Nhớ Em - Đông Ca
Chương 89: Ngủ đi
Sáng sớm Trần Lâm đã làm một bàn đồ ăn sáng.
Vì muốn ngồi cùng ăn cơm với Hàng Cẩm, nên còn xào thêm hai món.
“Ăn được không?” Cậu thổi thổi cháo, sau đó mới đặt ở trước mặt Hàng Cẩm.
Hàng Cẩm đang ăn thịt xào ớt xanh, nghe vậy gật gật đầu, lại ăn hai thìa cháo, buổi sáng cô ăn khá ít, nên chỉ vài miếng đã dừng, Trần Lâm ăn sạch đồ còn lại của cô, thấy thời gian không còn nhiều, cho bát đũa vào bồn rửa, rồi xách ba lô chạy theo phía sau cô.
“Ở công ty có gì không hiểu hãy hỏi Đằng Bình.” Hàng Cẩm nâng tay lên xem giờ:
“Sau này đừng làm bữa sáng.”
“Tôi muốn cùng nhau ăn cơm.” Trần Lâm nắm tay cô, ánh mắt nhìn thẳng, nhưng khóe mắt lại liếc xem thái độ của cô.
Hàng Cẩm không nói nữa.
Đến cửa khu nhà, Trần Lâm đeo ba lô chạy về phía công ty, nơi này cách công ty chỉ mười phút đi bộ, có khi chạy chỉ cần mất sáu phút.
Sau khi Hàng Cẩm ngồi lên xe, nhận lấy ipad xem lịch trình của tuần này, thấy buổi trưa và tối được sắp xếp dày đặc, cô lướt ngón trỏ lên giao diện, nói về phía Đằng Bình:
“Tuần này chừa thời gian một buổi tối cho tôi.”
“Vâng, có chuyện gì quan trọng ạ?” Đằng Bình cầm di động ghi chú lại.
“Không có.”
Hàng Cẩm quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, Trần Lâm đang chạy nhanh cùng chiếc ba lô trên lưng, nhưng đã bị chiếc Maybach lướt qua ném lại phía sau.
Đằng Bình nhìn vào gương chiếu hậu, theo tầm mắt của Hàng Cẩm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, liếc mắt thấy Trần Lâm, lập tức bừng tỉnh: “Vâng, đã biết.”
Đúng là không dễ dàng, haiz, sếp Hàng đã thông suốt rồi, lại còn biết đi hẹn hò à.
Cậu đột nhiên có cảm giác chua xót như con gái nhà mình đã lớn rồi, cầm điện thoại sửa thời gian, dứt khoát đẩy lùi ba buổi tiệc xã giao, cho Hàng Cẩm rảnh ba tối liền.
Vào tối thứ sáu, công ty tổ chức lễ chào mừng nhân viên mới, mọi người cùng nhau ăn tối ở nhà hàng dưới lầu. Một số đồng nghiệp nữ ngồi cạnh Trần Lâm, thỉnh thoảng hỏi vài câu: Ví dụ như cậu thường đọc sách trong công ty, đang chuẩn bị cho kỳ thi phải không?
Hay ví như, mỗi ngày làm xong việc có thể tan tầm đúng giờ, tại sao thường xuyên chủ động ở lại làm thêm giờ?
Còn hỏi cậu ở đâu, sao mỗi lần đều chạy vã mồ hôi đến công ty, chỗ ở rất gần đây phải không?
Cô gái lễ tân có ấn tượng với cậu, hỏi trước đây đã từng đến công ty phải không, mấy người trong bộ phận đánh giá nghe thấy vậy, nghĩ ngay đến đã gặp qua cậu ở đâu, chỉ vào cậu nói:
“Tôi nhớ ra rồi, cậu là người đầu tư vào phần mềm dỗ ngủ phải không?”
Một câu nói khiến tất cả đồng nghiệp trong bàn chấn động.
“Cái gì? Cậu là người đầu tư? Cái phần mềm dỗ ngủ kia á?”
“Tôi nhớ phần mềm này rất phổ biến. Chắc cậu cũng kiếm được rất nhiều tiền phải không?”
