Như Lửa
Chương 31: Hồi kết (4)
Hai người cùng hoàn thành nghĩa vụ công việc trong nửa tháng tiếp theo ở bệnh viện.
Ôn Vân trở thành người hướng dẫn cho tình nguyện viên mới vào đợt này.
Từ chia khu bệnh tới hoạt động thường ngày, thậm chí phân loại nguyên nhân phát bệnh, Ôn Vân đều có thể rõ ràng đâu ra đấy.
Triệu Đông Duyên là người nghe chăm chú nhất, anh ngồi trên băng ghế nhỏ ghi chú nghiêm túc.
Ôn Vân tò mò rốt cuộc anh đang viết cái gì, lần nào cô liếc mắt tới anh cũng cố tình né tránh.
Nhưng mà Ôn Vân chẳng có thời gian quan tâm chuyện vặt này.
Vì họ vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Khi quay về, Ôn Vân lái xe.
Kỳ lạ ở chỗ trên đường hai người đều chẳng nói chẳng rằng.
Trước khi xe vào khu chung cư, Triệu Đông Duyên bảo cô đậu xe bên đường hai phút.
Triệu Đông Duyên xuống xe, chạy về phía cửa hàng tiện lợi rồi nhanh chóng quay lại, trong tay cầm thêm hai hộp đồ.
Sau khi Ôn Vân nhìn rõ thì suýt nữa bị sặc.
“Anh, anh cứ thế cầm trên tay à?”
Dù rằng bao cao su là đồ dùng hàng ngày vô cùng bình thường nhưng cầm trong tay lộ liễu thế này, lại còn đỏ chót bắt mắt thì có phải hơi ngang nhiên quá không.
Triệu Đông Duyên thản nhiên nói: “Tiết kiệm túi ni lông, bảo vệ môi trường.”
Ôn Vân chậm chạp gật đầu.
Được, anh giỏi.
Về tới nhà.
Ôn Vân vừa quay người đóng cửa lại đã bị đẩy lên ván cửa, nụ hôn nóng bỏng, không kiêng nể gì như mưa xối xả.
Ôn Vân vốn dĩ muốn chủ động đáp ứng nhưng rồi nhận ra sức mình quá yếu ớt nên chỉ đành bị động tiếp nhận.
“Anh, anh có muốn tắm không? Nhà em, em có đồ ngủ đó.”
“Đồ ngủ của bố em.” Triệu Đông Duyên tỏ vẻ đã biết: “Tối nay không mặc nữa.”
“Hả?”
“Chuyện một lát nữa anh định làm, có lỗi với quần áo của bố.”
Ôn Vân bật cười.
Giống như một cái công tắc sửa xong muộn màng, tách một cái, bật sáng mọi ánh đèn.
Chuyện trước đây từng làm, muốn làm, không dám làm, Triệu Đông Duyên xem như đều trải nghiệm hết một lần. Vài dấu vết để lại là rất bình thường. Chẳng hạn như tấm khăn hoa nhí trên lưng ghế sô pha bị ướt đẫm, hay ví như cảm giác run rẩy của ốc đảo lạnh buốt sống lưng quanh quẩn nơi xương cụt, hay như khi miệng khát định uống nước, Ôn Vân chưa từng thấy khoảng cách từ phòng khách tới nhà bếp vừa gần lại vừa nghiêng ngả lắc lư thế này khiến hồn vía cô bay mất.
Triệu Đông Duyên không được gọi là anh Duyên.
Nên gọi là Triệu điện cơ, Triệu chó hoang, Triệu điên rồ.
Nước mắt của Ôn Vân đều tuôn ra: “Anh có thể… Kiềm chế chút không, em không có kinh nghiệm như anh đâu.”
Lòng bàn tay của Triệu Đông Duyên đỡ gáy của cô, nhẹ nhàng nắm lấy.
Phía dưới thì lại trái ngược, cực kỳ mãnh liệt.
Đã làm thế này rồi, nói năng vẫn ổn định, thở không ra hơi, nơi xương mày đẫm mồ hôi vừa điên cuồng vừa gợi cảm.
Triệu Đông Duyên cười nhẹ: “Oan thế, anh cũng là kinh nghiệm lần đầu.”
Ừm, anh không mặc đồ ngủ của bố Ôn Vân là sáng suốt.
Nếu bố Ôn trên trời có thiêng thì có lẽ sẽ bị cái hình tượng điên rồ phó,ng đãng của cậu con rể này chọc tức đội mồ dậy mất.
