Như Lửa
Chương 12: Triệu Đông Duyên (6)
Khi Ôn Vân tới tìm Triệu Đông Duyên thì được khách sạn thông báo rằng khách hàng đã trả phòng.
Ôn Vân gọi điện thoại cho anh.
Triệu Đông Duyên không nhanh cũng không chậm nhận cuộc gọi, giọng nói trầm khàn như vừa tỉnh dậy: “Hửm? Sao thế?”
“Anh về thành phố Phúc rồi à?”
“Đâu có.” Triệu Đông Duyên nói: “Tôi ở khách sạn khác rồi.”
Ôn Vân tìm tới theo địa chỉ, rất gần với trường của Triệu Tiểu Bắc. Khách sạn nhỏ ở gần đại học Minh Trị giảm giá còn hơn hai trăm tệ một đêm, phòng khoảng mười mét vuông, nhỏ tới nỗi hai người cũng chật.
Ôn Vân hỏi: “Sao anh không ở phòng tôi đặt cho?”
Triệu Đông Duyên vẫn trả lời câu đó: “Tôi không tiêu tiền của phụ nữ.”
“Tiêu tiền của phụ nữ thì sao? Chẳng lẽ từ nhỏ anh chưa từng tiêu tiền của mẹ à?”
Ôn Vân rất giỏi tùy việc mà xét, đồng thời cũng rất có lý: “Anh chưa từng ăn que cay mẹ mua cho anh sao? Chưa từng mặc đồ mẹ mua cho anh ư? Chưa từng ăn kẹo mẹ mua cho anh sao?”
Mi tâm của Triệu Đông Duyên không khỏi hơi run rẩy, sau đó anh tựa người ra sau, không hề nghiêm túc mà nhướng mày.
“Thật sự chưa từng.”
Ôn Vân chỉ xem như anh cố ý.
Sau khi quay mặt đi “chiến tranh lạnh” một mình, cô lập tức chủ động kết thúc cuộc chiến, dụ dỗ hỏi: “Vịt quay hôm qua có ngon không?”
Triệu Đông Duyên lắc đầu: “Không ngon.”
Ôn Vân nhịn cười: “Nói ngon đi.”
“Được rồi, ngon lắm.”
“Vậy anh còn muốn ăn không?”
“Em muốn tôi trả lời thế nào?”
“Nói là rất muốn.”
Triệu Đông Duyên không nói mà lập tức đứng dậy, rút điện thoại đang sạc ra, mặc áo khoác, thay giày sau đó kéo cửa ra, nhường đường: “Đi thôi.”
Ôn Vân kinh ngạc.
Thế này, thế này cũng mạnh mẽ hăng hái quá rồi nhỉ.
Triệu Đông Duyên bước ra ngoài trước, trịnh trọng nói với cô: “Tôi muốn ăn hai con.”
Ôn Vân sững người một chốc, cô bất giác nở nụ cười, ngay cả ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Đúng vậy, ánh mắt cô nhìn Triệu Đông Duyên lại “tiến hoá” thêm lần nữa.
Không cần suy ngẫm đắn đo mà gộp anh vào phe đồng minh bạn tốt của mình một cách tự nhiên.
Nếu đã đóng vai chủ trì thì sao cô có thể cứ dẫn bạn đi ăn cùng một món được chứ.
Ôn Vân dẫn anh đi ăn món chuẩn vị Bắc Kinh, Triệu Đông Duyên cũng không kén chọn, món sánh món ngọt gì cũng ăn rất vui vẻ.
Triệu Đông Duyên nuốt nem cuốn, ngẩng đầu hỏi: “Em không ăn à?”
Ôn Vân: “Nhìn anh ăn uống hưởng thụ phết.”
“Là hưởng thụ việc ăn uống hay là ngắm “tôi” hưởng thụ?”
“Cả anh và thức ăn đều không thể thiếu được.”
Đều là người thẳng thắn nên cũng chẳng tốn hơi giao tiếp trò chuyện.
Nanh vuốt sắc nhọn mà Ôn Vân giấu bao năm không cần mất công giả vờ trước mặt anh.
Triệu Đông Duyên rất thoải mái, tâm trạng khá tốt chỉ vào đồ uống màu xanh vừa được bưng tới: “Đây là cái gì?”
Ôn Vân nói: “Ngon lắm đấy.”
