Nhung Mã Hồng Trang
Chương 27
Rất tốt, Lang Hoàn hoàng thất rất dứt khoát, tối thiểu nhất cũng giao Lan Huyền Nhã ra chịu tội thay, quân đội Nam triều chúng ta sẽ không có lý do tàn sát bán tánh trong thành.
Ta nhìn sang Lan Huyền Nhã: “Đầu hàng hay chết?”
“Đầu hàng.” Biểu cảm trên gương mặt Lan Huyền Nhã thay đổi thất thường, trong lòng mâu thuẫn rất lâu, cuối cùng vẫn cắn răng xin hàng.
“Thả hắn ra.” Ta nhìn Lan Huyền Nhã, trông cũng không tệ, khi cười rất trong trẻo, khi không cười thì lại ôn hoà, có vẻ cũng là một người nóng nảy, năng lực cũng không tệ, thua dưới tay Lục Cô Nguyệt chỉ là bởi vì không ác độc bằng Lục Cô Nguyệt, vũ khí sinh học mà cũng có thể làm ra được.
Lưu Quang bỏ đao xuống, để Lan Huyền Nhã khôi phục tự do.
“Ta sẽ bẩm báo với Hoàng đế, để người thông báo với An vương, tứ hôn cho ngươi và Lục Cô Nguyệt.” Qua việc này ta cũng biết ta vì Lục Cô Nguyệt mà làm chậm chiến sự, dẫn đến Quách Uẩn có bất mãn với Lục Cô Nguyệt, để loại bỏ cây kim trong tim Quách Uẩn đối với Lục Cô Nguyệt, ta dứt khoát tìm lý do sắp xếp cho Lục Cô Nguyệt một trượng phu là người Lang Hoàn.
Sắc mặt của Lan Huyền Nhã và Lục Cô Nguyệt đồng loạt thay đổi, hai người trăm miệng một lời: “Ta không muốn.”
Người đầu tiên thay đổi vẻ lạnh nhạt, vội vàng nói: “Ta không có ý xem thường Lục trưởng sử, chỉ là ta đã ái mộ Tiểu Tử nhiều năm…”
Ta và các nữ nhân trong trướng đều nghe hiểu, đồng tử co lại, tỏ vẻ rất là kinh ngạc.
Không ngờ hắn lại thích loại người như quái vật Tây Lăng Tử lạnh lùng…
Lan Huyền Nhã này, ánh mắt của ngươi, không giống người bình thường chúng ta lắm nhỉ…
“Quách Uẩn vì tỷ và ta làm chậm trễ chiến sự mà đã tức giận một lần rồi, chẳng lẽ tỷ muốn bị Người trừng phạt?”
Ta nhìn về phía Lục Cô Nguyệt, gằn từng chữ một: “Hơn nữa, ta sắp xếp mối hôn sự này cho tỷ cũng là coi tỷ như thân tỷ của ta, muốn tìm một chỗ dựa cho tỷ, mặc kệ hiện tại Lan Huyền Nhã như thế nào, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là hoàng tộc Lang Hoàn.”
Mặt Lục Cô Nguyệt không còn giọt máu, mặt đầy nước mắt, bờ môi gần như bị nàng ấy cắn nát mà vẫn chưa nhả ra.
Hai người cứ giằng co như thế mãi, khi Ly Châu bước vào thì chợt cắt đứt sự căng thẳng trong trước chủ tướng.
“Bệ hạ truyền khẩu dụ bảo các ngươi mang Lan Huyền Nhã mang về là được, chuyện làm chậm trễ chiến sự sẽ không trách tội Lục trưởng sử, cho nên chủ tướng ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều.”
Đã nói đến mức này rồi, Lục Cô Nguyệt thở phào một hơi, Lan Huyền Nhã cười khổ một cái, không nói gì nữa.
