Nhớ Em - Đông Ca
Chương 99: Triệt sản
Hàng Dục trở về đã gây ồn ào trong vài ngày qua. Đầu tiên là làm rối tung mấy dự án hợp tác, sau đó phủi tay để lại cho Hàng Đề Vân, nói những khách hàng này chỉ quen làm việc với Hàng Cẩm, cậu không thể quản lý được, sau đó vào lúc mở họp lại chỉ lo nhắn tin Wechat, căn bản không nghe nội dung cuộc họp, sau khi họp xong thì chạy mất.
Đến tối càng không thấy bóng dáng, nghe nói vợ cậu là Viên Vũ bay qua đây, hai người đi xem phim nên để máy thành yên lặng, không muốn ai làm phiền.
Cậu ở lại đây vài ngày nhưng chẳng giúp được gì cả.
Hội đồng quản trị đều sôi nổi bảo Hàng Để Vân phụ trách con trai mình, nói cậu ta cố tình đến đây để gây rắc rối. Mọi người cùng nhau biểu quyết nâng cấp ED của công ty lên MD, Hàng Dục đồng ý cả hai tay, xách túi bỏ chạy mà không hề do dự.
Vào lúc 6 giờ tối, ông nội Hàng tổ chức buổi họp gia đình, công khai phê phán chuyện giữa Hàng Cẩm cùng Trần Lâm, ông cho rằng Hàng Cẩm không hiểu chuyện, nói bằng tuổi đó còn gây ra chuyện quá đáng kỳ cục như vậy, dặn dò con cháu nhớ kỹ, không được học theo Hàng Cẩm, hãy lấy đó làm bài học.
Hàng Dục đứng lên nói thẳng, cậu sẽ sống theo DINK ( kết hôn không sinh con), sau này sẽ không có con.
Ông nội tức giận đến mức méo miệng, cuối cũng cùng bình tĩnh lại và mắng cậu là đồ đại nghịch bất đạo, một đám người cũng phụ họa theo, nói Hàng Dục không cần gây phiền phức nữa, bây giờ đang nói về chuyện của chị gái cậu, đừng để ông nội tức giận.
Hàng Dục thẳng thắn ngả bài: “Được rồi, khi nào mọi người đồng ý cho chị ấy ở cùng cậu ta, con sẽ cân nhắc việc sinh con, nếu không thì đến bệnh viện triệt sản, chặt đứt cây thịt này cho ông.”
“Mày dám!” Ông Hàng không thở được, suýt nữa té xỉu.
Hàng Đề Vân cũng tức giận đến cả người phát run: “Hàng Dục! đồ khốn kiếp!”
“Đúng vậy, con là tên khốn.”
Hàng Dục thản nhiên cười, nhưng vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng hơn, đôi mắt hoa đào lạnh lẽo liếc nhìn những người quanh bàn tròn:
“Vậy mấy người thì sao? lúc mọi người vô tư sung sướng, chị của tôi chống đỡ cái nhà này, mỗi ngày làm việc đến chết đi sống lại, từ trước đến nay không oán giận một câu, mấy người ngồi mát ăn bát vàng, còn trách chị ấy không nghe lời, chị ấy làm gì? không phải gần đây mới yêu đương thôi sao? chẳng phải chỉ là một tên nhóc thôi sao? kém sáu tuổi thì có làm sao? Lấy thân phận cùng địa vị của chị ấy, tìm người kém tận mười tuổi cũng chẳng thành vấn đề, vậy thì mấy người làm sao? người ta quang minh chính đại, người tình tôi nguyện không ăn trộm, không cướp giật, người ta phạm pháp à? Ăn gạo nhà mấy người sao? mấy người lo cái gì? ngày ngày lo chuyện bao đồng, mẹ nó đều ăn no rửng mỡ.”
“Hàng Dục!” Hàng Đề Vân chỉ cào cậu mắng to: “Hỗn láo, anh câm miệng cho tôi.”
“Ba, con nói cho ba biết, bây giờ là thời đại nào rồi, sao còn cần phải môn đăng hộ đối? sao phải bằng tuổi nhau? cần phải ba mẹ thấy thích hợp thì mới được? thời đại nào rồi còn ép duyên? ba sắp xếp bao nhiêu đối tượng xem mắt cho chị ấy rồi? ba không đếm sao? hôm nay con nói cho ba biết tại đây, nếu chia rẽ hai người họ, chị của con cả đời này sẽ không kết hôn, cũng sẽ không bao giờ nói chuyện qua với ba nữa.”
