Nhớ Em - Đông Ca
Chương 66: Ôm một chút
Trước khi phần mềm gây buồn ngủ được đưa lên kệ, Đằng Bình đã liên hệ với những người đánh giá tiêu biểu và có thẩm quyền nhất từ Apple Store, viết báo cáo đánh giá về phần mềm này. Cậu cũng liên hệ với các nhà quảng cáo để sắp xếp một quảng cáo nhỏ cho phần mềm. Cùng ngày đưa lên kệ, còn chia sẻ cho bạn bè trong giới, tiếp theo là một đợt tuyên truyền quảng cáo.
Thân là trợ lý của CEO Hàng Cẩm, bạn bè trong vòng phần lớn đều liên quan đến công việc, mọi người vừa thấy bài cậu liên tục chia sẻ, cũng đoán được người đầu tư chính là Hàng Cẩm, lập tức download và dùng thử.
Tại cuộc họp kết hợp dự án, phần mềm gây ngủ đã vượt qua đánh giá tại chỗ của nhóm đánh giá với 13 phiếu nhất trí, với lượng tải xuống trung bình mỗi ngày là 600.000 lượt, nó ngay lập tức trở nên phổ biến trên Internet.
Lôi Phi và những người khác đang sắp phát điên, ôm cứng lấy Trần Lâm trong phòng họp vừa cười vừa khóc, chỉ có Trần Lâm vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Hàng Cẩm, nhìn cô lấy tài liệu để ký do Đằng Bình đưa tới, nhìn cô nghe điện thoại, nhìn cô lấy ipad xác nhận lịch trình tiếp theo, cuối cùng cũng đưa tầm mắt lên đối mắt với cậu.
Đã hơn bảy tháng.
Họ không nói một lời nào với nhau hơn bảy tháng rồi.
Lúc này Trần Lâm muốn nói rất nhiều, nhưng nhất thời lại không biết phải nói gì, đôi mắt kiên định nhìn cô, ánh mắt tràn đầy khát vọng- cậu muốn xuyên qua đám người tới ôm cô, hôn cô say đắm, nói cho cô biết thời gian này mình đã phải chịu áp lực như thế nào.
Mỗi ngày đều nhớ cô rất nhiều.
Đội bóng rổ mà cậu đầu tư cũng không thể dành được chức vô địch ngay khi mới thi đấu những mùa giải đầu tiên. May mắn thay, phần mềm ngủ này đã nhận được khoản đầu tư cao, nó có thể trở thành dự án sinh lời đầu tiên của cậu trong tương lai, giờ đã có thể thả lỏng một chút.
Trong tiệc mừng, Đằng Bình nâng chén rượu mời cậu, nói là rất sáng suốt.
Trần Lâm cho biết chính vì cô mà cậu đã rất kỳ vọng vào phần mềm này, nên đã đầu tư vào dự án này.
“Cô” này đương nhiên ám chỉ Hàng Cẩm.
“Vận khí không tồi.” Đằng Bình cụng chén với cậu: “Về phía đội bóng cũng đừng quá sốt ruột, lúc trước đi khảo sát về mảng thể dục thể thao với Hàng Tổng, tôi cũng đã gặp mấy huấn luyện viên bóng rổ chuyên nghiệp, cậu nhìn lại xem sao, lương thưởng một năm của họ cũng tương đối cao.”
“Có thể, cảm ơn.” Trần Lâm trịnh trọng mời Đằng Bình một chén:
“Cảm ơn anh, trợ lý Đằng, anh đã giúp tôi rất nhiều.”
“Đừng khách sáo.” Đằng Bình cười một cái, còn nhướng mày: “Tôi xem trọng cậu.”
Nghe được lời này Trần Lâm hơi ngẩn ra, thấy Đằng Bình còn bận làm việc khác, cậu đứng im tại chỗ nghĩ ngợi về ý nghĩa câu nói đó của Đằng Bình, Lôi Phi đi đến vỗ vỗ vai cậu, nói đang nghĩ cái gì vậy, còn không mau đến uống rượu mừng.
Cậu lại cầm chén rượu đi qua uống rượu.
Trần Lâm biết mình chỉ uống được hai chén là cùng, vẫn luôn không dám uống thêm, chỉ nhấp nhẹ một ngụm, Lôi Phi lại rót thêm, cậu bảo không cần, uống nhiều quá sẽ bị choáng đầu.
Hàng Cẩm đến vào hơn 10 giờ đêm, cô cũng vừa tham gia một bữa tiệc tối, vào uống cùng Lôi Phi cùng mấy nhân viên thiết kế một chén, lúc đến lượt Trần Lâm, cô chỉ nói một câu:
“Chúc mừng.”
Sau đó uống một hơi cạn sạch ly rượu vang đỏ.
Hàng Cẩm chỉ đứng một lát rồi về, nói hơi mệt nên về nghỉ ngơi, chào mọi người rồi rời đi.
Trần Lâm buông chén rượu đi theo, Lôi Phi hỏi đi đâu làm gì, cậu cũng không trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Hàng Cẩm, đi theo phía sau cô.
