Như Ý Xuân
Chương 33
Có chuyện nhờ nàng?
Hắn vậy mà có chuyện nhờ nàng?
Chỉ huy sứ của Hộ Kinh Tư đã điều tra và phá vô số vụ án, người có thể tìm thấy chứng cứ ở cùng trời cuối đất vậy mà lại có chuyện nhờ nàng giúp!
Thịnh Lộ Yên lấy lại tinh thần trong nháy mắt và ngồi dậy. Nàng ngồi thẳng người, vuốt lại những sợi tóc rối, hơi nâng cằm nhìn Tầm Lại đang đứng trước mặt mình và nói: “Vâng, ngài nói đi, chuyện gì?”
Do nàng cử động quá nhiều mà nội y trên người lại quá lỏng, nên khi nàng vừa ngồi dậy, áo đã trượt khỏi vai, cả vai trái đều lộ ra, cái yếm màu đỏ bên trong cũng bị lộ ra một góc. Màu đỏ và nước da trắng làm nổi bật lẫn nhau, đánh thẳng vào thị giác của người đối diện.
Ánh mắt của Tầm Lại hơi tối đi, ho khẽ một tiếng và lên tiếng nhắc nhờ: “Phu nhân cứ mặc xong xiêm áo rồi chúng ta nói tiếp.”
Nói xong, hắn quay người đi đến cạnh sạp.
Thịnh Lộ Yên nhìn theo ánh mắt của Tầm Lại thì trông thấy bờ vai bị lộ ra của mình, nàng lập tức hốt hoảng. Uổng công nàng vừa rồi còn tỏ ra nghiêm túc bàn chuyện với người ta, nào ngờ mình lại ở trong cái bộ dạng này.
Thịnh Lộ Yên nhớ đến ánh mắt ban nãy của Tầm Lại mà mặt không khỏi nóng lên. Nàng vội vàng mặc xiêm áo cẩn thận, buộc dây lưng giữa eo, rồi nhanh chóng xuống giường, đi tới trước sạp và ngồi đối diện Tầm Lại.
Hiện giờ, nàng không thể nhìn thấy bất kỳ sự dao động trên khuôn mặt của Tầm Lại, trước những việc vừa xảy ra.
Đúng là một tên đầu gỗ!
Thịnh Lộ Yên vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa nãy và chưa thể thoát khỏi sự lúng túng, thì bên này Tầm Lại đã bắt đầu nói chuyện nghiêm chỉnh.
“Chắc phu nhân đã biết hai ngày nữa trong thành sẽ hết lương thực.”
Vừa nghe thấy lời này, Thịnh Lộ Yên đã lập tức trở nên nghiêm túc: “Đã biết.”
“Vùng lân cận huyện nha và lương thực trong kho lương của phủ thành đều đã bị Đỗ Tổng đốc chuyển đi với lý do là thiếu quân lương. Theo thông tin mà Hộ Kinh tư điều tra ra, lương thực trong chợ cũng bị ông ta lén mua hết. Hôm nay ta vào trong quân gặp Đỗ Tổng đốc, câu trả lời của ông ta là từ sau khi lương thực được chuyển về đã bị các tướng sĩ trong quân ăn hết, mà khi nhắc đến chuyện lương thực trong chợ thì ông ta một mức không chịu nhận là mình mua. Không chỉ có ta mà Hứa đại nhân cũng vì chuyện lương thực mà đến gặp ông ta mấy lần, ngoại trừ lần đầu tiên ông ta tới gặp Hứa đại nhân thì những lần kế tiếp đều đóng cửa không tiếp khách.”
Thịnh Lộ Yên càng nghe càng sửng sốt.
Điều khiến nàng sửng sốt nhất không phải là kẻ làm ra chuyện thất đức này, mà là không ngờ Tầm Lại sẽ nói một chuyện quan trọng như vậy cho nàng. Hắn không sợ nàng để lộ ra sao? Chẳng phải hắn luôn phòng bị nàng, nghi ngờ nàng sao? Hơn nữa, hắn không thể không biết người đứng đằng sau Đỗ Tổng dốc là ai. Mà nếu đã biết rồi thì tại sao còn dám nói cho nàng?
“Nếu ngày mai dân chúng vẫn không có lương thực thì trong thành ắt sẽ đại loạn.”
Điều này thì Thịnh Lộ Yên cũng đã nghĩ đến rồi. Có lẽ vì nàng đã quá mức tín nhiệm Tầm lại nên nàng không lo lắng lắm, nàng nghĩ rằng kiểu gì hắn cũng sẽ có cách thôi, nhưng ai dè bây giờ hắn cũng đang gặp khó khăn.
“Nếu ngày mai phu nhân có thể tìm được nơi Đỗ Tổng đốc đã giấu lương thực thì trong vòng một tháng, ta sẽ giúp phu nhân tìm được tên lang trung đã bắt mạch cho phu nhân của Thịnh Lăng hầu trong thời gian bà ta mang thai.”
Thịnh Lộ Yên sửng sốt mà trợn to hai mắt.
Dù nàng có thủ đoạn, nhưng cũng chỉ là một phụ nhân hậu trạch, làm việc gì cũng rất bất tiện. Chỉ tìm một bà đỡ mà tìm ròng rã tận mấy năm, cuối cùng vẫn phải nhờ vào Tầm Lại mới bắt được người, hiện giờ càng phải dựa vào Tầm Lại để bình an quay về kinh thành. Nhưng tên lang trung kia nàng vẫn không tìm thấy nổi một tin tức của hắn.
Năng lực làm việc của Tầm Lại rất tốt, Hộ Kinh tư lại càng giỏi tìm người. Rất nhiều vụ án lớn trong triều đều do hắn phá, đến cả Lý Tương và thế gia đều bị hắn nắm được chuôi, huống chi là một lang trung nho nhỏ. Hắn đã nói một tháng, vậy thì chắn chắn một tháng có thể tìm được. Có hắn ra mặt nên nàng rất yên tâm.
