Như Ý Xuân
Chương 48
Tầm Lại làm sao có thể để Thịnh Lộ Yên chủ động trong chuyện này, hắn nhanh chóng biến mọi thứ dựa theo tiết tấu của mình.
Ngoài phòng sấm rền chớp giật, trong phòng cũng không hề yên tĩnh, tuy nhiên, những thứ này đều được âm thanh bên ngoài che đậy hết thảy. Ngược lại, vì âm thanh ngoài phòng quá to mà trong phòng càng thêm suồng sã hơn.
Sau khi kết thúc, Thịnh Lộ Yên đã mệt đến mức không thể động đậy nổi, cũng không nói được một câu. Thế nhưng, nàng lại cảm thấy dù sao lần này vẫn tốt hơn lần đầu tiên rất nhiều.
Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng những việc sau cùng đều do Tầm Lại tự mình làm, chứ không gọi nha hoàn vào và điều này khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Loại việc riêng tư này nếu để nha hoàn làm sẽ khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên. Thật ra nàng càng muốn tự mình làm, nhưng nàng thật sự không còn sức nữa. Nàng và Tầm Lại đã làm rất nhiều việc thân mật, nên để hắn làm việc này cũng không sao cả.
Đợi trong phòng yên ắng trở lại và sấm chớp bên ngoài cũng dừng thì không gian chỉ còn lại tiếng mưa rơi ào ào.
Tầm Lại ôm người bên cạnh, nhẹ nhàng hôn xuống trán nàng.
Một tháng sau, lệnh cấm túc của hoàng thượng giành cho Thịnh Lăng hầu đã được dỡ bỏ.
Tuy chức quan của Thịnh Lăng hầu đã bị giáng xuống hai cấp, nhưng tước vị vẫn không thay đổi, nên thế lực của hầu phủ cũng không bị suy yếu và hiển nhiên phủ Thịnh Lăng hầu vẫn là phủ hầu đứng đầu của kinh thành. Không ít người đếm từng ngày ngóng từng hôm, và khi lệnh cấm được dỡ bỏ, họ vội vàng tới phủ Thịnh Lăng hầu.
Thế song, cổng lớn của phủ Thịnh Lăng hầu vẫn đóng chặt, những người đến đây thăm viếng đều bị chặn lại rồi mời về, Thịnh Lăng hầu xin nghỉ hẳn một tháng, không đi buổi chầu sớm, cũng không đi phủ nha mà chỉ ở lì trong phủ.
Sự việc lần trước đã khiến bộ mặt của phủ Thịnh Lăng hầu bị tổn hại nghiêm trọng, trong lòng Thịnh Lăng hầu vẫn còn nghẹn một cơn tức, nên lúc này ông không muốn gặp ai cả, kể cả Liễu Thị.
Bấy giờ Liễu Thị đang ở trong phòng đập đồ.
“Hắn ta là cái thá gì, vậy mà lại dám đến đây uy hiếp ta, ta phải giết hắn!” Khuôn mặt Liễu Thị lộ ra vẻ hung ác dữ tợn.
Té ra, vào lúc trời còn chưa sáng, huynh trưởng của Hồng nhi lại đến phủ đòi bạc, lần này hắn ta đòi những hai trăm lượng. Và nói rằng nếu không cho thì hắn sẽ ăn vạ ngoài cổng, để mọi người qua đường đều biết bọn họ đã làm chuyện gì.
Mới sáng sớm nhưng xung quanh đã có người của các phủ ra ngoài mua đồ, Liễu Thị không dám khiến mình mất mặt thêm nữa nên đành để Vương ma ma cho hắn tiền.
Tuy nhiên, trong lòng Liễu Thị lại nổi lên ý định giết người.
Vương ma ma vội ngăn lại: “Phu nhân à, người nghe lại lão nô khuyên một câu đi, không được đâu.”
Vương ma ma đã không ngớt lời khuyên ngăn Liễu Thị về chuyện này, nhưng chẳng được bao lâu là Liễu Thị lại nhắc đến tiếp.
Lần này, Liễu Thị lại nảy ra cách mới.
“Ma ma lúc nào cũng ngăn cản ta, là vì bà sợ ta lại sai nam nhân của bà đi làm việc này à?” Liễu Thị bực bội nói.
Nghe được câu này của Liễu Thị, Vương ma ma ngớ ra, đáy mắt toát ra vẻ thất vọng tràn trề. Ngay sau đó, bà lại khôi phục lại như thường, nói lời thành khẩn: “Lão nô không có ý này. Nhưng chẳng lẽ người đã quên chuyện ám sát Cao bà tử và Ngụy lang trung lần trước rồi sao?”
Nhớ đến chuyện này khiến sắc mặt của Liễu Thị trở nên nặng nề.
“Chính vì chúng ta phái người đi ám sát hai người họ mới bị Tầm Lại bắt được thóp! Hầu gia không nhìn ra được Đại cô nương là loại người gì, nhưng phu nhân thì biết. Nàng ta là người cực nhiều dã tâm, nói không chừng bây giờ nàng ta còn đang theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta kìa. Nếu chúng ta lại ra tay vào thời điểm này, khó tránh khỏi lại bị bọn chúng nắm được điểm yếu, đến lúc đó sẽ rất rắc rối.”
Liễu Thị tức đến độ đập mạnh lên bàn, cáu kỉnh nói: “Này cũng không được, kia cũng không được, rốt cuộc phải làm sao!”
Sao đột nhiên những chuyện cũ năm xưa lại bị người ta lật lại? Suy nghĩ kĩ thì thấy việc này mới xảy ra sau khi Thịnh Lộ Yên xuất giá, thế nên những chuyện này chắc hẳn do nàng ta làm!
“Nhất định là Thịnh Lộ Yên làm!” Liễu Thị cắn răng nói: “Tầm Lại chắc chắn sẽ giúp, vì một mình nàng ta không thể làm được những chuyện này.”
Vương ma ma cũng không dám nói là phải hay không phải.
“Con tiểu súc sinh này nữa!” Liễu Thị mắng một câu: “Nếu sớm biết thì năm đó ta nên ném nàng ta xuống hồ cho cá ăn, nếu không đã chẳng dẫn đến những chuyện hôm nay!”
“Phu nhân nhỏ tiếng thôi, ngộ nhỡ bị lão gia nghe thấy thì rắc rối lắm!” Vương ma ma kịp thời nhắc nhở.
