Nhớ Em - Đông Ca
Chương 71: Đ*t Lục Vận Phục trần trụi
Lúc Lục Vận Phục biết được Hàng Cẩm chia tay với Đoạn Huy Dương đã là tháng 5.
Khi đó, Hàng Cẩm đang xem một trận đấu bóng rổ quốc tế. Đội mà Trần Lâm đầu tư cuối cùng đã giành được chức vô địch sau hai trận thua liên tiếp. Các cầu thủ trên sân ôm lấy huấn luyện viên của mình khóc lóc. Trần Lâm đi qua vỗ tay với từng thành viên trong đội.
Hàng Cẩm còn chú ý đến một cầu thủ dự bị xuất hiện ở đó, là con trai của Vương Sưởng Tân, Vương Uy.
Đằng Bình cho biết cậu đã rất sốc khi mới biết chuyện này. Có người nói sau khi Vương Uy trải qua chuyện xảy ra hai năm trước, cậu ta không thể ở lại câu lạc bộ nữa, một ngày khi vào phòng thay đồ để thay quần áo. Cậu ta nghe người bạn thân nhất của mình nói trước mặt đồng đội rằng, cậu ta chỉ cần có một người cha tốt thì có thể ném tiền vào bất cứ thứ gì, nếu không thì ai thèm làm bạn với cậu ta.
Sau đó cậu ta quyết rời khỏi câu lạc bộ, cũng rời khỏi đội bóng của trường, chơi bên ngoài vài tháng, cuối cùng không cam lòng, chạy đến đại học Bắc Dương hẹn Trần Lâm đấm nhau, nói có bản lĩnh thì ra ngoài đánh một trận.
Trần Lâm cũng ra ngoài đánh nhau một hồi.
Còn hạ tiền cược: Ai thua, sẽ làm việc không công cho đối phương ba năm.
Vương Uy đã thua cuộc, cam chịu số phận của mình khi gia nhập đội bóng rổ do Trần Lâm đầu tư. Cậu ta không chỉ đóng vai trò là cầu thủ dự bị mà còn chịu trách nhiệm đưa bóng cho người khác, đóng vai trò là đối tác đấu tập. Cậu ta làm việc cực khổ mà không có một phân tiền, còn uống phí mười mấy vạn tiền sinh hoạt.
Ngay từ đầu Trần Lâm rất coi thường Vương Uy, cũng vì người này đã từng đâm vào cậu khi chơi bóng, sau khi quen thuộc hơn, mới biết được chuyện nếu Vương Uy không thắng được, ba cậu ta sẽ ly hôn với mẹ cậu ta, cho nên mỗi một trận thi đấu, cậu ta đều liều mạng phải thắng.
Nên hay giở thủ đoạn dơ bẩn ác liệt.
Cậu ta không muốn ba mẹ mình ly hôn.
Cậu ta lại nghiêm túc xin lỗi Trần Lâm, nói trước đây mình không phải người tốt, sau đó mới phát hiện ra bạn bè của mình là người hay ma quỷ, cậu ta nói từ đầu đã rất hận Trần Lâm cùng Hàng Cẩm, cho đến khi trải qua chuyện ba mẹ mình ly hôn, ai cũng không muốn tranh đoạt quyền nuôi con của người kia, cậu ta bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cậu ta không kiêu ngạo khi dựa vào ba mình nữa, vinh quang đều dựa vào danh của ba mình, cậu ta muốn mình sinh ra phải dựa vào chính tên tuổi của mình, muốn nói cho họ biết, cho họ nhìn thấy, Vương Uy không hề dựa vào Vương Sưởng Tân mới đi đến được ngày hôm nay.
Hàng Cẩm đang xem trận đấu bóng trực tiếp, cửa văn phòng bị đá văng từ bên ngoài, Lục Vận Phục phe phẩy chiếc quạt giấy, vừa vào cười to ba tiếng:
“Anh đây nói rồi, anh ta không đáng tin, xem kìa, hai người chia tay ha ha ha.”
Đằng sau là trợ lý Đan Hiểu Sương chậm rãi đi vào, cùng hai cận vệ là Ninh Huy cùng Ninh Tân.