Quách Uẩn của Nam triều đăng cơ với thân phận Nữ đế, đồng thời chủ tướng Lang Hoàn Lan Huyền Nhã xúi giục phản loạn, chiếm cứ biên giới Tây Nam, Nữ Đế phái Trắc Phi của Tĩnh Vương là Quách Kiều Kiều mang quân Tuyên Phủ đến bình loạn, lại bị Lan Huyền Nhã tính kế, bản thân bị trọng thương.
Giữa lúc đó, Trưởng sử quân Tuyên Phủ là Lục Cô Nguyệt liều mạng xông lên, phản kích Lang Hoàn, chém đầu chín ngàn binh lính, thu phục Nam Cương, hoàng thất Lang Hoàn giao Lan Huyền Nhã ra, bày tỏ xin được thỉnh tội
Đến đây, cuộc phản loạn Tây nam đã kết thúc.
Khi thắng trận trở về, ta quỳ trên đá cẩm thạch ở dưới đất, trên mặt in hai dấu bàn tay đỏ hồng, một trái và một phải, cực kỳ cân xứng.
Vì mấy ngày trước ta muốn âm thầm đẩy Lan Huyền Nhã cho Lục Cô Nguyệt làm nàng ấy vô cùng tức giận, cả ngày đều mang vẻ mặt lạnh lùng. Ta do dự một lúc lâu, cuối cùng lúc sắp đến Đế đô, ta vội chạy qua bên đấy muốn xin lỗi nàng.
Sau đó, nàng tát ta hai cái liên tiếp, đuổi ta ra khỏi phòng.
Ly Châu đã về Đế đô từ trước, lúc này đang nhịn cười đọc hết thánh chỉ của Quách Uẩn, sắc mặt rất vi diệu: “Quách tướng quân, bệ hạ phái ta đến hỏi ngài một câu. Mỹ nhân ân tiêu thụ đắc (*) như thế nào?”
(*) Được người đẹp theo đuổi.
Mẹ nó, Quách Uẩn nổi giận thật sự không có gì tốt đẹp, không biết năm đó Trương Kính Tiên làm việc dưới trướng nàng làm sao mà chịu được.
Bây giờ ta đồng cảm với Trương Kính Tiên còn kịp không?
Thấy ta liếc nhìn nàng, Trương Kính Tiên dùng khẩu hình nói với ta: “Này thì tùy tiện ghép người, đáng bị đánh lắm…”
Không được mỹ nhân đồng tình, ta bực bội tiếp chỉ, sau đó tạm thời nhốt Lan Huyền Nhã trong Tĩnh Vương phủ.
Ta đang đi đến quân doanh phân phát tặng phẩm cho các tướng sĩ thì thấy Quách Uẩn ở bên đường.
Nàng thích váy đỏ, hôm nay cũng vậy. Làn váy thêu những đóa hoa hồng lớn đính châu ngọc trải dài từ eo đến dưới ngực. Dung mạo sắc sảo, trên môi tô một lớp son tốt nhất Nam Quốc, kiều diễm ướt át giống như máu nước cũng không thể hòa tan được nàng.
Ta xoay người xuống ngựa, lao tới túm lấy nàng hét lớn: “Bệ hạ cố ý hù dọa ta và Lục Cô Nguyệt.”
“Ta cũng không biết ngươi có thể vì Lục Cô Nguyệt mà liều mạng.” Quách Uẩn tùy ý để ta kéo đi, cười như không cười nhìn ta: “Chẳng lẽ trong mắt ngươi, ta không phải là tri kỉ duy nhất?”
“Đúng đúng đúng, cô cô là người hiểu ta nhất trên đời này, nhưng ta không thế có bằng hữu riêng của mình sao?” Ta buông tay, xoay người giả bộ rời đi.
Thấy ta thật sự tức giận xoay người chuẩn bị đi, Quách Uẩn vội vàng kéo tay ta: “Ngươi không thú vị gì cả. Ngươi vì nàng mà trì hoãn quân tình, còn không cho ta nổi giận một chút hả.”