Trước khi Đằng Bình đóng cửa thang máy, thấy cậu đi theo đến, không sốt ruột bấm nút, hỏi: “Cậu uống say à? có cần tôi bảo tài xế đưa về không?”
Trần Lâm “Ừm” một tiếng, đi vào đứng bên cạnh Hàng Cẩm, đưa mắt nhìn xuống đất, giọng nói khàn khàn: “Phiền anh.”
“Không phiền, đừng khách sáo.” Đằng Bình đóng cửa thang máy lại, ấn xuống tầng 1.
Bầu không khí yên lặng đến lạ thường, Đằng Bình nhìn thẳng về phía trước. Lúc cửa thang máy mở ra, tài xế đã nhận được thông báo, nên lái xe đến vị trí gần thang máy nhất.
Đằng Bình đi lên mở cửa xe, Hàng Cẩm lên xe từ phía bên phải, Trần Lâm đi vòng qua bên trái, mở cửa xe ngồi vào ghế sau.
Tài xế còn chưa gặp Trần Lâm lần nào, đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Đằng Bình, cậu vung tay ra hiệu, bảo tài xế nhanh lái xe đi, lúc này tài xế mới áp xuống lòng nghi ngờ, sử dụng kỹ năng lái xe hạng nhất của mình để lái chiếc xe ra ngoài.
Hai người ngồi ghế sau vẫn im lặng.
Cho tới trước cổng khu chung cư, tài xế thấy hai người đều không xuống xe, hơi bối rối nên gửi tin nhắn cho Đằng Bình hỏi phải làm sao bây giờ, Đằng Bình bảo tài xế chạy xuống gara dưới tầng ngầm, rồi tự gọi taxi về.
Tài xế:【??? Anh muốn tôi, một tay đua, bắt taxi về?! 】
Đằng Bình chuyển khoản gửi 500 tệ, tài xế lập tức nhấn chân ga, lái xe vào gara ngầm, sau đó tháo dây an toàn bỏ chạy lấy người.
Ngay khi tài xế vừa đi, Trần Lâm mới thoải mái quay đầu nhìn thẳng vào Hàng Cẩm. Rượu vang đỏ làm cho má cô hồng hào xinh đẹp, vừa tham gia tiệc tối xong đã đến thẳng đây, trên người mặc một chiếc váy dạ hội màu đen thêu ánh vàng, cần cổ thon dài đeo một sợi dây truyền, khuyên tai kim cương sáng lấp lánh trên vành tai, làm cho làn da trắng đến phát sáng.
“Có gì muốn nói không?” Cô bị nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng quay đầu qua nhìn cậu.
“Ừm.” Cậu không say, nhưng mặt cùng cổ đều đỏ bừng, giờ phút này trông giống một con ma men, giọng nói khàn khàn càng thêm vẻ say rượu:
“Tôi có thể ôm chị một chút được không?”
Thân là trợ lý của CEO Hàng Cẩm, bạn bè trong vòng phần lớn đều liên quan đến công việc, mọi người vừa thấy bài cậu liên tục chia sẻ, cũng đoán được người đầu tư chính là Hàng Cẩm, lập tức download và dùng thử.
Tại cuộc họp kết hợp dự án, phần mềm gây ngủ đã vượt qua đánh giá tại chỗ của nhóm đánh giá với 13 phiếu nhất trí, với lượng tải xuống trung bình mỗi ngày là 600.000 lượt, nó ngay lập tức trở nên phổ biến trên Internet.
Lôi Phi và những người khác đang sắp phát điên, ôm cứng lấy Trần Lâm trong phòng họp vừa cười vừa khóc, chỉ có Trần Lâm vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Hàng Cẩm, nhìn cô lấy tài liệu để ký do Đằng Bình đưa tới, nhìn cô nghe điện thoại, nhìn cô lấy ipad xác nhận lịch trình tiếp theo, cuối cùng cũng đưa tầm mắt lên đối mắt với cậu.
Đã hơn bảy tháng.
Họ không nói một lời nào với nhau hơn bảy tháng rồi.
Lúc này Trần Lâm muốn nói rất nhiều, nhưng nhất thời lại không biết phải nói gì, đôi mắt kiên định nhìn cô, ánh mắt tràn đầy khát vọng- cậu muốn xuyên qua đám người tới ôm cô, hôn cô say đắm, nói cho cô biết thời gian này mình đã phải chịu áp lực như thế nào.
Mỗi ngày đều nhớ cô rất nhiều.
Đội bóng rổ mà cậu đầu tư cũng không thể dành được chức vô địch ngay khi mới thi đấu những mùa giải đầu tiên. May mắn thay, phần mềm ngủ này đã nhận được khoản đầu tư cao, nó có thể trở thành dự án sinh lời đầu tiên của cậu trong tương lai, giờ đã có thể thả lỏng một chút.
Trong tiệc mừng, Đằng Bình nâng chén rượu mời cậu, nói là rất sáng suốt.
Trần Lâm cho biết chính vì cô mà cậu đã rất kỳ vọng vào phần mềm này, nên đã đầu tư vào dự án này.
