Nhớ Em - Đông Ca
Chương 39: Mệt
Trước khi tan tầm, Lục Vận Phục đến một chuyến, bên cạnh còn có trợ lý nhỏ cùng hai vệ sĩ.
Vào văn phòng, Lục Vận Phục tùy tiện ngồi xuống bàn làm việc của Hàng Cẩm, chân dài lắc lư trên thảm, hỏi cô:
“Sao thế? hôm qua sinh nhật em, tôi còn hát hai bài tặng em, vậy mà không nghe lại chạy mất, gọi điện cũng không nghe máy?”
“Ngủ rồi.”
Hàng Cẩm xem tài liệu xong, cầm tài liệu Đằng Bình đưa đến: [Nghiên cứu diễn biến đánh giá hệ thống sản xuất.]
“Ngủ à?!”
Rõ ràng Lục Vận Phục không tin, đứng lên chỉ chỉ vào trán Hàng Cẩm:
“Vậy sao sáng nay không gọi lại?”
“Bận.”
“Được được được, tôi tha thứ cho em.” Lục Vận Phục vuốt vuốt mái tóc đầy keo xịt tóc:
“Đi thôi, mời em cơm chiều.”
“Không đi.” Hàng Cẩm cầm nước ấm trên bàn uống một ngụm, sau khi giải quyết xong một phần tài liệu, cô tắt máy tính, lấy di động, ấn xuống nút trên điện thoại bàn nói với Đằng Bình: “Tan tầm.”
“Dù sao em cũng phải ăn cơm chứ?” Lục Vận Phục ngăn trước mặt cô:
“Đi, tôi dẫn đi ăn cơm.”
“Không nghe rõ.” Hàng Cẩm đứng lên, nhìn chằm chằm vào anh ta, giọng nói lạnh lùng: “Tôi nói là không đi.”
Tối qua ngủ không đủ giấc, lúc này không quan tâm ai và việc gì nữa, cơn buồn ngủ ép cô đến mức không còn đủ kiên nhẫn, lạnh mặt nói với Lục Vận Phục câu đó xong chỉ muốn đi, lại bị Lục Vận Phục chặn đường.
Anh ta như bừng tỉnh nói: “Em đến ngày phải không?”
Đan Hiểu Sương che mặt hít sâu một hơi, đang đứng dựa tường vọt đến trước mặt Lục Vận Phục, kéo người về phía sau, cũng ra dấu bảo anh ta đừng có nói gì nữa, Lục Vận Phục không hiểu lắm, hỏi tay cô nàng bị làm sao?
Đan Hiểu Sương dứt khoát nhảy lên che miệng anh ta lại, cũng bảo Ninh Tân và Ninh HUy:
“Qua đây giúp một tay.”
Ninh Tân Ninh Huy lập tức đi đến kéo Lục Vận Phục đi.
Lục Vận Phục “Fuck” một tiếng: “Làm sao?! mấy người buông tôi ra, hai người nghe ai hả? Đan Hiểu Sương.”
Đan Hiểu Sương lễ phép phất tay chào Hàng Cẩm, còn như bạn tri kỷ đóng cửa lại cho cô, sau đó mới chui vào trong thang máy sắp đóng cửa, nói về phía Lục Vận Phục đang bị hai vệ sĩ kèm cặp:
“Lục Tổng, đã đến giờ, nên tan tầm.”
“Cho cô gấp ba lần tiền lương.” Lục Vận Phục vươn ba ngón tay.
Đan Hiểu Sương nắm lấy ba ngón tay anh ta: “Lục tổng, vì sếp tăng ca là vinh hạnh của tôi.”
Vẻ mặt Ninh Tân cùng Ninh Huy thâm trầm nhìn biểu cảm của cô nàng.
“Nhưng mà..” Đan Hiểu Sương nghiêm túc phân tích: “Hôm nay tâm tình của Hàng Tổng không được tốt, chúng ta không nên làm phiền chị ấy mới đúng, nhìn qua chị ấy đang rất mệt, hơn nữa, chị ấy không thích đàn ông quá ồn ào.”