Ngày trước mắng Đại cô nương thì cũng thôi, song nay không biết làm sao mà hầu gia lại phiền chán phu nhân của bọn họ, thay vào đó lại nhiều lần khen ngợi Đại cô nương. Bây giờ bọn họ nói xấu sau lưng Đại cô nương nhỡ bị hầu gia nghe được, nói không chừng lại làm hầu gia không vui.
Liễu Thị lại bắt đầu đập đồ.
“Chẳng lẽ cứ để thế? Lòng tham lam của loại người kia rất lớn, lấp mãi không đầy, chúng ta không thể để hắn khống chế như thế suốt được.”
“Trước mắt chỉ có thể như vậy, đợi hầu gia nguôi giận thì chúng ta lại nghĩ cách.”
Liễu Thị nhất thời không nói năng gì, một lát sau, bà ta có vẻ đã nghĩ ra cách gì đó mà nhìn về phía Vương ma ma.
“Ta nhớ thuốc đó còn một ít.”
Mắt Vương ma ma bừng sáng: “Giờ lão nô đi tìm ngay.”
Sau khi Vương ma ma tìm xong, Liễu Thị cuối cùng cũng bớt bực bội.
Năm đó bà mua loại thuốc này từ một vị đại phu của Vân Thương quốc, nó không màu không mùi, uống vào sẽ khiến cơ thể người ta suy yếu, và không tìm được nguyên nhân sinh bệnh. Trước đây phụ thân có một di nương được sủng ái, sau khi uống thuốc này thì chết dần chết mòn, còn có…
“Cho loại người như hắn uống thuốc này thật đúng là lãng phí!” Liễu Thị nói.
“Đấy cũng là do chúng ta không còn cách nào khác.” Vương ma ma nói, tuy nhiên, trong lòng bà ta vẫn có chút đắn đo.
“Bệnh của Đại cô nương được Thiệu thái y chữa khỏi rồi, ngộ nhỡ bệnh của huynh trưởng Hồng nhi cũng được chữa khỏi, liệu chuyện này có bị người ta phát hiện là do chúng ta làm không?”
“Sao có thể! Với thân phận của hắn thì làm sao có thể được thái ý chữa trị.”
“Phu nhân nói đúng.”
Sau khi nói chuyện một lúc, Liễu Thị gọi người vào dọn phòng, nhưng bà ta ở trong phòng gọi mấy lần cũng không thấy ai vào. Vương ma ma thấy Liễu Thị sắp nổi cơn tanh bành thì vội đi ra.
Vừa ra cửa, bà ta đã trông thấy vài bà tử đang ngồi trước cửa nói chuyện, không mảy may để ý tới bà ta.
“Bọn khốn các ngươi đang làm cái gì thế hả! Không nghe thấy phu nhân cho gọi các ngươi sao?”
Mấy bà tử không thèm nhúc nhích, trợn mắt nhìn Vương ma ma và nói: “Phu nhân? Phu nhân của phủ này ở đâu ra thế? Chẳng qua chỉ là vài cái thứ di nương mà thôi.”
Lúc trước người trong phủ đâu dám như vậy, từ lúc Liễu Thị bị đoạt chức cáo mệnh, đám hạ nhân này mới có thái độ như thế.
Vương ma ma giận sôi máu, hận không thể xé toác miệng bọn chúng, nhưng hiện giờ người có thể sử dụng thật sự chẳng còn bao nhiêu. Nếu như đánh thật, chỉ sợ họ cũng không phải là đối thủ của bọn chúng, cho nên bà chỉ đành nhịn cơn tức này xuống.
“Các ngươi chớ quên rằng, Đại thiếu gia và Nhị cô nương đều do phu nhân sinh ra, đợi đến khi Đại thiếu gia nhận tước vị, tới lúc ấy các ngươi đừng hối hận!”
Vài bà tử nghe xong lời này thì khuôn mặt lộ ra vẻ do dự. Bọn họ nhìn nhau vài cái, miễn cưỡng đứng lên rồi vào phòng dọn dẹp.
Lúc Thịnh Lộ Yên dậy thì đã sắp tới giờ Ngọ, còn Tầm Lại đã không thấy bóng dáng từ lâu.
Thịnh Lộ Yên thấy Tôn ma ma đi vào thì phàn nàn: “Sao con ngủ lâu thế mà ma ma cũng không tới gọi con dậy.”
Tuy rằng trong phủ không có trưởng bối nên nàng có thể ngủ đến lúc nào cũng được, nhưng ngủ lâu quá cũng không tốt.
Tôn ma ma hớn hở ra mặt: “Sáng nay trước khi đi đại nhân đã dặn riêng lão nô, không cho lão nô gọi người dậy.”
Thịnh Lộ Yên nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua mà mặt không khỏi đỏ hây.
“Ma ma, con muốn đi tắm.”
Tôn ma ma cười nói: “Sớm đã chuẩn bị xong cho người rồi, chỉ đợi người thức dậy thôi. Hôm qua người vất vả rồi, ngâm người một lát cho đỡ mệt đi.”
Thịnh Lộ Yên: “…”
Thật ra, nàng chẳng phải làm gì cả, người vất vả không phải là nàng.
“Phòng bếp đã hầm canh gà để bồi bổ thân thể cho người. Người uống canh trước rồi hẵng đi ngâm mình, kẻo lại khó chịu.”
Thịnh Lộ Yên: “…dạ.”
Thịnh Lộ Yên ăn chẳng thấy ngon miệng nên chỉ ăn đại vài miếng rồi đi tắm. Tôn ma ma cũng không bắt ép nàng, dù sao cũng sắp đến giơ cơm trưa, đợi phu nhân ngâm mình xong rồi ăn trưa ngay là được.
Thịnh Lộ Yên ngâm nửa canh giờ mới đi ra, bấy giờ nàng quả thật đã thấy đói, nên buổi trưa ăn một bữa no căng.
Ăn xong nàng lại buồn ngủ, ngồi một lúc mà vẫn thấy mỏi eo nên nàng đành lên giường ngủ một giấc.
Đến bữa tối, không ngờ Tầm Lại lại quay về, điều này thật sự rất kỳ lạ.
Hắn về mà cũng không nói một tiếng, cho nên phòng bếp không hề chuẩn bị đồ ăn cho hắn. Mà bây giờ Thịnh Lộ Yên không ăn giống khi trước nữa, tuy vẫn có nhiều món ăn đa dạng, nhưng khẩu phần đã ít hơn nhiều, để tránh lãng phí.
