Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Như Ý Xuân

Chương 58



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng nàng chỉ nghe thấy Dương Bạch Chỉ nói: “Dao nhi cũng không còn nhỏ nữa, ta nghe mẫu thân có ý là năm tới sẽ bắt đầu nghị hôn cho con bé và mẫu thân cũng muốn tìm cho con bé nhà chồng như ta. Tuy mối hôn sự này là ta với cao, nhưng gian khổ bên trong mấy ai hiểu thấu. Dao nhi tính tình cởi mở, nếu con bé gả cho người như thế, vậy thì cuộc sống sau này nhất định sẽ khổ không nói nổi. Di nương của tỷ đã chết, con bé là muội muội duy nhất của tỷ, tỷ không muốn con bé sẽ sống suốt đời như vậy. Muội có thể giúp tỷ tìm  con cháu hàn môn không, tỷ không yêu cầu quan chức quá cao, chỉ cần là người có nhân phẩm là được. Tỷ muốn nhân lúc mẫu thân chưa định hôn cho Dao nhi mà định trước việc này.”
Giờ nàng coi như đã nhìn thấu những thế gia này rồi, ban đầu nàng cho rằng nhà ngoại đã đủ loạn, không ngờ nhà chồng và nhà ngoại không thua kém nhau. Bề ngoài của thế gia trông có vẻ hào quang tươi sáng, thực chất lại là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, nếu bên trong đã mục rữa thì sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn.
Thịnh Lộ Yên nghĩ, nếu là việc này thì rất dễ làm. Tuy nhiên, cô mẫu kia của nàng nói dễ nghe thì là cố chấp, nói khó nghe thì là độc đoán, bà ta sẽ không bao giờ nghe ý kiến của người khác.
“Dù muội tìm được thật, e rằng cô mẫu cũng sẽ không gả biểu muội qua đó.”
Dương Bạch Chỉ nói: “Việc này muội yên tâm, tỷ sẽ không làm khó muội. Chỉ cần tìm được người thích hợp, tỷ có lòng tin rằng tỷ có thể thuyết phục được phụ thân. Tỷ biết hiện giờ muội muội chưa hẳn đã sống tốt, nhưng tỷ thật sự hết cách rồi, vả lại, tỷ cũng chẳng thân quen những con cháu hàn môn kia, nên không biết tìm nhà thế nào cho muội ấy.”
Thịnh Lộ Yên biết biểu tỷ cũng là người thông minh, nên không bận tâm về nàng ấy nữa, sau một lát suy nghĩ, nàng nói: “Biểu tỷ cứ đợi là được, trước Tết ta nhất định sẽ cho tỷ câu trả lời.”
Hôn nhân là việc cả đời, cần phải quan sát tỉ mỉ một chút, nàng đâu thể đẩy biểu muội vào hố lửa được, nên việc này cần có nhiều thời gian hơn.
“Đa tạ muội muội.”
Thịnh Lộ Yên nhìn ấn đường nhíu chặt của Dương Bạch Chỉ, và nói thêm một câu: “Thật ra … nếu biểu tỷ không muốn tiếp tục sống như thế này nữa thì muội cũng có thể….”
Nàng có thể giúp tỷ ấy thoát khỏi nhà chồng này, coi như trả lại ân tình năm xưa.
Song nàng còn chưa nói vẹn câu thì đã bị Dương Bạch Chỉ khước từ.
“Không cần đâu, tỷ đã xuất giá, nên chỉ có thể sống tiếp vậy thôi. Huống hồ tỷ còn có đứa nhỏ, dù tỷ không suy nghĩ cho người khác, thì cũng phải suy nghĩ cho thằng bé.”
Nghe những lời này, Thịnh Lộ Yên khẽ thở dài và không khuyên thêm nữa. Biểu tỷ là người thông minh, nàng cũng không cần phải tìm cách giúp.
