Như Ý Xuân
Chương 46
“Đại nhân.” Thịnh Lộ Yên khẩn trương mà cất tiếng gọi.
Lúc này Thịnh Lộ Yên đang rất thấp thỏm. Nàng không ngờ rằng vừa nãy Tạ Uân sẽ đột nhiên nắm lấy tay mình, khi nàng muốn rút ra thì đúng lúc bị Tầm Lại nhìn thấy.
Nam nhân bình thường nhìn thấy thê tử của mình ở cùng nam nhân khác đều sẽ nổi giận, huống chi nam nhân này còn là Tầm Lại, Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư, một người có tính cách thất thường.
Song, nàng không biết rốt cuộc hắn đã nghe được bao nhiêu, có nghe thấy những lời Tạ Uân vừa nói hay không?! Nếu hắn nghe thấy rồi, liệu có làm gì Tạ Uân….
Tuy nàng đã vạch rõ giới hạn với Tạ Uân, cũng không có ý dây dưa với huynh ấy, nhưng dù sao bọn nàng vẫn có tình bạn thuở nhỏ, nên nàng cũng không muốn Tầm Lại đối phó Tạ Uân.
Nghe thấy Thịnh Lộ Yên gọi, Tầm Lại liếc mắt nhìn nàng.
Nàng làm vậy là đang tránh tị hiềm sao?
Thịnh Lộ Yên nhìn ánh mắt sắc bén của Tầm Lại mà trái tim không khỏi siết lại, sống lưng lạnh toát.
Ngay sau đó, Tầm Lại thu lại tầm mắt, nhìn nam nhân đang đứng đối diện Thịnh Lộ Yên.
Hắn nhớ rõ, ngày gặp nàng ở phủ Thừa Ân hầu đó, nàng đang giãi bày nỗi lòng với vị thế tử Thừa Ân hầu trước mặt. Hai người cũng từng định thân. Nếu không có hắn, nói không chừng hai người đã thành thân rồi.
Từ lúc Tạ Uân nghe thấy giọng nói của Tầm Lại, hắn cứ nhìn hắn ta chòng chọc. Vừa rồi hắn nhìn Thịnh Lộ Yên với ánh mắt thâm tình và dịu dàng như ngọc; thì bây giờ hắn lại nhìn Tầm Lại bằng ánh mắt chứa dao.
Thù cướp thê tử, không đội trời chung.
“Không làm gì cả, bản thế tử chỉ ôn chuyện cũ với Yên nhi muội muội thôi.” Tạ Uân nói.
Tầm Lại trầm giọng: “Nếu thế tử đã biết là ‘cũ’, thì đừng làm những chuyện như vậy nữa, kẻo lại khiến người khác hiểu lầm.”
Thịnh Lộ Yên nhìn Tầm Lại đang nén giận, rồi lại nhìn Tạ Uân đang phẫn nộ ra mặt, trong một khoảnh khắc, nàng cảm thấy hai người này có vẻ ngoài khá giống nhau.
Tạ Uân nghe Tầm Lại nói thế thì khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ khó chịu, muốn nói gì đó, nhưng lời còn chưa nói ra đã bị Thịnh Lộ Yên ngăn lại.
“Trời tối rồi, thế tử về sớm đi.” Thịnh Lộ Yên nói, nói xong nàng ngước mắt nhìn Tầm Lại: “Đại nhân, chúng ta quay về chứ?”
Tầm Lại nhìn chòng chọc nàng, rồi mới quay người rời đi.
Thịnh Lộ Yên cũng vội vàng đi theo.
Tạ Uân muốn đi theo, nhưng chợt phát hiện mình giống như một thằng hề, hắn đã không còn tư cách đó rồi! Tạ Uân đứng yên tại chỗ, khuôn mặt đầy vẻ đau thương.
Suốt đường đi, Tầm Lại không nói không rằng, Thịnh Lộ Yên cũng không nói, hai người cứ đi một trước một sau như thế.
Thịnh Lộ Yên biết Tầm Lại đang tức giận, mà lửa giận còn rất lớn, nhìn sắc mặt của hắn khiến người ta chẳng dám nói gì. Nhưng hiện giờ đang ở bên ngoài, nên bấy giờ nàng cũng không tiện nói gì thêm.
Chẳng mấy chốc, hai người đã quay về trong viện.
Sau khi dâng trà, Tôn ma ma vội vàng đi ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Thịnh Lộ Yên thử hỏi dò: “Vì sao hôm nay đại nhân lại tới chùa?”
Tầm Lại đưa mắt nhìn nàng, không trả lời.
Thấy hắn không trả lời, Thịnh Lộ Yên tưởng hắn có vụ án nên không tiện nói cho nàng, vì thế nàng lại hỏi: “Đại nhân đến lúc nào vậy?”
“Vừa đến.”
Vừa đến …. Thế rốt cuộc hắn đã nghe thấy gì?
“Vậy hôm nay ngài còn đi không?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Tầm Lại nhìn chòng chọc nàng, không lên tiếng mà chỉ cúi đầu uống trà.
Chén trà cạn, Tầm Lại rời đi.
Tầm Lại vừa đi, Tôn ma ma vào ngay, bà hơi sốt ruột mà nói: “Phu nhân, vừa nãy người có giải thích rõ ràng với đại nhân không?”
Thịnh Lộ Yên nhìn chén trà trống không trên bàn, nói: “Con còn chưa kịp giải thích thì ngài ấy đã đi rồi.”
“Lão nô trông sắc mặt của đại nhân không tốt lắm, chắc là tức giận lắm đấy, chẳng có nam nhân nào chịu được chuyện này đâu.”
Đương nhiên Thịnh Lộ Yên cũng biết, song chỉ đành thở dài.
“Mà thế tử cũng thật là, sao ngài ấy không suy nghĩ cho phu nhân một chút chứ. Lần sau gặp lại ngài ấy, lão nô nhất định sẽ chắn ở trước mặt phu nhân, không để ngài ấy có những hành động vượt phép nữa.”
“Dạ.”
Đổng quản sự nhìn khuôn mặt u ám của đại nhân sau khi về phủ mà thầm lấy làm ngạc nhiên. Không phải đại nhân vừa đi đón phu nhân sao, sao không thấy phu nhân đâu mà chỉ thấy đại nhân tự về? Nom sắc mặt khó coi của đại nhân, chẳng hay trên đường đã gặp phải chuyện gì?
