Như Ý Xuân
Chương 11
Đây là lần đầu tiên Thịnh Lộ Yên gặp phải chuyện thế này. Lớn từng này, nhưng từ năm năm trước nàng đã bắt đầu thu lại nét tươi cười trên mặt, cảm xúc cũng dần dần bình ổn hơn. Nhưng trong khoảnh khắc này, nàng vẫn không tài nào bình tĩnh nổi, đầu óc ong ong.
Nàng vội vàng sửa sang lại quần áo, vuốt lại cổ áo, buộc chặt đai lưng, đầu tóc cũng sửa lại một chút.
Thế nhưng khi làm xong những việc này, trái tim của nàng vẫn đập nhanh hơn ngày thường, khí nóng trên mặt cũng không hề hạ xuống. Vừa nghĩ đến chuyện xảy ra trong núi giả vừa rồi là nàng lại cảm thấy lúng túng hơn.
Nàng không thể tiếp tục đợi ở trong này nữa.
Thấy canh giờ không còn sớm, Thịnh Lộ Yên vội vàng đứng lên, lặng lẽ rời khỏi tiểu viện bị bỏ quên này. Khi nàng ra bên ngoài, những cơn gió dịu mát bên hồ nhẹ nhàng lướt qua đôi má nàng, bấy giờ nàng mới cảm thấy cả người mình tỉnh táo hơn. Chăm chú lắng nghe, đâu đây còn vang vọng tiếng hí kịch.
Kế tiếp vẫn còn chuyện phải làm, nghĩ vậy nàng cất bước theo tiếng hí.
Đi được nửa đường, cuối cùng cũng trông thấy khôn mặt sốt ruột của Xuân Đào.
“Cô nương, cuối cùng nô tỳ cũng tìm được người rồi.”
“Đừng hoảng, ban nãy đã xảy ra chuyện gì, ngươi mau kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho ta.”
“Vừa rồi nô tì đứng trước cửa viện đợi người, xong cái Vương ma ma bên cạnh phu nhận đến tìm, bà ta nói muốn để nô tỳ đi giúp đỡ, nhưng nô tỳ không chịu. Thế là Vương ma ma muốn xông vào bên trong….May mà Lan Thảo tỷ kịp thời ngăn lại. Vì đã có Lan Thảo tỷ ở đây nên nô tỳ đành cùng Vương ma ma rời đi. Lúc nô tỳ quay về mới biết đã xảy ra chuyện lớn, cô nương cũng không thấy đâu. May có Tạ đại cô nương nói với nô tỳ rằng người vẫn còn ở bên trong và bảo nô tỳ nhân lúc không có ai mà lặng lẽ vào tìm người….”
Đây đúng là mẫu thân tốt, muội muội tốt của nàng, ở trong phủ người khác cũng không quên làm khổ nàng.
“Cô nương, người không sao chứ?” Xuân Đào hỏi.
Nghĩ đến chuyện bên trong núi giả ban nãy khiến khuôn mặt của Thịnh Lộ Yên hiện ra vẻ khác thường. Nhưng nàng nhanh chóng khôi phục lại như thường, nghe vậy lắc đầu nói: “Không sao, đi thôi, nếu muội muội tốt đã mong đợi sự xuất hiện của ta đến vậy, thì làm sao ta có thể làm phật ý muội ta được chứ.”
Dám hủy hoại danh tiếng của nàng ở phủ Thừa Ân hầu, hôm nay nàng chắc chắn sẽ khiến muội ta phải hối hận về những việc mình đã làm.
Có lẽ là vì vừa đến khúc nhạc đệm mà sự xuất hiện của Thịnh Lộ Yên đã thu hút vô số ánh mắt của mọi người. Ngô Thị, phu nhân Thừa Ân hầu vẫn luôn bận bịu, bấy giờ cuối cùng cũng có thời gian để nói chuyện phiếm với các phu nhân khác. Thịnh Lộ Yên vừa xuất hiện, bà đã lập tức nhìn thấy ngay, vội vàng vẫy tay với nàng.
“Tham kiến phu nhân.” Thịnh Lộ Yên hành lễ.
“Mau đến đây, mau đến đây, lâu lắm rồi ta không gặp con, lại đây để ta nhìn xem nào.” Nụ cười trên mặt Ngô Thị vô cùng chân thành, bà đưa tay nắm chặt lấy tay của Thịnh Lộ Yên.
Tỉ mỉ quan sát một lát, Ngô Thị nhíu mày lại, trong mắt ngập vẻ lo âu: “Sao sắc mặt con lại tiều tụy thế này? Chẳng phải Thiệu đại nhân đã khám cho con rồi sao?”