“Nếu biểu tỷ thay đổi quyết định có thể đến tìm muội bất cứ lúc nào.”
Dương Bạch Chỉ nhìn Thịnh Lộ Yên bằng đôi mắt rưng rưng, nàng nói: “Được, đa tạ muội muội.”
Nàng cũng không ngờ tới việc thiện năm đó mình làm có thể nhận được phúc báo như vậy. Nhưng nàng cứu người bằng chính tấm lòng của mình, nên không hề nghĩ tới việc nhận hồi báo. Hôm nay cầu xin Thịnh Lộ Yên tìm trượng phu tốt cho muội muội đã là quá phận lắm rồi, nàng cũng không dám xin thêm điều khác nữa.
Hai người nói chuyện một lát, sau đó Thịnh Lộ Yên đi ra ngoài.
Thưởng cúc và dùng bữa xong Thịnh Lộ Yên trở về phủ. Trên đường trở về, nàng đều nghĩ đến việc Dương Bạch Chỉ đã nói. Tuy biểu tỷ nói rằng không cần quá xuất sắc, nhưng nếu đã tìm nhà chồng cho biểu muội thì phải tìm nhà tốt mới được. Nói thế nào thì biểu muội cũng xuất thân từ phủ Bá tước, thân phận cũng không tệ.
Về đến phủ, Thịnh Lộ Yên thương lượng việc này với Tôn ma ma.
“Biểu tỷ không chú trọng thế gia, nhưng tỷ ấy chú trọng nhân phẩm của nam tử đó, thế nên nhi lang(*) này phải là người có nhân phẩm tốt mới được. Con biết vài người không tồi, nhưng cũng không xác định được nhân phẩm và tình hình trong nhà ra sao. Con viết ra đây, rồi ngày mai ma ma cho người đi tìm hạ nhân trong phủ bọn họ tán dóc một chút. Quan trọng là hỏi thăm một chút xem trong nhà có thị thiếp không, có con hay chưa, có thường xuyên tới Sở quan Tần lâu không(*),…”
(*) Nhi lang: thanh niên.
(*)Sở quán Tần lâu: Chỉ nơi kỹ viện.
Để điều tra nguyên nhân qua đời của mẫu thân mà nhiều năm qua nàng đã phần nào tiếp xúc với chính sự.
Tôn ma ma gật đầu thưa vâng.
Gần đây trong triều nhiều việc, đặc biệt là chiến sự ở biên quan, lúc Tầm Lại về phủ đã là giờ Hợi.
Lúc hắn trở lại, Thịnh Lộ Yên đang chuẩn bị lên giường đi ngủ, trông thấy hắn tới, nàng vừa định lên tiếng chào hỏi thì chợt nhớ tới chuyện tối qua, thế là nàng lập tức ngậm miệng và nằm xuống luôn.
Đến khi Tầm Lại tắm xong và nằm xuống giường, bấy giờ hắn mới phát hiện ra phu nhân nhà mình vậy mà ngủ chia giường với hắn.
Lẽ nào nàng vẫn còn giận chuyện đêm qua?
“Khụ, hôm qua vi phu sai rồi, lần sau nhất định chú ý hơn.” Tầm Lại bắt đầu xin lỗi.
Vẫn muốn có lần sau? Xem ra hắn vẫn không ý thức được mình sai ở đâu.
“Ừ.” Thịnh Lộ Yên đáp.
Nếu là mọi khi thì chắc là Thịnh Lộ Yên đã tha thứ cho hắn rồi, nhưng hôm nay nàng vẫn không có hành động gì. Hắn bèn kéo chăn trên người nàng, ám chỉ nàng quay về ngủ.
“Phu quân sợ nóng ta sợ lạnh, chăn của ta đặt ấm sưởi rồi nên không ngủ chung với phu quân nữa.” Nói xong, nàng nằm quay mặt vào tường, tỏ ra không để ý tới Tầm Lại.
