Nhớ Em - Đông Ca
Chương 8: Ngủ trên xe
Lúc Hàng Cẩm ăn cơm chiều, cô đã nhìn thấy em trai của Trần Lâm, Trần Lôi, cậu chỉ kém Trần Lâm ba tuổi, thấp hơn Trần Lâm một chút và có dáng người mập mạp trông hơi ngu dại, nhưng rất nghe lời Trần Lâm.
Trần Lâm cho cậu ăn cơm, cậu liền bê bát cơm lên và vào miệng, ăn không thừa lại miếng nào, lau miệng, ngồi ở trên ghế ngoan ngoãn chờ Trần Lâm lấy cơm.
Câu cậu nói nhiều nhất chính là: “Anh ơi, em vẫn muốn ăn.”
Trần Lâm rất kiên nhẫn lấy khăn giấy lau miệng cho cậu, nói:
“Tối nay em ăn nhiều rồi, không thể ăn thêm, đi vài vòng tiêu hóa một chút.”
Sau khi phục vụ em trai, Trần Lâm vẫn phải phục vụ ba mình, vì lo việc ăn uống của mình làm cho Hàng Cẩm chướng mắt, ảnh hưởng đến việc ăn uống của cô, nên ông bảo Trần Lâm mang cơm vào phòng ăn một mình trên giường là được. Trần Lâm cũng không có ý kiến, cầm bát xơi cơm, rồi cho một tầng đồ ăn lấp kín lên trên, còn cầm hai cái bánh bao đem vào cho ông.
Đằng Bình thấy cậu bận rộn vã mồ hôi, nên chủ động phụ một tay, giúp bưng đồ ăn dưới bếp lên bàn, sau đó lấy nước suối rửa sạch bát đũa, lấy khăn giấy ra lau khô, rồi xơi cơm đưa đến cho Hàng Cẩm.
Cơm chiều ngoài rau dại, còn có măng.
Những miếng măng mềm được cắt thành từng lát mỏng hầm cùng với thịt gà. Măng ngâm trong nước dùng giòn, khi ăn ngọt vào thơm lừng, Đằng Bình khen món ăn Trần Lâm nấu rất ngon. Hàng Cẩm không nói chuyện, cúi đầu dùng chiếc đũa gắp một miếng măng mỏng cho vào miệng, cô không thích ăn thịt gà, nhưng tối nay hiếm khi ăn được hai miếng.
Đằng Bình không nhịn được ngó sang, sau đó lặng lẽ ghi nhớ công thức món này, bao giờ trở về sẽ gọi cơm có món này cho cô ăn.
Ông Trần hỏi họ tối nay ở đâu, Đằng Bình nói trưởng thôn đã tìm chỗ ở cho họ rồi.
Ông Trần nói nếu không chê, có thể ở lại phòng của Trần Lâm, năm ngoái ông nghĩ Trần Lâm đã lớn và đến tuổi lấy vợ, nên đã sửa lại thành phòng mới cùng sắp đồ đạc mới. Mấy ngày nay Trần Lâm về đều ngủ cùng phòng với Trần Lôi, phòng đó vẫn sạch sẽ chưa có ai ở.
Đằng Bình đi vào trong nhìn xem, trong phòng không rộng lắm, tuy không có điều hòa, nhưng bên trong không lạnh mấy so với nơi ở của trưởng thôn, rõ ràng cũng sạch sẽ hơn rất nhiều.
Cậu quay đầu lại định hỏi Hàng Cẩm có muốn ở nhà Trần Lâm không, thấy Hàng Cẩm lạnh nhạt nói:
“Tôi ngủ trên xe.”
Đằng Bình không hiểu lý do, nhưng cũng không dám hỏi thêm. Cậu gật đầu chào Trần Lâm rồi đi theo Hàng Cẩm ra ngoài, lấy chiếc đèn pin đã chuẩn bị sẵn trong túi ra chiếu sáng con đường trước mặt Hàng Cẩm.
Bên ngoài mưa nhẹ đã ngừng từ lâu, gió đêm lạnh lẽo, hơi lạnh xuyên qua cổ áo thấm vào trong xương, bùn đất ẩm ướt, bước chân trong đêm tối phát ra âm thanh trầm đục, chim bay ngang qua đỉnh đầu cất tiếng kêu lanh lảnh.
Lục Vận Phục vẫn luôn chờ ở cửa nhà trưởng thôn, nhìn thấy Hàng Cẩm trở về, anh ta vỗ vỗ hai chân đã tê dại vì ngồi xổm quá lâu rồi đứng lên đến gần Hàng Cẩm:
“Ăn lâu như vậy? ăn món gì, ngon không?”