“Vậy sao còn phải vào đây thực tập?”
“Đúng vậy, đúng vậy, sao cậu lại vào công ty này thực tập thế?”
Trần Lâm vừa ăn vừa nghe những câu hỏi này, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, một đồng nghiệp nam khác cũng đến giải vây nói: “Khẳng định phải ở đây để trải nghiệm cuộc sống, thấy cậu ấy đều đọc rất nhiều sách, những cuốn sách và tài liệu của chúng ta cũng đọc rất nhiều, cũng học được nhiều điều mà.”
“Cậu không phải là phú nhị đại chứ? Tính học tập xong về kế thừa gia sản à?”
Có người cười hỏi: “Có đúng là học thành tài ở công ty chúng tôi rồi về kế nghiệp gia đình hả?”
Trần Lâm nhẹ lắc đầu: “Đều không phải, phần mềm dỗ ngủ là vừa lúc có duyên với tôi, đến đây thực tập là chỉ muốn học hỏi, còn có thể chia sẻ gánh nặng cùng bạn gái.”
“Cậu có bạn gái?” Một nữ đồng nghiệp lộ vẻ tan nát cõi lòng:
“A, sao cậu lại có bạn gái rồi?”
“Thôi xong rồi, thật vất vả công ty mới tuyển được một anh chàng soái ca, hóa ra lại là hoa đã có chủ.”
“Phải không? Ngày nào cậu cũng lên mạng nhiều giờ, tôi cũng không thấy nói chuyện điện thoại với bạn gái, chẳng lẽ cậu nói dối chúng tôi?”
Có người tò mò hỏi:
“Cậu không lừa chúng tôi chứ?”
“Đúng vậy, tôi cũng không thấy cậu gọi điện nói chuyện với ai.”
Trần Lâm uống một ngụm đồ uống, nhìn Hàng Cẩm cùng Đằng Bình đang đi vào cửa, khẽ mỉm cười nói: “Hôm nào rảnh sẽ giới thiệu với mọi người.”
Hàng Cẩm chỉ đến cho có mặt chào hỏi, xong rời đi mà không để lại ánh mắt nào cho Trần Lâm, tối nay cô còn phải tham gia một cuộc đấu giá từ thiện, họp video vào lúc 9 giờ, trưa đã hẹn đối tượng đi xem mắt.
Bữa ăn ban đầu dự kiến vào thứ bảy đã được chuyển sang trưa thứ sáu. Phía nhà trai nói rằng người ta có buổi triển lãm nghệ thuật phải tham dự vào thứ bảy.
Con trai bạn học cũ của Phùng Thục Quân không phải là người trong giới, mà là một nghệ sĩ. Anh ta ăn mặc rất giản dị, mỗi chữ nói ra đều là Raphael hoặc Kandinsky. Nói đến chuyện kết hôn, anh ta hy vọng sẽ được tự do sau khi kết hôn, muốn tìm một người phụ nữ có thể hỗ trợ sự nghiệp của anh ta, nói người ta bảo rằng đằng sau mỗi người đàn ông thành đạt đều có bóng dáng một người phụ nữ trả giá trong thầm lặng, hy vọng Hàng Cẩm chính là người đó.
Hàng Cẩm một nhấp ngụm rượu vang đỏ, nhàn nhạt cười hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Tôi biết, cô cũng rất ưu tú, nhưng đàn bà kết hôn phải sống vì gia đình, hy sinh cho gia đình, nếu không, phụ nữ tồn tại có ý nghĩa gì nữa.”
“Tôi thanh toán rồi, anh dùng đi.” Hàng Cẩm đứng dậy chạy lấy người.
“Này, ý cô là sao?” Đối phương đứng lên: “Nếu cô không muốn làm bà chủ của gia đình, chúng ta có thể bàn bạc, cô có thể đưa ra ý kiến của mình.”
“Ý của tôi là…” Hàng Cẩm quay đầu, dáng vẻ hờ hững, giọng nói lạnh lùng: “Anh có thể biến.”
