Như Ý Xuân
Chương 92: Ngoại truyện 3: Hồ Lô và Sơn Tra
Nếu bây giờ hỏi người trong kinh thành rằng vị quan nào si tình nhất, mười người thì có đến chín người sẽ đáp rằng đó là Hộ Kinh tư.
Trước có Tầm đại nhân Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư, từ một nam nhân lạnh lùng trở thành một tên cuồng thê tử; sau này có Trâu đại nhân Trấn phủ sử của Hộ Kinh tư, ngày ngày bám riết phu nhân. Trước đây bọn họ còn ít khi thấy, vì trên dưới Tầm gia y hệt cái thùng sắt, không truyền ra bất kì tin tức nào, cho nên bọn họ chỉ được nghe thấy từ vài lời kể lại, rất khó nhìn thấy người thật việc thật. Nhưng sau này thì hầu như ngày nào bọn họ cũng được nhìn thấy.
Vì ban ngày Trâu đại nhân làm việc ở Hộ Kinh tư, buổi tối lại đến cửa tiệm điểm tâm bán hộ rồi đợi phu nhân cùng nhau về phủ, trông bộ dạng của hai người thật sự khiến người ta vô cùng ghen tỵ.
Sau khi nghe tin, Thịnh Lộ Yên đương nhiên vui mừng cho biểu muội.
Ngày đó, Hộ Kinh tư xử lý một vụ án lớn, mãi đến tận giờ Hợi mới hết việc.
Trâu Tử Xuyên vừa từ Hộ Kinh tư ra đã trông thấy một chiếc xe ngựa đang đợi trước cổng. Nhìn thấy xe ngựa quen thuộc, hắn sải bước đi tới, đúng lúc này, Dương Bạch Dao cũng vừa bước xuống xe.
Trâu Tử Xuyên thấy người trong lòng thì vừa hạnh phúc vừa đau lòng.
“Trời lạnh lắm, sao nàng lại đợi ở bên ngoài, vì sao không vào trong?”
Hộ Kinh tư là nơi thế nào không ai không biết, không ai không hiểu, Dương Bạch Dao là người có chừng mực nên không tùy tiện đi vào, cũng như sẽ không quấy rầy Trâu Tử Xuyên làm việc.
“Không lạnh đâu, ta vừa mới tới mà. Chàng đói không? Ta vừa làm xong điểm tâm, vẫn còn đang nóng đó, chàng mau ăn vài miếng lót dạ đi.”
Gió lạnh thật, nhưng trái tim Trâu Tử Xuyên lại vô cùng ấm áp, chàng cầm một miếng điểm tâm lên ăn.
Còn chưa ăn được hai miếng, phía sau đã có tiếng ồ lên.
Trâu Tử Xuyên cực kỳ đắc ý, ngoảnh đầu nhìn những huynh đệ rồi bật cười.
Dương Bạch Dao hơi ngượng ngùng, vội vàng kéo Trâu Tử Xuyên rồi lên xe ngựa trước. Trâu Tử Xuyên ở bên ngoài nói vài câu với đám huynh đệ rồi mới lên xe.
Thế nhưng, trước khi đi, Dương Bạch Dao vẫn cho người chia những điểm tâm đã làm xong cho mọi người.
Lúc Tầm Lại ra ngoài hóng hớt thì cuộc vui đã tàn, đám thuộc hạ đang đứng trước cổng chia điểm tâm.
“Đại nhân, ngài có muốn nếm thử không, đây là điểm tâm của phu nhân Trâu đại nhân tặng đấy ạ.”
Tầm Lại nom qua điểm tâm trong tay thuộc hạ và từ chối, sau đó quay người lập tức rời đi.
Hộ Kinh vệ phía sau thì thầm rôm rả: “Thằng nhóc này đúng là chẳng tinh mắt gì cả, giờ đã muộn vậy rồi, chắc hẳn đại nhân đang vội về với phu nhân và các con, nào giống như cái đám ở nhà không ai đợi như chúng ta.”
“Huynh nói cũng đúng, phải nhanh chóng tìm thê tử mới được. Tốt nhất là tìm ai giống như phu nhân của Tầm đại nhân và Trâu đại nhân ấy…”
“Ọe, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
…
Về đến phủ, sau khi hay tin Thịnh Lộ Yên đang ở cùng các con thì trong lòng Tầm Lại cảm thấy hơi khó chịu. Bây giờ trong lòng phu nhân chỉ có bọn trẻ thôi, e rằng nàng đã sớm quên khuấy hắn rồi.
Trước khi có con, nếu hắn về muộn thì phu nhân sẽ chờ hắn ở cổng, nhưng bây giờ toàn bộ lực chú ý của phu nhân đều dành cho hai đứa con. Một đứa đã lấy đi một nửa tinh lực của phu nhân, đây còn hai đứa nên chúng ta lấy hết toàn bộ tinh lực của phu nhân rồi.
Sau bữa tối, Tầm Lại đến phòng cách vách tìm Thịnh Lộ Yên.
Hiện tại các con đã hơn một tuổi, biết chạy nhảy biết nói chuyện, đúng độ tuổi ham chơi.
Ca ca tên bé Hồ Lô, muội muội tên là bé Sơn Tra.
Sở dĩ đặt cho hai đứa cái tên này là vì lúc Thịnh Lộ Yên mang thai chúng cực kỳ thích ăn hồ lô đường, vì thế một đứa tên bé Hồ Lô và một đứa tên bé Sơn Tra. Song, bọn hắn lại cảm thấy hồ lô lớn hơn, sơn tra nhỏ hơn, nên quyết định gọi nhi tử là bé Hồ Lô, còn nữ nhi là bé Sơn Tra.
Bé Sơn Tra muốn bé Hồ Lô chơi cùng mình, bé Hồ Lô không chịu, nhưng bé sơn Tra nằng nặc đòi ca ca chơi. Hai đứa ê a ê ô, nói một thứ ngôn ngữ mà người lớn không sao hiểu nổi, bé Hồ Lô dường như không thể cãi thắng bé Sơn Tra, thằng bé không thèm nói gì nữa mà bước đôi chân ngắn tủn chạy đi, bé Sơn Tra đuổi theo phía sau.
Bé Hồ Lô bước đi vững vàng hơn, chạy cũng nhanh hơn, bé Sơn Tra bước đôi chân ngắn tủn đuổi theo phía sau, đuổi được vài bước thì đã ngã nhào lên tấm thảm.
Thấy bé Sơn Tra như thế, mọi người đều bật cười.
Bé Sơn Tra thấy mọi người bật cười nên thì cũng cười theo, lúc cười đôi mắt gần như biến thành một đường thẳng, giống hệt bộ dạng khi cười của Thịnh Lộ Yên.
Ai dè, thoắt cái, khóe miệng đang cong lên của cô bé lập tức xị xuống, ánh mắt cũng thay đổi, hốc mắt ầng ậc nước.