Đằng Bình cất ô vào trong xe, khởi động xe lên rồi mở điều hòa, lấy túi ngủ ra, thuận tiện lát nữa Hàng Cẩm nghỉ ngơi.
Hàng Cẩm tránh ra xa một chút, mở điện thoại xử lý tin nhắn WeChat, vì cô không muốn nói chuyện, nên dứt khoát không trả lời Lục Vận Phục.
“Haiz, em ngủ trên xe thật à? cùng lắm thì anh nhường phòng cho, chỗ này có nhiều nhà lắm, hay em muốn ở chỗ nào, anh mua cho em.”
Lục Vận Phục nhìn thấy Đằng Bình bận trước bận sau sắp xếp lại túi ngủ, vòng từ bên cạnh Hàng Cẩm đi ra sau hỏi Đằng Bình: “Còn thừa túi ngủ nào không?”
“Không.” Đằng Bình thu dọn xong, lấy hết đồ vệ sinh cá nhân ra.
Nồi đun nước nóng nhà trưởng thôn có mùi của lửa, lúc cô rửa mặt ngửi được mùi này, nhíu nhíu mày, dứt khoát dùng nước lạnh rửa mặt đánh răng, Lục Vận Phục đứng bên cạnh nhìn cô rửa mặt, hỏi ngày thường cô đắp mặt nạ vào lúc nào, có vừa xem phim vừa đắp không, lại hỏi cô mấy giờ đi ngủ, muốn trò chuyện một lát không?
Hàng Cẩm lấy giấy lau khô mặt, lên xe đeo bịt mắt lên, chui vào chiếc túi ngủ bọc mình lại.
“Được rồi, tắm rồi đi ngủ.” Lục Vân Phù ngáp một cái, sau đó xoay người đi vào nhà trưởng thôn.
Nhiệt độ trên núi rất thấp, nhiệt độ trong xe lên tới 30 độ, Hàng Cẩm quấn trong túi ngủ cũng không có cảm giác lạnh, nhưng cô thật sự không ngủ được, ngoài xe không biết có tiếng trẻ con nhà ai khóc nháo, cùng không biết nhà nào bị mất gà, tiếng người phụ nữ gào lên xem có ai thấy gà nhà mình không, nhà trưởng thôn vẫn luôn sáng đèn, trợ lý cùng mấy người vệ sĩ của Lục Vận Phục đang ngồi một chỗ, nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Đủ thứ tiếng động lọt vào tai Hàng Cẩm, cô gỡ bịt mắt xuống, tìm nút bịt tai trong túi nhét vào tai mình, sau đó lại đeo bịt mắt lên.
Trước mắt tối đen, bên tai cũng không còn nghe thấy tiếng gì nữa.
Nhưng qua một lúc lâu, cô vẫn không ngủ được như mong muốn.
Hàng Cẩm mắc chứng rối loạn giấc ngủ, lúc còn rất nhỏ, tình huống nghiêm trọng hơn một chút, cô cần phải bật đèn, khóa trái cửa, trốn vào trong ngăn tủ, nhưng nửa đêm cũng chạy từ trong ngăn tủ ra, ôm gấu bông ngủ phía sau cửa, cần phải dựa lưng vào cửa mới ngủ được.
Sau khi trưởng thành, tình huống cũng chuyển biến tốt hơn nhiều.
Nhưng cũng chỉ là chuyển biến tốt hơn, chứ không phải là hoàn toàn khỏi hẳn.
Khoảng mười hai giờ đêm, cô ra khỏi túi ngủ, tháo bịt mắt cùng bịt tai rồi lấy điện thoại ra xem một số dự án đầu tư do ba cô là Hàng Đề Vân gửi đến, thực hiện các dự án về dược phẩm sinh học, nhưng Hàng Cẩm không có hứng thú đầu tư, cô thích lĩnh vực công nghệ và thể thao, nhưng sự cạnh tranh trong ngành rất khốc liệt, những dự án mà cô coi trọng đều bị người khác nhanh chân đến trước, liên tiếp trong ba tháng cô đã bỏ lỡ bốn dự án lớn.
Ngoài cửa sổ xe truyền đến tiếng bước chân, một người cầm đèn từ xa đến gần, Hàng Cẩm trở tay gấp di động lại, ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, tiếng bước chân đi đến bên cạnh xe đã dừng lại, Hàng Cẩm quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, người nọ trong tay cầm đèn pin, nhưng không soi vào mặt cô mà soi xuống mặt đất, ánh sáng phản chiếu làm lộ ra gương mặt góc cạnh, đôi mắt cậu càng đen tối và trong sáng hơn trong bóng đêm.