Triệu Đông Duyên không chần chừ vặn nắp ngửa cổ tu ừng ực, anh uống vừa nhanh vừa nhiều nên không kịp nhổ ra nữa. Nước đậu suýt chút nữa khiến anh ngất tại chỗ.
“Cố tình chơi tôi à?” Triệu Đông Duyên rót nước, chóp mũi đọng mồ hôi.
Ôn Vân không nhịn được cười to.
Vừa cười vừa quan sát biểu cảm của Triệu Đông Duyên.
Cho dù ánh mắt anh lúc này có thể xem là hung dữ nhưng người đàn ông này vẫn rất điển trai.
Thẳng thắn nhưng không thô lỗ, tinh thần hừng hực hào hứng, không bị mất điểm bởi bất cứ hành động hay biểu cảm xấu xí nào.
Ôn Vân chậm chạp, ngẩn ngơ nhớ lại lý do tới gặp anh hôm nay. Đó là tới học cách phòng thân…
“Triệu Đông Duyên, trông anh hình như rất biết đánh nhau.”
Triệu Đông Duyên vẫn đang uống nước để phục hồi: “Không phải hình như, thật sự rất giỏi đánh nhau.”
“Anh từng đánh ai rồi?”
“Nếu tôi chủ động thì có hai lần. Tiểu Bắc và Ô Nguyên. Lúc Tiểu Bắc không muốn đi học, tôi từng đánh nó. Lần Ô Nguyên để em lại trên núi, tôi đánh cậu ta hai lần.” Ngừng một lát, Triệu Đông Duyên cảnh giác giải thích: “Tôi không đánh phụ nữ đâu.”
Ôn Vân phì cười: “Ừm, anh còn không tiêu tiền phụ nữ mà.”
Lại quay về điểm khởi đầu rồi.
Triệu Đông Duyên cầm đũa lên tiếp tục ăn, thật ra đồ ăn trong đĩa đã chẳng còn nhiều, hai miếng rau xanh cuối cùng, ba hạt lạc, nửa bát canh cá đều được anh ăn hết sạch sành sanh.
Triệu Đông Duyên từ từ đặt đũa xuống, lau sạch khoé môi, ánh mắt dần tối lại: “Khách sạn tôi ở là sản nghiệp của Trình Lĩnh Mặc.” ——Tôi không muốn cô gái mình thích tiêu tiền trên địa bàn của tình địch khi tiêu tiền cho tôi.
Tự dưng nghe thấy cái tên này, Ôn Vân cứng đờ lại theo bản năng.
“Sao thế, tên của anh ta bỏng miệng à, nhắc tới cũng không được nhắc à?” Triệu Đông Duyên hung dữ.
Ôn Vân cúi đầu bật cười: “Không sao, một cái tên mà thôi.”
Cô không hề lo lắng mà nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Nhất là nghe thấy cái tên Trình Lĩnh Mặc từ miệng Triệu Đông Duyên, bây giờ Ôn Vân chẳng để ý gì.
Ngược lại, cảm giác có gì nói đó, không cần suy đoán, không cần áng chừng thật sự rất thoải mái.
“Xin lỗi.” Ôn Vân bỗng nói: “Tôi không nên không để ý tới cảm nhận của anh, lần sau nhất định sẽ thay đổi.”
Triệu Đông Duyên bất ngờ bởi vẻ bình tĩnh của cô, cũng ngây ra một chốc, sau đó hiểu ý cười: “Ngoan lắm.”
Ôn Vân ngẩng đầu: “Tôi ngoan sao?”
“Ngoan.”
“Tôi đã ngoan thế này rồi thì có phải sẽ thưởng chút gì đó cho tôi không?”
“Được.” Triệu Đông Duyên lập tức đồng ý: “Em muốn gì?”
“Tôi muốn anh uống hết chai nước đậu này.”
“...”
Cuối cùng hai người thoả hiệp rằng trên đường về khách sạn thực hiện phần thưởng.
Mỗi lúc Triệu Đông Duyên đi được hai mét lại uống một ngụm nhỏ, vừa nhíu mày vừa uống, vẻ mặt rất là đau khổ dữ tợn.
Ôn Vân buồn cười chết, cổ vũ tiếp sức anh như một đứa trẻ: “Sắp rồi, sắp rồi, chỉ còn có ⅘ bình thôi.”
Triệu Đông Duyên: “Tôi phải chết trên người em hai lần.”