Rất rõ ràng, thức ăn của tối nay không đủ lắm.
“Lần sau, nếu đại nhân về ăn cơm thì nhớ sai người tới nhắc một tiếng, tránh phòng bếp không kịp chuẩn bị món ăn mà đại nhân thích.” Thịnh Lộ Yên nói. Nàng nghĩ bụng, Tầm Lại thật sự không phải người kĩ tính, nàng ăn cái gì thì hắn ăn cái đó, không hề tỏ ra ghét bỏ những đồ nàng ăn thừa.
“Ừ.”
Tầm Lại không nghĩ sẽ như vậy, trước đây hắn thỉnh thoảng quay về ăn bữa tối, lần nào cũng đủ ăn.
“Ngài muốn ăn gì? Giờ sai nhà bếp làm ngay.” Thịnh Lộ Yên nói.
“Không cần, chốc nữa ăn chút bánh ngọt là được.” Tầm Lại nói. Hắn không phải người kén ăn, có thể lấp đầy bụng là được.
Bánh ngọt? Thịnh Lộ Yên nhớ hắn không thích ăn mấy thứ ngòn ngọt ngấy ngấy ấy mà, trên đường đi đất Bắc hắn cũng rất ít khi ăn bánh ngọt trong phòng.
Thịnh Lộ Yên biết hắn không thích lãng phí, suy nghĩ một lát, nàng nhìn Tôn ma ma và nói: “Đúng rồi, ban nãy ma ma nói nhà bếp còn có canh gà hầm phải không? Tiện thể lấy canh gà về nấu cho đại nhân một bát mì.”
Hôm nay nàng bị Tôn ma ma nhìn chằm chằm mà uống hết mấy bát canh gà, nên đã uống ngán rồi. Vừa nãy Tôn ma ma còn muốn nàng uống tiếp, nhưng bị nàng lảng tránh. Vừa khéo để lại cho Tầm Lại uống.
Tôn ma ma hết nhìn Thịnh Lộ Yên rồi nhìn sang Tầm Lại, nói: “Trong canh gà đó có thuốc bổ, nếu mang về nấu mì thì chắc hương vị không ổn lắm, hay là nấu mì khác đi.”
Thịnh Lộ Yên: “…”
Hóa ra Tôn ma ma cũng biết hương vị không ổn à, thế mà bà còn bắt nàng uống tận mấy bát.
Nếu Tầm Lại không uống thì kiểu gì trước khi đi ngủ Tôn ma ma cũng bảo nàng uống bằng được, phải mau mau cho Tầm Lại uống mới được.
“Cứ nấu thế đi ạ, nhân tiện bồi bổ cơ thể cho đại nhân luôn!” Thịnh Lộ Yên nói ngay tức thì.
Nghe được lời này, tay đang gắp thức ăn của Tầm Lại hơi chững lại, ngước mắt nhìn Thịnh Lộ Yên.
Tôn ma ma nhìn Thịnh Lộ Yên rồi nhìn Tầm Lại, không có cách nào khác, chỉ đành đi nhà bếp phân phó người nấu mì canh gà.
Thịnh Lộ Yên thấy Tầm Lại đang nhìn mình chòng chọc bằng ánh mắt kì quái, nàng rất thân mật mà giải thích: “Đại nhân, mặc dù hương vị không ổn lắm, cũng hơi ngấy, nhưng trong canh có nhiều thuốc bổ, có thể bồi bổ cơ thể, nếu ngài không ăn thì lãng phí lắm.”
Nàng biết mà, hắn ghét nhất là lãng phí, chỉ cần nàng nói như thế, hắn nhất định sẽ đồng ý.
Nào ngờ Tầm Lại gắp một miếng thịt gà rồi đặt vào bát nàng và nói: “Phu nhân nên bồi bổ cơ thể một chút đi, vi phu không cần.”
“Sao lại không cần chứ, uống tốt cho cơ thể, còn có thể cường thân kiện thể mà.” Thịnh Lộ Yên vẫn hết lời khuyên nhủ, chỉ sợ Tầm Lại từ chối canh gà ấy.
“Vi phu có cần hay không, lẽ nào phu nhân không rõ sao?” Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên rồi nói.
Câu nói này dường như có chút thâm ý khác.
Thịnh Lộ Yên lấy làm khó hiểu, không biết hắn nói thế là có ý gì. Nàng đương nhiên biết thân thể hắn cường tráng, võ công cao cường. Cơ mà nàng chỉ muốn hắn uống canh giúp nàng, nên mới cố tình nói vậy.
“Ta đương nhiên…”
Vừa nói được mấy từ thì trông thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Tầm Lại, nàng chợt vỡ lẽ những lời đối phương nói. Người này ngày thường trông thì lạnh lùng hờ hững, sao hôm nay lại nói những lời…. những lời không biết xấu hổ như thế.
Mặt Thịnh Lộ Yên dần đỏ lên.
Nghĩ đến hôm qua, cơ thể hắn thực sự rất đẹp, thể lực thì tốt thôi rồi.
Vốn nàng cảm thấy bản thân mình đã đủ vô lại rồi, nhưng da mặt vẫn không dày bằng hắn.
Tầm Lại thấy phản ứng của nàng như thế, không nói thêm nữa mà quay đầu lại và tiếp tục ăn cơm.
Thịnh Lộ Yên cũng không biết rốt cuộc hắn có uống hay không, nhưng vừa nghĩ đến canh gà ngấy ngấy kia là nàng thật sự không muốn uống nữa, vì thế bắt đầu chơi xấu: “Ta mặc kệ, hôm nay ta đã uống ba bát rồi, phần còn thừa ngài phải giúp ta uống.”
Ai dè Tầm Lại đồng ý ngay: “Được.”
Bấy giờ Thịnh Lộ Yên mới vừa lòng.
Cơm nước xong xuôi, Tầm Lại đến tiền viện, bận suốt đến giờ Hợi mới về.
Thịnh Lộ Yên nghĩ, Tầm Lại thật sự rất bận rộn, hầu như mỗi ngày đều bận không hết việc. Gả cho một nam nhân như vậy có vẻ cũng rất tốt, tuy rằng không có thời gian ở cạnh nàng, nhưng đồng thời hắn cũng không có thời gian ra ngoài đàn đúm, điều này khiến nàng rất yên lòng.
