Nhớ Em - Đông Ca
Chương 18: Đàm phán
Vương Uy vừa nghe vậy lập tức lo lắng đến mức không quan tâm đến cái gì nữa, giãy giụa mấy lần rồi hét lên: “Tôi nói! Tôi nói! Những gì tôi nói đều là dối trá. Tôi bịa ra.”
“Tôi chỉ muốn nếu tôi khiêu khích Trần Lâm đánh tôi, nhà trường nhất định sẽ trừng phạt cậu ta, ngăn cản cậu ta tham gia các trận đấu bóng rổ. Tôi chỉ muốn cậu ta không được thi đấu, tốt nhất là bị đuổi khỏi trường học.”
“Trần Lâm là ai?” Cảnh sát hỏi.
“Một sinh viên nghèo được Hàng Cẩm giúp đỡ.”
Vương Uy hít hít mũi: “Các ông có thể buông tôi ra rồi nói không?”
Cuối cùng cảnh sát cũng buông cậu ta ra, hỏi:
“Chọc tức Trần Lâm, tại sao lại bịa ra chuyện này?”
“Vì, lúc tôi mắng Hàng Cẩm, Trần Lâm rất tức giận, tôi cảm thấy cậu ta, cậu ta…”
Vương Uy lau lau nước mắt nước mũi trên mặt: “Dù sao chỉ cần tôi mắng Hàng Cẩm là có thể chọc giận cậu ta, tôi liền…nói mấy lời đó, lúc đó chỉ nghĩ, chỉ cần cậu ta ra tay, thì xong đời rồi, lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy…”
“Không nghĩ nhiều như vậy?” Trương Chí Trác mở đoạn video giám sát, đưa về phía cảnh sát:
“Thứ nhất, lúc đó Vương Uy đang ở trong sân vận động của Đại học Bắc Dương. Thứ hai, cậu ta đi cùng năm người nữa. Thứ ba, khi cậu ta tung ra những tin đồn xúc phạm, phỉ báng, hơn mười người có mặt và nghe thấy, danh tiếng thân chủ của tôi đã bị xâm phạm nghiêm trọng vì lời nói của cậu ta, bởi vì một câu: “Lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy.” “
“Luật sư Trương.”
Luật sư bên phía Vương Sưởng Tân mở miệng, “Vương tổng chúng tôi, sẵn sàng chịu mọi thương tổn và những việc gây tổn thất cho cô Hàng, và bồi thường tương ứng.”
Trương Chí Trác đã đạt được mục đích, nhìn về phía Hàng Cẩm.
Hàng Cẩm hất hất cằm: “Được, vậy theo quy định của pháp luật.”
“Căn cứ 【 Những nguyên tắc chung của Bộ luật dân sự】 điều 120 quy định, khi uy tín của người bị hại bị xâm phạm thì người bị hại có quyền yêu cầu chấm dứ thành vi xâm phạm, khôi phục danh tiếng, tiêu trừ ảnh hưởng, xin lỗi, và có thể yêu cầu bồi thường tổn thất.”
Trương Chí Trác nhìn mọi người nói: “Tôi đại diện cho đương sự của tôi là Hàng Cẩm, yêu cầu Vương Uy đưa ra văn bản xin lỗi, cũng xin lỗi công khai ở sân vận động, loại bỏ mọi ảnh hưởng tiêu cực đến đương sự của tôi, và bồi thường cho đương sự của tôi 30.000 nhân dân tệ vì mất thời gian quý giá.”
“Thêm một điều nữa, hãy công khai xin lỗi Trần Lâm tại Nhà thi đấu Đại học Bắc Dương và thú nhận hành vi sai trái của mình trên sân ngày hôm đó.” Hàng Cẩm nói xong quay qua nhìn Vương Uy:
“Có vấn đề gì không?”
Vương Uy khuất nhục nhìn về phía ba mình, Vương Sưởng Tân hơi khó xử, hỏi Hàng Cẩm:
“Chuyện này không phải đã chấm dứt rồi? Tôi cũng đã bảo trọng tài hủy thành tích thi đấu của nó rồi, hai ngày nữa cũng sẽ không tham gia trận đấu nào.”