“Ta không quan tâm, người hại ta bị Lục Cô Nguyệt đánh, người phải dỗ ta.” Ta giơ ngón tay ra: “Muốn trâm vàng trâm ngọc, còn muốn túi tiền thêu chỉ vàng.”
“Mua mua mua, mua cho ngươi, đúng là hết cách với ngươi.” Quách Uẩn bất đắc dĩ dẫn ta đến Trân Bảo Trai nổi tiếng nhất Đế đô.
Vì hôm nay phải tiếp chỉ, ta thay váy dài màu đen, đầu đội kim quan, Quách Uẩn mặc váy dài màu đỏ. Nay vừa vặn là tháng hai, thời tiết ấm lên, gió ấm khoan khoái thổi qua, làn váy của ta và nàng nhẹ nhàng đong đưa, quấn quýt lấy nhau.
Quách Uẩn nắm lấy tay ta, ta nhìn sườn mặt của nàng, nhất thời cảm thấy không có gì tốt đẹp hơn lúc này.
Vào Trân Bảo Trai, ta và Quách Uẩn ở trong đại sảnh chọn chọn lựa lựa, ta chọn một cây trâm hoa mẫu đơn vàng, thích thú cài lên tóc Quách Uẩn ngắm nghía: “Cô cô cũng không thể ngày nào cũng cài trâm phượng, ta thấy cây trâm mẫu đơn này cũng rất đẹp.”
Đang nói chuyện với Quách Uẩn thì có hai người từ lầu hai đi xuống, giọng nói trong trẻo vang lên bên tai: “Tĩnh Vương Sườn phi tâm trạng không tồi.”
Ta lùi lại một bước, Quách Uẩn chắn trước mặt bảo vệ ta, cảnh giác nhìn người đang đến gần.
Người đến chải Thùy Quế Kế, trên búi tóc cài mấy cây trâm trân châu, ở giữa là một đóa hoa bằng ngọc lưu ly màu xanh nhạt. Nàng ta mặc váy dài màu lam, trên tay vẫn đeo chiếc vòng kim thạch xanh và thủy tinh trắng như trước, phối hợp với làn da trắng sáng, cả người trong sáng đẹp đẽ như ngọc lưu ly.
Nếu người này không phải Tây Lăng Tử, ta suýt thì thốt lên “Tiểu mỹ nhân” rồi.
Tuy nhiên, người này là Tây Lăng Tử.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Ta nhìn nữ nhân ở bên cạnh nàng ta, khuôn mặt trái xoan, giữa lông mày có nốt ruồi đỏ, khóe môi có má lúm đồng tiền chỉ cười không nói lời nào, trông rất hiền lành.
Chắc là muội muội duy nhất của Tây Tử Lăng, Tây Tử Anh Khởi?
Hoàng đế Bắc Triều chỉ có hai nữ nhi, vậy mà bọn họ lại cùng nhau đến Đế Đô Nam Quốc đi dạo?
Nếu không phải Nam Bắc triều đã ký kết quốc thư, nàng ta còn là thiên hạ đệ nhất cao thủ thì ta thật sự muốn bắt lại gi ết chết nàng ta diệt trừ hậu họa.
Thấy Lăng Tây Tử nói chuyện, ta nheo mắt đáp lại một câu: “Thắng trận đương nhiên vui vẻ, tranh thủ mấy ngày nghỉ đi dạo chơi mua sắm. Nghe nói Trinh Hữu hoàng thái nữ đã giao nộp binh quyền, chẳng trách lại gặp được ngươi ở đây, nhàn rỗi nhỉ?”
Tây Lăng Tử cũng không tức giận khi bị ta châm chọc, mà là nhếch khóe miệng nhìn Quách Uẩn: “Ta muốn nói riêng vài câu với Trắc Phi Tĩnh Vương, bệ hạ sẽ cho phép chứ?”
“Không có chuyện gì là không thể nói với mọi người.” Giọng của Lục Cô Nguyệt vang lên ở sau lưng ta, nàng ấy mặc y phục trắng, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng như là vầng trăng rực rỡ, khiến cả phòng sáng bừng lên.