“Nói linh tinh.”
“Một lần là bây giờ, một lần là năm năm trước, sao vậy, quỵt nợ à?”
Ôn Vân chống hai tay trên hông, ngẩng đầu giả vờ nghiêm túc: “Anh không sợ tôi lại tránh anh à?”
Triệu Đông Duyên đứng im, ngẩng đầu tu một hơi “ừng ực” hết nửa chai nước đậu. Sau khi uống xong thì ngồi xổm trên đất không dậy nổi, đau khổ nói: “Sao, em còn định gây tai nạn rồi bỏ trốn à?”
Nửa thật nửa giả, nửa cười đùa nửa ầm ĩ.
Ôn Vân lại nở nụ cười xán lạn.
“Anh đứng dậy trước đi.”
“Không dậy nổi, què rồi.”
“Anh dậy đi.” Ôn Vân vừa cười vừa giơ tay kéo anh.
Vạt áo của Triệu Đông Duyên bị nhăn.
Nhăn rồi vẫn không chịu đứng dậy, hệt như lưu manh.
Hai tay Ôn Vân xuất trận vừa cười vừa kéo: “Anh dậy đi, anh cầm tinh củ cải đấy à, kéo mãi chẳng ra.”
Triệu Đông Duyên ngồi nguyên tại chỗ mặc kệ cô kéo: “Chỉ có chút sức này thôi à?”
Ôn Vân cố hết sức tiếp tục kéo anh.
Hai người vui vẻ trêu đùa, hệt như đứa trẻ chưa trưởng thành, nhưng lại không có chút cảm giác lạc quẻ nào, tương tác hoà hợp, phối hợp vô điều kiện với nhau.
“Ôn Vân.”
Giọng nói quen thuộc phá hỏng sự hài hoà lúc này.
Ôn Vân buông lỏng trước, Triệu Đông Duyên chưa kịp buông tay nên kéo Ôn Vân xuống theo quán tính. May mà anh phản ứng nhanh, đứng dậy, dang rộng hai tay đỡ vững cô.
Không bị ngã.
Nhưng bàn tay ôm nửa vòng eo cô của anh lại như mũi đao giết người trong mắt Trình Lĩnh Mặc.
“Ôn Vân!” Trình Lĩnh Mặc không nhịn được cao giọng: “Qua đây.”
Vẻ mặt Ôn Vân nhanh chóng thay đổi.
Từ đầu tới cuối tay của Triệu Đông Duyên không buông lỏng, im lặng kêu gào: đừng đi, xin em đừng đi.
Ôn Vân vẫn đi.
Đi từng bước một tới trước mặt Trình Lĩnh Mặc.
Trình Lĩnh Mặc mím chặt môi, mặt lạnh lùng, vẻ tức giận không hề giảm bớt.
Anh ta vươn tay ôm vai Ôn Vân như thường lệ.
Ôn Vân bước sang cạnh một bước, kiên quyết tránh né.
Trình Lĩnh Mặc nhíu mày: “Ôn Ôn.”
“Anh nên gọi tôi là em gái.” Ôn Vân gằn từng từ từng chữ: “Tôi đã từng nói rồi sau này đừng gọi sai nữa.”
Không khó nhận ra vẻ kiên quyết hiện rõ trên mặt cô.
Trình Lĩnh Mặc hơi hếch cằm, mang theo vẻ kiêu ngạo trời sinh của người thừa kế gia tộc: “Mấy ngày không gặp mà em học hư ai thế?”
Ôn Vân không đáp.
Trình Lĩnh Mặc đè thấp giọng xuống: “Được rồi, đừng giận dỗi nữa. Mấy hôm nay chắc chắn ăn uống không ngon, dì Trần hầm canh cho em rồi, về nhà với anh trước, có được không?”
Ôn Vân không hề nghe theo mà nghiêm túc nói: “Xin lỗi đi.”
“Gì cơ?”
“Xin lỗi anh ấy đi.” Ôn Vân nghiêng nửa người để Trình Lĩnh Mặc đối mặt với Triệu Đông Duyên, “Vì sự thô lỗ và tùy tiện vừa rồi của anh, đánh giá người khác bất lịch sự như thế. Anh, có phải anh không làm gương đúng không?”
Trình Lĩnh Mặc tức giận: “Ôn Vân, em biết mình đang nói gì không?”