“Vương tổng.” Hàng Cẩm đưa mắt nhìn đồng hồ, sắc mặt bình thản nhìn lại Vương Sưởng Tân.
“Lần thứ hai đàm phán yêu cầu cần phải tăng giá, ông không tăng giá cả, lấy gì nói chuyện với tôi.”
Vương Sưởng Tân đứng lên: “Nhưng con trai tôi……”
“Gặp tại tòa án đi.” Trương Chí Trác cũng đứng lên.
Hàng Cẩm đứng dậy đi ngay ra ngoài, Vương Sưởng Tân nhẫn nhịn, gọi cô lại:
“Hàng tổng, được! Có thể! không còn yêu cầu gì khác chứ?”
“Việc còn lại giao cho luật sư Trương của tôi, còn có việc, đi trước.”
Hàng Cẩm gật đầu cùng mấy vị cảnh sát xem như chào hỏi, sau đó đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Vừa ra tới cửa, Lục Vận Phục đã dừng xe ngay trước mặt. Lúc xuống xe, anh ta còn chưa kịp đóng cửa đã lao đến chỗ Hàng Cẩm, hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?làm sao? Sao em không gọi tôi?”
“Không có việc gì.” Hàng Cẩm biết trong đơn vị có tai mắt của anh ta, không nói gì thêm, chỉ nói:
“Giải quyết phiền phức nhỏ thôi.”
“Phiền phức nhỏ gì để em phải đích thân chạy đến đây?”
Lục Vận Phục vén tay áo, muốn chạy vào trong: “Thằng ngu nào không có mắt, mẹ nó, tôi đi giết hắn.”
“Giải quyết xong rồi.”
Hàng Cẩm chưa nói dứt lời, đã không còn thấy bóng dáng anh ta đâu, cô không quan tâm tới nữa, nhấc chân đi về phía trước.
Không ngờ trên xe còn có một người khác, cô gái búi tóc củ tỏi, mặc áo khoác ngắn màu đen, đeo khăn quàng cổ, chắc chỉ mới ngoài đôi mươi, không trang điểm, có đôi mắt to, dáng vẻ đáng yêu lanh lợi.
Cô gái thở phì phò bò xuống từ ghế phụ, cúi người ho khan vài tiếng, vẫy vẫy tay về phía Hàng Cẩm:
“Xin lỗi, tôi say xe…giám đốc Lục… ở đâu rồi?”
Hàng Cẩm nhẹ hất cằm, cô gái nhỏ cúi người chào: “Cảm ơn Hàng tổng.”
Hàng Cẩm chưa bao giờ gặp cô gái này, nghe nói là trợ lý mới của Lục Vận Phục, cô đã từng nghe anh ta gọi đến phàn nàn.
Hàng Cẩm không nghe hết nội dung cuộc gọi, vì cô lại vứt điện thoại cho Đằng Bình, theo lời Đằng Bình kể lại, vốn anh ta muốn sa thải trợ lý mới, nhưng nghiệp vụ và năng lực của cô trợ lý nhỏ này cũng không tồi, hơn nữa còn bày tỏ lòng trung thành đối với anh ta, thề trung thành cả cuộc đời, chỉ cần vẫn luôn tăng lương, vĩnh viễn sẽ không từ chức.
Vì thế anh ta giữ người lại, tính qua thời gian, có lẽ sắp được ba tháng.
Đằng Bình vẫn đang ở bệnh viện chưa về, trước khi cậu đi đã bảo tài xế chờ sẵn ở đồn cảnh sát. Hàng Cẩm ngồi vào ghế sau, ngả người nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, tài xế hỏi:
“Hàng Tổng, về đâu?”
“Chung cư.”
WeChat hiện tin Đằng Bình nhắn đến, nói đã sắp xếp cho Trần Lâm nằm viện. Hơn nữa đã mua áo khoác cùng áo len mới, còn gửi thêm một tấm ảnh, Trần Lâm nằm trên giường bệnh, y tá đang truyền dịch cho cậu, một tay vắt lên trán, hai mắt nhắm nhẹ, đốt ngón tay thon dài che lại nửa gương mặt, nhưng vẫn lộ ra chiếc mũi cao thẳng.