Thịnh Lộ Yên cười, nói: “Đa tạ phu nhân quan tâm, dạo này con đỡ nhiều rồi ạ.”
Ngô Thị vẫn muốn nói gì đó nhưng vì ở đây nhiều người nên không tiện nói nhiều, cuối cùng bà chỉ nói: “Đợi con gả vào đây, ta sẽ bồi dưỡng cơ thể cho con.”
Ngô Thị và sinh mẫu Trịnh Thị của Thịnh Lộ Yên là bạn thân chốn khuê phòng, vì thế, cho dù Thịnh Lộ Yên có được yêu thương trong phủ hay không, sức khỏe có tốt hay không, trước giờ bà chưa từng nghĩ đến chuyện hủy hôn. Con dâu mà bà chấp nhận, chỉ có Thịnh Lộ Yên mà thôi.
Hơn nữa, năm đó bạn thân bị bệnh quá bất ngờ, ra đi cũng quá đột ngột, hiện giờ nữ nhi của nàng ấy lại bị thế này, bảo bà không nghi ngờ làm sao được.
“Đa tạ phu nhân.” Thịnh Lộ Yên vô cùng cảm kích.
Mặc dù đời này nàng không có duyên trở thành con dâu của phu nhân, nhưng ý tốt của bà vẫn khiến nàng hết sức cảm kích. Từ khi mẫu thân qua đời, nàng đã phải chịu quá nhiều sự ghẻ lạnh, chỉ khi ở phủ Thừa Ân hầu, nàng mới cảm nhận được sự đối xử chân thành của phu nhân.
“Còn nói cảm ơn với ta làm gì? Con đi tìm Nguyệt Vi chơi đi, vừa rồi con bé cứ nhắc đến con mãi.”
“Dạ, vâng ạ.”
Thế là, Thịnh Lộ Yên đi tìm bạn thân của mình dưới con mắt dò xét của một đám người.
Nàng đi về phía của bạn thân.
Tạ Nguyệt Vi thấy nàng đến đây thì cao giọng nói: “Ngươi ngủ say thật đấy, vừa rồi ta vào phòng tìm ngươi mà ngươi vẫn ngủ ngon lành. Bây giờ mới biết đường dậy à.”
Thịnh Lộ Yên hiểu ngay, nắm tay nàng ấy và nói: “Hôm qua cứ nghĩ đến chuyện sắp được gặp ngươi làm ta rạo rực cả đêm không ngủ nổi, nằm mãi tới canh mới chợp mắt được. Ấy thế mà sáng sớm nay lại phải dậy sớm để đến đây. Ta muốn gặp ngươi lắm nhưng lại buồn ngủ quá.”
“Ngươi đấy, lần sau không được như thế nữa nha.”
“Vâng vâng, muội muội tốt của tỷ, tỷ nhớ rồi.”
Mọi người nghe hai người nói chuyện thì lại nghĩ đến những chuyện vừa nãy, họ bắt đầu thì thầm về Thịnh Thần Hy.
Liễu phủ vốn chẳng phải thế gia, thế nhưng ngồi bên cạnh bọn họ đa phần đều là những người xuất thân từ thế gia, nên đương nhiên có chút coi thường thân phận của nàng ta.
“Liễu phủ kia vốn là hộ sa cơ thất thế, có thể nuôi dạy được cô nương tốt gì chứ.”
“Thì chẳng thế, vả lại nương nàng ta còn là một thứ nữ.”
………..
Mọi người lại mở đầu câu chuyện bằng xuất thân. Những cô nương ngồi ở đây có rất nhiều người là con nhà cao quý mới nổi, cho nên vô cùng ngượng ngùng. Chỉ là, nói tới nói lui, các cô nương nãy cũng bắt đầu phản bác, bọn họ ai cũng cho rằng con cháu thế gia đa phần đều là hạng ăn chơi trác táng.
Cuộc chiến giữa cái cũ và cái mới trong triều đình cũng đã ảnh hưởng đến khuê các.
Lúc đầu Thịnh Lộ Yên còn nói thì thầm với Tạ Nguyệt Vi và không thèm chú ý đến đám người này nói gì. Nhưng trận tranh cãi càng ngày càng nghiêm trọng khiến cho các trưởng bối đều nhìn về phía này. Nhớ đến lúc nãy vừa gặp Tầm Lại ở trong tiểu viện kia, nàng lập tức cảm thấy chuyện này không thể cứ tiếp tục như thế được, lỡ như những lời này bị hắn nghe thấy thì rắc rối to.