Hôm nay tâm trạng của Hàng Cẩm cũng không được tốt, sau khi xem mắt cùng đối tượng xong, đã nhận ngay được điện thoại của Phùng Thục Quân, bà hỏi có phải cô nói gì không hay phải không, bên nhà trai cảm thấy cô không được lễ phép, chưa ăn cơm xong đã bỏ đi rồi.
Hàng cẩm không bào chữa cho mình, chỉ hỏi mẹ: “Mẹ, phụ nữ tồn tại là phải kết hôn à? Sứ mệnh của người phụ nữ nhất thiết cần phải sinh con à?”
Nói xong câu đó, cô liền cúp điện thoại, xoay người tiếp tục xem tài liệu.
Cả ngày nay cô đều mệt mỏi, còn không muốn nói chuyện, 10 giờ 30 phút đêm mới về đến nhà, vừa mở cửa, đã bị Trần Lâm đứng bên trong cánh cửa ôm vào lòng.
“Có phải mệt lắm không?” Cậu ôm cô, thay cô cởi giày.
Cô dựa vào vai cậu, nhắm hai mắt ừm một tiếng.
Cậu nâng mông cô lên rồi ôm người ngồi trên sô pha, dùng tay vỗ nhẹ lưng cô:
“Có đói không? muốn ăn gì?”
Cô lắc đầu.
“Vậy ngủ đi, tôi ngủ cùng chị một lát, sau đó đi tắm.”
Cậu ôm cô nằm xuống, đặt lòng bàn tay rộng sau gáy cô, vuốt mái tóc, sau đó tiến đến hôn lên khóe môi:”Uống rượu?”
“Ừm.”
“Hôn một lát nhé?” Cậu mổ mổ vành môi cô.
Cô bị hôn đến nhẹ cong khóe môi, giọng mệt mỏi gọi tên: “Trần Lâm.”
“Ừm.” Cậu ôm chặt cô: “Không hôn nữa, chị ngủ đi.”
Cuối cùng cô cũng thả lỏng rồi nhắm mắt lại.
Trần Lâm nhìn chằm chằm khuôn mặt mệt mỏi đang ngủ, lần nữa cúi đầu hôn hôn trán cô.
Vì muốn ngồi cùng ăn cơm với Hàng Cẩm, nên còn xào thêm hai món.
“Ăn được không?” Cậu thổi thổi cháo, sau đó mới đặt ở trước mặt Hàng Cẩm.
Hàng Cẩm đang ăn thịt xào ớt xanh, nghe vậy gật gật đầu, lại ăn hai thìa cháo, buổi sáng cô ăn khá ít, nên chỉ vài miếng đã dừng, Trần Lâm ăn sạch đồ còn lại của cô, thấy thời gian không còn nhiều, cho bát đũa vào bồn rửa, rồi xách ba lô chạy theo phía sau cô.
“Ở công ty có gì không hiểu hãy hỏi Đằng Bình.” Hàng Cẩm nâng tay lên xem giờ:
“Sau này đừng làm bữa sáng.”
“Tôi muốn cùng nhau ăn cơm.” Trần Lâm nắm tay cô, ánh mắt nhìn thẳng, nhưng khóe mắt lại liếc xem thái độ của cô.
Hàng Cẩm không nói nữa.
Đến cửa khu nhà, Trần Lâm đeo ba lô chạy về phía công ty, nơi này cách công ty chỉ mười phút đi bộ, có khi chạy chỉ cần mất sáu phút.
Sau khi Hàng Cẩm ngồi lên xe, nhận lấy ipad xem lịch trình của tuần này, thấy buổi trưa và tối được sắp xếp dày đặc, cô lướt ngón trỏ lên giao diện, nói về phía Đằng Bình:
“Tuần này chừa thời gian một buổi tối cho tôi.”
“Vâng, có chuyện gì quan trọng ạ?” Đằng Bình cầm di động ghi chú lại.
“Không có.”
Hàng Cẩm quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, Trần Lâm đang chạy nhanh cùng chiếc ba lô trên lưng, nhưng đã bị chiếc Maybach lướt qua ném lại phía sau.