Rửa mặt xong hai người lên giường ngủ.
Một trận mưa mùa thu mang theo cái lạnh của mùa đông, hôm qua vừa mưa xong mà hôm nay trời đã trở lạnh luôn. Thịnh Lộ Yên vừa nằm vào trong chăn đã run lên vì hơi lạnh bên trong.
Đợi Tầm Lại tắt nến và nằm xuống, Thịnh Lộ Yên lập tức sáp đến gần. Nếu nói hôm qua nàng giả vờ thì hôm nay chính là thật. Tầm Lại giống như lò lửa nhỏ, cơ thể lúc nào cũng nóng hầm hập. Ngày hè nàng cảm thấy hắn quá nóng nên không muốn dựa vào quá gần, nhưng bây giờ trời đã lạnh, nàng cảm thấy ôm hắn ngủ rất thoải mái.
Nàng không chỉ ôm cánh tay của hắn, mà một bên chân cũng từ từ thử vắt lên chân của hắn.
Vừa đến mùa đông là chân của nàng lại lạnh như băng, phải mất rất lâu để nó có thể ấm lên. Mỗi tối nàng đều phải ngâm chân hoặc dùng ấm sưởi(**). Tại mấy ngày nay lạnh nhanh quá, nên chưa kịp chuẩn bị.
May mà Tầm Lại không cự tuyệt.
Thịnh Lộ Yên lại càng càn rỡ hơn, nàng vắt luôn cả hai chân lên người hắn để sưởi ấm.
Tầm Lại rên lên một tiếng.
Sau khi Thịnh Lộ Yên nghe thấy thì lập tức cảm thấy xấu hổ, có lẽ là do chân nàng quá lạnh nên làm hắn cũng bị lạnh theo, dù cơ thể đối phương có như lò lửa thì cũng không có nghĩa là hắn không lạnh.
Nàng vẫn nên sai người chuẩn bị ấm sưởi thôi.
Thịnh Lộ Yên nghĩ như vậy nên định bỏ chân xuống.
Nhưng vào đúng lúc này, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói khó chịu: “Đừng động loạn.”
Nàng đâu có động loạn chứ, nàng làm vậy chẳng phải vì nghĩ cho hắn sao, sợ làm hắn bị lạnh mà.
“Ta đâu có động loạn.” Thịnh Lộ Yên phàn nàn.
Tầm Lại giơ tay xoa tóc nàng, nói: “Ngủ ngoan nào.”
“Vâng.”
Nhưng ban ngày nàng thật sự đã ngủ quá nhiều rồi, giờ nhắm mắt một lúc mà vẫn không ngủ được. Hơn nữa, từ lúc lên giường đến giờ nàng vẫn nằm nghiêng, nên cánh tay hơi tê, muốn quay sang bên khác.
Nghe tiếng hít thở đều đều vang lên bên tai, nàng nghĩ, chắc Tầm Lại đã ngủ rồi.
Buổi sáng hắn bận rộn như thế, nếu bây giờ nàng không muốn đánh thức hắn thì điều kiện trước tiên là mình cần phải xoay người cái đã.
Thế nhưng, nàng vừa cử động thì Tầm Lại đã tỉnh.
“Ngủ ngoan nào, đừng ngọ nguậy.” Tầm Lại nói lại lần nữa.
Thấy hẳn dậy rồi, Thịnh Lộ Yên khẽ nói: “Ta không cố ý đâu, ta chỉ muốn quay người thôi, cánh tay tê hết rồi.”
Cánh tay tê à… nàng biết chăng, ngày nào nàng cũng ông cánh tay của hắn ngủ, hắn không dám cử động vì sợ đánh thức nàng, nên cánh tay thường tê rần.
“Không ngủ được à?” Tầm Lại hỏi.
“Dạ.” Thịnh Lộ Yên thành thật mà gật đầu: “Lúc sáng ngủ nhiều quá.”
“Hay là chúng ta nói chuyện chút đi?” Thịnh Lộ Yên đề nghị.
Dù sao nàng thấy hắn cũng không ngủ say.
Vả lại, thật ra nàng cũng không phải muốn xoay người, mà chủ yếu là vì không ngủ được, nằm trên giường quá bức bối, nên muốn có người nói chuyện cùng nàng để giết thời gian.
Đúng lúc nàng có thể từ từ nhắc đến chuyện của Hồng nhi với hắn.
Tuy rằng Tầm Lại cũng không ngủ được, nhưng trong lòng có cơ thể trắng nõn mềm mại khiến hắn chẳng có tâm trạng để nói chuyện. Nếu người ta đã không ngủ được, chi bằng làm chút việc có thể ngủ thiếp đi.
Thịnh Lộ Yên vừa dứt lời, đã phát hiện ra đối phương cũng nghiêng người sang. Lòng nàng vui sướng khôn tả, đang muốn mở lời thì đôi môi đã bị người nọ chặn lại.
Nàng lập tức lấy làm sửng sốt. Người này lúc nào cũng vậy, nàng chỉ muốn cùng hắn trao đổi để bồi đắp tình cảm, chứ có muốn dùng cách này đâu, thứ nàng muốn là giao lưu tinh thần kìa!
Dần dà, nàng cũng không còn tinh lực để nghĩ những thứ này nữa.
Không biết đến bao giờ, Tầm Lại ghé vào cạnh tai nàng hỏi một câu: “Còn đau không?”
Hắn vốn lo lắng cho cơ thể của nàng, nên không muốn làm thường xuyên như vậy. Nhưng tiếc rằng người bên cạnh lúc nào cũng khiêu khích hắn, mà khi gặp nàng thì lực khống chế của hắn lại khá kém.
Mặt Thịnh Lộ Yên đỏ bừng, nói bằng giọng run run: “Vẫn…. vẫn ổn.”
Thật ra nàng tập võ từ bé, cơ thể cũng rất rắn rỏi, chứ không hề mảnh mai như vẻ bề ngoài.
Ban đầu Thịnh Lộ Yên còn nghĩ rằng mình phải nói với Tầm Lại chuyện của Hồng nhi, nhưng dần dần nàng đã ném chuyện này ra sau đầu. Đợi khi kết thúc thì nàng đã mệt đến nỗi không muốn nói chuyện với hắn nữa, chỉ nằm trong ngực hắn rồi nặng nề thiếp đi. Lần này cũng không phàn nàn về cánh tay bị tê nữa.
