Nhớ Em - Đông Ca
Chương 92: Bí mật
Miệng vết thương của Trần Lâm rất sâu và cần được khâu lại. Khi bác sĩ dùng chất khử trùng để rửa vết thương cho cậu, cậu bảo Hàng Cẩm nên ra ngoài vì sợ hình ảnh đầy máu sẽ làm cô khó chịu.
Hàng Cẩm không đi mà đứng bên cạnh, mắt không chớp nhìn bàn tay đầy máu của cậu.
Bác sĩ lau thuốc khử trùng rồi đợi một giây. Thấy Hàng Cẩm không chịu rời đi, ông nắm lấy cổ tay của Trần Lâm, đổ chất khử trùng vào lòng bàn tay và cẩn thận rửa sạch. Trần Lâm cúi đầu, tay phải nắm chặt thành quyền, đau đến bả vai run rẩy, nhưng vẫn cắn răng không rên một tiếng.
Hàng Cẩm đi đến trước mặt cậu, đưa tay vuốt tóc cậu.
Trần Lâm thuận thế ôm lấy eo cô, vùi mặt vào bụng cô, tay phải đang nắm chặt thành nắm đấm, cậu nhắm mắt nghiến răng nghiến lợi, sợ sẽ vô tình hét lên.
Sau khi làm sạch vết thương, bác sĩ nói với Hàng Cẩm: “Bạn trai của cô nhịn đau khá tốt, vừa nãy có người bệnh không bị thương nặng như thế này, còn to hơn cậu ấy, lúc băng bó còn khóc lóc kêu gào suốt.”
Hàng Cẩm nhìn Trần Lâm chảy mồ hôi đầy đầu xuống mặt, lấy khăn giấy lau cho cậu, không trả lời bác sĩ.
Thật ra Trần Lâm đau nhức hết cả người, nhưng vẫn còn lo lắng chuyện khác, nghiến răng nghiến lợi nói chuyện: “Chị về … công ty trước, tôi… có thể ở một mình.”
“Đừng nói chuyện.” Hàng Cẩm ôm đầu cậu, liếc mắt nhìn sang một bên, bác sĩ đang xử lý vết thương, dùng bông băng lau vết máu, thùng rác vứt một đống băng gạc màu đỏ.
Bác sĩ gây mê đến gây tê cho Trần Lâm, sau đó bác sĩ tiến hành khâu vết thương, tổng cộng 9 mũi. Sau khi băng bó, bác sĩ kê đơn thuốc rồi bảo Hàng Cẩm đưa Trần Lâm đến phòng thường để truyền dịch, giải thích các biện pháp phòng ngừa cần kiêng kị.
Gây tê vô cùng đau đớn, sau khi băng bó xong, bàn tay đều tê dại. Khi thuốc tê hết tác dụng, bàn tay sưng tấy lên như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm ngón tay.
Trần Lâm bước ra với gương mặt tái nhợt, chậm rãi đi theo Hàng Cẩm khám uốn ván trước, sau đó vào phòng chờ y tá đến truyền dịch, môi khô khốc, nhìn thấy một bình nước, cốc giấy dùng một lần được nhét chặt đến mức cậu không thể dùng tay phải rút nó ra được.
Hàng Cẩm đi đến rút cốc giấy ra, cúi người rót nước đưa cho cậu.
Trần Lâm nói cảm ơn, nhận nước cho lên miệng uống, lại hỏi cô: “Chị có uống không?”
“Lại đây nằm.” Hàng Cẩm vén chăn lên, tìm dép lê trong tủ lấy ra rồi đặt trên đất.
“Đừng quan tâm.” Trần Lâm đi tới, một tay ôm cô: “Tôi không sao, chị làm việc của mình đi. đừng lo lắng nữa, tôi sẽ quay lại sau khi truyền xong.”
“Chờ y tá đến tôi sẽ đi.” Cô không cử động, một lát sau mới đưa tay vòng lấy eo cậu.