Hàng Cẩm nhắn lại cho Đằng Bình: 【 Vất vả, tan tầm đi. 】
Sau khi rời khỏi khung chat, cô nhắn trả lời tin khác, cho tới lúc buông điện thoại ra, xe đã về đến chung cư, cô xuống xe, dẫm lên ánh đèn đường hiu quạnh cùng lá cây khô xào xạc đi về lãnh địa của mình, đưa tay mở cửa vào nhà, vừa bỏ túi xách xuống đã hô lên:
“Triệu hoán quản gia.”
“Tôi đây, hoan nghênh chủ nhân về nhà.”
Trong không khí vang lên một giọng nữ bằng máy móc thông minh, đèn ở các phòng đều được bật sáng cùng lúc, rèm tự động trước cửa sổ bằng kính trong suốt từ trần đến sàn nhà từ từ đóng lại, điều hòa trung tâm được bật và nhiệt độ được điều chỉnh 22,5 độ, hệ thống đa phương tiện thông minh phát ngẫu nhiên một bản nhạc êm dịu.
Sau khi Hàng Cẩm ngâm bồn tắm xong, trở về giường, xem tài liệu trên notebook, sau đó nhắm mắt lại đi ngủ.
Buồn ngủ rất sâu, thân thể cũng mệt mỏi nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, cô ngồi dậy, suy nghĩ vài giây, cầm lọ thuốc cạnh giường lên, mở ra lấy một viên rồi nhét vào trong miệng, cầm cốc nước lên uống hai ngụm.
Dường như sau khi uống thuốc cô rất ít khi nằm mơ, nhưng lần này lại mơ, nội dung là gì cũng không rõ ràng, chỉ biết, sáng sớm trước khi tỉnh dậy, bên tai truyền đến một giọng nói trầm khàn:
“Thật xin lỗi.”
Trái tim như nghén lại trong giây lát, ý thức bỗng nhiên tỉnh táo, cô mở mắt, ngồi trên giường thư giãn một hồi lâu, mới nhận ra.
Là giọng nói của Trần Lâm.
“Tôi chỉ muốn nếu tôi khiêu khích Trần Lâm đánh tôi, nhà trường nhất định sẽ trừng phạt cậu ta, ngăn cản cậu ta tham gia các trận đấu bóng rổ. Tôi chỉ muốn cậu ta không được thi đấu, tốt nhất là bị đuổi khỏi trường học.”
“Trần Lâm là ai?” Cảnh sát hỏi.
“Một sinh viên nghèo được Hàng Cẩm giúp đỡ.”
Vương Uy hít hít mũi: “Các ông có thể buông tôi ra rồi nói không?”
Cuối cùng cảnh sát cũng buông cậu ta ra, hỏi:
“Chọc tức Trần Lâm, tại sao lại bịa ra chuyện này?”
“Vì, lúc tôi mắng Hàng Cẩm, Trần Lâm rất tức giận, tôi cảm thấy cậu ta, cậu ta…”
Vương Uy lau lau nước mắt nước mũi trên mặt: “Dù sao chỉ cần tôi mắng Hàng Cẩm là có thể chọc giận cậu ta, tôi liền…nói mấy lời đó, lúc đó chỉ nghĩ, chỉ cần cậu ta ra tay, thì xong đời rồi, lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy…”
“Không nghĩ nhiều như vậy?” Trương Chí Trác mở đoạn video giám sát, đưa về phía cảnh sát:
“Thứ nhất, lúc đó Vương Uy đang ở trong sân vận động của Đại học Bắc Dương. Thứ hai, cậu ta đi cùng năm người nữa. Thứ ba, khi cậu ta tung ra những tin đồn xúc phạm, phỉ báng, hơn mười người có mặt và nghe thấy, danh tiếng thân chủ của tôi đã bị xâm phạm nghiêm trọng vì lời nói của cậu ta, bởi vì một câu: “Lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy.” “
“Luật sư Trương.”