Sáng hôm sau, để tránh gặp phải Tạ Uân mà Thịnh Lộ Yên đã đến điện thờ từ rất sớm, sau khi làm xong mọi việc thì lập tức thu dọn đồ đạc về phủ ngay.
Hiện tại bệnh của nàng đã khỏi, Tầm phủ cũng không cần đóng cửa và từ chối tiếp khách nữa. Nàng phân phó Đổng quản sự về chuyện này một chút.
Phân phó xong, nàng nghĩ đến chuyện hôm qua bèn hỏi thêm một câu: “Hôm qua đại nhân có về phủ không?”
Việc này cũng không phải bí mật, Đổng quản sự thành thật báo cho nàng biết: “Bẩm phu nhân, tối qua đại nhân có trở về ạ.”
“Ừ.”
Sau khi về chính viện, Tôn ma ma bắt đầu chỉ huy mọi người sắp xếp đồ đạc. Sau khi thu dọn xong xuôi, Tôn ma ma ở lại.
“Phu nhân à, lão nô thấy hôm qua đại nhân tức giận thật đấy, hôm nay người phải giải thích cẩn thận với đại nhân đi.”
Thịnh Lộ Yên cũng muốn giải thích rõ ràng với Tầm Lại lắm, nhưng vừa nhớ đến phản ứng của Tầm Lại tối qua là nàng lại hơi chùn bước.
“Dầu con giải thích rõ ràng, chưa chắc ngài ấy đã nghe, cũng chưa chắc sẽ tin.”
Tôn ma ma cũng thấy rất đau đầu khi nghĩ đến chuyện tối qua, bà suy nghĩ một lát rồi nói: “Lão nô thấy đại nhân vẫn rất để tâm đến phu nhân, phu nhân chỉ cần nói chuyện hẳn hoi với đại nhân thì cơn giận của ngài ấy tự khắc sẽ tiêu tan.”
“Dạ, ma ma, con hơi mệt, muốn ngủ một lúc.”
“Vậy lão nô đi đây, phu nhân suy nghĩ thật kĩ nhé.”
Cách của Tôn ma ma rất hay, nhưng tiếc là không thể thực hiện, vì những ngày sau đó Tầm Lại không hề về nội viện.
Hắn bận rộn thật sao?
Thịnh Lộ Yên nghiêng về vế Tầm Lại tức giận hơn.
Gạt việc này sang một bên và không nói rõ cũng không phải là cách. Thêm nữa, mặc dù nàng cảm thấy mình không hề làm gì sai, nhưng lý do dẫn đến mọi hiểu lầm giữa bọn họ là do nàng. Kể cả khi hắn không muốn nghe lời giải thích của nàng thì nàng cũng phải nói chuyện với hắn, để tránh phải đối diện với hiểu lầm ngày càng sâu sắc hơn. Vả lại, nàng cũng hơi lo Tầm Lại sẽ trút giận lên Tạ Uân vì chuyện này.
Nghĩ như vậy, Thịnh Lộ Yên nhấc hộp thức ăn rồi đi đến viện trước.
Lúc Thịnh Lộ Yên đến, Tầm Lại đang cúi đầu xử lý công vụ.
“Phu nhân có chuyện gì?” Tầm Lại nói.
Trông thấy vẻ lạnh nhạt của Tầm Lại, dường như hắn đã trở về thời điểm lúc mới thành thân, trông rất lạ lẫm, khác hẳn với vẻ nhiệt tình của mấy hôm trước, giống như hắn đã biến thành một con người khác vậy.
Thịnh Lộ Yên nói: “Cũng không có gì, chỉ là mấy ngày không gặp Đại nhân, nên muốn qua đây thăm.”
“Ừ.” Tầm Lại đáp.
Sau đó là một khoảng trầm mặc kéo dài. Tầm Lại cúi đầu đọc sách, Thịnh Lộ Yên ngồi một bên không có việc gì. Trong phòng rất yên tĩnh, không khí cực kỳ gượng gạo.
Thịnh Lộ Yên nghĩ, nàng đến đây để tháo gỡ vấn đề, không phải để ngồi cùng hắn, một lát sau, nàng mở lời trước.
“Hôm đó ta chỉ tình cờ gặp thế tử, ta không biết huynh ấy sẽ đợi ở đó.”
Tầm Lại hơi ngước đôi mắt đang nhìn sách lên.
Theo hắn biết, thế tử Thừa Ân hầu cố ý đợi ở đó.
“Đại nhân cũng không cần để trong lòng những lời huynh ấy nói, huynh ấy trẻ người non dạ lại được gia đình che chở quá mức, nên không hiểu rõ nhưng chuyện trong quan trường, một số lời chỉ là nghe từ tin đồn, chứ không phải xuất phát từ chủ ý của huynh ấy.”
Nghe được câu phía sau, Tầm Lại đưa mắt nhìn về phía Thịnh Lộ Yên.
Hắn vẫn nhớ rõ câu nói kia của nàng ngày đó, rằng bọn họ là do Hoàng thượng ban hôn, không cách nào thay đổi. Cho nên, chắc là nàng cũng rất bất bình với mối hôn sự này. Nếu không phải Hoàng thượng bất ngờ ban hôn thì có lẽ nàng sẽ gả vào thế gia môn đăng hộ đối, không cần gả thấp cho hắn.
Hôm nay nàng chủ động đến đây tìm hắn, có lẽ là vì vị thế tử Thừa Ân hầu kia thôi.
“Ta nhớ rằng thế tử lớn hơn phu nhân vài tuổi.”
Lời này nhằm bác bỏ câu nói Tạ Uân trẻ người non dạ mà nàng vừa nói.
Mặt Thịnh Lộ Yên lộ ra vẻ lúng túng.
“Huynh ấy quả thực lớn hơn ta vài tuổi, nhưng tình cảnh của chúng ta khác nhau.”
Một người được lớn lên trong sự nuông chiều của cả nhà, có được sự cưng chiều của tổ phụ tổ mẫu, sự che chở của phụ thân mẫu thân, và còn cả tình yêu thương của Trưởng tỷ làm Hoàng hậu, có thể thấy muôn vàn sự yêu chiều đều dồn hết lên người hắn. Một người thì mất mẫu thân từ nhỏ, bị phụ thân ghét bỏ, bị kế mẫu ngược đãi.
Hoàn cảnh khác nhau sẽ tạo nên những con người khác nhau.
“Chúng ta….” Một tia sáng vụt qua trong mắt Tầm Lại.
