Như Ý Xuân
Chương 53
Vài ngày sau, mọi người lại bắt đầu xem trò cười của Thịnh Lăng hầu.
Chuyện này xảy ra vào mười năm trước.
Lúc đó Thịnh Lăng hầu đang đánh giặc ở Nam Cương, ông từng vi phạm quân quy khi thu dùng vài vị tiểu thư thế gia của các nước địch đến xin hàng.
Chuyện này rất ít người biết.
Thịnh Lăng hầu lập tức đoán được là do trưởng nữ làm. Vì ông nhớ rõ hôm bọn ông đang thương lượng việc này thì đúng lúc trưởng nữ tới thư phòng.
Thịnh Lăng hầu nhớ đến những lần bàn việc không hề kiêng dè người nhà khi trước mà sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Trưởng nữ sớm đã hoài nghi ông có liên quan tới cái chết của Trịnh Thị, con bé thông minh như thế, sợ rằng trong tay thật sự có rất nhiều chứng cứ phạm tội của ông.
Chuyện khác thì không nói, thế lực của phủ Thịnh Lăng hầu luôn ở trong quân, nếu những sai lầm trong quân sự mà ông mắc phải bị người ta vạch trần thì nhất định sẽ làm ảnh hưởng tới căn cơ của phủ Thịnh Lăng hầu.
Ông quả thực không nghĩ trưởng nữ sẽ tàn nhẫn như vậy, con bé làm những việc bất chấp đến cơ nghiệp của hầu phủ, như thể muốn đẩy ông vào chỗ chết.
Nửa tháng sau, Thịnh Lăng hầu chủ động xin đi đánh giặc, ông muốn đến phương Bắc bình định chiến sự.
Chuyện này vừa công khai, triều đình và dân chúng đều chấn động.
Hiện giờ quyền thế của phủ Thịnh Lăng hầu đương lúc thịnh vượng, đến cả Hoàng thượng cũng phải cho ông chút mặt mũi. Lúc này Thịnh Lăng hầu rời đi chẳng phải tương đương với việc chắp tay đưa quyền thế của mình ở kinh thành cho Tân đế sao? Vả lại, những hầu phủ khác vẫn luôn trông cậy vào Thịnh Lăng hầu để chống đối Tân đế, ông ta mà đi, các thế gia khác nào còn tư bản để chống lại Hoàng thượng nữa, Thịnh Lăng hầu cũng không thể không biết điều này được. Nhưng nếu đã biết, tại sao còn làm vậy?
Sau khi nghe được tin này, các thế gia dồn dập tới hầu phủ thăm dò tin tức và khuyên Thịnh Lăng hầu ở lại.
Đương nhiên Thịnh Lăng hầu cũng chẳng muốn đi, nhưng không biết phải làm sao vì ông đang rơi vào tình thế bị người ta bức ép.
Tuy nhiên, khi người khác hỏi tới nguyên do, ông không hề nói rằng vì nữ nhi của mình. Chuyện này mà nói ra sẽ chỉ rước lấy chê cười của người khác, ông sẽ chẳng nói với ai hết, phải để nó thối nát trong bụng suốt đời.
Nếu đã phải đi, ông đương nhiên muốn để lại danh tiếng tốt, vì thế ông tuyên bố với bên ngoài rằng thời gian trước mình đi cúng tế tổ tiên, tổ tiên báo mộng, hỏi ông tại sao biên quan còn chưa thắng trận. Suốt những ngày sau đó ông luôn thấp thỏm lo âu, mỗi đêm đều giật mình tỉnh giấc. Ông nghĩ rằng các đời tổ tiên của mình đều dốc sức vì nước trên chiến trường mà mình lại luôn ở kinh thành sống yên vui sung sướng, nên ông cảm thấy vô cùng hổ thẹn và quyết định xin Hoàng thượng ban chỉ, không đánh lui quân địch không giành lại đất đai bị mất thì tuyệt đối không về kinh.
Đối với những việc nội bộ, những ngày này Thịnh Lăng hầu đang bận gặp các thế lực ở khắp nơi, căn dặn bọn họ rằng sau khi ông rời kinh nhất định phải bảo vệ tốt quyền lực trong tay mình, đừng để bị phe kia của Tân đế chia cắt sạch sẽ, nếu bên kinh thành có động thái gì phải gửi thư trao đổi với ông ngay.
Trước khi đi, Thịnh Lăng hầu gửi đến Tầm phủ một phong thư, nói rằng muốn gặp nữ nhi ngoan ngoãn Thịnh Lộ Yên của ông một lát.
Sau khi Tôn ma ma hay chuyện, bà cực lực can ngăn.
“Phu nhân, người đừng đi mà, người làm nhiều việc ép hầu gia rời kinh như thế, lần này hầu gia gọi người về chắc chắn không phải việc tốt, ngộ nhỡ….ngộ nhỡ….”
Càng nói, Tôn ma ma càng sợ hãi.
Thịnh Lộ Yên nghe vậy thì mỉm cười.
“Ma ma yên tâm, hổ dữ không ăn thịt con, phụ thân sẽ không làm gì con đâu. Nếu ông ấy thật sự muốn giết con thì đã phái người tới ám sát rồi, không cần thiết phải gửi thư mời con tới, rồi giết con một cách rầm rộ như vậy.”
Phụ thân nàng cũng đâu ngu đến mức ấy.
Tôn ma ma tin lời Thịnh Lộ Yên, nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng. Buổi tối khi Tầm Lại về, bà không nhịn được mà nói lo lắng trong lòng cho Tầm Lại.
Ban đêm trước khi đi ngủ, Tầm Lại đặt quyển sách trong tay lên cái bàn thấp trên sạp, báo cho Thịnh Lộ Yên biết ngày mai hắn sẽ phái hai hộ vệ đi theo nàng.
Thịnh Lộ Yên nghĩ đến việc mình vừa nhìn thấy Tôn ma ma nói chuyện với Tầm Lại ở cửa thì đoán ra ngay là chuyện gì, nàng cũng gấp sổ sách trong tay lại, cười nói: “Sao thế, ngài cũng sợ phụ thân giết ta à?”
Tầm Lại ngừng một chút rồi mới nói: “Không sợ.”
“Không sợ thì tại sao còn phải phái hộ vệ đi theo?”
“Muốn được an tâm.”
