Nhớ Em - Đông Ca
Chương 52: Uống rượu
Đường tuyết trơn trượt và tắc đường một lúc. Lúc Hàng Cẩm đến phòng riêng đúng 11 giờ 30 phút.
Ông bà nội ngoại đều ở đó, Phùng Thục Quân đang nói chuyện với bà cô, trên tay Hàng Đề Vân cầm bình hồng trà, rót cho các ông lão, Hàng Dục ngồi ngoài cũng thấy cô đi vào vẫy vẫy tay với cô: “Chị, tân niên vui vẻ, cung hỉ phát tài.”
Hàng Cẩm lấy bao lì xì đưa qua, cho em trai một cái, cho Viên Vũ một cái:
“Về hơi muộn, không mua quà, lần sau bù cho hai đứa.”
“Cảm ơn chị.” Hàng Dục vẫy vẫy về phía cô.
Chia xong bao lì xì, Hàng Cẩm chào hỏi mấy vị trưởng bối.
Bà nội đưa tay đón cô: “Con bé Cẩm này, lại đây, để bà nội nhìn xem nào, lâu không gặp con, nhoáng cái đã sắp 30 tuổi rồi.”
Hàng Dục còn chưa cầm nóng báo lì xì màu đỏ, thấy chủ đề lại nói về tuổi của chị gái mình, liền chạy nhanh đến ho khan một tiếng: “Bà ơi! Cháu trai bà không đẹp bằng cháu gái của bà sao, nhìn cháu đây này, cháu đẹp hơn chị ấy nhiều.”
“Cái thằng này, mồm mép leo lẻo ra.”
Bà nội cười chỉ chỉ vào Hàng Dục, thấy Hàng Cẩm bước đến, vỗ vỗ bên cạnh nói: “Gái Cẩm ngồi cạnh bà nội nào.”
“Vâng.” Hàng Cẩm gật đầu, liếc nhìn Hàng Đề Vân đang ngồi đối diện mình, ông đang cầm ấm trà và tập trung rót trà, trên mặt không có nhiều cảm xúc, ấn nút bảo người phục vụ đem đồ ăn lên.
Mẹ cô ngồi bên phải, sờ sờ tay cô, hỏi hôm qua mấy giờ trở về từ Nam Thành, nói tuyết dày thì đừng có ngồi máy bay, bà vẫn luôn lo lắng máy may delay, càng lo lắng máy bay có trục trặc nào đó.
Hàng Cẩm “Dạ” một tiếng.
Hàng Dục khoa trương kêu lên: “Mẹ, không công bằng, con bay qua lại cũng ngồi máy bay, sao mẹ không lo lắng cho bọn con?”
Câu này chọc đến Phùng Thục Quân bật cười: “Cái thằng oắt này, dấm nào cũng ăn.”
Hai câu nói đơn giản đã phá tan bầu không khí căng thẳng trước đó, sau khi người phục vụ dọn món ăn xong, nhóm người vui vẻ trò chuyện, tán gẫu về bữa tiệc đêm giao thừa, về các diễn viên trẻ tuổi mới nổi tiếng, về cách kết hợp các loại rau bảo vệ sức khỏe cùng trà thảo môc, ăn uống hòa hợp làm sao để có được sức khỏe tốt nhất.
Nói đến sức khỏe, lại hỏi giấc ngủ của Hàng Cẩm thế nào, cô nhớ đến đêm qua, cúi đầu nuốt đồ ăn xuống: “Ngủ khá tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” Ông nội Hàng đưa hai quả óc chó lên đĩa cô: “Lần trước ông nghe chuyên gia thuyết trình, nói là đồ ăn còn tốt hơn thuốc bổ, con thử xem sao.”
Hàng Cẩm gật đầu: “Vâng.”
“Tuổi con không còn nhỏ, nhìn em trai con, chỉ kém bốn tuổi, năm ngoái đã kết hôn rồi, con cũng nên nắm chặt a.”
Ông nội uống một ngụm trà: “Có nhớ bà Đoạn không? Cháu trai của bà ấy với con bằng tuổi nhau, cũng vẫn chưa lập gia đình, nói là sự nghiệp làm trọng, hôm nào hai đứa gặp nhau, kết bạn xem sao.”
Phùng Thục Quân đỡ đỡ cánh tay cô, nhỏ giọng nói: “Ông nội con đã nói qua với người ta, đừng làm mất mặt ông.”
Mặt Hàng Cẩm vẫn vô cảm, ăn một miếng đồ ăn: “Vâng ạ.”