Hàng Dục chế nhạo: “Mọi người ở đây đều có phần. Mấy người đều khiến chị ấy tổn thương, chị ấy sẽ ghi tạc trong lòng, sau này sẽ tìm từng người tính sổ, tính tình của chị ấy không phải mọi người không biết.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng yên lặng, ngẫm lại tính cách của Hàng Cẩm, sau này còn tính phải nhờ cậy cô nhiều chuyện, nghĩ vậy mỗi người cũng không dám lẫn lộn cả hai chuyện với nhau.
“Ba đồng ý, chị ấy sẽ không thay đổi. Nếu ba không đồng ý, chị ấy vẫn không thay đổi.”
Hàng Dục rót một tách trà ấm cho Hàng Đề Vân, đồng thời rót cho mình một ly rượu. Lúc này: “Vậy ba đang lảng tránh cái gì? sau khi lăn lộn xong, chuyện này kết thúc, ngoài mất đi một đứa con gái ưu tú như vậy, còn mất đi đứa con trai khốn kiếp này, ba hãy tự ngẫm xem sao.”
Nói xong, cậu uống một hơi cạn sạch ly rượu, quay đầu đi ra ngoài.
Ông nội hàng không thể thở được, bất tỉnh ngay lập tức. Một nhóm người chạy tới, có người gọi 120, có người vội vã rót nước tìm thuốc, có người la hét mở cửa sổ cho thông gió, có người đi lái xe đến.
Hàng Dục dựa vào hành lang dài, nhìn chiến trường lộn xộn này, nhắn tin cho Hàng Cẩm:
【 Ông lão bị em chọc tức hôn mê rồi. 】
Một lát sau Hàng Cẩm nhắn lại: 【Tín hiệu trên núi không tốt. 】
Cậu mỉm cười, biết cô đang chuẩn bị tắt điện thoại, lại nói: 【Nhiều nhất là một tuần, bọn họ căng không được lâu đâu.” 】
So với việc vợ cũ xé xác nhân tình như những bộ phim truyền hình khác thì tiêu đề sự việc “Hàng Cẩm tìm được một sinh viên đại học kém mình sáu tuổi” không phải là một tin tức lớn, gây xôn xao dư luận, vừa bắt đầu kích lên một chút. Lại bị chủ đề tiếp theo át đi, mọi người bàn tán là việc CEO của một công ty nào đó có nhân tình và nhân tình ở bên ngoài bị người vợ cả của ông ta phát hiện, còn có đoạn video xxx, cả đoạn video bắt gian gửi lên nhóm công ty, nhiều người đã lan truyền đoạn video đó, ngay cả Trần Lâm cũng đã nhận được.
Cậu cùng Hàng Cẩm xem cùng nhau, nói người này cũng rất biết chơi, mọi người trong giới đều biết.
Lúc hai người thảo luận vấn đề này, họ đã lên đến đỉnh núi Sùng, hai người đến đây vào lúc hai giờ chiều, còn mang theo một thùng đồ dùng học tập mới cho các em học sinh, sau khi phát xong là bốn giờ chiều. Cả hai cùng uống nước rồi cùng nhau leo núi, hai tiếng mới lên đến đỉnh núi.
Chiều mùa hè chạng vạng, đứng trên đỉnh núi Sùng, có thể nhìn thấy cảnh hoàng hôn màu đỏ cam. Công nhân đã đục một tảng đá khổng lồ trên đỉnh núi và khắc hai chữ “Sùng Sơn”, Trần Lâm chụp một bức ảnh, lại chụp một bức ảnh một mình Hàng Cẩm, cô đứng trên đỉnh núi, mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, đội mũ le trắng, mái tóc dài buộc sau đầu, nhắm hai mắt lại, khuôn mặt thanh tú tỏa sáng trong ánh hào quang rực rỡ chói mắt.
Cô hưởng thụ gió núi, cảm nhận thiên nhiên.
Trần Lâm cho ảnh vào album đã mã hóa, sau đó nhận được tin nhắn gửi video của Hoàng Hán Thanh gửi đến.