Nàng sớm đã nghĩ cách lợi dụng Tầm Lại, nhưng nàng muốn đợi đến khi về kinh thành, sau khi mối quan hệ giữa hai người dịu hơn một chút mới từ từ bắt tay vào làm, nào ngờ hôm nay hắn đã tự dâng mình đến cửa.
Vả lại …. Đỗ Tổng đốc là người mà năm đó phụ thân nàng đề bạt, loại chuyện như giấu lương thực hoàn toàn là việc mà phụ thân nàng có thể làm. Người này sớm không giấu muộn không giấu, cứ phải giấu lương thực vào lúc này, chắc chắn là vì muốn gây thêm trở ngại cho Tầm Lại và Hoàng thượng, nói chung là chẳng có ý tốt gì.
“Thành giao.” Thịnh Lộ Yên dứt khoát nói.
(*) Thành giao: Chốt kèo.
Vừa có thể giúp được cho mình, lại gây thêm rắc rối cho phụ thân, còn có thể để dân chúng trong thành no bụng, sao nàng lại bỏ qua một việc có thể giết chết ba con chim chỉ bằng một mũi tên như vậy chứ?
Tầm Lại không ngờ Thịnh Lộ Yên sẽ trả lời nhanh như vậy, hắn ngừng một chút và nói: “Phu nhân có cần suy nghĩ thêm không?”
Thịnh Lộ Yên nói: “Không cần đâu, ta đã nghĩ xong rồi.”
Có lẽ nàng ấy vẫn chưa hiểu tính quan trọng của chuyện này….Tầm Lại thầm nghĩ, và hỏi: “Nàng có biết Đỗ Tổng đốc là người của ai không?”
Thịnh Lộ Yên nói: “Biết chứ, ông ta là người của phụ thân ta. Năm đó lúc nhập ngũ, ông ta là thuộc hạ dưới trướng phụ thân, cũng chính phụ thân ta là người cất nhắc ông ta.”
Vì đối phó với Liễu Thị mà trong năm năm nàng đã sớm tìm hiểu kĩ mọi chuyện trong phủ, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến phủ Thịnh Lăng hầu và Liễu phủ. Có lẽ người bên ngoài rất khó thăm dò chuyện trong phủ, nhưng nàng là Đích trưởng nữ của hầu phủ nên rất dễ thăm dò tin tức trong phủ, có những lúc nàng thậm chí còn hỏi thẳng phụ thân, phụ thân cũng sẽ nói cho nàng biết.
Tầm Lại nhìn nữ tử trước mặt, nói chuyện càng thẳng thắn hơn: “Hiện tại, chuyện này rất có khả năng có liên quan đến lệnh tôn, nếu nàng làm thì nhất định sẽ bị lệnh tôn biết được và lệnh tôn cũng sẽ không vừa lòng. Nàng đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Nữ tử xuất giá có cuộc sống như thế nào ở phu gia phần lớn đều phụ thuộc vào nhà ngoại của mình. Nếu nhà ngoại có thế lực cường đại, có năng lực bảo vệ thì nữ tử ở phu gia sẽ có cuộc sống tốt hơn. Nếu nhà ngoài yếu thế hoặc chẳng ngó ngàng gì tới thì phần lớn nữ tử sẽ bị phu gia ghét bỏ. Nếu Thịnh Lộ Yên đi trên con đường này, đồng nghĩa với việc vứt bỏ nhà ngoài cường đại của mình.
Nghe hắn nói thế, Thịnh Lộ Yên mỉm cười.
Sạp trúc kê gần cửa sổ là nơi ban ngày Thịnh Lộ Yên yêu thích nhất, mỗi ngày nàng đều đọc sách hoặc thêu hoa, vì chỗ này có ánh sáng tốt nên nàng đã cố ý rời sạp trúc đến đây.
Tối nay sau khi ăn cơm nước xong xuôi, nàng từng ngồi sạp đọc sách ở đây, nên phía trước vẫn đặt một cái bàn thấp.
Tầm Lại không biết là do nàng mệt mỏi hay do nàng cảm thấy hứng thú với những lời mình nói, mà hắn thấy nàng đặt cánh tay lên chiếc bàn thấp, nâng cằm lên, đầu hơi nghiêng và nói: “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Nếu sau khi phụ thân biết mà có trách tội ta, ta sẽ bảo với ông ấy rằng ngài bảo ta làm vậy.”
(*) Tại gia tằng phụ, xuất giá tòng phu. Ở nhà nghe theo cha, lấy chồng nghe chồng. Coi đàn ông trong gia đình là trời là đất.
Vì nàng đọc sách nên trên chiếc bàn thấp vẫn đốt đèn. Cũng bởi Tầm Lại bỗng dưng tới nên Xuân Đào vẫn chưa tắt đèn.
Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt trắng nõn mượt mà của Thịnh Lộ Yên càng thêm dịu dàng, trên người nàng như được độ một tầng kim quang. Đôi mắt cong cong như vầng trăng non.
Cửa sổ chưa đóng lại, trăng tròn như đĩa ngọc treo lơ lửng giữa trời cao.
Ngoài cửa sổ là trăng, bên trong cửa sổ cũng là trăng.
Khoảnh khắc này, trái tim Tầm Lại giống như bị một chiếc lông chim lướt nhẹ qua, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn.
Giờ hắn chỉ nhìn thấy tròng mắt đang láo liên của nữ tử trước mặt và giọng nói của nàng: “A, ta nghĩ ra rồi, khi phụ thân tìm ta, ta sẽ khóc lóc kể lể với ông ấy một trận. Nói ngài đối xử không tốt với ta thế nào, rồi còn ép ta đi tìm Đỗ Tổng đốc ra sao. Một nữ tử yếu ớt không thể chống lại ngài như ta chỉ đành thỏa hiệp. May mà tiếng xấu của phu quân vang xa, ta lại thân mang trọng bệnh, có lẽ phụ thân sẽ tin lời ta nói thôi. Thế nên, cho dù ông ấy có tức giận, cũng chẳng thể làm gì được ta cả.”