Lần đầu muộn màng nhưng không qua loa.
Triệu Đông Duyên dùng được miệng thì sẽ không bao giờ dùng lưỡi, có thể dùng lưỡi thì không bao giờ dùng tay. Sau đó Ôn Vân thì thầm thế nào cũng không chịu, thế là cứ lấy vui sướng lấp kín cô, lấp tới nỗi đầy ứ đầy ự giống như bọt sóng cuộn trào khi nước lên, vỗ hết lần này tới lần khác đáp lại bờ biển rộng lớn.
“Cô giáo Tiểu Ôn…” Triệu Đông Duyên dường như say mê gọi cô thế này bởi sự hứng thú xấu xa nào đó.
Tay và eo Ôn Vân đều nằm trên sàn nhà, chỉ có đôi chân thon thả uể oải gác trên thành giường. Cái tư thế thả lỏng này giống như đang tiết lộ cuộc chơi vừa rồi cao trào tới độ nào.
Đừng có gọi thế nữa.
Người họ Ôn trên đời này không muốn làm giáo viên trong đêm nay nữa đâu.
Tới lần cuối cùng là do hai hộp vừa rồi đã dùng hết.
Triệu Đông Duyên lưu luyến rời đi, ôm lấy Ôn Vân.
Trên người hai người dính nhớp nháp, không rõ là bị nhớp nháp cái gì.
Ngón tay vừa phục vụ cô của Triệu Đông Duyên nhẹ nhàng quấn mái tóc dài của cô.
Ôn Vân nhắm mắt, mệt lử.
Nhưng đột nhiên cô ngồi bật dậy như trong cơn bệnh hấp hối: “Triệu Đông Duyên! Em sai rồi!”
Triệu Đông Duyên giật bắn mình: “Sao thế?”
“Trong video ngày hôm đó, em bảo anh đưa tay cầm, kích thước em bảo hôm đó sao lại nhỏ hơn thực tế nhiều thế này.”
“…”
Tình huống sau đó phát triển tới nỗi nằm ngoài dự đoán của Triệu Đông Duyên.
Hôm sau khi tỉnh lại, Ôn Vân nghiến răng chịu đựng, đỡ eo bên phải kêu đau.
Đau quá mức chịu đựng nên phải tới bệnh viện chụp phim.
Cả đời này, Triệu Đông Duyên nhớ mãi biểu cảm khi ấy của bác sĩ.
Đầu lông mày bác sĩ nhíu chặt, nghiêm túc dặn dò: “Vẫn còn trẻ thì đừng có hao lực quá độ, phải chia đều mới có thể đi được lâu dài.”
Ôn Vân không muốn ngẩng đầu lên nữa.
Đàn ông nhà nào mà có thể làm eo bạn gái trật đi, dán cao cả tháng mới khỏi.
Ôn Vân rất tức giận vì cao thuốc cả tháng này.
Triệu Đông Duyên nịnh nọt, ở ỳ chỗ cô chẳng về thành phố Phúc.
Ôn Vân nói: “Làm gì thế, làm trai bao đấy à.”
“Làm trâu làm ngựa cho em.” Triệu Đông Duyên nhướng mày: “Để em tuỳ ý cưỡi.”
Nghĩ tới hành động này, mặt Ôn Vân thẹn tới nỗi hoảng sợ.
Triệu Đông Duyên cười: “Được được, vậy anh tới ở chỗ Tiểu Bắc.”
Nói đi là thật sự đứng dậy.
Ôn Vân cứ nhịn cười mãi, nhưng nhịn cũng không kín đáo, sắc mặt như hoa đào gọi anh lại: “Tạo nghiệp xong là muốn chạy, đừng có hòng. Ngủ sớm đi, mai em dẫn anh tới một nơi.”
—
Đây là lần đầu tiên Triệu Đông Duyên “gặp” bố vợ.
Tấm ảnh đen trắng của bố Ôn Vân được chụp khi ông nhậm chức ở đại học, trẻ hơn khi mất.
Ôn Vân cầm hoa, Triệu Đông Duyên cầm rượu.
Anh quỳ hai gối dưới đất, thành kính dập đầu ba lần với bố Ôn rồi kính ba ly rượu.
Triệu Đông Duyên nhìn Ôn Vân nói: “Bố yên tâm, con sẽ chăm nom Ôn Vân chu đáo thay cho bố.”