Cảm xúc của cô luôn bị đè nén, trên mặt không biết là vui hay buồn, điều này khiến cậu rất lo lắng về trạng thái của cô.
“Tôi thật sự không sao mà.”
Cậu nghiêng đầu hôn lên tóc cô, hôn lên má cô, dùng tay phải nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi: “Tôi đã suy nghĩ lại, lúc nãy ở công ty tôi quá xúc động, quá liều lĩnh, là tôi…”
Cô cắn cánh môi cậu, dựa vào ngực, nhẹ nhàng nói: “Mùa đông năm kia, vào ngày có cuộc họp thường niên, ba tôi gặp tai nạn, bị dao đâm vào bụng và phải nhập viện một tháng.”
“Người làm ông bị thương, muốn trả thù tôi.”
Trần Lâm nghĩ đến đêm đó vào hai năm trước, lúc đó Hàng Cẩm lạnh lẽo quay về, cảm xúc cô không tốt, tuy rằng không nói điều gì, nhưng cậu cũng đã cảm nhận được.
Chỉ là còn chưa kịp hỏi, hôm sau cô đã nói chia tay cậu.
Trần Lâm ôm chặt eo cô: “Tôi nghe nói một chút về dự án Daohe, nếu không đáp ứng được điều kiện sát nhập mua lại, chỉ có thể phá sản, không liên quan gì đến chị, tuy rằng tôi không biết tại sao hai năm trước tên đó đến trả thù chị, nhưng nhất định không phải là chị sai.”
Khóe mắt Hàng Cẩm nóng lên, còn chưa kịp phản ứng, nước mắt liền chảy ra.
Cô cắn bờ vai cậu, dụi mắt vào chiếc áo sơ mi, giọng cô mang theo giọng mũi: “Đêm sinh nhật năm sáu tuổi của tôi, có một tên trộm đột nhập vào nhà, ông ta muốn trộm đồ nhưng không thành, bỗng nhiên phát bệnh nhồi máu cơ tim chết trong phòng tôi, người đó là ba của tên đó.”
24 năm từ ngày đó qua đi, cô chưa từng nhắc đến chuyện này với ai khác.
Trần Lâm là người đầu tiên biết được bí mật này.
Hàng Cẩm không đi mà đứng bên cạnh, mắt không chớp nhìn bàn tay đầy máu của cậu.
Bác sĩ lau thuốc khử trùng rồi đợi một giây. Thấy Hàng Cẩm không chịu rời đi, ông nắm lấy cổ tay của Trần Lâm, đổ chất khử trùng vào lòng bàn tay và cẩn thận rửa sạch. Trần Lâm cúi đầu, tay phải nắm chặt thành quyền, đau đến bả vai run rẩy, nhưng vẫn cắn răng không rên một tiếng.
Hàng Cẩm đi đến trước mặt cậu, đưa tay vuốt tóc cậu.
Trần Lâm thuận thế ôm lấy eo cô, vùi mặt vào bụng cô, tay phải đang nắm chặt thành nắm đấm, cậu nhắm mắt nghiến răng nghiến lợi, sợ sẽ vô tình hét lên.
Sau khi làm sạch vết thương, bác sĩ nói với Hàng Cẩm: “Bạn trai của cô nhịn đau khá tốt, vừa nãy có người bệnh không bị thương nặng như thế này, còn to hơn cậu ấy, lúc băng bó còn khóc lóc kêu gào suốt.”
Hàng Cẩm nhìn Trần Lâm chảy mồ hôi đầy đầu xuống mặt, lấy khăn giấy lau cho cậu, không trả lời bác sĩ.
Thật ra Trần Lâm đau nhức hết cả người, nhưng vẫn còn lo lắng chuyện khác, nghiến răng nghiến lợi nói chuyện: “Chị về … công ty trước, tôi… có thể ở một mình.”
“Đừng nói chuyện.” Hàng Cẩm ôm đầu cậu, liếc mắt nhìn sang một bên, bác sĩ đang xử lý vết thương, dùng bông băng lau vết máu, thùng rác vứt một đống băng gạc màu đỏ.