Trên đường đi toilet, Hàng Dục thò qua ôm lấy bả vai cô, đưa ra chủ ý:
“Chị, tin em đi, lúc này không cần quan tâm đến tính nết của anh ta, chị bàn bạc với anh ta, qua lại một hai năm rồi đá, nếu không người trong nhà suốt ngày bắt đi xem mắt.”
Hàng Cẩm không nói gì.
“Chị, nói thật đi.” Hàng Dục hạ giọng: “Có phải chị không thích đàn ông đúng không?”
Hàng Cẩm trừng mắt: “Biến.”
Ăn xong bữa cơm, mấy vị trưởng bối cần về nghỉ ngơi, Hàng Cẩm gọi xe, sau khi tiễn người lên xe, Hàng Dục cũng lái xe đến, trước khi Hàng Đề Vân lên xe, nói về phía Hàng Cẩm:
“Lần này không thể giống như những đối tượng trước đó, cô đừng làm xằng bậy.”
Hàng Cẩm biết mặt mũi của ông nội, cô gật đầu: “Đã biết.”
Hàng Đề Vân thấy cô cũng phối hợp, không nói thêm gì nữa, lần cãi nhau trước quá đáng, bữa cơm đoàn viên cũng không về ăn, ông không cho mặt mũi, Hàng Cẩm cũng không cho bậc thang, hai người một ngồi trong xe, một đứng ngoài xe, bầu không khí yên tĩnh căng thẳng.
Vẫn là Hàng Dục chào đón Hàng Cẩm nói: “Chiều nay không đi làm, hay chị về chơi mạt trước với mọi người?”
“Còn phải về công ty.” Hàng Cẩm ăn ngay nói thật: “Còn có việc cần làm.”
“Vậy em đến giúp nhé?” Hàng Dục ôm lấy Viên vũ: “Em dâu chị có thể giúp được…”
Viên vũ chớp chớp mắt: “……”
“Chơi cùng họ đi.”
Hàng Cẩm vẫn uyển chuyển từ chối, phất tay về phía cậu: “Đi đường lái chậm chút.”
“Được, vậy chị bận đi, chú ý nghỉ ngơi.” Hàng Dục nhét Viên Vũ vào trong xe, ngồi vào lái xe rời đi.
Hàng Cẩm đứng tại chỗ một lúc, mới gọi xe về công ty xử lý công việc, 7 giờ 30 phút tối, cô vươn vai đứng trước cửa sổ sát sàn, ngắm tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, năm nay tuyết rơi có vẻ nhiều hơn năm ngoái.
Cô cầm túi gọi xe về nhà, căn chung cư vắng vẻ yên tĩnh, lúc cô đặt giày vào tủ, nhớ đến một màn lúc sáng Trần Lâm đem cô ôm lên tủ giày hôn môi, động tác dừng một chút, sau đó xỏ dép lê đi vào nhà.
Bữa tối là cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi, cô ăn xong đi ngâm mình, thuận tiện uống một ly vang đỏ.
Thời gian còn sớm, cô cầm notebook xem tài liệu, lại đọc vài email, sau đó ném sang một bên, vùi mặt vào gối đầu.
Qua một lúc lâu sau, cô vẫn không thể ngủ.
Hơn 11 giờ đêm, cô khoác chăn đi đến ban công, nhìn tuyết bên ngoài, đêm đông gió lạnh hịu quạnh, đứng hứng đủ gió lạnh trên ban công, lúc đang muốn về phòng, thấy chuông cửa vang lên.
Hàng Cẩm nghe thấy trái tim mình nảy lên.
Đập nhanh hơn bình thường.
Cô quấn chăn đi mở cửa, cửa vừa mở ra, đã bị một người kéo vào lòng.
Trên người Trần Lâm mang theo gió lạnh đêm tuyết, nhưng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, cậu cắn môi cô đè người lên cửa, ôm thật chặt vòng eo mảnh, giọng nói trầm khàn: “Tôi uống rượu.”
“Cho nên…” Hàng Cẩm bị hôn đến thở hổn hển, nhưng thân thể lạnh lẽo lập tức bốc cháy và nóng lên.
Cậu lại hôn cô, âm thanh hàm hồ, toàn là men say: “Vừa mới đi nhầm, gõ cửa nhà khác.”
Hàng Cẩm: “……”
Cậu mút môi cô, giọng khàn khàn, âm thanh có vẻ thật đáng thương:
“Vẫn không ai mở cửa, tôi cho rằng chị không cần tôi nữa.”