Ôn Vân: “Cũng câu đó, sao anh không trả lời trước đi. Trong tình huống không biết cái gì đã tự tiện áp đặt người khác lại còn nói chuyện kiểu châm chọc, chẳng rõ ràng rành mạch gì cả. Còn nữa, đừng có lúc nào cũng nói anh vì muốn tốt cho tôi. Nếu anh thật sự muốn tốt cho tôi thì anh có lẽ phải biết rằng người mà anh cư xử bất lịch sự đã từng cứu mạng tôi đấy.”
Hình như Trình Lĩnh Mặc đã tức tới nỗi không nói nên lời rồi, trong cục diện ba người* này, anh ta trở thành người bị ra rìa.
*Nguyên văn là 三足鼎立: vốn được chỉ tình hình ba nước Nguỵ, Thục, Ngô; nay được ví von chỉ tình hình ba phía ngang nhau.
Cảm xúc tiêu tàn trong cơn giận đã lan tràn, lòng tự trọng lung lay sắp đổ đang gắng gượng chống đỡ anh ta.
Trình Lĩnh Mặc quyết đoán định nắm tay Ôn Vân.
Hành động lùi một bước của Ôn Vân lạnh lùng và kiên quyết đến thế.
Lần thứ hai khi anh ta giơ tay, Triệu Đông Duyên từ đầu tới cuối luôn im lặng ở một bên xông tới, đấm mạnh một quyền vào mặt anh ta.
Trán Trình Lĩnh Mặc lập tức chảy máu.
Triệu Đông Duyên vừa cởi áo khoác vừa tranh thủ quay đầu, vẻ mặt dịu dàng khác hẳn với sự hung hăng tàn bạo vừa rồi, cười nói với Ôn Vân: “Xin lỗi nhé, xin lỗi em trước. Tôi chủ động đánh người khác không phải là hai lần nữa. Bây giờ là lần thứ ba.”
Nói xong, anh lại xông về phía tên họ Trình: “Biết tại sao tao đánh mày không? Vì mày vừa xuất hiện, tâm trạng vui vẻ cả ngày của cô ấy đều bị phá hỏng rồi!!”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Em trai: Anh, anh thật sự tới thăm em à? Em có lý do để nghi ngờ anh dành sức theo đuổi vợ!
Ôn Vân gọi điện thoại cho anh.
Triệu Đông Duyên không nhanh cũng không chậm nhận cuộc gọi, giọng nói trầm khàn như vừa tỉnh dậy: “Hửm? Sao thế?”
“Anh về thành phố Phúc rồi à?”
“Đâu có.” Triệu Đông Duyên nói: “Tôi ở khách sạn khác rồi.”
Ôn Vân tìm tới theo địa chỉ, rất gần với trường của Triệu Tiểu Bắc. Khách sạn nhỏ ở gần đại học Minh Trị giảm giá còn hơn hai trăm tệ một đêm, phòng khoảng mười mét vuông, nhỏ tới nỗi hai người cũng chật.
Ôn Vân hỏi: “Sao anh không ở phòng tôi đặt cho?”
Triệu Đông Duyên vẫn trả lời câu đó: “Tôi không tiêu tiền của phụ nữ.”
“Tiêu tiền của phụ nữ thì sao? Chẳng lẽ từ nhỏ anh chưa từng tiêu tiền của mẹ à?”
Ôn Vân rất giỏi tùy việc mà xét, đồng thời cũng rất có lý: “Anh chưa từng ăn que cay mẹ mua cho anh sao? Chưa từng mặc đồ mẹ mua cho anh ư? Chưa từng ăn kẹo mẹ mua cho anh sao?”
Mi tâm của Triệu Đông Duyên không khỏi hơi run rẩy, sau đó anh tựa người ra sau, không hề nghiêm túc mà nhướng mày.
“Thật sự chưa từng.”
Ôn Vân chỉ xem như anh cố ý.
Sau khi quay mặt đi “chiến tranh lạnh” một mình, cô lập tức chủ động kết thúc cuộc chiến, dụ dỗ hỏi: “Vịt quay hôm qua có ngon không?”
Triệu Đông Duyên lắc đầu: “Không ngon.”
Ôn Vân nhịn cười: “Nói ngon đi.”
“Được rồi, ngon lắm.”
“Vậy anh còn muốn ăn không?”