Luật sư bên phía Vương Sưởng Tân mở miệng, “Vương tổng chúng tôi, sẵn sàng chịu mọi thương tổn và những việc gây tổn thất cho cô Hàng, và bồi thường tương ứng.”
Trương Chí Trác đã đạt được mục đích, nhìn về phía Hàng Cẩm.
Hàng Cẩm hất hất cằm: “Được, vậy theo quy định của pháp luật.”
“Căn cứ 【 Những nguyên tắc chung của Bộ luật dân sự】 điều 120 quy định, khi uy tín của người bị hại bị xâm phạm thì người bị hại có quyền yêu cầu chấm dứ thành vi xâm phạm, khôi phục danh tiếng, tiêu trừ ảnh hưởng, xin lỗi, và có thể yêu cầu bồi thường tổn thất.”
Trương Chí Trác nhìn mọi người nói: “Tôi đại diện cho đương sự của tôi là Hàng Cẩm, yêu cầu Vương Uy đưa ra văn bản xin lỗi, cũng xin lỗi công khai ở sân vận động, loại bỏ mọi ảnh hưởng tiêu cực đến đương sự của tôi, và bồi thường cho đương sự của tôi 30.000 nhân dân tệ vì mất thời gian quý giá.”
“Thêm một điều nữa, hãy công khai xin lỗi Trần Lâm tại Nhà thi đấu Đại học Bắc Dương và thú nhận hành vi sai trái của mình trên sân ngày hôm đó.” Hàng Cẩm nói xong quay qua nhìn Vương Uy:
“Có vấn đề gì không?”
Vương Uy khuất nhục nhìn về phía ba mình, Vương Sưởng Tân hơi khó xử, hỏi Hàng Cẩm:
“Chuyện này không phải đã chấm dứt rồi? Tôi cũng đã bảo trọng tài hủy thành tích thi đấu của nó rồi, hai ngày nữa cũng sẽ không tham gia trận đấu nào.”
“Vương tổng.” Hàng Cẩm đưa mắt nhìn đồng hồ, sắc mặt bình thản nhìn lại Vương Sưởng Tân.
“Lần thứ hai đàm phán yêu cầu cần phải tăng giá, ông không tăng giá cả, lấy gì nói chuyện với tôi.”
Vương Sưởng Tân đứng lên: “Nhưng con trai tôi……”
“Gặp tại tòa án đi.” Trương Chí Trác cũng đứng lên.
Hàng Cẩm đứng dậy đi ngay ra ngoài, Vương Sưởng Tân nhẫn nhịn, gọi cô lại:
“Hàng tổng, được! Có thể! không còn yêu cầu gì khác chứ?”
“Việc còn lại giao cho luật sư Trương của tôi, còn có việc, đi trước.”
Hàng Cẩm gật đầu cùng mấy vị cảnh sát xem như chào hỏi, sau đó đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Vừa ra tới cửa, Lục Vận Phục đã dừng xe ngay trước mặt. Lúc xuống xe, anh ta còn chưa kịp đóng cửa đã lao đến chỗ Hàng Cẩm, hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?làm sao? Sao em không gọi tôi?”
“Không có việc gì.” Hàng Cẩm biết trong đơn vị có tai mắt của anh ta, không nói gì thêm, chỉ nói:
“Giải quyết phiền phức nhỏ thôi.”
“Phiền phức nhỏ gì để em phải đích thân chạy đến đây?”
Lục Vận Phục vén tay áo, muốn chạy vào trong: “Thằng ngu nào không có mắt, mẹ nó, tôi đi giết hắn.”
“Giải quyết xong rồi.”
Hàng Cẩm chưa nói dứt lời, đã không còn thấy bóng dáng anh ta đâu, cô không quan tâm tới nữa, nhấc chân đi về phía trước.
Không ngờ trên xe còn có một người khác, cô gái búi tóc củ tỏi, mặc áo khoác ngắn màu đen, đeo khăn quàng cổ, chắc chỉ mới ngoài đôi mươi, không trang điểm, có đôi mắt to, dáng vẻ đáng yêu lanh lợi.