Là Trần Lâm.
Trần Lâm cho cậu ăn cơm, cậu liền bê bát cơm lên và vào miệng, ăn không thừa lại miếng nào, lau miệng, ngồi ở trên ghế ngoan ngoãn chờ Trần Lâm lấy cơm.
Câu cậu nói nhiều nhất chính là: “Anh ơi, em vẫn muốn ăn.”
Trần Lâm rất kiên nhẫn lấy khăn giấy lau miệng cho cậu, nói:
“Tối nay em ăn nhiều rồi, không thể ăn thêm, đi vài vòng tiêu hóa một chút.”
Sau khi phục vụ em trai, Trần Lâm vẫn phải phục vụ ba mình, vì lo việc ăn uống của mình làm cho Hàng Cẩm chướng mắt, ảnh hưởng đến việc ăn uống của cô, nên ông bảo Trần Lâm mang cơm vào phòng ăn một mình trên giường là được. Trần Lâm cũng không có ý kiến, cầm bát xơi cơm, rồi cho một tầng đồ ăn lấp kín lên trên, còn cầm hai cái bánh bao đem vào cho ông.
Đằng Bình thấy cậu bận rộn vã mồ hôi, nên chủ động phụ một tay, giúp bưng đồ ăn dưới bếp lên bàn, sau đó lấy nước suối rửa sạch bát đũa, lấy khăn giấy ra lau khô, rồi xơi cơm đưa đến cho Hàng Cẩm.
Cơm chiều ngoài rau dại, còn có măng.
Những miếng măng mềm được cắt thành từng lát mỏng hầm cùng với thịt gà. Măng ngâm trong nước dùng giòn, khi ăn ngọt vào thơm lừng, Đằng Bình khen món ăn Trần Lâm nấu rất ngon. Hàng Cẩm không nói chuyện, cúi đầu dùng chiếc đũa gắp một miếng măng mỏng cho vào miệng, cô không thích ăn thịt gà, nhưng tối nay hiếm khi ăn được hai miếng.
Đằng Bình không nhịn được ngó sang, sau đó lặng lẽ ghi nhớ công thức món này, bao giờ trở về sẽ gọi cơm có món này cho cô ăn.
Ông Trần hỏi họ tối nay ở đâu, Đằng Bình nói trưởng thôn đã tìm chỗ ở cho họ rồi.
Ông Trần nói nếu không chê, có thể ở lại phòng của Trần Lâm, năm ngoái ông nghĩ Trần Lâm đã lớn và đến tuổi lấy vợ, nên đã sửa lại thành phòng mới cùng sắp đồ đạc mới. Mấy ngày nay Trần Lâm về đều ngủ cùng phòng với Trần Lôi, phòng đó vẫn sạch sẽ chưa có ai ở.
Đằng Bình đi vào trong nhìn xem, trong phòng không rộng lắm, tuy không có điều hòa, nhưng bên trong không lạnh mấy so với nơi ở của trưởng thôn, rõ ràng cũng sạch sẽ hơn rất nhiều.
Cậu quay đầu lại định hỏi Hàng Cẩm có muốn ở nhà Trần Lâm không, thấy Hàng Cẩm lạnh nhạt nói:
“Tôi ngủ trên xe.”
Đằng Bình không hiểu lý do, nhưng cũng không dám hỏi thêm. Cậu gật đầu chào Trần Lâm rồi đi theo Hàng Cẩm ra ngoài, lấy chiếc đèn pin đã chuẩn bị sẵn trong túi ra chiếu sáng con đường trước mặt Hàng Cẩm.
Bên ngoài mưa nhẹ đã ngừng từ lâu, gió đêm lạnh lẽo, hơi lạnh xuyên qua cổ áo thấm vào trong xương, bùn đất ẩm ướt, bước chân trong đêm tối phát ra âm thanh trầm đục, chim bay ngang qua đỉnh đầu cất tiếng kêu lanh lảnh.
Lục Vận Phục vẫn luôn chờ ở cửa nhà trưởng thôn, nhìn thấy Hàng Cẩm trở về, anh ta vỗ vỗ hai chân đã tê dại vì ngồi xổm quá lâu rồi đứng lên đến gần Hàng Cẩm:
“Ăn lâu như vậy? ăn món gì, ngon không?”
Đằng Bình cất ô vào trong xe, khởi động xe lên rồi mở điều hòa, lấy túi ngủ ra, thuận tiện lát nữa Hàng Cẩm nghỉ ngơi.