Ôn Vân cười nói: “Chỉ chăm nom à?”
Triệu Đông Duyên nói: “Phần đời còn lại, yêu em bằng tất cả năng lực của anh.”
Anh chưa từng nói mấy lời đâu ra đấy, bản thân lại ở tình cảnh này, chẳng ai biết quả bom vô hình đang nằm dưới hòn đá nào. Anh không thể thề thốt cả đời cả kiếp, trăng tròn thì thiệt, anh sợ có ngày đó thật, Ôn Vân sẽ đau lòng.
“Bố ơi.” Ôn Vân cũng quỳ dưới đất, sóng vai với Triệu Đông Duyên.
Cô khoác tay Triệu Đông Duyên, ỉu xìu nói: “Bố chẳng biết được anh ấy bắt nạt con thế nào đâu.”
Triệu Đông Duyên: “...”
Đợi đã, việc này có thể nói ở nghĩa trang được à?
Thấy anh căng thẳng, Ôn Vân chớp mắt xảo trá.
Ai mới thật sự ranh ma, vừa nhìn là biết.
Nhưng mà Ôn Vân vẫn nói chuyện với bố rất lâu.
Cô nói về cuộc sống thấy được ngửi được trong nửa năm nay, cuối cùng cô mỉm cười, vẻ mặt rạng rỡ: “Bố ơi, đây là lần thứ hai vui vẻ trong cuộc đời hai mươi bảy năm của con… Lần đầu tiên vui vẻ là khi bố còn sống. Con đồng ý với bố mỗi ngày, kể từ hôm nay trở đi, con, à không, là chúng con sẽ càng ngày càng tốt.”
Chắc chắn.
Trên núi mát lạnh, dưới núi tới lưng chừng núi nắng nóng như thiêu như đốt đang chờ đón.
Có một đoạn dốc đá, Triệu Đông Duyên đi đằng trước, giơ tay ra sau theo thói quen.
Ôn Vân dừng lại, đột nhiên nhớ ra liền hỏi: “Hôm ở bệnh viện lúc chúng ta làm tình nguyện ấy, em giải thích trên bục, anh cứ viết gì đó ở phía dưới, anh viết cái gì thế?”
Triệu Đông Duyên nói: “Ghi chép.”
“Em nói nhanh thế, động tác ghi lại của anh không được mượt lắm.”
“Cô giáo Tiểu Ôn quan sát kỹ ghê”.
Ôn Vân nhảy liền hai bậc thang, Triệu Đông Duyên chắc nịch đỡ lấy cô.
“Anh đừng có đánh lừa em, có phải anh vừa nhìn em vừa vẽ đầu heo không?”
“Anh vẽ đám mây nhỏ.”
“Không tin.”
“Anh vẽ đậu sữa.”
Ôn Vân bắt đầu không tự nhiên, sao lại cố tình trầm giọng xuống vậy, biệt danh của cô rất trong sáng, được chưa hả?
Ánh mặt trời tan ra loang lổ, Triệu Đông Duyên đeo kính râm.
Với vóc dáng này, đẹp trai không phải để uổng cái danh hão.
“Em không tin.” Trực giác nào đó khiến Ôn Vân cảm thấy thứ anh viết chắc chắn không phải những thứ này.
“Được rồi, anh nói thật.” Triệu Đông Duyên chân thành nói: “Anh vẽ đầu heo đây.”
Ôn Vân cười muốn đánh anh.
Trên bậc thang nguy hiểm biết bao nhiêu, vết thương trên eo của cô vẫn chưa lành hẳn.
Triệu Đông Duyên chưa quen, nắm lấy cổ tay, khéo léo nhẹ nhàng cõng người lên.
Ôn Vân lên lưng ban đầu còn kháng cự.
Rồi bị Triệu Đông Duyên vỗ một cái: “Được đó, có phải eo khỏi rồi đúng không?”
Ôn Vân ôm chặt lấy cổ anh, kề sát tai anh thầm thì: “Anh đừng nghĩ đến tối bắt nạt em, bố em đang ở trên núi nhìn anh đấy.”
“Chỉ nhìn thôi à?” Triệu Đông Duyên cười.
Cánh tay của Ôn Vân lại mạnh hơn một chút, nhịp tim kề sát lưng anh, hai người đàn ông quan trọng nhất đời cô đều đang ở rất rất gần cô vào khoảnh khắc này.
“Còn muốn ban phúc cho người yêu của con gái ông ấy, ban phúc cho anh ấy khoẻ mạnh, ở bên em thật lâu.”