Nói xong, Thịnh Lộ Yên nhìn Tầm Lại, nửa đùa nửa thật hỏi: “Phu quân cảm thấy cách này của ta thế nào?”
Tầm Lại bặm môi, nói: “Vốn là ta bảo nàng làm chuyện này nên phu nhân nói thế cũng là sự thật.”
Thịnh Lộ Yên cười: “Vâng, nếu phu quân đã thấy cách này tốt, thì ta sẽ nói vậy.”
Sau đó, Tầm Lại giới thiệu với nàng một vài chuyện trong phủ Tổng đốc.
“Phu nhân của Đỗ Tổng đốc họ Trương, nhà ngoại là phủ Trung Dũng bá, phu nhân hẳn là biết nàng ta.” Nói đến đây, Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên nghĩ, nàng đương nhiên biết vị Trương Thị này rồi. Phu nhân phủ Trung Dũng bá là cô mẫu của nàng, Trương Thị là biểu tỷ của nàng.
Tầm Lại tiếp tục nói: “Tính tình nàng ta chua ngoa, toàn bộ phủ Tổng đốc đều được quản lý đâu vào đấy, ngay cả những thị thiếp bên dưới cũng vô cùng nghe lời.”
Chua ngoa? Phải là lỗ mãng mới đúng. Thịnh Lộ Yên nghĩ.
“Tuy nhiên, có một người là ngoại lệ, chính là vị di nương, họ Thẩm của Đỗ Tổng đốc. Trong phủ tổng cộng có bốn nam hai nữ. Trương Thị sinh được một đôi nam nữ, Quế di nương sinh được một nam. Hai nam một nữ còn lại đều là vị Thẩm di nương này sinh ra. Thẩm di nương rất được sủng ái trong phủ Tổng đốc, mà Trương Thị và Thẩm di nương không hợp nhau.”
Thịnh Lộ Yên ngước mắt nhìn Tầm Lại, lòng thầm nghĩ, Hộ Kinh tư quả nhiên thích thám thính việc riêng tư của người ta, đến cả chuyện trong nhà cũng biết rõ mồn một.
Nói xong chuyện trong nhà, Tầm Lại nói ra kế hoạch của mình: “Trương Thị là Đích trưởng nữ của phủ Trung Dũng bá, phu nhân của Trung Dũng bá là cô mẫu của phu nhân nên Trương Thị cũng là biểu tỷ của phu nhân, chắc là có thể dò ra một vài thông tin từ chỗ nàng ta.”
Thịnh lộ Yên mím môi, nghĩ bụng, thật sự là sai lầm trầm trọng!
Từ bé nàng và vị biểu tỷ này đã không hợp nhau rồi!
Xưa nay cô mẫu không thích mẫu thân nàng, nên luôn bất hòa với mẫu thân. Nhưng từ khi Liễu Thị gả vào phủ, bà ta lại có quan hệ cực tốt với Liễu Thị. Hồi bé, vị biểu tỷ này từng nhiều lần cùng Thịnh Thần Hy đối phó nàng.
Theo lý, bọn nàng là họ hàng thân thiết như vậy, nếu Trương Thị đã gửi thiếp mời thì nàng phải đi mới đúng. Nhưng, sở dĩ nàng không đi là vì nàng biết vị biểu tỷ này không hề có ý tốt, chẳng qua tỷ ta cảm thấy nàng xuất giá không tốt, muốn nàng đến để cười nhạo nàng mà thôi. Còn lâu nàng mới dâng mình tới cửa để người ta mặc sức chế giễu.
“E rằng ta không thể làm theo ý của phu quân được.” Thịnh Lộ Yên nói.
Nói xong, Tầm Lại còn chưa kịp đáp lời thì nàng đã nói tiếp: “Có phải trong phủ có một vị tên là Xuân Vũ di nương không?”
Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên. Nghe ý của phu nhân, sợ là nàng không có cách xuống tay từ chỗ Trương phu nhân rồi. Trong lòng hắn thoáng chùng xuống.
“Theo những gì ta biết thì không có.”
Thịnh Lộ Yên nhíu mày, nói: “Ngài nghĩ kĩ lại xem, khoảng năm năm trước vào phủ, là một cô nương nhu mì.”
Tầm Lại lắc đầu, nói: “Không có.”
Hộ Kinh tư đã điều tra rõ những chuyện trong nhà của phủ Tổng đốc, tất cả thân phận của nữ tử trong nhà đều được hắn ghi nhớ trong lòng. Hắn khẳng định không có di nương nào tên Xuân Vũ cả.
Thịnh Lộ Yên lấy làm khó hiểu.
Sao có thể không có được? Năm năm trước, lúc Đỗ Tổng đốc đến hầu phủ đã nhìn trúng nha hoàn Xuân Vũ bên cạnh nàng, hai người còn làm chuyện bất chính ở hầu phủ. Lúc đó nàng vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành giao Xuân Vũ cho Đỗ Tổng đốc. Sau khi nghĩ kĩ lại, nàng mới thấy chuyện này rõ ràng là do một mình Xuân Vũ bày ra. Một nữ tử thông minh lại có thủ đoạn như nàng ta không thể bặt tăm ở phủ Tổng đốc được.
Lẽ nào trên đường đến đất Bắc đã xảy ra chuyện gì khiến nàng ta không thể vào được phủ Tổng đốc sao?
“Cô nương này có vấn đề gì sao?” Tầm Lại hỏi.
Thịnh Lộ Yên lắc đầu, không giải thích với Tầm Lại. Dù sao Xuân Vũ không vào được phủ Tổng đốc, nói ra cũng chẳng có tác dụng gì, vả lại, đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
“Không có gì, đại nhân nói thêm cho ta những chuyện về Thẩm di nương đi.” Thịnh Lộ Yên nói.
Nàng không nắm chắc mình có thể moi được tin gì từ mồm Trương Thị, nếu Trương Thị không phối hợp thì nàng chỉ có thể nghĩ cách khác thôi, chẳng hạn xuống tay ở chỗ vị Thẩm di nương vốn bất hòa với Trương Thị này. Hơn nữa, vị Thẩm di nương này còn rất được yêu chiều, khả năng biết bí mật khá cao.