Hàng Cẩm tránh ra xa một chút, mở điện thoại xử lý tin nhắn WeChat, vì cô không muốn nói chuyện, nên dứt khoát không trả lời Lục Vận Phục.
“Haiz, em ngủ trên xe thật à? cùng lắm thì anh nhường phòng cho, chỗ này có nhiều nhà lắm, hay em muốn ở chỗ nào, anh mua cho em.”
Lục Vận Phục nhìn thấy Đằng Bình bận trước bận sau sắp xếp lại túi ngủ, vòng từ bên cạnh Hàng Cẩm đi ra sau hỏi Đằng Bình: “Còn thừa túi ngủ nào không?”
“Không.” Đằng Bình thu dọn xong, lấy hết đồ vệ sinh cá nhân ra.
Nồi đun nước nóng nhà trưởng thôn có mùi của lửa, lúc cô rửa mặt ngửi được mùi này, nhíu nhíu mày, dứt khoát dùng nước lạnh rửa mặt đánh răng, Lục Vận Phục đứng bên cạnh nhìn cô rửa mặt, hỏi ngày thường cô đắp mặt nạ vào lúc nào, có vừa xem phim vừa đắp không, lại hỏi cô mấy giờ đi ngủ, muốn trò chuyện một lát không?
Hàng Cẩm lấy giấy lau khô mặt, lên xe đeo bịt mắt lên, chui vào chiếc túi ngủ bọc mình lại.
“Được rồi, tắm rồi đi ngủ.” Lục Vân Phù ngáp một cái, sau đó xoay người đi vào nhà trưởng thôn.
Nhiệt độ trên núi rất thấp, nhiệt độ trong xe lên tới 30 độ, Hàng Cẩm quấn trong túi ngủ cũng không có cảm giác lạnh, nhưng cô thật sự không ngủ được, ngoài xe không biết có tiếng trẻ con nhà ai khóc nháo, cùng không biết nhà nào bị mất gà, tiếng người phụ nữ gào lên xem có ai thấy gà nhà mình không, nhà trưởng thôn vẫn luôn sáng đèn, trợ lý cùng mấy người vệ sĩ của Lục Vận Phục đang ngồi một chỗ, nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Đủ thứ tiếng động lọt vào tai Hàng Cẩm, cô gỡ bịt mắt xuống, tìm nút bịt tai trong túi nhét vào tai mình, sau đó lại đeo bịt mắt lên.
Trước mắt tối đen, bên tai cũng không còn nghe thấy tiếng gì nữa.
Nhưng qua một lúc lâu, cô vẫn không ngủ được như mong muốn.
Hàng Cẩm mắc chứng rối loạn giấc ngủ, lúc còn rất nhỏ, tình huống nghiêm trọng hơn một chút, cô cần phải bật đèn, khóa trái cửa, trốn vào trong ngăn tủ, nhưng nửa đêm cũng chạy từ trong ngăn tủ ra, ôm gấu bông ngủ phía sau cửa, cần phải dựa lưng vào cửa mới ngủ được.
Sau khi trưởng thành, tình huống cũng chuyển biến tốt hơn nhiều.
Nhưng cũng chỉ là chuyển biến tốt hơn, chứ không phải là hoàn toàn khỏi hẳn.
Khoảng mười hai giờ đêm, cô ra khỏi túi ngủ, tháo bịt mắt cùng bịt tai rồi lấy điện thoại ra xem một số dự án đầu tư do ba cô là Hàng Đề Vân gửi đến, thực hiện các dự án về dược phẩm sinh học, nhưng Hàng Cẩm không có hứng thú đầu tư, cô thích lĩnh vực công nghệ và thể thao, nhưng sự cạnh tranh trong ngành rất khốc liệt, những dự án mà cô coi trọng đều bị người khác nhanh chân đến trước, liên tiếp trong ba tháng cô đã bỏ lỡ bốn dự án lớn.
Ngoài cửa sổ xe truyền đến tiếng bước chân, một người cầm đèn từ xa đến gần, Hàng Cẩm trở tay gấp di động lại, ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, tiếng bước chân đi đến bên cạnh xe đã dừng lại, Hàng Cẩm quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, người nọ trong tay cầm đèn pin, nhưng không soi vào mặt cô mà soi xuống mặt đất, ánh sáng phản chiếu làm lộ ra gương mặt góc cạnh, đôi mắt cậu càng đen tối và trong sáng hơn trong bóng đêm.
Là Trần Lâm.