Nhớ Em - Đông Ca
Chương 76: Yêu đương vụng trộm
Đằng Bình không biết vì chuyện này Hàng Cẩm vui hay không vui nên hạ giọng nói: “Trước đây cậu ấy có nhắc đến chuyện này, hỏi công ty chúng ta có tuyển thực tập sinh không, chỉ làm việc trong hai tháng hè thôi, tôi nói... tuyển.”
“Cậu đã nói qua với Selina chưa?” Hàng Cẩm hỏi.
“…vừa nói lúc nãy ạ, nói đẹp trai được ưu tiên, những điều kiện cứng nhắc nào khác có thể nới lỏng một chút.” Đằng Bình cúi đầu xin lỗi: “Thật xin lỗi, Hàng tổng, tôi đã không nên làm như vậy, không nói qua với chị trước, sợ chị không đồng ý nên chưa nói.”
“Vì sao tôi lại không đồng ý?”
Đằng Bình vừa nghe xong đã biết Trần Lâm thuận lợi ở lại, cũng không dám bịa chuyện nói dối Hàng Cẩm, nói thật: “Vì chị luôn luôn công tư phân minh”.
Lúc trước Phùng Thục Quân bảo Hàng Cẩm giúp đưa con trai của dì hai cô, anh họ của Hàng Cẩm, về làm Phó chủ tịch công ty. Hàng Cẩm không những không đồng ý, còn nói vào lúc họp gia đình, về sau không được dùng quan hệ đi cửa sau, hoặc đi vào bằng thực lực của mình, hoặc là tìm chủ tịch Hàng Đề Vân, bảo ông tự bảo lãnh mà vào công ty.
Trong một câu, cô đã đắc tội với người thân của mình, Thậm chí Hàng Đề Vân còn không trách cô được.
Bây giờ Đằng Bình đã rõ, công tư phân minh cũng phải chọn người, sớm biết kết quả như này cậu cũng không cần phải mệt vì ôm đồm nhiều việc nữa, còn không phải muốn tốt cho hai người họ sao.
Cậu khổ sở trong lòng.
Nhưng không thể nói ra.
“Làm việc đi.”
Ngón tay trỏ Hàng Cẩm lấy gõ gõ cái bàn, bảo cậu đem tài liệu đưa cho phòng tài vụ, sau đó cầm điện thoại xem nhóm Wechat của công ty, các cô gái trong phòng đầu tư đang vui vẻ như phát điên, có người còn chụp trộm ảnh của Trần Lâm, sôi nổi thay cả nhà cảm ơn Selina.
Đúng lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị gõ mấy lần. Hàng Cẩm nghĩ đó là Đằng Bình nên trả lời: “Vào đi.”
Tiếng bước chân không đúng lắm, lúc cô vừa ngẩng đầu lên, Trần Lâm đã đóng cửa đi vào.
Bộ vest đen tuyền không làm giảm đi khí chất hoang dã của cậu, lông mày cụp xuống sát vào đôi mắt hẹp dài, nhìn nghiêng sống mũi cao thẳng, đường nét gọn gàng.
Gầy có hơi gầy, càng trở nên trưởng thành hơn.
Cô buông điện thoại,không chớp mắt nhìn cậu, thấy cậu khóa trái cửa phòng mình lại, sau đó đi từng bước về phía cô.
“Tôi đang làm việc.” Tim cô đập thình thịch, thật sự đang khiến cô cảm thấy lo lắng như đang yêu đương vụng trộm.
Trần Lâm đã bước mấy bước dài đến gần cô, nhấc cô từ trên ghế lên rồi ôm chặt vào lòng, giọng nói trầm thấp, hơi thở dồn dập: “Tôi cảm thấy hôm qua như đang nằm mơ, nên muốn gặp mặt nghe chị nói lại lần nữa.”
Hàng Cẩm duỗi tay đẩy đẩy cậu: “Đang trong giờn làm việc, không nói việc tư.”
Trần Lâm nhìn chằm chằm mặt cô, gật gật đầu, nhưng lại không nhịn được, một tay nâng cằm cô lên, hơi thở nặng nề hôn xuống.
Cậu thức dậy lúc bảy giờ sáng, mặc dù đầu óc còn đang choáng nhưng vẫn nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối qua, lúc này hoàn toàn tỉnh táo, hưng phấn đi loanh quanh trong ký túc xá. Lại cầm lấy tờ giấy mình viết tối qua xem đi xem lại nhiều lần, sau đó mở tủ quần áo lấy bộ vest ra mặc, còn phun nước hoa một vòng, sau khi xác định mình cực kỳ đẹp trai, lúc này mới vội vàng đến công ty Hàng Cẩm để phỏng vấn.
