bôi vào nhưng vết thương hở trên người Tiểu Thu Tử, cơn đau khiến hắn phải tỉnh lại.
Ta cúi xuống nhìn hắn: “Bản thân Trắc Phi ta tâm địa lương thiện, không đành lòng để ngươi bị đánh chết, ra cứ như vậy đi. Chỉ là thời tiết này nóng, ngươi đã bị đánh thành bộ dạng này, nếu sinh ra giòi cũng vô cùng bẩn, làm ngươi buồn nôn, ta sẽ căn dặn Dao Dao mỗi ngày ba buổi sáng, chiều, tối đều đến rắc muối vào vết thương cho ngươi, để ngăn việc da thịt bị thối rữa.”
Dao Dao hướng về phía ta hành lễ, đưa lời dặn dò của ta truyền đạt lại cho bọn thị vệ, sau đó theo ta về lại hậu viện.
Ta vừa đi vừa hỏi nàng: “Có phải ngươi cảm thấy ta làm vậy là quá đáng đúng không?”
Dao Dao bĩu môi, không thèm để ý: “Nếu là nô tỳ, phu quân bị gian nhân hãm hại đến mất mạng, nô tỳ nhất định phải lột s@ch da của kẻ đó, huống hồ Vương gia lúc nào cũng đối xử khoan hậu với chúng hạ nhân, lại bị tên tiểu nhân này hãm hại, đến nô tỳ còn nhịn  không được.”
Rất tốt, đứa nhỏ này chẳng những miệng mồm lanh lợi, nói chuyện rất có lý, tâm lý tố chất cực cao, làm người còn rất biết trên dưới, thăng chức thôi: “Về sau Tư Tư phụ trách quản lý nội vụ giúp ta, ta đi bên ngoài hành tẩu các nơi, ngươi sẽ đi theo ta.”
Dao Dao có chút cao hứng hành lễ, nhưng nhớ đến việc Tĩnh Vương vừa mới tử trận, lập tức thu lại niềm vui rạng rỡ trên gương mặt, rồi bày ra một biểu cảm nghiêm túc, có chút cay đắng và căm phẫn theo ta trở về hậu viện.
Vừa trở về hậu viện, Lục Cô Nguyệt liền hỏi: “Có bắt được tên áo đen hay không?”
Bắt được cái gì chứ, chuyện đó là do Dao Dao bịa ra, ta chỉ biết lắc lắc đầu: “Chưa được, tên Tiểu Thu Tử đánh chết cũng không chịu khai, muội đã hạ lệnh cho người, đem hắn chuyển đến gian tạp chờ chết.”
Sau đó hỏi Sở Nông Ngọc: “Vương phi, tình hình hiện tại đã như vậy, người muốn xử lý như thế nào?”
Sở Nông Ngọc lúc này hai mắt còn ngấn lệ, cắn răng nói: “Ta tiến cung, đến chỗ Hoàng thượng khóc than, dự chi thuế phú mười năm thái ấp của Tĩnh vương phủ.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...