Cô gái thở phì phò bò xuống từ ghế phụ, cúi người ho khan vài tiếng, vẫy vẫy tay về phía Hàng Cẩm:
“Xin lỗi, tôi say xe…giám đốc Lục… ở đâu rồi?”
Hàng Cẩm nhẹ hất cằm, cô gái nhỏ cúi người chào: “Cảm ơn Hàng tổng.”
Hàng Cẩm chưa bao giờ gặp cô gái này, nghe nói là trợ lý mới của Lục Vận Phục, cô đã từng nghe anh ta gọi đến phàn nàn.
Hàng Cẩm không nghe hết nội dung cuộc gọi, vì cô lại vứt điện thoại cho Đằng Bình, theo lời Đằng Bình kể lại, vốn anh ta muốn sa thải trợ lý mới, nhưng nghiệp vụ và năng lực của cô trợ lý nhỏ này cũng không tồi, hơn nữa còn bày tỏ lòng trung thành đối với anh ta, thề trung thành cả cuộc đời, chỉ cần vẫn luôn tăng lương, vĩnh viễn sẽ không từ chức.
Vì thế anh ta giữ người lại, tính qua thời gian, có lẽ sắp được ba tháng.
Đằng Bình vẫn đang ở bệnh viện chưa về, trước khi cậu đi đã bảo tài xế chờ sẵn ở đồn cảnh sát. Hàng Cẩm ngồi vào ghế sau, ngả người nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, tài xế hỏi:
“Hàng Tổng, về đâu?”
“Chung cư.”
WeChat hiện tin Đằng Bình nhắn đến, nói đã sắp xếp cho Trần Lâm nằm viện. Hơn nữa đã mua áo khoác cùng áo len mới, còn gửi thêm một tấm ảnh, Trần Lâm nằm trên giường bệnh, y tá đang truyền dịch cho cậu, một tay vắt lên trán, hai mắt nhắm nhẹ, đốt ngón tay thon dài che lại nửa gương mặt, nhưng vẫn lộ ra chiếc mũi cao thẳng.
Hàng Cẩm nhắn lại cho Đằng Bình: 【 Vất vả, tan tầm đi. 】
Sau khi rời khỏi khung chat, cô nhắn trả lời tin khác, cho tới lúc buông điện thoại ra, xe đã về đến chung cư, cô xuống xe, dẫm lên ánh đèn đường hiu quạnh cùng lá cây khô xào xạc đi về lãnh địa của mình, đưa tay mở cửa vào nhà, vừa bỏ túi xách xuống đã hô lên:
“Triệu hoán quản gia.”
“Tôi đây, hoan nghênh chủ nhân về nhà.”
Trong không khí vang lên một giọng nữ bằng máy móc thông minh, đèn ở các phòng đều được bật sáng cùng lúc, rèm tự động trước cửa sổ bằng kính trong suốt từ trần đến sàn nhà từ từ đóng lại, điều hòa trung tâm được bật và nhiệt độ được điều chỉnh 22,5 độ, hệ thống đa phương tiện thông minh phát ngẫu nhiên một bản nhạc êm dịu.
Sau khi Hàng Cẩm ngâm bồn tắm xong, trở về giường, xem tài liệu trên notebook, sau đó nhắm mắt lại đi ngủ.
Buồn ngủ rất sâu, thân thể cũng mệt mỏi nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, cô ngồi dậy, suy nghĩ vài giây, cầm lọ thuốc cạnh giường lên, mở ra lấy một viên rồi nhét vào trong miệng, cầm cốc nước lên uống hai ngụm.
Dường như sau khi uống thuốc cô rất ít khi nằm mơ, nhưng lần này lại mơ, nội dung là gì cũng không rõ ràng, chỉ biết, sáng sớm trước khi tỉnh dậy, bên tai truyền đến một giọng nói trầm khàn:
“Thật xin lỗi.”
Trái tim như nghén lại trong giây lát, ý thức bỗng nhiên tỉnh táo, cô mở mắt, ngồi trên giường thư giãn một hồi lâu, mới nhận ra.
Là giọng nói của Trần Lâm.