Mặc dù nàng cũng chẳng thân thiết với mấy vị cô nương này, thậm chí có những người còn chưa từng gặp mặt, nhưng có một vài vị cô nương trong đám thế gia này có quan hệ họ hàng thân thích với nàng. Có vài người còn là đường muội, biểu cữu và biểu cô của nàng.
“Để mà nói thì chúng ta đâu được chọn xuất thân của mình? Sinh ra là gì thì chính là thứ ấy. Chỉ là có những người may mắn được sinh ra trong gia đình giàu sang phú quý; có những người lại kém may mắn sinh ra trong gia đình bần cùng. Thế nên nào có ai được chọn xuất thân cho mình?”
Câu nói này đã nhận được vô số lời tán thành của con cháu nhà quyền quý mới nổi.
“Không được chọn xuất thân, nhưng chúng ta lại có thể lựa chọn cách mình sẽ sống. Có những người xuất thân từ thế gia nhưng tâm thuật bất chính(*), trở thành kẻ ăn chơi trác táng. Song cũng có những người xuất thân bần hàn, nhưng cũng hành xử bất chín, hại nước hại dân. Thế cho nên, làm việc xấu không có quá nhiều liên quan tới xuất thân của một người.
(*)Tâm thuật bất chính: Cơ mưu thâm sâu, đầu cơ trục lợi, sống hai mặt, thích xỉa xói bới móc và hãm hại người khác.
Thịnh Lộ Yên có xuất thân tốt, cộng thêm phủ Thịnh Lăng hầu thế lực lớn mạnh, thấy nàng nói vậy thì rất ít người dám lên tiếng đắc tội, cuối cùng mọi người đều khiêm tốn hơn rất nhiều.
Tạ Nguyệt Vi nói một câu: “Có những người vốn xấu xa từ trong cốt tủy, có dạy dỗ thế nào cũng không khá lên được.” Câu nói đầy ẩn ý này mọi người đều ngầm hiểu, song cũng không nói gì thêm nữa.
Đương lúc mọi người đang nghe kịch chuyện trò thì Thịnh Thần Hy tới.
Vừa rồi nàng bị Tạ Nguyệt Vi nói móc một trận trong vườn Tĩnh, làm nàng mất sạch mặt mũi, vừa nãy đã thấy hơi ngại khi xuất hiện ở trong này. Chẳng qua là, sau khi nàng đến tìm mẫu thân, mẫu thân đã dỗ dành nàng một phen, nói rằng sau khi về phủ sẽ cho Thịnh Lộ Yên một bài học, bấy giờ nàng mới cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn rất nhiều.
Lúc Thịnh Thần Hy tới, Tạ Nguyệt Vi đúng lúc có chuyện việc nên không ở đây. Nàng ta ngoảnh đầu ngó nghiêng bốn phía, khi thấy xung quanh toàn là những người xa lạ với Thịnh Lộ Yên, nàng ta tin chắc sẽ không có ai giúp đỡ Thịnh Lộ Yên nên thả lỏng nhiều hơn. Nhớ đến những ấm ức mà mình vừa phải chịu đựng, nỗi tấm tức trong lòng nàng ta mạnh mẽ trào dâng, vừa thấy Thịnh Lộ Yên đã bắt đầu chất vấn.
“Tỷ tỷ à, ban nãy tỷ đi đây thế?”
Ánh mắt của Thịnh Lộ Yên chuyển từ đài kịch sang người Thịnh Thần Hy, sau khi trông thấy xung quanh đang dồn ánh mắt về phía mình, nàng thản nhiên nói: “Lúc nãy ta vẫn luôn nghỉ ngơi trong phòng của Nhị cô nương, muội muội tìm ta có chuyện gì à?”
Thịnh Thần Hy bĩu môi, nói: “Thật thế à? Sao muội lại nghe nói sau khi ra khỏi chính viện tỷ đã đi đến vườn Tĩnh, chẳng có ai trông thấy tỷ đi về phía Tây cả.”
Thịnh Lộ Yên đặt chén trà trong tay xuống, chỉnh lại cổ tay áo rồi từ từ đứng lên.
Muội muội này của nàng quả nhiên vẫn chưa nhớ đời.
Đúng lúc có một chuyện nàng vẫn chưa làm xong, vừa khéo muội muội nàng lại đến giúp một tay. Vốn nàng cũng chẳng cần người giúp, nhưng giờ đã có người chủ động dâng đến tận cửa rồi.
“Ơ? Chẳng lẽ muội muội vẫn luôn theo dõi ta ư?” Nói xong, nàng cầm lấy khăn tay, ho hai tiếng ‘khụ khụ’.