“Ai ồn ào?” Lục Vận Phục nhướng mày.
Đan Hiểu Sương vươn ngón trỏ chỉ vào anh ta, cũng đưa ánh mắt khẳng định: “Không sai, chính là anh.”
Lục Vận Phục “Đm” một tiếng: “Được rồi được rồi, mau bỏ tôi ra.”
Lúc này Ninh Tân Ninh Huy mới thả người.
Lục Vận Phục lau lau miệng mình, hỏi Đan Hiểu Sương dùng kem dưỡng da tay hiệu gì, mùi quá khó ngửi.
“Nước rửa tay trong toilet.” Đan Hiểu Sương lấy giấy ra lau tay mình vừa che miệng anh ta, dáng vẻ ghét bỏ.
Lục Vận Phục bị kích thích, chỉ tay vào cô nàng nói: “Lần sau cô còn lấy mấy cái móng gà này chạm vào tôi, tôi sẽ cắt nó.”
Đan Hiểu Sương lặng lẽ giấu tay về sau lưng, miệng nở nụ cười:
“Không cần.”
Lục Vận Phục lại chỉ vào hai người Ninh Huy Ninh Tân: “Sao hai đứa nghe cô ta không nghe sếp hả?”
Đan Hiểu Sương nhấc tay: “Trước đó cá cược, hai người họ thua, vì vậy sau này là đồ đệ của tôi.”
Lục Vận Phục trừng lớn mắt: “Cái gì?!”
Ninh Huy Ninh Tân gật đầu, rất không tình nguyện thừa nhận: “Đúng vậy, cô ấy là đại ca của bọn em.”
Lục Vận Phục: “……”
Trước đây Ninh Huy rất tự tin đánh cược với Đan Hiểu Sương, nói chưa đến một tháng Lục vận Phục sẽ lại đi tìm Hàng Cẩm, còn bảo Ninh Tân cược theo, Đan Hiểu Sương nói ok, ngoài tiền cọc 500 ngàn đồng, còn có: Ai thua, về sau chính là đồ đệ, nhìn đối phương sẽ phải gọi đại ca.
Ba người đồng ý.
Cá cược bắt đầu.
Đâu chỉ một tháng Lục Vận Phục không đi tìm Hàng Cẩm, còn tức giận ba tháng, Đan Hiểu Sương nói không thể quá bám dính vào phụ nữ, tạo khoảng cách mới tốt, mỗi ngày anh đều đi qua đi lại bên cạnh chị ấy, thời gian lâu rồi chị ấy sẽ mệt, anh vừa đi, có khi chị ấy lại nhớ đến anh, về sau kiên cường một chút, trừ khi chị ấy gọi điện tìm anh, nếu không gọi thì đừng có đi tìm chị ấy.
Vì thế…… qua suốt ba tháng, một lần gọi điện Hàng Cẩm cũng không gọi đến, cũng có khi Lục Vận Phục không nhịn được gọi vài cuộc, đều chửi rủa Đan Hiểu Sương, cố tìm chủ đề nói chuyện phiếm với Hàng Cẩm, nhưng lần nào gọi đầu kia vĩnh viễn chỉ là Đằng Bình nghe máy, tuy giận nhưng thật ra cũng ít gọi cho Hàng Cẩm, cuối cùng cũng do Hàng Cẩm vào đồn cảnh sát, lúc này mới vội vàng chạy đến, vì thế mới thay cô trút giận.
Đan Hiểu Sương đã khuyên anh ta, nói Hằng tổng không thích anh ta, nếu anh ta không muốn mất đi một người bạn tốt, thì đừng có làm phiền cô, làm bạn bè anh em cũng không tồi.
Lục Vận Phục nói sao cô lại biết cô ấy không thích tôi.
Đan Hiểu Sương nói cả Bắc Kinh này đều biết.