Trái tim Hàng Cẩm như bị đâm vào.
Những cảm xúc khó tả tràn đầy lồng ngực.
Ông bà nội ngoại đều ở đó, Phùng Thục Quân đang nói chuyện với bà cô, trên tay Hàng Đề Vân cầm bình hồng trà, rót cho các ông lão, Hàng Dục ngồi ngoài cũng thấy cô đi vào vẫy vẫy tay với cô: “Chị, tân niên vui vẻ, cung hỉ phát tài.”
Hàng Cẩm lấy bao lì xì đưa qua, cho em trai một cái, cho Viên Vũ một cái:
“Về hơi muộn, không mua quà, lần sau bù cho hai đứa.”
“Cảm ơn chị.” Hàng Dục vẫy vẫy về phía cô.
Chia xong bao lì xì, Hàng Cẩm chào hỏi mấy vị trưởng bối.
Bà nội đưa tay đón cô: “Con bé Cẩm này, lại đây, để bà nội nhìn xem nào, lâu không gặp con, nhoáng cái đã sắp 30 tuổi rồi.”
Hàng Dục còn chưa cầm nóng báo lì xì màu đỏ, thấy chủ đề lại nói về tuổi của chị gái mình, liền chạy nhanh đến ho khan một tiếng: “Bà ơi! Cháu trai bà không đẹp bằng cháu gái của bà sao, nhìn cháu đây này, cháu đẹp hơn chị ấy nhiều.”
“Cái thằng này, mồm mép leo lẻo ra.”
Bà nội cười chỉ chỉ vào Hàng Dục, thấy Hàng Cẩm bước đến, vỗ vỗ bên cạnh nói: “Gái Cẩm ngồi cạnh bà nội nào.”
“Vâng.” Hàng Cẩm gật đầu, liếc nhìn Hàng Đề Vân đang ngồi đối diện mình, ông đang cầm ấm trà và tập trung rót trà, trên mặt không có nhiều cảm xúc, ấn nút bảo người phục vụ đem đồ ăn lên.
Mẹ cô ngồi bên phải, sờ sờ tay cô, hỏi hôm qua mấy giờ trở về từ Nam Thành, nói tuyết dày thì đừng có ngồi máy bay, bà vẫn luôn lo lắng máy may delay, càng lo lắng máy bay có trục trặc nào đó.
Hàng Cẩm “Dạ” một tiếng.
Hàng Dục khoa trương kêu lên: “Mẹ, không công bằng, con bay qua lại cũng ngồi máy bay, sao mẹ không lo lắng cho bọn con?”
Câu này chọc đến Phùng Thục Quân bật cười: “Cái thằng oắt này, dấm nào cũng ăn.”
Hai câu nói đơn giản đã phá tan bầu không khí căng thẳng trước đó, sau khi người phục vụ dọn món ăn xong, nhóm người vui vẻ trò chuyện, tán gẫu về bữa tiệc đêm giao thừa, về các diễn viên trẻ tuổi mới nổi tiếng, về cách kết hợp các loại rau bảo vệ sức khỏe cùng trà thảo môc, ăn uống hòa hợp làm sao để có được sức khỏe tốt nhất.
Nói đến sức khỏe, lại hỏi giấc ngủ của Hàng Cẩm thế nào, cô nhớ đến đêm qua, cúi đầu nuốt đồ ăn xuống: “Ngủ khá tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” Ông nội Hàng đưa hai quả óc chó lên đĩa cô: “Lần trước ông nghe chuyên gia thuyết trình, nói là đồ ăn còn tốt hơn thuốc bổ, con thử xem sao.”
Hàng Cẩm gật đầu: “Vâng.”
“Tuổi con không còn nhỏ, nhìn em trai con, chỉ kém bốn tuổi, năm ngoái đã kết hôn rồi, con cũng nên nắm chặt a.”
Ông nội uống một ngụm trà: “Có nhớ bà Đoạn không? Cháu trai của bà ấy với con bằng tuổi nhau, cũng vẫn chưa lập gia đình, nói là sự nghiệp làm trọng, hôm nào hai đứa gặp nhau, kết bạn xem sao.”
Phùng Thục Quân đỡ đỡ cánh tay cô, nhỏ giọng nói: “Ông nội con đã nói qua với người ta, đừng làm mất mặt ông.”
Mặt Hàng Cẩm vẫn vô cảm, ăn một miếng đồ ăn: “Vâng ạ.”