“Em muốn tôi trả lời thế nào?”
“Nói là rất muốn.”
Triệu Đông Duyên không nói mà lập tức đứng dậy, rút điện thoại đang sạc ra, mặc áo khoác, thay giày sau đó kéo cửa ra, nhường đường: “Đi thôi.”
Ôn Vân kinh ngạc.
Thế này, thế này cũng mạnh mẽ hăng hái quá rồi nhỉ.
Triệu Đông Duyên bước ra ngoài trước, trịnh trọng nói với cô: “Tôi muốn ăn hai con.”
Ôn Vân sững người một chốc, cô bất giác nở nụ cười, ngay cả ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Đúng vậy, ánh mắt cô nhìn Triệu Đông Duyên lại “tiến hoá” thêm lần nữa.
Không cần suy ngẫm đắn đo mà gộp anh vào phe đồng minh bạn tốt của mình một cách tự nhiên.
Nếu đã đóng vai chủ trì thì sao cô có thể cứ dẫn bạn đi ăn cùng một món được chứ.
Ôn Vân dẫn anh đi ăn món chuẩn vị Bắc Kinh, Triệu Đông Duyên cũng không kén chọn, món sánh món ngọt gì cũng ăn rất vui vẻ.
Triệu Đông Duyên nuốt nem cuốn, ngẩng đầu hỏi: “Em không ăn à?”
Ôn Vân: “Nhìn anh ăn uống hưởng thụ phết.”
“Là hưởng thụ việc ăn uống hay là ngắm “tôi” hưởng thụ?”
“Cả anh và thức ăn đều không thể thiếu được.”
Đều là người thẳng thắn nên cũng chẳng tốn hơi giao tiếp trò chuyện.
Nanh vuốt sắc nhọn mà Ôn Vân giấu bao năm không cần mất công giả vờ trước mặt anh.
Triệu Đông Duyên rất thoải mái, tâm trạng khá tốt chỉ vào đồ uống màu xanh vừa được bưng tới: “Đây là cái gì?”
Ôn Vân nói: “Ngon lắm đấy.”
Triệu Đông Duyên không chần chừ vặn nắp ngửa cổ tu ừng ực, anh uống vừa nhanh vừa nhiều nên không kịp nhổ ra nữa. Nước đậu suýt chút nữa khiến anh ngất tại chỗ.
“Cố tình chơi tôi à?” Triệu Đông Duyên rót nước, chóp mũi đọng mồ hôi.
Ôn Vân không nhịn được cười to.
Vừa cười vừa quan sát biểu cảm của Triệu Đông Duyên.
Cho dù ánh mắt anh lúc này có thể xem là hung dữ nhưng người đàn ông này vẫn rất điển trai.
Thẳng thắn nhưng không thô lỗ, tinh thần hừng hực hào hứng, không bị mất điểm bởi bất cứ hành động hay biểu cảm xấu xí nào.
Ôn Vân chậm chạp, ngẩn ngơ nhớ lại lý do tới gặp anh hôm nay. Đó là tới học cách phòng thân…
“Triệu Đông Duyên, trông anh hình như rất biết đánh nhau.”
Triệu Đông Duyên vẫn đang uống nước để phục hồi: “Không phải hình như, thật sự rất giỏi đánh nhau.”
“Anh từng đánh ai rồi?”
“Nếu tôi chủ động thì có hai lần. Tiểu Bắc và Ô Nguyên. Lúc Tiểu Bắc không muốn đi học, tôi từng đánh nó. Lần Ô Nguyên để em lại trên núi, tôi đánh cậu ta hai lần.” Ngừng một lát, Triệu Đông Duyên cảnh giác giải thích: “Tôi không đánh phụ nữ đâu.”
Ôn Vân phì cười: “Ừm, anh còn không tiêu tiền phụ nữ mà.”
Lại quay về điểm khởi đầu rồi.
Triệu Đông Duyên cầm đũa lên tiếp tục ăn, thật ra đồ ăn trong đĩa đã chẳng còn nhiều, hai miếng rau xanh cuối cùng, ba hạt lạc, nửa bát canh cá đều được anh ăn hết sạch sành sanh.
Triệu Đông Duyên từ từ đặt đũa xuống, lau sạch khoé môi, ánh mắt dần tối lại: “Khách sạn tôi ở là sản nghiệp của Trình Lĩnh Mặc.” ——Tôi không muốn cô gái mình thích tiêu tiền trên địa bàn của tình địch khi tiêu tiền cho tôi.