“Cô” này đương nhiên ám chỉ Hàng Cẩm.
“Vận khí không tồi.” Đằng Bình cụng chén với cậu: “Về phía đội bóng cũng đừng quá sốt ruột, lúc trước đi khảo sát về mảng thể dục thể thao với Hàng Tổng, tôi cũng đã gặp mấy huấn luyện viên bóng rổ chuyên nghiệp, cậu nhìn lại xem sao, lương thưởng một năm của họ cũng tương đối cao.”
“Có thể, cảm ơn.” Trần Lâm trịnh trọng mời Đằng Bình một chén:
“Cảm ơn anh, trợ lý Đằng, anh đã giúp tôi rất nhiều.”
“Đừng khách sáo.” Đằng Bình cười một cái, còn nhướng mày: “Tôi xem trọng cậu.”
Nghe được lời này Trần Lâm hơi ngẩn ra, thấy Đằng Bình còn bận làm việc khác, cậu đứng im tại chỗ nghĩ ngợi về ý nghĩa câu nói đó của Đằng Bình, Lôi Phi đi đến vỗ vỗ vai cậu, nói đang nghĩ cái gì vậy, còn không mau đến uống rượu mừng.
Cậu lại cầm chén rượu đi qua uống rượu.
Trần Lâm biết mình chỉ uống được hai chén là cùng, vẫn luôn không dám uống thêm, chỉ nhấp nhẹ một ngụm, Lôi Phi lại rót thêm, cậu bảo không cần, uống nhiều quá sẽ bị choáng đầu.
Hàng Cẩm đến vào hơn 10 giờ đêm, cô cũng vừa tham gia một bữa tiệc tối, vào uống cùng Lôi Phi cùng mấy nhân viên thiết kế một chén, lúc đến lượt Trần Lâm, cô chỉ nói một câu:
“Chúc mừng.”
Sau đó uống một hơi cạn sạch ly rượu vang đỏ.
Hàng Cẩm chỉ đứng một lát rồi về, nói hơi mệt nên về nghỉ ngơi, chào mọi người rồi rời đi.
Trần Lâm buông chén rượu đi theo, Lôi Phi hỏi đi đâu làm gì, cậu cũng không trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Hàng Cẩm, đi theo phía sau cô.
Trước khi Đằng Bình đóng cửa thang máy, thấy cậu đi theo đến, không sốt ruột bấm nút, hỏi: “Cậu uống say à? có cần tôi bảo tài xế đưa về không?”
Trần Lâm “Ừm” một tiếng, đi vào đứng bên cạnh Hàng Cẩm, đưa mắt nhìn xuống đất, giọng nói khàn khàn: “Phiền anh.”
“Không phiền, đừng khách sáo.” Đằng Bình đóng cửa thang máy lại, ấn xuống tầng 1.
Bầu không khí yên lặng đến lạ thường, Đằng Bình nhìn thẳng về phía trước. Lúc cửa thang máy mở ra, tài xế đã nhận được thông báo, nên lái xe đến vị trí gần thang máy nhất.
Đằng Bình đi lên mở cửa xe, Hàng Cẩm lên xe từ phía bên phải, Trần Lâm đi vòng qua bên trái, mở cửa xe ngồi vào ghế sau.
Tài xế còn chưa gặp Trần Lâm lần nào, đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Đằng Bình, cậu vung tay ra hiệu, bảo tài xế nhanh lái xe đi, lúc này tài xế mới áp xuống lòng nghi ngờ, sử dụng kỹ năng lái xe hạng nhất của mình để lái chiếc xe ra ngoài.
Hai người ngồi ghế sau vẫn im lặng.
Cho tới trước cổng khu chung cư, tài xế thấy hai người đều không xuống xe, hơi bối rối nên gửi tin nhắn cho Đằng Bình hỏi phải làm sao bây giờ, Đằng Bình bảo tài xế chạy xuống gara dưới tầng ngầm, rồi tự gọi taxi về.
Tài xế:【??? Anh muốn tôi, một tay đua, bắt taxi về?! 】
Đằng Bình chuyển khoản gửi 500 tệ, tài xế lập tức nhấn chân ga, lái xe vào gara ngầm, sau đó tháo dây an toàn bỏ chạy lấy người.
Ngay khi tài xế vừa đi, Trần Lâm mới thoải mái quay đầu nhìn thẳng vào Hàng Cẩm. Rượu vang đỏ làm cho má cô hồng hào xinh đẹp, vừa tham gia tiệc tối xong đã đến thẳng đây, trên người mặc một chiếc váy dạ hội màu đen thêu ánh vàng, cần cổ thon dài đeo một sợi dây truyền, khuyên tai kim cương sáng lấp lánh trên vành tai, làm cho làn da trắng đến phát sáng.
“Có gì muốn nói không?” Cô bị nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng quay đầu qua nhìn cậu.
“Ừm.” Cậu không say, nhưng mặt cùng cổ đều đỏ bừng, giờ phút này trông giống một con ma men, giọng nói khàn khàn càng thêm vẻ say rượu:
“Tôi có thể ôm chị một chút được không?”