Bác sĩ gây mê đến gây tê cho Trần Lâm, sau đó bác sĩ tiến hành khâu vết thương, tổng cộng 9 mũi. Sau khi băng bó, bác sĩ kê đơn thuốc rồi bảo Hàng Cẩm đưa Trần Lâm đến phòng thường để truyền dịch, giải thích các biện pháp phòng ngừa cần kiêng kị.
Gây tê vô cùng đau đớn, sau khi băng bó xong, bàn tay đều tê dại. Khi thuốc tê hết tác dụng, bàn tay sưng tấy lên như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm ngón tay.
Trần Lâm bước ra với gương mặt tái nhợt, chậm rãi đi theo Hàng Cẩm khám uốn ván trước, sau đó vào phòng chờ y tá đến truyền dịch, môi khô khốc, nhìn thấy một bình nước, cốc giấy dùng một lần được nhét chặt đến mức cậu không thể dùng tay phải rút nó ra được.
Hàng Cẩm đi đến rút cốc giấy ra, cúi người rót nước đưa cho cậu.
Trần Lâm nói cảm ơn, nhận nước cho lên miệng uống, lại hỏi cô: “Chị có uống không?”
“Lại đây nằm.” Hàng Cẩm vén chăn lên, tìm dép lê trong tủ lấy ra rồi đặt trên đất.
“Đừng quan tâm.” Trần Lâm đi tới, một tay ôm cô: “Tôi không sao, chị làm việc của mình đi. đừng lo lắng nữa, tôi sẽ quay lại sau khi truyền xong.”
“Chờ y tá đến tôi sẽ đi.” Cô không cử động, một lát sau mới đưa tay vòng lấy eo cậu.
Cảm xúc của cô luôn bị đè nén, trên mặt không biết là vui hay buồn, điều này khiến cậu rất lo lắng về trạng thái của cô.
“Tôi thật sự không sao mà.”
Cậu nghiêng đầu hôn lên tóc cô, hôn lên má cô, dùng tay phải nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi: “Tôi đã suy nghĩ lại, lúc nãy ở công ty tôi quá xúc động, quá liều lĩnh, là tôi…”
Cô cắn cánh môi cậu, dựa vào ngực, nhẹ nhàng nói: “Mùa đông năm kia, vào ngày có cuộc họp thường niên, ba tôi gặp tai nạn, bị dao đâm vào bụng và phải nhập viện một tháng.”
“Người làm ông bị thương, muốn trả thù tôi.”
Trần Lâm nghĩ đến đêm đó vào hai năm trước, lúc đó Hàng Cẩm lạnh lẽo quay về, cảm xúc cô không tốt, tuy rằng không nói điều gì, nhưng cậu cũng đã cảm nhận được.
Chỉ là còn chưa kịp hỏi, hôm sau cô đã nói chia tay cậu.
Trần Lâm ôm chặt eo cô: “Tôi nghe nói một chút về dự án Daohe, nếu không đáp ứng được điều kiện sát nhập mua lại, chỉ có thể phá sản, không liên quan gì đến chị, tuy rằng tôi không biết tại sao hai năm trước tên đó đến trả thù chị, nhưng nhất định không phải là chị sai.”
Khóe mắt Hàng Cẩm nóng lên, còn chưa kịp phản ứng, nước mắt liền chảy ra.
Cô cắn bờ vai cậu, dụi mắt vào chiếc áo sơ mi, giọng cô mang theo giọng mũi: “Đêm sinh nhật năm sáu tuổi của tôi, có một tên trộm đột nhập vào nhà, ông ta muốn trộm đồ nhưng không thành, bỗng nhiên phát bệnh nhồi máu cơ tim chết trong phòng tôi, người đó là ba của tên đó.”
24 năm từ ngày đó qua đi, cô chưa từng nhắc đến chuyện này với ai khác.
Trần Lâm là người đầu tiên biết được bí mật này.