“Ta theo dõi tỷ á? Đấy là ta….ta sợ tỷ hẹn gặp ngoại nam ở ngoài phủ, làm mất hết thể diện của phủ chúng ta!” Giọng nói của Thịnh Thần Hy vốn đã oang oang, đang nói thì chợt nhớ ra đây là phủ Thừa Ân hầu, vì thế mà giọng nói cũng nhỏ dần đi.
Thịnh Lộ Yên chớp chớp đôi mắt, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Nữ nhi quan lại xung quanh đều đồng loạt nhìn sang. Bọn họ chỉ nghe thấy câu nói phía trước, chứ không hề nghe thấy câu nói phía sau của Thịnh Thần Hy, tuy nhiên các nàng đều nhìn thấy Thịnh Lộ Yên đang khóc.
“Muội muội, muội….muội…..không ngờ muội có thể nói ra những lời như vậy!”
Xuân Đào nhìn xung quanh, cao giọng nói: “Đúng thế, Nhị cô nương, sao người có thể đổ oan cho cô nương của bọn ta, nói cô nương bọn ta lén gặp ngoại nam!”
Thấy mọi người đều bênh vực Đại tỷ của nàng, Thịnh Thần Hy nôn nóng cãi lại: “Chắc chắn vừa nãy tỷ đã trốn đi. Hồi bé tỷ tỷ ta thường đến phủ Thừa Ân hầu nên rất quen thuộc nơi đây, ta dám chắc tỷ ấy có thể tìm chỗ ẩn núp.”
Thịnh Lộ Yên thầm nghĩ, vị muội muội này của nàng quả thật giống phụ thân nàng như đúc, bọn họ đều không để ai vào trong mắt, kiêu căng ngạo mạn. Chỉ tiếc là, phụ thân nàng có quyền lực trong tay, ở bên ngoài có thể nói sao làm vậy, còn vị muội muội này ư……Khi không có nàng, thì nàng ta còn có thể dựa vào thân phận đích nữ hầu phủ để hênh hoang, nhưng nơi nào có nàng, hai người có cùng một thân phận, người giúp nàng ta cũng sẽ ít đi.
Nàng cũng đã từng vô tư như thế, nhưng sau vài lần vấp váp ở chỗ Liễu Thị, nàng đã hiểu được rất nhiều chuyện. Có những lúc ấy, người đời chẳng thèm xem ai đúng ai sai, họ chỉ xem người nào có thể nắm chắc lòng người.
Mọi người còn chưa nói gì thì Thịnh Lộ Yên đã đến gần Thịnh Thần Hy, cầm lấy tay Thịnh Thần Hy và nói với vẻ mặt bi thương: “Muội muội à, ta và muội đều là người của phủ Thịnh Lăng hầu, chúng ta cùng chung một rễ, vinh tổn cùng chia, ta không ngờ rằng muội lại hận ta đến mức độ này. Vì phá hủy trong sạch của ta mà đặt điều gian dối, không sợ gây tổn hại đến danh tiếng của hầu phủ.”
Sau khi nghe được những lời này, mọi người đều không sao bình tĩnh nổi. Đúng nha, đó chẳng phải những điều mà vị Thịnh Nhị cô nương này đã làm sao? Ở trong phủ, các cô nương có cãi cọ gay gắt thế nào thì lúc ra ngoài vẫn phải chú ý đến thể diện một chút, thế nhưng vì muốn làm nhục Thịnh Đại cô nương mà vị Thịnh Nhị cô nương này lại bất chấp tất cả.
Mọi người bắt đầu thì thầm to nhỏ về Thịnh Thần Hy.
“Quả nhiên là xấu xa từ trong cốt tủy….”
“Hư hỏng quá đi mất….”
Thịnh Thần Hy đâu chịu nổi uất ức như vậy, trông thấy Thịnh Lộ Yên đang không ngừng giả vờ giả vịt, giả nhân giả nghĩa trước mặt mình, nàng vung tay của Thịnh Lộ Yên ra rồi đẩy nàng ta một cái. Ngay khi nàng đang định chửi lớn, thì đã bị biến cố trước mặt dọa sợ.
Thịnh Lộ Yên bị Thịnh Thần Hy đẩy một cái, ngã thẳng lên chiếc bàn bên cạnh. Mọi người chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng inh tai vang lên, những đồ trên bàn cái đổ cái rơi xuống đất, làm phát ra tiếng động cực lớn.
Thịnh Lộ Yên cũng ngã nhoài ra đất.
Cơ thể nàng vốn đã yếu ớt, bây giờ thì không ngừng ho khan, ho dữ dội đến độ trên khăn tay xuất hiện một búng máu tươi.