Vào đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của gã sai vặt: “Đại nhân, Trâu đại nhân tới.”
Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên, nói: “Ta đã hiểu chuyện phu nhân muốn nói, nếu không còn việc gì nữa thì phu nhân về trước đi.”
Thịnh Lộ Yên còn muốn giải thích thêm, nhưng nghe thấy lời này thì lòng chùng xuống. Nàng nhìn sắc mặt của Tầm Lại, đành nuốt những lời đã tới bên miệng trở vào.
Hắn sẽ không tức giận thật chứ …. Lẽ nào hắn thật sự muốn đối phó Tạ Uân? Chắc là không cần phải thế đâu nhỉ. Huynh ấy chỉ là thế tử của phủ Thừa Ân hầu, chưa từng tham gia chuyện triều chính.
Nhưng nếu không phải vì chuyện này, vậy rốt cuộc hắn tức giận chuyện gì?
“Vâng, đại nhân làm việc tiếp đi ạ, ta về đây.”
Thịnh Lộ Yên vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy Trâu Tử Xuyên đang đứng đợi ở ngoài cửa.
Trâu Tử Xuyên thấy Thịnh Lộ Yên bước ra từ bên trong thì kính cẩn hành lễ: “Bái kiến phu nhân.”
“Trâu đại nhân khách sáo rồi.”
Từ lúc cùng nhau đến đất Bắc, ấn tượng của Trâu Tử Xuyên đối với Thịnh Lộ Yên đã hoàn toàn khác trước đây, giờ đây hắn vô cùng khâm phục Thịnh Lộ Yên.
“Nghe nói bệnh của phu nhân đã khỏi rồi? Hẳn là do phu nhân nhân hậu, hành thiện tích đức, phu nhân được ông trời ban phúc, chắn chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.” Trâu Tử Xuyên nói thêm vài câu với Thịnh Lộ Yên.
Nhờ lời này của Trâu Tử Xuyên mà tâm trạng tội tệ của Thịnh Lộ Yên được chữa lành, nàng cười nói: “Ta xin nhận những lời tốt đẹp của Trâu đại nhân.”
Tầm Lại nghe thấy tiếng nói chuyện vui vẻ bên ngoài thì sắc mặt còn u ám hơn vừa nãy.
Sau khi nói vài câu, Thịnh Lộ Yên rời đi, Trâu Tử Xuyên cũng đi vào thư phòng.
Vừa vào thư phòng, Trâu Tử Xuyên đã phát hiện sắc mặt của Tầm Lại không tốt lắm. Nghĩ đến phu nhân vừa mới rời đi, hắn thầm cảm thấy hoang mang, chẳng nhẽ đại nhân cãi nhau với phu nhân?
Hắn có thể nhìn ra đại nhân vẫn rất coi trọng phu nhân, sau khi từ đất Bắc trở về, hầu như ngày nào đại nhân cũng về phủ nghỉ ngơi, rất ít khi qua đêm ở Hộ Kinh tư.
Hắn lại nhìn đĩa bánh ngọt bên cạnh, chắc là phu nhân vừa đưa đến nhỉ.
Trâu Tử Xuyên nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây mà thầm suy đoán, chẳng lẽ là vì phủ Thịnh Lăng hầu chăng?
“Phu nhân là người thấu tình đạt lý, đại nhân chỉ cần giải thích rõ ràng với phu nhân, phu nhân nhất định sẽ hiểu cho đại nhân.” Trâu Tử Xuyên nói.
Vừa dứt lời, hắn cảm thấy có một ánh mắt sắc bén vụt qua đây.
Trái tim của Trâu Tử Xuyên lập tức giật thót.
“Hôm nay ngươi đến đây có chuyện gì?”
Trâu Tử Xuyên vội vàng lấy lại tinh thần, bắt đầu bẩm báo công việc. Hắn vẫn nên ít nhúng tay vào chuyện của đại nhân thì hơn.
Thịnh Lộ Yên vừa về nội viện, Tôn ma ma đã báo cho mang một tin tốt.
“Phu nhân, ca ca của Hồng nhi về kinh rồi.”
“Nhưng có hỏi được gì không?”
“Không ạ. Hắn vừa về thì ngày hôm sau đã bị người của phường bạc vây lại rồi tẩn cho một trận, sau đó người của chúng ta phát hiện hắn đến hầu phủ sau khi trời tối!”
Thịnh Lộ Yên trở nên hăng hái ngay tức khắc.
“Người đoán xem hắn đã gặp ai?”
“Liễu Thị? Hay là … Phụ thân con?” Nói xong, Thịnh Lộ Yên hơi căng thẳng, nàng chỉ sợ nghe được đáp án mà nàng không muốn nghe.
“Vương ma ma bên cạnh Liễu Thị!”
Thịnh Lộ Yên thở phào nhẹ nhõm.
“Tối đó hắn ta đến hầu phủ, làm ầm ở cửa sau đòi gặp Liễu Thị cho bằng được, hắn nói nếu Liễu Thị không gặp hắn thì hắn sẽ nói chuyện này ra. Hắn đến đó ba lần, cuối cùng Vương ma ma phải ra gặp hắn. Vương ma ma cho hắn năm trăm lượng ngân phiếu. Hắn nợ phường bạc hơn bốn trăm lượng bạc, chỗ đó vừa đủ cho hắn trả tiền đánh bạc.”
Thịnh Lộ Yên suy nghĩ một lát, rồi hỏi: “Trước đây huynh trưởng của Hồng nhi chưa từng đến hầu phủ sao?”
Tôn ma ma lắc đầu: “Có lẽ là chưa, gác cổng mà chúng ta cài vào chưa từng thấy hắn tới hầu phủ.”
Xem ra huynh trưởng của Hồng nhi hẳn là biết bí mật của Liễu Thị, chắc là có liên quan đến chuyện của mẫu thân nàng. Nhưng vì sao trước đây huynh trưởng của nàng ta không đến uy hiếp, đòi tiền Liễu Thị khi bà ta đang đắc thế, mà đến tận bây giờ hắn ta mới nghĩ ra.
Tôn ma ma cũng có chung một câu hỏi như vậy.
Ngay sau đó, Thịnh Lộ Yên nghĩ đến một khả năng.
Ngày trước Liễu Thị có quyền có thế, huynh trưởng của Hồng nhi không dám tới làm loạn. Nhưng nay Liễu Thị đã thất thế, hắn biết Liễu Thị không thể làm gì được hắn, nên bắt đầu tìm tới đòi tiền.