Ngoài phòng sấm rền chớp giật, trong phòng cũng không hề yên tĩnh, tuy nhiên, những thứ này đều được âm thanh bên ngoài che đậy hết thảy. Ngược lại, vì âm thanh ngoài phòng quá to mà trong phòng càng thêm suồng sã hơn.
Sau khi kết thúc, Thịnh Lộ Yên đã mệt đến mức không thể động đậy nổi, cũng không nói được một câu. Thế nhưng, nàng lại cảm thấy dù sao lần này vẫn tốt hơn lần đầu tiên rất nhiều.
Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng những việc sau cùng đều do Tầm Lại tự mình làm, chứ không gọi nha hoàn vào và điều này khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Loại việc riêng tư này nếu để nha hoàn làm sẽ khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên. Thật ra nàng càng muốn tự mình làm, nhưng nàng thật sự không còn sức nữa. Nàng và Tầm Lại đã làm rất nhiều việc thân mật, nên để hắn làm việc này cũng không sao cả.
Đợi trong phòng yên ắng trở lại và sấm chớp bên ngoài cũng dừng thì không gian chỉ còn lại tiếng mưa rơi ào ào.
Tầm Lại ôm người bên cạnh, nhẹ nhàng hôn xuống trán nàng.
Một tháng sau, lệnh cấm túc của hoàng thượng giành cho Thịnh Lăng hầu đã được dỡ bỏ.
Tuy chức quan của Thịnh Lăng hầu đã bị giáng xuống hai cấp, nhưng tước vị vẫn không thay đổi, nên thế lực của hầu phủ cũng không bị suy yếu và hiển nhiên phủ Thịnh Lăng hầu vẫn là phủ hầu đứng đầu của kinh thành. Không ít người đếm từng ngày ngóng từng hôm, và khi lệnh cấm được dỡ bỏ, họ vội vàng tới phủ Thịnh Lăng hầu.
Thế song, cổng lớn của phủ Thịnh Lăng hầu vẫn đóng chặt, những người đến đây thăm viếng đều bị chặn lại rồi mời về, Thịnh Lăng hầu xin nghỉ hẳn một tháng, không đi buổi chầu sớm, cũng không đi phủ nha mà chỉ ở lì trong phủ.
Sự việc lần trước đã khiến bộ mặt của phủ Thịnh Lăng hầu bị tổn hại nghiêm trọng, trong lòng Thịnh Lăng hầu vẫn còn nghẹn một cơn tức, nên lúc này ông không muốn gặp ai cả, kể cả Liễu Thị.
Bấy giờ Liễu Thị đang ở trong phòng đập đồ.
“Hắn ta là cái thá gì, vậy mà lại dám đến đây uy hiếp ta, ta phải giết hắn!” Khuôn mặt Liễu Thị lộ ra vẻ hung ác dữ tợn.
Té ra, vào lúc trời còn chưa sáng, huynh trưởng của Hồng nhi lại đến phủ đòi bạc, lần này hắn ta đòi những hai trăm lượng. Và nói rằng nếu không cho thì hắn sẽ ăn vạ ngoài cổng, để mọi người qua đường đều biết bọn họ đã làm chuyện gì.
Mới sáng sớm nhưng xung quanh đã có người của các phủ ra ngoài mua đồ, Liễu Thị không dám khiến mình mất mặt thêm nữa nên đành để Vương ma ma cho hắn tiền.
Tuy nhiên, trong lòng Liễu Thị lại nổi lên ý định giết người.
Vương ma ma vội ngăn lại: “Phu nhân à, người nghe lại lão nô khuyên một câu đi, không được đâu.”
Vương ma ma đã không ngớt lời khuyên ngăn Liễu Thị về chuyện này, nhưng chẳng được bao lâu là Liễu Thị lại nhắc đến tiếp.
Lần này, Liễu Thị lại nảy ra cách mới.
“Ma ma lúc nào cũng ngăn cản ta, là vì bà sợ ta lại sai nam nhân của bà đi làm việc này à?” Liễu Thị bực bội nói.
Nghe được câu này của Liễu Thị, Vương ma ma ngớ ra, đáy mắt toát ra vẻ thất vọng tràn trề. Ngay sau đó, bà lại khôi phục lại như thường, nói lời thành khẩn: “Lão nô không có ý này. Nhưng chẳng lẽ người đã quên chuyện ám sát Cao bà tử và Ngụy lang trung lần trước rồi sao?”
Nhớ đến chuyện này khiến sắc mặt của Liễu Thị trở nên nặng nề.
“Chính vì chúng ta phái người đi ám sát hai người họ mới bị Tầm Lại bắt được thóp! Hầu gia không nhìn ra được Đại cô nương là loại người gì, nhưng phu nhân thì biết. Nàng ta là người cực nhiều dã tâm, nói không chừng bây giờ nàng ta còn đang theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta kìa. Nếu chúng ta lại ra tay vào thời điểm này, khó tránh khỏi lại bị bọn chúng nắm được điểm yếu, đến lúc đó sẽ rất rắc rối.”
Liễu Thị tức đến độ đập mạnh lên bàn, cáu kỉnh nói: “Này cũng không được, kia cũng không được, rốt cuộc phải làm sao!”
Sao đột nhiên những chuyện cũ năm xưa lại bị người ta lật lại? Suy nghĩ kĩ thì thấy việc này mới xảy ra sau khi Thịnh Lộ Yên xuất giá, thế nên những chuyện này chắc hẳn do nàng ta làm!
“Nhất định là Thịnh Lộ Yên làm!” Liễu Thị cắn răng nói: “Tầm Lại chắc chắn sẽ giúp, vì một mình nàng ta không thể làm được những chuyện này.”
Vương ma ma cũng không dám nói là phải hay không phải.
“Con tiểu súc sinh này nữa!” Liễu Thị mắng một câu: “Nếu sớm biết thì năm đó ta nên ném nàng ta xuống hồ cho cá ăn, nếu không đã chẳng dẫn đến những chuyện hôm nay!”
“Phu nhân nhỏ tiếng thôi, ngộ nhỡ bị lão gia nghe thấy thì rắc rối lắm!” Vương ma ma kịp thời nhắc nhở.
