Nhớ Em - Đông Ca
Chương 80: Làm đi
Hàng Cẩm nằm trên giường đọc sách, ba phút trôi qua mà chưa lật qua trang khác.
Trần Lâm ôm chăn làm giường ngủ dưới đất, trên người vẫn chỉ vây chiếc khăn tắm, qua động tác vẫn có thể thấy cây gậy kia vẫn trong trạng thái cứng rắn, vì khăn tắm vẫn bị đỉnh lên thành một cái lều.
Cô nhìn vào sách vài phút, phát hiện không thấy vào đầu chữ nào, đặt sách sang một bên, nằm xuống ngủ.
Trần Lâm thấy cô đi ngủ, cũng nằm xuống theo, nhưng cậu không ngủ được, vẫn đang ở trạng thái hưng phấn, cây gậy cứng đến phát đau, vì vậy mắt nhắm lại nhớ đến công thức toán học, thậm chí còn làm bài tập trong não.
Hàng Cẩm trở mình, mười phút trôi qua, vẫn không hề buồn ngủ, nhìn Trần Lâm dưới đất cũng không ngủ, nóng đến mức mạch máu ở cổ gồ lên, chắc không chịu được, cậu đứng lên đi tắm nước lạnh, nằm về chỗ, mà cây gậy vẫn còn cương cứng.
Cậu khó chịu đến cuộn tròn, lại hít sâu một hơi chiếc gối đầu có hương của Hàng Cẩm, trong phòng yên tĩnh, động tác hít ngửi gối đầu của cậu vang lên rất lớn.
Hàng Cẩm nhắm mắt lại, trở mình, lại quay trở lại, cô không ngủ được, mà đầu sỏ cái tội này thuộc về người đang nằm dưới đất kia.
Cô đưa tay vỗ vỗ đệm: “Lên đây.”
Trần Lâm như nhảy bắn lên từ mặt đất, hai mắt trừng lớn, con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh:
“Gì cơ?”
Hàng Cẩm nhìn cậu, lại giơ tay vỗ vỗ bên cạnh: “Lên đây.”
Trần Lâm dùng tốc độ cực nhanh bò lên, đưa tay muốn ôm cô, bị ngón trỏ Hàng Cẩm chỉ vào ngực, nói: “Đừng nhúc nhích, ngủ.”
“Ừm.” Mặc dù như vậy cũng đã rất thỏa mãn, cậu nằm nghiêng người, mặt đối mắt với cô, khóe môi cong lên, nhìn cô không chớp mắt.
Hàng Cẩm nhắm hai mắt lại, cảm nhận tầm mắt nóng bỏng quét qua mặt rồi đến môi mình, quét qua môi lại đến ngực, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng đặt dưới eo, thấy cô không có phản ứng, lại dùng lực bóp chặt hơn, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Trên người cậu rất nóng, trái tim đập thình thịch, vòng tay ôm cô không dám sờ loạn, sợ quấy rầy giấc ngủ của cô.
Hàng Cẩm vẫn không thể ngủ, cô mở mắt ra, dùng răng cắn vào bên tai cậu, giọng nói hàm hồ:
“Làm đi.”
Trần Lâm không nghe rõ, nắm cằm cô hỏi lại: “Chị vừa nói gì?”
Hàng Cẩm không trả lời, ngẩng cằm chủ động cắn môi cậu, cánh tày vòng ra sau cổ, dán cơ thể đến gần, một tay khác kéo khăn tắm của cậu xuống, sờ cây gậy th*t đang gắng gượng.
Cậu thở dốc một lúc, dùng một tay giữ gáy cô, hôn thật mạnh vào môi và lưỡi cô, đưa đầu lưỡi vào, khuấy động gốc lưỡi, hôn đến mức cô không thở được, rồi sau đó hôn dọc một đường xuống cổ cô, liếm hạt đậu qua lớp áo ngủ.