Nhưng rốt cuộc hắn đang nắm giữ bí mật gì? Có phải Hồng nhi đã nói cho huynh trưởng của nàng ta biết chuyện năm đó. Nhưng, nếu chỉ nói cho huynh trưởng của nàng ta biết thì Liễu Thị đâu cần phải sợ.
Hồng nhi … huynh trưởng của Hồng nhi không biết nàng ta đi đâu … Liễu Thị … Tiền…
Không lẽ Hồng nhi đã…
“Phu nhân, phu nhân.”
Thịnh Lộ Yên nhìn Tôn ma ma.
“Người đang nghĩ cái gì mà sắc mặt sa sầm thế.”
“Ma ma, người nghĩ Hồng nhi sẽ không chết chứ?”
Tôn ma ma giật mình, nói: “Không, không thể nào…” Tuy nhiên, dù nói như vậy nhưng bà cũng không tin lời của chính mình. Dựa theo tính cách của Liễu Thị, khả năng giết người diệt khẩu là vô cùng lớn.
“Ma ma, ngày mai chúng ta ra ngoài một chuyến.” Nếu huynh trưởng của Hồng nhi đã bắt đầu vòi tiền Liễu Thị, chứng tỏ bên kia của hắn đã lỏng lẻo, hoặc là bên kia đã có sơ hở.
Ngộ nhỡ Hồng nhi đã chết, vậy thì rắc rối rồi…manh mối lại sắp đứt rồi.
Đây là tin tốt đối với Thịnh Lộ Yên, nhưng lại là tin vô cùng xấu đối với Liễu Thị.
Hiện giờ bà chỉ là thiếp trong phủ, tuy rằng phía trên không có chính thê, nhưng thái độ của đám hạ nhân trong phủ đã không giống khi trước, hầu gia cũng rất ít tới thăm bà. Đã vậy, kẻ dám tìm đến cửa lại là huynh trưởng vô lại của Hồng nhi, một kẻ đã chết nhiều năm.
Bà phải giết hắn!
“Ma ma, tìm người…”
Vương ma ma lập tức nói: “Phu nhân, tuyệt đối không được, hiện giờ hầu gia luôn nhìn chằm chằm chúng ta, nhỡ đâu bị hầu gia biết được thì phiền phức lắm.”
Liễu Thị cả giận nói: “Nhưng cũng không thể để hắn cứ đe dọa chúng ta như vậy được! Loại người như hắn, có lần một thì sẽ có lần hai.”
“Hay chúng ta lại nghĩ cách khác?”
“Còn có cách gì nữa chứ!”
Liễu Thị tức đến mức lại bắt đầu quẳng trà cụ.
Sáng hôm sau, Thịnh Lộ Yên ra ngoài.
Nàng đợi gần nhà của Hồng nhi chừng nửa canh giờ, cuối cùng huynh trưởng Đại Thanh của nàng ta cũng ra ngoài.
Vừa ra cửa, hắn đã gặp Châu thẩm cách vách.
“Ôi, Đại Thanh về rồi đấy à?”
“Vâng thẩm.”
“Thời gian trước cháu đi đâu vậy, có nhiều người đến đây tìm cháu lắm.”
Đại Thanh cười ngượng ngùng, không trả lời.
“À, đúng rồi, hình như mấy ngày trước ta nhìn thấy Hồng nhi ở phố Nam Môn, con bé đang ôm một đứa trẻ ba bốn tuổi.”
Mặt Đại Thanh lập tức biến sắc, hắn dừng bước và nhìn Châu thẩm.
“Con bé ăn mặc đẹp lắm, trên đầu còn cài thoa vàng, ta gọi con bé mà con bé còn không thèm thưa ta. Chắc có tiền rồi nên không thèm đếm xỉa tới những hàng xóm nghèo này nữa.”
Đại Thanh như thể nghe thấy chuyện cười nào đó, cười nhạo và nói: “Thẩm nhìn lầm rồi, kia không thể nào là Hồng nhi được, mạng con bé rẻ mạt, đâu có phúc khí như vậy.”
Châu thẩm đảo chòng mắt mà nói: “Sao lại không có phúc khí ấy chứ. Không phải cháu nói rằng đã gả con bé cho người bán rong qua đường rồi sao? Con bé chắc chắn có tiền, nói không chừng đó chính là Hồng nhi.”
Đại Thanh ra chiều không muốn nhiều lời, nói: “Vừa nói với bà là không phải rồi, sao bà cứ khăng khăng nói thế, coi như ta nói không lại bà.” Nói xong thì rời đi.
Thịnh Lộ Yên càng cảm cảm thấy suy đoán của mình là đúng.
Huynh trưởng của Hồng nhi có vẻ không hề kích động khi nghe hàng xóm nói nhìn thấy Hồng nhi, thay vào đó, hắn còn giống như nghe được chuyện cười. Đối với Đại Thanh, một kẻ thiếu tiền, dám bất chấp nguy hiểm bị kẻ khác giết hại để đến hầu phủ uy hiếp Liễu Thị mà nói, nếu hắn nghe tin muội muội có thể rất giàu có, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để tìm thấy nàng ta và vòi một số tiền từ nàng ta, nhưng hắn lại tỏ ra thờ ơ.
Xem ra, chắc là Hồng nhi đã chết thật rồi.
Thịnh Lộ Yên nhìn Tiền Báo Tử, Tiền Báo Tử đi ra ngay.
“Sao nào, ban nãy ta diễn tốt chứ, ta diễn y như các ngươi nói đó, ta còn thêm vài câu cơ.” Châu thẩm nói.
“Đây là thù lao của bà.” Tiền Báo Tử đưa tiền cho Châu thẩm.
“Cảm ơn nha. Sau này còn có mấy việc thế này thì đừng quên tới đây tìm ta đấy.”
Sau khi về phủ, Thịnh Lộ Yên đã suy nghĩ tỉ mỉ chuyện này, càng nghĩ càng cảm thấy có thể Hồng nhi đã mất thật rồi.
Hồng nhi đã mất thật chưa, tại sao lại mất, rốt cuộc Đại Thanh lấy cái gì để uy hiếp Liễu Thị, hắn có biết gì hay không…. Những chuyện này đều cần điều tra rõ ràng.
“Phu nhân, chi bằng người đi nhờ đại nhân đi! Đại nhân giỏi nhất là phá án, chắc hẳn chuyện này sẽ nhanh chóng được tra rõ thôi.”