Nghe được lời này, Thịnh Lộ Yên thoạt sửng sốt, sau đó bật cười.
Tầm Lại nhìn nàng cười thoải mái thì trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Từ sau khi chuyện kia xảy ra, mỗi ngày nàng đều căng thẳng, hắn đã rất lâu không được thấy nàng cười xán lạn như thế.
“Ta vốn tưởng rằng chỉ có ma ma mới nói ra những lời như vậy, không ngờ phu quân cũng sẽ nói lời này, thật sự khiến người ta bất ngờ.” Thịnh Lộ Yên sáp đến vừa cười vừa nói.
Hai người đã nhiều ngày chưa thân mật, nhìn nụ cười này khiến trái tim Tầm Lại ngứa ngáy khó nhịn. Lại nhìn xuống dưới, vì động tác quá mạnh nên cổ áo của Thịnh Lộ Yên hơi mở ra, lộ ra một mảng da trắng như tuyết bên trong. Hôm nay nàng mặc cái yếm màu đỏ thẫm, “tương ánh thành thú”(*) với nước da tuyết trắng, tạo nên một cảm giác khác lạ.
(*) Cả hai tôn nhau lên, trông rất thú vị, rất tình tứ. Nguồn tra baidu á.
Hai người ở sát gần nhau, Thịnh Lộ Yên đương nhiên cũng nhìn ra được biến hóa trong ánh mắt Tầm Lại. Nàng tưởng trên người mình có thứ gì bẩn, nên xuôi theo ánh mắt của Tầm Lại nhìn qua. Nàng nhìn sơ qua, không hề phát hiện có gì không ổn. Nàng thu hồi tầm mắt đang nhìn Tầm Lại và định hỏi cho rõ ràng. Lúc này, ánh mắt của Tầm Lại đã xảy ra biến hóa, nó chứa đầy tính xâm lược, giống như rất nhiều đêm trước.
Thịnh Lộ Yên lại cúi đầu nhìn áo quần của mình thì lập tức ngộ ra. Mặt nàng đỏ hây hây, sau đó đưa tay bọc quần áo lại và quở một câu: “Không đứng đắn!”
Nàng không biết rằng, tuy động tác này che được da thịt trên cổ, nhưng lại khiến một vài nơi trở nên ‘ba lan tráng khoát’ hơn, kích thích con mắt của Tầm Lại.
(*) BA LAN TRÁNG KHOÁT: So ri mọi người, tuy câu này em hiểu nhưng cái cụm này em không chuyển nghĩa được nên sẽ để hán việt nhé; và đây là nghĩa của nó rộng lớn mạnh mẽ; ầm ầm sóng dậy; rầm rầm rộ rộ; triều dâng sóng dậy; ào ạt; như sóng tràn bờ.
Dường như, cơ thể phu nhân đã nõn nà hơn trước.
Yết hầu Tầm lại khẽ động, ngay sau đó giơ tay kéo người vào trong lòng,
Không đứng đắn?
Việc hắn muốn làm là chuyện chính đáng nhất giữa phu thê đó!
Thịnh Lộ Yên định đẩy Tầm Lại ra rồi mắng hắn vài câu, nào ngờ cơ thể của nàng đã nhanh chóng mềm nhũn. Nàng phát hiện ra Tầm Lại ngày càng thành thạo ở một số việc nào đó, thậm chí hắn còn hiểu rõ cơ thể của nàng hơn chính nàng, hắn luôn tìm được điểm mẫn cảm của nàng, khiến nàng lập tức bại trận, không hề có sức chống cự.
Đến khi kết thúc, Thịnh Lộ Yên thấy đồ đạc ngổn ngang trên sạp thì khuôn mặt không khỏi đỏ như trái chín.
Lần này bọn họ thật sự quá mức điên khùng, vậy mà lại làm việc này ở trên sạp.
Trên sạp là một mớ lộn xộn, dưới đất cũng là một đống lộn xà lộn xộn.
Thịnh Lộ Yên véo Tầm Lại một phát.
Tầm Lại bị đau, đưa tay nắm chặt tay của Thịnh Lộ Yên, ghé cạnh tai nàng và hỏi bằng giọng khàn khàn: “Vẫn còn sức à?”
Thịnh Lộ Yên lập tức tỉnh táo lại, rụt cái tay của mình về. Tuy rằng việc này quả thực rất thoải mái, Tầm Lại cũng lợi hại hơn ngày trước rất nhiều, nhưng nếu làm nhiều thì sáng mai sẽ bị đau lưng mỏi eo, rất khó chịu.
“Hết rồi.” Thịnh Lộ Yên lập tức thức thời mà nhận thua.
Tầm Lại vốn định đến đây thôi. Nhưng khi nhìn thấy nước da trắng trẻo của nữ nhân dưới người ửng hồng, mềm mại yêu kiều, sóng mắt sóng sánh thì bỗng không muốn dừng lại ở đây nữa.
Có một số việc, cũng không cần nàng phải dùng sức, không có sức thì không có sức thôi.
Sau đó, Thịnh Lộ Yên nhận ra Tầm Lại lại muốn tiếp tục, nàng vội vàng thoái thác, nói: “Trên sạp quá…..quá bừa bộn.”
Tiếc là, chỉ trong chớp mắt, nàng đã bị Tầm Lại ôm eo bế lên và đi về phía giường.
Nàng đang ám chỉ hắn, bảo hắn dọn dẹp sạch sẽ và đừng làm loạn nữa, chứ không có ý định lên giường làm, có phải năng lực lý giải của hắn có vấn đề rồi không?
Chẳng qua, tiếp đó nàng không còn tinh lực để nghĩ xem có phải năng lực lý giải của hắn có vấn đề không nữa, nàng bắt đầu ỡm ờ mà hùa theo hắn.
Sau khi kết thúc, Tầm Lại ghé bên tai nàng hỏi một câu: “Mệt không?”
Nghe được câu này, vậy mà Thịnh Lộ Yên lại bắt đầu so sánh hai lần làm với nhau, nàng cảm thấy lần thứ hai không kích thích bằng lần đầu. Nàng mấp máy môi định nói, nhưng khi ý thức được mình muốn nói gì thì nàng vội vã thu lại những suy nghĩ viển vông này.
“Mệt! Ngài dọn dẹp đi.”
“Được.”
Tầm Lại thơm lên cái trái của Thịnh Lộ Yên, rồi xuống giường thu dọn.