“Trời ạ, Thịnh Đại cô nương bị Thịnh Nhị cô nương đánh hộc máu rồi!”
Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều đứng bật dậy.
Nàng vội vàng sửa sang lại quần áo, vuốt lại cổ áo, buộc chặt đai lưng, đầu tóc cũng sửa lại một chút.
Thế nhưng khi làm xong những việc này, trái tim của nàng vẫn đập nhanh hơn ngày thường, khí nóng trên mặt cũng không hề hạ xuống. Vừa nghĩ đến chuyện xảy ra trong núi giả vừa rồi là nàng lại cảm thấy lúng túng hơn.
Nàng không thể tiếp tục đợi ở trong này nữa.
Thấy canh giờ không còn sớm, Thịnh Lộ Yên vội vàng đứng lên, lặng lẽ rời khỏi tiểu viện bị bỏ quên này. Khi nàng ra bên ngoài, những cơn gió dịu mát bên hồ nhẹ nhàng lướt qua đôi má nàng, bấy giờ nàng mới cảm thấy cả người mình tỉnh táo hơn. Chăm chú lắng nghe, đâu đây còn vang vọng tiếng hí kịch.
Kế tiếp vẫn còn chuyện phải làm, nghĩ vậy nàng cất bước theo tiếng hí.
Đi được nửa đường, cuối cùng cũng trông thấy khôn mặt sốt ruột của Xuân Đào.
“Cô nương, cuối cùng nô tỳ cũng tìm được người rồi.”
“Đừng hoảng, ban nãy đã xảy ra chuyện gì, ngươi mau kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho ta.”
“Vừa rồi nô tì đứng trước cửa viện đợi người, xong cái Vương ma ma bên cạnh phu nhận đến tìm, bà ta nói muốn để nô tỳ đi giúp đỡ, nhưng nô tỳ không chịu. Thế là Vương ma ma muốn xông vào bên trong….May mà Lan Thảo tỷ kịp thời ngăn lại. Vì đã có Lan Thảo tỷ ở đây nên nô tỳ đành cùng Vương ma ma rời đi. Lúc nô tỳ quay về mới biết đã xảy ra chuyện lớn, cô nương cũng không thấy đâu. May có Tạ đại cô nương nói với nô tỳ rằng người vẫn còn ở bên trong và bảo nô tỳ nhân lúc không có ai mà lặng lẽ vào tìm người….”
Đây đúng là mẫu thân tốt, muội muội tốt của nàng, ở trong phủ người khác cũng không quên làm khổ nàng.
“Cô nương, người không sao chứ?” Xuân Đào hỏi.
Nghĩ đến chuyện bên trong núi giả ban nãy khiến khuôn mặt của Thịnh Lộ Yên hiện ra vẻ khác thường. Nhưng nàng nhanh chóng khôi phục lại như thường, nghe vậy lắc đầu nói: “Không sao, đi thôi, nếu muội muội tốt đã mong đợi sự xuất hiện của ta đến vậy, thì làm sao ta có thể làm phật ý muội ta được chứ.”
Dám hủy hoại danh tiếng của nàng ở phủ Thừa Ân hầu, hôm nay nàng chắc chắn sẽ khiến muội ta phải hối hận về những việc mình đã làm.
Có lẽ là vì vừa đến khúc nhạc đệm mà sự xuất hiện của Thịnh Lộ Yên đã thu hút vô số ánh mắt của mọi người. Ngô Thị, phu nhân Thừa Ân hầu vẫn luôn bận bịu, bấy giờ cuối cùng cũng có thời gian để nói chuyện phiếm với các phu nhân khác. Thịnh Lộ Yên vừa xuất hiện, bà đã lập tức nhìn thấy ngay, vội vàng vẫy tay với nàng.
“Tham kiến phu nhân.” Thịnh Lộ Yên hành lễ.
“Mau đến đây, mau đến đây, lâu lắm rồi ta không gặp con, lại đây để ta nhìn xem nào.” Nụ cười trên mặt Ngô Thị vô cùng chân thành, bà đưa tay nắm chặt lấy tay của Thịnh Lộ Yên.
Tỉ mỉ quan sát một lát, Ngô Thị nhíu mày lại, trong mắt ngập vẻ lo âu: “Sao sắc mặt con lại tiều tụy thế này? Chẳng phải Thiệu đại nhân đã khám cho con rồi sao?”
Thịnh Lộ Yên cười, nói: “Đa tạ phu nhân quan tâm, dạo này con đỡ nhiều rồi ạ.”