Thịnh Lộ Yên tưởng con bé bị va vào đâu, chưa kịp đứng dậy kiểm tra, nàng đã phát hiện ra ánh mắt bất thường của con bé. Nàng nhìn theo hướng của nữ nhi thì trông thấy một bóng dáng quen thuộc không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào.
Hừ.
Bảo sao trở mặt nhanh thế, hóa ra là vì nhìn thấy cha mình tới.
Tuyệt kĩ trở mặt này đúng là khiến người ta không khỏi trầm trồ.
Không biết nữ nhi của nàng bắt chước ai mà lần nào cũng như vậy, chỉ cần có Tầm Lại ở đây là cực kỳ thích làm nũng. Nếu Tầm Lại không có ở nhà, con bé vô cùng ghê gớm, có lúc còn đánh nhau với bé Hồ Lô.
Tầm Lại thấy nữ nhi đang nằm sấp trên thảm khóc lóc ăn vạ thì vội vàng sải bước đi tới.
“Cha! Bế bế!” Bé Sơn Tra thút thít nói.
Làm sao Tầm Lại không nhận ra nữ nhi đang giả vờ chứ, huống chi, đây cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này. Nhưng đây lại là nữ nhi mà hắn yêu thương, vừa thấy nữ nhi khóc là trái tim hắn đã tan nát rồi, nào còn quan tâm đến chuyện con bé có giả vờ hay không, hắn vội vàng bế nữ nhi lên, vỗ nhẹ vào lưng bé để dỗ dành.
Đây nào phải bé Sơn Tra, đây rõ ràng là bé Trà Xanh mà!
Thịnh Lộ Yên nhìn nhi tử đang ngồi một bên nhìn hai cha con kia, nàng thầm nghĩ, vậy cũng tốt, đúng lúc để nhi tử nhìn rõ dáng vẻ của nữ nhân, để mai sau đỡ bị lừa.
Kẻ bị lừa là Tầm Lại vừa dỗ, bé Sơn Tra cuối cùng cũng nín khóc.
Thấy sắp đến giờ đi ngủ, Thịnh Lộ Yên chuẩn bị dỗ con ngủ.
Trước khi bé Sơn Tra rời khỏi vòng ôm của cha thì nhanh nhảu hôn lên mặt cha mình một cái, trông bộ dạng hết sức thân mật.
“Hay là hôm nay để cha dỗ con ngủ nhé, được không?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Có vẻ bé Sơn Tra đã nghe hiểu, bé ôm lấy cổ Tầm Lại, nằm bò trong lòng hắn.
Thịnh Lộ Yên cười với Tầm Lại: “Đã mấy hôm chàng không ở với các con rồi, hôm nay chàng dỗ con bé ngủ đi.”
Đúng lúc này, bé Hồ Lô bước đôi chân ngắn tủn về phía Thịnh Lộ Yên và thơm lên má nàng một cái.
Thịnh Lộ Yên hơi giật mình, chợt bật cười, sau đó nàng ôm lấy khuôn mặt của nhi tử rồi hôn chụt một cái.
“Ôi chao, nhi tử ngoan ngoãn của ta. Người ta đều nói nữ nhi là tri kỷ, thế mà ta lại thấy con còn hiểu lòng ta hơn muội muội của con đấy.”
Bé Hồ Lô hơi khó hiểu, nhưng thằng bé thấy mẫu thân cười, biết mẫu thân đang vui nên cũng bật cười khanh khách.
Bấy giờ, bé Sơn Tra đang nằm trong lòng Tầm Lại cảm thấy cực kỳ không vui, cô bé cảm thấy mình không thể nằm mãi trong lòng Tầm Lại được nữa, bèn vùng vẫy đòi tìm Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên vội đỡ lấy nữ nhi.
Bé Sơn Tra cười khúc khích một lát rồi cũng thơm lên bên má còn lại của Thịnh Lộ Yên. Sau khi thơm xong, cô bé còn chỉ lên má của mình bằng ngón tay nhỏ xíu.
Thịnh Lộ Yên hiểu ý của nữ nhi, nàng thơm một cái lên mặt cô bé, bé Sơn Tra cuối cùng cũng thỏa mãn. Mặc dù cô bé thích cha, nhưng càng thích mẫu thân hơn. Trên người mẫu thân rất thơm, còn mềm mại nữa, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Bé Hồ Lô lại khôi phục dáng vẻ trầm tĩnh vừa nãy, thằng bé nhìn Thịnh Lộ Yên bằng ánh mắt đầy tủi thân.
Thịnh Lộ Yên ngồi lên sạp, mỗi tay ôm một đứa.
Bấy giờ mọi người cuối cùng cũng hài lòng.
Ô, không đúng, nam nhân đang đứng cực kỳ bất mãn. Nhưng mà, sự chú ý của mọi người đều dành cho hai đứa nhỏ, không ai chú ý đến sự bất thường của hắn cả.
Dỗ các con xong, hai người quay về phòng mình.
“Không biết nữ nhi giống ai mà bé tí đã bụng dạ hẹp hòi, lại còn biết giả vờ giả vịt nữa chứ, nhất là lúc nhìn thấy phu quân ấy.” Thịnh Lộ Yên liếc nhìn Tầm Lại.
Nàng vừa nói vừa cười, có thể nhận ra rằng nàng rất tự hào về điều này. Mặc dù nàng nói với Tầm Lại chuyện này, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy nữ nhi bụng dạ hẹp hòi là chuyện tốt, có như vậy thì sau này lớn lên mới không bị người ta bắt nạt.
Nghe vậy, Tầm Lại liếc nhìn Thịnh Lộ Yên.
Nhìn thấy ánh mắt của Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên hơi ngớ ra, hỏi: “Ánh mắt này của chàng là sao vậy? Chẳng lẽ chàng cảm thấy con bé giống ta?”
Tầm Lại nói: “Không phải vậy à?”
Nghĩ đến những việc mình đã làm, Thịnh Lộ Yên bỗng dưng cảm thấy hơi chột dạ…hình như có lúc nàng cũng dùng mánh khóe với Tầm Lại thì phải, nhưng còn lâu nàng mới thừa nhận điều này.
“Ý của phu quân là ta toàn làm bộ làm tích trước mặt chàng ấy hả? Ta thấy mình luôn đối xử chân thành với phu quân mà, không ngờ phu quân lại nghĩ về ta như vậy, chàng thật sự khiến ta cảm thấy rất buồn đó.” Nói rồi, Thịnh Lộ Yên thở dài: “Nếu đã như vậy thì ta cũng không giả vờ nữa, ta mệt rồi, hôm nay phu quân đến thư phòng ngủ đi.”
Lời vừa dứt, nàng đã nghe thấy Tầm Lại nói: “Được.”
Thịnh Lộ Yên cố tình nói lời này, nàng biết Tầm Lại sẽ không đến thư phòng ngủ, ai ngờ chàng lại đồng ý, điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của nàng. Nàng ngước nhìn Tầm Lại, trong đôi mắt ngập vẻ kinh ngạc.
“Miễn là phu nhân ở cùng ta, đi đâu ngủ đều được.” Tầm Lại bổ sung thêm một câu.