Ngày hôm sau, dĩ nhiên Thịnh Lộ Yên lại dậy muộn. Tuy nhiên, điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là Tôn ma ma không hề đến gọi nàng.
Trông thấy Tôn ma ma tới, Thịnh Lộ Yên hỏi nghi hoặc của mình.
“Sao ma ma không gọi con?”
“Đại nhân nói tối qua phu nhân mệt rồi, bảo lão nô đến hầu phủ nói với hầu gia một tiếng, nói rằng phu nhân không khỏe, ngày mai mới đến.”
“Dạ.” Nói xong, nàng lại nói: “Đừng ngày mai, chiều nay đi.”
Vẫn nên sớm giải quyết chuyện của hầu phủ thôi, nàng không muốn dây dưa tiếp nữa. Tiễn phụ thân nàng đi sớm mới tốt, để ông ấy đỡ phải ở kinh thành khiến mọi người cảm thấy khó chịu.
Ăn xong cơm trưa và ngủ một giấc, Thịnh Lộ Yên đến phủ Thịnh Lăng hầu.
Từ lúc thành thân đến giờ, đây là lần thứ ba Thịnh Lộ Yên về nhà ngoại, nhưng chỉ có lần thứ ba là về một cách nghiêm túc. Lần đầu về là ngày lại mặt sau ba ngày thành thân. Lần hai là mấy hôm trước. Vì ngày đó vội vàng tới lại còn vào buổi tối, nàng không có lòng dạ nào xem cảnh trí hầu phủ. Tuy chỉ mới nửa năm, nhưng nàng cảm thấy như thể đã nhiều năm không quay lại.
Bước vào phủ, tâm trạng nàng trở nên phức tạp.
Đây là nơi nàng quen thuộc, cũng là nơi xa lạ mà nàng muốn chạy trốn.
Hiện nay, thái độ của đám hạ nhân trong phủ đối với nàng đã không giống trước, không còn sự khinh thường của trước đây mà ngược lại còn nhiệt tình hơn chút. Xem ra những người này đã hiểu rõ, không có Liễu Thị, với thân phận hiện tại của nàng thì nàng chính là cô nương tôn quý nhất hầu phủ.
“Đại cô nương tới rồi ạ.” Quản sự niềm nở đón nàng vào phủ.
“Ừ.” Thịnh Lộ Yên thản nhiên đáp.
Hiện giờ trong hậu viện chỉ còn lại một đám di nương, coi như hạ nhân, nên đương nhiên không cần nàng phải đi thăm, lần này nàng tới là để gặp phụ thân nàng, Thịnh Lăng hầu.
“Phụ thân ta ở trong phủ không?”
“Buổi sáng lão gia vẫn ở phủ, nhưng khi nghe nói Đại cô nương không tới thì lại bị người ta gọi ra ngoài, giờ vẫn chưa về phủ.”
Nàng đến không đúng lúc rồi.
Thế nhưng, cũng trách nàng không báo trước một tiếng. Đây dẫu sao cũng là nhà ngoại của nàng, đến cũng đến rồi, bây giờ cũng không tiện rời đi, nàng đợi một chút là được.
“Ừ, ta vào sân trong trước, lát nữa nếu phụ thân về thì ông cho người tới báo cho ta.”
“Vâng thưa Đại cô nương.”
Thịnh Lộ Yên đi về phía hậu viện, bắt gặp một ma ma chạy từ một bên ra với vẻ hốt hoảng, trong ngực thì đang ôm thứ gì đó. Trông thấy nàng bước tới từ xa, trên mặt lộ ra vẻ hoảng loạn, vội vàng xoay người chạy về.
Thoạt nhìn đã biết là có vấn đề.
Thịnh Lộ Yên cảm thấy bực mình, phân phó người bên cạnh: “Đi bắt người về đây cho ta.”
Chẳng mấy chốc, ma ma vừa có hành vi lén lút đã bị dẫn tới trước mặt Thịnh Lộ Yên.
Ma ma kia liên tục giãy giụa, làm ầm lên nói mình vô tội.
Thịnh Lộ Yên không hề để ý tới điều bà ta nói, nàng chỉ nhìn ngọc trai lộ ra một góc trong ngực bà ta, rồi nhìn sang Tôn ma ma.
Tôn ma ma hiểu ý, lập tức sai người đè bà ta xuống, soát người bà ta.
Cuối cùng soát được một dây chuyền ngọc trai, hai cái vòng tay ngọc bích, và còn một đôi bông tai vàng trong người bà ta. Những đồ này không thể là thứ mà ma ma này có thể mua nổi, thoạt nhìn là biết đây là đồ của nữ quyến trong phủ dùng.
Lúc này ma ma cuối cùng cũng sợ hãi, quỳ xuống đất xin tha.
“Đại cô nương, cầu xin người đấy, tha cho tôi đi.”
Quan sát kỹ bà ta vài lần, rồi Thịnh Lộ Yên mới nói: “Ta nhớ bà là người hầu hạ bên cạnh Triệu di nương, thấy ta mà sao phải chạy? Đồ này ở đâu ra?”
Ma ma phát run.
Nhìn biểu hiện này còn có gì mà không hiểu nữa, Thịnh Lộ Yên sai người gọi quản sự tới, dẫn ma ma này đến chỗ Triệu di nương.
Nàng là một cô nương đã xuất giá, lại không phải người quản lý hầu phủ, hơn nữa, ma ma kia là người của Triệu di nương nên tự có chủ tử của bà ta xử lý, nàng không cần làm thay việc của người khác.
Thịnh Lộ Yên tiếp tục đi dạo trong hoa viên, kết quả lại phát hiện vài hạ nhân có hành vi lén lút, cả sân đã trở nên hỗn loạn, không có phép tắc. Nàng quả thực không ngờ trong phủ hiện giờ lại loạn thành thế này. Tuy nhiên, nghĩ kỹ thì cũng không có gì lạ, trong phủ bây giờ đã không còn hầu phu nhân và không có người quản lý. Chủ tử duy nhất trong hậu trạch là Thịnh Thần Hy, Thịnh Lộ Yên nghĩ đến tính cách của Thịnh Thần Hy mà không khỏi nhếch khóe miệng.
Xem ra, hầu phủ vẫn cần một nữ chủ nhân tới quản lý nhà cửa.