“Phụ thân của Thẩm di nương là một thư sinh nghèo, sau này trong nhà gặp tai ương, rồi ông ta ốm chết. Trong nhà không có tiền nên Thẩm di nương phải đi bán thân chôn cha, chuyện này đúng lúc được Đỗ Tổng đốc nhìn thấy, hắn cho nàng ta bạc và giúp nàng ta thu xếp hậu sự của phụ thân, xong đâu đó thì nàng ta vào phủ làm di nương. Nếu nói Trương phu nhân tính tình chua ngoa, thì Thẩm di nương lại hết sức dịu dàng. Nhưng vị Thẩm di nương này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.”
Thịnh Lộ Yên cũng nghĩ như vậy: “Vâng, ở trong hậu trạch, nếu nàng ta thực sự đơn giản thì đã chẳng thể sinh được nhiều con một cách an toàn như thế.”
Tiếp đó, Tầm Lại nói cho Thịnh Lộ Yên về những di nương khác.
Xuất thân của những di nương này khá đơn giản, họ không có địa vị cao như Trương Thị, cũng không được yêu chiều như Thẩm di nương, đoán chừng khả năng biết được sự việc là cực kỳ thấp.
Vốn Tầm Lại còn muốn cùng Thịnh Lộ Yên thảo luận cặn kẽ về kế hoạch ngày mai, nhưng khi hắn nhìn ra bên ngoài thấy thì thấy đã sắp đến giờ Tý.
(*) Giờ Tý: 1h sáng
“Hôm nay nói đến đây thôi. Ta làm trễ giờ nghỉ ngơi của phu nhân rồi, nàng ngủ trước đi, ngày mai chúng ta lại nói tiếp.”
“Không sao, chuyện này ngài nên nói với ta từ đầu, biết đâu dân chúng lại có thể sớm ngày no bụng.” Thịnh Lộ Yên nói.
Vừa nói nàng vừa cúi đầu tìm giày của mình. Cuối cùng nàng chỉ nhìn thấy một chiếc, chắc là do lúc qua đây nàng ngại quá, còn hơi khẩn trương nên không đặt giày ngay ngắn mà đá vào trong gầm sạp.
Vào lúc nàng đang cúi đầu tìm kiếm, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một người. Người nọ ngồi xổm xuống, một chân khụyu gối, moi chiếc giày còn lại từ dưới gầm sạp ra.
Thịnh Lộ Yên nhìn chiếc giày trong tay Tầm Lại và cảm thấy có một cảm giác kì lạ xẹt qua trái tim mình, sau thoáng sững sờ nàng nói: “Đa tạ phu quân.”
Nàng đang nghĩ, đợi Tầm Lại đặt giày xuống nàng sẽ đi vào.
Nào ngờ, Tầm Lại không hề có ý định đặt giày xuống mà đưa tay năm lấy chân nàng.
Đây là lần thứ hai Tầm Lại sờ chân nàng rồi!
Trong phút chốc, một cảm giác ngưa ngứa cùng tê dại chạy từ lòng bàn chân lên thẳng tim và đầu nàng, khiến nàng lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều, chân co theo bản năng, hòng thoát khỏi bàn tay của Tầm Lại.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chân nàng lại bị người ta nắm lấy lần nữa, ngay sau đó chiếc giày bị người nọ xỏ vò chân nàng.
Làm xong việc này, Tầm Lại đứng lên, nói: “Giờ cũng muộn rồi, phu nhân nghỉ ngơi đi.”
Thịnh Lộ Yên nhìn vào mắt hắn, dằn cảm giác căng thẳng trong lòng xuống, cố gắng nói bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: “Vâng, đêm khuya trời lạnh, cửa sổ còn chưa đóng, ngài đừng quên đóng cửa sổ và thổi đèn.” Nói xong, nàng đi về phía giường.
“Được.”
Vừa đi đến bên giường, Thịnh Lộ Yên đã nhanh chóng lên giường rồi đắp chăn kín mít, chân vừa bị Tầm Lại động vào lúc này dường như vẫn còn lưu lại dấu vết mà hắn đã vuốt qua.
Tầm Lại vẫn luôn dõi theo bóng lưng của Thịnh Lộ Yên, mãi đến khi thấy nàng nằm xuống giường mới thu lại tầm mắt.
Hắn đóng cửa sổ, thổi tắt tất cả đèn trong phòng rồi mới đi tắm rửa.
Thịnh Lộ Yên nghe tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra mà trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó hiểu, vừa nãy Tầm Lại có ý gì nhỉ, sao tự dưng làm hành động thân mật như thế chứ!? Chẳng lẽ vì nàng giúp hắn sao? Song, bấy giờ đã khuya lắm rồi, nàng thật sự rất buồn ngủ và cứ thế chìm dần vào giấc ngủ.
Lúc Tầm Lại từ trong phòng tắm ra, Thịnh Lộ Yên đã ngủ say rồi. Hắn vừa nằm xuống chưa được bao lâu thì Thịnh Lộ Yên đã sáp tới.
Tầm Lại nghiêng người giúp nàng dém chăn.
Đầu Thịnh Lộ Yên ngọ nguậy, có vẻ đã tìm được vị trí thích hợp nên lại ngủ tiếp.
Vốn hắn có thể không tới nhờ nàng giúp đỡ, nhưng Đỗ Tổng đốc là một kẻ quá mức gian xảo, thời gian của bọn hắn còn rất cấp bách. Nếu có thêm ba đến năm ngày, Hộ Kinh tư chắc chắn có thể điều tra ra nơi giấu lương thực, tuy hắn đợi được nhưng bách tính trong thành đã không đợi nổi nữa rồi.
Nếu phủ Thịnh Lăng hầu vì chuyện này mà vứt bỏ nàng thì hắn sẽ chăm sóc nàng cả đời.
===
Ủa anh?? Sao khum bế người ta luôn mà xỏ giày chi zậy? Bế công chúa của tui đâu? Cẩu lương đâu???