Ninh Huy Ninh Tân gật đầu. =))
Lục Vận Phục bị đả thương, tối qua ăn sinh nhật Hàng Cẩm, anh ta còn không so đo hiềm khích lúc trước mà thay cô chịu trận, còn lên sân khấu hát vài bài, cuối cùng Hàng Cẩm đã chạy không thấy bóng dáng, anh ta bực bội uống rượu, hỏi Đan Hiểu Sương, nói mình không tốt ở chỗ nào, vì sao không theo đuổi được phụ nữ.
Đan Hiểu Sương ngại bị anh ta làm phiền, sau khi rót hai ly rượu, mở Siri ra, đưa đến trước mắt Lục vận Phục.
Vì thế tối qua, Lục Vận Phục nói chuyện với Siri khoảng gần một tiếng đồng hồ, còn bị người khác chụp được phát vào trong nhóm, sáng sớm nay anh ta chỉ muốn giết Đan Hiểu Sương, nhưng nể tình đêm qua cô nàng đã đem anh ta về nhà an toàn, nên vẫn cắn răng nhịn.
Mấy người vừa ra khỏi thang máy, thấy Hàng Cẩm đi ra từ một thang máy khác, Lục Vận Phục đi qua sóng vai với cô: “Em không sao chứ?”
Hàng Cẩm “Ừm” một tiếng: “Hôm nay hơi mệt, không muốn nói chuyện.”
“Được rồi, vậy nghỉ ngơi cho tốt, hôm nào lại đến tìm em ăn cơm.”
Anh ta cũng nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Hàng Cẩm, mặt mày ủ rũ, cô cùng Chu Đạc đều là cùng một loại người, cuồng công việc.
Hàng Cẩm gật gật đầu nói: “Đi đây.”
Ngồi trên xe cô buồn ngủ không chịu được, ngủ bù vài phút, đến dưới lầu khu chung cư, cô cầm túi mắt nhắm mắt mở đi vào, phòng an ninh nhìn thấy cô đều chào hỏi, cô gật đầu đi vào thang máy, giây phút ấn nút, cô tựa đầu vào kính nghỉ ngơi.
Sau đó “Đinh” một tiếng vang lên, cô mở mắt đi ra khỏi đó.
Thang máy đối diện cửa nhà, mà bên phải cửa có một người đang ngồi.
Vào văn phòng, Lục Vận Phục tùy tiện ngồi xuống bàn làm việc của Hàng Cẩm, chân dài lắc lư trên thảm, hỏi cô:
“Sao thế? hôm qua sinh nhật em, tôi còn hát hai bài tặng em, vậy mà không nghe lại chạy mất, gọi điện cũng không nghe máy?”
“Ngủ rồi.”
Hàng Cẩm xem tài liệu xong, cầm tài liệu Đằng Bình đưa đến: [Nghiên cứu diễn biến đánh giá hệ thống sản xuất.]
“Ngủ à?!”
Rõ ràng Lục Vận Phục không tin, đứng lên chỉ chỉ vào trán Hàng Cẩm:
“Vậy sao sáng nay không gọi lại?”
“Bận.”
“Được được được, tôi tha thứ cho em.” Lục Vận Phục vuốt vuốt mái tóc đầy keo xịt tóc:
“Đi thôi, mời em cơm chiều.”
“Không đi.” Hàng Cẩm cầm nước ấm trên bàn uống một ngụm, sau khi giải quyết xong một phần tài liệu, cô tắt máy tính, lấy di động, ấn xuống nút trên điện thoại bàn nói với Đằng Bình: “Tan tầm.”
“Dù sao em cũng phải ăn cơm chứ?” Lục Vận Phục ngăn trước mặt cô:
“Đi, tôi dẫn đi ăn cơm.”
“Không nghe rõ.” Hàng Cẩm đứng lên, nhìn chằm chằm vào anh ta, giọng nói lạnh lùng: “Tôi nói là không đi.”
Tối qua ngủ không đủ giấc, lúc này không quan tâm ai và việc gì nữa, cơn buồn ngủ ép cô đến mức không còn đủ kiên nhẫn, lạnh mặt nói với Lục Vận Phục câu đó xong chỉ muốn đi, lại bị Lục Vận Phục chặn đường.