Đằng Bình nhìn vào gương chiếu hậu, theo tầm mắt của Hàng Cẩm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, liếc mắt thấy Trần Lâm, lập tức bừng tỉnh: “Vâng, đã biết.”
Đúng là không dễ dàng, haiz, sếp Hàng đã thông suốt rồi, lại còn biết đi hẹn hò à.
Cậu đột nhiên có cảm giác chua xót như con gái nhà mình đã lớn rồi, cầm điện thoại sửa thời gian, dứt khoát đẩy lùi ba buổi tiệc xã giao, cho Hàng Cẩm rảnh ba tối liền.
Vào tối thứ sáu, công ty tổ chức lễ chào mừng nhân viên mới, mọi người cùng nhau ăn tối ở nhà hàng dưới lầu. Một số đồng nghiệp nữ ngồi cạnh Trần Lâm, thỉnh thoảng hỏi vài câu: Ví dụ như cậu thường đọc sách trong công ty, đang chuẩn bị cho kỳ thi phải không?
Hay ví như, mỗi ngày làm xong việc có thể tan tầm đúng giờ, tại sao thường xuyên chủ động ở lại làm thêm giờ?
Còn hỏi cậu ở đâu, sao mỗi lần đều chạy vã mồ hôi đến công ty, chỗ ở rất gần đây phải không?
Cô gái lễ tân có ấn tượng với cậu, hỏi trước đây đã từng đến công ty phải không, mấy người trong bộ phận đánh giá nghe thấy vậy, nghĩ ngay đến đã gặp qua cậu ở đâu, chỉ vào cậu nói:
“Tôi nhớ ra rồi, cậu là người đầu tư vào phần mềm dỗ ngủ phải không?”
Một câu nói khiến tất cả đồng nghiệp trong bàn chấn động.
“Cái gì? Cậu là người đầu tư? Cái phần mềm dỗ ngủ kia á?”
“Tôi nhớ phần mềm này rất phổ biến. Chắc cậu cũng kiếm được rất nhiều tiền phải không?”
“Vậy sao còn phải vào đây thực tập?”
“Đúng vậy, đúng vậy, sao cậu lại vào công ty này thực tập thế?”
Trần Lâm vừa ăn vừa nghe những câu hỏi này, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, một đồng nghiệp nam khác cũng đến giải vây nói: “Khẳng định phải ở đây để trải nghiệm cuộc sống, thấy cậu ấy đều đọc rất nhiều sách, những cuốn sách và tài liệu của chúng ta cũng đọc rất nhiều, cũng học được nhiều điều mà.”
“Cậu không phải là phú nhị đại chứ? Tính học tập xong về kế thừa gia sản à?”
Có người cười hỏi: “Có đúng là học thành tài ở công ty chúng tôi rồi về kế nghiệp gia đình hả?”
Trần Lâm nhẹ lắc đầu: “Đều không phải, phần mềm dỗ ngủ là vừa lúc có duyên với tôi, đến đây thực tập là chỉ muốn học hỏi, còn có thể chia sẻ gánh nặng cùng bạn gái.”
“Cậu có bạn gái?” Một nữ đồng nghiệp lộ vẻ tan nát cõi lòng:
“A, sao cậu lại có bạn gái rồi?”
“Thôi xong rồi, thật vất vả công ty mới tuyển được một anh chàng soái ca, hóa ra lại là hoa đã có chủ.”
“Phải không? Ngày nào cậu cũng lên mạng nhiều giờ, tôi cũng không thấy nói chuyện điện thoại với bạn gái, chẳng lẽ cậu nói dối chúng tôi?”
Có người tò mò hỏi:
“Cậu không lừa chúng tôi chứ?”
“Đúng vậy, tôi cũng không thấy cậu gọi điện nói chuyện với ai.”
Trần Lâm uống một ngụm đồ uống, nhìn Hàng Cẩm cùng Đằng Bình đang đi vào cửa, khẽ mỉm cười nói: “Hôm nào rảnh sẽ giới thiệu với mọi người.”