Hắn vậy mà có chuyện nhờ nàng?
Chỉ huy sứ của Hộ Kinh Tư đã điều tra và phá vô số vụ án, người có thể tìm thấy chứng cứ ở cùng trời cuối đất vậy mà lại có chuyện nhờ nàng giúp!
Thịnh Lộ Yên lấy lại tinh thần trong nháy mắt và ngồi dậy. Nàng ngồi thẳng người, vuốt lại những sợi tóc rối, hơi nâng cằm nhìn Tầm Lại đang đứng trước mặt mình và nói: “Vâng, ngài nói đi, chuyện gì?”
Do nàng cử động quá nhiều mà nội y trên người lại quá lỏng, nên khi nàng vừa ngồi dậy, áo đã trượt khỏi vai, cả vai trái đều lộ ra, cái yếm màu đỏ bên trong cũng bị lộ ra một góc. Màu đỏ và nước da trắng làm nổi bật lẫn nhau, đánh thẳng vào thị giác của người đối diện.
Ánh mắt của Tầm Lại hơi tối đi, ho khẽ một tiếng và lên tiếng nhắc nhờ: “Phu nhân cứ mặc xong xiêm áo rồi chúng ta nói tiếp.”
Nói xong, hắn quay người đi đến cạnh sạp.
Thịnh Lộ Yên nhìn theo ánh mắt của Tầm Lại thì trông thấy bờ vai bị lộ ra của mình, nàng lập tức hốt hoảng. Uổng công nàng vừa rồi còn tỏ ra nghiêm túc bàn chuyện với người ta, nào ngờ mình lại ở trong cái bộ dạng này.
Thịnh Lộ Yên nhớ đến ánh mắt ban nãy của Tầm Lại mà mặt không khỏi nóng lên. Nàng vội vàng mặc xiêm áo cẩn thận, buộc dây lưng giữa eo, rồi nhanh chóng xuống giường, đi tới trước sạp và ngồi đối diện Tầm Lại.
Hiện giờ, nàng không thể nhìn thấy bất kỳ sự dao động trên khuôn mặt của Tầm Lại, trước những việc vừa xảy ra.
Đúng là một tên đầu gỗ!
Thịnh Lộ Yên vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa nãy và chưa thể thoát khỏi sự lúng túng, thì bên này Tầm Lại đã bắt đầu nói chuyện nghiêm chỉnh.
“Chắc phu nhân đã biết hai ngày nữa trong thành sẽ hết lương thực.”
Vừa nghe thấy lời này, Thịnh Lộ Yên đã lập tức trở nên nghiêm túc: “Đã biết.”
“Vùng lân cận huyện nha và lương thực trong kho lương của phủ thành đều đã bị Đỗ Tổng đốc chuyển đi với lý do là thiếu quân lương. Theo thông tin mà Hộ Kinh tư điều tra ra, lương thực trong chợ cũng bị ông ta lén mua hết. Hôm nay ta vào trong quân gặp Đỗ Tổng đốc, câu trả lời của ông ta là từ sau khi lương thực được chuyển về đã bị các tướng sĩ trong quân ăn hết, mà khi nhắc đến chuyện lương thực trong chợ thì ông ta một mức không chịu nhận là mình mua. Không chỉ có ta mà Hứa đại nhân cũng vì chuyện lương thực mà đến gặp ông ta mấy lần, ngoại trừ lần đầu tiên ông ta tới gặp Hứa đại nhân thì những lần kế tiếp đều đóng cửa không tiếp khách.”
Thịnh Lộ Yên càng nghe càng sửng sốt.
Điều khiến nàng sửng sốt nhất không phải là kẻ làm ra chuyện thất đức này, mà là không ngờ Tầm Lại sẽ nói một chuyện quan trọng như vậy cho nàng. Hắn không sợ nàng để lộ ra sao? Chẳng phải hắn luôn phòng bị nàng, nghi ngờ nàng sao? Hơn nữa, hắn không thể không biết người đứng đằng sau Đỗ Tổng dốc là ai. Mà nếu đã biết rồi thì tại sao còn dám nói cho nàng?
“Nếu ngày mai dân chúng vẫn không có lương thực thì trong thành ắt sẽ đại loạn.”
Điều này thì Thịnh Lộ Yên cũng đã nghĩ đến rồi. Có lẽ vì nàng đã quá mức tín nhiệm Tầm lại nên nàng không lo lắng lắm, nàng nghĩ rằng kiểu gì hắn cũng sẽ có cách thôi, nhưng ai dè bây giờ hắn cũng đang gặp khó khăn.
“Nếu ngày mai phu nhân có thể tìm được nơi Đỗ Tổng đốc đã giấu lương thực thì trong vòng một tháng, ta sẽ giúp phu nhân tìm được tên lang trung đã bắt mạch cho phu nhân của Thịnh Lăng hầu trong thời gian bà ta mang thai.”
Thịnh Lộ Yên sửng sốt mà trợn to hai mắt.
Dù nàng có thủ đoạn, nhưng cũng chỉ là một phụ nhân hậu trạch, làm việc gì cũng rất bất tiện. Chỉ tìm một bà đỡ mà tìm ròng rã tận mấy năm, cuối cùng vẫn phải nhờ vào Tầm Lại mới bắt được người, hiện giờ càng phải dựa vào Tầm Lại để bình an quay về kinh thành. Nhưng tên lang trung kia nàng vẫn không tìm thấy nổi một tin tức của hắn.
Năng lực làm việc của Tầm Lại rất tốt, Hộ Kinh tư lại càng giỏi tìm người. Rất nhiều vụ án lớn trong triều đều do hắn phá, đến cả Lý Tương và thế gia đều bị hắn nắm được chuôi, huống chi là một lang trung nho nhỏ. Hắn đã nói một tháng, vậy thì chắn chắn một tháng có thể tìm được. Có hắn ra mặt nên nàng rất yên tâm.