Kết thúc.
Ôn Vân trở thành người hướng dẫn cho tình nguyện viên mới vào đợt này.
Từ chia khu bệnh tới hoạt động thường ngày, thậm chí phân loại nguyên nhân phát bệnh, Ôn Vân đều có thể rõ ràng đâu ra đấy.
Triệu Đông Duyên là người nghe chăm chú nhất, anh ngồi trên băng ghế nhỏ ghi chú nghiêm túc.
Ôn Vân tò mò rốt cuộc anh đang viết cái gì, lần nào cô liếc mắt tới anh cũng cố tình né tránh.
Nhưng mà Ôn Vân chẳng có thời gian quan tâm chuyện vặt này.
Vì họ vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Khi quay về, Ôn Vân lái xe.
Kỳ lạ ở chỗ trên đường hai người đều chẳng nói chẳng rằng.
Trước khi xe vào khu chung cư, Triệu Đông Duyên bảo cô đậu xe bên đường hai phút.
Triệu Đông Duyên xuống xe, chạy về phía cửa hàng tiện lợi rồi nhanh chóng quay lại, trong tay cầm thêm hai hộp đồ.
Sau khi Ôn Vân nhìn rõ thì suýt nữa bị sặc.
“Anh, anh cứ thế cầm trên tay à?”
Dù rằng bao cao su là đồ dùng hàng ngày vô cùng bình thường nhưng cầm trong tay lộ liễu thế này, lại còn đỏ chót bắt mắt thì có phải hơi ngang nhiên quá không.
Triệu Đông Duyên thản nhiên nói: “Tiết kiệm túi ni lông, bảo vệ môi trường.”
Ôn Vân chậm chạp gật đầu.
Được, anh giỏi.
Về tới nhà.
Ôn Vân vừa quay người đóng cửa lại đã bị đẩy lên ván cửa, nụ hôn nóng bỏng, không kiêng nể gì như mưa xối xả.
Ôn Vân vốn dĩ muốn chủ động đáp ứng nhưng rồi nhận ra sức mình quá yếu ớt nên chỉ đành bị động tiếp nhận.
“Anh, anh có muốn tắm không? Nhà em, em có đồ ngủ đó.”
“Đồ ngủ của bố em.” Triệu Đông Duyên tỏ vẻ đã biết: “Tối nay không mặc nữa.”
“Hả?”
“Chuyện một lát nữa anh định làm, có lỗi với quần áo của bố.”
Ôn Vân bật cười.
Giống như một cái công tắc sửa xong muộn màng, tách một cái, bật sáng mọi ánh đèn.
Chuyện trước đây từng làm, muốn làm, không dám làm, Triệu Đông Duyên xem như đều trải nghiệm hết một lần. Vài dấu vết để lại là rất bình thường. Chẳng hạn như tấm khăn hoa nhí trên lưng ghế sô pha bị ướt đẫm, hay ví như cảm giác run rẩy của ốc đảo lạnh buốt sống lưng quanh quẩn nơi xương cụt, hay như khi miệng khát định uống nước, Ôn Vân chưa từng thấy khoảng cách từ phòng khách tới nhà bếp vừa gần lại vừa nghiêng ngả lắc lư thế này khiến hồn vía cô bay mất.
Triệu Đông Duyên không được gọi là anh Duyên.
Nên gọi là Triệu điện cơ, Triệu chó hoang, Triệu điên rồ.
Nước mắt của Ôn Vân đều tuôn ra: “Anh có thể… Kiềm chế chút không, em không có kinh nghiệm như anh đâu.”
Lòng bàn tay của Triệu Đông Duyên đỡ gáy của cô, nhẹ nhàng nắm lấy.
Phía dưới thì lại trái ngược, cực kỳ mãnh liệt.
Đã làm thế này rồi, nói năng vẫn ổn định, thở không ra hơi, nơi xương mày đẫm mồ hôi vừa điên cuồng vừa gợi cảm.
Triệu Đông Duyên cười nhẹ: “Oan thế, anh cũng là kinh nghiệm lần đầu.”
Ừm, anh không mặc đồ ngủ của bố Ôn Vân là sáng suốt.
Nếu bố Ôn trên trời có thiêng thì có lẽ sẽ bị cái hình tượng điên rồ phó,ng đãng của cậu con rể này chọc tức đội mồ dậy mất.
Lần đầu muộn màng nhưng không qua loa.