Lúc đầu cậu không biết nó là gì, sau khi bấm vào, đã giật mình vì tiếng thở hổn hển, lúc muốn đóng nó lại hàng Cẩm đã đi đến, cô ngó nhìn thoáng qua, đã biết nam chính trong video là ai.
Hai người vừa nói về chuyện này xong, lại nhận được tin nhắn của Hàng Dục, cô cúi đầu trả lời.
Trần Lâm cho rằng cô phải đi, ánh mắt trông mong nhìn cô.
Hàng Cẩm trả lời xong, thấy biểu cảm này của cậu, khó nhịn cong khóe môi:
“Sao vậy?”
“Có cần phải trở về không?” Cậu cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô, mái tóc xoăn đen làm mặt mày sáng lên, lúc nói chuyện còn dùng cằm cọ cọ cổ cô:
“Chúng ta vừa mới tới.”
“Không cần.” Hàng Cẩm bị mái tóc xoăn của cậu cọ cho hơi ngứa, cô quay sang nhìn vào mắt cậu nói: “Một tuần sau mới về.”
“Một tuần?” Đôi mắt cậu sáng lên, lặp lại: “Một tuần?”
“Ừm”
Cô không biết cậu đang vui mừng vì điều gì, nhưng cô bị nụ cười này lây nhiễm, ánh mắt vô thức dịu lại: “Có vấn đề gì không?”
“Không có.” Cậu dùng một tay ôm cô vào lòng: “Rất vui vẻ thôi, A Đáp nói nấu nhiều món ngon cho chị ăn, sợ ăn cũng không hết, tôi còn muốn dẫn chị đi sang bên kia núi ngắm hoa, đưa chị đi hái quả dại, đưa chị đi ngâm suối nước nóng, đưa chị đi chợ hoa, muốn dẫn chị đi làm rất nhiều chuyện.”
“Ngày trước đều muốn đưa chị đi trải nghiệm nhiều thứ, nhưng chị quá bận không có thời gian.”
Cậu nói muốn để cô nghỉ ngơi là thật, muốn cô dừng lại ngắm thế giới này là thật, muốn chia sẻ áp lực với cô là thật.
Cậu đứng ở đây, dùng sự cố gắng mấy năm qua của mình nói cho cô biết.
Mỗi một từ cậu nói ra, đều là thật.
Hàng Cẩm đưa tay ôm lấy eo cậu, mặt dán vào ngực, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực:
“Được.”
“Dẫn tôi đi”
“Có thể đi bất cứ nơi nào cũng được.”
Đến tối càng không thấy bóng dáng, nghe nói vợ cậu là Viên Vũ bay qua đây, hai người đi xem phim nên để máy thành yên lặng, không muốn ai làm phiền.
Cậu ở lại đây vài ngày nhưng chẳng giúp được gì cả.
Hội đồng quản trị đều sôi nổi bảo Hàng Để Vân phụ trách con trai mình, nói cậu ta cố tình đến đây để gây rắc rối. Mọi người cùng nhau biểu quyết nâng cấp ED của công ty lên MD, Hàng Dục đồng ý cả hai tay, xách túi bỏ chạy mà không hề do dự.
Vào lúc 6 giờ tối, ông nội Hàng tổ chức buổi họp gia đình, công khai phê phán chuyện giữa Hàng Cẩm cùng Trần Lâm, ông cho rằng Hàng Cẩm không hiểu chuyện, nói bằng tuổi đó còn gây ra chuyện quá đáng kỳ cục như vậy, dặn dò con cháu nhớ kỹ, không được học theo Hàng Cẩm, hãy lấy đó làm bài học.
Hàng Dục đứng lên nói thẳng, cậu sẽ sống theo DINK ( kết hôn không sinh con), sau này sẽ không có con.
Ông nội tức giận đến mức méo miệng, cuối cũng cùng bình tĩnh lại và mắng cậu là đồ đại nghịch bất đạo, một đám người cũng phụ họa theo, nói Hàng Dục không cần gây phiền phức nữa, bây giờ đang nói về chuyện của chị gái cậu, đừng để ông nội tức giận.
Hàng Dục thẳng thắn ngả bài: “Được rồi, khi nào mọi người đồng ý cho chị ấy ở cùng cậu ta, con sẽ cân nhắc việc sinh con, nếu không thì đến bệnh viện triệt sản, chặt đứt cây thịt này cho ông.”