Cô cảm thấy thoải mái khi được liếm, vô thức túm lấy tóc cậu, nâng ngực lên đưa lên miệng cậu, bàn tay nắm lấy bầu thịt đưa lên miệng, dùng đầu lưỡi liếm, hôn và mút xuyên qua váy ngủ của cô, đầu lưỡi chống vào khảy khảy.
Cô vặn vẹo eo không chịu nổi, cơ thể tiết ra một lượng lớn nước dịch vì ham muốn.
Cô thở hổn hển, túm lấy tóc cậu, Trần Lâm cúi người hôn cô lần nữa, dùng một tay cởi áo ngủ của cô, dùng hai tay ôm lấy ngực, xoa xoa thật mạnh. Sau khi hôn lên môi cô, cậu lại cúi đầu cắn vào bầu thịt mềm mại, cho vào miệng liếm, dùng tay ép hai bầu ngực lại, đưa lưỡi liếm hai hạt đậu đỏ.
Cô hé môi thở hổn hển, không thể chịu nổi rên rỉ từ khoang mũi.
Dừng ở trong tai, quá hấp dẫn.
Trần Lâm lại liếm xuống vòng eo thon thả của cô, sau đó dùng hai tay ôm lấy eo cô, để cô ngồi lên mặt mình, một tay giữ mông cô lại, tay kia vạch hoa môi của cô rồi đi vào quét qua những cánh hoa hồng, liếm hạt cho đến khi sung huyết cứng lại, sau đó cậu dùng răng cắn nhẹ viên thịt gồ lên đó, ngậm vào miệng mút đi mút lại.
Hàng Cẩm bị hút mạnh đến nỗi eo cô rung lên dữ dội. Cô chống tay vào tường, cố tránh đi môi lưỡi của cậu, nhưng bị giữ mông và ấn xuống chặt hơn, chiếc lưỡi linh hoạt lướt qua nơi riêng tư của cô, cảm giác có khoái cảm tê dại dâng trào dọc theo xương cụt đi lên, cảm thấy sung sướng đến mức muốn khóc, cô cắn môi nhưng không ngăn được tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng: “A…”
Trần Lâm ôm chăn làm giường ngủ dưới đất, trên người vẫn chỉ vây chiếc khăn tắm, qua động tác vẫn có thể thấy cây gậy kia vẫn trong trạng thái cứng rắn, vì khăn tắm vẫn bị đỉnh lên thành một cái lều.
Cô nhìn vào sách vài phút, phát hiện không thấy vào đầu chữ nào, đặt sách sang một bên, nằm xuống ngủ.
Trần Lâm thấy cô đi ngủ, cũng nằm xuống theo, nhưng cậu không ngủ được, vẫn đang ở trạng thái hưng phấn, cây gậy cứng đến phát đau, vì vậy mắt nhắm lại nhớ đến công thức toán học, thậm chí còn làm bài tập trong não.
Hàng Cẩm trở mình, mười phút trôi qua, vẫn không hề buồn ngủ, nhìn Trần Lâm dưới đất cũng không ngủ, nóng đến mức mạch máu ở cổ gồ lên, chắc không chịu được, cậu đứng lên đi tắm nước lạnh, nằm về chỗ, mà cây gậy vẫn còn cương cứng.
Cậu khó chịu đến cuộn tròn, lại hít sâu một hơi chiếc gối đầu có hương của Hàng Cẩm, trong phòng yên tĩnh, động tác hít ngửi gối đầu của cậu vang lên rất lớn.
Hàng Cẩm nhắm mắt lại, trở mình, lại quay trở lại, cô không ngủ được, mà đầu sỏ cái tội này thuộc về người đang nằm dưới đất kia.
Cô đưa tay vỗ vỗ đệm: “Lên đây.”
Trần Lâm như nhảy bắn lên từ mặt đất, hai mắt trừng lớn, con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh:
“Gì cơ?”
Hàng Cẩm nhìn cậu, lại giơ tay vỗ vỗ bên cạnh: “Lên đây.”