Thịnh Lộ Yên đang mải suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau truyền tới, tiếp đó là một giọng nói quen thuộc và khiến người ta cảm thấy buồn nôn vang lên.
“Thịnh Lộ Yên, ngươi còn nhớ thân phận của mình không đấy, ngươi là nữ nhi đã xuất giá, là người của nhà khác, bớt quản việc của phủ Thịnh Lăng hầu đi!”
Đi theo sau nàng ta chính là ma ma vừa nãy, cách đó vài bước là Triệu di nương, bấy giờ mỹ nhân đang co mình lại, trông không hề có cảm giác tồn tại.
Lúc ma ma kia trông thấy Thịnh Lộ Yên thì ánh mắt có chút trốn tránh, núp cả người ở phía sau Thịnh Thần Hy. Bà ta đang tìm Thịnh Thần Hy tới giúp sao?
Thịnh Thần Hy thật sự vẫn trước sau như một….quá ngu!
Thịnh Lộ Yên thấy Thịnh Thần Hy vẫn chưng ra bộ mặt vênh váo hung hăng như trước thì thong thả nói: “Thân phận? Thịnh Thần Hy, ngươi cũng xứng nhắc đến hai từ này ư? Có cần ta nhắc ngươi về thân phận hiện giờ của ngươi không?”
Thịnh Thần Hy vừa bị Thịnh Lộ Yến nói đã tức khắc không nói nên lời.
Từ lúc mẫu thân bị giáng xuống làm thị thiếp, nàng cũng rớt xuống làm thứ nữ. Từ đó về sau, vì sợ người khác cười nhạo nàng nên nàng không bao giờ ra khỏi phủ nữa. Mà hiện tại, nàng vẫn bị Thịnh Lộ Yên chế giễu.
“Bây giờ ta là chủ tử duy nhất trong hậu trạch của hầu phủ này!” Thịnh Thần Hy nói.
Thịnh Lộ Yên cười khẩy, và nói: “Mẫu thân ta có chức cáo mệnh, cho dù ta đã xuất giá thì cũng là Đích trưởng nữ duy nhất của hầu phủ này.”
Nói đến đây, Thịnh Lộ Yên nhìn về phía Triệu di nương đang đứng phía sau: “Nếu Triệu di nương có máu mủ của phụ thân, thì thân phận của ngươi còn không bằng đứa bé chưa ra đời kia đâu.”
Vừa nói ra, đôi mắt Triệu di nương chợt sáng lên, thân thể dường như thẳng hơn vừa nãy.
Thịnh Thần Hy như thể nghe được chuyện cười, nàng ta liếc nhìn Triệu di nương nhát như chuột, thân phận ti tiện, nói: “Ta không bằng đứa con của một tiện thiếp sinh ư? Mẫu thân ta là Nhị tiểu thư của phủ học sĩ đấy!”
Triệu di nương này là cái thá gì chứ, chẳng qua chỉ là một nha hoàn mà thôi, vận khí tốt mới được phụ thân nàng thu vào phòng. Cho nên đứa con mà tiện nhân sinh cũng chỉ là tiện chủng thôi, dựa vào cái gì mà so với nàng? Thịnh Lộ Yên nói thế là đang sỉ nhục nàng!
Thịnh Lộ Yên phản bác: “Quả thực thân phận của Liễu di nương cao hơn Triệu di nương nhiều, tuy nhiên, thân phận của Triệu di nương có thấp đến đâu thì nàng ta cũng sống quang minh chính đại, chưa từng làm điều gì không có tính người, cũng không hề mưu hại hầu phu nhân, không có lòng dạ ác độc, vả lại, hiện giờ Liễu Thị đã bị tộc trưởng của Hầu gia gạch tên, ngươi còn xứng nhắc đến hai từ thân phận với ai?”
Từ khi Liễu di nương bị giáng xuống làm di nương đến nay, cả ngày Thịnh Thần Hy đều lo lắng không yêm. Sau đó Liễu di nương chết, còn bị quan phủ phán tội tử hình thì nàng ta càng sợ hơn. Nhưng cho dù là như vậy, nếu trong hầu phủ không có nữ chủ tử thì nàng ta vẫn là cô nương tôn quý nhất trong hầu phủ, không có ai dám nói gì trước mặt nàng ta.
Ngày hôm nay lớp vải này lại bị Thịnh Lộ Yên vén ra.
Thứ nàng sợ nhất đã bị phơi bày trước mặt mọi người, Thịnh Lộ Yên hết lần này đến lần khác nhắc nhở nàng rằng, nàng đã ngã vào đống bụi, khiến nàng không còn chỗ chốn.
“Vì sao mẫu thân ta lại thảm như vậy, còn không phải vì bị ngươi hại ư!” Thịnh Thần Hy hướng vào Thịnh Lộ Yên mà rống to.
Mẫu thân nàng bị Thịnh lộ Yên hại chết, nếu không tại Thịnh Lộ Yên thì mẫu thân nàng đã không chết! Mà hiện giờ thân phận của nàng xấu hổ như vậy, cũng là lỗi của Thịnh Lộ Yên, đều tại nàng ta, đều tại nàng ta!
Người đáng chết là nàng ta, sao nàng ta không chết đi!
Nghĩ đến những lo âu sợ hãi suốt mấy ngày nay, nghĩ đến thân phận rớt xuống ngàn trượng của mình, cây kim mà Thịnh Thần Hy cầm chặt trong tay hướng về phía Thịnh Lộ Yên.
Từ lúc nghe tin Thịnh Lộ Yên đến, nàng đã nghĩ đến việc giết nàng ta, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui thì nàng lại không dám, lý trí cũng nói với nàng rằng nàng không nên làm thế. Nhưng giờ nghe được những lời Thịnh Lộ Yên nói, nỗi căm phẫn cùng thù hận lập tức bốc thẳng lên đầu, khiến nàng không còn lý trí nữa.
Khi tay của Thịnh Thần Hy sắp chạm vào Thịnh Lộ Yên, Thịnh Lộ Yên nhìn thấy một tia sáng, mắt nàng hơi nheo lại, tay trái bắt lấy tay phải của Thịnh Thần Hy, tay phải giơ lên giáng cho Thịnh Thần Hy một cái tát thật mạnh.