“Nói chuyện ở đây cũng không sao cả, Trinh Hữu Hoàng thái nữ điện hạ, Tĩnh Vương phủ của bọn ta lấy nữ nhân làm chủ, nếu muốn uống trà rượu thì có thể đến Phúc Lộc Lâu.” Sở Nông Ngọc đi lên phía trước Lục Cô Nguyệt, nhìn thẳng vào mắt Tây Lăng Tử, trên gương mặt trứng ngỗng của nàng ấy chẳng có chút biểu cảm nào.
Dù người đang đứng trước mặt là người đã sát hại phu quân của mình.
Trương Kính Tiên và Du Đương Quy cũng lãnh đạm quan sát Tây Lăng Tử, trên gương mặt hai người cũng không có thêm biểu cảm gì.
Ta thầm than trong lòng, các tỷ tỷ cùng ta chinh chiến sa trường, ở góc mà ta không thấy được đã thầm lặng trưởng thành lên nhiều, không còn là những phụ nhân vừa nghe tin Tĩnh Vương chết thì lập tức trở nên suy sụp rối loạn.
Tây Lăng Tử nhìn thấy cảnh tượng như thế mà lại nở nụ cười đẹp đẽ trong sáng, nàng ta đưa tay kiềm chế Tây Lăng Anh Khởi muốn nói lại thôi, nhếch cái cằm xinh xắn lên: “Tốt, vậy làm phiền các vị chiêu đãi tại hạ và xá muội.”
Phúc Lộc Lâu là tửu đi3m đệ nhất Đế đô, đương nhiên là biết mặt tất cả những người quyền quý trong Đế Đô. Chưởng quầy nhìn thấy Quách Uẩn thì nhướng đôi mày lên, vội vàng gọi một đám tỳ nữ xinh đẹp hầu hạ, món ngon vật lạ được dâng lên như liên tục.
Nhiều người dân Bắc triều lấy bò thịt dê thịt bò làm thức ăn, Nam triều gần biển nên có các loại hải sản và hoa quả gần biển mà Bắc triều không có.
Ta nhìn sang Lan Huyền Nhã: “Đầu hàng hay chết?”
“Đầu hàng.” Biểu cảm trên gương mặt Lan Huyền Nhã thay đổi thất thường, trong lòng mâu thuẫn rất lâu, cuối cùng vẫn cắn răng xin hàng.
“Thả hắn ra.” Ta nhìn Lan Huyền Nhã, trông cũng không tệ, khi cười rất trong trẻo, khi không cười thì lại ôn hoà, có vẻ cũng là một người nóng nảy, năng lực cũng không tệ, thua dưới tay Lục Cô Nguyệt chỉ là bởi vì không ác độc bằng Lục Cô Nguyệt, vũ khí sinh học mà cũng có thể làm ra được.
Lưu Quang bỏ đao xuống, để Lan Huyền Nhã khôi phục tự do.
“Ta sẽ bẩm báo với Hoàng đế, để người thông báo với An vương, tứ hôn cho ngươi và Lục Cô Nguyệt.” Qua việc này ta cũng biết ta vì Lục Cô Nguyệt mà làm chậm chiến sự, dẫn đến Quách Uẩn có bất mãn với Lục Cô Nguyệt, để loại bỏ cây kim trong tim Quách Uẩn đối với Lục Cô Nguyệt, ta dứt khoát tìm lý do sắp xếp cho Lục Cô Nguyệt một trượng phu là người Lang Hoàn.
Sắc mặt của Lan Huyền Nhã và Lục Cô Nguyệt đồng loạt thay đổi, hai người trăm miệng một lời: “Ta không muốn.”
Người đầu tiên thay đổi vẻ lạnh nhạt, vội vàng nói: “Ta không có ý xem thường Lục trưởng sử, chỉ là ta đã ái mộ Tiểu Tử nhiều năm…”
Ta và các nữ nhân trong trướng đều nghe hiểu, đồng tử co lại, tỏ vẻ rất là kinh ngạc.