Hàng Cẩm chỉ đến cho có mặt chào hỏi, xong rời đi mà không để lại ánh mắt nào cho Trần Lâm, tối nay cô còn phải tham gia một cuộc đấu giá từ thiện, họp video vào lúc 9 giờ, trưa đã hẹn đối tượng đi xem mắt.
Bữa ăn ban đầu dự kiến vào thứ bảy đã được chuyển sang trưa thứ sáu. Phía nhà trai nói rằng người ta có buổi triển lãm nghệ thuật phải tham dự vào thứ bảy.
Con trai bạn học cũ của Phùng Thục Quân không phải là người trong giới, mà là một nghệ sĩ. Anh ta ăn mặc rất giản dị, mỗi chữ nói ra đều là Raphael hoặc Kandinsky. Nói đến chuyện kết hôn, anh ta hy vọng sẽ được tự do sau khi kết hôn, muốn tìm một người phụ nữ có thể hỗ trợ sự nghiệp của anh ta, nói người ta bảo rằng đằng sau mỗi người đàn ông thành đạt đều có bóng dáng một người phụ nữ trả giá trong thầm lặng, hy vọng Hàng Cẩm chính là người đó.
Hàng Cẩm một nhấp ngụm rượu vang đỏ, nhàn nhạt cười hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Tôi biết, cô cũng rất ưu tú, nhưng đàn bà kết hôn phải sống vì gia đình, hy sinh cho gia đình, nếu không, phụ nữ tồn tại có ý nghĩa gì nữa.”
“Tôi thanh toán rồi, anh dùng đi.” Hàng Cẩm đứng dậy chạy lấy người.
“Này, ý cô là sao?” Đối phương đứng lên: “Nếu cô không muốn làm bà chủ của gia đình, chúng ta có thể bàn bạc, cô có thể đưa ra ý kiến của mình.”
“Ý của tôi là…” Hàng Cẩm quay đầu, dáng vẻ hờ hững, giọng nói lạnh lùng: “Anh có thể biến.”
Hôm nay tâm trạng của Hàng Cẩm cũng không được tốt, sau khi xem mắt cùng đối tượng xong, đã nhận ngay được điện thoại của Phùng Thục Quân, bà hỏi có phải cô nói gì không hay phải không, bên nhà trai cảm thấy cô không được lễ phép, chưa ăn cơm xong đã bỏ đi rồi.
Hàng cẩm không bào chữa cho mình, chỉ hỏi mẹ: “Mẹ, phụ nữ tồn tại là phải kết hôn à? Sứ mệnh của người phụ nữ nhất thiết cần phải sinh con à?”
Nói xong câu đó, cô liền cúp điện thoại, xoay người tiếp tục xem tài liệu.
Cả ngày nay cô đều mệt mỏi, còn không muốn nói chuyện, 10 giờ 30 phút đêm mới về đến nhà, vừa mở cửa, đã bị Trần Lâm đứng bên trong cánh cửa ôm vào lòng.
“Có phải mệt lắm không?” Cậu ôm cô, thay cô cởi giày.
Cô dựa vào vai cậu, nhắm hai mắt ừm một tiếng.
Cậu nâng mông cô lên rồi ôm người ngồi trên sô pha, dùng tay vỗ nhẹ lưng cô:
“Có đói không? muốn ăn gì?”
Cô lắc đầu.
“Vậy ngủ đi, tôi ngủ cùng chị một lát, sau đó đi tắm.”
Cậu ôm cô nằm xuống, đặt lòng bàn tay rộng sau gáy cô, vuốt mái tóc, sau đó tiến đến hôn lên khóe môi:”Uống rượu?”
“Ừm.”
“Hôn một lát nhé?” Cậu mổ mổ vành môi cô.
Cô bị hôn đến nhẹ cong khóe môi, giọng mệt mỏi gọi tên: “Trần Lâm.”
“Ừm.” Cậu ôm chặt cô: “Không hôn nữa, chị ngủ đi.”
Cuối cùng cô cũng thả lỏng rồi nhắm mắt lại.
Trần Lâm nhìn chằm chằm khuôn mặt mệt mỏi đang ngủ, lần nữa cúi đầu hôn hôn trán cô.