Triệu Đông Duyên dùng được miệng thì sẽ không bao giờ dùng lưỡi, có thể dùng lưỡi thì không bao giờ dùng tay. Sau đó Ôn Vân thì thầm thế nào cũng không chịu, thế là cứ lấy vui sướng lấp kín cô, lấp tới nỗi đầy ứ đầy ự giống như bọt sóng cuộn trào khi nước lên, vỗ hết lần này tới lần khác đáp lại bờ biển rộng lớn.
“Cô giáo Tiểu Ôn…” Triệu Đông Duyên dường như say mê gọi cô thế này bởi sự hứng thú xấu xa nào đó.
Tay và eo Ôn Vân đều nằm trên sàn nhà, chỉ có đôi chân thon thả uể oải gác trên thành giường. Cái tư thế thả lỏng này giống như đang tiết lộ cuộc chơi vừa rồi cao trào tới độ nào.
Đừng có gọi thế nữa.
Người họ Ôn trên đời này không muốn làm giáo viên trong đêm nay nữa đâu.
Tới lần cuối cùng là do hai hộp vừa rồi đã dùng hết.
Triệu Đông Duyên lưu luyến rời đi, ôm lấy Ôn Vân.
Trên người hai người dính nhớp nháp, không rõ là bị nhớp nháp cái gì.
Ngón tay vừa phục vụ cô của Triệu Đông Duyên nhẹ nhàng quấn mái tóc dài của cô.
Ôn Vân nhắm mắt, mệt lử.
Nhưng đột nhiên cô ngồi bật dậy như trong cơn bệnh hấp hối: “Triệu Đông Duyên! Em sai rồi!”
Triệu Đông Duyên giật bắn mình: “Sao thế?”
“Trong video ngày hôm đó, em bảo anh đưa tay cầm, kích thước em bảo hôm đó sao lại nhỏ hơn thực tế nhiều thế này.”
“…”
Tình huống sau đó phát triển tới nỗi nằm ngoài dự đoán của Triệu Đông Duyên.
Hôm sau khi tỉnh lại, Ôn Vân nghiến răng chịu đựng, đỡ eo bên phải kêu đau.
Đau quá mức chịu đựng nên phải tới bệnh viện chụp phim.
Cả đời này, Triệu Đông Duyên nhớ mãi biểu cảm khi ấy của bác sĩ.
Đầu lông mày bác sĩ nhíu chặt, nghiêm túc dặn dò: “Vẫn còn trẻ thì đừng có hao lực quá độ, phải chia đều mới có thể đi được lâu dài.”
Ôn Vân không muốn ngẩng đầu lên nữa.
Đàn ông nhà nào mà có thể làm eo bạn gái trật đi, dán cao cả tháng mới khỏi.
Ôn Vân rất tức giận vì cao thuốc cả tháng này.
Triệu Đông Duyên nịnh nọt, ở ỳ chỗ cô chẳng về thành phố Phúc.
Ôn Vân nói: “Làm gì thế, làm trai bao đấy à.”
“Làm trâu làm ngựa cho em.” Triệu Đông Duyên nhướng mày: “Để em tuỳ ý cưỡi.”
Nghĩ tới hành động này, mặt Ôn Vân thẹn tới nỗi hoảng sợ.
Triệu Đông Duyên cười: “Được được, vậy anh tới ở chỗ Tiểu Bắc.”
Nói đi là thật sự đứng dậy.
Ôn Vân cứ nhịn cười mãi, nhưng nhịn cũng không kín đáo, sắc mặt như hoa đào gọi anh lại: “Tạo nghiệp xong là muốn chạy, đừng có hòng. Ngủ sớm đi, mai em dẫn anh tới một nơi.”
—
Đây là lần đầu tiên Triệu Đông Duyên “gặp” bố vợ.
Tấm ảnh đen trắng của bố Ôn Vân được chụp khi ông nhậm chức ở đại học, trẻ hơn khi mất.
Ôn Vân cầm hoa, Triệu Đông Duyên cầm rượu.
Anh quỳ hai gối dưới đất, thành kính dập đầu ba lần với bố Ôn rồi kính ba ly rượu.
Triệu Đông Duyên nhìn Ôn Vân nói: “Bố yên tâm, con sẽ chăm nom Ôn Vân chu đáo thay cho bố.”
Ôn Vân cười nói: “Chỉ chăm nom à?”