Ngô Thị vẫn muốn nói gì đó nhưng vì ở đây nhiều người nên không tiện nói nhiều, cuối cùng bà chỉ nói: “Đợi con gả vào đây, ta sẽ bồi dưỡng cơ thể cho con.”
Ngô Thị và sinh mẫu Trịnh Thị của Thịnh Lộ Yên là bạn thân chốn khuê phòng, vì thế, cho dù Thịnh Lộ Yên có được yêu thương trong phủ hay không, sức khỏe có tốt hay không, trước giờ bà chưa từng nghĩ đến chuyện hủy hôn. Con dâu mà bà chấp nhận, chỉ có Thịnh Lộ Yên mà thôi.
Hơn nữa, năm đó bạn thân bị bệnh quá bất ngờ, ra đi cũng quá đột ngột, hiện giờ nữ nhi của nàng ấy lại bị thế này, bảo bà không nghi ngờ làm sao được.
“Đa tạ phu nhân.” Thịnh Lộ Yên vô cùng cảm kích.
Mặc dù đời này nàng không có duyên trở thành con dâu của phu nhân, nhưng ý tốt của bà vẫn khiến nàng hết sức cảm kích. Từ khi mẫu thân qua đời, nàng đã phải chịu quá nhiều sự ghẻ lạnh, chỉ khi ở phủ Thừa Ân hầu, nàng mới cảm nhận được sự đối xử chân thành của phu nhân.
“Còn nói cảm ơn với ta làm gì? Con đi tìm Nguyệt Vi chơi đi, vừa rồi con bé cứ nhắc đến con mãi.”
“Dạ, vâng ạ.”
Thế là, Thịnh Lộ Yên đi tìm bạn thân của mình dưới con mắt dò xét của một đám người.
Nàng đi về phía của bạn thân.
Tạ Nguyệt Vi thấy nàng đến đây thì cao giọng nói: “Ngươi ngủ say thật đấy, vừa rồi ta vào phòng tìm ngươi mà ngươi vẫn ngủ ngon lành. Bây giờ mới biết đường dậy à.”
Thịnh Lộ Yên hiểu ngay, nắm tay nàng ấy và nói: “Hôm qua cứ nghĩ đến chuyện sắp được gặp ngươi làm ta rạo rực cả đêm không ngủ nổi, nằm mãi tới canh mới chợp mắt được. Ấy thế mà sáng sớm nay lại phải dậy sớm để đến đây. Ta muốn gặp ngươi lắm nhưng lại buồn ngủ quá.”
“Ngươi đấy, lần sau không được như thế nữa nha.”
“Vâng vâng, muội muội tốt của tỷ, tỷ nhớ rồi.”
Mọi người nghe hai người nói chuyện thì lại nghĩ đến những chuyện vừa nãy, họ bắt đầu thì thầm về Thịnh Thần Hy.
Liễu phủ vốn chẳng phải thế gia, thế nhưng ngồi bên cạnh bọn họ đa phần đều là những người xuất thân từ thế gia, nên đương nhiên có chút coi thường thân phận của nàng ta.
“Liễu phủ kia vốn là hộ sa cơ thất thế, có thể nuôi dạy được cô nương tốt gì chứ.”
“Thì chẳng thế, vả lại nương nàng ta còn là một thứ nữ.”
………..
Mọi người lại mở đầu câu chuyện bằng xuất thân. Những cô nương ngồi ở đây có rất nhiều người là con nhà cao quý mới nổi, cho nên vô cùng ngượng ngùng. Chỉ là, nói tới nói lui, các cô nương nãy cũng bắt đầu phản bác, bọn họ ai cũng cho rằng con cháu thế gia đa phần đều là hạng ăn chơi trác táng.
Cuộc chiến giữa cái cũ và cái mới trong triều đình cũng đã ảnh hưởng đến khuê các.
Lúc đầu Thịnh Lộ Yên còn nói thì thầm với Tạ Nguyệt Vi và không thèm chú ý đến đám người này nói gì. Nhưng trận tranh cãi càng ngày càng nghiêm trọng khiến cho các trưởng bối đều nhìn về phía này. Nhớ đến lúc nãy vừa gặp Tầm Lại ở trong tiểu viện kia, nàng lập tức cảm thấy chuyện này không thể cứ tiếp tục như thế được, lỡ như những lời này bị hắn nghe thấy thì rắc rối to.
Mặc dù nàng cũng chẳng thân thiết với mấy vị cô nương này, thậm chí có những người còn chưa từng gặp mặt, nhưng có một vài vị cô nương trong đám thế gia này có quan hệ họ hàng thân thích với nàng. Có vài người còn là đường muội, biểu cữu và biểu cô của nàng.