Cái tát này khiến cho Thịnh Thần Hy lóa cả mắt, khóe miệng rỉ máu, ngã sóng soài trên đất.
Chuyện này xảy ra vào mười năm trước.
Lúc đó Thịnh Lăng hầu đang đánh giặc ở Nam Cương, ông từng vi phạm quân quy khi thu dùng vài vị tiểu thư thế gia của các nước địch đến xin hàng.
Chuyện này rất ít người biết.
Thịnh Lăng hầu lập tức đoán được là do trưởng nữ làm. Vì ông nhớ rõ hôm bọn ông đang thương lượng việc này thì đúng lúc trưởng nữ tới thư phòng.
Thịnh Lăng hầu nhớ đến những lần bàn việc không hề kiêng dè người nhà khi trước mà sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Trưởng nữ sớm đã hoài nghi ông có liên quan tới cái chết của Trịnh Thị, con bé thông minh như thế, sợ rằng trong tay thật sự có rất nhiều chứng cứ phạm tội của ông.
Chuyện khác thì không nói, thế lực của phủ Thịnh Lăng hầu luôn ở trong quân, nếu những sai lầm trong quân sự mà ông mắc phải bị người ta vạch trần thì nhất định sẽ làm ảnh hưởng tới căn cơ của phủ Thịnh Lăng hầu.
Ông quả thực không nghĩ trưởng nữ sẽ tàn nhẫn như vậy, con bé làm những việc bất chấp đến cơ nghiệp của hầu phủ, như thể muốn đẩy ông vào chỗ chết.
Nửa tháng sau, Thịnh Lăng hầu chủ động xin đi đánh giặc, ông muốn đến phương Bắc bình định chiến sự.
Chuyện này vừa công khai, triều đình và dân chúng đều chấn động.
Hiện giờ quyền thế của phủ Thịnh Lăng hầu đương lúc thịnh vượng, đến cả Hoàng thượng cũng phải cho ông chút mặt mũi. Lúc này Thịnh Lăng hầu rời đi chẳng phải tương đương với việc chắp tay đưa quyền thế của mình ở kinh thành cho Tân đế sao? Vả lại, những hầu phủ khác vẫn luôn trông cậy vào Thịnh Lăng hầu để chống đối Tân đế, ông ta mà đi, các thế gia khác nào còn tư bản để chống lại Hoàng thượng nữa, Thịnh Lăng hầu cũng không thể không biết điều này được. Nhưng nếu đã biết, tại sao còn làm vậy?
Sau khi nghe được tin này, các thế gia dồn dập tới hầu phủ thăm dò tin tức và khuyên Thịnh Lăng hầu ở lại.
Đương nhiên Thịnh Lăng hầu cũng chẳng muốn đi, nhưng không biết phải làm sao vì ông đang rơi vào tình thế bị người ta bức ép.
Tuy nhiên, khi người khác hỏi tới nguyên do, ông không hề nói rằng vì nữ nhi của mình. Chuyện này mà nói ra sẽ chỉ rước lấy chê cười của người khác, ông sẽ chẳng nói với ai hết, phải để nó thối nát trong bụng suốt đời.
Nếu đã phải đi, ông đương nhiên muốn để lại danh tiếng tốt, vì thế ông tuyên bố với bên ngoài rằng thời gian trước mình đi cúng tế tổ tiên, tổ tiên báo mộng, hỏi ông tại sao biên quan còn chưa thắng trận. Suốt những ngày sau đó ông luôn thấp thỏm lo âu, mỗi đêm đều giật mình tỉnh giấc. Ông nghĩ rằng các đời tổ tiên của mình đều dốc sức vì nước trên chiến trường mà mình lại luôn ở kinh thành sống yên vui sung sướng, nên ông cảm thấy vô cùng hổ thẹn và quyết định xin Hoàng thượng ban chỉ, không đánh lui quân địch không giành lại đất đai bị mất thì tuyệt đối không về kinh.
Đối với những việc nội bộ, những ngày này Thịnh Lăng hầu đang bận gặp các thế lực ở khắp nơi, căn dặn bọn họ rằng sau khi ông rời kinh nhất định phải bảo vệ tốt quyền lực trong tay mình, đừng để bị phe kia của Tân đế chia cắt sạch sẽ, nếu bên kinh thành có động thái gì phải gửi thư trao đổi với ông ngay.
Trước khi đi, Thịnh Lăng hầu gửi đến Tầm phủ một phong thư, nói rằng muốn gặp nữ nhi ngoan ngoãn Thịnh Lộ Yên của ông một lát.
Sau khi Tôn ma ma hay chuyện, bà cực lực can ngăn.
“Phu nhân, người đừng đi mà, người làm nhiều việc ép hầu gia rời kinh như thế, lần này hầu gia gọi người về chắc chắn không phải việc tốt, ngộ nhỡ….ngộ nhỡ….”
Càng nói, Tôn ma ma càng sợ hãi.
Thịnh Lộ Yên nghe vậy thì mỉm cười.
“Ma ma yên tâm, hổ dữ không ăn thịt con, phụ thân sẽ không làm gì con đâu. Nếu ông ấy thật sự muốn giết con thì đã phái người tới ám sát rồi, không cần thiết phải gửi thư mời con tới, rồi giết con một cách rầm rộ như vậy.”
Phụ thân nàng cũng đâu ngu đến mức ấy.
Tôn ma ma tin lời Thịnh Lộ Yên, nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng. Buổi tối khi Tầm Lại về, bà không nhịn được mà nói lo lắng trong lòng cho Tầm Lại.
Ban đêm trước khi đi ngủ, Tầm Lại đặt quyển sách trong tay lên cái bàn thấp trên sạp, báo cho Thịnh Lộ Yên biết ngày mai hắn sẽ phái hai hộ vệ đi theo nàng.
Thịnh Lộ Yên nghĩ đến việc mình vừa nhìn thấy Tôn ma ma nói chuyện với Tầm Lại ở cửa thì đoán ra ngay là chuyện gì, nàng cũng gấp sổ sách trong tay lại, cười nói: “Sao thế, ngài cũng sợ phụ thân giết ta à?”
Tầm Lại ngừng một chút rồi mới nói: “Không sợ.”
“Không sợ thì tại sao còn phải phái hộ vệ đi theo?”
“Muốn được an tâm.”
Nghe được lời này, Thịnh Lộ Yên thoạt sửng sốt, sau đó bật cười.