Trần Lâm dùng tốc độ cực nhanh bò lên, đưa tay muốn ôm cô, bị ngón trỏ Hàng Cẩm chỉ vào ngực, nói: “Đừng nhúc nhích, ngủ.”
“Ừm.” Mặc dù như vậy cũng đã rất thỏa mãn, cậu nằm nghiêng người, mặt đối mắt với cô, khóe môi cong lên, nhìn cô không chớp mắt.
Hàng Cẩm nhắm hai mắt lại, cảm nhận tầm mắt nóng bỏng quét qua mặt rồi đến môi mình, quét qua môi lại đến ngực, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng đặt dưới eo, thấy cô không có phản ứng, lại dùng lực bóp chặt hơn, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Trên người cậu rất nóng, trái tim đập thình thịch, vòng tay ôm cô không dám sờ loạn, sợ quấy rầy giấc ngủ của cô.
Hàng Cẩm vẫn không thể ngủ, cô mở mắt ra, dùng răng cắn vào bên tai cậu, giọng nói hàm hồ:
“Làm đi.”
Trần Lâm không nghe rõ, nắm cằm cô hỏi lại: “Chị vừa nói gì?”
Hàng Cẩm không trả lời, ngẩng cằm chủ động cắn môi cậu, cánh tày vòng ra sau cổ, dán cơ thể đến gần, một tay khác kéo khăn tắm của cậu xuống, sờ cây gậy th*t đang gắng gượng.
Cậu thở dốc một lúc, dùng một tay giữ gáy cô, hôn thật mạnh vào môi và lưỡi cô, đưa đầu lưỡi vào, khuấy động gốc lưỡi, hôn đến mức cô không thở được, rồi sau đó hôn dọc một đường xuống cổ cô, liếm hạt đậu qua lớp áo ngủ.
Cô cảm thấy thoải mái khi được liếm, vô thức túm lấy tóc cậu, nâng ngực lên đưa lên miệng cậu, bàn tay nắm lấy bầu thịt đưa lên miệng, dùng đầu lưỡi liếm, hôn và mút xuyên qua váy ngủ của cô, đầu lưỡi chống vào khảy khảy.
Cô vặn vẹo eo không chịu nổi, cơ thể tiết ra một lượng lớn nước dịch vì ham muốn.
Cô thở hổn hển, túm lấy tóc cậu, Trần Lâm cúi người hôn cô lần nữa, dùng một tay cởi áo ngủ của cô, dùng hai tay ôm lấy ngực, xoa xoa thật mạnh. Sau khi hôn lên môi cô, cậu lại cúi đầu cắn vào bầu thịt mềm mại, cho vào miệng liếm, dùng tay ép hai bầu ngực lại, đưa lưỡi liếm hai hạt đậu đỏ.
Cô hé môi thở hổn hển, không thể chịu nổi rên rỉ từ khoang mũi.
Dừng ở trong tai, quá hấp dẫn.
Trần Lâm lại liếm xuống vòng eo thon thả của cô, sau đó dùng hai tay ôm lấy eo cô, để cô ngồi lên mặt mình, một tay giữ mông cô lại, tay kia vạch hoa môi của cô rồi đi vào quét qua những cánh hoa hồng, liếm hạt cho đến khi sung huyết cứng lại, sau đó cậu dùng răng cắn nhẹ viên thịt gồ lên đó, ngậm vào miệng mút đi mút lại.
Hàng Cẩm bị hút mạnh đến nỗi eo cô rung lên dữ dội. Cô chống tay vào tường, cố tránh đi môi lưỡi của cậu, nhưng bị giữ mông và ấn xuống chặt hơn, chiếc lưỡi linh hoạt lướt qua nơi riêng tư của cô, cảm giác có khoái cảm tê dại dâng trào dọc theo xương cụt đi lên, cảm thấy sung sướng đến mức muốn khóc, cô cắn môi nhưng không ngăn được tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng: “A…”