“Mày dám!” Ông Hàng không thở được, suýt nữa té xỉu.
Hàng Đề Vân cũng tức giận đến cả người phát run: “Hàng Dục! đồ khốn kiếp!”
“Đúng vậy, con là tên khốn.”
Hàng Dục thản nhiên cười, nhưng vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng hơn, đôi mắt hoa đào lạnh lẽo liếc nhìn những người quanh bàn tròn:
“Vậy mấy người thì sao? lúc mọi người vô tư sung sướng, chị của tôi chống đỡ cái nhà này, mỗi ngày làm việc đến chết đi sống lại, từ trước đến nay không oán giận một câu, mấy người ngồi mát ăn bát vàng, còn trách chị ấy không nghe lời, chị ấy làm gì? không phải gần đây mới yêu đương thôi sao? chẳng phải chỉ là một tên nhóc thôi sao? kém sáu tuổi thì có làm sao? Lấy thân phận cùng địa vị của chị ấy, tìm người kém tận mười tuổi cũng chẳng thành vấn đề, vậy thì mấy người làm sao? người ta quang minh chính đại, người tình tôi nguyện không ăn trộm, không cướp giật, người ta phạm pháp à? Ăn gạo nhà mấy người sao? mấy người lo cái gì? ngày ngày lo chuyện bao đồng, mẹ nó đều ăn no rửng mỡ.”
“Hàng Dục!” Hàng Đề Vân chỉ cào cậu mắng to: “Hỗn láo, anh câm miệng cho tôi.”
“Ba, con nói cho ba biết, bây giờ là thời đại nào rồi, sao còn cần phải môn đăng hộ đối? sao phải bằng tuổi nhau? cần phải ba mẹ thấy thích hợp thì mới được? thời đại nào rồi còn ép duyên? ba sắp xếp bao nhiêu đối tượng xem mắt cho chị ấy rồi? ba không đếm sao? hôm nay con nói cho ba biết tại đây, nếu chia rẽ hai người họ, chị của con cả đời này sẽ không kết hôn, cũng sẽ không bao giờ nói chuyện qua với ba nữa.”
Hàng Dục chế nhạo: “Mọi người ở đây đều có phần. Mấy người đều khiến chị ấy tổn thương, chị ấy sẽ ghi tạc trong lòng, sau này sẽ tìm từng người tính sổ, tính tình của chị ấy không phải mọi người không biết.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng yên lặng, ngẫm lại tính cách của Hàng Cẩm, sau này còn tính phải nhờ cậy cô nhiều chuyện, nghĩ vậy mỗi người cũng không dám lẫn lộn cả hai chuyện với nhau.
“Ba đồng ý, chị ấy sẽ không thay đổi. Nếu ba không đồng ý, chị ấy vẫn không thay đổi.”
Hàng Dục rót một tách trà ấm cho Hàng Đề Vân, đồng thời rót cho mình một ly rượu. Lúc này: “Vậy ba đang lảng tránh cái gì? sau khi lăn lộn xong, chuyện này kết thúc, ngoài mất đi một đứa con gái ưu tú như vậy, còn mất đi đứa con trai khốn kiếp này, ba hãy tự ngẫm xem sao.”
Nói xong, cậu uống một hơi cạn sạch ly rượu, quay đầu đi ra ngoài.
Ông nội hàng không thể thở được, bất tỉnh ngay lập tức. Một nhóm người chạy tới, có người gọi 120, có người vội vã rót nước tìm thuốc, có người la hét mở cửa sổ cho thông gió, có người đi lái xe đến.
Hàng Dục dựa vào hành lang dài, nhìn chiến trường lộn xộn này, nhắn tin cho Hàng Cẩm:
【 Ông lão bị em chọc tức hôn mê rồi. 】
Một lát sau Hàng Cẩm nhắn lại: 【Tín hiệu trên núi không tốt. 】
Cậu mỉm cười, biết cô đang chuẩn bị tắt điện thoại, lại nói: 【Nhiều nhất là một tuần, bọn họ căng không được lâu đâu.” 】
So với việc vợ cũ xé xác nhân tình như những bộ phim truyền hình khác thì tiêu đề sự việc “Hàng Cẩm tìm được một sinh viên đại học kém mình sáu tuổi” không phải là một tin tức lớn, gây xôn xao dư luận, vừa bắt đầu kích lên một chút. Lại bị chủ đề tiếp theo át đi, mọi người bàn tán là việc CEO của một công ty nào đó có nhân tình và nhân tình ở bên ngoài bị người vợ cả của ông ta phát hiện, còn có đoạn video xxx, cả đoạn video bắt gian gửi lên nhóm công ty, nhiều người đã lan truyền đoạn video đó, ngay cả Trần Lâm cũng đã nhận được.