Tầm Lại nhìn nàng cười thoải mái thì trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Từ sau khi chuyện kia xảy ra, mỗi ngày nàng đều căng thẳng, hắn đã rất lâu không được thấy nàng cười xán lạn như thế.
“Ta vốn tưởng rằng chỉ có ma ma mới nói ra những lời như vậy, không ngờ phu quân cũng sẽ nói lời này, thật sự khiến người ta bất ngờ.” Thịnh Lộ Yên sáp đến vừa cười vừa nói.
Hai người đã nhiều ngày chưa thân mật, nhìn nụ cười này khiến trái tim Tầm Lại ngứa ngáy khó nhịn. Lại nhìn xuống dưới, vì động tác quá mạnh nên cổ áo của Thịnh Lộ Yên hơi mở ra, lộ ra một mảng da trắng như tuyết bên trong. Hôm nay nàng mặc cái yếm màu đỏ thẫm, “tương ánh thành thú”(*) với nước da tuyết trắng, tạo nên một cảm giác khác lạ.
(*) Cả hai tôn nhau lên, trông rất thú vị, rất tình tứ. Nguồn tra baidu á.
Hai người ở sát gần nhau, Thịnh Lộ Yên đương nhiên cũng nhìn ra được biến hóa trong ánh mắt Tầm Lại. Nàng tưởng trên người mình có thứ gì bẩn, nên xuôi theo ánh mắt của Tầm Lại nhìn qua. Nàng nhìn sơ qua, không hề phát hiện có gì không ổn. Nàng thu hồi tầm mắt đang nhìn Tầm Lại và định hỏi cho rõ ràng. Lúc này, ánh mắt của Tầm Lại đã xảy ra biến hóa, nó chứa đầy tính xâm lược, giống như rất nhiều đêm trước.
Thịnh Lộ Yên lại cúi đầu nhìn áo quần của mình thì lập tức ngộ ra. Mặt nàng đỏ hây hây, sau đó đưa tay bọc quần áo lại và quở một câu: “Không đứng đắn!”
Nàng không biết rằng, tuy động tác này che được da thịt trên cổ, nhưng lại khiến một vài nơi trở nên ‘ba lan tráng khoát’ hơn, kích thích con mắt của Tầm Lại.
(*) BA LAN TRÁNG KHOÁT: So ri mọi người, tuy câu này em hiểu nhưng cái cụm này em không chuyển nghĩa được nên sẽ để hán việt nhé; và đây là nghĩa của nó rộng lớn mạnh mẽ; ầm ầm sóng dậy; rầm rầm rộ rộ; triều dâng sóng dậy; ào ạt; như sóng tràn bờ.
Dường như, cơ thể phu nhân đã nõn nà hơn trước.
Yết hầu Tầm lại khẽ động, ngay sau đó giơ tay kéo người vào trong lòng,
Không đứng đắn?
Việc hắn muốn làm là chuyện chính đáng nhất giữa phu thê đó!
Thịnh Lộ Yên định đẩy Tầm Lại ra rồi mắng hắn vài câu, nào ngờ cơ thể của nàng đã nhanh chóng mềm nhũn. Nàng phát hiện ra Tầm Lại ngày càng thành thạo ở một số việc nào đó, thậm chí hắn còn hiểu rõ cơ thể của nàng hơn chính nàng, hắn luôn tìm được điểm mẫn cảm của nàng, khiến nàng lập tức bại trận, không hề có sức chống cự.
Đến khi kết thúc, Thịnh Lộ Yên thấy đồ đạc ngổn ngang trên sạp thì khuôn mặt không khỏi đỏ như trái chín.
Lần này bọn họ thật sự quá mức điên khùng, vậy mà lại làm việc này ở trên sạp.
Trên sạp là một mớ lộn xộn, dưới đất cũng là một đống lộn xà lộn xộn.
Thịnh Lộ Yên véo Tầm Lại một phát.
Tầm Lại bị đau, đưa tay nắm chặt tay của Thịnh Lộ Yên, ghé cạnh tai nàng và hỏi bằng giọng khàn khàn: “Vẫn còn sức à?”
Thịnh Lộ Yên lập tức tỉnh táo lại, rụt cái tay của mình về. Tuy rằng việc này quả thực rất thoải mái, Tầm Lại cũng lợi hại hơn ngày trước rất nhiều, nhưng nếu làm nhiều thì sáng mai sẽ bị đau lưng mỏi eo, rất khó chịu.
“Hết rồi.” Thịnh Lộ Yên lập tức thức thời mà nhận thua.
Tầm Lại vốn định đến đây thôi. Nhưng khi nhìn thấy nước da trắng trẻo của nữ nhân dưới người ửng hồng, mềm mại yêu kiều, sóng mắt sóng sánh thì bỗng không muốn dừng lại ở đây nữa.
Có một số việc, cũng không cần nàng phải dùng sức, không có sức thì không có sức thôi.
Sau đó, Thịnh Lộ Yên nhận ra Tầm Lại lại muốn tiếp tục, nàng vội vàng thoái thác, nói: “Trên sạp quá…..quá bừa bộn.”
Tiếc là, chỉ trong chớp mắt, nàng đã bị Tầm Lại ôm eo bế lên và đi về phía giường.
Nàng đang ám chỉ hắn, bảo hắn dọn dẹp sạch sẽ và đừng làm loạn nữa, chứ không có ý định lên giường làm, có phải năng lực lý giải của hắn có vấn đề rồi không?
Chẳng qua, tiếp đó nàng không còn tinh lực để nghĩ xem có phải năng lực lý giải của hắn có vấn đề không nữa, nàng bắt đầu ỡm ờ mà hùa theo hắn.
Sau khi kết thúc, Tầm Lại ghé bên tai nàng hỏi một câu: “Mệt không?”
Nghe được câu này, vậy mà Thịnh Lộ Yên lại bắt đầu so sánh hai lần làm với nhau, nàng cảm thấy lần thứ hai không kích thích bằng lần đầu. Nàng mấp máy môi định nói, nhưng khi ý thức được mình muốn nói gì thì nàng vội vã thu lại những suy nghĩ viển vông này.
“Mệt! Ngài dọn dẹp đi.”
“Được.”
Tầm Lại thơm lên cái trái của Thịnh Lộ Yên, rồi xuống giường thu dọn.