Ngày trước mắng Đại cô nương thì cũng thôi, song nay không biết làm sao mà hầu gia lại phiền chán phu nhân của bọn họ, thay vào đó lại nhiều lần khen ngợi Đại cô nương. Bây giờ bọn họ nói xấu sau lưng Đại cô nương nhỡ bị hầu gia nghe được, nói không chừng lại làm hầu gia không vui.
Liễu Thị lại bắt đầu đập đồ.
“Chẳng lẽ cứ để thế? Lòng tham lam của loại người kia rất lớn, lấp mãi không đầy, chúng ta không thể để hắn khống chế như thế suốt được.”
“Trước mắt chỉ có thể như vậy, đợi hầu gia nguôi giận thì chúng ta lại nghĩ cách.”
Liễu Thị nhất thời không nói năng gì, một lát sau, bà ta có vẻ đã nghĩ ra cách gì đó mà nhìn về phía Vương ma ma.
“Ta nhớ thuốc đó còn một ít.”
Mắt Vương ma ma bừng sáng: “Giờ lão nô đi tìm ngay.”
Sau khi Vương ma ma tìm xong, Liễu Thị cuối cùng cũng bớt bực bội.
Năm đó bà mua loại thuốc này từ một vị đại phu của Vân Thương quốc, nó không màu không mùi, uống vào sẽ khiến cơ thể người ta suy yếu, và không tìm được nguyên nhân sinh bệnh. Trước đây phụ thân có một di nương được sủng ái, sau khi uống thuốc này thì chết dần chết mòn, còn có…
“Cho loại người như hắn uống thuốc này thật đúng là lãng phí!” Liễu Thị nói.
“Đấy cũng là do chúng ta không còn cách nào khác.” Vương ma ma nói, tuy nhiên, trong lòng bà ta vẫn có chút đắn đo.
“Bệnh của Đại cô nương được Thiệu thái y chữa khỏi rồi, ngộ nhỡ bệnh của huynh trưởng Hồng nhi cũng được chữa khỏi, liệu chuyện này có bị người ta phát hiện là do chúng ta làm không?”
“Sao có thể! Với thân phận của hắn thì làm sao có thể được thái ý chữa trị.”
“Phu nhân nói đúng.”
Sau khi nói chuyện một lúc, Liễu Thị gọi người vào dọn phòng, nhưng bà ta ở trong phòng gọi mấy lần cũng không thấy ai vào. Vương ma ma thấy Liễu Thị sắp nổi cơn tanh bành thì vội đi ra.
Vừa ra cửa, bà ta đã trông thấy vài bà tử đang ngồi trước cửa nói chuyện, không mảy may để ý tới bà ta.
“Bọn khốn các ngươi đang làm cái gì thế hả! Không nghe thấy phu nhân cho gọi các ngươi sao?”
Mấy bà tử không thèm nhúc nhích, trợn mắt nhìn Vương ma ma và nói: “Phu nhân? Phu nhân của phủ này ở đâu ra thế? Chẳng qua chỉ là vài cái thứ di nương mà thôi.”
Lúc trước người trong phủ đâu dám như vậy, từ lúc Liễu Thị bị đoạt chức cáo mệnh, đám hạ nhân này mới có thái độ như thế.
Vương ma ma giận sôi máu, hận không thể xé toác miệng bọn chúng, nhưng hiện giờ người có thể sử dụng thật sự chẳng còn bao nhiêu. Nếu như đánh thật, chỉ sợ họ cũng không phải là đối thủ của bọn chúng, cho nên bà chỉ đành nhịn cơn tức này xuống.
“Các ngươi chớ quên rằng, Đại thiếu gia và Nhị cô nương đều do phu nhân sinh ra, đợi đến khi Đại thiếu gia nhận tước vị, tới lúc ấy các ngươi đừng hối hận!”
Vài bà tử nghe xong lời này thì khuôn mặt lộ ra vẻ do dự. Bọn họ nhìn nhau vài cái, miễn cưỡng đứng lên rồi vào phòng dọn dẹp.
Lúc Thịnh Lộ Yên dậy thì đã sắp tới giờ Ngọ, còn Tầm Lại đã không thấy bóng dáng từ lâu.
Thịnh Lộ Yên thấy Tôn ma ma đi vào thì phàn nàn: “Sao con ngủ lâu thế mà ma ma cũng không tới gọi con dậy.”
Tuy rằng trong phủ không có trưởng bối nên nàng có thể ngủ đến lúc nào cũng được, nhưng ngủ lâu quá cũng không tốt.
Tôn ma ma hớn hở ra mặt: “Sáng nay trước khi đi đại nhân đã dặn riêng lão nô, không cho lão nô gọi người dậy.”
Thịnh Lộ Yên nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua mà mặt không khỏi đỏ hây.
“Ma ma, con muốn đi tắm.”
Tôn ma ma cười nói: “Sớm đã chuẩn bị xong cho người rồi, chỉ đợi người thức dậy thôi. Hôm qua người vất vả rồi, ngâm người một lát cho đỡ mệt đi.”
Thịnh Lộ Yên: “…”
Thật ra, nàng chẳng phải làm gì cả, người vất vả không phải là nàng.
“Phòng bếp đã hầm canh gà để bồi bổ thân thể cho người. Người uống canh trước rồi hẵng đi ngâm mình, kẻo lại khó chịu.”
Thịnh Lộ Yên: “…dạ.”
Thịnh Lộ Yên ăn chẳng thấy ngon miệng nên chỉ ăn đại vài miếng rồi đi tắm. Tôn ma ma cũng không bắt ép nàng, dù sao cũng sắp đến giơ cơm trưa, đợi phu nhân ngâm mình xong rồi ăn trưa ngay là được.
Thịnh Lộ Yên ngâm nửa canh giờ mới đi ra, bấy giờ nàng quả thật đã thấy đói, nên buổi trưa ăn một bữa no căng.
Ăn xong nàng lại buồn ngủ, ngồi một lúc mà vẫn thấy mỏi eo nên nàng đành lên giường ngủ một giấc.
Đến bữa tối, không ngờ Tầm Lại lại quay về, điều này thật sự rất kỳ lạ.
Hắn về mà cũng không nói một tiếng, cho nên phòng bếp không hề chuẩn bị đồ ăn cho hắn. Mà bây giờ Thịnh Lộ Yên không ăn giống khi trước nữa, tuy vẫn có nhiều món ăn đa dạng, nhưng khẩu phần đã ít hơn nhiều, để tránh lãng phí.