“Để mà nói thì chúng ta đâu được chọn xuất thân của mình? Sinh ra là gì thì chính là thứ ấy. Chỉ là có những người may mắn được sinh ra trong gia đình giàu sang phú quý; có những người lại kém may mắn sinh ra trong gia đình bần cùng. Thế nên nào có ai được chọn xuất thân cho mình?”
Câu nói này đã nhận được vô số lời tán thành của con cháu nhà quyền quý mới nổi.
“Không được chọn xuất thân, nhưng chúng ta lại có thể lựa chọn cách mình sẽ sống. Có những người xuất thân từ thế gia nhưng tâm thuật bất chính(*), trở thành kẻ ăn chơi trác táng. Song cũng có những người xuất thân bần hàn, nhưng cũng hành xử bất chín, hại nước hại dân. Thế cho nên, làm việc xấu không có quá nhiều liên quan tới xuất thân của một người.
(*)Tâm thuật bất chính: Cơ mưu thâm sâu, đầu cơ trục lợi, sống hai mặt, thích xỉa xói bới móc và hãm hại người khác.
Thịnh Lộ Yên có xuất thân tốt, cộng thêm phủ Thịnh Lăng hầu thế lực lớn mạnh, thấy nàng nói vậy thì rất ít người dám lên tiếng đắc tội, cuối cùng mọi người đều khiêm tốn hơn rất nhiều.
Tạ Nguyệt Vi nói một câu: “Có những người vốn xấu xa từ trong cốt tủy, có dạy dỗ thế nào cũng không khá lên được.” Câu nói đầy ẩn ý này mọi người đều ngầm hiểu, song cũng không nói gì thêm nữa.
Đương lúc mọi người đang nghe kịch chuyện trò thì Thịnh Thần Hy tới.
Vừa rồi nàng bị Tạ Nguyệt Vi nói móc một trận trong vườn Tĩnh, làm nàng mất sạch mặt mũi, vừa nãy đã thấy hơi ngại khi xuất hiện ở trong này. Chẳng qua là, sau khi nàng đến tìm mẫu thân, mẫu thân đã dỗ dành nàng một phen, nói rằng sau khi về phủ sẽ cho Thịnh Lộ Yên một bài học, bấy giờ nàng mới cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn rất nhiều.
Lúc Thịnh Thần Hy tới, Tạ Nguyệt Vi đúng lúc có chuyện việc nên không ở đây. Nàng ta ngoảnh đầu ngó nghiêng bốn phía, khi thấy xung quanh toàn là những người xa lạ với Thịnh Lộ Yên, nàng ta tin chắc sẽ không có ai giúp đỡ Thịnh Lộ Yên nên thả lỏng nhiều hơn. Nhớ đến những ấm ức mà mình vừa phải chịu đựng, nỗi tấm tức trong lòng nàng ta mạnh mẽ trào dâng, vừa thấy Thịnh Lộ Yên đã bắt đầu chất vấn.
“Tỷ tỷ à, ban nãy tỷ đi đây thế?”
Ánh mắt của Thịnh Lộ Yên chuyển từ đài kịch sang người Thịnh Thần Hy, sau khi trông thấy xung quanh đang dồn ánh mắt về phía mình, nàng thản nhiên nói: “Lúc nãy ta vẫn luôn nghỉ ngơi trong phòng của Nhị cô nương, muội muội tìm ta có chuyện gì à?”
Thịnh Thần Hy bĩu môi, nói: “Thật thế à? Sao muội lại nghe nói sau khi ra khỏi chính viện tỷ đã đi đến vườn Tĩnh, chẳng có ai trông thấy tỷ đi về phía Tây cả.”
Thịnh Lộ Yên đặt chén trà trong tay xuống, chỉnh lại cổ tay áo rồi từ từ đứng lên.
Muội muội này của nàng quả nhiên vẫn chưa nhớ đời.
Đúng lúc có một chuyện nàng vẫn chưa làm xong, vừa khéo muội muội nàng lại đến giúp một tay. Vốn nàng cũng chẳng cần người giúp, nhưng giờ đã có người chủ động dâng đến tận cửa rồi.
“Ơ? Chẳng lẽ muội muội vẫn luôn theo dõi ta ư?” Nói xong, nàng cầm lấy khăn tay, ho hai tiếng ‘khụ khụ’.
“Ta theo dõi tỷ á? Đấy là ta….ta sợ tỷ hẹn gặp ngoại nam ở ngoài phủ, làm mất hết thể diện của phủ chúng ta!” Giọng nói của Thịnh Thần Hy vốn đã oang oang, đang nói thì chợt nhớ ra đây là phủ Thừa Ân hầu, vì thế mà giọng nói cũng nhỏ dần đi.