Ngày hôm sau, dĩ nhiên Thịnh Lộ Yên lại dậy muộn. Tuy nhiên, điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là Tôn ma ma không hề đến gọi nàng.
Trông thấy Tôn ma ma tới, Thịnh Lộ Yên hỏi nghi hoặc của mình.
“Sao ma ma không gọi con?”
“Đại nhân nói tối qua phu nhân mệt rồi, bảo lão nô đến hầu phủ nói với hầu gia một tiếng, nói rằng phu nhân không khỏe, ngày mai mới đến.”
“Dạ.” Nói xong, nàng lại nói: “Đừng ngày mai, chiều nay đi.”
Vẫn nên sớm giải quyết chuyện của hầu phủ thôi, nàng không muốn dây dưa tiếp nữa. Tiễn phụ thân nàng đi sớm mới tốt, để ông ấy đỡ phải ở kinh thành khiến mọi người cảm thấy khó chịu.
Ăn xong cơm trưa và ngủ một giấc, Thịnh Lộ Yên đến phủ Thịnh Lăng hầu.
Từ lúc thành thân đến giờ, đây là lần thứ ba Thịnh Lộ Yên về nhà ngoại, nhưng chỉ có lần thứ ba là về một cách nghiêm túc. Lần đầu về là ngày lại mặt sau ba ngày thành thân. Lần hai là mấy hôm trước. Vì ngày đó vội vàng tới lại còn vào buổi tối, nàng không có lòng dạ nào xem cảnh trí hầu phủ. Tuy chỉ mới nửa năm, nhưng nàng cảm thấy như thể đã nhiều năm không quay lại.
Bước vào phủ, tâm trạng nàng trở nên phức tạp.
Đây là nơi nàng quen thuộc, cũng là nơi xa lạ mà nàng muốn chạy trốn.
Hiện nay, thái độ của đám hạ nhân trong phủ đối với nàng đã không giống trước, không còn sự khinh thường của trước đây mà ngược lại còn nhiệt tình hơn chút. Xem ra những người này đã hiểu rõ, không có Liễu Thị, với thân phận hiện tại của nàng thì nàng chính là cô nương tôn quý nhất hầu phủ.
“Đại cô nương tới rồi ạ.” Quản sự niềm nở đón nàng vào phủ.
“Ừ.” Thịnh Lộ Yên thản nhiên đáp.
Hiện giờ trong hậu viện chỉ còn lại một đám di nương, coi như hạ nhân, nên đương nhiên không cần nàng phải đi thăm, lần này nàng tới là để gặp phụ thân nàng, Thịnh Lăng hầu.
“Phụ thân ta ở trong phủ không?”
“Buổi sáng lão gia vẫn ở phủ, nhưng khi nghe nói Đại cô nương không tới thì lại bị người ta gọi ra ngoài, giờ vẫn chưa về phủ.”
Nàng đến không đúng lúc rồi.
Thế nhưng, cũng trách nàng không báo trước một tiếng. Đây dẫu sao cũng là nhà ngoại của nàng, đến cũng đến rồi, bây giờ cũng không tiện rời đi, nàng đợi một chút là được.
“Ừ, ta vào sân trong trước, lát nữa nếu phụ thân về thì ông cho người tới báo cho ta.”
“Vâng thưa Đại cô nương.”
Thịnh Lộ Yên đi về phía hậu viện, bắt gặp một ma ma chạy từ một bên ra với vẻ hốt hoảng, trong ngực thì đang ôm thứ gì đó. Trông thấy nàng bước tới từ xa, trên mặt lộ ra vẻ hoảng loạn, vội vàng xoay người chạy về.
Thoạt nhìn đã biết là có vấn đề.
Thịnh Lộ Yên cảm thấy bực mình, phân phó người bên cạnh: “Đi bắt người về đây cho ta.”
Chẳng mấy chốc, ma ma vừa có hành vi lén lút đã bị dẫn tới trước mặt Thịnh Lộ Yên.
Ma ma kia liên tục giãy giụa, làm ầm lên nói mình vô tội.
Thịnh Lộ Yên không hề để ý tới điều bà ta nói, nàng chỉ nhìn ngọc trai lộ ra một góc trong ngực bà ta, rồi nhìn sang Tôn ma ma.
Tôn ma ma hiểu ý, lập tức sai người đè bà ta xuống, soát người bà ta.
Cuối cùng soát được một dây chuyền ngọc trai, hai cái vòng tay ngọc bích, và còn một đôi bông tai vàng trong người bà ta. Những đồ này không thể là thứ mà ma ma này có thể mua nổi, thoạt nhìn là biết đây là đồ của nữ quyến trong phủ dùng.
Lúc này ma ma cuối cùng cũng sợ hãi, quỳ xuống đất xin tha.
“Đại cô nương, cầu xin người đấy, tha cho tôi đi.”
Quan sát kỹ bà ta vài lần, rồi Thịnh Lộ Yên mới nói: “Ta nhớ bà là người hầu hạ bên cạnh Triệu di nương, thấy ta mà sao phải chạy? Đồ này ở đâu ra?”
Ma ma phát run.
Nhìn biểu hiện này còn có gì mà không hiểu nữa, Thịnh Lộ Yên sai người gọi quản sự tới, dẫn ma ma này đến chỗ Triệu di nương.
Nàng là một cô nương đã xuất giá, lại không phải người quản lý hầu phủ, hơn nữa, ma ma kia là người của Triệu di nương nên tự có chủ tử của bà ta xử lý, nàng không cần làm thay việc của người khác.
Thịnh Lộ Yên tiếp tục đi dạo trong hoa viên, kết quả lại phát hiện vài hạ nhân có hành vi lén lút, cả sân đã trở nên hỗn loạn, không có phép tắc. Nàng quả thực không ngờ trong phủ hiện giờ lại loạn thành thế này. Tuy nhiên, nghĩ kỹ thì cũng không có gì lạ, trong phủ bây giờ đã không còn hầu phu nhân và không có người quản lý. Chủ tử duy nhất trong hậu trạch là Thịnh Thần Hy, Thịnh Lộ Yên nghĩ đến tính cách của Thịnh Thần Hy mà không khỏi nhếch khóe miệng.
Xem ra, hầu phủ vẫn cần một nữ chủ nhân tới quản lý nhà cửa.