Lời này khiến Thịnh Lộ Yên nghe mà cực kỳ thoái mái, nàng cười nói: “Ta còn lâu mới đi, ta chỉ ngủ trên chiếc giường trong này thôi, muốn đi thì chàng tự đi.”
“Vậy thì vi phu chỉ đành ngủ ở đây với phu nhân thôi.”
“Chàng nói cứ như chàng miễn cưỡng lắm ấy.”
Hai người trêu đùa một lát rồi Thịnh Lộ Yên vào phòng tắm.
Lại một tháng trôi qua, đầu bếp của Hộ Kinh tư có việc phải về quê vì vậy mọi người đều phải ra ngoài ăn. Mấy ngày sau đó, tuy có một đầu bếp mới tới, nhưng đầu bếp này là người phía nam, lại không am hiểu khẩu vị của mọi người, làm đồ ăn thường thiên ngọt, cũng quá thanh đạm, nên mọi người ăn vài ngày thì lại ra ngoài ăn.
Tuy nhiên, trong số đó cũng có một người là ngoại lệ, đó chính là Trâu Tử Xuyên.
Từ ngày đầu bếp của Hộ Kinh tư về quê, mỗi ngày đều có người đúng giờ đưa thức ăn tới cho Trâu Tử xuyên.
Có người đưa cơm tới cũng thôi, quan trọng nhất là đồ ăn cực kỳ thơm ngon. Trâu Tử Xuyên thích những món cay, nhiều dầu mỡ và nặng mùi, cho nên mùi thức ăn rất nồng, ngửi thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng.
Vì Tầm Lại và Trâu Tử Xuyên có quan hệ thân thích nên mỗi lần Dương Bạch Dao đều làm thêm một phần, bảo Trâu Tử Xuyên chia cho Tầm Lại.
Tầm Lại có lúc ăn, có lúc ra ngoài ăn.
Mọi người đều vô cùng hâm mộ hai người, thành thân thật tốt, thành thân rồi có người quan tâm.
Tầm Lại nghe được lời này thì có chút khó chịu.
Sau bữa cơm tối, phu thê hai người ngồi cùng một chỗ trò chuyện.
Thịnh Lộ Yên nói: “Hôm nay có một vị phụ nhân tới phủ, nói rằng có một vị Trình đại nhân nhậm chức ở đại doanh Kinh Giao muốn xin cưới biểu tỷ Bạch Chỉ, nhờ ta tới thúc đẩy chuyện này. Không biết vị Trình đại nhân kia là người thế nào, sao lại nghĩ đến việc tìm ta nhỉ.”
“Trình đại nhân? Có phải Trình Như Phong không?”
Thịnh Lộ Yên gật đầu: “Đúng rồi, chính là ngài ấy. Phu quân biết ư? Ngài ấy là người thế nào?”
Tầm Lại suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vị đại nhân này khoảng tam tuần, nhà ở Giao Kinh, gia cảnh nghèo khó, trước kia từng cưới một thê tử, về sau thê tử sinh bệnh qua đời. Hắn từng theo Thịnh Lăng công tới biên quan đánh trận, hai năm trước vừa về kinh. Vì lập quân công nên được phân đến đại doanh ở Kinh Giao nhậm chức, bây giờ đang là quan ngũ phẩm.”
(*) Tam tuần: Trạc tuổi ba mươi, ba sáu./ Thịnh Lăng công: cha vợ.
Thịnh Lộ Yên không hề ngạc nhiên rằng vì sao Tầm Lại biết nhiều như thế, sau khi nghe xong, nàng nói: “Thế thì cũng không tồi.”
“Ừ, nếu thật sự là vị đại nhân này thì đây cũng được coi là một mối hôn sự tốt, phu nhân có thể cân nhắc một chút.”
“Được, ngày mai ta sẽ đi nói với biểu tỷ.”
Nói xong chuyện này, Tầm Lại tiếp tục cúi đầu xử lý công vụ, Thịnh Lộ Yên thì sang phòng bên cạnh chơi với các con.
Đến khi Tầm Lại giải quyết công vụ xong, bấy giờ mới nhận ra chén trà đặt cạnh tay đã nguội từ lâu, còn phu nhân cũng không thấy bóng dáng đâu, có lẽ đã sang phòng cách vách rồi.
Tầm Lại mím môi, đi về phía phòng cách vách.
Vừa đẩy cửa vào, hắn đã trông thấy bóng dáng quen thuộc.
Nữ nhi đã ngủ yên giấc, nhi tử thì hình như vẫn chưa ngủ. Thịnh Lộ Yên đang ru nhi tử ngủ bằng những lời ca dao quen thuộc mà hắn thường được nghe thấy khi còn bé.
Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt trắng nõn của nàng càng trở nên rực rỡ động lòng người, nó suýt nữa khiến Tầm Lại không rời nổi mắt. Bên tai hắn là giọng hát vô cùng dịu dàng, khiến trái tim hắn vừa nãy còn cảm thấy trống rỗng giờ đã được lấp đầy.
Thịnh Lộ Yên thấy nhi tử đã nhắm mắt ngủ được một lúc bèn đặt nhi tử xuống, động tác hết sức dịu dàng.
Sau khi đặt con xuống, Thịnh Lộ Yên vừa quay người thì phát hiện ra Tầm Lại đã đi tới từ lúc nào. Nàng vội vàng nhìn chàng ra dấu suỵt, ý bảo chàng đừng làm ồn, rồi nàng giơ tay lên, bảo chàng theo nàng ra ngoài.
Ra ngoài cửa, Thịnh Lộ Yên thở phào nhẹ nhõm, nói: “Hai ngày nay, hễ đến tối là hai đứa tụi nó vô cùng phấn khích, rất khó dỗ ngủ. Hôm nay khó khăn lắm mới ngủ được sớm, chàng đừng đánh thức bọn trẻ.”
Tuy không chung phòng với hai con, nhưng chung quy vẫn là người chịu trận, nếu ban đêm hai đứa nhỏ khóc nháo, thì người không ngủ được vẫn là bọn họ.
“Ừ.” Tầm Lại đáp.
Sau khi về phòng, Tầm Lại chẳng nói câu nào. Đến khi nằm trên giường, Thịnh Lộ Yên chậm chạp cảm nhận được tâm trạng có chút khác thường của Tầm Lại.
“Chàng làm sao thế, có phải gặp chuyện gì phiền lòng không?”
Lúc nàng vừa rời đi tâm trạng của chàng vẫn tốt lắm mà, sao mới có một lúc đã biến thành thế này?
“Không có gì.” Tầm Lại nói.
Hai người đã thành thân nhiều năm, Thịnh Lộ Yên cũng hiểu rõ Tầm Lại như thể Tầm Lại hiểu rõ Thịnh Lộ Yên vậy.
Không sao chính là có sao.
Sau khi suy nghĩ kĩ lại, nàng cảm thấy dường như gần đây chàng có điều gì đó không được thoải mái lắm, tinh thần rất sa sút.