Đằng Bình bảo thư ký đưa trà nóng vào.
Hàng Cẩm rời khỏi giao diện xem bóng, liếc anh ta một cái:
“Sao lại rảnh rỗi đến đây, không phải chuẩn bị hôn lễ à?”
Lục Vận Phục nghẹn lại, lấy cây quạt gõ gõ bàn: “Tôi không có ý cười nhạo em, là anh em tốt nên đến an ủi một chút, có phải khó chịu lắm không, tôi cho em mượn vai dựa một lát nè.”
Hàng Cẩm nhìn về phía trợ lý nhỏ của anh ta, lộ ra vẻ cười nhạt: “Chúc mừng.”
Đan Hiểu Sương cố nặn ra vẻ tươi cười: “…… Cảm ơn.”
Người ta nói một ngày nào đó sau Tết Nguyên Đán, Lục Vận Phục uống rượu quá nhiều và được Đan Hiểu Sương cõng về chung cư, hôm đó đã quá muộn nên Đan Hiểu Sương đã ở lại qua đêm trên ghế sô pha nhà anh ta để tiết kiệm 50 tệ. Ai biết vừa dậy đi rửa mặt, ba Lục Vận Phục cùng người thân từ ngoài cửa chạy vào, vì bữa cơm gia đình hôm nay họ lại sắp xếp một buổi xem mắt nữa cho Lục Vận Phục, nhưng điện thoại anh ta lại không gọi được, cả nhóm người lại quyết định đi đến nhà anh ta.
Vì thế.
Lúc đít Lục Vận Phục trần trụi đi ra ngoài tìm quần áo, ánh mắt mọi người từ trên mặt chuyển xuống dưới háng, Đan Hiểu Sương cũng nhìn đến choáng váng, trợn mắt há hốc mồm đứng đó nhìn Lục Vận Phục, một lúc lâu sau cũng không phát ra được chữ nào.
Vẫn là Lục Vận Phục nhìn thấy cô nàng, cau mày nói: “Cô vứt quần áo tôi ở đâu? tìm cho tôi một bộ.”
Đan Hiểu Sương không biết nên dùng biểu cảm nào đối mặt với anh ta, gần như ép ra được một chữ từ trong cổ họng: “…Được ”
Sau đó, Lục Vận Phục quay đầu thấy cả gia đình thân thích, cha mẹ, cô chú, dì cậu, cháu trai, cháu gái, anh em họ, ông bà nội, ông bà ngoại... một căn phòng đầy người, tất cả đều nhìn chằm chằm vào con chim của mình.
Anh ta cúi đầu nhìn.
Khó trách cảm thấy lạnh căm căm, hóa ra chưa mặc quần sịp.
Anh ta trầm tư đứng tại chỗ một giây, quay đít lại với mọi người sau đó chạy vào phòng không dám thò ra khỏi cửa.
Đan Hiểu Sương chưa kịp tìm quần áo, ba mẹ Lục vận Phục đã đè cô nàng xuống sô pha, hỏi họ đã hẹn hò được bao lâu, khi nào hai người tính sẽ kết hôn.
Cái thằng nhóc Lục Vận Phục yêu đương quá nhiều lần, không phải là không thích người khác, thì chính là người khác không thích anh ta, vất vả lắm mới theo đuổi một người hơn một năm, lại hơn một năm nữa qua đi, vẫn chưa theo đuổi được đến tay, cả nhà đều sốt ruột đến sắp bốc hỏa.
Vậy mà ngay trong nhà anh ta lại thấy một cô gái, nên họ rất phấn khích.
Lại nhìn diện mạo Đan Hiểu Sương, môi hồng răng trắng, da trắng da mắt to, ánh mắt sạch sẽ thuần khiết, bọn họ càng nhìn càng thích, ba mẹ cùng người nhà họ Lục cho rằng sắp được bế cháu nội rồi.
Đan Hiểu Sương xua tay giải thích nói không phải, mình chỉ là trợ lý của Lục Tổng thôi.
Vừa nghe lời này, ba Lục lập tức đánh vào phòng, chất vấn sao anh ta lại bắt nạt một cô gái nhỏ, lưu lại người ta qua đêm trong nhà, còn không tính chịu trách nhiệm, có phải muốn chết hay không.