Tầm Lại thực sự rất phiền não, vì thế mà cả đêm không ngủ ngon.
Ngày hôm sau, sau khi xử lý xong công sự, hiếm khi Trâu Tử Xuyên thấy Chỉ huy sứ đại nhân của bọn hắn không về nhà sớm. Từ khi quay về từ đất Bắc, ngày nào Chỉ huy sứ đại nhân cũng về nhà, chỉ cần giải quyết xong việc ở đây là ngài ấy sẽ nhanh chóng về nhà.
Hôm nay thật là hiếm gặp.
Trâu Tử Xuyên thấy vẻ mặt của Chỉ huy sứ đại nhân thì tò mò hỏi: “Đại nhân, hôm nay ngài có công sự cần giải quyết sao?”
Nghe hắn nói vậy, Tầm Lại giương mắt nhìn về phía thuộc hạ.
Vào lúc Trâu Tử Xuyên cho rằng mình đã hỏi sai thì Tầm Lại hỏi: “Nếu một cô nương không vui thì nên dỗ nàng thế nào?”
Trâu Tử Xuyên không dám tin vào tai hắn, không ngờ hắn lại nghe được đại nhân nhà mình hỏi vấn đề thế này, thật đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi. Trâu Tử Xuyên nghe ý của câu này thì cho là đại nhân và phu nhân cãi nhau nên không vui. Người tốt như phu nhân mà cũng tức giận được sao? Chắn chắn là do đại nhân làm việc không chu đáo rồi. Tuy là vậy, nhưng cũng không thể nói đại nhân của bọn hắn không tốt, xét về năng lực và nhân phẩm thì đại nhân là người tốt nhất, nhưng tính tình hơi lạnh nhạt, chắc là vì nguyên nhân này rồi.
“Phu nhân không phải nữ tử tầm thường, nếu ngài làm phu nhân không vui, chi bằng giải thích rõ với phu nhân, hoặc là nói vài lời âu yếm, có lẽ phu nhân sẽ tha thứ cho ngài.”
Giải thích rõ….nghĩ đến lý do vì sao mình khiến phu nhân không vui, mặt Tầm Lại lộ vẻ xấu hổ. Hắn nghĩ bụng, loại chuyện đó thì giải thích thế nào đây?
“Ừ.”
Trâu Tử Xuyên nhìn vẻ mặt của đại nhân nhà mình thì thầm nghĩ, lẽ nào ngài ấy không vừa ý với cách của mình? Thế còn có cách gì nữa đây? Hắn cũng chưa thành thân, nên không biết phải dỗ nữ tử vui như thế nào. Nhưng nhìn dáng vẻ phiền muộn của đại nhân, hắn đâu thể không đưa ra chủ ý.
Ngay sau đó, hắn nghĩ đến muội muội trong nhà rồi nói: “Mua đồ ăn mà phu nhân thích, còn cả đồ trang sức và quần áo mà phu nhân thích nữa.”
Nghe được câu cuối cùng, mặt của Tầm Lại hơi mất tự nhiên.
“Ừ, ngươi lui xuống đi.”
“Vâng thưa đại nhân.”
Ra khỏi cổng Hộ Kinh tư, Trâu Tử Xuyên đột nhiên nhớ ra dạo này quá bận rộn nên đã mấy ngày hắn không gặp muội muội, nghĩ thế, hắn xoay người đi đến cửa hàng Vân Cao ở phố Nam Môn để mua vài kiểu điểm tâm mà muội muội thích ăn.
Vừa vào đến cửa, hắn đã đâm trúng một nam tử thấp bé.
Hắn đang định phát cáu thì nghe thấy đối phương không ngừng nói xin lỗi: “Xin lỗi ạ, xin lỗi ạ.”