“Rốt cuộc là làm sao, phu quân cứ nói thẳng ra đi, đừng ngại.”
Nghe vậy, Tầm Lại đắn đo một chút, sau đó quay người nhìn người bên cạnh. Lát sau, hắn chậm rãi mở lời: “Gần đây đầu bếp của Hộ Kinh tư có việc nên phải về quê, đầu bếp mới tới tay nghề không đủ tốt nên buổi trưa có rất nhiều người ra ngoài ăn.”
Thịnh Lộ Yên tiếp lời Tầm Lại: “Chàng cũng ăn ở bên ngoài sao?”
“Không.”
Thấy Tầm Lại không nói gì nữa mà chỉ nhìn chằm chằm mình, Thịnh Lộ Yên nhất thời không hiểu ý của chàng.
Sau đó, nàng lại nghe thấy chàng nói: “Nhưng thật ra cũng có người ngoại lệ.”
“Ví dụ như?”
“Đồ ăn của Tử Xuyên là biểu muội đưa tới.”
Thịnh Lộ Yên cười, nói: “Tay nghề của Dao nhi rất tốt, chắc là đồ ăn ngọn lắm đây.”
“Ừ.”
Thấy chàng tán thành, Thịnh Lộ Yên hỏi: “Chàng cũng ăn à?”
“Ừ.” Tầm Lại đáp, ngừng một lát, hắn nói: “Nhưng mà vi phu nghĩ rằng cứ ăn chực đồ của người ta mãi thế cũng không tốt lắm.”
Thịnh Lộ Yên hơi ngớ ra, rồi lập tức nói: “Phu quân nói có lý, ngày mai ta sẽ bảo phòng bếp làm nhiều đồ ăn rồi đưa tới Hộ Kinh tư, để mọi người cùng nếm thử.”
Trước đấy không biết thì cũng thôi, bây giờ đã biết thì không thể suốt ngày chiếm hời của người ta được. Tuy là thân thích, nhưng cũng phải có qua có lại mới toại lòng nhau.
Sắc mặt của Tầm Lại cuối cùng cũng sáng sủa hơn.
Dẫu hắn quản nghiêm thật, nhưng đám Hộ Kinh vệ vẫn lén lút nói về chuyện này, trước đây mọi người đều bàn tán về sự hòa thuận của hắn và phu nhân, thế mà bây giờ bọn họ chỉ nói về Trâu Tử Xuyên và biểu muội. Mọi người đều ghen tỵ Tử Xuyên cưới được thê tử tốt, ngay cả hắn cũng ghen tỵ. Nhưng mà, đương nhiên hắn cảm thấy phu nhân nhà mình là tốt nhất.
Chẳng qua là, kể từ khi sinh con, sự chú ý của phu nhân hầu như đều dành cho bọn nhỏ, đến cả chuyện Hộ Kinh tư thay đổi đầu bếp mà nàng cũng không quan tâm, cũng không biết cả chuyện gần đây hắn giải quyết bữa trưa thế nào. Trước đây, những chuyện lặt vặt bên hắn nàng đều biết cả.
Hắn không hề để bụng việc nàng nghe ngóng chuyện của hắn, hắn chỉ sợ nàng không đoái hoài đến mình thôi.
Thịnh Lộ Yên là một người vô cùng thông minh, từ lúc sắc mặt Tầm Lại bắt đầu thay đổi là nàng đã xâu chuỗi những việc này lại với nhau. Đầu tiên, tâm trạng của Tầm Lại trở nên không tốt sau khi nàng rời khỏi phòng, cũng tức là sự thay đổi tâm trạng của chàng đã diễn ra trong khoảng thời gian ngắn này. Sau đó, chàng ám chỉ việc muốn nàng chuẩn bị bữa trưa cho chàng.
Suy nghĩ kĩ lại, hình như gần đây nàng đã dồn phần lớn thời gian của mình vào bọn trẻ, mà không để ý đến chàng…. Nàng nhanh chóng tỏ tường sự việc.
“Chẳng lẽ chàng đang ghen với các con à?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Sắc mặt tươi tỉnh của Tầm Lại lập tức cứng đờ.
Thịnh Lộ Yên thấy mình đoán đúng thì không khỏi bật cười.
“Không phải chứ, chàng bao lớn rồi mà con ghen tỵ với bọn trẻ, để người ta biết sẽ làm tổn hại danh tiếng của Chỉ huy sứ Hộ Kinh tư đấy!”
Nàng nghĩ bụng, người này đúng là bên ngoài lạnh lùng bên trong sống nội tâm, có việc gì cũng không chịu nói thẳng mà cứ phải vòng vo ám chỉ cho nàng. May mà nàng thông minh nhạy bén, nếu không thì không biết tháng nào năm nào mới hiểu được tiếng lòng của chàng.
Nhìn nữ nhân trước mặt cười đến run cả người, Tầm Lại hơi híp mắt.
Hắn phải cho nàng biết rằng, cười nhạo hắn phải trả cái giá gì.
Thịnh Lộ Yên cười một lúc mới dừng lại được, nàng vỗ lên ngực Tầm Lại và cười nói: “Phu quân yên tâm, ngày mai ta sẽ bảo phòng bếp chuẩn bị thật nhiều đồ ăn, bảo đảm sẽ cho phu quân nở mày nở mặt, không để phủ quân…..á…”
Lời còn chưa nói xong, cánh môi nàng đã bị chặn lại, tay cũng bị người nọ nắm chặt.
Đêm nay, tư thế của Tầm Lại hết sức đa dạng, làm cho ai đó chống đỡ không nổi, lúc kết thúc đã mệt đến độ không còn sức để nhấc tay lên, điều này khiến cho Thịnh Lộ Yên vô cùng hối hận vì đã chọc giận chàng.
Ngược lại thì Tầm Lại cực kỳ có tinh thần, thậm chí chàng còn có thể bế nàng vào phòng tắm. Bây giờ nàng đã béo lên rất nhiều, vậy mà chàng vẫn dễ dàng bế được nàng, chứng tỏ rằng chàng rất khỏe mạnh. Thịnh Lộ Yên cảm thấy bất bình trong lòng, muốn cấu chàng một phát nhưng tiếc là nàng đã không còn chút sức lực nào nữa, chỉ đành mặc chàng sắp đặt.
Lần nữa về giường, Tầm Lại ôm nàng vào trong lòng và dịu dàng nói: “Ngày mai phu nhân đích thân đưa cơm tới được không?”
Tuy Thịnh Lộ Yên tức đến nỗi muốn đánh chàng, nhưng nàng vẫn đồng ý: “Được.”
Nhờ thế mà tâm trạng của Tầm Lại cuối cùng cũng trời quang mây tạnh.
Nhưng cuối cùng ngày hôm sau Thịnh Lộ Yên đã thất hứa, song Tầm Lại không hề tức giận mà tâm trạng hắn vẫn rất tốt, nói một cách chính xác thì là cực kỳ tốt. Chỉ vì những lời nói mập mờ của Tôn ma ma, ám chỉ rằng đêm qua phu nhân rất mệt, giờ vẫn chưa rời giường được.