Mẹ lục an ủi Đan Hiểu Sương, nói không sao, đánh cho nó trận là tốt rồi.
Không biết có phải Lục Vận Phục vẫn còn men say quấy phá hay không, hay là lừa đối nó quen rồi, bảo là sẽ chịu trách nhiệm, bảo họ đừng can dự vào.
Vì vậy, ba mẹ Lục đã ấn định ngày hai người làm đám cưới, thời gian đã được ấn định là ngày 20/5.
Đan Hiểu Sương đang ghét bỏ Lục Vận Phục, chờ ba mẹ anh ta vừa đi khỏi, bảo anh ta nghĩ cách hủy bỏ hôn sự này, nếu không thì tìm một người phụ nữ mà kết hôn, dù sao cô nàng cũng không muốn kết với anh ta.
Lục Vận Phục lại rất tức giận khi thấy người khác ghét bỏ mình. Đan Hiểu Sương càng ghét anh ta, anh ta càng muốn cùng cô nàng kết, để chọc tức cô nàng.
Hai người ồn ào nhốn nháo qua ba tháng sau, cảm tình cũng có chút tiến triển hơn, đương nhiên là Lục Vận Phục đơn phương cho rằng, ít nhất, bây giờ anh ta cũng thấy Đan Hiểu Sương rất thuận mắt, nhất là khi cô nàng say rượu, như cái đuôi đi theo sau anh ta về nhà.
Cô nàng còn kể chuyện lúc anh ta uống say, tuy có nhiều câu chuyện được chắp vá lung tung.
Còn nhân lúc anh ta say rượu, ép anh ta phải phát bao lì xì.
Cô nàng sẽ dùng điện thoại của mình để ghi lại tất cả những khoảnh khắc xấu hổ của anh ta, nhưng cũng sẽ đứng lên đòi công lý khi người khác nói xấu anh ta. Ngay cả khi làm tất cả những điều này chỉ vì tiền thưởng, Lục Vận Phục vẫn cảm thấy khá vui.
Cảm giác được người khác che chở, cũng không tệ lắm.
Khi đó, Hàng Cẩm đang xem một trận đấu bóng rổ quốc tế. Đội mà Trần Lâm đầu tư cuối cùng đã giành được chức vô địch sau hai trận thua liên tiếp. Các cầu thủ trên sân ôm lấy huấn luyện viên của mình khóc lóc. Trần Lâm đi qua vỗ tay với từng thành viên trong đội.
Hàng Cẩm còn chú ý đến một cầu thủ dự bị xuất hiện ở đó, là con trai của Vương Sưởng Tân, Vương Uy.
Đằng Bình cho biết cậu đã rất sốc khi mới biết chuyện này. Có người nói sau khi Vương Uy trải qua chuyện xảy ra hai năm trước, cậu ta không thể ở lại câu lạc bộ nữa, một ngày khi vào phòng thay đồ để thay quần áo. Cậu ta nghe người bạn thân nhất của mình nói trước mặt đồng đội rằng, cậu ta chỉ cần có một người cha tốt thì có thể ném tiền vào bất cứ thứ gì, nếu không thì ai thèm làm bạn với cậu ta.
Sau đó cậu ta quyết rời khỏi câu lạc bộ, cũng rời khỏi đội bóng của trường, chơi bên ngoài vài tháng, cuối cùng không cam lòng, chạy đến đại học Bắc Dương hẹn Trần Lâm đấm nhau, nói có bản lĩnh thì ra ngoài đánh một trận.
Trần Lâm cũng ra ngoài đánh nhau một hồi.
Còn hạ tiền cược: Ai thua, sẽ làm việc không công cho đối phương ba năm.
Vương Uy đã thua cuộc, cam chịu số phận của mình khi gia nhập đội bóng rổ do Trần Lâm đầu tư. Cậu ta không chỉ đóng vai trò là cầu thủ dự bị mà còn chịu trách nhiệm đưa bóng cho người khác, đóng vai trò là đối tác đấu tập. Cậu ta làm việc cực khổ mà không có một phân tiền, còn uống phí mười mấy vạn tiền sinh hoạt.