Trên đường đi toilet, Hàng Dục thò qua ôm lấy bả vai cô, đưa ra chủ ý:
“Chị, tin em đi, lúc này không cần quan tâm đến tính nết của anh ta, chị bàn bạc với anh ta, qua lại một hai năm rồi đá, nếu không người trong nhà suốt ngày bắt đi xem mắt.”
Hàng Cẩm không nói gì.
“Chị, nói thật đi.” Hàng Dục hạ giọng: “Có phải chị không thích đàn ông đúng không?”
Hàng Cẩm trừng mắt: “Biến.”
Ăn xong bữa cơm, mấy vị trưởng bối cần về nghỉ ngơi, Hàng Cẩm gọi xe, sau khi tiễn người lên xe, Hàng Dục cũng lái xe đến, trước khi Hàng Đề Vân lên xe, nói về phía Hàng Cẩm:
“Lần này không thể giống như những đối tượng trước đó, cô đừng làm xằng bậy.”
Hàng Cẩm biết mặt mũi của ông nội, cô gật đầu: “Đã biết.”
Hàng Đề Vân thấy cô cũng phối hợp, không nói thêm gì nữa, lần cãi nhau trước quá đáng, bữa cơm đoàn viên cũng không về ăn, ông không cho mặt mũi, Hàng Cẩm cũng không cho bậc thang, hai người một ngồi trong xe, một đứng ngoài xe, bầu không khí yên tĩnh căng thẳng.
Vẫn là Hàng Dục chào đón Hàng Cẩm nói: “Chiều nay không đi làm, hay chị về chơi mạt trước với mọi người?”
“Còn phải về công ty.” Hàng Cẩm ăn ngay nói thật: “Còn có việc cần làm.”
“Vậy em đến giúp nhé?” Hàng Dục ôm lấy Viên vũ: “Em dâu chị có thể giúp được…”
Viên vũ chớp chớp mắt: “……”
“Chơi cùng họ đi.”
Hàng Cẩm vẫn uyển chuyển từ chối, phất tay về phía cậu: “Đi đường lái chậm chút.”
“Được, vậy chị bận đi, chú ý nghỉ ngơi.” Hàng Dục nhét Viên Vũ vào trong xe, ngồi vào lái xe rời đi.
Hàng Cẩm đứng tại chỗ một lúc, mới gọi xe về công ty xử lý công việc, 7 giờ 30 phút tối, cô vươn vai đứng trước cửa sổ sát sàn, ngắm tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, năm nay tuyết rơi có vẻ nhiều hơn năm ngoái.
Cô cầm túi gọi xe về nhà, căn chung cư vắng vẻ yên tĩnh, lúc cô đặt giày vào tủ, nhớ đến một màn lúc sáng Trần Lâm đem cô ôm lên tủ giày hôn môi, động tác dừng một chút, sau đó xỏ dép lê đi vào nhà.
Bữa tối là cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi, cô ăn xong đi ngâm mình, thuận tiện uống một ly vang đỏ.
Thời gian còn sớm, cô cầm notebook xem tài liệu, lại đọc vài email, sau đó ném sang một bên, vùi mặt vào gối đầu.
Qua một lúc lâu sau, cô vẫn không thể ngủ.
Hơn 11 giờ đêm, cô khoác chăn đi đến ban công, nhìn tuyết bên ngoài, đêm đông gió lạnh hịu quạnh, đứng hứng đủ gió lạnh trên ban công, lúc đang muốn về phòng, thấy chuông cửa vang lên.
Hàng Cẩm nghe thấy trái tim mình nảy lên.
Đập nhanh hơn bình thường.
Cô quấn chăn đi mở cửa, cửa vừa mở ra, đã bị một người kéo vào lòng.
Trên người Trần Lâm mang theo gió lạnh đêm tuyết, nhưng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, cậu cắn môi cô đè người lên cửa, ôm thật chặt vòng eo mảnh, giọng nói trầm khàn: “Tôi uống rượu.”
“Cho nên…” Hàng Cẩm bị hôn đến thở hổn hển, nhưng thân thể lạnh lẽo lập tức bốc cháy và nóng lên.
Cậu lại hôn cô, âm thanh hàm hồ, toàn là men say: “Vừa mới đi nhầm, gõ cửa nhà khác.”
Hàng Cẩm: “……”
Cậu mút môi cô, giọng khàn khàn, âm thanh có vẻ thật đáng thương:
“Vẫn không ai mở cửa, tôi cho rằng chị không cần tôi nữa.”
Trái tim Hàng Cẩm như bị đâm vào.
Những cảm xúc khó tả tràn đầy lồng ngực.