Trước có Tầm đại nhân Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư, từ một nam nhân lạnh lùng trở thành một tên cuồng thê tử; sau này có Trâu đại nhân Trấn phủ sử của Hộ Kinh tư, ngày ngày bám riết phu nhân. Trước đây bọn họ còn ít khi thấy, vì trên dưới Tầm gia y hệt cái thùng sắt, không truyền ra bất kì tin tức nào, cho nên bọn họ chỉ được nghe thấy từ vài lời kể lại, rất khó nhìn thấy người thật việc thật. Nhưng sau này thì hầu như ngày nào bọn họ cũng được nhìn thấy.
Vì ban ngày Trâu đại nhân làm việc ở Hộ Kinh tư, buổi tối lại đến cửa tiệm điểm tâm bán hộ rồi đợi phu nhân cùng nhau về phủ, trông bộ dạng của hai người thật sự khiến người ta vô cùng ghen tỵ.
Sau khi nghe tin, Thịnh Lộ Yên đương nhiên vui mừng cho biểu muội.
Ngày đó, Hộ Kinh tư xử lý một vụ án lớn, mãi đến tận giờ Hợi mới hết việc.
Trâu Tử Xuyên vừa từ Hộ Kinh tư ra đã trông thấy một chiếc xe ngựa đang đợi trước cổng. Nhìn thấy xe ngựa quen thuộc, hắn sải bước đi tới, đúng lúc này, Dương Bạch Dao cũng vừa bước xuống xe.
Trâu Tử Xuyên thấy người trong lòng thì vừa hạnh phúc vừa đau lòng.
“Trời lạnh lắm, sao nàng lại đợi ở bên ngoài, vì sao không vào trong?”
Hộ Kinh tư là nơi thế nào không ai không biết, không ai không hiểu, Dương Bạch Dao là người có chừng mực nên không tùy tiện đi vào, cũng như sẽ không quấy rầy Trâu Tử Xuyên làm việc.
“Không lạnh đâu, ta vừa mới tới mà. Chàng đói không? Ta vừa làm xong điểm tâm, vẫn còn đang nóng đó, chàng mau ăn vài miếng lót dạ đi.”
Gió lạnh thật, nhưng trái tim Trâu Tử Xuyên lại vô cùng ấm áp, chàng cầm một miếng điểm tâm lên ăn.
Còn chưa ăn được hai miếng, phía sau đã có tiếng ồ lên.
Trâu Tử Xuyên cực kỳ đắc ý, ngoảnh đầu nhìn những huynh đệ rồi bật cười.
Dương Bạch Dao hơi ngượng ngùng, vội vàng kéo Trâu Tử Xuyên rồi lên xe ngựa trước. Trâu Tử Xuyên ở bên ngoài nói vài câu với đám huynh đệ rồi mới lên xe.
Thế nhưng, trước khi đi, Dương Bạch Dao vẫn cho người chia những điểm tâm đã làm xong cho mọi người.
Lúc Tầm Lại ra ngoài hóng hớt thì cuộc vui đã tàn, đám thuộc hạ đang đứng trước cổng chia điểm tâm.
“Đại nhân, ngài có muốn nếm thử không, đây là điểm tâm của phu nhân Trâu đại nhân tặng đấy ạ.”
Tầm Lại nom qua điểm tâm trong tay thuộc hạ và từ chối, sau đó quay người lập tức rời đi.
Hộ Kinh vệ phía sau thì thầm rôm rả: “Thằng nhóc này đúng là chẳng tinh mắt gì cả, giờ đã muộn vậy rồi, chắc hẳn đại nhân đang vội về với phu nhân và các con, nào giống như cái đám ở nhà không ai đợi như chúng ta.”
“Huynh nói cũng đúng, phải nhanh chóng tìm thê tử mới được. Tốt nhất là tìm ai giống như phu nhân của Tầm đại nhân và Trâu đại nhân ấy…”
“Ọe, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
…
Về đến phủ, sau khi hay tin Thịnh Lộ Yên đang ở cùng các con thì trong lòng Tầm Lại cảm thấy hơi khó chịu. Bây giờ trong lòng phu nhân chỉ có bọn trẻ thôi, e rằng nàng đã sớm quên khuấy hắn rồi.
Trước khi có con, nếu hắn về muộn thì phu nhân sẽ chờ hắn ở cổng, nhưng bây giờ toàn bộ lực chú ý của phu nhân đều dành cho hai đứa con. Một đứa đã lấy đi một nửa tinh lực của phu nhân, đây còn hai đứa nên chúng ta lấy hết toàn bộ tinh lực của phu nhân rồi.
Sau bữa tối, Tầm Lại đến phòng cách vách tìm Thịnh Lộ Yên.
Hiện tại các con đã hơn một tuổi, biết chạy nhảy biết nói chuyện, đúng độ tuổi ham chơi.
Ca ca tên bé Hồ Lô, muội muội tên là bé Sơn Tra.
Sở dĩ đặt cho hai đứa cái tên này là vì lúc Thịnh Lộ Yên mang thai chúng cực kỳ thích ăn hồ lô đường, vì thế một đứa tên bé Hồ Lô và một đứa tên bé Sơn Tra. Song, bọn hắn lại cảm thấy hồ lô lớn hơn, sơn tra nhỏ hơn, nên quyết định gọi nhi tử là bé Hồ Lô, còn nữ nhi là bé Sơn Tra.
Bé Sơn Tra muốn bé Hồ Lô chơi cùng mình, bé Hồ Lô không chịu, nhưng bé sơn Tra nằng nặc đòi ca ca chơi. Hai đứa ê a ê ô, nói một thứ ngôn ngữ mà người lớn không sao hiểu nổi, bé Hồ Lô dường như không thể cãi thắng bé Sơn Tra, thằng bé không thèm nói gì nữa mà bước đôi chân ngắn tủn chạy đi, bé Sơn Tra đuổi theo phía sau.
Bé Hồ Lô bước đi vững vàng hơn, chạy cũng nhanh hơn, bé Sơn Tra bước đôi chân ngắn tủn đuổi theo phía sau, đuổi được vài bước thì đã ngã nhào lên tấm thảm.
Thấy bé Sơn Tra như thế, mọi người đều bật cười.
Bé Sơn Tra thấy mọi người bật cười nên thì cũng cười theo, lúc cười đôi mắt gần như biến thành một đường thẳng, giống hệt bộ dạng khi cười của Thịnh Lộ Yên.
Ai dè, thoắt cái, khóe miệng đang cong lên của cô bé lập tức xị xuống, ánh mắt cũng thay đổi, hốc mắt ầng ậc nước.
Thịnh Lộ Yên tưởng con bé bị va vào đâu, chưa kịp đứng dậy kiểm tra, nàng đã phát hiện ra ánh mắt bất thường của con bé. Nàng nhìn theo hướng của nữ nhi thì trông thấy một bóng dáng quen thuộc không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào.