Triệu Đông Duyên nói: “Phần đời còn lại, yêu em bằng tất cả năng lực của anh.”
Anh chưa từng nói mấy lời đâu ra đấy, bản thân lại ở tình cảnh này, chẳng ai biết quả bom vô hình đang nằm dưới hòn đá nào. Anh không thể thề thốt cả đời cả kiếp, trăng tròn thì thiệt, anh sợ có ngày đó thật, Ôn Vân sẽ đau lòng.
“Bố ơi.” Ôn Vân cũng quỳ dưới đất, sóng vai với Triệu Đông Duyên.
Cô khoác tay Triệu Đông Duyên, ỉu xìu nói: “Bố chẳng biết được anh ấy bắt nạt con thế nào đâu.”
Triệu Đông Duyên: “...”
Đợi đã, việc này có thể nói ở nghĩa trang được à?
Thấy anh căng thẳng, Ôn Vân chớp mắt xảo trá.
Ai mới thật sự ranh ma, vừa nhìn là biết.
Nhưng mà Ôn Vân vẫn nói chuyện với bố rất lâu.
Cô nói về cuộc sống thấy được ngửi được trong nửa năm nay, cuối cùng cô mỉm cười, vẻ mặt rạng rỡ: “Bố ơi, đây là lần thứ hai vui vẻ trong cuộc đời hai mươi bảy năm của con… Lần đầu tiên vui vẻ là khi bố còn sống. Con đồng ý với bố mỗi ngày, kể từ hôm nay trở đi, con, à không, là chúng con sẽ càng ngày càng tốt.”
Chắc chắn.
Trên núi mát lạnh, dưới núi tới lưng chừng núi nắng nóng như thiêu như đốt đang chờ đón.
Có một đoạn dốc đá, Triệu Đông Duyên đi đằng trước, giơ tay ra sau theo thói quen.
Ôn Vân dừng lại, đột nhiên nhớ ra liền hỏi: “Hôm ở bệnh viện lúc chúng ta làm tình nguyện ấy, em giải thích trên bục, anh cứ viết gì đó ở phía dưới, anh viết cái gì thế?”
Triệu Đông Duyên nói: “Ghi chép.”
“Em nói nhanh thế, động tác ghi lại của anh không được mượt lắm.”
“Cô giáo Tiểu Ôn quan sát kỹ ghê”.
Ôn Vân nhảy liền hai bậc thang, Triệu Đông Duyên chắc nịch đỡ lấy cô.
“Anh đừng có đánh lừa em, có phải anh vừa nhìn em vừa vẽ đầu heo không?”
“Anh vẽ đám mây nhỏ.”
“Không tin.”
“Anh vẽ đậu sữa.”
Ôn Vân bắt đầu không tự nhiên, sao lại cố tình trầm giọng xuống vậy, biệt danh của cô rất trong sáng, được chưa hả?
Ánh mặt trời tan ra loang lổ, Triệu Đông Duyên đeo kính râm.
Với vóc dáng này, đẹp trai không phải để uổng cái danh hão.
“Em không tin.” Trực giác nào đó khiến Ôn Vân cảm thấy thứ anh viết chắc chắn không phải những thứ này.
“Được rồi, anh nói thật.” Triệu Đông Duyên chân thành nói: “Anh vẽ đầu heo đây.”
Ôn Vân cười muốn đánh anh.
Trên bậc thang nguy hiểm biết bao nhiêu, vết thương trên eo của cô vẫn chưa lành hẳn.
Triệu Đông Duyên chưa quen, nắm lấy cổ tay, khéo léo nhẹ nhàng cõng người lên.
Ôn Vân lên lưng ban đầu còn kháng cự.
Rồi bị Triệu Đông Duyên vỗ một cái: “Được đó, có phải eo khỏi rồi đúng không?”
Ôn Vân ôm chặt lấy cổ anh, kề sát tai anh thầm thì: “Anh đừng nghĩ đến tối bắt nạt em, bố em đang ở trên núi nhìn anh đấy.”
“Chỉ nhìn thôi à?” Triệu Đông Duyên cười.
Cánh tay của Ôn Vân lại mạnh hơn một chút, nhịp tim kề sát lưng anh, hai người đàn ông quan trọng nhất đời cô đều đang ở rất rất gần cô vào khoảnh khắc này.
“Còn muốn ban phúc cho người yêu của con gái ông ấy, ban phúc cho anh ấy khoẻ mạnh, ở bên em thật lâu.”
Kết thúc.