Không ngờ hắn lại thích loại người như quái vật Tây Lăng Tử lạnh lùng…
Lan Huyền Nhã này, ánh mắt của ngươi, không giống người bình thường chúng ta lắm nhỉ…
“Quách Uẩn vì tỷ và ta làm chậm trễ chiến sự mà đã tức giận một lần rồi, chẳng lẽ tỷ muốn bị Người trừng phạt?”
Ta nhìn về phía Lục Cô Nguyệt, gằn từng chữ một: “Hơn nữa, ta sắp xếp mối hôn sự này cho tỷ cũng là coi tỷ như thân tỷ của ta, muốn tìm một chỗ dựa cho tỷ, mặc kệ hiện tại Lan Huyền Nhã như thế nào, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là hoàng tộc Lang Hoàn.”
Mặt Lục Cô Nguyệt không còn giọt máu, mặt đầy nước mắt, bờ môi gần như bị nàng ấy cắn nát mà vẫn chưa nhả ra.
Hai người cứ giằng co như thế mãi, khi Ly Châu bước vào thì chợt cắt đứt sự căng thẳng trong trước chủ tướng.
“Bệ hạ truyền khẩu dụ bảo các ngươi mang Lan Huyền Nhã mang về là được, chuyện làm chậm trễ chiến sự sẽ không trách tội Lục trưởng sử, cho nên chủ tướng ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều.”
Đã nói đến mức này rồi, Lục Cô Nguyệt thở phào một hơi, Lan Huyền Nhã cười khổ một cái, không nói gì nữa.
Quách Uẩn của Nam triều đăng cơ với thân phận Nữ đế, đồng thời chủ tướng Lang Hoàn Lan Huyền Nhã xúi giục phản loạn, chiếm cứ biên giới Tây Nam, Nữ Đế phái Trắc Phi của Tĩnh Vương là Quách Kiều Kiều mang quân Tuyên Phủ đến bình loạn, lại bị Lan Huyền Nhã tính kế, bản thân bị trọng thương.
Giữa lúc đó, Trưởng sử quân Tuyên Phủ là Lục Cô Nguyệt liều mạng xông lên, phản kích Lang Hoàn, chém đầu chín ngàn binh lính, thu phục Nam Cương, hoàng thất Lang Hoàn giao Lan Huyền Nhã ra, bày tỏ xin được thỉnh tội
Đến đây, cuộc phản loạn Tây nam đã kết thúc.
Khi thắng trận trở về, ta quỳ trên đá cẩm thạch ở dưới đất, trên mặt in hai dấu bàn tay đỏ hồng, một trái và một phải, cực kỳ cân xứng.
Vì mấy ngày trước ta muốn âm thầm đẩy Lan Huyền Nhã cho Lục Cô Nguyệt làm nàng ấy vô cùng tức giận, cả ngày đều mang vẻ mặt lạnh lùng. Ta do dự một lúc lâu, cuối cùng lúc sắp đến Đế đô, ta vội chạy qua bên đấy muốn xin lỗi nàng.
Sau đó, nàng tát ta hai cái liên tiếp, đuổi ta ra khỏi phòng.
Ly Châu đã về Đế đô từ trước, lúc này đang nhịn cười đọc hết thánh chỉ của Quách Uẩn, sắc mặt rất vi diệu: “Quách tướng quân, bệ hạ phái ta đến hỏi ngài một câu. Mỹ nhân ân tiêu thụ đắc (*) như thế nào?”
(*) Được người đẹp theo đuổi.
Mẹ nó, Quách Uẩn nổi giận thật sự không có gì tốt đẹp, không biết năm đó Trương Kính Tiên làm việc dưới trướng nàng làm sao mà chịu được.
Bây giờ ta đồng cảm với Trương Kính Tiên còn kịp không?