Hừ.
Bảo sao trở mặt nhanh thế, hóa ra là vì nhìn thấy cha mình tới.
Tuyệt kĩ trở mặt này đúng là khiến người ta không khỏi trầm trồ.
Không biết nữ nhi của nàng bắt chước ai mà lần nào cũng như vậy, chỉ cần có Tầm Lại ở đây là cực kỳ thích làm nũng. Nếu Tầm Lại không có ở nhà, con bé vô cùng ghê gớm, có lúc còn đánh nhau với bé Hồ Lô.
Tầm Lại thấy nữ nhi đang nằm sấp trên thảm khóc lóc ăn vạ thì vội vàng sải bước đi tới.
“Cha! Bế bế!” Bé Sơn Tra thút thít nói.
Làm sao Tầm Lại không nhận ra nữ nhi đang giả vờ chứ, huống chi, đây cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này. Nhưng đây lại là nữ nhi mà hắn yêu thương, vừa thấy nữ nhi khóc là trái tim hắn đã tan nát rồi, nào còn quan tâm đến chuyện con bé có giả vờ hay không, hắn vội vàng bế nữ nhi lên, vỗ nhẹ vào lưng bé để dỗ dành.
Đây nào phải bé Sơn Tra, đây rõ ràng là bé Trà Xanh mà!
Thịnh Lộ Yên nhìn nhi tử đang ngồi một bên nhìn hai cha con kia, nàng thầm nghĩ, vậy cũng tốt, đúng lúc để nhi tử nhìn rõ dáng vẻ của nữ nhân, để mai sau đỡ bị lừa.
Kẻ bị lừa là Tầm Lại vừa dỗ, bé Sơn Tra cuối cùng cũng nín khóc.
Thấy sắp đến giờ đi ngủ, Thịnh Lộ Yên chuẩn bị dỗ con ngủ.
Trước khi bé Sơn Tra rời khỏi vòng ôm của cha thì nhanh nhảu hôn lên mặt cha mình một cái, trông bộ dạng hết sức thân mật.
“Hay là hôm nay để cha dỗ con ngủ nhé, được không?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Có vẻ bé Sơn Tra đã nghe hiểu, bé ôm lấy cổ Tầm Lại, nằm bò trong lòng hắn.
Thịnh Lộ Yên cười với Tầm Lại: “Đã mấy hôm chàng không ở với các con rồi, hôm nay chàng dỗ con bé ngủ đi.”
Đúng lúc này, bé Hồ Lô bước đôi chân ngắn tủn về phía Thịnh Lộ Yên và thơm lên má nàng một cái.
Thịnh Lộ Yên hơi giật mình, chợt bật cười, sau đó nàng ôm lấy khuôn mặt của nhi tử rồi hôn chụt một cái.
“Ôi chao, nhi tử ngoan ngoãn của ta. Người ta đều nói nữ nhi là tri kỷ, thế mà ta lại thấy con còn hiểu lòng ta hơn muội muội của con đấy.”
Bé Hồ Lô hơi khó hiểu, nhưng thằng bé thấy mẫu thân cười, biết mẫu thân đang vui nên cũng bật cười khanh khách.
Bấy giờ, bé Sơn Tra đang nằm trong lòng Tầm Lại cảm thấy cực kỳ không vui, cô bé cảm thấy mình không thể nằm mãi trong lòng Tầm Lại được nữa, bèn vùng vẫy đòi tìm Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên vội đỡ lấy nữ nhi.
Bé Sơn Tra cười khúc khích một lát rồi cũng thơm lên bên má còn lại của Thịnh Lộ Yên. Sau khi thơm xong, cô bé còn chỉ lên má của mình bằng ngón tay nhỏ xíu.
Thịnh Lộ Yên hiểu ý của nữ nhi, nàng thơm một cái lên mặt cô bé, bé Sơn Tra cuối cùng cũng thỏa mãn. Mặc dù cô bé thích cha, nhưng càng thích mẫu thân hơn. Trên người mẫu thân rất thơm, còn mềm mại nữa, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Bé Hồ Lô lại khôi phục dáng vẻ trầm tĩnh vừa nãy, thằng bé nhìn Thịnh Lộ Yên bằng ánh mắt đầy tủi thân.
Thịnh Lộ Yên ngồi lên sạp, mỗi tay ôm một đứa.
Bấy giờ mọi người cuối cùng cũng hài lòng.
Ô, không đúng, nam nhân đang đứng cực kỳ bất mãn. Nhưng mà, sự chú ý của mọi người đều dành cho hai đứa nhỏ, không ai chú ý đến sự bất thường của hắn cả.
Dỗ các con xong, hai người quay về phòng mình.
“Không biết nữ nhi giống ai mà bé tí đã bụng dạ hẹp hòi, lại còn biết giả vờ giả vịt nữa chứ, nhất là lúc nhìn thấy phu quân ấy.” Thịnh Lộ Yên liếc nhìn Tầm Lại.
Nàng vừa nói vừa cười, có thể nhận ra rằng nàng rất tự hào về điều này. Mặc dù nàng nói với Tầm Lại chuyện này, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy nữ nhi bụng dạ hẹp hòi là chuyện tốt, có như vậy thì sau này lớn lên mới không bị người ta bắt nạt.
Nghe vậy, Tầm Lại liếc nhìn Thịnh Lộ Yên.
Nhìn thấy ánh mắt của Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên hơi ngớ ra, hỏi: “Ánh mắt này của chàng là sao vậy? Chẳng lẽ chàng cảm thấy con bé giống ta?”
Tầm Lại nói: “Không phải vậy à?”
Nghĩ đến những việc mình đã làm, Thịnh Lộ Yên bỗng dưng cảm thấy hơi chột dạ…hình như có lúc nàng cũng dùng mánh khóe với Tầm Lại thì phải, nhưng còn lâu nàng mới thừa nhận điều này.
“Ý của phu quân là ta toàn làm bộ làm tích trước mặt chàng ấy hả? Ta thấy mình luôn đối xử chân thành với phu quân mà, không ngờ phu quân lại nghĩ về ta như vậy, chàng thật sự khiến ta cảm thấy rất buồn đó.” Nói rồi, Thịnh Lộ Yên thở dài: “Nếu đã như vậy thì ta cũng không giả vờ nữa, ta mệt rồi, hôm nay phu quân đến thư phòng ngủ đi.”
Lời vừa dứt, nàng đã nghe thấy Tầm Lại nói: “Được.”
Thịnh Lộ Yên cố tình nói lời này, nàng biết Tầm Lại sẽ không đến thư phòng ngủ, ai ngờ chàng lại đồng ý, điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của nàng. Nàng ngước nhìn Tầm Lại, trong đôi mắt ngập vẻ kinh ngạc.
“Miễn là phu nhân ở cùng ta, đi đâu ngủ đều được.” Tầm Lại bổ sung thêm một câu.