Ngay từ đầu Trần Lâm rất coi thường Vương Uy, cũng vì người này đã từng đâm vào cậu khi chơi bóng, sau khi quen thuộc hơn, mới biết được chuyện nếu Vương Uy không thắng được, ba cậu ta sẽ ly hôn với mẹ cậu ta, cho nên mỗi một trận thi đấu, cậu ta đều liều mạng phải thắng.
Nên hay giở thủ đoạn dơ bẩn ác liệt.
Cậu ta không muốn ba mẹ mình ly hôn.
Cậu ta lại nghiêm túc xin lỗi Trần Lâm, nói trước đây mình không phải người tốt, sau đó mới phát hiện ra bạn bè của mình là người hay ma quỷ, cậu ta nói từ đầu đã rất hận Trần Lâm cùng Hàng Cẩm, cho đến khi trải qua chuyện ba mẹ mình ly hôn, ai cũng không muốn tranh đoạt quyền nuôi con của người kia, cậu ta bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cậu ta không kiêu ngạo khi dựa vào ba mình nữa, vinh quang đều dựa vào danh của ba mình, cậu ta muốn mình sinh ra phải dựa vào chính tên tuổi của mình, muốn nói cho họ biết, cho họ nhìn thấy, Vương Uy không hề dựa vào Vương Sưởng Tân mới đi đến được ngày hôm nay.
Hàng Cẩm đang xem trận đấu bóng trực tiếp, cửa văn phòng bị đá văng từ bên ngoài, Lục Vận Phục phe phẩy chiếc quạt giấy, vừa vào cười to ba tiếng:
“Anh đây nói rồi, anh ta không đáng tin, xem kìa, hai người chia tay ha ha ha.”
Đằng sau là trợ lý Đan Hiểu Sương chậm rãi đi vào, cùng hai cận vệ là Ninh Huy cùng Ninh Tân.
Đằng Bình bảo thư ký đưa trà nóng vào.
Hàng Cẩm rời khỏi giao diện xem bóng, liếc anh ta một cái:
“Sao lại rảnh rỗi đến đây, không phải chuẩn bị hôn lễ à?”
Lục Vận Phục nghẹn lại, lấy cây quạt gõ gõ bàn: “Tôi không có ý cười nhạo em, là anh em tốt nên đến an ủi một chút, có phải khó chịu lắm không, tôi cho em mượn vai dựa một lát nè.”
Hàng Cẩm nhìn về phía trợ lý nhỏ của anh ta, lộ ra vẻ cười nhạt: “Chúc mừng.”
Đan Hiểu Sương cố nặn ra vẻ tươi cười: “…… Cảm ơn.”
Người ta nói một ngày nào đó sau Tết Nguyên Đán, Lục Vận Phục uống rượu quá nhiều và được Đan Hiểu Sương cõng về chung cư, hôm đó đã quá muộn nên Đan Hiểu Sương đã ở lại qua đêm trên ghế sô pha nhà anh ta để tiết kiệm 50 tệ. Ai biết vừa dậy đi rửa mặt, ba Lục Vận Phục cùng người thân từ ngoài cửa chạy vào, vì bữa cơm gia đình hôm nay họ lại sắp xếp một buổi xem mắt nữa cho Lục Vận Phục, nhưng điện thoại anh ta lại không gọi được, cả nhóm người lại quyết định đi đến nhà anh ta.
Vì thế.
Lúc đít Lục Vận Phục trần trụi đi ra ngoài tìm quần áo, ánh mắt mọi người từ trên mặt chuyển xuống dưới háng, Đan Hiểu Sương cũng nhìn đến choáng váng, trợn mắt há hốc mồm đứng đó nhìn Lục Vận Phục, một lúc lâu sau cũng không phát ra được chữ nào.
Vẫn là Lục Vận Phục nhìn thấy cô nàng, cau mày nói: “Cô vứt quần áo tôi ở đâu? tìm cho tôi một bộ.”