Thấy ta liếc nhìn nàng, Trương Kính Tiên dùng khẩu hình nói với ta: “Này thì tùy tiện ghép người, đáng bị đánh lắm…”
Không được mỹ nhân đồng tình, ta bực bội tiếp chỉ, sau đó tạm thời nhốt Lan Huyền Nhã trong Tĩnh Vương phủ.
Ta đang đi đến quân doanh phân phát tặng phẩm cho các tướng sĩ thì thấy Quách Uẩn ở bên đường.
Nàng thích váy đỏ, hôm nay cũng vậy. Làn váy thêu những đóa hoa hồng lớn đính châu ngọc trải dài từ eo đến dưới ngực. Dung mạo sắc sảo, trên môi tô một lớp son tốt nhất Nam Quốc, kiều diễm ướt át giống như máu nước cũng không thể hòa tan được nàng.
Ta xoay người xuống ngựa, lao tới túm lấy nàng hét lớn: “Bệ hạ cố ý hù dọa ta và Lục Cô Nguyệt.”
“Ta cũng không biết ngươi có thể vì Lục Cô Nguyệt mà liều mạng.” Quách Uẩn tùy ý để ta kéo đi, cười như không cười nhìn ta: “Chẳng lẽ trong mắt ngươi, ta không phải là tri kỉ duy nhất?”
“Đúng đúng đúng, cô cô là người hiểu ta nhất trên đời này, nhưng ta không thế có bằng hữu riêng của mình sao?” Ta buông tay, xoay người giả bộ rời đi.
Thấy ta thật sự tức giận xoay người chuẩn bị đi, Quách Uẩn vội vàng kéo tay ta: “Ngươi không thú vị gì cả. Ngươi vì nàng mà trì hoãn quân tình, còn không cho ta nổi giận một chút hả.”
“Ta không quan tâm, người hại ta bị Lục Cô Nguyệt đánh, người phải dỗ ta.” Ta giơ ngón tay ra: “Muốn trâm vàng trâm ngọc, còn muốn túi tiền thêu chỉ vàng.”
“Mua mua mua, mua cho ngươi, đúng là hết cách với ngươi.” Quách Uẩn bất đắc dĩ dẫn ta đến Trân Bảo Trai nổi tiếng nhất Đế đô.
Vì hôm nay phải tiếp chỉ, ta thay váy dài màu đen, đầu đội kim quan, Quách Uẩn mặc váy dài màu đỏ. Nay vừa vặn là tháng hai, thời tiết ấm lên, gió ấm khoan khoái thổi qua, làn váy của ta và nàng nhẹ nhàng đong đưa, quấn quýt lấy nhau.
Quách Uẩn nắm lấy tay ta, ta nhìn sườn mặt của nàng, nhất thời cảm thấy không có gì tốt đẹp hơn lúc này.
Vào Trân Bảo Trai, ta và Quách Uẩn ở trong đại sảnh chọn chọn lựa lựa, ta chọn một cây trâm hoa mẫu đơn vàng, thích thú cài lên tóc Quách Uẩn ngắm nghía: “Cô cô cũng không thể ngày nào cũng cài trâm phượng, ta thấy cây trâm mẫu đơn này cũng rất đẹp.”
Đang nói chuyện với Quách Uẩn thì có hai người từ lầu hai đi xuống, giọng nói trong trẻo vang lên bên tai: “Tĩnh Vương Sườn phi tâm trạng không tồi.”
Ta lùi lại một bước, Quách Uẩn chắn trước mặt bảo vệ ta, cảnh giác nhìn người đang đến gần.
Người đến chải Thùy Quế Kế, trên búi tóc cài mấy cây trâm trân châu, ở giữa là một đóa hoa bằng ngọc lưu ly màu xanh nhạt. Nàng ta mặc váy dài màu lam, trên tay vẫn đeo chiếc vòng kim thạch xanh và thủy tinh trắng như trước, phối hợp với làn da trắng sáng, cả người trong sáng đẹp đẽ như ngọc lưu ly.