Rất rõ ràng, thức ăn của tối nay không đủ lắm.
“Lần sau, nếu đại nhân về ăn cơm thì nhớ sai người tới nhắc một tiếng, tránh phòng bếp không kịp chuẩn bị món ăn mà đại nhân thích.” Thịnh Lộ Yên nói. Nàng nghĩ bụng, Tầm Lại thật sự không phải người kĩ tính, nàng ăn cái gì thì hắn ăn cái đó, không hề tỏ ra ghét bỏ những đồ nàng ăn thừa.
“Ừ.”
Tầm Lại không nghĩ sẽ như vậy, trước đây hắn thỉnh thoảng quay về ăn bữa tối, lần nào cũng đủ ăn.
“Ngài muốn ăn gì? Giờ sai nhà bếp làm ngay.” Thịnh Lộ Yên nói.
“Không cần, chốc nữa ăn chút bánh ngọt là được.” Tầm Lại nói. Hắn không phải người kén ăn, có thể lấp đầy bụng là được.
Bánh ngọt? Thịnh Lộ Yên nhớ hắn không thích ăn mấy thứ ngòn ngọt ngấy ngấy ấy mà, trên đường đi đất Bắc hắn cũng rất ít khi ăn bánh ngọt trong phòng.
Thịnh Lộ Yên biết hắn không thích lãng phí, suy nghĩ một lát, nàng nhìn Tôn ma ma và nói: “Đúng rồi, ban nãy ma ma nói nhà bếp còn có canh gà hầm phải không? Tiện thể lấy canh gà về nấu cho đại nhân một bát mì.”
Hôm nay nàng bị Tôn ma ma nhìn chằm chằm mà uống hết mấy bát canh gà, nên đã uống ngán rồi. Vừa nãy Tôn ma ma còn muốn nàng uống tiếp, nhưng bị nàng lảng tránh. Vừa khéo để lại cho Tầm Lại uống.
Tôn ma ma hết nhìn Thịnh Lộ Yên rồi nhìn sang Tầm Lại, nói: “Trong canh gà đó có thuốc bổ, nếu mang về nấu mì thì chắc hương vị không ổn lắm, hay là nấu mì khác đi.”
Thịnh Lộ Yên: “…”
Hóa ra Tôn ma ma cũng biết hương vị không ổn à, thế mà bà còn bắt nàng uống tận mấy bát.
Nếu Tầm Lại không uống thì kiểu gì trước khi đi ngủ Tôn ma ma cũng bảo nàng uống bằng được, phải mau mau cho Tầm Lại uống mới được.
“Cứ nấu thế đi ạ, nhân tiện bồi bổ cơ thể cho đại nhân luôn!” Thịnh Lộ Yên nói ngay tức thì.
Nghe được lời này, tay đang gắp thức ăn của Tầm Lại hơi chững lại, ngước mắt nhìn Thịnh Lộ Yên.
Tôn ma ma nhìn Thịnh Lộ Yên rồi nhìn Tầm Lại, không có cách nào khác, chỉ đành đi nhà bếp phân phó người nấu mì canh gà.
Thịnh Lộ Yên thấy Tầm Lại đang nhìn mình chòng chọc bằng ánh mắt kì quái, nàng rất thân mật mà giải thích: “Đại nhân, mặc dù hương vị không ổn lắm, cũng hơi ngấy, nhưng trong canh có nhiều thuốc bổ, có thể bồi bổ cơ thể, nếu ngài không ăn thì lãng phí lắm.”
Nàng biết mà, hắn ghét nhất là lãng phí, chỉ cần nàng nói như thế, hắn nhất định sẽ đồng ý.
Nào ngờ Tầm Lại gắp một miếng thịt gà rồi đặt vào bát nàng và nói: “Phu nhân nên bồi bổ cơ thể một chút đi, vi phu không cần.”
“Sao lại không cần chứ, uống tốt cho cơ thể, còn có thể cường thân kiện thể mà.” Thịnh Lộ Yên vẫn hết lời khuyên nhủ, chỉ sợ Tầm Lại từ chối canh gà ấy.
“Vi phu có cần hay không, lẽ nào phu nhân không rõ sao?” Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên rồi nói.
Câu nói này dường như có chút thâm ý khác.
Thịnh Lộ Yên lấy làm khó hiểu, không biết hắn nói thế là có ý gì. Nàng đương nhiên biết thân thể hắn cường tráng, võ công cao cường. Cơ mà nàng chỉ muốn hắn uống canh giúp nàng, nên mới cố tình nói vậy.
“Ta đương nhiên…”
Vừa nói được mấy từ thì trông thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Tầm Lại, nàng chợt vỡ lẽ những lời đối phương nói. Người này ngày thường trông thì lạnh lùng hờ hững, sao hôm nay lại nói những lời…. những lời không biết xấu hổ như thế.
Mặt Thịnh Lộ Yên dần đỏ lên.
Nghĩ đến hôm qua, cơ thể hắn thực sự rất đẹp, thể lực thì tốt thôi rồi.
Vốn nàng cảm thấy bản thân mình đã đủ vô lại rồi, nhưng da mặt vẫn không dày bằng hắn.
Tầm Lại thấy phản ứng của nàng như thế, không nói thêm nữa mà quay đầu lại và tiếp tục ăn cơm.
Thịnh Lộ Yên cũng không biết rốt cuộc hắn có uống hay không, nhưng vừa nghĩ đến canh gà ngấy ngấy kia là nàng thật sự không muốn uống nữa, vì thế bắt đầu chơi xấu: “Ta mặc kệ, hôm nay ta đã uống ba bát rồi, phần còn thừa ngài phải giúp ta uống.”
Ai dè Tầm Lại đồng ý ngay: “Được.”
Bấy giờ Thịnh Lộ Yên mới vừa lòng.
Cơm nước xong xuôi, Tầm Lại đến tiền viện, bận suốt đến giờ Hợi mới về.
Thịnh Lộ Yên nghĩ, Tầm Lại thật sự rất bận rộn, hầu như mỗi ngày đều bận không hết việc. Gả cho một nam nhân như vậy có vẻ cũng rất tốt, tuy rằng không có thời gian ở cạnh nàng, nhưng đồng thời hắn cũng không có thời gian ra ngoài đàn đúm, điều này khiến nàng rất yên lòng.