Anh ta như bừng tỉnh nói: “Em đến ngày phải không?”
Đan Hiểu Sương che mặt hít sâu một hơi, đang đứng dựa tường vọt đến trước mặt Lục Vận Phục, kéo người về phía sau, cũng ra dấu bảo anh ta đừng có nói gì nữa, Lục Vận Phục không hiểu lắm, hỏi tay cô nàng bị làm sao?
Đan Hiểu Sương dứt khoát nhảy lên che miệng anh ta lại, cũng bảo Ninh Tân và Ninh HUy:
“Qua đây giúp một tay.”
Ninh Tân Ninh Huy lập tức đi đến kéo Lục Vận Phục đi.
Lục Vận Phục “Fuck” một tiếng: “Làm sao?! mấy người buông tôi ra, hai người nghe ai hả? Đan Hiểu Sương.”
Đan Hiểu Sương lễ phép phất tay chào Hàng Cẩm, còn như bạn tri kỷ đóng cửa lại cho cô, sau đó mới chui vào trong thang máy sắp đóng cửa, nói về phía Lục Vận Phục đang bị hai vệ sĩ kèm cặp:
“Lục Tổng, đã đến giờ, nên tan tầm.”
“Cho cô gấp ba lần tiền lương.” Lục Vận Phục vươn ba ngón tay.
Đan Hiểu Sương nắm lấy ba ngón tay anh ta: “Lục tổng, vì sếp tăng ca là vinh hạnh của tôi.”
Vẻ mặt Ninh Tân cùng Ninh Huy thâm trầm nhìn biểu cảm của cô nàng.
“Nhưng mà..” Đan Hiểu Sương nghiêm túc phân tích: “Hôm nay tâm tình của Hàng Tổng không được tốt, chúng ta không nên làm phiền chị ấy mới đúng, nhìn qua chị ấy đang rất mệt, hơn nữa, chị ấy không thích đàn ông quá ồn ào.”
“Ai ồn ào?” Lục Vận Phục nhướng mày.
Đan Hiểu Sương vươn ngón trỏ chỉ vào anh ta, cũng đưa ánh mắt khẳng định: “Không sai, chính là anh.”
Lục Vận Phục “Đm” một tiếng: “Được rồi được rồi, mau bỏ tôi ra.”
Lúc này Ninh Tân Ninh Huy mới thả người.
Lục Vận Phục lau lau miệng mình, hỏi Đan Hiểu Sương dùng kem dưỡng da tay hiệu gì, mùi quá khó ngửi.
“Nước rửa tay trong toilet.” Đan Hiểu Sương lấy giấy ra lau tay mình vừa che miệng anh ta, dáng vẻ ghét bỏ.
Lục Vận Phục bị kích thích, chỉ tay vào cô nàng nói: “Lần sau cô còn lấy mấy cái móng gà này chạm vào tôi, tôi sẽ cắt nó.”
Đan Hiểu Sương lặng lẽ giấu tay về sau lưng, miệng nở nụ cười:
“Không cần.”
Lục Vận Phục lại chỉ vào hai người Ninh Huy Ninh Tân: “Sao hai đứa nghe cô ta không nghe sếp hả?”
Đan Hiểu Sương nhấc tay: “Trước đó cá cược, hai người họ thua, vì vậy sau này là đồ đệ của tôi.”
Lục Vận Phục trừng lớn mắt: “Cái gì?!”
Ninh Huy Ninh Tân gật đầu, rất không tình nguyện thừa nhận: “Đúng vậy, cô ấy là đại ca của bọn em.”
Lục Vận Phục: “……”
Trước đây Ninh Huy rất tự tin đánh cược với Đan Hiểu Sương, nói chưa đến một tháng Lục vận Phục sẽ lại đi tìm Hàng Cẩm, còn bảo Ninh Tân cược theo, Đan Hiểu Sương nói ok, ngoài tiền cọc 500 ngàn đồng, còn có: Ai thua, về sau chính là đồ đệ, nhìn đối phương sẽ phải gọi đại ca.