Tự dưng nghe thấy cái tên này, Ôn Vân cứng đờ lại theo bản năng.
“Sao thế, tên của anh ta bỏng miệng à, nhắc tới cũng không được nhắc à?” Triệu Đông Duyên hung dữ.
Ôn Vân cúi đầu bật cười: “Không sao, một cái tên mà thôi.”
Cô không hề lo lắng mà nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Nhất là nghe thấy cái tên Trình Lĩnh Mặc từ miệng Triệu Đông Duyên, bây giờ Ôn Vân chẳng để ý gì.
Ngược lại, cảm giác có gì nói đó, không cần suy đoán, không cần áng chừng thật sự rất thoải mái.
“Xin lỗi.” Ôn Vân bỗng nói: “Tôi không nên không để ý tới cảm nhận của anh, lần sau nhất định sẽ thay đổi.”
Triệu Đông Duyên bất ngờ bởi vẻ bình tĩnh của cô, cũng ngây ra một chốc, sau đó hiểu ý cười: “Ngoan lắm.”
Ôn Vân ngẩng đầu: “Tôi ngoan sao?”
“Ngoan.”
“Tôi đã ngoan thế này rồi thì có phải sẽ thưởng chút gì đó cho tôi không?”
“Được.” Triệu Đông Duyên lập tức đồng ý: “Em muốn gì?”
“Tôi muốn anh uống hết chai nước đậu này.”
“...”
Cuối cùng hai người thoả hiệp rằng trên đường về khách sạn thực hiện phần thưởng.
Mỗi lúc Triệu Đông Duyên đi được hai mét lại uống một ngụm nhỏ, vừa nhíu mày vừa uống, vẻ mặt rất là đau khổ dữ tợn.
Ôn Vân buồn cười chết, cổ vũ tiếp sức anh như một đứa trẻ: “Sắp rồi, sắp rồi, chỉ còn có ⅘ bình thôi.”
Triệu Đông Duyên: “Tôi phải chết trên người em hai lần.”
“Nói linh tinh.”
“Một lần là bây giờ, một lần là năm năm trước, sao vậy, quỵt nợ à?”
Ôn Vân chống hai tay trên hông, ngẩng đầu giả vờ nghiêm túc: “Anh không sợ tôi lại tránh anh à?”
Triệu Đông Duyên đứng im, ngẩng đầu tu một hơi “ừng ực” hết nửa chai nước đậu. Sau khi uống xong thì ngồi xổm trên đất không dậy nổi, đau khổ nói: “Sao, em còn định gây tai nạn rồi bỏ trốn à?”
Nửa thật nửa giả, nửa cười đùa nửa ầm ĩ.
Ôn Vân lại nở nụ cười xán lạn.
“Anh đứng dậy trước đi.”
“Không dậy nổi, què rồi.”
“Anh dậy đi.” Ôn Vân vừa cười vừa giơ tay kéo anh.
Vạt áo của Triệu Đông Duyên bị nhăn.
Nhăn rồi vẫn không chịu đứng dậy, hệt như lưu manh.
Hai tay Ôn Vân xuất trận vừa cười vừa kéo: “Anh dậy đi, anh cầm tinh củ cải đấy à, kéo mãi chẳng ra.”
Triệu Đông Duyên ngồi nguyên tại chỗ mặc kệ cô kéo: “Chỉ có chút sức này thôi à?”
Ôn Vân cố hết sức tiếp tục kéo anh.
Hai người vui vẻ trêu đùa, hệt như đứa trẻ chưa trưởng thành, nhưng lại không có chút cảm giác lạc quẻ nào, tương tác hoà hợp, phối hợp vô điều kiện với nhau.
“Ôn Vân.”
Giọng nói quen thuộc phá hỏng sự hài hoà lúc này.
Ôn Vân buông lỏng trước, Triệu Đông Duyên chưa kịp buông tay nên kéo Ôn Vân xuống theo quán tính. May mà anh phản ứng nhanh, đứng dậy, dang rộng hai tay đỡ vững cô.
Không bị ngã.
Nhưng bàn tay ôm nửa vòng eo cô của anh lại như mũi đao giết người trong mắt Trình Lĩnh Mặc.