Rửa mặt xong hai người lên giường ngủ.
Một trận mưa mùa thu mang theo cái lạnh của mùa đông, hôm qua vừa mưa xong mà hôm nay trời đã trở lạnh luôn. Thịnh Lộ Yên vừa nằm vào trong chăn đã run lên vì hơi lạnh bên trong.
Đợi Tầm Lại tắt nến và nằm xuống, Thịnh Lộ Yên lập tức sáp đến gần. Nếu nói hôm qua nàng giả vờ thì hôm nay chính là thật. Tầm Lại giống như lò lửa nhỏ, cơ thể lúc nào cũng nóng hầm hập. Ngày hè nàng cảm thấy hắn quá nóng nên không muốn dựa vào quá gần, nhưng bây giờ trời đã lạnh, nàng cảm thấy ôm hắn ngủ rất thoải mái.
Nàng không chỉ ôm cánh tay của hắn, mà một bên chân cũng từ từ thử vắt lên chân của hắn.
Vừa đến mùa đông là chân của nàng lại lạnh như băng, phải mất rất lâu để nó có thể ấm lên. Mỗi tối nàng đều phải ngâm chân hoặc dùng ấm sưởi(**). Tại mấy ngày nay lạnh nhanh quá, nên chưa kịp chuẩn bị.
May mà Tầm Lại không cự tuyệt.
Thịnh Lộ Yên lại càng càn rỡ hơn, nàng vắt luôn cả hai chân lên người hắn để sưởi ấm.
Tầm Lại rên lên một tiếng.
Sau khi Thịnh Lộ Yên nghe thấy thì lập tức cảm thấy xấu hổ, có lẽ là do chân nàng quá lạnh nên làm hắn cũng bị lạnh theo, dù cơ thể đối phương có như lò lửa thì cũng không có nghĩa là hắn không lạnh.
Nàng vẫn nên sai người chuẩn bị ấm sưởi thôi.
Thịnh Lộ Yên nghĩ như vậy nên định bỏ chân xuống.
Nhưng vào đúng lúc này, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói khó chịu: “Đừng động loạn.”
Nàng đâu có động loạn chứ, nàng làm vậy chẳng phải vì nghĩ cho hắn sao, sợ làm hắn bị lạnh mà.
“Ta đâu có động loạn.” Thịnh Lộ Yên phàn nàn.
Tầm Lại giơ tay xoa tóc nàng, nói: “Ngủ ngoan nào.”
“Vâng.”
Nhưng ban ngày nàng thật sự đã ngủ quá nhiều rồi, giờ nhắm mắt một lúc mà vẫn không ngủ được. Hơn nữa, từ lúc lên giường đến giờ nàng vẫn nằm nghiêng, nên cánh tay hơi tê, muốn quay sang bên khác.
Nghe tiếng hít thở đều đều vang lên bên tai, nàng nghĩ, chắc Tầm Lại đã ngủ rồi.
Buổi sáng hắn bận rộn như thế, nếu bây giờ nàng không muốn đánh thức hắn thì điều kiện trước tiên là mình cần phải xoay người cái đã.
Thế nhưng, nàng vừa cử động thì Tầm Lại đã tỉnh.
“Ngủ ngoan nào, đừng ngọ nguậy.” Tầm Lại nói lại lần nữa.
Thấy hẳn dậy rồi, Thịnh Lộ Yên khẽ nói: “Ta không cố ý đâu, ta chỉ muốn quay người thôi, cánh tay tê hết rồi.”
Cánh tay tê à… nàng biết chăng, ngày nào nàng cũng ông cánh tay của hắn ngủ, hắn không dám cử động vì sợ đánh thức nàng, nên cánh tay thường tê rần.
“Không ngủ được à?” Tầm Lại hỏi.
“Dạ.” Thịnh Lộ Yên thành thật mà gật đầu: “Lúc sáng ngủ nhiều quá.”
“Hay là chúng ta nói chuyện chút đi?” Thịnh Lộ Yên đề nghị.
Dù sao nàng thấy hắn cũng không ngủ say.
Vả lại, thật ra nàng cũng không phải muốn xoay người, mà chủ yếu là vì không ngủ được, nằm trên giường quá bức bối, nên muốn có người nói chuyện cùng nàng để giết thời gian.
Đúng lúc nàng có thể từ từ nhắc đến chuyện của Hồng nhi với hắn.
Tuy rằng Tầm Lại cũng không ngủ được, nhưng trong lòng có cơ thể trắng nõn mềm mại khiến hắn chẳng có tâm trạng để nói chuyện. Nếu người ta đã không ngủ được, chi bằng làm chút việc có thể ngủ thiếp đi.
Thịnh Lộ Yên vừa dứt lời, đã phát hiện ra đối phương cũng nghiêng người sang. Lòng nàng vui sướng khôn tả, đang muốn mở lời thì đôi môi đã bị người nọ chặn lại.
Nàng lập tức lấy làm sửng sốt. Người này lúc nào cũng vậy, nàng chỉ muốn cùng hắn trao đổi để bồi đắp tình cảm, chứ có muốn dùng cách này đâu, thứ nàng muốn là giao lưu tinh thần kìa!
Dần dà, nàng cũng không còn tinh lực để nghĩ những thứ này nữa.
Không biết đến bao giờ, Tầm Lại ghé vào cạnh tai nàng hỏi một câu: “Còn đau không?”
Hắn vốn lo lắng cho cơ thể của nàng, nên không muốn làm thường xuyên như vậy. Nhưng tiếc rằng người bên cạnh lúc nào cũng khiêu khích hắn, mà khi gặp nàng thì lực khống chế của hắn lại khá kém.
Mặt Thịnh Lộ Yên đỏ bừng, nói bằng giọng run run: “Vẫn…. vẫn ổn.”
Thật ra nàng tập võ từ bé, cơ thể cũng rất rắn rỏi, chứ không hề mảnh mai như vẻ bề ngoài.
Ban đầu Thịnh Lộ Yên còn nghĩ rằng mình phải nói với Tầm Lại chuyện của Hồng nhi, nhưng dần dần nàng đã ném chuyện này ra sau đầu. Đợi khi kết thúc thì nàng đã mệt đến nỗi không muốn nói chuyện với hắn nữa, chỉ nằm trong ngực hắn rồi nặng nề thiếp đi. Lần này cũng không phàn nàn về cánh tay bị tê nữa.