Nếu người này không phải Tây Lăng Tử, ta suýt thì thốt lên “Tiểu mỹ nhân” rồi.
Tuy nhiên, người này là Tây Lăng Tử.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Ta nhìn nữ nhân ở bên cạnh nàng ta, khuôn mặt trái xoan, giữa lông mày có nốt ruồi đỏ, khóe môi có má lúm đồng tiền chỉ cười không nói lời nào, trông rất hiền lành.
Chắc là muội muội duy nhất của Tây Tử Lăng, Tây Tử Anh Khởi?
Hoàng đế Bắc Triều chỉ có hai nữ nhi, vậy mà bọn họ lại cùng nhau đến Đế Đô Nam Quốc đi dạo?
Nếu không phải Nam Bắc triều đã ký kết quốc thư, nàng ta còn là thiên hạ đệ nhất cao thủ thì ta thật sự muốn bắt lại gi ết chết nàng ta diệt trừ hậu họa.
Thấy Lăng Tây Tử nói chuyện, ta nheo mắt đáp lại một câu: “Thắng trận đương nhiên vui vẻ, tranh thủ mấy ngày nghỉ đi dạo chơi mua sắm. Nghe nói Trinh Hữu hoàng thái nữ đã giao nộp binh quyền, chẳng trách lại gặp được ngươi ở đây, nhàn rỗi nhỉ?”
Tây Lăng Tử cũng không tức giận khi bị ta châm chọc, mà là nhếch khóe miệng nhìn Quách Uẩn: “Ta muốn nói riêng vài câu với Trắc Phi Tĩnh Vương, bệ hạ sẽ cho phép chứ?”
“Không có chuyện gì là không thể nói với mọi người.” Giọng của Lục Cô Nguyệt vang lên ở sau lưng ta, nàng ấy mặc y phục trắng, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng như là vầng trăng rực rỡ, khiến cả phòng sáng bừng lên.
“Nói chuyện ở đây cũng không sao cả, Trinh Hữu Hoàng thái nữ điện hạ, Tĩnh Vương phủ của bọn ta lấy nữ nhân làm chủ, nếu muốn uống trà rượu thì có thể đến Phúc Lộc Lâu.” Sở Nông Ngọc đi lên phía trước Lục Cô Nguyệt, nhìn thẳng vào mắt Tây Lăng Tử, trên gương mặt trứng ngỗng của nàng ấy chẳng có chút biểu cảm nào.
Dù người đang đứng trước mặt là người đã sát hại phu quân của mình.
Trương Kính Tiên và Du Đương Quy cũng lãnh đạm quan sát Tây Lăng Tử, trên gương mặt hai người cũng không có thêm biểu cảm gì.
Ta thầm than trong lòng, các tỷ tỷ cùng ta chinh chiến sa trường, ở góc mà ta không thấy được đã thầm lặng trưởng thành lên nhiều, không còn là những phụ nhân vừa nghe tin Tĩnh Vương chết thì lập tức trở nên suy sụp rối loạn.
Tây Lăng Tử nhìn thấy cảnh tượng như thế mà lại nở nụ cười đẹp đẽ trong sáng, nàng ta đưa tay kiềm chế Tây Lăng Anh Khởi muốn nói lại thôi, nhếch cái cằm xinh xắn lên: “Tốt, vậy làm phiền các vị chiêu đãi tại hạ và xá muội.”
Phúc Lộc Lâu là tửu đi3m đệ nhất Đế đô, đương nhiên là biết mặt tất cả những người quyền quý trong Đế Đô. Chưởng quầy nhìn thấy Quách Uẩn thì nhướng đôi mày lên, vội vàng gọi một đám tỳ nữ xinh đẹp hầu hạ, món ngon vật lạ được dâng lên như liên tục.
Nhiều người dân Bắc triều lấy bò thịt dê thịt bò làm thức ăn, Nam triều gần biển nên có các loại hải sản và hoa quả gần biển mà Bắc triều không có.