Trâu Tử Xuyên chau mày, dõi theo bóng lưng rời đi của nam tử. Hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
Hắn chưa kịp suy nghĩ kĩ càng thì đã nghe thấy giọng nói của một nam tử trung niên bên trong: “Nhanh lên, lấy cho ta hai cân bánh hoa quế, hai cân bánh mứt táo.”
Một giọng nói khác vang lên: “Ngươi hiểu cái gì là thứ tự trước sau không hả? Rõ ràng là chúng ta tới trước, sao ngươi lại chen hàng!”
Sau đó, mọi người đồng loạt nói: “Đúng đấy, đúng đấy, ra sau mà xếp hàng đi!”
“Hừ! Ta là người của phủ Bá tước Vĩnh Xương đấy. Phu nhân nhà chúng ta có thai, bây giờ đang ở trong phủ đợi ăn món này, các ngươi đảm đương nổi không?”
Mặc dù kinh thành là nơi tập trung của thế gia, nhưng chung quy thế gia vẫn là số ít, phần lớn vẫn là bách tính đầu húi cua. Mọi người nghe được lời này thì đều ngậm miệng, không dám nói nữa.
Trâu Tử Xuyên thấy bộ dạng đắc ý của quản sự thì chau mày, thế gia hiện giờ thật sự đã mục rữa từ trên xuống dưới. Hắn lặng lẽ xếp ở cuối hàng, một lát sau, bỗng nhiên hiểu ra mình vừa cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào.
Nam tử thấp bé vừa nãy không phải nam tử, mà là nữ tử, từ giọng nói, dáng người, đến bước đi của nàng đều có thể nhìn ra được, hơn nữa, vành tai nàng còn bấm lỗ.
Tuy nhiên, điều này thì có liên quan gì tới hắn chứ, vì thế, hắn nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.
Đêm đó, Thịnh Lộ Yên vẫn ngủ chia giường với Tầm Lại, Tầm Lại chuẩn bị hồi lâu nhưng vẫn không thể nói ra một lời đường mật nào.
Và đêm này hắn vẫn ngủ không yên.
Sáng hôm sau, Thịnh Lộ Yên nhìn đống thức ăn mua từ bên ngoài về với vẻ hiếu kỳ, nàng hỏi Tôn ma ma: “Ơ, sao ma ma lại cho người đi mua thức ăn bên ngoài, không phải người nói thức ăn bên ngoài không sạch sẽ sao?”
Nói xong, Thịnh Lộ Yên cầm một cái quẩy lên ăn.
Quả nhiên là là vị này, dù đầu bếp nữ trong phủ có dùng nguyên liệu gì thì cũng không làm ra được mùi vị này. Thịnh Lộ Yên nhắm mắt, chầm chậm nhấm nuốt bánh quẩy trong miệng.
Trước đây nàng thích ăn những đồ bên ngoài, nhưng Tôn ma ma rất ít khi cho nàng mua, vì Tôn ma ma cho rằng nguyên liệu của đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ bằng trong phủ, hôm nay sao lạ thế nhỉ?!
Tôn ma ma cười và nói: “Những thứ này đều là đại nhân mua về từ sáng sớm.”
Tầm Lại mua ư?
Động tác nhai nuốt của Thịnh Lộ Yên hơi chững lại. Tên đầu gỗ như hắn cũng biết dỗ nàng bằng cách mua đồ ăn sao? Thật là thần kỳ.
“À, chẳng phải ma ma không thích đồ của nhà khác làm sao? Thì ra là người khác mua thì đồ ăn cũng khác theo, thế mà con không biết đấy!” Thịnh Lộ Yên cố tình xụ mặt nói.
Nụ cười trên mặt Tôn ma ma vẫn giữ nguyên không đổi: “Thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao.”
Thịnh Lộ Yên liếc bà một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn, thật không biết ma ma đã bị hắn mua chuộc từ lúc nào nữa.
Buổi trưa Tầm Lại lại cho người mua rất nhiều đồ ăn từ bên ngoài về, buổi chiều còn mua cả điểm tâm.