“Ôn Vân!” Trình Lĩnh Mặc không nhịn được cao giọng: “Qua đây.”
Vẻ mặt Ôn Vân nhanh chóng thay đổi.
Từ đầu tới cuối tay của Triệu Đông Duyên không buông lỏng, im lặng kêu gào: đừng đi, xin em đừng đi.
Ôn Vân vẫn đi.
Đi từng bước một tới trước mặt Trình Lĩnh Mặc.
Trình Lĩnh Mặc mím chặt môi, mặt lạnh lùng, vẻ tức giận không hề giảm bớt.
Anh ta vươn tay ôm vai Ôn Vân như thường lệ.
Ôn Vân bước sang cạnh một bước, kiên quyết tránh né.
Trình Lĩnh Mặc nhíu mày: “Ôn Ôn.”
“Anh nên gọi tôi là em gái.” Ôn Vân gằn từng từ từng chữ: “Tôi đã từng nói rồi sau này đừng gọi sai nữa.”
Không khó nhận ra vẻ kiên quyết hiện rõ trên mặt cô.
Trình Lĩnh Mặc hơi hếch cằm, mang theo vẻ kiêu ngạo trời sinh của người thừa kế gia tộc: “Mấy ngày không gặp mà em học hư ai thế?”
Ôn Vân không đáp.
Trình Lĩnh Mặc đè thấp giọng xuống: “Được rồi, đừng giận dỗi nữa. Mấy hôm nay chắc chắn ăn uống không ngon, dì Trần hầm canh cho em rồi, về nhà với anh trước, có được không?”
Ôn Vân không hề nghe theo mà nghiêm túc nói: “Xin lỗi đi.”
“Gì cơ?”
“Xin lỗi anh ấy đi.” Ôn Vân nghiêng nửa người để Trình Lĩnh Mặc đối mặt với Triệu Đông Duyên, “Vì sự thô lỗ và tùy tiện vừa rồi của anh, đánh giá người khác bất lịch sự như thế. Anh, có phải anh không làm gương đúng không?”
Trình Lĩnh Mặc tức giận: “Ôn Vân, em biết mình đang nói gì không?”
Ôn Vân: “Cũng câu đó, sao anh không trả lời trước đi. Trong tình huống không biết cái gì đã tự tiện áp đặt người khác lại còn nói chuyện kiểu châm chọc, chẳng rõ ràng rành mạch gì cả. Còn nữa, đừng có lúc nào cũng nói anh vì muốn tốt cho tôi. Nếu anh thật sự muốn tốt cho tôi thì anh có lẽ phải biết rằng người mà anh cư xử bất lịch sự đã từng cứu mạng tôi đấy.”
Hình như Trình Lĩnh Mặc đã tức tới nỗi không nói nên lời rồi, trong cục diện ba người* này, anh ta trở thành người bị ra rìa.
*Nguyên văn là 三足鼎立: vốn được chỉ tình hình ba nước Nguỵ, Thục, Ngô; nay được ví von chỉ tình hình ba phía ngang nhau.
Cảm xúc tiêu tàn trong cơn giận đã lan tràn, lòng tự trọng lung lay sắp đổ đang gắng gượng chống đỡ anh ta.
Trình Lĩnh Mặc quyết đoán định nắm tay Ôn Vân.
Hành động lùi một bước của Ôn Vân lạnh lùng và kiên quyết đến thế.
Lần thứ hai khi anh ta giơ tay, Triệu Đông Duyên từ đầu tới cuối luôn im lặng ở một bên xông tới, đấm mạnh một quyền vào mặt anh ta.
Trán Trình Lĩnh Mặc lập tức chảy máu.
Triệu Đông Duyên vừa cởi áo khoác vừa tranh thủ quay đầu, vẻ mặt dịu dàng khác hẳn với sự hung hăng tàn bạo vừa rồi, cười nói với Ôn Vân: “Xin lỗi nhé, xin lỗi em trước. Tôi chủ động đánh người khác không phải là hai lần nữa. Bây giờ là lần thứ ba.”
Nói xong, anh lại xông về phía tên họ Trình: “Biết tại sao tao đánh mày không? Vì mày vừa xuất hiện, tâm trạng vui vẻ cả ngày của cô ấy đều bị phá hỏng rồi!!”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Em trai: Anh, anh thật sự tới thăm em à? Em có lý do để nghi ngờ anh dành sức theo đuổi vợ!