Cậu ở đây cả ngày, nhưng không thể gặp mặt Hàng Cẩm, sau đó biết cô đi đến xem dự án của công ty, chiều mới trở về. Ban đầu, cậu hơi lo lắng sẽ trượt phỏng vấn lần hai, mấy người phỏng vấn cùng không phải là bằng tiến sĩ thì đã từng học ở nước ngoài, người còn có ba năm kinh nghiệm, chỉ có cậu là người mới và không có kinh nghiệm gì cả.
Không nghĩ tới, quyết định cuối cùng cho cậu ở lại hay không lại chính là Hàng Cẩm.
Cậu hôn thật mạnh vào môi cô, giữ lấy gáy cô, vòng ôm càng chặt hơn. Nụ hôn hung hăng, đầu lưỡi luồn vào quấy đảo mạnh mẽ triền miên.
Đây là lần đầu tiên Hàng Cẩm bị người ta ấn trên bàn làm việc hôn môi, chưa bao giờ có cảm giác kích thích như thế này, trái tim đập kịch liệt làm sống lưng tê dại, cô bị hôn đến thiếu oxy, xoang mũi phát ra tiếng rên, môi răng dây dưa, hơi thở đều hỗn loạn.
Một tay Trần Lâm giữ mặt cô, ngậm môi dùng lực mút, âm thanh nói chuyện hàm hồ, khàn khàn:
“Tối qua muốn đi tìm chị, nhưng uống nhiều quá nên không có cách nào đi được, lần sau tôi không uống nhiều như vậy nữa.”
“Trần Lâm.” Cô bị hôn đến khó thở, giơ tay định đẩy người ra, nhưng tay bị nắm lấy rồi người bị nhấc đặt lên bàn làm việc, cậu hôn vài phút mới dựa vào cổ cô thở dốc:
“Tôi chỉ muốn xác nhận một chút, câu chị nói tối qua có phải là sự thật không?”
Ở đoạn cảm tình này, cậu luôn là người bị Hàng Cẩm vứt bỏ.
Tựa như ngày 13 tháng 2 năm trước.
Cô nói tạm biệt chính là tạm biệt.
Mà cậu không thể làm gì được.
Cậu sợ phải đối mặt với tình huống không thể kiểm soát đó một lần nữa, rất sợ dù có cố gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp cô, sợ cô sẽ lại bỏ rơi cậu vì ba mẹ mình.
Cho nên.
Ý cậu hỏi câu đó, thực tế là đang hỏi cô: – ‘Tôi chỉ muốn xác định một chút, có phải chị lại sẽ vứt bỏ tôi hay không?’
“Cậu đã nói qua với Selina chưa?” Hàng Cẩm hỏi.
“…vừa nói lúc nãy ạ, nói đẹp trai được ưu tiên, những điều kiện cứng nhắc nào khác có thể nới lỏng một chút.” Đằng Bình cúi đầu xin lỗi: “Thật xin lỗi, Hàng tổng, tôi đã không nên làm như vậy, không nói qua với chị trước, sợ chị không đồng ý nên chưa nói.”
“Vì sao tôi lại không đồng ý?”
Đằng Bình vừa nghe xong đã biết Trần Lâm thuận lợi ở lại, cũng không dám bịa chuyện nói dối Hàng Cẩm, nói thật: “Vì chị luôn luôn công tư phân minh”.
Lúc trước Phùng Thục Quân bảo Hàng Cẩm giúp đưa con trai của dì hai cô, anh họ của Hàng Cẩm, về làm Phó chủ tịch công ty. Hàng Cẩm không những không đồng ý, còn nói vào lúc họp gia đình, về sau không được dùng quan hệ đi cửa sau, hoặc đi vào bằng thực lực của mình, hoặc là tìm chủ tịch Hàng Đề Vân, bảo ông tự bảo lãnh mà vào công ty.
Trong một câu, cô đã đắc tội với người thân của mình, Thậm chí Hàng Đề Vân còn không trách cô được.
Bây giờ Đằng Bình đã rõ, công tư phân minh cũng phải chọn người, sớm biết kết quả như này cậu cũng không cần phải mệt vì ôm đồm nhiều việc nữa, còn không phải muốn tốt cho hai người họ sao.
Cậu khổ sở trong lòng.
Nhưng không thể nói ra.
“Làm việc đi.”
Ngón tay trỏ Hàng Cẩm lấy gõ gõ cái bàn, bảo cậu đem tài liệu đưa cho phòng tài vụ, sau đó cầm điện thoại xem nhóm Wechat của công ty, các cô gái trong phòng đầu tư đang vui vẻ như phát điên, có người còn chụp trộm ảnh của Trần Lâm, sôi nổi thay cả nhà cảm ơn Selina.