Nàng sớm đã nghĩ cách lợi dụng Tầm Lại, nhưng nàng muốn đợi đến khi về kinh thành, sau khi mối quan hệ giữa hai người dịu hơn một chút mới từ từ bắt tay vào làm, nào ngờ hôm nay hắn đã tự dâng mình đến cửa.
Vả lại …. Đỗ Tổng đốc là người mà năm đó phụ thân nàng đề bạt, loại chuyện như giấu lương thực hoàn toàn là việc mà phụ thân nàng có thể làm. Người này sớm không giấu muộn không giấu, cứ phải giấu lương thực vào lúc này, chắc chắn là vì muốn gây thêm trở ngại cho Tầm Lại và Hoàng thượng, nói chung là chẳng có ý tốt gì.
“Thành giao.” Thịnh Lộ Yên dứt khoát nói.
(*) Thành giao: Chốt kèo.
Vừa có thể giúp được cho mình, lại gây thêm rắc rối cho phụ thân, còn có thể để dân chúng trong thành no bụng, sao nàng lại bỏ qua một việc có thể giết chết ba con chim chỉ bằng một mũi tên như vậy chứ?
Tầm Lại không ngờ Thịnh Lộ Yên sẽ trả lời nhanh như vậy, hắn ngừng một chút và nói: “Phu nhân có cần suy nghĩ thêm không?”
Thịnh Lộ Yên nói: “Không cần đâu, ta đã nghĩ xong rồi.”
Có lẽ nàng ấy vẫn chưa hiểu tính quan trọng của chuyện này….Tầm Lại thầm nghĩ, và hỏi: “Nàng có biết Đỗ Tổng đốc là người của ai không?”
Thịnh Lộ Yên nói: “Biết chứ, ông ta là người của phụ thân ta. Năm đó lúc nhập ngũ, ông ta là thuộc hạ dưới trướng phụ thân, cũng chính phụ thân ta là người cất nhắc ông ta.”
Vì đối phó với Liễu Thị mà trong năm năm nàng đã sớm tìm hiểu kĩ mọi chuyện trong phủ, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến phủ Thịnh Lăng hầu và Liễu phủ. Có lẽ người bên ngoài rất khó thăm dò chuyện trong phủ, nhưng nàng là Đích trưởng nữ của hầu phủ nên rất dễ thăm dò tin tức trong phủ, có những lúc nàng thậm chí còn hỏi thẳng phụ thân, phụ thân cũng sẽ nói cho nàng biết.
Tầm Lại nhìn nữ tử trước mặt, nói chuyện càng thẳng thắn hơn: “Hiện tại, chuyện này rất có khả năng có liên quan đến lệnh tôn, nếu nàng làm thì nhất định sẽ bị lệnh tôn biết được và lệnh tôn cũng sẽ không vừa lòng. Nàng đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Nữ tử xuất giá có cuộc sống như thế nào ở phu gia phần lớn đều phụ thuộc vào nhà ngoại của mình. Nếu nhà ngoại có thế lực cường đại, có năng lực bảo vệ thì nữ tử ở phu gia sẽ có cuộc sống tốt hơn. Nếu nhà ngoài yếu thế hoặc chẳng ngó ngàng gì tới thì phần lớn nữ tử sẽ bị phu gia ghét bỏ. Nếu Thịnh Lộ Yên đi trên con đường này, đồng nghĩa với việc vứt bỏ nhà ngoài cường đại của mình.
Nghe hắn nói thế, Thịnh Lộ Yên mỉm cười.
Sạp trúc kê gần cửa sổ là nơi ban ngày Thịnh Lộ Yên yêu thích nhất, mỗi ngày nàng đều đọc sách hoặc thêu hoa, vì chỗ này có ánh sáng tốt nên nàng đã cố ý rời sạp trúc đến đây.
Tối nay sau khi ăn cơm nước xong xuôi, nàng từng ngồi sạp đọc sách ở đây, nên phía trước vẫn đặt một cái bàn thấp.
Tầm Lại không biết là do nàng mệt mỏi hay do nàng cảm thấy hứng thú với những lời mình nói, mà hắn thấy nàng đặt cánh tay lên chiếc bàn thấp, nâng cằm lên, đầu hơi nghiêng và nói: “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Nếu sau khi phụ thân biết mà có trách tội ta, ta sẽ bảo với ông ấy rằng ngài bảo ta làm vậy.”
(*) Tại gia tằng phụ, xuất giá tòng phu. Ở nhà nghe theo cha, lấy chồng nghe chồng. Coi đàn ông trong gia đình là trời là đất.
Vì nàng đọc sách nên trên chiếc bàn thấp vẫn đốt đèn. Cũng bởi Tầm Lại bỗng dưng tới nên Xuân Đào vẫn chưa tắt đèn.
Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt trắng nõn mượt mà của Thịnh Lộ Yên càng thêm dịu dàng, trên người nàng như được độ một tầng kim quang. Đôi mắt cong cong như vầng trăng non.
Cửa sổ chưa đóng lại, trăng tròn như đĩa ngọc treo lơ lửng giữa trời cao.
Ngoài cửa sổ là trăng, bên trong cửa sổ cũng là trăng.
Khoảnh khắc này, trái tim Tầm Lại giống như bị một chiếc lông chim lướt nhẹ qua, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn.
Giờ hắn chỉ nhìn thấy tròng mắt đang láo liên của nữ tử trước mặt và giọng nói của nàng: “A, ta nghĩ ra rồi, khi phụ thân tìm ta, ta sẽ khóc lóc kể lể với ông ấy một trận. Nói ngài đối xử không tốt với ta thế nào, rồi còn ép ta đi tìm Đỗ Tổng đốc ra sao. Một nữ tử yếu ớt không thể chống lại ngài như ta chỉ đành thỏa hiệp. May mà tiếng xấu của phu quân vang xa, ta lại thân mang trọng bệnh, có lẽ phụ thân sẽ tin lời ta nói thôi. Thế nên, cho dù ông ấy có tức giận, cũng chẳng thể làm gì được ta cả.”
Nói xong, Thịnh Lộ Yên nhìn Tầm Lại, nửa đùa nửa thật hỏi: “Phu quân cảm thấy cách này của ta thế nào?”