Ba người đồng ý.
Cá cược bắt đầu.
Đâu chỉ một tháng Lục Vận Phục không đi tìm Hàng Cẩm, còn tức giận ba tháng, Đan Hiểu Sương nói không thể quá bám dính vào phụ nữ, tạo khoảng cách mới tốt, mỗi ngày anh đều đi qua đi lại bên cạnh chị ấy, thời gian lâu rồi chị ấy sẽ mệt, anh vừa đi, có khi chị ấy lại nhớ đến anh, về sau kiên cường một chút, trừ khi chị ấy gọi điện tìm anh, nếu không gọi thì đừng có đi tìm chị ấy.
Vì thế…… qua suốt ba tháng, một lần gọi điện Hàng Cẩm cũng không gọi đến, cũng có khi Lục Vận Phục không nhịn được gọi vài cuộc, đều chửi rủa Đan Hiểu Sương, cố tìm chủ đề nói chuyện phiếm với Hàng Cẩm, nhưng lần nào gọi đầu kia vĩnh viễn chỉ là Đằng Bình nghe máy, tuy giận nhưng thật ra cũng ít gọi cho Hàng Cẩm, cuối cùng cũng do Hàng Cẩm vào đồn cảnh sát, lúc này mới vội vàng chạy đến, vì thế mới thay cô trút giận.
Đan Hiểu Sương đã khuyên anh ta, nói Hằng tổng không thích anh ta, nếu anh ta không muốn mất đi một người bạn tốt, thì đừng có làm phiền cô, làm bạn bè anh em cũng không tồi.
Lục Vận Phục nói sao cô lại biết cô ấy không thích tôi.
Đan Hiểu Sương nói cả Bắc Kinh này đều biết.
Ninh Huy Ninh Tân gật đầu. =))
Lục Vận Phục bị đả thương, tối qua ăn sinh nhật Hàng Cẩm, anh ta còn không so đo hiềm khích lúc trước mà thay cô chịu trận, còn lên sân khấu hát vài bài, cuối cùng Hàng Cẩm đã chạy không thấy bóng dáng, anh ta bực bội uống rượu, hỏi Đan Hiểu Sương, nói mình không tốt ở chỗ nào, vì sao không theo đuổi được phụ nữ.
Đan Hiểu Sương ngại bị anh ta làm phiền, sau khi rót hai ly rượu, mở Siri ra, đưa đến trước mắt Lục vận Phục.
Vì thế tối qua, Lục Vận Phục nói chuyện với Siri khoảng gần một tiếng đồng hồ, còn bị người khác chụp được phát vào trong nhóm, sáng sớm nay anh ta chỉ muốn giết Đan Hiểu Sương, nhưng nể tình đêm qua cô nàng đã đem anh ta về nhà an toàn, nên vẫn cắn răng nhịn.
Mấy người vừa ra khỏi thang máy, thấy Hàng Cẩm đi ra từ một thang máy khác, Lục Vận Phục đi qua sóng vai với cô: “Em không sao chứ?”
Hàng Cẩm “Ừm” một tiếng: “Hôm nay hơi mệt, không muốn nói chuyện.”
“Được rồi, vậy nghỉ ngơi cho tốt, hôm nào lại đến tìm em ăn cơm.”
Anh ta cũng nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Hàng Cẩm, mặt mày ủ rũ, cô cùng Chu Đạc đều là cùng một loại người, cuồng công việc.
Hàng Cẩm gật gật đầu nói: “Đi đây.”
Ngồi trên xe cô buồn ngủ không chịu được, ngủ bù vài phút, đến dưới lầu khu chung cư, cô cầm túi mắt nhắm mắt mở đi vào, phòng an ninh nhìn thấy cô đều chào hỏi, cô gật đầu đi vào thang máy, giây phút ấn nút, cô tựa đầu vào kính nghỉ ngơi.
Sau đó “Đinh” một tiếng vang lên, cô mở mắt đi ra khỏi đó.
Thang máy đối diện cửa nhà, mà bên phải cửa có một người đang ngồi.