Đúng lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị gõ mấy lần. Hàng Cẩm nghĩ đó là Đằng Bình nên trả lời: “Vào đi.”
Tiếng bước chân không đúng lắm, lúc cô vừa ngẩng đầu lên, Trần Lâm đã đóng cửa đi vào.
Bộ vest đen tuyền không làm giảm đi khí chất hoang dã của cậu, lông mày cụp xuống sát vào đôi mắt hẹp dài, nhìn nghiêng sống mũi cao thẳng, đường nét gọn gàng.
Gầy có hơi gầy, càng trở nên trưởng thành hơn.
Cô buông điện thoại,không chớp mắt nhìn cậu, thấy cậu khóa trái cửa phòng mình lại, sau đó đi từng bước về phía cô.
“Tôi đang làm việc.” Tim cô đập thình thịch, thật sự đang khiến cô cảm thấy lo lắng như đang yêu đương vụng trộm.
Trần Lâm đã bước mấy bước dài đến gần cô, nhấc cô từ trên ghế lên rồi ôm chặt vào lòng, giọng nói trầm thấp, hơi thở dồn dập: “Tôi cảm thấy hôm qua như đang nằm mơ, nên muốn gặp mặt nghe chị nói lại lần nữa.”
Hàng Cẩm duỗi tay đẩy đẩy cậu: “Đang trong giờn làm việc, không nói việc tư.”
Trần Lâm nhìn chằm chằm mặt cô, gật gật đầu, nhưng lại không nhịn được, một tay nâng cằm cô lên, hơi thở nặng nề hôn xuống.
Cậu thức dậy lúc bảy giờ sáng, mặc dù đầu óc còn đang choáng nhưng vẫn nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối qua, lúc này hoàn toàn tỉnh táo, hưng phấn đi loanh quanh trong ký túc xá. Lại cầm lấy tờ giấy mình viết tối qua xem đi xem lại nhiều lần, sau đó mở tủ quần áo lấy bộ vest ra mặc, còn phun nước hoa một vòng, sau khi xác định mình cực kỳ đẹp trai, lúc này mới vội vàng đến công ty Hàng Cẩm để phỏng vấn.
Cậu ở đây cả ngày, nhưng không thể gặp mặt Hàng Cẩm, sau đó biết cô đi đến xem dự án của công ty, chiều mới trở về. Ban đầu, cậu hơi lo lắng sẽ trượt phỏng vấn lần hai, mấy người phỏng vấn cùng không phải là bằng tiến sĩ thì đã từng học ở nước ngoài, người còn có ba năm kinh nghiệm, chỉ có cậu là người mới và không có kinh nghiệm gì cả.
Không nghĩ tới, quyết định cuối cùng cho cậu ở lại hay không lại chính là Hàng Cẩm.
Cậu hôn thật mạnh vào môi cô, giữ lấy gáy cô, vòng ôm càng chặt hơn. Nụ hôn hung hăng, đầu lưỡi luồn vào quấy đảo mạnh mẽ triền miên.
Đây là lần đầu tiên Hàng Cẩm bị người ta ấn trên bàn làm việc hôn môi, chưa bao giờ có cảm giác kích thích như thế này, trái tim đập kịch liệt làm sống lưng tê dại, cô bị hôn đến thiếu oxy, xoang mũi phát ra tiếng rên, môi răng dây dưa, hơi thở đều hỗn loạn.
Một tay Trần Lâm giữ mặt cô, ngậm môi dùng lực mút, âm thanh nói chuyện hàm hồ, khàn khàn:
“Tối qua muốn đi tìm chị, nhưng uống nhiều quá nên không có cách nào đi được, lần sau tôi không uống nhiều như vậy nữa.”
“Trần Lâm.” Cô bị hôn đến khó thở, giơ tay định đẩy người ra, nhưng tay bị nắm lấy rồi người bị nhấc đặt lên bàn làm việc, cậu hôn vài phút mới dựa vào cổ cô thở dốc:
“Tôi chỉ muốn xác nhận một chút, câu chị nói tối qua có phải là sự thật không?”
Ở đoạn cảm tình này, cậu luôn là người bị Hàng Cẩm vứt bỏ.
Tựa như ngày 13 tháng 2 năm trước.
Cô nói tạm biệt chính là tạm biệt.
Mà cậu không thể làm gì được.
Cậu sợ phải đối mặt với tình huống không thể kiểm soát đó một lần nữa, rất sợ dù có cố gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp cô, sợ cô sẽ lại bỏ rơi cậu vì ba mẹ mình.
Cho nên.
Ý cậu hỏi câu đó, thực tế là đang hỏi cô: – ‘Tôi chỉ muốn xác định một chút, có phải chị lại sẽ vứt bỏ tôi hay không?’