Tầm Lại bặm môi, nói: “Vốn là ta bảo nàng làm chuyện này nên phu nhân nói thế cũng là sự thật.”
Thịnh Lộ Yên cười: “Vâng, nếu phu quân đã thấy cách này tốt, thì ta sẽ nói vậy.”
Sau đó, Tầm Lại giới thiệu với nàng một vài chuyện trong phủ Tổng đốc.
“Phu nhân của Đỗ Tổng đốc họ Trương, nhà ngoại là phủ Trung Dũng bá, phu nhân hẳn là biết nàng ta.” Nói đến đây, Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên nghĩ, nàng đương nhiên biết vị Trương Thị này rồi. Phu nhân phủ Trung Dũng bá là cô mẫu của nàng, Trương Thị là biểu tỷ của nàng.
Tầm Lại tiếp tục nói: “Tính tình nàng ta chua ngoa, toàn bộ phủ Tổng đốc đều được quản lý đâu vào đấy, ngay cả những thị thiếp bên dưới cũng vô cùng nghe lời.”
Chua ngoa? Phải là lỗ mãng mới đúng. Thịnh Lộ Yên nghĩ.
“Tuy nhiên, có một người là ngoại lệ, chính là vị di nương, họ Thẩm của Đỗ Tổng đốc. Trong phủ tổng cộng có bốn nam hai nữ. Trương Thị sinh được một đôi nam nữ, Quế di nương sinh được một nam. Hai nam một nữ còn lại đều là vị Thẩm di nương này sinh ra. Thẩm di nương rất được sủng ái trong phủ Tổng đốc, mà Trương Thị và Thẩm di nương không hợp nhau.”
Thịnh Lộ Yên ngước mắt nhìn Tầm Lại, lòng thầm nghĩ, Hộ Kinh tư quả nhiên thích thám thính việc riêng tư của người ta, đến cả chuyện trong nhà cũng biết rõ mồn một.
Nói xong chuyện trong nhà, Tầm Lại nói ra kế hoạch của mình: “Trương Thị là Đích trưởng nữ của phủ Trung Dũng bá, phu nhân của Trung Dũng bá là cô mẫu của phu nhân nên Trương Thị cũng là biểu tỷ của phu nhân, chắc là có thể dò ra một vài thông tin từ chỗ nàng ta.”
Thịnh lộ Yên mím môi, nghĩ bụng, thật sự là sai lầm trầm trọng!
Từ bé nàng và vị biểu tỷ này đã không hợp nhau rồi!
Xưa nay cô mẫu không thích mẫu thân nàng, nên luôn bất hòa với mẫu thân. Nhưng từ khi Liễu Thị gả vào phủ, bà ta lại có quan hệ cực tốt với Liễu Thị. Hồi bé, vị biểu tỷ này từng nhiều lần cùng Thịnh Thần Hy đối phó nàng.
Theo lý, bọn nàng là họ hàng thân thiết như vậy, nếu Trương Thị đã gửi thiếp mời thì nàng phải đi mới đúng. Nhưng, sở dĩ nàng không đi là vì nàng biết vị biểu tỷ này không hề có ý tốt, chẳng qua tỷ ta cảm thấy nàng xuất giá không tốt, muốn nàng đến để cười nhạo nàng mà thôi. Còn lâu nàng mới dâng mình tới cửa để người ta mặc sức chế giễu.
“E rằng ta không thể làm theo ý của phu quân được.” Thịnh Lộ Yên nói.
Nói xong, Tầm Lại còn chưa kịp đáp lời thì nàng đã nói tiếp: “Có phải trong phủ có một vị tên là Xuân Vũ di nương không?”
Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên. Nghe ý của phu nhân, sợ là nàng không có cách xuống tay từ chỗ Trương phu nhân rồi. Trong lòng hắn thoáng chùng xuống.
“Theo những gì ta biết thì không có.”
Thịnh Lộ Yên nhíu mày, nói: “Ngài nghĩ kĩ lại xem, khoảng năm năm trước vào phủ, là một cô nương nhu mì.”
Tầm Lại lắc đầu, nói: “Không có.”
Hộ Kinh tư đã điều tra rõ những chuyện trong nhà của phủ Tổng đốc, tất cả thân phận của nữ tử trong nhà đều được hắn ghi nhớ trong lòng. Hắn khẳng định không có di nương nào tên Xuân Vũ cả.
Thịnh Lộ Yên lấy làm khó hiểu.
Sao có thể không có được? Năm năm trước, lúc Đỗ Tổng đốc đến hầu phủ đã nhìn trúng nha hoàn Xuân Vũ bên cạnh nàng, hai người còn làm chuyện bất chính ở hầu phủ. Lúc đó nàng vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành giao Xuân Vũ cho Đỗ Tổng đốc. Sau khi nghĩ kĩ lại, nàng mới thấy chuyện này rõ ràng là do một mình Xuân Vũ bày ra. Một nữ tử thông minh lại có thủ đoạn như nàng ta không thể bặt tăm ở phủ Tổng đốc được.
Lẽ nào trên đường đến đất Bắc đã xảy ra chuyện gì khiến nàng ta không thể vào được phủ Tổng đốc sao?
“Cô nương này có vấn đề gì sao?” Tầm Lại hỏi.
Thịnh Lộ Yên lắc đầu, không giải thích với Tầm Lại. Dù sao Xuân Vũ không vào được phủ Tổng đốc, nói ra cũng chẳng có tác dụng gì, vả lại, đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
“Không có gì, đại nhân nói thêm cho ta những chuyện về Thẩm di nương đi.” Thịnh Lộ Yên nói.
Nàng không nắm chắc mình có thể moi được tin gì từ mồm Trương Thị, nếu Trương Thị không phối hợp thì nàng chỉ có thể nghĩ cách khác thôi, chẳng hạn xuống tay ở chỗ vị Thẩm di nương vốn bất hòa với Trương Thị này. Hơn nữa, vị Thẩm di nương này còn rất được yêu chiều, khả năng biết bí mật khá cao.