Lúc này Thịnh Lộ Yên đang rất thấp thỏm. Nàng không ngờ rằng vừa nãy Tạ Uân sẽ đột nhiên nắm lấy tay mình, khi nàng muốn rút ra thì đúng lúc bị Tầm Lại nhìn thấy.
Nam nhân bình thường nhìn thấy thê tử của mình ở cùng nam nhân khác đều sẽ nổi giận, huống chi nam nhân này còn là Tầm Lại, Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư, một người có tính cách thất thường.
Song, nàng không biết rốt cuộc hắn đã nghe được bao nhiêu, có nghe thấy những lời Tạ Uân vừa nói hay không?! Nếu hắn nghe thấy rồi, liệu có làm gì Tạ Uân….
Tuy nàng đã vạch rõ giới hạn với Tạ Uân, cũng không có ý dây dưa với huynh ấy, nhưng dù sao bọn nàng vẫn có tình bạn thuở nhỏ, nên nàng cũng không muốn Tầm Lại đối phó Tạ Uân.
Nghe thấy Thịnh Lộ Yên gọi, Tầm Lại liếc mắt nhìn nàng.
Nàng làm vậy là đang tránh tị hiềm sao?
Thịnh Lộ Yên nhìn ánh mắt sắc bén của Tầm Lại mà trái tim không khỏi siết lại, sống lưng lạnh toát.
Ngay sau đó, Tầm Lại thu lại tầm mắt, nhìn nam nhân đang đứng đối diện Thịnh Lộ Yên.
Hắn nhớ rõ, ngày gặp nàng ở phủ Thừa Ân hầu đó, nàng đang giãi bày nỗi lòng với vị thế tử Thừa Ân hầu trước mặt. Hai người cũng từng định thân. Nếu không có hắn, nói không chừng hai người đã thành thân rồi.
Từ lúc Tạ Uân nghe thấy giọng nói của Tầm Lại, hắn cứ nhìn hắn ta chòng chọc. Vừa rồi hắn nhìn Thịnh Lộ Yên với ánh mắt thâm tình và dịu dàng như ngọc; thì bây giờ hắn lại nhìn Tầm Lại bằng ánh mắt chứa dao.
Thù cướp thê tử, không đội trời chung.
“Không làm gì cả, bản thế tử chỉ ôn chuyện cũ với Yên nhi muội muội thôi.” Tạ Uân nói.
Tầm Lại trầm giọng: “Nếu thế tử đã biết là ‘cũ’, thì đừng làm những chuyện như vậy nữa, kẻo lại khiến người khác hiểu lầm.”
Thịnh Lộ Yên nhìn Tầm Lại đang nén giận, rồi lại nhìn Tạ Uân đang phẫn nộ ra mặt, trong một khoảnh khắc, nàng cảm thấy hai người này có vẻ ngoài khá giống nhau.
Tạ Uân nghe Tầm Lại nói thế thì khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ khó chịu, muốn nói gì đó, nhưng lời còn chưa nói ra đã bị Thịnh Lộ Yên ngăn lại.
“Trời tối rồi, thế tử về sớm đi.” Thịnh Lộ Yên nói, nói xong nàng ngước mắt nhìn Tầm Lại: “Đại nhân, chúng ta quay về chứ?”
Tầm Lại nhìn chòng chọc nàng, rồi mới quay người rời đi.
Thịnh Lộ Yên cũng vội vàng đi theo.
Tạ Uân muốn đi theo, nhưng chợt phát hiện mình giống như một thằng hề, hắn đã không còn tư cách đó rồi! Tạ Uân đứng yên tại chỗ, khuôn mặt đầy vẻ đau thương.
Suốt đường đi, Tầm Lại không nói không rằng, Thịnh Lộ Yên cũng không nói, hai người cứ đi một trước một sau như thế.
Thịnh Lộ Yên biết Tầm Lại đang tức giận, mà lửa giận còn rất lớn, nhìn sắc mặt của hắn khiến người ta chẳng dám nói gì. Nhưng hiện giờ đang ở bên ngoài, nên bấy giờ nàng cũng không tiện nói gì thêm.
Chẳng mấy chốc, hai người đã quay về trong viện.
Sau khi dâng trà, Tôn ma ma vội vàng đi ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Thịnh Lộ Yên thử hỏi dò: “Vì sao hôm nay đại nhân lại tới chùa?”
Tầm Lại đưa mắt nhìn nàng, không trả lời.
Thấy hắn không trả lời, Thịnh Lộ Yên tưởng hắn có vụ án nên không tiện nói cho nàng, vì thế nàng lại hỏi: “Đại nhân đến lúc nào vậy?”
“Vừa đến.”
Vừa đến …. Thế rốt cuộc hắn đã nghe thấy gì?
“Vậy hôm nay ngài còn đi không?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Tầm Lại nhìn chòng chọc nàng, không lên tiếng mà chỉ cúi đầu uống trà.
Chén trà cạn, Tầm Lại rời đi.
Tầm Lại vừa đi, Tôn ma ma vào ngay, bà hơi sốt ruột mà nói: “Phu nhân, vừa nãy người có giải thích rõ ràng với đại nhân không?”
Thịnh Lộ Yên nhìn chén trà trống không trên bàn, nói: “Con còn chưa kịp giải thích thì ngài ấy đã đi rồi.”
“Lão nô trông sắc mặt của đại nhân không tốt lắm, chắc là tức giận lắm đấy, chẳng có nam nhân nào chịu được chuyện này đâu.”
Đương nhiên Thịnh Lộ Yên cũng biết, song chỉ đành thở dài.
“Mà thế tử cũng thật là, sao ngài ấy không suy nghĩ cho phu nhân một chút chứ. Lần sau gặp lại ngài ấy, lão nô nhất định sẽ chắn ở trước mặt phu nhân, không để ngài ấy có những hành động vượt phép nữa.”
“Dạ.”
Đổng quản sự nhìn khuôn mặt u ám của đại nhân sau khi về phủ mà thầm lấy làm ngạc nhiên. Không phải đại nhân vừa đi đón phu nhân sao, sao không thấy phu nhân đâu mà chỉ thấy đại nhân tự về? Nom sắc mặt khó coi của đại nhân, chẳng hay trên đường đã gặp phải chuyện gì?