Cậu cùng Hàng Cẩm xem cùng nhau, nói người này cũng rất biết chơi, mọi người trong giới đều biết.
Lúc hai người thảo luận vấn đề này, họ đã lên đến đỉnh núi Sùng, hai người đến đây vào lúc hai giờ chiều, còn mang theo một thùng đồ dùng học tập mới cho các em học sinh, sau khi phát xong là bốn giờ chiều. Cả hai cùng uống nước rồi cùng nhau leo núi, hai tiếng mới lên đến đỉnh núi.
Chiều mùa hè chạng vạng, đứng trên đỉnh núi Sùng, có thể nhìn thấy cảnh hoàng hôn màu đỏ cam. Công nhân đã đục một tảng đá khổng lồ trên đỉnh núi và khắc hai chữ “Sùng Sơn”, Trần Lâm chụp một bức ảnh, lại chụp một bức ảnh một mình Hàng Cẩm, cô đứng trên đỉnh núi, mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, đội mũ le trắng, mái tóc dài buộc sau đầu, nhắm hai mắt lại, khuôn mặt thanh tú tỏa sáng trong ánh hào quang rực rỡ chói mắt.
Cô hưởng thụ gió núi, cảm nhận thiên nhiên.
Trần Lâm cho ảnh vào album đã mã hóa, sau đó nhận được tin nhắn gửi video của Hoàng Hán Thanh gửi đến.
Lúc đầu cậu không biết nó là gì, sau khi bấm vào, đã giật mình vì tiếng thở hổn hển, lúc muốn đóng nó lại hàng Cẩm đã đi đến, cô ngó nhìn thoáng qua, đã biết nam chính trong video là ai.
Hai người vừa nói về chuyện này xong, lại nhận được tin nhắn của Hàng Dục, cô cúi đầu trả lời.
Trần Lâm cho rằng cô phải đi, ánh mắt trông mong nhìn cô.
Hàng Cẩm trả lời xong, thấy biểu cảm này của cậu, khó nhịn cong khóe môi:
“Sao vậy?”
“Có cần phải trở về không?” Cậu cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô, mái tóc xoăn đen làm mặt mày sáng lên, lúc nói chuyện còn dùng cằm cọ cọ cổ cô:
“Chúng ta vừa mới tới.”
“Không cần.” Hàng Cẩm bị mái tóc xoăn của cậu cọ cho hơi ngứa, cô quay sang nhìn vào mắt cậu nói: “Một tuần sau mới về.”
“Một tuần?” Đôi mắt cậu sáng lên, lặp lại: “Một tuần?”
“Ừm”
Cô không biết cậu đang vui mừng vì điều gì, nhưng cô bị nụ cười này lây nhiễm, ánh mắt vô thức dịu lại: “Có vấn đề gì không?”
“Không có.” Cậu dùng một tay ôm cô vào lòng: “Rất vui vẻ thôi, A Đáp nói nấu nhiều món ngon cho chị ăn, sợ ăn cũng không hết, tôi còn muốn dẫn chị đi sang bên kia núi ngắm hoa, đưa chị đi hái quả dại, đưa chị đi ngâm suối nước nóng, đưa chị đi chợ hoa, muốn dẫn chị đi làm rất nhiều chuyện.”
“Ngày trước đều muốn đưa chị đi trải nghiệm nhiều thứ, nhưng chị quá bận không có thời gian.”
Cậu nói muốn để cô nghỉ ngơi là thật, muốn cô dừng lại ngắm thế giới này là thật, muốn chia sẻ áp lực với cô là thật.
Cậu đứng ở đây, dùng sự cố gắng mấy năm qua của mình nói cho cô biết.
Mỗi một từ cậu nói ra, đều là thật.
Hàng Cẩm đưa tay ôm lấy eo cậu, mặt dán vào ngực, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực:
“Được.”
“Dẫn tôi đi”
“Có thể đi bất cứ nơi nào cũng được.”