Trước khi đến bữa tối, Tầm Lại trở về.
Hai người ngồi tại chỗ lặng lẽ ăn cơm.
Thịnh Lộ Yên không nói chuyện, Tầm Lại đương nhiên cũng không nói.
Ăn cơm xong, hai người ngồi trên sạp đọc sách.
Thịnh Lộ Yên có thể nhận ra hai mắt Tầm Lại đang không ngừng nhìn nàng.
Tôn ma ma bưng một đĩa điểm tâm cho hai người, điểm tâm này là buổi chiều Tầm Lại mua về.
Thịnh Lộ Yên nhìn điểm tâm trong đĩa, cuối cùng cũng mở lời trước.
“Ta không thích ăn hoa quế xốp của nhà này, nó quá ngọt, nhưng ta lại rất thích đậu phụ vàng. Bữa sáng ta cũng rất thích, thích nhất là vằn thắn nhỏ của nhà hắn, nhưng tiếc rằng ngài không mua. Bữa trưa quá dầu mỡ quá cay, nên ta không thích. Ta thích ăn những thứ chua ngọt cơ.”
Nàng không thích đoán tới đoán lui, nên kể rõ với Tầm Lại những thứ nàng thích và không thích.
Mặt Tầm Lại cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn, hắn nói: “Ừ, vi phu nhớ rồi.”
Thịnh Lộ Yên cuối cùng cũng nói hết một mạch.
Nói xong, nàng đi tắm gội.
Một lúc sau, Tầm Lại lên giường ngủ, thấy bọn họ vẫn ngủ chia giường, lòng hắn hơi chùng xuống. Nhưng chẳng bao lâu, hắn đã quay người, ôm người bên cạnh qua một lớp chăn.
“Hết giận chưa?”
“Rồi.” Thịnh Lộ Yên khẽ đáp.
Mặc dù Thịnh Lộ Yên nói nhỏ, nhưng tai Tầm Lại rất thính, hắn đã nghe được rõ ràng câu trả lời của Thịnh Lộ Yên.
Gần như ngay khi Thịnh Lộ Yên đáp lại, Tầm Lại lập tức vén chăn của Thịnh Lộ Yên lên, cả người chui tọt vào trong.
Khi hắn đụng tới thứ nào đó thì cơ thể bỗng chốc co rúm lại.
Thịnh Lộ Yên thấy phản ứng của Tầm Lại thì bật cười xấu xa. Hóa ra hắn không sợ lạnh, nhưng sợ nóng, đụng vào ấm sưởi mà cũng khiến hắn phản ứng như vậy.
Thấy Tầm Lại có hành động, nàng lập tức nói: “Không được đá nó ra!”
Tầm Lại đành thu chân về.
Thịnh Lộ Yên thấy dáng vẻ dè dặt của Tầm Lại thì càng thêm hả hê, vui vẻ.
Tầm Lại nhìn nữ nhân đang nằm trong lòng mình cười rất chi là vui vẻ, bàn tay hắn hơi dùng sức, ôm người từ trong chăn này vào cái chăn của mình.
Thịnh Lộ Yên lập tức phát hoảng, đấm Tầm Lại một cái, mấp máy môi định trách cứ nhưng cánh môi của nàng đã bị Tầm Lại lấp kín.
Nàng vội vàng đưa tay ngăn cản.
Nhưng tiếc là ý chí của nàng không đủ kiên định, chẳng mấy chốc đã bị Tầm Lại công thành chiếm đất.
Tôn ma ma nghe thấy trong phòng lại gọi nước thì thở phào nhẹ nhõm.
(**) Đậu phụ vàng. Đây là đồ ăn vặt truyền thống ở Bắc kinh vào mùa Xuân,…
(**) Vằn thắn.
(**) Huhu thèm quẩy.
(**) Hoa quế xốp.
Chương trước Chương tiếp
Loading...