Thịnh Lộ Yên chớp chớp đôi mắt, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Nữ nhi quan lại xung quanh đều đồng loạt nhìn sang. Bọn họ chỉ nghe thấy câu nói phía trước, chứ không hề nghe thấy câu nói phía sau của Thịnh Thần Hy, tuy nhiên các nàng đều nhìn thấy Thịnh Lộ Yên đang khóc.
“Muội muội, muội….muội…..không ngờ muội có thể nói ra những lời như vậy!”
Xuân Đào nhìn xung quanh, cao giọng nói: “Đúng thế, Nhị cô nương, sao người có thể đổ oan cho cô nương của bọn ta, nói cô nương bọn ta lén gặp ngoại nam!”
Thấy mọi người đều bênh vực Đại tỷ của nàng, Thịnh Thần Hy nôn nóng cãi lại: “Chắc chắn vừa nãy tỷ đã trốn đi. Hồi bé tỷ tỷ ta thường đến phủ Thừa Ân hầu nên rất quen thuộc nơi đây, ta dám chắc tỷ ấy có thể tìm chỗ ẩn núp.”
Thịnh Lộ Yên thầm nghĩ, vị muội muội này của nàng quả thật giống phụ thân nàng như đúc, bọn họ đều không để ai vào trong mắt, kiêu căng ngạo mạn. Chỉ tiếc là, phụ thân nàng có quyền lực trong tay, ở bên ngoài có thể nói sao làm vậy, còn vị muội muội này ư……Khi không có nàng, thì nàng ta còn có thể dựa vào thân phận đích nữ hầu phủ để hênh hoang, nhưng nơi nào có nàng, hai người có cùng một thân phận, người giúp nàng ta cũng sẽ ít đi.
Nàng cũng đã từng vô tư như thế, nhưng sau vài lần vấp váp ở chỗ Liễu Thị, nàng đã hiểu được rất nhiều chuyện. Có những lúc ấy, người đời chẳng thèm xem ai đúng ai sai, họ chỉ xem người nào có thể nắm chắc lòng người.
Mọi người còn chưa nói gì thì Thịnh Lộ Yên đã đến gần Thịnh Thần Hy, cầm lấy tay Thịnh Thần Hy và nói với vẻ mặt bi thương: “Muội muội à, ta và muội đều là người của phủ Thịnh Lăng hầu, chúng ta cùng chung một rễ, vinh tổn cùng chia, ta không ngờ rằng muội lại hận ta đến mức độ này. Vì phá hủy trong sạch của ta mà đặt điều gian dối, không sợ gây tổn hại đến danh tiếng của hầu phủ.”
Sau khi nghe được những lời này, mọi người đều không sao bình tĩnh nổi. Đúng nha, đó chẳng phải những điều mà vị Thịnh Nhị cô nương này đã làm sao? Ở trong phủ, các cô nương có cãi cọ gay gắt thế nào thì lúc ra ngoài vẫn phải chú ý đến thể diện một chút, thế nhưng vì muốn làm nhục Thịnh Đại cô nương mà vị Thịnh Nhị cô nương này lại bất chấp tất cả.
Mọi người bắt đầu thì thầm to nhỏ về Thịnh Thần Hy.
“Quả nhiên là xấu xa từ trong cốt tủy….”
“Hư hỏng quá đi mất….”
Thịnh Thần Hy đâu chịu nổi uất ức như vậy, trông thấy Thịnh Lộ Yên đang không ngừng giả vờ giả vịt, giả nhân giả nghĩa trước mặt mình, nàng vung tay của Thịnh Lộ Yên ra rồi đẩy nàng ta một cái. Ngay khi nàng đang định chửi lớn, thì đã bị biến cố trước mặt dọa sợ.
Thịnh Lộ Yên bị Thịnh Thần Hy đẩy một cái, ngã thẳng lên chiếc bàn bên cạnh. Mọi người chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng inh tai vang lên, những đồ trên bàn cái đổ cái rơi xuống đất, làm phát ra tiếng động cực lớn.
Thịnh Lộ Yên cũng ngã nhoài ra đất.
Cơ thể nàng vốn đã yếu ớt, bây giờ thì không ngừng ho khan, ho dữ dội đến độ trên khăn tay xuất hiện một búng máu tươi.
“Trời ạ, Thịnh Đại cô nương bị Thịnh Nhị cô nương đánh hộc máu rồi!”
Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều đứng bật dậy.