Sáng hôm sau, để tránh gặp phải Tạ Uân mà Thịnh Lộ Yên đã đến điện thờ từ rất sớm, sau khi làm xong mọi việc thì lập tức thu dọn đồ đạc về phủ ngay.
Hiện tại bệnh của nàng đã khỏi, Tầm phủ cũng không cần đóng cửa và từ chối tiếp khách nữa. Nàng phân phó Đổng quản sự về chuyện này một chút.
Phân phó xong, nàng nghĩ đến chuyện hôm qua bèn hỏi thêm một câu: “Hôm qua đại nhân có về phủ không?”
Việc này cũng không phải bí mật, Đổng quản sự thành thật báo cho nàng biết: “Bẩm phu nhân, tối qua đại nhân có trở về ạ.”
“Ừ.”
Sau khi về chính viện, Tôn ma ma bắt đầu chỉ huy mọi người sắp xếp đồ đạc. Sau khi thu dọn xong xuôi, Tôn ma ma ở lại.
“Phu nhân à, lão nô thấy hôm qua đại nhân tức giận thật đấy, hôm nay người phải giải thích cẩn thận với đại nhân đi.”
Thịnh Lộ Yên cũng muốn giải thích rõ ràng với Tầm Lại lắm, nhưng vừa nhớ đến phản ứng của Tầm Lại tối qua là nàng lại hơi chùn bước.
“Dầu con giải thích rõ ràng, chưa chắc ngài ấy đã nghe, cũng chưa chắc sẽ tin.”
Tôn ma ma cũng thấy rất đau đầu khi nghĩ đến chuyện tối qua, bà suy nghĩ một lát rồi nói: “Lão nô thấy đại nhân vẫn rất để tâm đến phu nhân, phu nhân chỉ cần nói chuyện hẳn hoi với đại nhân thì cơn giận của ngài ấy tự khắc sẽ tiêu tan.”
“Dạ, ma ma, con hơi mệt, muốn ngủ một lúc.”
“Vậy lão nô đi đây, phu nhân suy nghĩ thật kĩ nhé.”
Cách của Tôn ma ma rất hay, nhưng tiếc là không thể thực hiện, vì những ngày sau đó Tầm Lại không hề về nội viện.
Hắn bận rộn thật sao?
Thịnh Lộ Yên nghiêng về vế Tầm Lại tức giận hơn.
Gạt việc này sang một bên và không nói rõ cũng không phải là cách. Thêm nữa, mặc dù nàng cảm thấy mình không hề làm gì sai, nhưng lý do dẫn đến mọi hiểu lầm giữa bọn họ là do nàng. Kể cả khi hắn không muốn nghe lời giải thích của nàng thì nàng cũng phải nói chuyện với hắn, để tránh phải đối diện với hiểu lầm ngày càng sâu sắc hơn. Vả lại, nàng cũng hơi lo Tầm Lại sẽ trút giận lên Tạ Uân vì chuyện này.
Nghĩ như vậy, Thịnh Lộ Yên nhấc hộp thức ăn rồi đi đến viện trước.
Lúc Thịnh Lộ Yên đến, Tầm Lại đang cúi đầu xử lý công vụ.
“Phu nhân có chuyện gì?” Tầm Lại nói.
Trông thấy vẻ lạnh nhạt của Tầm Lại, dường như hắn đã trở về thời điểm lúc mới thành thân, trông rất lạ lẫm, khác hẳn với vẻ nhiệt tình của mấy hôm trước, giống như hắn đã biến thành một con người khác vậy.
Thịnh Lộ Yên nói: “Cũng không có gì, chỉ là mấy ngày không gặp Đại nhân, nên muốn qua đây thăm.”
“Ừ.” Tầm Lại đáp.
Sau đó là một khoảng trầm mặc kéo dài. Tầm Lại cúi đầu đọc sách, Thịnh Lộ Yên ngồi một bên không có việc gì. Trong phòng rất yên tĩnh, không khí cực kỳ gượng gạo.
Thịnh Lộ Yên nghĩ, nàng đến đây để tháo gỡ vấn đề, không phải để ngồi cùng hắn, một lát sau, nàng mở lời trước.
“Hôm đó ta chỉ tình cờ gặp thế tử, ta không biết huynh ấy sẽ đợi ở đó.”
Tầm Lại hơi ngước đôi mắt đang nhìn sách lên.
Theo hắn biết, thế tử Thừa Ân hầu cố ý đợi ở đó.
“Đại nhân cũng không cần để trong lòng những lời huynh ấy nói, huynh ấy trẻ người non dạ lại được gia đình che chở quá mức, nên không hiểu rõ nhưng chuyện trong quan trường, một số lời chỉ là nghe từ tin đồn, chứ không phải xuất phát từ chủ ý của huynh ấy.”
Nghe được câu phía sau, Tầm Lại đưa mắt nhìn về phía Thịnh Lộ Yên.
Hắn vẫn nhớ rõ câu nói kia của nàng ngày đó, rằng bọn họ là do Hoàng thượng ban hôn, không cách nào thay đổi. Cho nên, chắc là nàng cũng rất bất bình với mối hôn sự này. Nếu không phải Hoàng thượng bất ngờ ban hôn thì có lẽ nàng sẽ gả vào thế gia môn đăng hộ đối, không cần gả thấp cho hắn.
Hôm nay nàng chủ động đến đây tìm hắn, có lẽ là vì vị thế tử Thừa Ân hầu kia thôi.
“Ta nhớ rằng thế tử lớn hơn phu nhân vài tuổi.”
Lời này nhằm bác bỏ câu nói Tạ Uân trẻ người non dạ mà nàng vừa nói.
Mặt Thịnh Lộ Yên lộ ra vẻ lúng túng.
“Huynh ấy quả thực lớn hơn ta vài tuổi, nhưng tình cảnh của chúng ta khác nhau.”
Một người được lớn lên trong sự nuông chiều của cả nhà, có được sự cưng chiều của tổ phụ tổ mẫu, sự che chở của phụ thân mẫu thân, và còn cả tình yêu thương của Trưởng tỷ làm Hoàng hậu, có thể thấy muôn vàn sự yêu chiều đều dồn hết lên người hắn. Một người thì mất mẫu thân từ nhỏ, bị phụ thân ghét bỏ, bị kế mẫu ngược đãi.
Hoàn cảnh khác nhau sẽ tạo nên những con người khác nhau.
“Chúng ta….” Một tia sáng vụt qua trong mắt Tầm Lại.
Vào đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của gã sai vặt: “Đại nhân, Trâu đại nhân tới.”
Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên, nói: “Ta đã hiểu chuyện phu nhân muốn nói, nếu không còn việc gì nữa thì phu nhân về trước đi.”
Thịnh Lộ Yên còn muốn giải thích thêm, nhưng nghe thấy lời này thì lòng chùng xuống. Nàng nhìn sắc mặt của Tầm Lại, đành nuốt những lời đã tới bên miệng trở vào.
Hắn sẽ không tức giận thật chứ …. Lẽ nào hắn thật sự muốn đối phó Tạ Uân? Chắc là không cần phải thế đâu nhỉ. Huynh ấy chỉ là thế tử của phủ Thừa Ân hầu, chưa từng tham gia chuyện triều chính.
Nhưng nếu không phải vì chuyện này, vậy rốt cuộc hắn tức giận chuyện gì?
“Vâng, đại nhân làm việc tiếp đi ạ, ta về đây.”
Thịnh Lộ Yên vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy Trâu Tử Xuyên đang đứng đợi ở ngoài cửa.
Trâu Tử Xuyên thấy Thịnh Lộ Yên bước ra từ bên trong thì kính cẩn hành lễ: “Bái kiến phu nhân.”
“Trâu đại nhân khách sáo rồi.”
Từ lúc cùng nhau đến đất Bắc, ấn tượng của Trâu Tử Xuyên đối với Thịnh Lộ Yên đã hoàn toàn khác trước đây, giờ đây hắn vô cùng khâm phục Thịnh Lộ Yên.
“Nghe nói bệnh của phu nhân đã khỏi rồi? Hẳn là do phu nhân nhân hậu, hành thiện tích đức, phu nhân được ông trời ban phúc, chắn chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.” Trâu Tử Xuyên nói thêm vài câu với Thịnh Lộ Yên.
Nhờ lời này của Trâu Tử Xuyên mà tâm trạng tội tệ của Thịnh Lộ Yên được chữa lành, nàng cười nói: “Ta xin nhận những lời tốt đẹp của Trâu đại nhân.”
Tầm Lại nghe thấy tiếng nói chuyện vui vẻ bên ngoài thì sắc mặt còn u ám hơn vừa nãy.
Sau khi nói vài câu, Thịnh Lộ Yên rời đi, Trâu Tử Xuyên cũng đi vào thư phòng.
Vừa vào thư phòng, Trâu Tử Xuyên đã phát hiện sắc mặt của Tầm Lại không tốt lắm. Nghĩ đến phu nhân vừa mới rời đi, hắn thầm cảm thấy hoang mang, chẳng nhẽ đại nhân cãi nhau với phu nhân?
Hắn có thể nhìn ra đại nhân vẫn rất coi trọng phu nhân, sau khi từ đất Bắc trở về, hầu như ngày nào đại nhân cũng về phủ nghỉ ngơi, rất ít khi qua đêm ở Hộ Kinh tư.
Hắn lại nhìn đĩa bánh ngọt bên cạnh, chắc là phu nhân vừa đưa đến nhỉ.
Trâu Tử Xuyên nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây mà thầm suy đoán, chẳng lẽ là vì phủ Thịnh Lăng hầu chăng?
“Phu nhân là người thấu tình đạt lý, đại nhân chỉ cần giải thích rõ ràng với phu nhân, phu nhân nhất định sẽ hiểu cho đại nhân.” Trâu Tử Xuyên nói.
Vừa dứt lời, hắn cảm thấy có một ánh mắt sắc bén vụt qua đây.
Trái tim của Trâu Tử Xuyên lập tức giật thót.
“Hôm nay ngươi đến đây có chuyện gì?”
Trâu Tử Xuyên vội vàng lấy lại tinh thần, bắt đầu bẩm báo công việc. Hắn vẫn nên ít nhúng tay vào chuyện của đại nhân thì hơn.
Thịnh Lộ Yên vừa về nội viện, Tôn ma ma đã báo cho mang một tin tốt.
“Phu nhân, ca ca của Hồng nhi về kinh rồi.”
“Nhưng có hỏi được gì không?”
“Không ạ. Hắn vừa về thì ngày hôm sau đã bị người của phường bạc vây lại rồi tẩn cho một trận, sau đó người của chúng ta phát hiện hắn đến hầu phủ sau khi trời tối!”
Thịnh Lộ Yên trở nên hăng hái ngay tức khắc.
“Người đoán xem hắn đã gặp ai?”
“Liễu Thị? Hay là … Phụ thân con?” Nói xong, Thịnh Lộ Yên hơi căng thẳng, nàng chỉ sợ nghe được đáp án mà nàng không muốn nghe.
“Vương ma ma bên cạnh Liễu Thị!”
Thịnh Lộ Yên thở phào nhẹ nhõm.
“Tối đó hắn ta đến hầu phủ, làm ầm ở cửa sau đòi gặp Liễu Thị cho bằng được, hắn nói nếu Liễu Thị không gặp hắn thì hắn sẽ nói chuyện này ra. Hắn đến đó ba lần, cuối cùng Vương ma ma phải ra gặp hắn. Vương ma ma cho hắn năm trăm lượng ngân phiếu. Hắn nợ phường bạc hơn bốn trăm lượng bạc, chỗ đó vừa đủ cho hắn trả tiền đánh bạc.”
Thịnh Lộ Yên suy nghĩ một lát, rồi hỏi: “Trước đây huynh trưởng của Hồng nhi chưa từng đến hầu phủ sao?”
Tôn ma ma lắc đầu: “Có lẽ là chưa, gác cổng mà chúng ta cài vào chưa từng thấy hắn tới hầu phủ.”
Xem ra huynh trưởng của Hồng nhi hẳn là biết bí mật của Liễu Thị, chắc là có liên quan đến chuyện của mẫu thân nàng. Nhưng vì sao trước đây huynh trưởng của nàng ta không đến uy hiếp, đòi tiền Liễu Thị khi bà ta đang đắc thế, mà đến tận bây giờ hắn ta mới nghĩ ra.
Tôn ma ma cũng có chung một câu hỏi như vậy.
Ngay sau đó, Thịnh Lộ Yên nghĩ đến một khả năng.
Ngày trước Liễu Thị có quyền có thế, huynh trưởng của Hồng nhi không dám tới làm loạn. Nhưng nay Liễu Thị đã thất thế, hắn biết Liễu Thị không thể làm gì được hắn, nên bắt đầu tìm tới đòi tiền.