Thịnh Lộ Yên đang mải suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau truyền tới, tiếp đó là một giọng nói quen thuộc và khiến người ta cảm thấy buồn nôn vang lên.
“Thịnh Lộ Yên, ngươi còn nhớ thân phận của mình không đấy, ngươi là nữ nhi đã xuất giá, là người của nhà khác, bớt quản việc của phủ Thịnh Lăng hầu đi!”
Đi theo sau nàng ta chính là ma ma vừa nãy, cách đó vài bước là Triệu di nương, bấy giờ mỹ nhân đang co mình lại, trông không hề có cảm giác tồn tại.
Lúc ma ma kia trông thấy Thịnh Lộ Yên thì ánh mắt có chút trốn tránh, núp cả người ở phía sau Thịnh Thần Hy. Bà ta đang tìm Thịnh Thần Hy tới giúp sao?
Thịnh Thần Hy thật sự vẫn trước sau như một….quá ngu!
Thịnh Lộ Yên thấy Thịnh Thần Hy vẫn chưng ra bộ mặt vênh váo hung hăng như trước thì thong thả nói: “Thân phận? Thịnh Thần Hy, ngươi cũng xứng nhắc đến hai từ này ư? Có cần ta nhắc ngươi về thân phận hiện giờ của ngươi không?”
Thịnh Thần Hy vừa bị Thịnh Lộ Yến nói đã tức khắc không nói nên lời.
Từ lúc mẫu thân bị giáng xuống làm thị thiếp, nàng cũng rớt xuống làm thứ nữ. Từ đó về sau, vì sợ người khác cười nhạo nàng nên nàng không bao giờ ra khỏi phủ nữa. Mà hiện tại, nàng vẫn bị Thịnh Lộ Yên chế giễu.
“Bây giờ ta là chủ tử duy nhất trong hậu trạch của hầu phủ này!” Thịnh Thần Hy nói.
Thịnh Lộ Yên cười khẩy, và nói: “Mẫu thân ta có chức cáo mệnh, cho dù ta đã xuất giá thì cũng là Đích trưởng nữ duy nhất của hầu phủ này.”
Nói đến đây, Thịnh Lộ Yên nhìn về phía Triệu di nương đang đứng phía sau: “Nếu Triệu di nương có máu mủ của phụ thân, thì thân phận của ngươi còn không bằng đứa bé chưa ra đời kia đâu.”
Vừa nói ra, đôi mắt Triệu di nương chợt sáng lên, thân thể dường như thẳng hơn vừa nãy.
Thịnh Thần Hy như thể nghe được chuyện cười, nàng ta liếc nhìn Triệu di nương nhát như chuột, thân phận ti tiện, nói: “Ta không bằng đứa con của một tiện thiếp sinh ư? Mẫu thân ta là Nhị tiểu thư của phủ học sĩ đấy!”
Triệu di nương này là cái thá gì chứ, chẳng qua chỉ là một nha hoàn mà thôi, vận khí tốt mới được phụ thân nàng thu vào phòng. Cho nên đứa con mà tiện nhân sinh cũng chỉ là tiện chủng thôi, dựa vào cái gì mà so với nàng? Thịnh Lộ Yên nói thế là đang sỉ nhục nàng!
Thịnh Lộ Yên phản bác: “Quả thực thân phận của Liễu di nương cao hơn Triệu di nương nhiều, tuy nhiên, thân phận của Triệu di nương có thấp đến đâu thì nàng ta cũng sống quang minh chính đại, chưa từng làm điều gì không có tính người, cũng không hề mưu hại hầu phu nhân, không có lòng dạ ác độc, vả lại, hiện giờ Liễu Thị đã bị tộc trưởng của Hầu gia gạch tên, ngươi còn xứng nhắc đến hai từ thân phận với ai?”
Từ khi Liễu di nương bị giáng xuống làm di nương đến nay, cả ngày Thịnh Thần Hy đều lo lắng không yêm. Sau đó Liễu di nương chết, còn bị quan phủ phán tội tử hình thì nàng ta càng sợ hơn. Nhưng cho dù là như vậy, nếu trong hầu phủ không có nữ chủ tử thì nàng ta vẫn là cô nương tôn quý nhất trong hầu phủ, không có ai dám nói gì trước mặt nàng ta.
Ngày hôm nay lớp vải này lại bị Thịnh Lộ Yên vén ra.
Thứ nàng sợ nhất đã bị phơi bày trước mặt mọi người, Thịnh Lộ Yên hết lần này đến lần khác nhắc nhở nàng rằng, nàng đã ngã vào đống bụi, khiến nàng không còn chỗ chốn.
“Vì sao mẫu thân ta lại thảm như vậy, còn không phải vì bị ngươi hại ư!” Thịnh Thần Hy hướng vào Thịnh Lộ Yên mà rống to.
Mẫu thân nàng bị Thịnh lộ Yên hại chết, nếu không tại Thịnh Lộ Yên thì mẫu thân nàng đã không chết! Mà hiện giờ thân phận của nàng xấu hổ như vậy, cũng là lỗi của Thịnh Lộ Yên, đều tại nàng ta, đều tại nàng ta!
Người đáng chết là nàng ta, sao nàng ta không chết đi!
Nghĩ đến những lo âu sợ hãi suốt mấy ngày nay, nghĩ đến thân phận rớt xuống ngàn trượng của mình, cây kim mà Thịnh Thần Hy cầm chặt trong tay hướng về phía Thịnh Lộ Yên.
Từ lúc nghe tin Thịnh Lộ Yên đến, nàng đã nghĩ đến việc giết nàng ta, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui thì nàng lại không dám, lý trí cũng nói với nàng rằng nàng không nên làm thế. Nhưng giờ nghe được những lời Thịnh Lộ Yên nói, nỗi căm phẫn cùng thù hận lập tức bốc thẳng lên đầu, khiến nàng không còn lý trí nữa.
Khi tay của Thịnh Thần Hy sắp chạm vào Thịnh Lộ Yên, Thịnh Lộ Yên nhìn thấy một tia sáng, mắt nàng hơi nheo lại, tay trái bắt lấy tay phải của Thịnh Thần Hy, tay phải giơ lên giáng cho Thịnh Thần Hy một cái tát thật mạnh.
Cái tát này khiến cho Thịnh Thần Hy lóa cả mắt, khóe miệng rỉ máu, ngã sóng soài trên đất.