Lời này khiến Thịnh Lộ Yên nghe mà cực kỳ thoái mái, nàng cười nói: “Ta còn lâu mới đi, ta chỉ ngủ trên chiếc giường trong này thôi, muốn đi thì chàng tự đi.”
“Vậy thì vi phu chỉ đành ngủ ở đây với phu nhân thôi.”
“Chàng nói cứ như chàng miễn cưỡng lắm ấy.”
Hai người trêu đùa một lát rồi Thịnh Lộ Yên vào phòng tắm.
Lại một tháng trôi qua, đầu bếp của Hộ Kinh tư có việc phải về quê vì vậy mọi người đều phải ra ngoài ăn. Mấy ngày sau đó, tuy có một đầu bếp mới tới, nhưng đầu bếp này là người phía nam, lại không am hiểu khẩu vị của mọi người, làm đồ ăn thường thiên ngọt, cũng quá thanh đạm, nên mọi người ăn vài ngày thì lại ra ngoài ăn.
Tuy nhiên, trong số đó cũng có một người là ngoại lệ, đó chính là Trâu Tử Xuyên.
Từ ngày đầu bếp của Hộ Kinh tư về quê, mỗi ngày đều có người đúng giờ đưa thức ăn tới cho Trâu Tử xuyên.
Có người đưa cơm tới cũng thôi, quan trọng nhất là đồ ăn cực kỳ thơm ngon. Trâu Tử Xuyên thích những món cay, nhiều dầu mỡ và nặng mùi, cho nên mùi thức ăn rất nồng, ngửi thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng.
Vì Tầm Lại và Trâu Tử Xuyên có quan hệ thân thích nên mỗi lần Dương Bạch Dao đều làm thêm một phần, bảo Trâu Tử Xuyên chia cho Tầm Lại.
Tầm Lại có lúc ăn, có lúc ra ngoài ăn.
Mọi người đều vô cùng hâm mộ hai người, thành thân thật tốt, thành thân rồi có người quan tâm.
Tầm Lại nghe được lời này thì có chút khó chịu.
Sau bữa cơm tối, phu thê hai người ngồi cùng một chỗ trò chuyện.
Thịnh Lộ Yên nói: “Hôm nay có một vị phụ nhân tới phủ, nói rằng có một vị Trình đại nhân nhậm chức ở đại doanh Kinh Giao muốn xin cưới biểu tỷ Bạch Chỉ, nhờ ta tới thúc đẩy chuyện này. Không biết vị Trình đại nhân kia là người thế nào, sao lại nghĩ đến việc tìm ta nhỉ.”
“Trình đại nhân? Có phải Trình Như Phong không?”
Thịnh Lộ Yên gật đầu: “Đúng rồi, chính là ngài ấy. Phu quân biết ư? Ngài ấy là người thế nào?”
Tầm Lại suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vị đại nhân này khoảng tam tuần, nhà ở Giao Kinh, gia cảnh nghèo khó, trước kia từng cưới một thê tử, về sau thê tử sinh bệnh qua đời. Hắn từng theo Thịnh Lăng công tới biên quan đánh trận, hai năm trước vừa về kinh. Vì lập quân công nên được phân đến đại doanh ở Kinh Giao nhậm chức, bây giờ đang là quan ngũ phẩm.”
(*) Tam tuần: Trạc tuổi ba mươi, ba sáu./ Thịnh Lăng công: cha vợ.
Thịnh Lộ Yên không hề ngạc nhiên rằng vì sao Tầm Lại biết nhiều như thế, sau khi nghe xong, nàng nói: “Thế thì cũng không tồi.”
“Ừ, nếu thật sự là vị đại nhân này thì đây cũng được coi là một mối hôn sự tốt, phu nhân có thể cân nhắc một chút.”
“Được, ngày mai ta sẽ đi nói với biểu tỷ.”
Nói xong chuyện này, Tầm Lại tiếp tục cúi đầu xử lý công vụ, Thịnh Lộ Yên thì sang phòng bên cạnh chơi với các con.
Đến khi Tầm Lại giải quyết công vụ xong, bấy giờ mới nhận ra chén trà đặt cạnh tay đã nguội từ lâu, còn phu nhân cũng không thấy bóng dáng đâu, có lẽ đã sang phòng cách vách rồi.
Tầm Lại mím môi, đi về phía phòng cách vách.
Vừa đẩy cửa vào, hắn đã trông thấy bóng dáng quen thuộc.
Nữ nhi đã ngủ yên giấc, nhi tử thì hình như vẫn chưa ngủ. Thịnh Lộ Yên đang ru nhi tử ngủ bằng những lời ca dao quen thuộc mà hắn thường được nghe thấy khi còn bé.
Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt trắng nõn của nàng càng trở nên rực rỡ động lòng người, nó suýt nữa khiến Tầm Lại không rời nổi mắt. Bên tai hắn là giọng hát vô cùng dịu dàng, khiến trái tim hắn vừa nãy còn cảm thấy trống rỗng giờ đã được lấp đầy.
Thịnh Lộ Yên thấy nhi tử đã nhắm mắt ngủ được một lúc bèn đặt nhi tử xuống, động tác hết sức dịu dàng.
Sau khi đặt con xuống, Thịnh Lộ Yên vừa quay người thì phát hiện ra Tầm Lại đã đi tới từ lúc nào. Nàng vội vàng nhìn chàng ra dấu suỵt, ý bảo chàng đừng làm ồn, rồi nàng giơ tay lên, bảo chàng theo nàng ra ngoài.
Ra ngoài cửa, Thịnh Lộ Yên thở phào nhẹ nhõm, nói: “Hai ngày nay, hễ đến tối là hai đứa tụi nó vô cùng phấn khích, rất khó dỗ ngủ. Hôm nay khó khăn lắm mới ngủ được sớm, chàng đừng đánh thức bọn trẻ.”
Tuy không chung phòng với hai con, nhưng chung quy vẫn là người chịu trận, nếu ban đêm hai đứa nhỏ khóc nháo, thì người không ngủ được vẫn là bọn họ.
“Ừ.” Tầm Lại đáp.
Sau khi về phòng, Tầm Lại chẳng nói câu nào. Đến khi nằm trên giường, Thịnh Lộ Yên chậm chạp cảm nhận được tâm trạng có chút khác thường của Tầm Lại.
“Chàng làm sao thế, có phải gặp chuyện gì phiền lòng không?”
Lúc nàng vừa rời đi tâm trạng của chàng vẫn tốt lắm mà, sao mới có một lúc đã biến thành thế này?
“Không có gì.” Tầm Lại nói.
Hai người đã thành thân nhiều năm, Thịnh Lộ Yên cũng hiểu rõ Tầm Lại như thể Tầm Lại hiểu rõ Thịnh Lộ Yên vậy.
Không sao chính là có sao.
Sau khi suy nghĩ kĩ lại, nàng cảm thấy dường như gần đây chàng có điều gì đó không được thoải mái lắm, tinh thần rất sa sút.
“Rốt cuộc là làm sao, phu quân cứ nói thẳng ra đi, đừng ngại.”