Nhưng rốt cuộc hắn đang nắm giữ bí mật gì? Có phải Hồng nhi đã nói cho huynh trưởng của nàng ta biết chuyện năm đó. Nhưng, nếu chỉ nói cho huynh trưởng của nàng ta biết thì Liễu Thị đâu cần phải sợ.
Hồng nhi … huynh trưởng của Hồng nhi không biết nàng ta đi đâu … Liễu Thị … Tiền…
Không lẽ Hồng nhi đã…
“Phu nhân, phu nhân.”
Thịnh Lộ Yên nhìn Tôn ma ma.
“Người đang nghĩ cái gì mà sắc mặt sa sầm thế.”
“Ma ma, người nghĩ Hồng nhi sẽ không chết chứ?”
Tôn ma ma giật mình, nói: “Không, không thể nào…” Tuy nhiên, dù nói như vậy nhưng bà cũng không tin lời của chính mình. Dựa theo tính cách của Liễu Thị, khả năng giết người diệt khẩu là vô cùng lớn.
“Ma ma, ngày mai chúng ta ra ngoài một chuyến.” Nếu huynh trưởng của Hồng nhi đã bắt đầu vòi tiền Liễu Thị, chứng tỏ bên kia của hắn đã lỏng lẻo, hoặc là bên kia đã có sơ hở.
Ngộ nhỡ Hồng nhi đã chết, vậy thì rắc rối rồi…manh mối lại sắp đứt rồi.
Đây là tin tốt đối với Thịnh Lộ Yên, nhưng lại là tin vô cùng xấu đối với Liễu Thị.
Hiện giờ bà chỉ là thiếp trong phủ, tuy rằng phía trên không có chính thê, nhưng thái độ của đám hạ nhân trong phủ đã không giống khi trước, hầu gia cũng rất ít tới thăm bà. Đã vậy, kẻ dám tìm đến cửa lại là huynh trưởng vô lại của Hồng nhi, một kẻ đã chết nhiều năm.
Bà phải giết hắn!
“Ma ma, tìm người…”
Vương ma ma lập tức nói: “Phu nhân, tuyệt đối không được, hiện giờ hầu gia luôn nhìn chằm chằm chúng ta, nhỡ đâu bị hầu gia biết được thì phiền phức lắm.”
Liễu Thị cả giận nói: “Nhưng cũng không thể để hắn cứ đe dọa chúng ta như vậy được! Loại người như hắn, có lần một thì sẽ có lần hai.”
“Hay chúng ta lại nghĩ cách khác?”
“Còn có cách gì nữa chứ!”
Liễu Thị tức đến mức lại bắt đầu quẳng trà cụ.
Sáng hôm sau, Thịnh Lộ Yên ra ngoài.
Nàng đợi gần nhà của Hồng nhi chừng nửa canh giờ, cuối cùng huynh trưởng Đại Thanh của nàng ta cũng ra ngoài.
Vừa ra cửa, hắn đã gặp Châu thẩm cách vách.
“Ôi, Đại Thanh về rồi đấy à?”
“Vâng thẩm.”
“Thời gian trước cháu đi đâu vậy, có nhiều người đến đây tìm cháu lắm.”
Đại Thanh cười ngượng ngùng, không trả lời.
“À, đúng rồi, hình như mấy ngày trước ta nhìn thấy Hồng nhi ở phố Nam Môn, con bé đang ôm một đứa trẻ ba bốn tuổi.”
Mặt Đại Thanh lập tức biến sắc, hắn dừng bước và nhìn Châu thẩm.
“Con bé ăn mặc đẹp lắm, trên đầu còn cài thoa vàng, ta gọi con bé mà con bé còn không thèm thưa ta. Chắc có tiền rồi nên không thèm đếm xỉa tới những hàng xóm nghèo này nữa.”
Đại Thanh như thể nghe thấy chuyện cười nào đó, cười nhạo và nói: “Thẩm nhìn lầm rồi, kia không thể nào là Hồng nhi được, mạng con bé rẻ mạt, đâu có phúc khí như vậy.”
Châu thẩm đảo chòng mắt mà nói: “Sao lại không có phúc khí ấy chứ. Không phải cháu nói rằng đã gả con bé cho người bán rong qua đường rồi sao? Con bé chắc chắn có tiền, nói không chừng đó chính là Hồng nhi.”
Đại Thanh ra chiều không muốn nhiều lời, nói: “Vừa nói với bà là không phải rồi, sao bà cứ khăng khăng nói thế, coi như ta nói không lại bà.” Nói xong thì rời đi.
Thịnh Lộ Yên càng cảm cảm thấy suy đoán của mình là đúng.
Huynh trưởng của Hồng nhi có vẻ không hề kích động khi nghe hàng xóm nói nhìn thấy Hồng nhi, thay vào đó, hắn còn giống như nghe được chuyện cười. Đối với Đại Thanh, một kẻ thiếu tiền, dám bất chấp nguy hiểm bị kẻ khác giết hại để đến hầu phủ uy hiếp Liễu Thị mà nói, nếu hắn nghe tin muội muội có thể rất giàu có, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để tìm thấy nàng ta và vòi một số tiền từ nàng ta, nhưng hắn lại tỏ ra thờ ơ.
Xem ra, chắc là Hồng nhi đã chết thật rồi.
Thịnh Lộ Yên nhìn Tiền Báo Tử, Tiền Báo Tử đi ra ngay.
“Sao nào, ban nãy ta diễn tốt chứ, ta diễn y như các ngươi nói đó, ta còn thêm vài câu cơ.” Châu thẩm nói.
“Đây là thù lao của bà.” Tiền Báo Tử đưa tiền cho Châu thẩm.
“Cảm ơn nha. Sau này còn có mấy việc thế này thì đừng quên tới đây tìm ta đấy.”
Sau khi về phủ, Thịnh Lộ Yên đã suy nghĩ tỉ mỉ chuyện này, càng nghĩ càng cảm thấy có thể Hồng nhi đã mất thật rồi.
Hồng nhi đã mất thật chưa, tại sao lại mất, rốt cuộc Đại Thanh lấy cái gì để uy hiếp Liễu Thị, hắn có biết gì hay không…. Những chuyện này đều cần điều tra rõ ràng.
“Phu nhân, chi bằng người đi nhờ đại nhân đi! Đại nhân giỏi nhất là phá án, chắc hẳn chuyện này sẽ nhanh chóng được tra rõ thôi.”