Đan Hiểu Sương không biết nên dùng biểu cảm nào đối mặt với anh ta, gần như ép ra được một chữ từ trong cổ họng: “…Được ”
Sau đó, Lục Vận Phục quay đầu thấy cả gia đình thân thích, cha mẹ, cô chú, dì cậu, cháu trai, cháu gái, anh em họ, ông bà nội, ông bà ngoại... một căn phòng đầy người, tất cả đều nhìn chằm chằm vào con chim của mình.
Anh ta cúi đầu nhìn.
Khó trách cảm thấy lạnh căm căm, hóa ra chưa mặc quần sịp.
Anh ta trầm tư đứng tại chỗ một giây, quay đít lại với mọi người sau đó chạy vào phòng không dám thò ra khỏi cửa.
Đan Hiểu Sương chưa kịp tìm quần áo, ba mẹ Lục vận Phục đã đè cô nàng xuống sô pha, hỏi họ đã hẹn hò được bao lâu, khi nào hai người tính sẽ kết hôn.
Cái thằng nhóc Lục Vận Phục yêu đương quá nhiều lần, không phải là không thích người khác, thì chính là người khác không thích anh ta, vất vả lắm mới theo đuổi một người hơn một năm, lại hơn một năm nữa qua đi, vẫn chưa theo đuổi được đến tay, cả nhà đều sốt ruột đến sắp bốc hỏa.
Vậy mà ngay trong nhà anh ta lại thấy một cô gái, nên họ rất phấn khích.
Lại nhìn diện mạo Đan Hiểu Sương, môi hồng răng trắng, da trắng da mắt to, ánh mắt sạch sẽ thuần khiết, bọn họ càng nhìn càng thích, ba mẹ cùng người nhà họ Lục cho rằng sắp được bế cháu nội rồi.
Đan Hiểu Sương xua tay giải thích nói không phải, mình chỉ là trợ lý của Lục Tổng thôi.
Vừa nghe lời này, ba Lục lập tức đánh vào phòng, chất vấn sao anh ta lại bắt nạt một cô gái nhỏ, lưu lại người ta qua đêm trong nhà, còn không tính chịu trách nhiệm, có phải muốn chết hay không.
Mẹ lục an ủi Đan Hiểu Sương, nói không sao, đánh cho nó trận là tốt rồi.
Không biết có phải Lục Vận Phục vẫn còn men say quấy phá hay không, hay là lừa đối nó quen rồi, bảo là sẽ chịu trách nhiệm, bảo họ đừng can dự vào.
Vì vậy, ba mẹ Lục đã ấn định ngày hai người làm đám cưới, thời gian đã được ấn định là ngày 20/5.
Đan Hiểu Sương đang ghét bỏ Lục Vận Phục, chờ ba mẹ anh ta vừa đi khỏi, bảo anh ta nghĩ cách hủy bỏ hôn sự này, nếu không thì tìm một người phụ nữ mà kết hôn, dù sao cô nàng cũng không muốn kết với anh ta.
Lục Vận Phục lại rất tức giận khi thấy người khác ghét bỏ mình. Đan Hiểu Sương càng ghét anh ta, anh ta càng muốn cùng cô nàng kết, để chọc tức cô nàng.
Hai người ồn ào nhốn nháo qua ba tháng sau, cảm tình cũng có chút tiến triển hơn, đương nhiên là Lục Vận Phục đơn phương cho rằng, ít nhất, bây giờ anh ta cũng thấy Đan Hiểu Sương rất thuận mắt, nhất là khi cô nàng say rượu, như cái đuôi đi theo sau anh ta về nhà.
Cô nàng còn kể chuyện lúc anh ta uống say, tuy có nhiều câu chuyện được chắp vá lung tung.
Còn nhân lúc anh ta say rượu, ép anh ta phải phát bao lì xì.
Cô nàng sẽ dùng điện thoại của mình để ghi lại tất cả những khoảnh khắc xấu hổ của anh ta, nhưng cũng sẽ đứng lên đòi công lý khi người khác nói xấu anh ta. Ngay cả khi làm tất cả những điều này chỉ vì tiền thưởng, Lục Vận Phục vẫn cảm thấy khá vui.
Cảm giác được người khác che chở, cũng không tệ lắm.