Nghe vậy, Tầm Lại đắn đo một chút, sau đó quay người nhìn người bên cạnh. Lát sau, hắn chậm rãi mở lời: “Gần đây đầu bếp của Hộ Kinh tư có việc nên phải về quê, đầu bếp mới tới tay nghề không đủ tốt nên buổi trưa có rất nhiều người ra ngoài ăn.”
Thịnh Lộ Yên tiếp lời Tầm Lại: “Chàng cũng ăn ở bên ngoài sao?”
“Không.”
Thấy Tầm Lại không nói gì nữa mà chỉ nhìn chằm chằm mình, Thịnh Lộ Yên nhất thời không hiểu ý của chàng.
Sau đó, nàng lại nghe thấy chàng nói: “Nhưng thật ra cũng có người ngoại lệ.”
“Ví dụ như?”
“Đồ ăn của Tử Xuyên là biểu muội đưa tới.”
Thịnh Lộ Yên cười, nói: “Tay nghề của Dao nhi rất tốt, chắc là đồ ăn ngọn lắm đây.”
“Ừ.”
Thấy chàng tán thành, Thịnh Lộ Yên hỏi: “Chàng cũng ăn à?”
“Ừ.” Tầm Lại đáp, ngừng một lát, hắn nói: “Nhưng mà vi phu nghĩ rằng cứ ăn chực đồ của người ta mãi thế cũng không tốt lắm.”
Thịnh Lộ Yên hơi ngớ ra, rồi lập tức nói: “Phu quân nói có lý, ngày mai ta sẽ bảo phòng bếp làm nhiều đồ ăn rồi đưa tới Hộ Kinh tư, để mọi người cùng nếm thử.”
Trước đấy không biết thì cũng thôi, bây giờ đã biết thì không thể suốt ngày chiếm hời của người ta được. Tuy là thân thích, nhưng cũng phải có qua có lại mới toại lòng nhau.
Sắc mặt của Tầm Lại cuối cùng cũng sáng sủa hơn.
Dẫu hắn quản nghiêm thật, nhưng đám Hộ Kinh vệ vẫn lén lút nói về chuyện này, trước đây mọi người đều bàn tán về sự hòa thuận của hắn và phu nhân, thế mà bây giờ bọn họ chỉ nói về Trâu Tử Xuyên và biểu muội. Mọi người đều ghen tỵ Tử Xuyên cưới được thê tử tốt, ngay cả hắn cũng ghen tỵ. Nhưng mà, đương nhiên hắn cảm thấy phu nhân nhà mình là tốt nhất.
Chẳng qua là, kể từ khi sinh con, sự chú ý của phu nhân hầu như đều dành cho bọn nhỏ, đến cả chuyện Hộ Kinh tư thay đổi đầu bếp mà nàng cũng không quan tâm, cũng không biết cả chuyện gần đây hắn giải quyết bữa trưa thế nào. Trước đây, những chuyện lặt vặt bên hắn nàng đều biết cả.
Hắn không hề để bụng việc nàng nghe ngóng chuyện của hắn, hắn chỉ sợ nàng không đoái hoài đến mình thôi.
Thịnh Lộ Yên là một người vô cùng thông minh, từ lúc sắc mặt Tầm Lại bắt đầu thay đổi là nàng đã xâu chuỗi những việc này lại với nhau. Đầu tiên, tâm trạng của Tầm Lại trở nên không tốt sau khi nàng rời khỏi phòng, cũng tức là sự thay đổi tâm trạng của chàng đã diễn ra trong khoảng thời gian ngắn này. Sau đó, chàng ám chỉ việc muốn nàng chuẩn bị bữa trưa cho chàng.
Suy nghĩ kĩ lại, hình như gần đây nàng đã dồn phần lớn thời gian của mình vào bọn trẻ, mà không để ý đến chàng…. Nàng nhanh chóng tỏ tường sự việc.
“Chẳng lẽ chàng đang ghen với các con à?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Sắc mặt tươi tỉnh của Tầm Lại lập tức cứng đờ.
Thịnh Lộ Yên thấy mình đoán đúng thì không khỏi bật cười.
“Không phải chứ, chàng bao lớn rồi mà con ghen tỵ với bọn trẻ, để người ta biết sẽ làm tổn hại danh tiếng của Chỉ huy sứ Hộ Kinh tư đấy!”
Nàng nghĩ bụng, người này đúng là bên ngoài lạnh lùng bên trong sống nội tâm, có việc gì cũng không chịu nói thẳng mà cứ phải vòng vo ám chỉ cho nàng. May mà nàng thông minh nhạy bén, nếu không thì không biết tháng nào năm nào mới hiểu được tiếng lòng của chàng.
Nhìn nữ nhân trước mặt cười đến run cả người, Tầm Lại hơi híp mắt.
Hắn phải cho nàng biết rằng, cười nhạo hắn phải trả cái giá gì.
Thịnh Lộ Yên cười một lúc mới dừng lại được, nàng vỗ lên ngực Tầm Lại và cười nói: “Phu quân yên tâm, ngày mai ta sẽ bảo phòng bếp chuẩn bị thật nhiều đồ ăn, bảo đảm sẽ cho phu quân nở mày nở mặt, không để phủ quân…..á…”
Lời còn chưa nói xong, cánh môi nàng đã bị chặn lại, tay cũng bị người nọ nắm chặt.
Đêm nay, tư thế của Tầm Lại hết sức đa dạng, làm cho ai đó chống đỡ không nổi, lúc kết thúc đã mệt đến độ không còn sức để nhấc tay lên, điều này khiến cho Thịnh Lộ Yên vô cùng hối hận vì đã chọc giận chàng.
Ngược lại thì Tầm Lại cực kỳ có tinh thần, thậm chí chàng còn có thể bế nàng vào phòng tắm. Bây giờ nàng đã béo lên rất nhiều, vậy mà chàng vẫn dễ dàng bế được nàng, chứng tỏ rằng chàng rất khỏe mạnh. Thịnh Lộ Yên cảm thấy bất bình trong lòng, muốn cấu chàng một phát nhưng tiếc là nàng đã không còn chút sức lực nào nữa, chỉ đành mặc chàng sắp đặt.
Lần nữa về giường, Tầm Lại ôm nàng vào trong lòng và dịu dàng nói: “Ngày mai phu nhân đích thân đưa cơm tới được không?”
Tuy Thịnh Lộ Yên tức đến nỗi muốn đánh chàng, nhưng nàng vẫn đồng ý: “Được.”
Nhờ thế mà tâm trạng của Tầm Lại cuối cùng cũng trời quang mây tạnh.
Nhưng cuối cùng ngày hôm sau Thịnh Lộ Yên đã thất hứa, song Tầm Lại không hề tức giận mà tâm trạng hắn vẫn rất tốt, nói một cách chính xác thì là cực kỳ tốt. Chỉ vì những lời nói mập mờ của Tôn ma ma, ám chỉ rằng đêm qua phu nhân rất mệt, giờ vẫn chưa rời giường được.