“Phụ thân của Thẩm di nương là một thư sinh nghèo, sau này trong nhà gặp tai ương, rồi ông ta ốm chết. Trong nhà không có tiền nên Thẩm di nương phải đi bán thân chôn cha, chuyện này đúng lúc được Đỗ Tổng đốc nhìn thấy, hắn cho nàng ta bạc và giúp nàng ta thu xếp hậu sự của phụ thân, xong đâu đó thì nàng ta vào phủ làm di nương. Nếu nói Trương phu nhân tính tình chua ngoa, thì Thẩm di nương lại hết sức dịu dàng. Nhưng vị Thẩm di nương này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.”
Thịnh Lộ Yên cũng nghĩ như vậy: “Vâng, ở trong hậu trạch, nếu nàng ta thực sự đơn giản thì đã chẳng thể sinh được nhiều con một cách an toàn như thế.”
Tiếp đó, Tầm Lại nói cho Thịnh Lộ Yên về những di nương khác.
Xuất thân của những di nương này khá đơn giản, họ không có địa vị cao như Trương Thị, cũng không được yêu chiều như Thẩm di nương, đoán chừng khả năng biết được sự việc là cực kỳ thấp.
Vốn Tầm Lại còn muốn cùng Thịnh Lộ Yên thảo luận cặn kẽ về kế hoạch ngày mai, nhưng khi hắn nhìn ra bên ngoài thấy thì thấy đã sắp đến giờ Tý.
(*) Giờ Tý: 1h sáng
“Hôm nay nói đến đây thôi. Ta làm trễ giờ nghỉ ngơi của phu nhân rồi, nàng ngủ trước đi, ngày mai chúng ta lại nói tiếp.”
“Không sao, chuyện này ngài nên nói với ta từ đầu, biết đâu dân chúng lại có thể sớm ngày no bụng.” Thịnh Lộ Yên nói.
Vừa nói nàng vừa cúi đầu tìm giày của mình. Cuối cùng nàng chỉ nhìn thấy một chiếc, chắc là do lúc qua đây nàng ngại quá, còn hơi khẩn trương nên không đặt giày ngay ngắn mà đá vào trong gầm sạp.
Vào lúc nàng đang cúi đầu tìm kiếm, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một người. Người nọ ngồi xổm xuống, một chân khụyu gối, moi chiếc giày còn lại từ dưới gầm sạp ra.
Thịnh Lộ Yên nhìn chiếc giày trong tay Tầm Lại và cảm thấy có một cảm giác kì lạ xẹt qua trái tim mình, sau thoáng sững sờ nàng nói: “Đa tạ phu quân.”
Nàng đang nghĩ, đợi Tầm Lại đặt giày xuống nàng sẽ đi vào.
Nào ngờ, Tầm Lại không hề có ý định đặt giày xuống mà đưa tay năm lấy chân nàng.
Đây là lần thứ hai Tầm Lại sờ chân nàng rồi!
Trong phút chốc, một cảm giác ngưa ngứa cùng tê dại chạy từ lòng bàn chân lên thẳng tim và đầu nàng, khiến nàng lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều, chân co theo bản năng, hòng thoát khỏi bàn tay của Tầm Lại.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chân nàng lại bị người ta nắm lấy lần nữa, ngay sau đó chiếc giày bị người nọ xỏ vò chân nàng.
Làm xong việc này, Tầm Lại đứng lên, nói: “Giờ cũng muộn rồi, phu nhân nghỉ ngơi đi.”
Thịnh Lộ Yên nhìn vào mắt hắn, dằn cảm giác căng thẳng trong lòng xuống, cố gắng nói bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: “Vâng, đêm khuya trời lạnh, cửa sổ còn chưa đóng, ngài đừng quên đóng cửa sổ và thổi đèn.” Nói xong, nàng đi về phía giường.
“Được.”
Vừa đi đến bên giường, Thịnh Lộ Yên đã nhanh chóng lên giường rồi đắp chăn kín mít, chân vừa bị Tầm Lại động vào lúc này dường như vẫn còn lưu lại dấu vết mà hắn đã vuốt qua.
Tầm Lại vẫn luôn dõi theo bóng lưng của Thịnh Lộ Yên, mãi đến khi thấy nàng nằm xuống giường mới thu lại tầm mắt.
Hắn đóng cửa sổ, thổi tắt tất cả đèn trong phòng rồi mới đi tắm rửa.
Thịnh Lộ Yên nghe tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra mà trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó hiểu, vừa nãy Tầm Lại có ý gì nhỉ, sao tự dưng làm hành động thân mật như thế chứ!? Chẳng lẽ vì nàng giúp hắn sao? Song, bấy giờ đã khuya lắm rồi, nàng thật sự rất buồn ngủ và cứ thế chìm dần vào giấc ngủ.
Lúc Tầm Lại từ trong phòng tắm ra, Thịnh Lộ Yên đã ngủ say rồi. Hắn vừa nằm xuống chưa được bao lâu thì Thịnh Lộ Yên đã sáp tới.
Tầm Lại nghiêng người giúp nàng dém chăn.
Đầu Thịnh Lộ Yên ngọ nguậy, có vẻ đã tìm được vị trí thích hợp nên lại ngủ tiếp.
Vốn hắn có thể không tới nhờ nàng giúp đỡ, nhưng Đỗ Tổng đốc là một kẻ quá mức gian xảo, thời gian của bọn hắn còn rất cấp bách. Nếu có thêm ba đến năm ngày, Hộ Kinh tư chắc chắn có thể điều tra ra nơi giấu lương thực, tuy hắn đợi được nhưng bách tính trong thành đã không đợi nổi nữa rồi.
Nếu phủ Thịnh Lăng hầu vì chuyện này mà vứt bỏ nàng thì hắn sẽ chăm sóc nàng cả đời.
===
Ủa anh?? Sao khum bế người ta luôn mà xỏ giày chi zậy? Bế công chúa của tui đâu? Cẩu lương đâu???